Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha

Chương 10: 10: Thí Sinh Mã Số 10 Đấm Thí Sinh Mã Số 11



Rất nhanh đã đến thứ Bảy.

Tạ Tụng Vân mặc xong quần áo, hoodie đen và jean xám, tràn ngập hơi thở thanh xuân của nam sinh trung học, thân hình cao lớn cùng khuôn mặt điển trai tạo thêm một cảm giác mê người, trẻ trung mà gợi cảm.

Tạ Tụng Vân nhìn quần áo Ngày đó Giang Kính Thu để lại, dừng một chút, cuối cùng vẫn không mang theo.

Anhđi xe máy đến địa điểm đã hẹn.

Một quán cà phê nhỏ.

Hiện tại đã chín giờ, Giang Kính Thu đã đến rồi.

Thiếu niên da trắng tóc đen ngồi ngay ngắn trong phòng cà phê, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh lóe lên trên người cậu.

Tạ Tụng Vân: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Giang Kính Thu: “Không sao đâu.

Tạ Tụng Vân: “Cậu muốn uống gì? ”

Giang Kính Thu: “Gì cũng được.

Hai người đều không phải quá quen thuộc.

Tạ Tụng Vân best seller, chọn quán cà phê có tính riêng tư rất tốt lại gần nhà Giang Kính Thu, Tạ Tụng Vân cũng không hiểu rõ lắm.

Cà phê nhanh chóng lên, Tạ Tụng Vân cũng không lãng phí thời gian nữa.

“Tỷ lệ phù hợp của chúng ta rất cao, vì vậy tôi mong cậu có thể làm bạn với tôi trong thời gian mẫn cảm.” Tạ Tụng Vân nhìn về phía Giang Kính Thu.

Alpha mẫn cảm hoặc omega thời kỳ động dục (?), chỉ có thuốc hoặc đối tượng của họ có thể ở cùng họ.

Tạ Tụng Vân nói những lời này cũng có chút ý tứ tỏ tình.

Nếu Giang Kính Thu là dân bản xứ, cậu sẽ hiểu điều đó.

Nhưng cậu thì không.

Cho nên Giang Kính Thu chỉ nghi hoặc ừ một chút, “Cậu muốn dùng tin tức tối của tôi để tốt hơn một chút sao? Nhưng nồng độ pheromone của tôi không mạnh như Omega, tôi sợ không thể giúp cậu.

Trên thực tế, Tạ Tụng Vân nói xong liền phát hiện lời nói của anh có ý kĩa kì lạ, rất mạo phạm, nhưng anh không nghĩ tới Giang Kính Thu hoàn toàn không có hiểu được điểm này, ngược lại còn đang thay anh suy nghĩ.

Điều này làm cho Tạ Tụng Vân có chút nóng mặt.

“Bệnh viện đã có kỹ thuật liên quan trong lĩnh vực này.

“Tạ Tụng Vân mím môi, anh nghĩ anh không thể khốn nạn như vậy, vì dục vọng cá nhân của mình, liền ỷ vào Giang Kính Thu là một Beta, bắt nạt cậu, anh nghiêm túc nói:

“Tôi sẽ hết sức khống chế chính mình, cậu cũng có thể mang theo thuốc ức chế, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ chịu trách nhiệm với cậu.

Tạ Tụng Vân nghĩ anh muốn nhờ Giang Kính Thu để giúp anh huấn luyện hả năng kháng lại bản năng Alpha, nhưng cũng không thể hủy hoại danh dự của cậu.

“Ôi, chịu trách nhiệm về cái gì?” ”

Còn không hiểu rõ thế giới này nên Giang Kính Thu căn bản không lĩnh hội được ẩn ý của Tạ Tụng Vân.

Tạ Tụng Vân nhìn phản ứng của Giang Kính Thu, cho rằng mình bị từ chối, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.

“Cậu có thể cho tôi biết lý do thực sự cậu muốn tôi ở bên cậu không?” “Giang Kính Thu không tin tưởng một người ở Thời kỳ mẫn cảm rõ ràng rất ỷ lại đối với mình nhưng lại dễ dàng thả mình đi, sẽ vì dễ chịu một chút, liền để cho mình cùng họ vượt qua Thời kỳ mẫn cảm.

Có lẽ là mặt trời ngày đó quá ấm áp, chiếu lên người Giang Kính Thu đặc biệt ôn nhu, có lẽ là lúc ấy cậu thiếu niên không phát hiện tâm tư đó, làm cho Tạ Tụng Vân đặc biệt muốn tâm sự hết ra.

Ánh mắt Tạ Tụng Vân cô đơn một chút, sau đó nhìn về phía Giang Kính Thu, “Tôi không muốn giống như những Alpha kia, bị tin tức tố khống chế, cuối cùng bởi vì tin tức tố, bởi vì một thế hệ Alpha cường đại, phải cùng một người mình không thích trải qua cả đời.

Lúc này Tạ Tụng Vân đột nhiên lại có bộ dáng yếu ớt của thiếu niên 16 tuổi.

Sau khi Giang Kính Thu hiểu qua quan điểm hôn nhân của thế giới này, thì cảm thấy kỳ quái.

Biết được ý nghĩ như vậy của Tạ Tụng Vân ngược lại không cảm thấy kinh hãi.

Giang Kính Thu còn chưa hiểu rõ thời kỳ mẫn cảm của Alpha nên còn chưa hiểu được cậu sắp đối mặt cái gì, cậu cho rằng sau khi không có ảo giác đánh dấu, Kì mẫn cảm của Alpha sẽ không giống như bệnh viện ngày đó, chỉ ôm ý nghĩ với người giúp đỡ mình nên cậu dễ dàng đáp ứng, “Nhưng, tôi hy vọng đừng chậm trễ việc học tập.

Tạ Tụng Vân hiểu được cậu đang ám chỉ chuyện kì mẫn cảm cần xin nghỉ về nhà, “Tôi sẽ sắp xếp tốt, trong thời kỳ mẫn cảm của tôi sẽ có gia sư dạy cậu, bình thường cậu sẽ không biết làm, cũng có thể hỏi tôi.

Hai người lại thảo luận chi tiết một chút, liền quyết định rời đi.

“Quần áo của cậu.” “Trước khi đi, Giang Kính Thu đem quần áo ngày đó cậu mặc đi cho Tạ Tụng Vân.

“Ừ.

“Tạ Tụng Vân có chút ngượng ngùng, “Quần áo của cậu tôi quên ở nhà, lần sau đến nhà tôi lấy đi.

“Không sao đâu.

“Giang Kính Thu không cảm thấy gì.

Thời gian rất nhanh đã tới thời kỳ mẫn cảm tiếp theo của Tạ Tụng Vân.

Giang Kính Thu nhìn xe Tạ gia dưới lầu, thu dọn hànhlý mấy ngày của mình rồi xuống lầu.

Khi cửa phòng ngủ của Tạ Tụng Vân mở ra, Giang Kính Thu liền nhìn thấy Tạ Tụng Vân mặc áo ngủ lụa màu đen đeo thiết bị ngăn cắn.

Dụng cụ ngăn cắn không chỉ không làm cho Tạ Tụng Vân vô hại, ngược lại thêm một chút sắc khí cùng khí tức nguy hiểm.

Anh hiển nhiên là vừa mới tắm rửa xong, mái tóc ướt sũng còn chưa lau khô, phối hợp với làn da trắng lạnh, suy yếu mà quỷ dị.

Giang Kính Thu có chút do dự.

Tạ Tụng Vân nghiêng người, ý bảo Giang Kính Thu tiến vào.

Phòng ngủ của Tạ Tụng Vân thông với phòng tắm và thư phòng, bố cục phòng ngủ cũng có vẻ đơn giản, chủ yếu lấy màu đen và trắng làm chủ đạo.

“Thư phòng ở bên kia, cậu có thể học tập ở đó.

“Tạ Tụng Vân vừa mới tiêm thuốc ức chế, cũng không còn di chứng cắn người lần trước, đối với tin tức tố trên người Giang Kính Thu ngược lại không có phản ứng lớn như lần trước.

Cảm giác nguy cơ trong lòng Giang Kính Thu không khỏi buông lỏng một chút.

Giang Kính Thu mở cửa thư phòng ra, bên trong là thiết kế tối giản giống như phòng ngủ, sách trên bàn ngoài sách trung học ra, còn có một ít sách Giang Kính Thu không hiểu.

Trên bàn có một hộp thuốc ức chế và một ghi chú, trên đó viết thông tin liên lạc gia sư.

Thời kỳ mẫn cảm của Alpha đặc biệt bài ngoại, gia sư cũng không vào được, cho nên Giang Kính Thu đại khái chỉ có thể cùng gia sư học qua video, Giang Kính Thu đối với sắp xếp như vậy ngược lại không có dị nghị.

Giang Kính Thu sửa sang lại một chút, bắt đầu học tập.

Cửa thư phòng mở ra, Tạ Tụng Vân ngồi trên sô pha bên ngoài, im lặng không nói gì.

Biết không thể gấp gáp được, Tạ Tụng Vân ngay từ đầu đã dùng thiết bị phóng đại lan tỏa tin tứctố vị chanh trong không khí.

Tuy rằng nồng độ pheromone không cao, dù Tạ Tụng Vân đã tiêm thuốc ức chế vẫn cảm thấy thân thể nóng lên.

……!

Một buổi sáng trôi qua, hai người cũng không có trao đổi gì.

Kì mẫn cảm của Alpha luôn đặc biệt nhạy cảm, Giang Kính Thu chủ yếu là lo lắng tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Tạ Tụng Vân, Tạ Tụng Vân cũng sợ anh không khống chế được chính mình.

Buổi trưa, chú Vương mang cơm đến.

Bởi vì thời kỳ mẫn cảm, Tạ Tụng Vân không có khẩu vị gì, Giang Kính Thu ngược lại ăn rất ngon.

Cơm nước xong, Giang Kính Thu có chút mệt mỏi, tin tức tố của Tạ Tụng Vân đối với cậu mà nói còn giúp hỗ trợ giấc ngủ, cậu ngáp một cái, nói: “Tôi có thể đi ngủ không? ”

Nồng độ tin tức tố của Giang Kính Thu quá nhỏ, Tạ Tụng Vân ngoại trừ thân thể nóng lên ngứa ngáy, cũng không có cảm giác gì khác.

“Cậu ngủ trên giường tôi đi.

Có một loại thuốc trong tủ đầu giường có thể làm tăng nồng độ pheromone của cậu và dùng nó phun trên tuyến thể của cậu.

” Ừ.

“Vẫn là Giang Kính Thu không có ý thức giới tính của thế giới này căn bản không nghĩ nhiều.

Tạ Tụng Vân đưa mâm cơm ra ngoài.

Lúc trở về, Giang Kính Thu đã phun xong thuốc, nằm trên giường.

Giang Kính Thu cũng không làm ra vẻ, trực tiếp cởi giày và tất, nằm nghiêng ngủ.

Bàn chân trắng như tuyết nổi bật trên tấm ga trải giường màu đen, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, ngón chân tròn trịa lộ ra màu hồng nhạt.

Tạ Tụng Vân trở về liền chú ý tới tác phẩm nghệ thuật này.

Anh dừng lại, ánh mắt tối sầm lại, nhìn hình ảnh này.

Muốn liếm.

Cho đến khi Giang Kính Thu xoay người, anh mới phản ứng lại.

Tạ Tụng Vân hít sâu một hơi, sau đó đi đến sô pha, ngồi xuống, lại từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra thuốc ức chế.

Uống xuống.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tạ Tụng Vân càng ngày càng khô nóng, mùi chanh trong không khí cũng càng ngày càng nồng đậm.

Tạ Tụng Vân đã có chút thần trí không rõ, nhưng anh vẫn rất nghi hoặc, vì sao tin tức tố của Giang Kính Thu lại tăng lên nhiều như vậy, anh mơ hồ có chút suy đoán.

Tạ Tụng Vân đứng dậy, khống chế chính mình không nhìn về phía giường, chậm rãi đi về phía tủ đầu giường, cầm lấy lọ thuố, rất rõ ràng đây không phải kết quả của một lần phun..

Anh ngã xuống giường, răng rất ngứa, là dấu hiệu của việc muốn đánh dấu

Tạ Tụng Vân nắm chặt tay, móng tay cắt tỉa chỉnh tề cũng để lại dấu vết trong lòng bàn tay, rồi chảy máu.

Điều này làm cho anh thoáng thanh tỉnh một chút, anh một chân quỳ gối trên giường, một chân chống đất.

Giang Kính Thu lại đột nhiên xoay người, vừa lúc chuyển đến trước mắt Tạ Tụng Vân.

Anh nhìn mặt Giang Kính Thu, một bên mặt do nằm lâu hằn lên vệt đỏ, lý trí vốn thanh tỉnh một chút đã không còn, chỉ còn lại ý niệm muốn đánh dấu thuộc về Alpha trong đầu.

Tạ Tụng Vân một tay vuốt ve mặt Giang Kính Thu, tay kia chống sang một bên, cả người đem Giang Kính Thu ôm trong ngực.

Tay trái rời khỏi mặt Giang Kính Thu, vuốt ve môi cậu, ngón tay ngẫu nhiên tiến vào khoang miệng, dính một chút nước bọt trong miệng, bôi lên môi, nhuộm môi Giang Kính Thu thành màu đỏ diễm lệ.

Tin tức tố mùi gỗ đàn hương của Tạ Tụng Vân cũng bị tin tức tố mùi chanh kích thích, quấn quýt lấy nhau.

Nguyên bản tin tức tố mùi chanh lấn át hơn, nhưng sau đó mùi gỗ đàn hương đem mùi chanh xanh ôm chặt vào trong ngực, không để lộ ra một chút khe hở nào.

Tạ Tụng Vân chui vào chăn, kéo cổ áo Giang Kính Thu xuống, tìm được tuyến không trọn vẹn kia, tuyến thể run rẩy theo hô hấp của chủ nhân mà phập phồng, cực kỳ đáng yêu.

Nhưng chủ nhân của nó vẫn còn trong giấc mơ ngọt ngào, không có phản ứng với sự nguy hiểm trong phòng, yên tĩnh bị một con dã thú mơ ước.

Tạ Tụng Vân muốn cắn lên, nhưng chung quy bị thiết bị hặn cắn ngăn lại.

Chỉ có thể thông qua khe hở liếm tuyến thể trắng hồng.

Tạ Tụng Vân ôm chặt thân thể Giang Kính Thu, hấp thu tin tức tố.

Giang Kính Thu mơ thấy mình bị một con trăn khổng lồ quấn lấy, cau mày, giãy dụa tỉnh lại.

“Tạ Tụng Vân, cậu làm gì vậy? “Giang Kính Thu hoảng sợ giãy dụa.

Tạ Tụng Vân không có trả lời, đầu lưỡi dùng sức chọc vào tuyến thể giả, tin tức tố phóng ra nhiều như vậy, nhưng có thể liếm được lại hầu như không có.

Cảm giác được con mồi giãy dụa, Tạ Tụng Vân càng dùng sức ôm chặt Giang Kính Thu.

Giang Kính Thu giãy dụa không ra, cuối cùng dập đầu về phía sau.

Tạ Tụng Vân rơi vào bối rối, Giang Kính Thu nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc.

Giang Kính Thu biết Tạ Tụng Vân do thời kỳ mẫn cảm, cũng không dám chậm trễ, đến thư phòng lấy thuốc ức chế.

Đau đớn làm cho Tạ Tụng Vân khôi phục chút lý trí, không có ngăn cản, nếu không Giang Kính Thu Beta cũng không chống lại được Alpha.

Giang Kính Thu cầm thuốc ức chế tiêm vào người Tạ Tụng Vân.

“Thêm một ống.” Tạ Tụng Vân dựa vào trên giường.

Chờ hai người tỉnh táo lại, Giang Kính Thu nhìn Tạ Tụng Vân: “Buổi sáng không phải còn tốt sao? Có phải là tin tức tố buổi chiều quá dày? ”

Giang Kính Thu có chút tức giận, cậu nguyện ý trợ giúp Tạ Tụng Vân là bởi vì cậu thích suy nghĩ của Tạ Tụng Vân đối với thế giới kỳ lạ này, hơn nữa nguyện ý thay đổi, nhưng cũng không có nghĩa là cậu nguyện ý bị như vậy.

Trên thực tế, Giang Kính Thu vẫn thiếu kiến thức thông thường, nếu như cậu biết rõ, cậu sẽ hiểu được từ lúc cậu đồng ý những chuyện này thì không thể tránh khỏi.

Cho nên Tạ Tụng Vân mới nói sẽ chịu trách nhiệm với cậu, tuy rằng lời này có thể có ý gì đó.

” Xin lỗi, tôi không kiểm soát được.

Lần sau thuốc phun một lần là được rồi.” Tạ Tụng Vân nắm lấy tay Giang Kính Thu.

“Ồ.

“Giang Kính Thu có chút đỏ mặt, hiểu được việc này là vấn đề của mình.

Xấu hổ cũng không chú ý tới Tạ Tụng Vân đang nắm tay mình.

Cậu cũng không đọc sách hướng dẫn, còn sợ dược hiệu không phát huy tốt, phun nhiều lần.

“Vậy thì cậu không sao chứ?” Giang Kính Thu lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, nhưng tôi không có khí lực, cậu có thể lấy còng tay trong bàn trà không? “,

“Còng tay để làm gì? ”

“Để bên giường, tránh cho tôi không thể kiểm soát bản thân mình.

” Ồ.

Giang Kính Thu vẫn rất suy nghĩ cho mình, không từ chối, cầm còng tay còng Tạ Tụng Vân lên cột giường.

Tạ Tụng Vân nhìn Giang Kính Thu còng tay mình lại, sau đó làm nũng: “Bạn trai, trước khi đi có thể hôn tôi không?

Giang Kính Thu dừng lại, nghi hoặc nói: “Bạn trai? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.