Đúng lúc này ẩn trong cơn mưa công kích kia chợt có một đạo Phong Nhận lóe ra lôi điện đột phá hàng rào Chân Hồng Chi Vũ, góc độ bay tới xảo quyệt tới cực điểm. Vừa đúng lúc bắn về phía hai tên Địa hệ võ sĩ , hai người đồng thời di chuyển vào giữa, theo bản năng muốn dùng thân thể của mình ngăn trở một kích kia. Bởi vì Hỏa hệ võ sĩ ở sau lưng bọn họ hầu như không có năng lực phòng ngự, với khoảng cách gần như vậy nếu bị đánh trúng tuyệt đối không trúng cũng bị thương.
Nhưng dưới tình thế cấp bách hai người đã bỏ qua một vấn đề, đó là khoảng cách giữa hai người quá gần . Bọn họ làm như vậy kết quả là đâm thẳng vào nhau, nhất thời cả hai bị lực phản chấn hất văng ra ngoài, còn gã Hỏa hệ võ sĩ trợn mắt há mồm không biết làm gì. Hắn không thể nào ngờ được sự tình lại sinh ra kết quả như thế này.
Đồng thời trong giây phút này, đạo Lôi Quang Phong Nhận kia đã bắn tới xuyên qua khe hở giữa hai người vô cùng chính xác, sau đó đánh trúng phần bụng gã Hỏa hệ võ sĩ .
Gã Hỏa hệ võ sĩ chỉ cảm thấy bụng mình chợt lạnh, theo đó từ miệng vết thương truyền đến cảm giác tê dại làm cho hắn hoảng sợ kêu thảm. Ngay sau đó cảm giác tay chân không còn khí lực, thân thể mất tự chủ mềm nhũn ngã ra sau.
Gã Hỏa hệ võ sĩ không có té xuống đất, bởi vì lúc này tên mập chạy tới đưa tay vịn chặt thân thể vô lực của hắn. Nhìn thấy mặt mày thủ hạ mình trắng bệch, trong mắt tên mập bắn ra lửa giận ngút trời, nhưng Địch Áo đã sớm biến mất tung tích.
“Các ngươi không nên bạo lực như vậy.” Trong bóng tối, thanh âm chán ghét của Địch Áo lại vang lên lần nữa : “Tại sao không thể ngồi xuống từ từ đàm luận chứ?”
Giọng nói Địch Áo nghe rất có thành ý, nhưng rơi vào trong tai đám người tên mập lại cực kỳ chói tai.
“Ngươi cho rằng như vậy là có thể ngăn cản ta sao?” Tên mập giận quá thành điên cuồng, không quản Địch Áo đang ở đâu, lập tức tung người phóng vào trong rừng.
Còn dư lại hai tên Địa hệ võ sĩ cũng thay đổi phương hướng theo sát sau lưng tên mập.
Bọn họ cũng rõ ràng mục đích của Địch Áo là vì bảo vệ đồng bạn, hai tên Phong hệ võ sĩ đã tử trận rồi. Nếu tiếp tục dây dưa với Địch Áo ở chỗ này chắc chắn không có ý nghĩa, chỉ cần có thể bắt được bất kỳ một người nào trong nhóm đối phương, cục diện bế tắc sẽ lập tức bị phá vỡ. Khi đó Địch Áo không thể nào cười được nữa.
Sắc mặt tên mập âm trầm đến cực điểm, mới vừa bắt đầu hắn nghĩ rằng đã có tình báo về Địch Áo nên không cần lo lắng gì lắm. Hắn còn có cảm giác những bộ lạc võ sĩ kia dại dột đến đáng thương, thế mà lại bị một người trẻ tuổi đùa bỡn xoay quanh không làm gì được. Bây giờ đến phiên hắn chịu đau khổ làm trò trước mặt đám thuộc hạ. Địch Áo trước sau đã đánh chết ba gã thuộc hạ cùng giai, cho dù chuyến này có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng lúc trở về cũng sẽ bị các đồng liêu cười nhạo.
Không hỗ là đệ tử thân truyền của Phong Ngân, trong lòng tên mập có cảm giác trầm trọng. Mục đích của hắn là bắt giữ Địch Áo và đồng bạn nhưng xem ra chuyện này rất khó xảy ra, ngoài ra hắn có thể ép Địch Áo tử chiến không? Nếu như Địch Áo căn bản bất kể đồng bạn chết sống tự mình chạy trốn, bọn họ sẽ làm gì bây giờ?
Bất kể nó thế nào , bọn họ nhất định phải thử một chút. Tên mập gia tăng cước bộ chạy vội tới trước, hắn đã lười ngó dấu vết dưới đất rồi, chỉ đoán phương hướng đại khái hẳn là không thể sai được.
Địch Áo hóa thân thành u linh trong bóng tối , chợt trước chợt sau, chợt trái chợt phải, mỗi một lần xuất hiện sẽ đánh ra mấy đạo hoặc là mười mấy đạo Phong Nhận.
Mặc dù công kích trình độ này rất khó tạo thành thương tổn cho bọn họ, nhưng phiền phức đúng là phải có. Địch Áo giống như một con ruồi đảo quanh không cắn được một ngụm thề không bỏ qua.
Tên mập càng lúc càng âm trầm, chỉ có điều hắn vẫn còn khả năng duy trì đầy đủ lý trí, khống chế bản thân không thèm quan tâm đến phản ứng của Địch Áo.
Trận tập kích quấy rối không có hiệu quả kéo dài hơn hai mươi phút, sau đó thân hình Địch Áo đột nhiên hiện ra phía trước rừng cây ngăn chặn trước mặt tên mập, thản nhiên nói: “Đường này không thông, nhanh chóng quay đầu lại đi.”
“Không nhịn được nữa hả?” Tên mập nhe răng cười khinh thường, sau đó nổi giận quát một tiếng: “Đi chết đi.” Lời còn chưa dứt hai đấm của hắn đã kích thẳng vào trong không khí, hai luồng Băng Tinh Phong Bạo đột nhiên nở rộ cuốn tới Địch Áo.
Thần sắc Địch Áo rất bình tĩnh, thân hình men theo làn gió mãnh liệt bay về phía sau. Nếu là lần đầu tiên đối kháng trực diện cường giả Võ Tôn, hắn sẽ có chút khẩn trương. Nhưng hắn từng đánh nhau với Ma Phi một lần, tốc độc Ma Phi bộ căn bản không theo kịp thân ảnh như quỷ mị của hắn, còn tên mập trước mắt cũng không nhanh hơn Ma Phi bao nhiêu. Ít nhất hắn có thể giữ vững tình trạng bất bại.
Thế nhưng Ma Phi dù sao cũng bị vây ở thời kỳ suy thoái, còn tên mập đang ở trạng thái đỉnh phong. Uy lực Băng Tinh Phong Bạo mạnh hơn hẳn Chân Hồng Chi Vũ của Ma Phi. Trong khi thân hình Địch Áo còn đang lơ lửng giữa không trung, từng bụi cỏ, từng gốc cây liên tục bị bông tuyết đánh cho nát bấy. Một vòng tròn do khí lạnh hình thành lan tràn ra bốn phía với tốc độ vô cùng nhanh chóng, ngay cả mấy cây đại thụ to lớn cũng không chịu nổi kình phong mãnh liệt thổi vào ầm ầm sụp đổ.
“Còn muốn chạy trốn?” Tên mập lại hét lên phẫn nộ, tay phải liên tiếp huy động giữa không trung.
Mấy sợi Hàn Băng Tỏa Liên (dây xích bằng băng) lao nhanh đến, giống như là linh xà đảo một vòng cung thật lớn rồi mổ xuống đầu Địch Áo.
Địch Áo biết Hàn Băng Tỏa Liên lợi hại, không giống với những bí kỹ khác, Hàn Băng Tỏa Liên có thể tự nhiên thay đổi phương hướng tập kích trong khoảng thời gian ngắn. Hắn lập tức lộn một vòng, điểm chân lên mặt đất thay đổi phương hướng, ở thời gian chỉ có hai giây, Địch Áo lại có thể thay đổi phương hướng bảy, tám lần lướt qua lướt lại trước mặt tên mập.
Tên mập cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, tất cả bí kỹ đều phải thông qua nguyên lực tràng trong cơ thể phóng thích ra, điều này có ý nghĩa mỗi một lần sử dụng bí kỹ đều phải dừng lại một đoạn thời gian ngắn ngủi. Hắn có thể đồng thời thả ra bảy, tám đạo Hàn Băng Tỏa Liên nhưng không thể nào buông thả liên tiếp được, làm như vậy nguyên lực tràng nhất định sẽ hỏng mất.
Động tác Địch Áo không có ngừng lại một giây nào, thân hình bay giữa không trung để lại một dãy tàn ảnh khiến cho người ta hoa cả mắt, những sợi xích Hàn Băng cũng mất đi mục tiêu đánh loạn xạ vào trong rừng cây.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
“Các cường giả bài danh hàng đầu trên đại lục đều là quái vật không thể hiểu nổi mà.” Tên mập thầm thanở trong lòng, ngay cả một tên đệ tử được dạy không tới một năm học sinh cũng biến thái đến mức này.
Thế nhưng hắn vẫn chiếm cứ ưu thế không thể dao động , bởi vì Địch Áo chỉ có thể tập kích quấy rối nhưng không thể đối kháng trực diện với hắn.
Tên mập hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vọt tới trước.
“Ta đã nói rồi, đường này không thông.” Thân hình Địch Áo chợt lóe lại che trước mặt tên mập lần nữa, sau đó giơ tay bắn ra mười mấy đạo Phong Nhận liên tiếp.
Mười mấy đạo Phong Nhận toàn là Diễn Sinh bí kỹ, tất cả hóa thành hàng trăm đạo lưu quang dày đặc bắn tới tên mập.
Tên mập không tránh không né, tung người lao vào giữa luồng lưu quang dày đặc kia. Dựa vào nguyên lực chiến giáp bảo vệ, hắn căn bản không sợ Địch Áo công kích, hơn nữa hắn muốn dạy cho Địch Áo hiểu được điều này, không nên tập kích quấy rối vô nghĩa nữa.
Cơ hồ trong nháy mắt có mấy chục tia sáng xanh nhạt nát phía trên nguyên lực chiến giáp, tên mập mỉm cười đắc ý, hai mắt cong lại hình vòng cung biểu lộ sự giễu cợt hành động ngu xuẩn của đối phương.
Đúng lúc này đột nhiên có một gốc cổ thụ từ phía trong rừng cây bay thẳng vào mặt tên mập.
Vô số đạo lưu quang trước đó bay tán loạn giữa không trung hoàn toàn che chắn tầm mắt tên mập, đến khi hắn thấy được thì gốc cây đã đánh trúng người hắn, không gian nổ ầm vang một tiếng, thân hình tên mập mất tự chủ văng về phía sau. Gốc cổ thụ cũng hóa thành vụn gỗ rơi lác đác xuống đất.
Địch Áo ẩn phía sau gốc cây tung người nhảy lên, vung vẩy hai tay đang tê dại do dùng lực quá độ. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn sang đối phương, nở nụ cười tràn đầy ranh mãnh: “Đã nói cho ngươi biết rồi, đường này không thông, thế mà ngươi không tin. Không có bị thương mặt mũi chứ? Dĩ nhiên, dĩ nhiên, ngươi sẽ không để ý tới điểm nhỏ này, dù sao ngươi lớn lên đã rất khó nhìn rồi, cho dù xấu thêm tý nữa cũng không sao cả.”
“Ngươi … khốn kiếp !” Tên mập vừa ổn định thân hình nghe thế liền giận điên lên, da thịt trên mặt không ngừng giật giật. Trên thực tế, khuôn mặt hắn không có bị thương tổn, nhờ có nguyên lực chiến giáp bảo vệ nên hoàn toàn không có bị ảnh hưởng gì cả, nhưng nhục nhã trong lòng vẫn phải tìm chỗ để phát tiết.
“Chỉ là ỷ vào bản thân có một cái xác rùa đen mà thôi, nếu không ta tùy thời tùy chỗ đều có thể đánh ngươi thành đầu heo.” Địch Áo cười lạnh nói.
“Vô liêm sỉ.” Tên mập rốt cuộc bộc phát cơn giận triệt để, hắn cắm đầu lao thẳng tới chỗ Địch Áo. Khi khoảng cách hai người có hơn mười thước, một luồng Băng Tinh Phong Bạo hiện ra ập về phía Địch Áo.
Địch Áo thả ra Phong Ưu Nhã lách sang cánh hông, nhưng hắn mới vừa dừng lại thì luồng Băng Tinh Phong Bạo đã bao phủ hắn vào trong.