Diệp Trần bừng tỉnh, cảm thấy chính mình như tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, giống như tỉnh mà không phải tỉnh giống như ảo mộng, dường như lập tức đi tới thời không cuối cùng!
Thiên địa không mở, âm dương không phán, thời gian đình trệ, không có gì chỉ có một mảnh hỗn độn tuyên cổ bất biến lại bao hàm đại đạo vô thượng, chậm rãi vận chuyển, huyễn hoặc khó hiểu.
Đột nhiên!
Một đạo tử khí không biết từ đâu mà lên, lao nhanh tới chui vào bên trong hỗn độn kia, lập tức khơi dậy một đạo gợn sóng, giống như không gian hỗn dộn vốn tĩnh mịch lập tức được rót sinh cơ vào.
Đại đạo vốn vô cùng viên mãn lập tức xuất hiện một chút khuyết điểm, nhưng vừa đúng chính một chút khuyết điểm này lại làm cả không gian hỗn độn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Từ đó về sau, từng đạo pháp tắc bắt đầu từ bên trong hỗn độn kéo dài mà ra, sau đó thì mở rộng ra khỏi vũ trụ biến đổi đại thiên thế giới, tạo ra sự sống và cái chết, nhân quả vướng mắc, yêu hận tình cừu, sinh lão bệnh tử đều bắt nguồn từ đây…
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên rung động, từ lúc độn ngộ tới lúc tỉnh táo lại giống như một giấc mộng lớn.
Phải biết, từ khi Diệp Trần bước vào con đường tu chân, gần như cũng đã không ngủ không nghỉ, chứ đừng nói chi là nằm mơ, ngay cả chớp mắt một cái cũng không có nhiều!
Mà vừa rồi, Diệp Trần thế mà thật sự rõ ràng ngủ thiếp đi, hơn nữa một giấc này thật giống như đi qua vô số kỷ nguyên, từ lúc thời gian bắt đầu, ngủ thẳng tới thời gian cuối cùng, trải qua toàn bộ sinh sinh diệt diệt của thế giới Hỗn Độn.
“Không hổ là tồn tại có thể siêu thoát khỏi pháp tắc, không nghĩ tới ngươi vậy mà lĩnh hội được bí ẩn bên trong Hồng Mông Tử khí nhanh như vậy! Lợi hại!”
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia ở một bên nhịn không được mà vỗ tay tán dương.
Phải biết, Nguyên Thủy đại đế lúc trước luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia thế nhưng là dùng trọn một cái kỷ nguyên!
Mà Diệp Trần thế mà thông qua được khảo nghiệm của hắn nhanh như vậy, tuy rằng bây giờ hắn vẻn vẹn chỉ lĩnh hội đến một chút da lông thôi, thế nhưng cũng đã là tương đối nghịch thiên!
Diệp Trần lấy lại tinh thần, không thể không mỉm cười:
“Nói như vậy thì ta hiện tại chắc là đã thông qua khảo nghiệm của tiền bối?”
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại cười ngạo nghễ nói:
“Tiểu bối! Ngươi bây giờ chẳng qua là miễn cưỡng đạt được sự tán thành của ta mà thôi, muốn trở thành chủ nhân mới của ta, chỉ có loại trình độ này thì còn thiếu rất nhiều!”
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng không thể không âm thầm cảm khái:
Không hổ là tồn tại cao cấp nhất bên trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo, yêu cầu nhận chủ thật đúng là cao a!
Tuy nhiên, như là đã đạt được khí linh bước đầu công nhận thì đối với Diệp Trần mà nói đã xem như thành công.
“Khí linh tiền bối, ta trước đó đã lập xong thệ ước với Hỗn Độn thú, ta có ý định muốn thả hắn ra ngoài, để hắn làm việc cho ta, ý của tiền bối như thế nào?”
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia duỗi cái lưng mệt mỏi ra, nhếch miệng nói:
“Ta ngược lại thật ra không sao cả, tuy nhiên lấy thực lực của ngươi bây giờ còn chưa đủ năng lực phong ấn con quái vật này, cho nên ta đề nghị ngươi vẫn là chờ sau khi trở lại thế giới của ngươi, thì thả cái tên này ra cũng không muộn, bằng không nếu hắn liều lĩnh mạo hiểm chống lại được phản phệ của Hỗn Độn mà vi phạm thệ ước hỗn độn thì ngươi chỉ sợ cũng không làm được gì hắn!”
Diệp Trần lập tức nhẹ gật đầu:
“Tiền bối nói có lý!”
…
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lui ra khỏi không gian của khí linh, chỉ thấy Hỗn Độn thú phía dưới vẫn đang liều mạng chống lại sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc lực lượng phong ấn của Nguyên Thủy đại đế thực sự quá cường đại, cho nên vẫn như cũ chỉ tốn công vô ích mà thôi.
“Thu!”
Diệp Trần vẫy tay, đặt ở trên Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trên lưng của Hỗn Độn thú, lập tức nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng chui vào trong cơ thể Diệp Trần.
Hô!
Hô!
Hô!
Hỗn Độn thú ở phía dưới sớm đã mệt mỏi tới mức không chịu nổi, lập tức lấy được cơ hội th ở dốc, bắt đầu th ở dốc từng ngụm từng ngụm, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng vui mừng:
“Tiểu tử nhân loại, ngươi làm được thật sao?”
Diệp Trần cười nhạt một tiếng:
“Ta bây giờ đã được khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia bước đầu công nhận, tuy nhiên còn chưa có luyện hóa hoàn toàn, lực lượng phong ấn ở trên người ngươi quá mạnh, muốn giải trừ hoàn toàn, còn cần một chút thời gian!”
Hỗn Độn thú nghe được lời này của Diệp Trần thì trên khuôn mặt khổng lồ kia lập tức hiện ra vẻ thất vọng, tuy nhiên chợt nói:
“Ta cũng đã đợi tới một trăm cái kỷ nguyên, cũng không cần phải vội vã nhất thời này!”
Diệp Trần nhẹ gật đầu:
Ngươi có thể nghĩ như vậy, tự nhiên là không thể tốt hơn! Đã như vậy, vậy thì ủy khuất ngươi ở bên trong bia chờ đợi thêm khoảng thời gian ngắn đi!
Nói xong lời này, Diệp Trần vung cánh tay lên:
Rầm rầm!
Ngay sau đó, Diệp Trần đã từ bên trong không gian phong ấn mà Hỗn Độn Huyễn Diệt bia diễn sinh ra đi ra, lại xuất hiện ở trên núi Chu Hoàng.
Mà cây Bồ Đề cổ thụ trên núi Chu Hoàng kia vào lúc này thế mà đã bắt đầu có chiều hướng khô héo, rất nhiều lá khô rụng xuống, thân cây cũng nhanh chóng khô quắt lại, hoàn toàn không còn sinh cơ như lúc trước.
Hoá ra, cây Bồ Đề cổ thụ này chính là Hỗn Độn thú lúc trước vì muốn hấp dẫn sự chú ý của nhân loại, dùng chính lực lượng hỗn độn của mình biến thành, Diệp Trần bây giờ đã thu Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, mang Hỗn Độn thú rời khỏi nơi đây thì cây Bồ Đề cổ thụ này không có lực lượng Hỗn Độn của Hỗn Độn thú chống đỡ, tự nhiên cũng như trở thành cây không rễ.
“Chuyện gì xảy ra? Thần thụ của Cơ gia chúng ta làm sao lại khô héo?”
Người của Cơ gia ở xa xa nhìn thấy cảnh này thì lập tức từng người ôm đầu, mặt mũi đầy vẻ không thể tin được.
Bồ Đề cổ thụ đứng sừng sững ở trên núi Huyễn Diệt trải qua bao nhiêu năm tháng, đồng thời cũng là biểu tượng quyền thế của Cơ gia bọn hắn, bây giờ đột nhiên khô héo, thực sự là không thể tin nổi.
“Ngươi! Ngươi không phải đã chết ở bên trong rồi sao? Làm sao lại như vậy?”
Sau khi Diệp Trần trở lại trên núi Chu Hoàng được một lát thì nơi xa bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hô, bỗng nhiên chính là lão tổ Cơ gia, ở đằng sau còn có một đám cường giả Cơ gia nghe thấy mà chạy tới.
Lão tổ Cơ gia trước đó, thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, Diệp Trần tự bạo mà chết, hóa thành một đám sương máu.
Sau kho Hỗn Độn thú rơi vào trạng thái nổi điên, cái tên này sợ bị ảnh hưởng cho nển trốn thoát trước.
Bây giờ đột nhiên nhìn đột nhiên lại nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, tự nhiên cảm thấy không thể tin nổi.
“Lão tổ, tiểu tử này không chết cũng là chuyện tốt! Trước đó hắn gi ết chết Vô Cương và Vô Chương, món nợ này đã tới lúc tính toán với hắn! Khặc khặc!”
Người nói chuyện ở lối ra này bỗng nhiên chính là vị đại trưởng lão kia của Cơ gia.
“Tiểu tử! Ta đã từ trong miệng Đoan Mộc Phong biết được lai lịch của ngươi! Hóa ra Cơ Huyền Thành tam đệ của ta cũng chết ở trong tay của ngươi!”
“Ừm?”
Diệp Trần vốn cũng không có để những người này của Cơ gia vào trong mắt, cho dù là lão tổ Cơ gia kia, bây giờ ở trong mắt Diệp Trần cũng đã không đáng giá nhắc tới!
Vốn là hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Cơ gia, nghe được lời này của đại trưởng lão Cơ gia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đoan Mộc Phong như là đã bán đứng hắn, vậy bọn người Hi Nguyệt chẳng phải là cũng nguy hiểm sao?
Quả nhiên, đại trưởng lão Cơ gia tiếp tục lại nói:
“Còn có những đồng bọn kia của ngươi, Cơ gia chúng ta đã phái người tiến đến vây quét, đợi chút nữa trên đường hoàng tuyền, ngươi cũng không tính là quá cô đơn! Khặc khặc!”
Sau khi đại trưởng lão Cơ gia nói xong lời này thì chủ động xuất thủ với Diệp Trần.
Mà Diệp Trần nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức bắ n ra một vệt sắc bén, trên người trong nháy mắt dâng lên sát khí đằng đằng!
P/S: Ta thích nào…chương 3….kim phiếu TLT nha:D…….Chúc tất cả mọi người một năm mới an lành…hạnh phúc….gặp nhiều may mắn….kiếm được thật nhiều tiền…để đọc truyện và ủng hộ những chuyện tôi dịch nha:D