Suốt ngày hôm sau, trong quần hùng có rất nhiều người tỏ ra bực tức khi
biết Thiếu Lâm không để ai đi ra ngoài theo lệnh của Chưởng môn Phương
trượng Giác Nhân đại sư. Chỉ có đi vào thì được, không thể đi ra.
Do vậy khuôn phái Thiếu Lâm tự vốn rộng là vậy thế mà cơ hồ đã không sao sắp xếp được chỗ nghỉ ngơi cho tất cả mọi người, mọi sinh hoạt trở nên
rối loạn.
Ngươn Quả đã cung khai tên đồng bọn là Ngươn Thanh, cả hai đều được vị
đại sư trụ trì Giám Luật viện phác lạc. Kể cả Chưởng môn phái Hoa sơn là Hoa Ngải Tận cũng bị người Giám Luật viện giam giữ. Riêng tên Lục Bất
Nghi là Chưởng môn Côn Luân phái thì được cái vị tăng nhân đệ tử Thiếu
Lâm giám sắt chặt chẽ từng động tác một. Nhờ đó Giác Nhân đại sư đã biết được một số cao thủ nổi danh trên giang hồ được hầu hết các phái đều
liên quan đến Từ Kinh Nhân và không chừng lại là giáo đồ Huyết Kỳ giáo.
Theo suy đoán của mọi người thuộc phe Cừu Thạch thì mười phần đến chín
là Từ Kinh Nhân là Giáo chủ Huyết Kỳ giáo.
Có lẽ hắn đã manh nha ý đồ này từ lâu, từ khi La minh chủ còn sống với
dã tâm trở thành bá chủ giang hồ, nhưng sau đó, hắn thấy tiền đồ bên
ngoài của hắn có khả năng thành công, vì hắn là Phó minh chủ kia mà. Do
đó hắn đành giấu kín lực lượng đã chuẩn bị sẵn là Huyết Kỳ giáo, kiên
trì chờ đợi cho đến ngày hắn được mọi người suy tôn vào cương vị Minh
chủ. Nhưng hắn không ngờ cuộc thịnh hội võ lâm tại Kim Lăng đã xảy ra
ngoài sở liệu của hắn. Không chờ đợi được nữa, hắn đã hạ thủ Tiên Kiếm,
định hãm hại Thánh tăng lập tức mưu gian hủy diệt Loạn pháp và Cừu
Thạch. Sau khi những cái gai đã được nhổ đi, bất ngờ biết tin Thánh tăng còn sống, hắn bèn tung hết lực lượng quyết một lưới tóm được quần hùng, thực hiện tham vọng trở thành bá chủ thiên hạ.
Từ những suy luận đó, Thánh tăng, Loạn pháp, Cừu Thạch, Giác Nhân đại sư và Chưởng môn phái Võ Đang là Vô Huệ đạo trưởng cùng những đệ tử hai
phái Thiếu Lâm và Võ Đang thuộc loại cốt cán tin cẩn đã chuẩn bị sẵn
sàng cho cuộc huyết chiến sắp đến. Trong đó lực lượng Thiếu Lâm là quan
trọng, vì đã thanh lý môn hộ xong, tất cả đều ngầm ngầm cất giấu võ khí
bên trong tăng bào và sẵn sàng dùng La Hán đại trận kiềm chân những tên
nội gián trong các môn phái nếu bọn chúng ra mặt chống quần hùng.
Và sáng hôm sau đúng ngày mà Thiếu Lâm đã phát thiếp cho quần hùng biết
là ngày để luận tội thì tin xấu đầu tiên đưa đến cho mọi người là Lục
Bất Nghi Chưởng môn phái Côn Luân đã lén bỏ trốn vào đêm hôm qua, hắn đã bằng vào ám khí tuyệt truyền của Côn Luân là Tật Lê Phi để ám toán hai
tăng nhân đang cảnh giới phái sau núi Thiếu Thất và thoát đi.
Vừa biết được tin này, Cừu Thạch và Cổ bang chủ đã thầm lo, sợ rằng bọn
Huyết Kỳ giáo sẽ biết được sự chuẩn bị của mọi người và nhất là biết tin Cừu Thạch và Cổ bang chủ còn sống thì bọn chúng sẽ không xuất đầu lộ
diện như đã trù tính, khiến công lao của mọi người là công cốc.
Nhưng Giác Nhân đại sư lại nghĩ khác, đại sư cho rằng nhờ thế mà máu
không nhuộm đỏ chốn thiền môn, đồng thời việc luận tội của Thiếu Lâm
phải như đã chủ trương thế là hoàn thành. Còn mọi chuyện sau dó nếu có
xảy ra thì chiến trường sẽ là nơi khác chứ không phải là ở Thiếu Lâm tự
này.
Nhưng khi đến giờ Thìn, nghĩa là còn một giờ nữa mới đến giờ diễn khai
cuộc diễn lễ thì có tin từ bên ngoài đưa vào cấp báo lên Chưởng môn
Phương trượng Giác Nhân đại sư :
– Bẩm Phương trượng! Đã có địch nhân xâm nhập vào đây. Chúng đệ tử ngoài Đại Môn không ngăn nổi bước chân người này.
Kinh hoảng, Giác Nhân đại sư vọt miệng hỏi :
– Là nhân vật nào? Mấy người? Có lập La Hán trận hay không?
Vị tăng nhân nọ là đệ tử đời thứ ba có pháp danh là Ngươn Tỉnh liền ấp úng :
– Bẩm Phương trượng… Đệ tử chỉ vừa hay tin, đã phải vội cấp báo đến
Phương trượng. Nhưng… nhưng qua tiếng quát nạt thì chừng như là… là
nữ nhân. Nữ nhân này hô hoán đòi giết cho bằng được… Cổ… Cổ bang chủ và Cừu… Cừu thiếu hiệp!
Cừu Thạch vội đứng bật dậy, nghi ngờ nói :
– Là ai kia? Trên giang hồ hiện nay liệu có nữ nhân của Bạch Phướng Khô Lâu Ký cũng không có năng lực này. Hay là…
– Là ai sư đệ?
Cừu Thạch vẫn còn trong vòng hồ nghi nên nói ra không quyết đoán lắm :
– Là đệ chỉ đoán thôi. Nữ nhân đó có thể là Bạch Phát bà bà, nếu xét về
võ công. Nhưng nếu xét về tình và lý hai mặt thì đúng là không phải Bạch Phát bà bà. Sư huynh! Hay chúng ta bước ra xem thử xem!
Cổ bang chủ liền cầm gậy đả cẩu lên, xồng xộc bước đi theo Cừu Thạch
ngay lập tức. Giác Nhân đại sư thấy thế cũng vươn tay cầm thiền trượng
đi theo.
Khi đến phía trước ngôi Đại Hùng bảo điện, Cừu Thạch đã nhìn thấy một nữ nhân niên kỷ còn nhỏ đang vung trường kiếm loang loáng như bóng chớp
hiện tả xung hữu đột, một mình đương cự với La Hán tiểu trận gồm chính
tăng nhân. Tuy đơn thân độc lực là thế, nhưng vị nữ nhân đó làm cho chín vị tăng nhân cơ hồ muốn rối loạn trận pháp, tăng bào trúng nhiều kiếm
chiêu đứt rời ra bay tung khắp nơi như lá mùa thu gặp cơn giông gió phũ
phàng vậy.
Tiến lại gần hơn nữa, Cừu Thạch suýt nữa đã kêu lên khi chàng đã nhận ra nữ nhân đó là ai rồi! Như không tin vào mắt mình Cừu Thạch quay sang
hỏi Cổ bang chủ :
– Sư huynh nhìn thử xem, có đúng là vị cô nương là người ở Thúy Diệp cốc Ngũ Đài sơn hôm nọ không vậy?
Nghe thế Cổ bang chủ vốn đã ngờ ngợ liền đáp nhanh :
– Phải rồi! Phải rồi! Thảo nào ta trông quen mắt quá, mà sao lại thế này? Không lẽ ả là người Huyết Kỳ giáo chăng?
Cừu Thạch tuy cũng có ý nghĩ vậy nhưng chàng tỉnh táo nói :
– Cũng không đúng lắm, bằng không cô nàng đã ra tay với chúng ta hôm nọ
rồi còn gì? Vì lúc đó cô nàng đã được nghe chúng ta báo danh kia mà.
Huống chi Huyết Kỳ giáo đâu có hành sự điên cuồng như thế này? Chỉ xuất
mã có một người thôi sao? Đệ cho đây là có sự hiểu lầm nào đó, và trùng
hợp là cô nàng lại đến vào lúc này, để đệ đến hỏi xem sao.
Cừu Thạch nói xong, chưa kịp động thân thì Cổ bang chủ đã giữ tay chàng lại và nói :
– Mặc dù y phục của sư đệ có quý báu đến đâu nhưng sư đệ cũng không thể
đối phó với ả ta bằng tay được, sư đệ hãy dùng tạm cây gậy đả cẩu này.
Vừa nói Cổ bang chủ vừa nhét cây gậy đả cẩu vào tay chàng, nhưng Cừu
Thạch đã nhìn thấy một đệ tử Võ Đang phái đang đứng gần đó, chàng bèn ấn gậy vào tay Cổ bang chủ và nói :
– Đây là võ khí bất ly thân của sư huynh mà. Để đệ đến mượn tạm người kia thanh kiếm cũng được
Nói xong Cừu Thạch bước đến gần tên đệ tử Võ Đang. Chàng thủ lễ và nói :
– Đạo trưởng! Đạo trưởng có thể cho tại hạ mượn thanh trường kiếm một lúc được không? Tại hạ muốn ngăn cô nương kia lại.
Từ nãy đến giờ vị đạo trưởng Võ Đang này đã ngấm ngầm tán thưởng và kinh sợ trước kiếm pháp siêu quần của nữ nhân kia. Chỉ một thân một kiếm mà
lại xông xáo giữa La Hán trận như chốn không người. Vị đạo trưởng Võ
Đang tự nhận mình chưa đáng là đệ tử của vị cô nương đó. Bây giờ lại có
một tay thanh niên tuấn tú, niên kỷ suýt soát với nữ hiệp kia đột nhiên
tiến lại mượn kiếm, bảo là muốn giao thủ với nữ hiệp kiếm khách nọ. Đạo
trưởng này liền cởi thanh kiếm ra luôn cả vỏ, vừa trao cho Cừu Thạch vừa nói :
– Thiếu hiệp hãy tự lượng sức mình nhé. Bần đạo đã xem qua kiếm pháp của cô nương đó, đúng là đại hành gia về kiếm thuật đấy. Không khéo…
Cừu Thạch nhoẻn miệng cười tự tin đáp :
– Đa tạ đạo trưởng đã quan hoài, tại hạ kính cẩn lắng nghe lời chỉ giáo
của đạo trưởng. Nhưng cũng phải có ai đó ra tay ngăn chặn cô nàng kia
lại chứ? Phải không đạo trưởng? Đa tạ!
Để khỏi vướng tay bận chân, Cừu Thạch vừa thốt lời đa tạ sau cùng đã rút trường kiếm ra cầm trên tay và trao lại cho đạo trưởng nọ vỏ kiếm.
Xong đâu đó, Cừu Thạch bèn tung người lên không trung, vừa lao đến giữa trận vừa hô hoán lên :
– Dừng tay! Có Cừu Thạch đây rồi.
Đệ tử phái Thiếu Lâm do đã được Phương trượng Chưởng môn ngấm ngầm ám
thị cho biết Cừu Thạch là ai, công phu thế nào rồi nên vừa nghe Cừu
Thạch kêu lên như vậy tất cả đồng loạt nhảy lùi ra, tự giải khai trận
pháp La Hán, nhường cuộc đấu cho Cừu Thạch.
Còn vị nữ nhân tuyệt sắc kia vừa nghe thấy tên Cừu Thạch cũng đã dừng
kiếm. Và khi nàng nhìn rõ được Cừu Thạch, nàng bèn lanh lảnh hét lên
giận dữ :
– Cừu Thạch! Ngươi đúng là kẻ lòng lang dạ thú. Đoàn Khuê Văn này nhất định phải giết ngươi. Xem kiếm đây…
Bảo xem kiếm thì kiếm chiêu liền xuất hiện ngay tắp lự. Nàng trút cơn
giận dữ của nàng vào kiếm chiêu khiến cho Âm Nguyệt Cửu Chuyển kiếm của
nàng càng thêm lợi hại.
Lúc đó Cừu Thạch có muốn nói gì cũng không sao nói được, nếu không muốn
bị kiếm thương. Bởi kiếm chiêu do nàng đánh ra đã chiếu ngay thân Cừu
Thạch rồi. Thế là Cừu Thạch đành phải bạt kiếm đón đỡ.
Muốn chống được được Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm có một phần khiếm khuyết
của Đoàn Khuê Văn thì Cừu Thạch chỉ còn cách cũng dùng Cửu Chuyển Âm
Nguyệt kiếm bị khiếm khuyết một phần mà dụng thôi.
Tuy là Cừu Thạch chỉ mới luyện xong kiếm pháp đó ba ngày trước nhưng một phần nhờ ở nội lực cao hơn, đã khai thông sinh tử huyền quan rồi, và
một phần nữa quan trọng hơn đó là sự khiếm khuyết của chàng thì không
đáng kể, còn của Đoàn Khuê Văn thì lại mất đi phần tinh túy. Do đó Cừu
Thạch chỉ sau ba chiêu đã giữ được bình thủ, không cho Đoàn Khuê Văn giữ thế thượng phong nữa.
Chỉ vì tình thủ mà Đoàn Khuê Văn có đến những bốn năm khổ luyện và bổ
sung thêm thắt cho nhưng khiếm khuyết của kinh văn khẩu quyết, cho nên
Đoàn Khuê Văn có phần nào tức giận hơn khi thấy không hơn được Cừu Thạch là kẻ mới chỉ biết được phần kinh văn này tại Cửu cung phục Mê Hồn trận động thất không bao lâu, mà lại còn thiếu hẳn một phần do chính miệng
Cừu Thạch nói.
Bởi vậy Đoàn Khuê Văn bèn dồn trung khí lên, hú một tiếng thanh thoát
dùng ngay Cửu Chuyển Thần Long bộ cũng thiếu một phần phối hợp với Cửu
Chuyển Âm Nguyệt kiếm, công Cừu Thạch tới tấp như gió táp mưa sa, phong
ba cuồng nộ.
Ở bên ngoài quan chiến Giác Nhân đại sư đến các đệ tử thuộc các phái và
quần hùng, ngoại trừ Cổ bang chủ nhất nhất đều xanh mặt, lắc đầu, lè
lưỡi. Kinh sợ cho kiếm pháp và thân pháp của Đoàn Khuê Văn gần bằng
thuật Ngự kiếm của đại danh gia theo truyền thuyết trên giang hồ. Và hết thảy đều thất thần lo cho tánh mạng Cừu Thạch.
Nhưng khi tiếng hú thánh thót của Đoàn Khuê Văn còn vang vang đó, thì có tiếng hú khác của Cừu Thạch vang lên với trung khí mạnh hơn nhiều át
hẳn tiếng hú vốn đã mạnh của Đoàn Khuê Văn. Và ngay lúc tiếng hú thứ hai vừa cất lên thì bóng nhân ảnh của Cừu Thạch cũng đã bắn vọt lên không
trung.
Mọi người quan chiến chỉ thấy hai trường kiếm với hai bóng nhân ảnh mờ
mờ, quấy động vùng không gian đến năm trượng vuông, trông chẳng khác nào Nhị long tranh châu vậy.
Và tất cả càng kinh hoàng hơn khi nghe Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ oang oang giải thích như người đầu trò đang diễn giải trò biểu diễn của phe
mình. Lão nói :
– Đó là Cửu Chuyển Thần Long bộ và kiếm pháp vô thượng Cửu Chuyển Âm
Nguyệt kiếm. Mọi người xem kỹ xem, có phải là vầng nguyệt đang hiển hiện giữa ban ngày dưới ánh dương quang phải không? Tất cả đều là tuyệt kỹ
giang hồ thành danh cơ hồ đã thất truyền của Cửu Chuyển quái khách – một bậc kỳ nhân cái thế cách đây hai trăm năm lẻ. Nhưng cuộc giao đấu này
chỉ là do hiểu lầm mà thôi chứ Cừu Thạch dù có niên kỷ thấp nhưng vẫn là bậc chánh nhân quân tử không hề có hành vi sai trái nào cả. Mọi người
hãy tin ở lão ăn mày già không chết này.
Cổ bang chủ vốn còn muốn nói nữa nhưng đã phải ngưng lại vì có một tăng nhân từ bên trong chạy ra cấp báo :
– Phương trượng! Phương trượng! Tàng kinh các đã bị đốt, Đạt ma viện có
người đang động thủ. Tổ sư đường đang có người đập phá, La Hán viện…
Cổ bang chủ chỉ cần nghe được đến đó liền chớp động thân hình vừa chạy ngược vào bên trong, vừa cất tiếng kêu Cừu Thạch :
– Cừu Thạch! Mau mau đến Tàng Kinh các, đã có biến rồi…
Giác Nhân đại sư tái mặt, không ngờ bọn giáo đồ Huyết Kỳ giáo lại xuất
kỳ bất ý đột nhập vào Thiếu Lâm tự bằng đường núi ở Hậu sơn. Còn đang
luống cuống, nhưng khi thấy Cổ bang chủ động thân thì đại sư liền ra
lịnh :
– Tất cả vào vị trí. Đừng chạy loạn xạ cả lên, đã có bổn Phương trượng vào trong rồi. Hãy canh chừng tất cả…
Do đã sắp xếp sẵn, nên chỉ cần có bấy nhiêu đó là các tăng nhân đệ tử
Thiếu Lâm đã nhớ ngay nhiệm vụ được Phương trượng Chưởng môn căn cứ. Tất cả đều lẳng lặng trở về vị trí của mình không một chút hoảng loạn.
Nhờ thế mọi người đã kịp thời phát hiện một tốp Mông Diện hắc y đang len lén lao vào cánh cửa nhỏ của Đại Môn, mà lúc nãy khi Đoàn Khuê Văn đã
vào, bọn người giữ của chưa kịp đóng lại.
Một tăng nhân hô hoán lên :
– Tất cả chú ý, bọn Huyết Kỳ giáo đã xuất hiện đây rồi. Mau mau ngăn lại.
Thế là số quần hùng ở đó đang định chạy vào trong theo Cổ bang chủ và
Giác Nhân đại sư liền hướng về cửa Đại môn lao đến, giúp tăng nhân Thiếu Lâm phái một tay, tuy còn chưa rõ Huyết Kỳ giáo là giáo phái nào? Sao
lại vào gây chiến với Thiếu Lâm?
Việc ứng cứu này được một phần nhanh nhẹn là nhờ vào sự đôn đốc của Vô
Huệ đạo trưởng – Chưởng môn Võ Đang phái. Vô Huệ đạo trưởng được biết
trước nên xem bọn Huyết Kỳ giáo này chính là hung thủ đã gây ra cái chết đột tử của sư thúc là Võ Đang Tiên Kiếm, làm cho nguyên khí của Võ Đang đang thịnh là thế, bây giờ có khả năng suy vi. Vì xét ra Võ Đang Tiên
Kiếm Tùng Hạc đạo trưởng là một anh tại kiệt xuất của Võ Đang trong vòng một trăm năm trở lại đây. Hận sư môn thù bọn hung tàn có dã tâm nhuộm
đỏ võ lâm Trung Nguyên nên Vô Huệ đạo trưởng đã tự thân dùng trường kiếm Tùng Hạc, là di vật của Tùng Hạc đạo trưởng khi chết để lại xông vào
đánh bọn Huyết Kỳ.
Vậy là trước cửa Đại môn, trước sân Đại Hùng bảo điện và các hậu viện
đâu đâu cũng có những cuộc giao tranh. Nhờ vào những cuộc giao đấu rộng
khắp này vàng thau lẫn lộn liền được phân biệt ngay. Ai thuộc chính phái thì bảo vệ Thiếu Lâm tự, còn những kẻ còn lại thì đều là những kẻ lâu
nay núp bóng chính phái rõ ra là phường hám danh hám lợi, là giáo đồ
Huyết Kỳ giáo cả.
Rõ là thì giáo đồ Huyết Kỳ giáo trong môn phái nào cũng có… Thành ra
từ mọi chỗ đều vang lên những tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn sự giận dữ :
– A! Lưu Đào Khanh! Té ra ngươi là tên phản đồ, cam tâm làm tay sai cho bọn Huyết Kỳ giáo!
Tên kia cười hềnh hệch đáp lại :
– Hừ! Trường Bạch phái đâu phải là môn phái của Lưu Đào Khanh này! Đừng gọi ta là phản đồ có được không? Xem này!
Hoặc :
– Trí Nhân! Võ Đang đâu có bạc đãi gì ngươi, sao ngươi lại…
– Im đi! Nghĩ tình Trí Năng ngươi bao lâu đối xử tốt với ta, ta cho ngươi cái chết toàn thây đó! Này!
Hoặc :
– Úy! Sao sư huynh lại vung trưởng đánh đệ?
– Hà… Hà… Hà…! Cửu Thông à! Thế ngươi bảo Lý Vương này là ai nào?
Ta cho ngươi biết, từ nay ta không còn là đệ tử Côn Luân nữa, Ta là
người của Huyết Kỳ giáo, ngươi nghe rõ chưa? Chết này!
Lần lần không kể đến những cuộc giao đấu của bọn Mông diện hắc y là giáo đồ Huyết Kỳ giáo rõ ràng còn tất cả mọi nơi đều hình thành những cuộc
giao chiến giữa những người trước đây vốn là sư huynh đệ đồng môn với
nhau.
Không Động đấu quyền với Không Động, Võ Đang kiếm chiết chiêu với Võ
Đang kiếm, Trường Bạch đụng Trường Bạch, chưởng của Hoa Sơn chạm chưởng
của Hoa Sơn…
Đến nỗi Cửu Chuyển Thần Long bộ so tài với Cửu Chuyển Thần Long bộ và Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm phân tại cao hạ với nhau!
Mọi tình hình diễn ra đương nhiên là Cừu Thạch đã nhìn thấy rõ, do đó,
chàng vừa giao thủ với Đoàn Khuê Văn, chàng vừa lên tiếng dò hỏi nàng :
– Cô nương cùng phe với Huyết Kỳ giáo à?
Đoàn Khuê Văn đáp :
– Câm đi! Bình sinh họ Đoàn này không môn phái phe nhóm nào cả. Xem kiếm đây!
Nàng nói xong, nhân lúc Cừu Thạch có hơi lơi tay do nghe nàng nói nàng
không cùng phe với Huyết Kỳ giáo, Đoàn Khuê Văn liền cật lực đánh ra một lúc hai chiêu kiếm vây kín thân hình Cừu Thạch vào bóng kiếm, quyết
không cho chàng ỷ trượng vào thân pháp Cửu Chuyển có phần nào linh hoạt
hơn nàng mà lượn thoát đi.
Trong khi đó thì tả thủ của nàng lại còn được nàng đề tụ sẵn công lực để hễ Cừu Thạch cao minh hơn nàng nghĩ thoát được bóng kiếm của nàng thì
sẽ vẫy ra, đập ra cho Cừu Thạch một chiêu Dương nhật Cửu Chuyển.
Và đúng là Cừu Thạch cao minh hơn Đoàn Khuê Văn thật. Vì không những Cừu Thạch đã dễ dàng thoát ra giữa bóng kiếm chập chùng mà Cừu Thạch lại
còn thừa năng lực lăng không lượn đánh vòng một cái, thoát luôn một kích của Đoàn Khuê Văn đã gờm sẵn vừa xô ra.
Cừu Thạch đã nhân đà lượn tránh này, đã kịp ném lại Đoàn Khuê Văn một
câu trước khi chàng vận dụng hết tột độ thân pháp Cửu Chuyển mà bay biến đi mất.
– Đoàn cô nương à! Chuyện hiểu lầm gì đó mà cô nương gán cho Cừu Thạch
này, đợi tại hạ giải quyết xong đám Huyết Kỳ giáo kia, tại hạ sẽ gặp lại cô nương sau.
Vốn cũng đang lăng không như Cừu Thạch nhưng lại ở thế bị động, cho nên
Đoàn Khuê Văn nghe xong lời Cừu Thạch nói, nàng đã không thể nào xoay
người lại kịp. Đến khi Đoàn Khuê Văn lượn được người để đổi hướng thì đã không nhìn thấy bóng dáng Cừu Thạch đâu!
Tức đến phát cuồng, Đoàn Khuê Văn hùng hổ xách kiếm rảo qua các chỗ giao đấu, quyết tìm được Cừu Thạch thì nàng mới nghe.
Một trang giai nhân tuyệt sắc lại lăm lăm trường kiếm trên tay, đến bất
kỳ chỗ nào cũng đứng nhìn chăm băm như nàng rất dễ gây hiểu lầm cho mọi
người. Nhưng đa phần là bọn Huyết Kỳ giáo đồ, lâu nay vì phải ẩn thân
không môn phái này thì môn phái khác, chịu lụy biết bao môn quy nghiêm
ngặt. Hôm nay được buông hung thú tánh, chúng mặc tình ra tay độc thủ,
mặc tình chửi mắng và mặc tình ghẹo nguyệt trêu hoa khi nhìn thấy Đoàn
Khuê Văn đứng nhìn chúng diệu võ dương oai.
Và như thế là vô tình chúng đã rước họa vào thân.
Như là :
– Ố ồ! Giai nhân! Nàng cầm kiếm đến trao cho ta để ta giết tên cẩu tặc
này à? Hà… hà… hà… không cần đâu, ta không cần đâu. Giai nhân hãy
xem này, xem phu quân của nàng sử chiêu nè!
Tên đó nói xong, tuyệt chiêu của hắn ra sao thì Đoàn Khuê Văn không cần
biết, mà nàng chỉ biết rằng tuyệt chiêu của nàng đã theo ý nàng mà xuất
phát ra rồi.
Và một khi Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm đã được Đoàn Khuê Văn đánh ra thì
trừ phi là Cừu Thạch thì nàng còn phải nhượng phần nào, chứ đối với
những ai khác thì đó đúng là tuyệt chiêu. Một tuyệt chiêu bất khả hoàn
thủ
– Á…
Tên vừa nói đó hồn đã du địa phủ khiến cho đối thủ của hắn cứ ngỡ là
đang chiêm bao. Đang còn nguy ngập đó thì bỗng dưng đối phương ngã ra
chết giữa đương trường.
Vô hình chung Đoàn Khuê Văn được tên đệ tự danh môn chánh phái nọ xem là vị ân nhân đáng được xưng tụng.
Nhưng khi Đoàn Khuê Văn định sang chỗ giao đấu khác, thì tình hình diễn
ra theo cách khác. Giữa hai người đang đấu nhau, kẻ chiếm thế thượng
phong lại là đệ tử danh môn chánh phái đàng hoàng. Nhưng do đang chiếm
ưu thế thấy Đoàn Khuê Văn xuất hiện đứng nhìn vào thì nhân vật này lại
cho rằng Đoàn Khuê Văn đích thị là giáo đồ Huyết Kỳ giáo. Thế là tiện
tay, nhân vật đó tạt cho nàng một kiếm kèm theo câu quát nạt :
– Hay cho ả tiện nhân giáo đồ Huyết Kỳ giáo. Định đến đây cứu nguy cho đồng bọn à? Xem kiếm chiêu đoạt mạng đây! Á…
Đoạt mạng người thì không sao làm được, nhưng nhân vật đó bị mất mạng là điều không thể tránh khỏi sau khi kiếm chiêu từ tay Đoàn Khuê Văn phát
ra.
Cứ thế trước khi tìm được Cừu Thạch thì Đoàn Khuê Văn đã trước sau hủy
đi hơn mười mạng người. Trong đó Huyết Kỳ giáo giáo đồ thì bảy mạng, còn danh môn đệ tử thì ba.
Bởi đã không gặp Cừu Thạch, thay vào đó Đoàn Khuê Văn lại toàn gặp cảnh
chướng mắt, những lời trái tai, càng làm cho lòng căm phẫn của nàng càng dâng cao hơn.
Bởi thế khi Đoàn Khuê Văn nhìn thấy từ xa bóng kiếm quang như Thần Long
xuất hải, đang giáp chiến với một bóng kiếm quang khác nhanh tợ chớp
giật thì nàng biết ngay một trong hai tay kiếm thủ đó phải là Cừu Thạch
rồi. Thế là Đoàn Khuê Văn bất kể sẽ bị khoát cho danh xấu là hai người
đánh một, ỷ chúng hiếp cô, Đoàn Khuê Văn lẳng lặng lăng không lướt người đến, kịp thời cứu nguy cho đối thủ của Cừu Thạch đang lâm cảnh thập tử
nhất sinh bằng Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm pháp.
Đoàn Khuê Văn lần này đã không nhận định sai. Đúng là Cừu Thạch thật
rồi, vì chàng vừa đón đỡ kiếm chiêu của nàng vừa kêu lên đánh động cho
nàng biết :
– Đoàn cô nương! Mau mau dừng tay lại, đừng để cho lão tặc Từ Kinh Nhân
là kẻ đã xóa đi ký tự tại Cửu Chuyển động chạy thoát. Hay! Từ Kinh Nhân
lão định chạy đi đâu? Đỡ chưởng này!
– Cừu Thạch! Chính ngươi đón chưởng của bản cô nương đây này Nghe tiếng
hô hoán này Cừu Thạch đang xoay người hướng về Từ Kinh Nhân đang định
thoát đi xạ một chưởng cật lực với mười phần lực đạo thì chàng phải thu
kình về dịch người sang một bên đồng thời nhẹ quạt ra một kình theo thế
Tứ lượng bạt thiên cân, hất luồng kình phong mạnh như thác đổ đầu non
của Đoàn Khuê Văn đang lao ầm ầm đến.
Để sổng mất cừu nhân, Cừu Thạch bực tức gầm lên dữ dội :
– Đoàn cô nương, tại hạ đã bảo để sau cơ mà, sao cô nương lại ngăn trở
tại hạ, giúp cho tên ác tặc kia chạy thoát chứ? Hừ! Đừng thấy tại hạ
phần nào nhân nhượng mà cô nương cứ lấn lướt nha!
– Hừ! Ai cần ngươi nhân nhượng chứ? Trả mạng gia gia cho ta đây!
Phần thì thấy Cừu Thạch trước sau vẫn hơn nàng, phần lại nghe Cừu Thạch
bảo đã nhân nhượng, Đoàn Khuê Văn quá đỗi căm phẫn Vừa bảo Cừu Thạch đền mạng cho gia gia nàng xong nàng liền quên cả sống chết cứ lăn xả vào
Cừu Thạch. Tả chưởng, hữu kiếm, Đoàn Khuê Văn làm sao chỉ nội trong vài
chiêu thôi là sẽ đoạt được mạng thù gia.
Đấu pháp liều lĩnh của Đoàn Khuê Văn làm cho Cừu Thạch phải kinh hãi chỉ một phần, nhưng chính câu nói đòi mạng ở chàng mới làm cho Cừu Thạch
kinh hãi thêm chín phần nữa là đủ mười.
Cừu Thạch đánh lại thì không đành tay, nhưng muốn thoát được hiểm cảnh này thì đúng là thiên nan vạn nan.
Cừu Thạch cứ dịch tả lại dịch hữu, lạng ra phía hậu rồi lại tiến về phía trước chiếu theo Cửu Chuyển Thần Long bộ mà luống cuống vừa tránh chiêu kiếm vừa đón đỡ chưởng kình của Đoàn Khuê Văn đang cấp tập đánh vào.
Miệng của Cừu Thạch thì liên hồi kỳ trận kêu lên không ngớt :
– Đoàn cô nương!… Cô nương vừa bảo gì?… Sao lại có việc đòi mạng ở
đây?… Gia gia của cô nương đã làm sao?… Lệnh gia gia là ai? Sao lại
đòi mạng Cừu Thạch này?… Tại hạ có biết gì về việc này đâu?… Ai đã
giết hay làm gì lệnh gia gia?… Sao Đoàn cô nương lại đề quyết cho tại
hạ?… Cô nương hãy ngừng tay lại nào?… Úy! Cô nương không muốn nghe
gì sao?… Ối! Cô nương không chờ tại hạ phân minh à?… Ái chà! Được
rồi! Không phải tại hạ sợ cô nương, nhưng là khi mọi việc chưa được minh bạch nên… Hừ! Tại hạ phải đi rồi đây! Hừ! Nhượng cô nương thêm một
lần nữa vậy.
Vù!
– Chạy đâu Cừu Thạch! Trả mạng gia gia ta đây!
Thế là Cừu Thạch vừa chạy đuổi lão tặc Từ Kinh Nhân không cho lão mặc
tình xông xáo như hổ đối vong vào đàn sẽ vì mọi người chỉ ngỡ đó là giáo đồ Huyết Kỳ giáo bình thường như mọi giáo đồ khác. Không thể phân biệt
tên giáo đồ nào là Từ Kinh Nhân, tên nào không phải là Từ Kinh Nhân, tất cả đều là hắc y mông diện như nhau cả và Cừu Thạch cũng vừa tìm cách
tránh né sự đeo đuổi dai dẳng của Đoàn Khuê Văn. Khi nàng cứ một hai đòi Cừu Thạch đền mạng gia gia nàng!
Trong khi đó, tình hình ở phía sau Đại Hùng bảo điện dần dần đã ổn định
khi bên bọn phản đồ và giáo đồ Huyết Kỳ giáo tên có võ công cao thâm thì chỉ là Hoa Ngãi Tân Chưởng môn Hoa sơn phái và Lục Bất Nghi Chưởng môn
Côn Luân phái trong khi bên hiệp nghĩa thì lại có những đại cao thủ như
Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ Khả Lạc, Bang chủ Cái bang, như Giác Nhân đại sư
Chưởng môn Phương trượng Thiếu Lâm phái, như Vô Huệ đạo trưởng Chưởng
môn Võ Đang phái. Lại còn có Hư Không thánh tăng là một nhân vật có võ
công vào hàng thượng thừa nữa. Do đó tình hình dần dần được ổn định, đó
là điều tất nhiên mà thôi!
Vụ thiêu hủy Tàng Kinh các thế là bị dập tắt ngay không gây thiệt hại
trầm trọng nào cho Thiếu Lâm! Và kẻ đã gây ra cơn hỏa hoạn này không ai
khác hơn là Lục Bất Nghi. Hắn đã không bỏ trốn hẳn như tin cấp báo lúc
đầu ngày mà hắn ẩn nấp kỹ phía sau hậu sơn để rồi nhân cơ hội có Đoàn
Khuê Văn xuất hiện gây náo loạn phía trước Đại Môn, hắn đã nổi lửa làm
tín hiệu cho bọn Huyết Kỳ giáo ở phía bên ngoài xông vào. Giờ đây Lục
Bất Nghi và Hoa Ngãi Tân đã tiu nghỉu vì bị bại trận trước Giác Nhân đại sư và Hư Không thánh tăng Bọn phản đồ và giáo đồ Huyết Kỳ giáo còn lại
thấy tình thế đã không xong, bèn bỏ chạy toán loạn ra phía trước nhập
đoàn với đồng bọn phía trước vừa đánh vừa chạy.
Thấy thế Cổ bang chủ liền tung người chạy đuổi theo, quyết tận diệt hết bọn phản đồ đáng ghét.
Đang chạy, Cổ bang chủ nhìn thấy một tên Mông diện hắc y đang xông xáo
vào giữa những đệ tử quen thuộc các phái mà võ công lộ số của hắn nhìn
rất quen mắt. Nhất là khi hắn xoay người trụ bộ bằng một chân, còn chân
kia hắn đã liên hoàn tuôn ra một lúc những bảy tám cước.
Đến chiêu này thì Cổ bang chủ đã không sợ nhận lầm nữa, lão bèn vung tít gậy đả cẩu dùng ngay tuyệt kỹ thành danh của lão là Loạn Pháp Đả Cẩu
nhảy bổ tới tên Mông Diện hắc y nọ, đồng thời lão đã gầm lên :
– Giỏi cho Mã Độc Cước! Dám khuynh đảo Cái bang. Rõ ra là phường khi sư diệt tổ, xem Loạn Pháp Đả Cẩu của họ Cổ ta đây.
Mã Độc Cước – tên Mông diện hắc y nọ đúng là Mã Độc Cước đã che kín chân diện, hắn nghe tiếng gầm khủng khiếp của Cổ Khả Lạc, hắn đã không sợ
thì chớ, hắn lại còn hiên ngang giở bỏ khăn che mặt ra, vừa đón đỡ gậy
đả cẩu của Cổ bang chủ vừa huênh hoang nói :
– Tên ăn mày già kia! Họ Mã này không thèm cái chức vị Bang chủ bọn ăn
mày của lão đâu mà lão lại gọi ta là khi sư diệt tổ. Hôm nay ta sẽ hóa
kiếp lão, cho lão xuống dưới cửu tuyền là chúa bọn ăn mày xấu số đã bị
ta hóa kiếp từ trước. Xem đây này!
Mã Độc Cước Huênh hoang như thế không phải là không nguyên cớ. Vì ngay
khi hắn nói xong, hắn đã gây cho Cổ bang chủ hết sức kinh ngạc này đến
kinh ngạc khác khi hắn loang loáng song thủ phát quyền nhanh như chớp
không khác nào Tốc Khoái quyền trước đây của La minh chủ đã nổi danh
thiên hạ. Kế đó hắn còn đôi khi tung bổng người lên không, quẫy lộn như
Thần Long để tránh Loạn Pháp Đả Cẩu của Cổ Khả Lạc.
Cũng may là hỏa hầu của Mã Độc Cước so ra còn kém La minh chủ và cũng
may là Cổ bang chủ tuy đã cao niên nhưng Loạn Pháp Đả Cẩu không vì thế
mà kém sút đi. Nhờ thế Cổ Khả Lạc mới cầm cự được với Độc Mã Cước.
Chốc chốc Cổ Khả Lạc lại gầm lên :
– Giỏi! Té ra ngươi cũng dây phần vào huyết án La đệ ta. Thưởng cho ngươi nè!
– Ha… ha… ha! Điều này họ Mã ta không chối cãi, xem đây!
Phải nói là Mã Độc Cước rất là giải hoạt. Hắn luôn dùng sở trường của
hắn là Độc Cước liên hoàn để bổ khuyết cho sở đoản của hắn do hắn chưa
đạt đủ mức hỏa hầu cần thiết trong Tốc Khoái quyền. Đồng thời, những lúc bị Cổ Khả Lạc đưa hắn vào tình thế chỉ mành treo chuông, hắn lại dùng
thân pháp Cửu Chuyển chỉ có một phần để thoát khỏi thế nguy đó.
Những lúc như thế Cổ Khả Lạc lại gầm lên :
– Tưởng sao! Chỉ vì thân pháp này mà ngươi cam tâm làm tay sai cho tên họ Từ! Được lắm! Xem gậy đả cẩu của ta!
Nhưng đến lúc này Cổ Khả Lạc mới giở trò trá ngụy. Lão hô hoán là xem
gậy nhưng thật ra lão chỉ vung gậy cho có, sau đó lão bỏ lỏng gậy thay
vào đó là xuất chưởng từ tả thủ dùng Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng vỗ vào
chính diện của Mã Độc Cước.
Trước tình thế này buộc Mã Độc Cước hoặc là đương cự lại bằng chưởng,
nhưng nếu thì thì Tốc Khoái quyền và Độc cước liên hoàn của hắn sẽ vô
phương thi triển vì hắn đã đứng xa quá tầm, còn bằng không thì Mã Độc
Cước phải tung người lên, theo thân pháp Cửu Chuyển mà nhảy tránh, hắn
đã chọn cách thứ hai.
Nhưng hắn đâu có ngờ đến một điều đó là thân pháp Cửu Chuyển của hắn do
chỉ có một phần nên không đủ lợi hại. Vả lại, trước sau hắn đã dùng thân pháp này đến những năm lần. Qua năm lần đó, Cổ Khả Lạc đã quan sát được những phương vị mà hắn hay xuất hiện. Cho nên chính vì muốn hắn dùng
đến thân pháp này, Cổ Khả Lạc đã dụ hắn vào trường hợp đó. Sau khi giả
vờ dùng gậy, lão đã xuất chưởng và sau khi xuất chưởng xong, Cổ Khả Lạc
đã hờm sẵn thêm một chưởng thứ hai là Thiên Thượng mãn tinh trong Thiên
Địa Ngũ Hợp chưởng, chỉ chờ Mã Độc Cước xuất hiện đúng phương vị đó là
lão sẽ xuất kình ngay.
Rồi không ngoài dự đoán của Cổ Khả Lạc, ngay lúc vừa nhìn thấy bóng nhân ảnh của Mã Độc Cước tại phương vị đã chọn sẵn, Cổ Khả Lạc liền xuất
kình liền tay, miệng lão đắc chí kêu lên :
– Chạy đâu cho thoát! Ha… ha… ha…
Nhưng nhân định bất thắng thiên, hoặc có thể là số mạng của Mã Độc Cước chưa hết.
Kình lực mới chỉ đi được nửa đường, tràng cười còn chưa kết thúc thì Cổ
Khả Lạc đã điếng hồn khi bằng khóe mắt nhìn thấy một ánh bạc đang chớp
lóe lên, kèm theo là tiếng hét lanh lảnh của một nữ nhân vang lên bên
tai :
– Lão già kia! Chính lão mới chạy không khỏi kiếm của Đoàn Khuê Văn này.
Phải nói là hồn bất phụ thể mới đúng! Vì khi Cổ Khả Lạc nhìn thấy bóng
kiếm, khi nghe nói đến danh tự Đoàn Khuê Văn thì trong tâm trí của lão
đã như nhìn thấy trận giao chiến kinh thiên động địa giữa Đoàn Khuê Văn
và Cừu Thạch lúc mời rồi tại phía trước Đại Hùng bảo điện. Và còn nhanh
hơn nữa là Cổ Khả Lạc đã nhận thứ rằng rõ ràng là lão phải thúc thủ chịu chết thôi, lão vô phương hoàn thủ trước võ công kiệt xuất của Đoàn Khuê Văn.
Mười phần đủ mười, Cổ Khả Lạc tin là lão sẽ chết nên lão đâm liều, cứ
đập tiếp vào Mã Độc Cước, còn sanh mạng thì đành phó mặc cho trời Thế
nhưng đúng là trời đã cứu lão. Hay nói đúng hơn là trời đã sai Thiên
tướng là Cừu Thạch kịp thời xuất hiện cứu mạng lão trong gang tấc!
Đó là chuyện về sau còn ngay lúc đó thì…
Ôi thôi đủ mọi âm thanh vang lên như cùng một lúc vậy.
Nào là tiếng chưởng chạm vào tấm thân nhục thể của Mã Độc Cước vang lên như tiếng thịt rách vậy.
Nào là tiếng kiếm chạm kiếm vang lên chát chúa.
Rồi là tiếng kêu thảm thương của họ Mã, tiếng kêu hoảng vì ngỡ đã chết
của Cổ Khả Lạc, tiếng kêu thét giận dữ của Đoàn Khuê Văn. Tiếng gầm hung tợn của Cừu Thạch khi thấy Đoàn Khuê Văn bất ngờ định đoạt mạng sư
huynh của chàng. Tất cả hòa quyện vào nhau vang lên ong ong trong tâm
trí Cổ Khả Lạc khiến lão biết rằng lão chưa chết, lão vẫn còn sống dù đã cao niên.
Lão bèn mở mắt ra, mà lúc nãy do sợ quá lão đã nhắm tịt mắt lại lúc nào
không biết. Và lão đã nhìn cái đầu tiên để thấy Mã Độc Cước đang ôm ngực đau đớn, trợn ngược mắt để nhìn lão. Sau đó hắn lại cúi xuống nhìn ngũ
tạng của hắn đang mở phanh ra như không tin rằng đó là ngũ tạng của hắn. Cuối cùng hắn như người mất đà, ngã chúi về phía trước hồn du Địa phủ.
Kế đó Loạn Pháp Đả Cẩu mới tự hỏi là ai đã đến tiếp cứu lão khỏi cái
chết mười mươi dưới kiếm của Đoàn Khuê Văn. Đây vốn là tâm trạng bình
thường của một người đã đặt một chân lên Nại Hà kiều sau đó bỗng có ai
kéo trở lại, họ không tin điều này sự thật, cũng như họ đã không tin là
có ai đó có đủ năng lực đưa họ từ thế giới bên kia sang thế giới bên này đúng lúc như thế!
Và khi tận mắt nhìn thấy Cừu Thạch đang giao chiến với Đoàn Khuê Văn thì thần hồn mới trở về với Cổ Khả Lạc Loạn Pháp Đả Cẩu.
Và thần hồn vừa trở về đó, lão lại cảm nhận như một lần nữa nó lại bay
đi khi nghe Cừu Thạch vừa đón đỡ kiếm chiêu của Đoàn Khuê Văn – chỉ đón
đỡ thôi chứ không chịu hoàn thủ lại, và Cừu Thạch vừa nửa kinh ngạc, vừa giận dữ kêu lên :
– Đoàn cô nương! Họ Cừu này là đại trượng phu nam tử hán dám làm dám
chịu. Tại hạ đã nói với cô nương rồi, lệnh gia gia và tại hạ chưa từng
gặp qua, vậy hà cớ gì tại hạ phải hạ thủ lệnh gia gia làm gì cơ chứ? Tại sao cô nương cứ một hai đề quyết cho tại hạ đã làm việc này?
Nguyên Từ Kinh Nhân trong lối Mông Diện hắc y, Cừu Thạch và Đoàn Khuê
Văn đang vừa giao đấu vừa rượt đuổi nhau như đã nói. Lão họ Từ thì nhờ
Đoàn Khuê Văn lâu lâu lại kiềm chân Cừu Thạch nên lão đã nhân cơ hội
rảnh tay đó mà chụp, vồ, chưởng, đánh vào bọn đệ tử chánh phái lúc này
có ưu thế hơn nhiều so với giáo đồ Huyết Kỳ giáo. Còn Cừu Thạch thì cố
thoát được Đoàn Khuê Văn để chặn đứng cuộc tàn sát không chút nương tay
của họ Từ. Đoàn Khuê Văn do nội lực và thân pháp kém hơn Cừu Thạch nên
nàng vốn hậm hực lại càng hậm hực hơn.
Khi đuổi theo Cừu Thạch đến chỗ này, bất chợt nàng nghe âm thanh giọng
nói của Cổ Khả Lạc mà nàng thì nghĩ Cổ Khả Lạc và Cừu Thạch là người
cùng phe nên nàng trút giận lên đầu Cổ Khả Lạc!
Trước tình thế đó, Cừu Thạch buộc phải buông bỏ đối tượng là Từ Kinh
Nhân để tức tốc quay lại kịp đưa kiếm ngăn sát chiêu của Đoàn Khuê Văn
hầu cứu mạng cho Cổ sư huynh. Nhân đó, Đoàn Khuê Văn bám rít lấy Cừu
Thạch. Nàng vừa ra chiêu quyết tử vừa luôn mồm đề quyết án tử cho Cừu
Thạch theo luận điệu cũ. Vì thế Cừu Thạch do tin chắc là Đoàn Khuê Văn
đã lầm huống chi Đoàn Khuê Văn không có thù oán gì với chàng, chàng bèn
ngăn đỡ và liên miệng phân bày hy vọng Đoàn Khuê Văn hiểu ra và đừng
ngăn trở công việc chàng đang làm nữa.
Nhờ đó Cổ Khả Lạc phần nào hiểu được cớ sự.
Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ Khả Lạc bèn oang oang miệng nói lên, cốt ý cho Đoàn Khuê Văn nghe :
– Đoàn cô nương, vậy là lão đây đã hiểu rồi. Thì ra lệnh gia gia của cô
nương đã gặp chuyện gì đó và trùng hợp làm sao là bọn lão đã có mặt ở
Thúy Diệp cốc Ngũ Đài sơn, nên cô nương đã cho bọn lão đây là hung phạm
chứ gì! Mèn đéc ơi! Đoàn cô nương ơi là Đoàn cô nương! Bọn lão đến bây
giờ vẫn chưa biết lệnh gia gia Đoàn cô nương là nhân vật hà phương, hà
xứ, hà tánh, hà danh. Cho đến mặt mũi của lệnh gia gia méo, tròn, mập,
ốm ra sao bọn lão đây còn không biết, vậy hà cớ gì cô nương lại đổ trút
trách nhiệm lên đầu bọn lão vậy chứ? Đoàn cô nương vừa thoát được hiểm
cảnh là gặp cô nương liền sau đó. Đến khi chia tay giã từ chính mắt cô
nương đã nhìn thấy bọn lão lại bỏ đi hẳn cơ mà. Sao cô nương lại nảy ra
một ý nghĩ kỳ khôi đến thế vậy?
Vốn Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ còn muốn nói nữa, thì bỗng dưng lão
nghe tiếng Cừu Thạch nửa mừng nửa lo kêu lên đánh động lão :
– Sư huynh! Lão tặc Từ chạy đến kìa. Mau mau trợ lực với Thánh tăng chặn giữ tặc nhân lại đi sư huynh…
Cổ Khả Lạc giật mình quay vòng quanh thân, tìm xem Cừu Thạch nói thế là
nói đến cái kẻ nào trong đám Mông diện hắc y đang nhốn nháo đó. Thì Cổ
bang chủ đã kịp nhìn thấy một bóng đen đang phi thân cực nhanh về hướng
của lão theo sau bóng đen đó là Hư Không thánh tăng với công phu thượng
thừa của Thiền môn ngỡ đã thất truyền là Nhất Vỹ độ giang.
Thấy thế Cổ bang chủ liền vung tít gậy đả cẩu nhằm vào bóng đen sắp lướt đến nơi, miệng thì hằn học gầm lên :
– Từ Kinh Nhân! Ngươi còn định chạy à? Còn không mau bó tay chịu trói à? Xem Loạn Pháp Đả Cẩu của Cổ Khả Lạc ta đây!
Lúc đó Cừu Thạch vừa giao đấu với Đoàn Khuê Văn vừa dõi mắt nhìn xem
ngày tận số của tên ác tặc họ Từ. Do đó chàng đã thấy quanh cục trường
những tên giáo đồ Huyết Kỳ giáo nếu không bị chết hoặc bị thương thì
cũng đang nháo nhào bỏ chạy. Còn tên ác tặc Từ Kinh Nhân thì đang bị dụ
vào tình thế tiền hậu đều bị giáp công xem như phần bại chắc chắn sẽ về
tay lão tặc Từ là điều chắc chắn không thể nào khác được. Trừ phi lão
tặc Từ biết phép thăng thiên hoặc độn thổ mới mong thoát được hiểm cảnh
này. Cừu Thạch đâm ra tiếc rẻ vì đã không đích thân giết chết lão.
Do đó Cừu Thạch liền tận lực hất văng trường kiếm của Đoàn Khuê Văn và lớn tiếng bảo rằng :
– Tại hạ không muốn làm hại gì cô nương. Sư huynh của tại hạ đã nói đúng đấy. Cô nương hãy bình tâm xem xét lại. Bọn tại hạ chưa lần nào quay
lại Thúy Diệp cốc cả. Có khi là do kẻ khác đã làm và đổ vấy cho bọn tại
hạ đấy. Thôi! Chúng ta hãy dừng tay lại nào!
Nói dừng là Cừu Thạch dừng lại ngay. Và khi Cừu Thạch vừa thu kiếm xong, chàng bèn tự thân lão đến chỗ lão họ Từ. Vì lão đúng là giảo quyệt có
một không hai trên đời này.
Cừu Thạch thấy rõ lão Từ Kinh Nhân lao thẳng vào bóng gậy của Cổ sư
huynh đấy những tưởng lão muốn chơi đòn lưỡng bại câu thương, không ngờ
Cổ sư huynh chỉ hơi ngập ngừng trong một sát na để đổi gậy thay bằng
chưởng Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng thì tên tặc nhân họ Từ lại dùng thân
pháp Cửu Chuyển mà thoát ra, khiến cho chưởng kình của Cổ Khả Lạc lại
đánh nhầm vào Hư Không thánh tăng đang lướt đến.
Ngay lập tức Cừu Thạch liền hét lên vang trời :
– Từ Kinh Nhân! Số lão đã tận rồi. Xem Âm Nguyệt Cửu Chuyển kiếm đây.
Theo tiếng hét, bóng nhân ảnh của Cừu Thạch liền theo bóng kiếm quang
trùng trùng với thập thành lực đạo lao như lốc xoáy đến tặc nhân họ Từ.
Người bay theo bóng kiếm, kiếm đi theo người, khí thế trong chẳng khác
nào Thần Long xuất hải, như vầng nguyệt đang treo trên cao đó bỗng đổ ầm ầm xuống ngay thân hình của Từ Kinh Nhân.
Đây là lần đầu tiên sau khi ngộ luyện được kiếm pháp Cửu Chuyển Âm nguyệt, Cừu Thạch đã dùng đến tận lực bình sinh.
Đừng nói gì Từ Kinh Nhân là người trong cuộc, đang lâm cảnh thập tử nhất sinh, Đoàn Khuê Văn là người đã từng động thủ với Cừu Thạch trong một
thời gian lâu cũng không ngờ võ học của Cừu Thạch lại cao siêu đến bậc
này. Hóa ra là từ nãy đến giờ Cừu Thạch đã bảo là nhân nhượng nàng đúng
là sự thật ư?
Đoàn Khuê Văn chống kiếm, đứng nhìn trận pháp và kiếm pháp mà Cừu Thạch
đang thi triển, nàng cảm khái than thầm cho số kiếp của nàng, phen này
có khi là Đoàn Khuê Văn vô phương báo thù cho gia gia nàng được rồi.
Nhắc lại Từ Kinh Nhân, khi thấy cơ mưu không thành, quần hùng không bị
trúng độc như lão tưởng, trái lại còn đón đánh khiến cho thuộc hạ của
lão phải tan tác, còn thân lão thì lại nguy ngập sắp chết đến nơi. Không cần Cừu Thạch là một đại kình địch, mà lão mấy lần mưu hại không thành. Chỉ cần một mình Thánh tăng không thôi là Từ Kinh Nhân đã thấy không ổn rồi.
Giờ đây bóng kiếm quang thập phần lợi hại của Cừu Thạch đang nhằm ngay
lão, lão biết rằng chiêu này lão còn xoay xở được, nhưng sau chiêu này,
sau chiêu nữa liệu lão có thoát được sự vây công của Cừu Thạch, Hư Không thánh tăng, và mọi người không?
Đến việc bỏ chạy lão còn không hy vọng nữa là. Thân pháp của lão làm sao qua được Cừu Thạch và Thánh tăng. Chi bằng…
Từ Kinh Nhân đã toan liều mạng thì chợt nhìn thấy cô nàng Đoàn Khuê Văn
đang chống kiếm đứng đó và lão chợt nhớ lại lời đối thoại giữa nàng và
Cừu Thạch mà lão đã nghe. Nhất là câu nói sau cùng mà Cừu Thạch vừa phát thoại với nàng. Từ Kinh Nhân bèn nảy ra một ý…
Nói ra thì lâu, nhưng sự việc xảy ra rất nhanh vì Từ Kinh Nhân vốn là kẻ giảo hoạt kia mà.
Khi bóng kiếm như quả cầu sáng đang lao ào sào xuống ngay đầu lão, thì
Từ Kinh Nhân trong lúc thập tử nhất sinh đã nhìn thấy Đoàn Khuê Văn. Lão bèn lạng người tránh qua một bên mà lại tránh về chỗ Đoàn Khuê Văn đang đứng nhìn. Kế đó, lão đã lẹ miệng hô hoán lên :
– Kìa! Cô nương! Cừu gia đó sao cô nương lại khoanh tay đứng nhìn?
Đoàn Khuê Văn nghe Từ Kinh Nhân kêu thế, nàng còn đang chưa biết phải
làm gì thì đã thấy Từ Kinh Nhân chạy ào đến chỗ nàng đang đứng.
Không rõ dã tâm của lão, cũng như Đoàn Khuê Văn vốn không muốn làm gì lão, vì giữa lão và nàng đâu có oán thù gì?
Chuyện Huyết Kỳ giáo và chuyện đại sự của võ lâm Trung Nguyên nào có liên quan gì đến Đoàn Khuê Văn?
Cho nên Đoàn Khuê Văn vẫn cứ để lão đến gần, cứ ngỡ là sau đó lão sẽ
dịch thân sang một bên rồi muốn chạy đi đâu thì chạy. Nào ngờ đúng là Từ Kinh Nhân lướt sát bên người Đoàn Khuê Văn thật, nhưng lão đã không bỏ
chạy nữa, cũng không quay lại để đấu với mọi người. Trái lại Đoàn Khuê
Văn hốt nhiên bị đau nhói một bên lưng và… thân hình nàng đã nằm gọn
trong vòng tay của Từ Kinh Nhân.
Quá đỗi bất ngờ, Hôn huyệt thì đã bị Từ Kinh Nhân khống chế, nhưng nàng
còn mở miệng được. Do đó Đoàn Khuê Văn hoảng hốt kêu lên :
– Này! Tôn giá làm gì vậy? Sao lại hạ thủ với tiểu nữ? Tiểu nữ có động phạm gì tôn giá đâu?
Đoàn Khuê Văn chỉ nghe bên tai nàng một tràng cười cuồng ngạo…