Thần Hoàng

Chương 263: Khí phách hơn người



Mọi người ở đây trải qua vô số gió tanh mưa máu, cũng không thiếu người tâm ngoan thủ lạt. Giờ phút này lập tức thần sắc dị thường bình tĩnh, ngay cả Thi Đan thân nữ tử cũng đồng dạng trầm mặc hồi lâu.

Về phần mấy ngàn giáp sĩ cung thủ trên tường thành vẻ mặt trắng bệch, bọn họ cầm binh khí vào tay nhưng khi trông thấy dưới thành nguyên một đám 2000 thiết kỵ như quái thú sắt thép nhìn chằm chằm đám người Hổ Trung Nguyên thì không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.

Bạn đang đọc chuyện tại

TruyenFull.vn

Không cần những người khác động thủ, mấy người kia trên tường thành đủ tàn sát toàn bộ đưa bọn họ. Thậm chí ở trong quan thành, đám sĩ tốt còn lại cũng dùng ánh mắt mang địch ý nhìn sang.

Tông Thủ lâm vào trầm tư, sau một lát lại khẽ lắc đầu:

– Đều là thần dân của ta, mọi sự tình đều có nguyên nhân, không đành lòng giết đi. Bất quá tội phạm thượng mưu phản lại không thể không trở lên chém toàn bộ, những người còn lại phân ra người vô tội và có tội. Đợi sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ tiếp tục xử trí. Cả đời khổ dịch tránh không khỏi, đuổi tới tội nhân doanh mười năm không chết thì coi như bọn họ mạng lớn.

Nghe được lời ấy, toàn bộ binh lính ên thành dưới thành, phần lớn đều nhẹ nhàng thở ra. Chỉ trừ những thuộc hạ của Vưu Vô Sinh thì càng lộ vẻ tuyệt vọng, những người còn lại sắc mặt đều buông lỏng.

Người trên thành may mắn có thể miễn chết, tạm thời bảo vệ tính mạng. Mà dưới tường thành thì mừng rỡ Tông Thủ không so đo với cung thủ trên thành sẽ không trừng phạt bọn họ quá nặng.

Tội nhân doanh danh như ý nghĩa đều là tội nhân tạo thành quân đội. Tại quân doanh chẳng những phải làm chuyện khổ mệt nhất, thời điểm gặp được chiến sự phải xông trận trước, thường xuyên được sử dụng làm pháo hôi. Bất quá đến tội nhân doanh vẫn còn lưu lại một chút hy vọng.

Đàm Đào nghe vậy thì nhíu mày, có chút không cho là đúng, thanh âm hạ thấp nói:

– Thế tử, nếu đổi lại lúc bình thường, xử trí như vậy tự nhiên không có không ổn. Nhưng mà sự tình ngài tu tập võ đạo linh pháp nếu truyền ra, chẳng những Tuyết thị ý đồ khó lường, mà ngay cả cừu gia của quân thượng lúc trước chỉ sợ cũng sẽ cảnh giác.

Nói đến chỗ này, mọi người chung quanh cũng nhao nhao động dung.

Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào lắc đầu, hào hứng bừng bừng nhìn về phía phương hướng Càn Thiên Sơn thành.

Một thân võ đạo linh pháp của hắn có thể dấu diếm là tốt nhất, không được cũng không sao.

Đối với những người khác, hắn tự nhiên có thể không hề cố kỵ ra tay giết người diệt khẩu nhưng trên tường thành đa số đều là thuộc hạ của Tông Vị Nhiên từng vì Càn Thiên Sơn tạo nên lực lượng lớn nhất.

Chỉ vì muốn giấu diếm chuyện của mình mà mất công chính, Tông Thủ hắn không muốn cũng không đồng ý.

Truyền đi thì như thế nào, có sóng gió gì, chỉ lòng hắn muốn là được. Hắn không tin có kiếm trong tay nhất định không địch nổi sóng gió này.

Huống chi, đám người Yêu tộc vốn là không nhiều lắm. Toàn bộ Càn Thiên Sơn tổng cộng không có bảy tám trăm vạn mà thôi, cộng thêm nước phụ thuộc chư thành nữa đạt tới 2000 vạn là hết. Lúc sau hắn còn giết rất nhiều người ở Càn Thiên Sơn nội thành, như vậy sẽ còn tẩy trừ bao nhiêu yêu tộc nữa.

Chiến lực của tinh tráng Yêu tộc có thể bảo tồn một ít thì phải bảo tồn, giết người dưới tay mình còn không bằng để họ chết trên chiến trường.

Mà nếu như không có đầy đủ chiến lực, Càn Thiên Sơn thành chỉ sợ là hơn phân nửa là không quá mười năm chính là loạn thế.

Đàm Đào cố nhiên thông minh nhưng niên đại có hạn, tầm mắt vẫn còn thấp.

Thấy Tông Thủ từ chối cho ý kiến, Đàm Đào cũng hồi lâu bất đắc dĩ. Quét mắt liếc chung quanh, chỉ thấy đám người Tông Nguyên đều có bộ dáng sao cũng được, rõ ràng cho thấy nghe lệnh của Tông Thủ. Về phần Tông Lam giờ phút này ánh mắt nhìn Tông Thủ tinh lóng lánh, hơn phân nửa là coi hắn như Tông Vị Nhiên tái sinh, hiển nhiên cũng sẽ không khuyên can

Bất đắc dĩ thở dài, Đàm Đào lại khẽ khom người:

– Thế tử nhân đức!

Trong giọng nói của hắn ngược lại thành tâm thành ý. Lần này, xử trí của thế tử khoan hồng độ lượng, thậm chí là không để ý đại cục.

Tông Thủ nghe vậy thì tự giễu mỉm cười một cái. Nhân đức sao? Chỉ có người hậu thế mới biết sự lãnh khốc của hắn.

Linh triều nổi lên. Vô số tinh thú tiến giai, ở trong vài năm cũng có mấy trăm linh thạch mạch khoáng bị phát hiện. Cho nên cũng có vài chục Đại Thành lục tục quật khởi.

Toàn bộ Vân Giới cũng đều bởi vì tranh đoạt thú tinh tài nguyên cùng linh thạch mạch khoáng mà đánh trận không ngừng.

3000 người một khi vào tội nhân doanh, cơ hồ chỉ thấy vô sinh, đừng nói mười năm, cho dù là năm năm cũng chống không được.

Chợt mí mắt Tông Thủ nhảy dựng lên, hắn hiếu kỳ nói:

– Các ngươi có nghe hay không? Vừa rồi ta đã nghe được tiếng chuông!

Trấn sơn quan khoảng cách Càn Thiên Sơn chỉ có 50~60 dặm, tiếng chuông này hơn phân nửa cũng từ bên kia truyền đến.

Tông Lam cũng đồng dạng yên lặng nghe, sau một lát trong mắt thoáng hiện một đoàn tinh mang:

– Đúng là tiếng chuông, hẳn là chuông nghị sự trước Sùng Chính Điện.

Tông Thủ nghe vậy thì vui mừng nghĩ ngợi, hơn phân nửa là vậy mấy người Tông Thế Tông Dương triệu tập chư tộc tộc trưởng cùng chư tướng Càn Thiên Sơn nghị sự, hơn phân nửa là vì nghị định chức vụ yêu vương.

Bên kia Càn Thiên Sơn nhất định vẫn còn Hổ Thiên Thu cùng Khâu ĐÌnh Trụ khống chế, lần này mình vẫn còn về kịp.

Nếu là thật lựa chọn đường vòng, như vậy kết quả như thế nào cũng không nắm chắc được.

– Liên tục chín tiếng chuông, những người này thật gấp gáp! Chúng ta cũng tiến đến tham gia náo nhiệt đi!

Mấy người Tông Lam nghe vậy ánh mắt sáng ngời, lộ ra vẻ hưng phấn.

Mà Tông Nguyên thì vỗ nhẹ Tử Lôi thương trong tay, trong lồng ngực hắn nổi lên sóng triều.

Sắp tới rồi, chỉ có năm mươi dặm không cần nửa canh giờ sẽ gặp được hai người kia. Cây thương này đang rất khao khát…

Đỉnh Càn Thiên Sơn thành, trong điện Sùng Chính, Tông Minh Tông Hạo, Tông Thế Tông Dương cùng Linh Pháp Không và Tông Sư Nguyên, Tuyết Mạc Ngôn, Vụ Diệp Chân Nhân, Lệ Hổ Cát Thường đang chia chỗ ngồi.

Nơi này chỉ thiếu mỗi ba người Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi, Sài Nguyên.

Mà Tông Thế giờ phút này đang ngồi trên bảo tọa Yêu Vương, mục quang lạnh lùng nhìn về phía cửa điện.

Khi tiếng chuông trước điện ngừng nghỉ, Tông Minh lập tức hừ lạnh một tiếng:

– Khâu Vi cùng Hổ Thiên Thu quả nhiên là kiêu ngạo! Nghị sự chung liên tục chín tiếng mà vẫn chưa đến. Không coi Thiên Hồ Vương Tộc ta là gì, đúng là ngông cuồng.

– Nếu đổi lại là ta biết rõ nơi này có bẫy rập chờ của bọn hắn, ta cũng sẽ không đến.

Tông Dương lạnh lùng cười cười, lộ ra ý chê cười, có chút không có cam lòng mang theo vài phần khiêu khích nhìn Tông Thế nói:

– Tứ đệ, Khâu Vi chính là Tả Đình Trụ Đại tướng, Hổ Thiên Thu là Thiết Hổ Tộc Trưởng, hai người này không đến. Chư tộc tộc trưởng cùng chúng tướng cũng tự nhiên lấy cớ thoái thác. Đám người không đến, Yêu Vương vị của ngươi chỉ sợ cũng không định được, mặc dù ở nơi này lạm xưng cũng coi như danh bất chính, ngôn bất thuận.

Đại trưởng lão Tông Minh nghe vậy lập tức mắt toát vẻ giận dữ, Tông Thế híp mắt nhìn Tông Dương chợt không thèm để ý chút nào. Coi như là không nghe ra trong giọng nói của Tông Thế có ý hả hê, hắn thản nhiên nói:

– Không sao! Kính xin Đại trưởng lão truyền tin, ngày hôm nay đám người nếu không đến gặp thì đừng trách ta làm loạn. Khi đó chưa hẳn không thể một mồi lửa đốt Càn Thiên Sơn, tám trăm vạn người trong thành này chôn cùng ta cũng không tệ.

Mọi người trong điện nghe vậy thì hít một hơi lãnh khí. Lệ Hổ Cát Thường vỗ mạnh lan can lớn tiếng khen:

– Tông Thế công tử thật sự là hảo khí phách! Đồ vật chính mình không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng chiếm vào tay. Khâu Vi thì không nói, Hổ Thiên Thu ta biết rõ nhất định sẽ không đến. Tên kia có thể không quan tâm thành này nhưng lại không thể không quan tâm tính mạng già trẻ nơi đây. Một khi binh đao xuất hiện thì không thể chùn tay.

Linh Pháp Không thì nghe được mà lông mày nhăn lại, trong mắt chớp lên một tia nghi kị nhưng đè nén xuống. Lần đầu hắn hoài nghi mình quyết đoán như thế là sai rồi sao?

– Cát lão ca quá khen!

Lão ca rụt rè cười:

– Tông Thế làm vậy cũng có nỗi khổ, thời điểm bất đắc dĩ động thủ khi đó còn cần Cát lão ca cùng Vụ Diệp Sư Thúc tương trợ.

Vụ Diệp Chân Nhân lập tức cười gật đầu, Cát Thường cũng cười lớn:

– Công tử hào phóng, Huyền Tố Tông chúng ta cũng sẽ không keo kiệt, không cần phải nói, ta cũng đem hết toàn lực.

Tông Thế thoả mãn cười cười, lại hướng phía thanh niên khuôn mặt dị thường tuấn tú phiêu dật bên phải:

– Đặc biệt là Tuyết Mạc Ngôn huynh, lần này ta có thể thuận lợi đăng vị hay không phải dựa vào Huyễn Vụ Mê Tâm Pháp của Tuyết gia các ngươi.

– Chỉ cần tiến vào trăm trượng xung quanh thân thể ta, thực lực chỉ cần không đến lục giai tinh thú tự nhiên sẽ chết, không có ngoại lệ.

Tuyết Mạc Ngôn mở mắt ra thâm ý nhìn Tông Thế:

– Chỉ mong khi đó công tử chớ quên lời hứa của ngươi!

Khóe môi Tông Thế nhếch lên, lục giai chính là hoàn dương cảnh cùng Huyền Võ tông sư. Toàn bộ Càn Thiên Sơn thành có thể đạt tới cảnh giới này có mấy người?

– Yên tâm đi! Một khi leo lên Yêu Vương vị, Tông Thế ta tất nhiên sẽ cầu hôn Tuyết thị các ngươi! Ngày sau quan hệ thông gia chúng ta càng thân.

Mọi người trong điện chỉ có Tông Sư Nguyên mặt mày xanh lét, hắn đang giận dữ nhưng cường hành đè nén.

Tông Thế lại không để ý tới, giọng nói bỗng nhiên chuyển thành âm vang:

– Tông Thủ ít nhất còn cần một ngày nữa mới có thể trở lại Càn Thiên Sơn, Hổ Thiên Thu sợ ném chuột vỡ bình. Chư quân thống lĩnh cùng chư tộc tộc trưởng có Tuyết huynh ứng phó. Chỉ còn lại có một Tả Đình Trụ Khâu Vi, ta thật sự nghĩ không ra, chính mình có không có lý do chiến thắng. Càn Thiên Sơn Yêu Vương vị nhất định thuộc về Tông Thế ta!

Trong điện phủ, mọi người tựa hồ cũng khiếp sợ vì khí phách của Tông Thế.

Mặc dù còn chưa đăng vị, nhưng mỗi tiếng nói cử động của Tông Thế đều có được một cỗ tự tin mãnh liệt cùng đại khí.

Ngay cả Tông Dương cũng khẽ nhíu mày, không nói thêm lời nào. Trong lòng tuy là bất mãn nhưng biết thế thắng của hắn đã định, nếu còn tranh giành chính là chính mình vùi họa, tự tìm đường chết.

Sau một hồi lâu Tông Hạo mới lần nữa mở miệng:

– Cái này không sao nhưng duy có Tông Sài Nguyên làm ta lo lắng.

– Không vấn đề gì!

Tông Thế mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tông Sư Nguyên:

– Sài thúc rất rõ đại nghĩa, mặc dù sẽ không giúp ta cũng sẽ không giúp một phế nhân. Chỉ là có chút bất mãn ta cùng với Tuyết gia quan hệ thông gia mà thôi, ngày sau chỉ cần cho hắn một cái lý do thì Sài thúc sẽ hiểu ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.