*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 32
Editor: Lăng
Lòng bàn tay đó mềm mại ấm áp, mang theo mùi hương nhàn nhạt trên người hoàng hậu, cẩn thận áp lên sườn mặt nàng.
Minh Tô ngẩn ra, bàn tay đang nắm ống tay áo của hoàng hậu cũng cũng buông lỏng ra. Nàng sửng sốt một lát, bỗng nghĩ lại, trong yêu cầu vừa rồi có nhắc tới chuyện sờ mặt đâu!
Đây là đang giễu cợt nàng! Lửa giận trong lòng Minh Tô dâng lên, đôi mày cau lại vì tức giận. Ngón tay cái trên khuôn mặt nàng thu lại, lòng bàn tay lướt qua trên làn da như tuyết của nàng, mang theo cảm giác giác ngứa nhè nhẹ, lay động tim nàng.
Ký ức lập tức ùa về, Minh Tô đột nhiên giương mắt, nhìn hoàng hậu, lập tức rơi vào ánh mắt sâu như hồ nước ấy.
——-
Năm mười ba tuổi, tiên sinh của Minh Tô được thăng làm tế tửu của Quốc Tử Giám, không thể dạy người được nữa, bèn xin từ chức với hoàng đế .
Hoàng đế hỏi qua ý Minh Tô, cũng ân chuẩn thỉnh cầu của hắn, tìm cho Minh Tô một tiên sinh khác.
Chỉ là minh sư của hoàng tử không dễ tìm, mà minh sư của công chúa lại càng khó tìm hơn.
Dù sao những thứ hoàng tử học là có sẵn, tương lai cũng sẽ hồi báo lão sư, đã là thầy trò, đôi khi cũng là giao dịch.
Nhưng công chúa học xong rồi thì sao nữa? Chẳng lẽ có thể như hoàng tử đứng vững trên triều đình sao?
Nhưng tiếc là Minh Tô ngộ tính cao, học nhiều hiểu rộng, những đại quan bình thường còn chẳng bằng người.
Cho nên, đại thần có học vấn không muốn dạy, đại thần không đủ thông tuệ thì lại dạy không được.
Mấy tháng liền nhưng lại không tìm nổi một vị tiên sinh tốt.
Minh Tô trực tiếp tự mình học, có chỗ nào không hiểu thì sẽ viết ra giấy, có cơ hội thì sẽ dốc lòng cầu học các bậc đại nho uyên bác.
Nhưng thật ra cũng không có nhiều điều làm khó người lắm, mà điều khiến người hoang mang thì người thường cũng không thể giải đáp được.
Ngày xuân năm ấy, khi Trịnh Mật vào cung thì biết được việc này, suy nghĩ một hồi thì nàng cười nói: “Gần đây tổ phụ nhàn rỗi ở nhà, nếu ngài đồng ý thì ta sẽ sai người đưa gửi giấy này về trong phủ, xin tổ phụ giải đáp giúp ngài.”
Khi Trịnh Mật nói những chuyện này thì đã suy nghĩ qua, tổ phụ thường xuyên nghĩ rằng Trịnh gia quá mức hiển hách, ngày thường luôn giữ khoảng cách với các hoàng tử khác, chưa từng lui tới, mà Minh Tô lại là công chúa, có đến gần chút cũng không sao.
Hơn nữa tổ phụ cũng muốn gặp Minh Tô, mà giữa công chúa và lão thần không dễ gặp nhau.
Nhưng bọn họ đều là văn nhân yêu thích đọc sách, văn nhân gặp nhau chưa chắc phải gặp mặt, cũng có thể trao đổi qua giấy với nhau.
Minh Tô không biết suy nghĩ của nàng, nghe vậy thì vô cùng cao hứng. Người viết nghi vấn lên giấy, gấp lại rồi giao cho nàng, vô cùng lễ độ nói: “Vậy làm phiền thái phó rồi.”
Người càng ngoan ngoãn thì Trịnh Mật lại càng muốn chọc người, cười nói: “Thế ta thì sao?”
Minh Tô vội vàng làm chắp tay, cười hì hì nói: “Cũng làm phiền A Mật rồi.”
Trịnh Mật cười cười, ngồi xuống cạnh Minh Tô.
Nắng cuối xuân có hơi nóng, trong không khí mùi cỏ cây tươi mát cùng bách hoa ngào ngạt đan nhau trong gió, thổi vào cửa sổ tới, lưu lại mùi hương sau khi bị nắng chiếu vào, khiến người mê say.
Minh Tô ngồi ở bên người nàng, giống như tính tính của mình, người làm việc luôn đoan chính, dáng ngồi cũng là rất đoan chính.
“Sao giờ người mới đến?” Trong giọng Minh Tô nói có chút giận dỗi, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, đáy mắt có chút căng thẳng khó phát hiện được, “Có phải người không muốn chơi cùng ta nữa không?”
Trịnh Mật cười cười, nói: “Không phải……” Sao lại không thích chơi với người chứ, nàng chỉ ngóng trông lúc nào cũng có thể ở cùng người thôi đấy.
“Vậy sao người không đến?” Minh Tô ủ rũ, lại suy nghĩ đến gì đó, mở to hai mắt, quan tâm hỏi, “Trong nhà có chuyện gì sao?”
Trịnh Mật lắc lắc đầu.
Khoảng thời gian này nàng không vào cung, là bởi vì nàng đã nói rõ lòng mình với Minh Tô cho tổ phụ nghe.
Nàng không còn nhỏ nữa, bà mối hết một người rồi lại một người đến cửa, đều là nói giúp các công tử hậu duệ quý tộc danh môn.
Nhưng không biết từ khi nào mà tim nàng đã chứa một bóng hình nho nhỏ rồi.
Người nọ ôn tồn lễ độ, khi cười rộ lên thì đôi mắt cong cong giống trăng non, lúc nói chuyện giống như một bà cụ non vậy, vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn.
Khi nàng không vào cung, người nọ sẽ ngóng trông A Mật ơi A Mật à nhỉ? Khi nào vào cung, thì ánh mắt người nọ sẽ chăm chú khóa chặt nàng, vắt óc tìm cách đối tốt với nàng.
Nàng có người trong lòng, tên là Minh Tô, vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng người sẽ lớn lên. Nàng nguyện ý chờ người lớn lên, cùng người kết tóc se duyên.
Nàng biết rõ tâm ý của mình, bèn nói rõ với tổ phụ.
Thứ nhất, phụ mẫu đã sốt ruột vì hôn sự của nàng, những ngày gần đây đã thúc giục nhiều hơn.
Thứ hai, nàng muốn xử lý xong mọi chuyện của mình, toàn tâm toàn ý chờ Minh Tô lớn lên.
May thay, tuy tổ phụ tuổi tác đã cao, nhưng lại có đại trí biết bao dung vạn vật. Ông suy tư nhiều ngày, mới gọi nàng đến nói: “Con đường này thật sự không dễ đi đâu. Con đã hiểu rõ tâm ý của mình, nhưng liệu vị kia có nghĩ giống con không, con đã từng nghĩ tới chưa?”
Nàng không hề chần chờ chút nào, cười nhạt nói: “Xin tổ phụ yên tâm, người chỉ càng kiên định hơn con mà thôi.”
Tổ phụ nghe vậy thì cười rất vui mừng, xua xua tay: “Vậy con mau đi đi, đừng để công chúa đợi lâu.”
Chỉ trì hoàn một chút, nhưng khi nàng tiến cung thì tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi. Đã chậm nửa tháng, người nọ hẳn là sốt ruột chờ lắm rồi, trong lời nói có chút tủi thân, nhìn nàng hỏi: “Thực sự không có việc gì sao?”
“Quả thực không có việc gì.” Trịnh Mật đáp.
Minh Tô gật gật đầu, lại nghĩ, nếu là trong phủ Trịnh thái phó có xảy ra chuyện gì thì người cũng chẳng thể giúp được. Nghĩ vậy người lại thấy mất mát, cảm thấy bản thân quá nhỏ yếu.
Minh Tô cúi đầu trầm mặc, trẻ con mười ba tuổi, tinh thần phấn chấn cũng như mặt trời mới mọc, nhưng cũng lại vô cùng trẻ con và mong manh.
Trịnh Mật nói chuyện với tổ phụ thì vô cùng kiên định, nhưng khi đối mặt Minh Tô thì nàng lại có chút chần chờ, thậm chí còn cảm thấy áy náy.
Đúng như lời tổ phụ nói, con đường này không dễ đi, nếu là vì tốt cho Minh Tô thì nàng hẳn nên không lui tới từ sớm mới phải.
Rốt cuộc Minh Tô vẫn còn nhỏ, chặt đứt lui tới thì chỉ cần qua vài năm người sẽ quên nàng thôi.
Cũng không cần phải cùng nàng đi con đường gập ghềnh đó.
“Ngươi làm sao vậy?” Minh Tô phát hiện nàng có tâm sự, bèn nhích tới gần nàng hơn, giữ chặt tay nàng, quan tâm hỏi.
Nghe được âm thanh mềm mại đó, lòng Trịnh Mật mềm nhũn ra, lòng nàng cũng có lo âu của nữ nhi, cũng muốn được Minh Tô có thể an ủi nàng.
Thế là nàng nói: “Gần đây có bà mối tới cửa làm mai, mẫu thân muốn ta ở nhà đợi, không nên đi lại khắp nơi.”
Thật ra vẫn luôn có người tới làm mai, chỉ là Trịnh Mật chưa bao giờ đề cập đến.
Minh Tô luôn luôn chậm chạp về phương diện này, Trịnh Mật không đề cập thì người cũng chẳng nghĩ đến.
Nhưng bây giờ lại nghe nàng nói như vậy, Minh Tô tức thì luống cuống hẳn lên, vội vàng hỏi: “Ngươi ưng thuận rồi sao?”
Trịnh Mật lắc lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Tô.
Minh Tô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tràn đầy rối rắm, lại có chút không biết làm sao. Bốn năm trước khi ngũ hoàng huynh xin thú hôn với A Mật thì còn có thể nói ra rất nhiều điều là hai người không xứng đôi, nhưng lúc này, ngay là người tới làm mai là ai người cũng không biết.
Trong con ngươi trong sáng của Minh Tô tràn đầy ảo não, thấp giọng nói: “Vậy trong nhà người có vừa ý người nào không?”
Trịnh Mật nhớ tới lời tổ phụ, nói: “Có……”
Minh Tô lập tức ngây dại, hốc mắt chậm rãi đỏ hoe, đáy mắt ập lên nước mắt, lại cố nén không cho nó rơi xuống.
Trịnh Mật không ngờ Minh Tô lại phản ứng mạnh đến thế, cũng luống cuống theo, vội vàng muốn an ủi. Minh Tô nén nước mắt, giữ chặt ống tay áo nàng, khẽ lay, âm thanh mềm mại giống hệt làm nũng, cầu xin, nói: “Người đừng gả cho người khác có được không?”
Khi người nói thì trong lòng cũng giận mình lắm, chỉ có thể làm nũng như vậy, lại không có biện pháp khác, người thật vô dụng.
Minh Tô đang ảo não thì Trịnh Mật lại sờ mặt người, phần trong ngón cái nhẹ nhàng lướt qua mặt Minh Tô, dịu dàng nói: “Ngài yên tâm.”
Trong mắt Minh Tô vẫn còn nước mắt, nghe vậy thì vội vàng dụi vào lòng bàn tay nàng một chút, giống như thú cưng mềm mại đang lấy lòng, nghiêm túc gật đầu, nói: “Ta sẽ lớn nhanh thôi.”
Ngươi phải ráng chờ ta đó.
Nửa câu sau, người không có nói ra, chỉ nhìn Trịnh Mật, Trịnh Mật cong khóe môi, hơi hơi gật đầu.
Nàng hiểu.
Khoảnh khắc đó, Minh Tô mừng rỡ như điên.
A Mật lớn hơn Minh Tô năm tuổi, nhiều năm ở chung như vậy thì nàng ấy vẫn luôn nhường người, thỉnh thoảng có mâu thuẫn nhỏ thì cũng theo ý người, dỗ dành người. Minh Tô đã từng làm nũng với A Mật rất nhiều lần, nhưng ấn tượng sâu nhất chính là khi đó.
Minh Tô lấy lại tinh thần từ trong trí nhớ, lui ra phía sau một bước, nhìn chằm chằm hoàng hậu.
Trịnh Mật cũng nhớ tới chuyện ngày ấy, là bắt đầu từ ngày ấy, trong lòng các nàng đã hiểu rõ mà không nói ra. Chưa bao giờ nói toạc, nhưng lại từng người chắc chắn là kiếp này không rời.
“Ngài……” Minh Tô ngập ngừng nói, cách hoàng hậu và A Mật vuốt ve mặt nàng giống nhau như đúc, sao lại trùng hợp đến thế được?
Trịnh Mật cũng phát hiện, thói quen thật là đáng sợ, huống chi đó là sự hình thành nhiều năm, ăn sâu bén rễ, vô thức mang ra, nàng áy náy nói: “Là bổn cung đường đột, công chúa chớ trách.”
Nàng tạ lỗi trước ngược lại làm Minh Tô không tiện truy cứu. Huống chi nàng cũng không biết nên truy cứu như thế nào, cũng không thể chất vấn hoàng hậu là cách “Vuốt ve Minh Tô” này là học từ chỗ nào được.
Trong lòng nàng đã chôn mầm mồng nghi ngờ. Minh Tô cười một chút, giống như không để ý chút nào, nói: “Nương nương muốn nhi thần làm thì nhi thần cũng đã làm rồi, vậy nhi thần có thể xin nương nương một chung trà uống không?”
Vì sao nàng ấy một hai cứ đòi uống trà, Trịnh Mật tất nhiên là biết được.
Các nàng thật sự quá quen thuộc, nàng sống mười chín năm, hơn phân nửa thời gian trôi qua cùng Minh Tô, các nàng hiểu rõ lẫn nhau như chính bản thân mình vậy.
Trịnh Mật cười cười, nói: “Được……”
Minh Tô nhớ tới cái gì, lại nói: “Vẫn luôn bận rộn, lâu rồi chưa từng thoải mái như vậy.”
Nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, ngả người về phía sau, lười nhác nói: “Nếu nương nương không ngại, thì hãy để nhi thần xem tài nghệ trên trà đạo của ngài, có được không?”
Trà đạo không đơn thuần chỉ là chú ý phẩm trà, còn chú ý thưởng trà, đã là thưởng trà, thì phải thưởng thức lúc pha trà, động tác nước chảy mây trôi.
Minh Tô nghĩ đến lần trước khi nàng đến thì trà đã chuẩn bị xong, chưa chắc đó là hoàng hậu tự mình pha. Lần này nàng phải trực tiếp xem mới được.
Trịnh Mật tất nhiên có thể đoán được suy nghĩ của nàng ấy, sau khi đồng ý thì sai cung nhân chuẩn bị trà cụ.
Sau khi vào đông, trời giá rét, giấy dán cửa sổ trắng đến lạ thường, không còn trắng sáng như trước nữa.
Các cung nhân đem trà cụ đến, ra ra vào vào, mang theo không ít gió lạnh, làm ngọn lửa trong chậu than lắc lư không ngừng, làm lòng Minh Tô cũng có chút cáu kỉnh theo.
Nàng không lộ ra gì cả, đợi trà cụ dọn xong, lại ngồi thẳng người, làm thủ thể mời: “Mời nương nương.”
Trịnh Mật liếc nhìn nàng ấy một cái, Minh Tô không hề kiêng dè, cũng nhìn lại nàng.
Trịnh Mật khẽ thở dài trong lòng, xuống tay pha trà.
Pha trà phân hai loại, một là chử trà, hai là thế trà. Chử trà thì rườm rà hơn, mùi vị cũng rất kén người uống, hiện giờ người thích chử trà đã không còn nhiều lắm. Trà Trịnh Mật pha là loại sau.
Minh Tô ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, đặc biệt là thủ pháp pha, xem càng vô cùng cẩn thận.
Hệt như A Mật.
Đợi khi chung trà được đưa đến, Minh Tô nhận chung trà, dù cho có vội vàng nếm thử nhưng nàng vẫn khắc chế, trước là xem màu trà, sau lại ngửi trà hương, rồi nếm trà theo quy tắc. Từng bước một, không sai chút nào, không hề rối loạn, dường như thật sự chỉ đơn giản là nàng muốn uống một ly trà của hoàng hậu mà thôi.
Phẩm trà đến đoạn cuối, nước trà vào miệng, mùi thơm lan tỏa trong khoang miệng, đầu lưỡi có hơi đắng, lại mang một hương thơm tinh thế, một lúc sau khi nuốt xuống thì lại có vị ngọt.
Dù mùi vị lá trà khác nhau, có sự biến hóa, nhưng phong cách thì lại không đổi được.
Minh Tô chậm rãi uống một chung trà, rồi sau đó đặt chung ngọc xuống, nhìn về phía hoàng hậu, cười nói: “Tay nghề của nương nương thật tốt, nhi thần đã lâu chưa được uống trà ngon như vậy.”
Nàng dứt lời, lại như vô ý nói: “Xin hỏi nương nương học được tài nghệ này từ phương nào?”
——
Cứ nghĩ là hết phân đoạn quá khứ, ai có dè. Việc phẩm trà cầu kỳ quá, thôi mình trung thành với cà phê. Mà mấy chiếc công mình làm ai cũng ngáo ngơ dễ thương ghê, để bữa nào tìm công ngầu lòi cho đủ bộ. Chắc được mỗi Lục Tuệ khá cứng.