Hồng Dực không biết liệu Cửu Hoang có nghiêm túc hay không, cũng không muốn đôi co cùng hắn nữa: “Ngươi…!Cái Thế tiền bối, đây là lần thứ hai ngài nhúng tay vào chuyện của Thiên Ma giáo chúng ta, ngài xác định sau này sẽ đối địch với giáo của chủ bọn ta?” Nhấn mạnh, “Giáo chủ bọn ta có tu vi cấp chín, là ma tu giả mạnh nhất thế giới, ngài nghĩ kỹ đi.”
Cửu Hoang lắc đầu: “Không xác định.”
Hồng Dực thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên trưng ra giáo chủ vẫn hữu dụng, đánh lui huyết thi xong hắn quệt mồ hôi trên trán.
Khúc Duyệt phiên dịch một chút: “Tiền bối hiểu sai rồi, ý của chàng là không xác định giáo chủ của các người có đủ tư cách trở thành địch nhân của chàng không.”
Cửu Hoang: “Lục Nương nhà ta nói rất đúng, để ta giao thủ với giáo chủ của các người mới biết được.”
Khóe miệng Hồng Dực run run, nhớ lại ý tưởng mời hắn gia nhập Thiên Ma giáo của Mục Tinh Thầm, nói: “Ngài thật đủ cuồng, giáo chủ nhà ta cũng thật cuồng, hai người nhất định dễ nói chuyện.”
Cửu Hoang nhíu mày: “Thì ra giáo chủ các ngươi dùng miệng đánh nhau sao? Ta đây sợ là đánh không lại.”
Cánh tay Hồng Dực run run, ráng nhịn xuống: “Cái Thế tiền bối, chúng ta đều không phải chính đạo, chín nước đã đồng khí liên chi, ma tu và tà tu chúng ta cũng nên đóng cửa về chung một nhà, ngài nói đúng không?”
Cửu Hoang nghiêm túc tự hỏi.
Hồng Dực: có hi vọng!
Cửu Hoang nghi hoặc hỏi: “Vậy lúc không đóng cửa thì sao?”
Hồng Dực: “Lúc không đóng cửa thì…”
Hồng Dực:??????
Ngươi bắt cái quỷ trọng điểm gì vậy chứ?
Tên khốn tà tu này thiểu năng sao?
Đúng chứ?
Khúc Duyệt ngoài mặt bình tĩnh nhưng tên tiểu nhân trong lòng nàng cười ngã trước ngã sau, thật sự không nghĩ ra ư, muốn chiêu mộ Cửu Hoang bằng cách vận động hành lang, ngươi đến gặp hắn nói chuyện còn phải xem thêm ngươi có cùng kênh với hắn hay không đã.
Thêm nữa, Hồng Dực thật phải cảm tạ vì nàng đã ở đây, nếu không Cửu Hoang đã chẳng thèm day dưa với hắn, trảo một phát là chết ngay.
Nàng đã dạy hắn trừ khi có người động thủ với hắn trước, còn không thì để lại cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Hồng Dực tức đến muốn căng phồng, nhưng hắn không đánh lại Cửu Hoang, ngoại trừ lăn chỗ khác thì không có cách nào.
Sống đến số tuổi này, hắn tuyệt đối không bộp chộp.
“Được, ngài lợi hại, ta đi!” Hồng Dực âm thầm niệm mười lần “đại trượng phu co được dãn được”, cũng không muốn biến con huyết thi kia thành thủ hạ của mình nữa, phát một chưởng định thân chú lên người nó, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa động.
“Ngăn hắn lại.” Khúc Duyệt có chuyện muốn hỏi hắn.
Cửu Hoang thả nàng xuống, đôi tay bấm một pháp quyết, lập tức khói lục sẫm ồ ạt tỏa ra quanh thân rồi chia làm hai phần, một phần hướng phía sau tấn công con huyết thi đã thoát khỏi định thân chú, phần còn lại hóa thành khí độc bịt kín cửa động.
Hồng Dực vừa chạm nhẹ khí độc liền giống như bị đốt phỏng, gấp gáp lui về.
Từ lần bắt được Kí Hồn Mộc, Khúc Duyệt đã thấy Hồng Dực hắn là ma nhân rất hiểu chuyện nên khuyên hắn: “Tiền bối chỉ cần trả lời thành thật, ta sẽ thả ngài đi.”
Hồng Dực cắn răng: “Ngươi hỏi đi.”
Khúc Duyệt hỏi: “Các người đến mộ huyết thi này để làm gì?”
Dù sao mục đích đã không thành hiện thực, có nói ra cũng không sao, nhưng Hồng Dực ra vẻ do dự: “Nếu ta nói các người sẽ thật sự thả ta chứ? Lần trước Quân Chấp kia lật lọng…” Lặng lẽ liếc nhìn Cửu Hoang một cái, giọng hạ rất thấp: “Tên này càng không biết xấu hổ.”
Khúc Duyệt vốn định lễ phép chắp tay nhưng Cửu Hoang đang đứng bên cạnh, nàng nói thẳng: “Đạo hạnh vãn bối còn thấp, sợ hãi Thiên Ma kiếp, nên nói tất sẽ làm.”
Hồng Dực liếc mắt đánh giá nàng, mắt híp lại suy nghĩ.
Khúc Duyệt kéo kéo áo Cửu Hoang thì thầm: “Ta cảm thấy hắn sẽ không nói thật, không bằng đào não hắn ra tìm một chút ký ức cho chính xác.”
Cửu Hoang nhíu mày, não thì có thể đào ra nhưng đâu có tìm tòi ký ức gì được.
Đang định nói thì Khúc Duyệt véo tay chàng, chàng vội vàng im miệng.
Còn có công phu này nữa ư? Hồng Dực không nghi ngờ gì về thủ đoạn của tà tu, sợ trắng cả mặt, lập tức nói liền một mạch: “Là thế này tiểu cô nương à, Thiên Ma giáo chúng ta phái đi một thám tử, vốn là đến điều tra Giáng Tuyết quốc, nhưng đột nhiên hai tháng trước mất tích, sau đó trong giáo nhận được một tin nhắn của hắn gửi bằng phương pháp bí mật.”
Khúc Duyệt vội hỏi: “Lời nhắn gì?”
“Hắn nói nơi này có một huyết thi, bên trong lăng mộ hình như có bảo vật hút tinh khí người, có thể hút người sống thành xương khô.
Tiếp đó bọn ta nghe một tiếng hét thảm trong tin nhắn rồi kết thúc.” Hồng Dực chỉ về phía cửa lăng mộ hắn chưa kịp mở ra, “Đấy, bảo vật kia ở trong cánh cửa sau lưng các người.”
Hút người sống thành xương khô?
Khúc Duyệt hiểu ra vì sao Thiên Ma giáo tò mò, huyết thi chỉ hút máu, không hút tinh khí con người.
Thông thường chỉ có tà ma mới hấp thu tinh khí của sinh vật sống, tương tự như Cửu Hoang.
“Ta biết gì đều nói cả rồi, có thể đi được chưa?” Hồng Dực cẩn thận dò hỏi.
“Thả hắn đi đi.” Khúc Duyệt đã đồng ý nhất định không chơi xấu, hơn nữa Hồng Dực lúc này không cần phải nói dối.
Cửu Hoang thu lại khói độc bịt cửa động, Hồng Dực liền hóa thành một tia sáng đỏ phóng lên cao.
Theo lời Khúc Duyệt, Cửu Hoang mở cánh cửa đá của lăng mộ, huyết thi chung quanh sợ hãi khói độc nên không dám tiến lên.
Cửu Hoang vào trước dạo qua một vòng rồi mới dẫn Khúc Duyệt đi vào.
Khúc Duyệt không nhìn được, chỉ nghe tiếng nước chảy tí tách, ngửi được mùi tử thi hôi thối: “Nơi này nhìn như thế nào?”
Cửu Hoang quan sát: “Là một thạch động rất rộng, bên trong chất đầy xương trắng, có khoảng hơn một ngàn bộ xương, đều bị hút khô tinh khí mà chết.
Cái này không liên quan đến huyết thi, có người mượn sào huyệt này của huyết thi để luyện công, hơn nữa người này vừa mới đi không lâu, ở đây có một thi thể chỉ mới hóa xương phân nửa, đã chết chưa đến nửa ngày.”
Khúc Duyệt được hắn đỡ đi về phía trước, dưới chân đột nhiên dẫm lên vật gì đó.
Cửu Hoang thấy nàng cúi đầu, không đợi hỏi, hắn nói: “Là một thẻ bài ngọc.”
Khúc Duyệt khom lưng nhặt lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, mày gắt gao nhíu chặt.
Đây chính là thẻ bài Đồng Khí Liên Chi, nàng cũng có một cái.
Đoán rằng, có lẽ ba người Hạ Cô Nhận nhận được tín hiệu của ngọc bài nên mới chạy tới đây.
Nhớ đến Trục Đông Lưu vẫn không biết tung tích, nàng liền hỏi: “Rau Hẹ, người vừa chết này tuổi xương khoảng bao nhiêu?”
Cửu Hoang xem xét: “Hai mươi bảy, hai mươi tám.”
Không phải Trục Đông Lưu, nhưng cũng không phải chuyện đáng mừng gì.
Khúc Duyệt âm thầm cảm thán trong lòng, chút nữa gặp mấy người Hạ Cô Nhận sẽ báo cho bọn họ đến mang thi cốt về Phúc Sương.
Khúc Duyệt lại hỏi: “Trừ cái này ra còn gì nữa không?”
Cửu Hoang nhìn kỹ: “Không có, ma tu nói có bảo vật nhưng ta nghĩ không phải đồ vật gì cả.
Nơi này là động nuôi dưỡng rắn.”
“Sao?”
“Vài bộ hài cốt có hai lỗ nhỏ bị khuyết vào trên xương cổ, là do nanh rắn độc tạo thành.”
Bản thân Cửu Hoang chính là nhà nuôi rắn “chuyên nghiệp”, Khúc Duyệt tất nhiên tin tưởng phán đoán của hắn, hừ một tiếng: “Hút tinh khí, công pháp tu luyện của chủ nhân động này hình như hơi giống chàng.”
Cửu Hoang nói: “Kiếm tu đều cầm kiếm cả.”
Khúc Duyệt hiểu điều hắn nói, tà tu không nghịch độc mà nghịch thi thể.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Ừ.”
Cửu Hoang ôm nàng ra khỏi lăng mộ.
Khúc Duyệt đột nhiên nói: “Khoan đã.”
Cửu Hoang dừng chân: “Làm sao vậy?”
Khúc Duyệt đột nhiên nghĩ đến một việc, sào huyệt của huyết thi bị lộ, tuy rằng bên trên vẫn luôn chiến đấu kịch liệt nhưng dường như ngay từ lúc cửa địa huyệt mở ra, Hồng Dực đã đánh xuống, chưa hề đi ra ngoài cho đến khi gặp nàng và Cửu Hoang.
Dựa theo lời Hồng Dực đã nói, từ lúc hắn đi vào, cánh cửa đá của lăng mộ vẫn luôn đóng kín.
Kẻ ở trong này hút tinh khí được một nửa thì bị gián đoạn, hẳn là không có thời gian để thoát đi.
Hắn vẫn còn ở đây.
Nhưng Cửu Hoang đã nói ở đây chỉ có hơn ngàn bộ xương trắng…!Như vậy, hắn chính là một trong những bộ xương ấy!
Khúc Duyệt nhíu mày, hơi nghiêng đầu tập trung thả ra nhĩ thức, tập trung nghe động tĩnh bên trong động.
Tạm thời gác chuyện Mục Tinh Thầm sang bên, nghiệp chướng của tên Bạch Cốt Tinh này rất nặng, Cửu Hoang tru sát nó chính là đại công đức.
Lấy công đức rửa sạch nghiệt nợ là con đường duy nhất, đâu phải cứ buông tay hạ đao là có thể thành Phật được.
Khúc Duyệt bỗng cảm thấy có thể không cần đưa hắn trở về, nàng dẫn theo hắn làm nhiều việc thiện để tiêu trừ nghiệt nợ, như vậy có thể thoát khỏi Thiên La Tháp sớm hơn.
Cửu Hoang không biết điều nàng đang nghĩ, đột nhiên nhớ ra một việc khác: “Lục Nương.”
Khúc Duyệt vừa lắng nghe vừa hỏi: “Hửm?”
Hắn khó hiểu hỏi: “Sao vừa rồi nàng biết ma nhân kia có tóc màu đỏ?”
Trong lòng Khúc Duyệt giật thót, đã lâu rồi nàng không giả dạng người mù nên lúc vội vàng đã lộ sơ hở.
Cũng có thể vì nàng luôn thiếu cảnh giác trước mặt Cửu Hoang.
Trả lời là Quân Chấp cho nàng biết?
Nhưng dọc theo đường đi nàng và Quân Chấp không hề nói chuyện với nhau, nói vậy chẳng phải sẽ bại lộ chuyện hai người họ âm thầm truyền âm ư.
Khúc Duyệt làm ra vẻ kinh ngạc: “Chàng hỏi gì kỳ thế, là lúc chiều khi đuổi bọn họ đi chàng đã nói cho ta biết.”
Cửu Hoang ngẩn người: “Ta nói ư?”
Khúc Duyệt hỏi lại: “Chứ không thì ai nói?”
“À, đầu óc ta gần đây không tốt lắm.”
Cửu Hoang không khỏi nhớ đến hộp hoa châu kia, chuyện quan trọng như thế mà hắn có thể quên, hắn đang bị làm sao vậy?
Đau đầu, hắn quyết định không nghĩ nữa, chờ khắc xong quan tài, hắn sẽ tiếp tục khắc hoa châu, đến lúc xong sẽ cầu hôn Lục Nương..