Thần Hoàng

Chương 1730: Cho ngươi mượn đầu người (1)



Đại Thương đã triệt để xong đời, tuyệt không nửa phần cơ hội có thể vãn hồi. Mà Tông Thủ có được mười hai trấn quốc đồng nhân, mặc dù Thạch gia lúc này cũng vô lực làm trái.

– Thạch gia ta nên lựa chọn như thế nào, kỳ thật phụ thân sớm đã hiểu rõ trong lòng, cần gì hỏi ta?

Thạch Thiên Lý lại khe khẽ thở dài, sau đó mới nghe tiếng cười không chút kiêng nể của Hỏa Nha Ma Chủ ở ngoài lều.

– Ngọc Quý Phi, đã nghĩ kĩ chưa? Ngươi quả thật định cùng thành giai vong hay sao? Đáng tiếc phu quân kia của ngươi quá ngu xuẩn, rõ ràng có can đảm vào Hoàng Kinh Thành. Lúc này nói không chừng đã hóa thành bột mịn trong tay Thánh Tôn, Ngươi ở đây dù thủ vững thế nào cũng có ích gì? Chẳng bằng theo hoàng bệ hạ ta. Trong hậu cung, cũng có thể lưu một vị trí cho ngươi.

Thường ngày người này nhằm vào Khổng Dao, nói ra những lời khiêu khích này, nhiều nhất chỉ khiến người phiền chán, mọi người cũng không để ý lắm.

Nhưng mà lúc này, lại khiến mọi người trong lều đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Thường ngày người này nhằm vào Khổng Dao, nói ra những lời khiêu khích này, nhiều nhất chỉ khiến người phiền chán, mọi người cũng không để ý lắm.

Nhưng mà lúc này, lại khiến mọi người trong lều đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Hỏa Nha Ma Chủ, chẳng lẽ không muốn sống chăng?

Mặc dù muốn chết, cũng đừng làm phiền người khác chứ.

Dù biết rõ vị Ma Môn Thánh Tôn này chỉ là vi chọc giận Khổng Dao, thuận tiện chèn ép sĩ khí thủ thành quân.

Nhưng lúc này chư tướng vẫn thấy đáy lòng hàn khí sóng triều, xâm nhập cốt tủy.

Tông Thủ năm đó giận dữ, dùng lực lượng một người, diệt sát ba mươi bảy tông phái Đạo gia.

Ngày nay lần chỉ vì bạn thân chết đi, tựu sát nhập vào Hoàng Kinh Thành, chém xuống đầu Ân Ngự.

Hung danh của Huyết Kiếm Yêu Quân càng là dùng từng tràng huyết chiến, từng tràng đồ sát, chồng chất tạo thành, há có thể đơn giản?

Nếu như Tông Thủ biết được chuyện nơi này, biết được Khổng Dao, từng bị Hỏa Nha đả thương thì không biết sẽ có phản ứng thế nào nữa.

Nói không chừng dưới sự giận dữ, bảy trăm vạn đại quân nơi này đều hóa thanh tro bụi cũng nên.

Trước kia sáu giáo còn có thể kiềm chế lẫn nhau, nhưng lúc này Vân Giới đã không còn người nào có thể ngăn cản Tông Thủ nữa.

– Nói vậy, cũng chỉ có thể tạm thời lui binh, yên lặng theo dõi kỳ biến sao?

Thanh âm của Thạch Thiên Lý khiến chư tướng trong lều đều chấn động tinh thần.

Cũng không phải là bọn hắn sợ chiến, mà là thực lực sai biệt, quá mức cách xa. Loại này hi sinh vô nghĩa này thật sự không cần thiết.

Tiếp tục đóng quân ở đây đã không còn ý nghĩa gì nữa. Mà mặc dù công hãm tòa quan thành trước mắt thì có thể thế nào?

Đại Thương đã vong, mà Thạch gia bọn hắn chắc chắn phải nghênh đón phản kích như bão táp của Đại Càn.

Lập tức lui binh, mới có thể giảm bớt thế cục. Tiếp tục tích súc lực lượng lúc Đại Cànvà Ám Thế ma đình toàn lực tranh đoạt Thiên Phương thế giới.

– Bất quá cũng không thể cứ vậy lui về được, bảy trăm vạn tướng sĩ, phải hết sức bảo toàn, Bách Thắng Quan cũng cần thủ vững. Ngoài ra.

Thần sắc lạnh lùng nhìn lên không trung ngoài lều, Thạch Thiên Lý lạnh giọng cười cười.

– Cũng không thể không có chút bàn giao với Càn hoàng. Nửa tháng nhục mạ không dứt, chung quy cũng cần có người xoa giận. Khí thế cũng đã sớm khuyên Ân Hoàng, không thể cùng ma làm bạn. Tru tà ma này, công đức vô lượng!

Mọi người trong lều lập tức đều một hồi yên lặng, không người nào phản đối ngược lại mặt hiện vui vẻ.

Người này là cấp dưới của Vô Thượng Nguyên Ma, cũng là một trong các quân cờ của nguyên thần hoàng đế dùng để cản tay Thạch gia. Hắn sinh tử như thế nào, người trong lều sẽ không đi để ý đến.

Hỏa Nha kia lúc này lại không biết sao, toàn thân bỗng nhiên lạnh buốt nhập vào cơ thể, cảm giác cực kỳ không ổn.

Giống như có cảm ứng, cảm thấy nguy triệu. Lại cực kỳ ngắn ngủi, khiến người hoài nghi là ảo giác.

Nhưng cẩn thận xem bốn phía cũng không có gì khác thường. Mà ở phía dưới, chư quân dưới thành đã lần nữa chuẩn bị thỏa đáng. Vô số khí giới công thành đều đã đầy đủ hoàn mỹ.

Đặc biệt quân coi giữ điều đến từ các tỉnh là tích cực nhất. Quân tướng phần lớn đều sinh ra cực khổ, vì thu được phú quý, vợ con hưởng đặc quyền, thậm chí chịu ném bỏ tánh mạng.

Phụ cận ba nghìn dặm thì đều có Hỏa Nha của hắn xoay quanh giám sát và điều khiển. Dù là Chí Cảnh Thánh Tôn hàng lâm, hắn cũng có tự tin có thể phát giác.

Cho nên trong vạn năm qua, hắn tuy làm ác vô số, nhưng lại ít có người tìm ra được tung tích hắn.

Mà lúc này chung quanh quả thật không có chút dị thường nào, vậy nguy triệu là do đâu?

Chỉ có trong soái trướng, Thạch Thiên Lý đang triệu tập thân tướng dòng chính, cũng không biết đang thương lượng chuyện gì.

Bất quá, quyền chỉ huy của người này, kỳ thật không nhiều. Mà trận chiến này vô luận thắng bại, Thạch Thiên Lý bất luận có công huân gì thì Thạch gia, đều nằm trong danh sách Càn hoàng cần gạt bỏ.

Cho nên vô luận vị này có động tác gì, hắn cũng sẽ không để ý.

Lắc đầu, Hỏa Nha Ma Chủ cứ tiếp tục khặc khặ-x-xxxxx cười quái dị, âm truyền ngàn dặm:

– Không biết Dao phi, cân nhắc như thế nào? Quân ta sắp hãm thành, khi đó tất cả đều đã xong, lúc này hiến thành, ít nhất có thể bảo vệ tánh mạng hơn mười vạn tướng sĩ trong thành. Chẳng lẽ ở trong mắt Dao phi, danh tiết của mình còn quan trọng hơn hơn mười vạn binh sĩ sao.

Đang nói đến chỗ này, Hỏa Nha Ma Chủ bỗng nhiên ngừng lại, chỉ thấy xa xa bỗng nhiên một đạo hắc quang tập kích đến.

Là một đầu Tam Túc Ô Nha hắc diễm quấn thân, tốc độ bay vô cùng mau lẹ, trong nháy mắt đã lướt tới.

Sau khi rơi vào trong tay hắn liền hóa thành một đóa Hắc Viêm.

Đầu Tam Túc Viêm Nha này là một trong các thủ đoạn hắn thăm dò tin tức ở phụ cận Hoàng Kinh Thành.

Ngay trong tích tắc hóa viêm, vô số tin tức liền nhảy vào trong óc Hỏa Nha Ma Chủ.

Mà chỉ trong một cái chớp mắt, khuôn mặt Hỏa Nha liền triệt để cứng đờ, đồng tử hơi lồi. Những lời sau đã nói không nên lời nữa.

Ân Ngự đã chết, Tông Thủ được chứng minh là Thánh Quân chi thân, Chu tử trọng thương, Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết đã vẫn.

Cảm giác đắng chát khó nói nên lời bỗng nhiên dâng lên từ đáy lòng. Lúc này đây, thật đúng là đã bị Lý Biệt Tuyết hại rồi!

Nghĩ đến Tông Thủ, Hỏa Nha càng toàn thân kinh hãi. Không chút nghĩ ngợi, liền chuẩn bị thân hóa hỏa vân, thoát khỏi giới này.

Tông Thủ đã thắng, Ma Đạo cũng sắp bị diệt tới nơi. Mình lại ở trước Bách Thắng Quan làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Trong Vân Giới đã không còn chỗ cho hắn nữa!

Nhưng mà ý niệm này vừa nổi lên, Hỏa Nha đã cả kinh. Thiên Địa chung quanh chẳng biết lúc nào đã hoàn toàn bị phong tuyệt!

Sáu bảy đạo Thánh giai Tiên nguyên chi lực, bốn phương tám hướng vây kín lấy người hắn.

Trong đó gần nửa, là đến từ soái trướng của Thạch Thiên Lý. Còn có gần nửa, lại đến từ mấy vị Thánh giai cùng đến Bách Thắng Quan trợ trận.

Có tán tu tôn giả mà Đại Thương cung phụng, cũng có tu sĩ Thánh cảnh của Đạo môn và Nho môn, giờ phút này nhưng đều không ngoại lệ, trở mặt tương hướng. Đoạn tuyệt tất cả đường chạy trốn của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.