Hô hấp Sơ Tuyết cứng lại cũng không tranh cãi nữa, nàng nhíu lông mày lá liễu nói:
– Không phải là tranh giành Càn Thiên Sơn Chi Chủ sao? Cùng lắm thì Thiếu chủ không thèm chức thế tử nữa là được!
– Nhưng nếu không thể mượn lực của Càn Thiên Sơn thì ngày sau thế tử sẽ phải ứng phó với tử địch của quân thượng ra sao?
Doãn Dương cười lạnh một tiếng nắm chặt hai đấm, mắt hổ hiện lên sát cơ sâm lãnh.
– Doãn Dương ta nhất ngôn cửu đỉnh, lúc trước đã đã đáp ứng quân thượng phải bảo vệ thế tử cả đời, kế thừa Yêu Vương vị Càn Thiên Sơn. Cho dù phải chết không có chỗ chôn cũng không trái lời, tóm lại nơi này đã không thể ở lâu. Trước khi Quân thượng chuẩn bị đi đã để hai chúng ta hộ tống thế tử tới làm môn hạ Lăng Vân Tông. Hôm nay suy đoán có lẽ ngài đã có dự kiến, chỉ cần sớm ngày chạy tới Đan Linh Sơn là có thể an toàn. Đan Linh Sơn quy củ sâu nghiêm bất đồng với Lâm Hải thư viện, chuyện này sẽ có hung hiểm, kính xin thế tử phải chuẩn bị trong lòng.
Sơ Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo trong mắt nàng lộ vẻ chần chờ:
– Hiện tại đi luôn sao? Vừa rồi ta cùng với Thiếu chủ gặp Tông Du, Lịch Linh Lệ cũng ở đó, nói không chừng sư huynh đệ của hắn cũng có tham dự…
Lời còn chưa dứt, Doãn Dương liền lại vung tay áo, cường hành ngắt lời nàng:
– Hôm nay chỉ là một Tông Du cùng Lệ thị huynh đệ, đợi mấy ngày nữa chính là đám người lòng dạ khó lường theo gió tập kích thì càng khó rời khỏi Cổ Linh Tập một bước.
Trong giọng nói của hắn không hề hoài nghi, cách làm việc của Doãn Dương lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), sau đó hắn lập tức đứng dậy đi ra khỏi thùng xe.
Thần sắc Sơ Tuyết nhất thời biến ảo bất định. Mãi tới khi vân xa di chuyển bay lên không trung, vẻ mặt nàng chán nản nói:
– Tuyết nhi hại Thiếu chủ! Sớm biết như thế, còn không bằng để cho Thiếu chủ ở Lâm Hải thư viện.
Tông Thủ cũng đã triệt để nhìn rõ, hắn cười cười như thế mọi chuyện không liên quan đến mình, ngược lại có chút lo lắng cho Sơ Tuyết.
Phụ thân của mình cho người mang mình từ trong Lâm Hải thư viện ra, chỉ sợ cho rằng thư viện không đủ thực lực che chở mình, có thể thấy được cừu địch rất mạnh.
Đối với vương vị thế tử, Tông Thủ không quan tâm, hắn cũng nghĩ tới muốn nhượng xuất vương vị mặc kệ đám đường huynh đường đệ kia tranh giành.
Chỉ là nghe Doãn Dương nói như vậy, phương pháp này tựa hồ cũng không phải là thượng sách. Ngoại trừ mạo hiểm trốn tới Đan Linh Sơn thì không còn sinh lộ nào khác.
Tóm lại là tránh không được phải lách qua mũi đao lưỡi kiếm mới sống sót.
Khách quan mà nói thân phận của phụ thân chính mình càng làm hắn để ý.
Càn Thiên Sơn đã từng là một trong thánh địa của Yêu tộc, sau khi Linh Năng bộc phát quản hạt mấy trăm vạn Yêu tộc phía tây Đông Lâm Vân Giới.
Tông Thủ chỉ nhớ mang máng, ở trong vài thập niên, Càn Thiên Sơn giống như đèn kéo quân đổi mấy vị yêu vương.
Trong đó xác thực không có nhân vật xuất chúng, mà ở trong thế kỷ Thần Hoàng anh hùng hào kiệt liên tiếp ngang trời xuất thế quá mức chói mắt.
Điều này khiến cho Càn Thiên Sơn trở thành điểm mù bên trong ký ức của Tông Thủ, ngay cả tính danh của mấy vị Yêu Vương cũng không biết thì càng không cần phải nói nhân vật trước thế kỷ Thần Hoàng là ai.
Những ngày này miễn cưỡng nhớ lại, Vân Giới vạn năm trước quả thật có Thiên Hồ tông thị đã từng có danh vọng rất cao.
Bất quá nếu không có đầu mối mới, thật sự khó có thể phân biệt phụ thân của mình là vị Yêu Vương nào.
Sơ Tuyết mặt ủ mày chau ngồi ở một bên, Tông Thủ nhíu mày yên lặng lấy ra một phù đao như lá liễu, năm ngón tay chuyển động, phù đao mỏng như cánh ve lại rất có phân lượng cảm giác hoàn toàn bất đồng cùng thiết mộc phi đao.
Trên thân đao điêu khắc phù văn giống Tùng Văn Phong Kiếm hắn mua xuống, một là nhanh, hai là sắc bén.
Phi đao cùng lúc bắn ra với tốc độ và phong duệ càng lợi hại, nếu có cái gì khác biệt thì là đã trải qua cải tiến 130.000 năm khiến cho hiệu quả vượt qua thời đại này.
Mặt khác thêm một chút đường cong tưởng chừng vô hiệu nhưng không đến mức ảnh hưởng công hiệu khiến người ta khó có thể thấy rõ ảo diệu của phù đao.
Cầm phù đao trong tay, Tông Thủ có thể cảm giác Linh Đoán Sư của Binh Trai quả thực bất phàm, dài ngắn không sai chút nào, phân lượng huyết đồng gia nhập cũng phù hợp tựa như mạch máu dài hẹp phân bố đồng đều, đường vân Linh Năng trên thân đao càng cẩn thận tỉ mỉ.
Tông Thủ tiếp tục xoay tròn mãi tới khi hình dạng, trọng tâm, sức nặng, độ dày của phù đao đều nằm lòng thì lưỡi đao tung bay mới bỗng nhiên dừng lại.
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đây cũng là một yếu quyết trong Lục Thần Ngự Đao Thuật, nếu không chính thức rõ phi đao trong tay như lòng bàn tay thì làm sao có thể bách phát bách trúng danh xưng đoạt mệnh tuyệt hồn đao?
Phương pháp tốt nhất là tự tay mình rèn, chẳng qua với điều kiện hiện nay thì hiển nhiên không thế nào làm được, đành phải chấp nhận như thế.
Chuôi đao hướng ra phía ngoài, mũi đao đối diện lòng bàn tay, Tông Thủ nắm như vậy, trong nháy mắt tĩnh tọa, một tia chân khí đưa vào thân đao, lại thông qua kinh mạch trở lại.
Lúc này trong cơ thể hắn, ngoại trừ khí hải cùng thai luân, tất cả mở ra bốn huyệt vị. Cánh tay phải cùng ngực trái còn có năm quang điểm khác sáng ngời độc lập với thân mạch cửu luân.
Đây cũng là kinh ngoại kỳ huyệt thuộc tính là phong, y thư đời sau gọi là Linh Trì, Loan Thai, Phong Hà, Chân Minh cùng Quan Phong. Từ sau khi thai luân tứ huyệt mở ra, tinh nguyên ở trong tinh thạch màu xanh bị Tông Thủ dùng để trùng kích Đệ ngũ môn kỳ huyệt này.
Mà giờ khắc này tại đây không chỉ bị đả thông mà tồn đầy tinh nguyên Phong Thú chuyển hóa thành chân khí, cơ hồ lực lượng trong mỗi kỳ huyệt đều hơn xa “Khí” tuần hoàn trong thai luân.
Đây cũng là một môn kỳ thuật hắn tìm thấy ở hậu thế Khai Ích Kỳ Huyệt để tăng khí lực.
Lục Thần Ngự Đao lấy khí ngự đao, dùng thần nuôi nhận.
Hắn còn xa xa làm không được điều thứ hai, bất quá có trong huyệt Đệ ngũ môn có chứa đựng chân khí, hắn miễn cưỡng làm được lấy khí ngự đao.
Tia chân khí kia không ngừng rót vào tuần hoàn, không tới nửa khắc, Tông Thủ sinh ra vài phần cảm ứng niệm linh với phi đao trong tay.
Lập tức Tông Thủ dừng ở đây thay cho một khẩu phi đao khác, dùng cảnh giới của hắn hôm nay muốn dùng thần nuôi nhận, sai sử như cánh tay, tùy tâm mà động là không có khả năng.
Gần nửa canh giờ, vân xa dưới thân trở mình đã xuyên qua Cổ Linh Tập lần nữa chạy băng băng bên trong vùng quê.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ phi tốc xẹt qua, mấy bóng người bay lên ở trên gò núi xa xa cũng nhảy vào tầm mắt hắn.
Chỉ cảm thấy mi tâm đau đớn một hồi, Tông Thủ tạm thời buông phi đao trong tay ra, hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ.