Phí Đan Phong tin tưởng đao của hắn, đao của hắn có mười sáu loại biến
hóa, bất kỳ một loại nào cũng đủ khiến cao thủ hạng nhất tiêu mạng. Cái
mà họ Phí gọi là “biến hóa”, không phải là “biến hóa” trong chiêu thức
mà là “tuyệt chiêu” trí mạng, tàn độc, dung hợp các loại kỳ môn dị
thuật.
– Nếu ngươi là Tiêu Thu Thủy thì đừng hòng sống sót mà xuống khỏi Chung Nam
Tiêu Thu Thủy ung dung đáp:
– Ta không xuống khỏi Chung Nam. Ta lên Hoa Sơn.
Phí Đan Phong cả giận đáp:
– Mau giao Thiên hạ Anh hùng lệnh ra đây!
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy dõi ra phía xa, phảng phất như chỉ có núi, có sông Chung Nam là đáng để hắn đưa mắt nhìn.
– Ngươi xứng sao?
Phí Đan Phong lập tức phẫn nộ đến người run bần bật,
…. Không được tức giận, Phí Đan Phong, không được tức giận!
Hắn một mặt thầm tự cảnh cáo mình, mặt khác cố ức chế lửa giận.
Đã thế ánh mắt Tiêu Thu Thủy lại như mang theo ý cười, phảng phất như đang nghĩ hắn phát run là vì sợ hãi…
…. Ta không hề sợ ngươi!
Phí Đan Phong cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, chém ra một đao!
Đao phong trong khoảnh khắc đã phủ kín thực đường chật hẹp.
Thân hình Tiêu Thu Thủy đã phóng ra khỏi thực đường, tới trên thần điện.
Phí Đan Phong lập tức đuổi theo lên thần điện, đao phong cũng tràn ngập thần điện.
Tiêu Thu Thủy lại phóng qua thần điện, tới chỗ bậc cửa.
Đao phong lại phá nát bậc cửa trước chùa, đuổi theo.
Tiêu Thu Thủy đã bay ra ngoài, tới sân trước, đến cạnh lò hương cực lớn, sau người ôm mới vừa, hương khói nghi ngút.
… Ngươi chẳng phải đang tự tìm chết sao?
Phí Đan Phong thần nghĩ! Hắn cũng đuổi theo tới cạnh lò hương.
Người trong chùa đều đuổi theo xem: Chỉ thấy giữa cảnh núi mịt mù, hai
người như ở bên vách đá, tay áo phất phới, thoắt tới, thoắt lui, sau
lưng là một mảng trời trống rỗng, giống như ngay cả không khí thấm
lạnh,khói hương lãnh đãng cũng đều hóa thành vô hình.
Mọi người lại không chú ý tới trong đám người vây quanh có thêm năm đại
hán mặc áo lụa mang ký hiệu hình trúc, yên lặng quan sát.
Một đao của Phí Đan Phong bổ xuống, đao này thế như rồng hổ, không những có thể chặt đôi người ta thành hai mảnh mà còn có thể chém vỡ lò hương
thành hai nửa.
Nhưng đến nửa đường, thế đao lại đột ngột biến đổi.
Lưỡi đao đổi thành sống đao chặt xuống, đánh trúng lò hương!
“Keng”, tro hương bắn tung, ập cả về phía Tiêu Thu Thủy.
Tiếp đó Phí Đan Phong quét ngang đao, chuôi đao bỗng phát ra hai tiếng
“phốc, phốc”, phun ra một lượng lớn chất độc, tay trái để không của hắn
cũng bắn ra bốn năm loại ám khí khác nhau.
Có một số đã không thể gọi là ám khí nữa, mà là độc vật, độc vật còn đang sống.
Bất kỳ một loại độc vật, hoặc một loại binh khí nào, chỉ cần chạm vào
Tiêu Thu Thủy thôi, Tiêu Thu Thủy cũng chắc chắn phải chết.
Nhưng mà Tiêu Thu Thủy lại không chết!
Hắn đột nhiên lột bỏ áo tiêu sư, giang rộng chụp xuống, đã bao trùm hết cả đao cả người cả ám khí của Phí Đan Phong.
… Ngay cả tro hương cũng bị chụp vào.
Phí Đan Phong mới giãy giụa một chút, chỉ mới giãy giụa một thoáng chốc thôi đã liền bất động.
Tiêu Thu Thủy mở áo bào ra, Phí Đan Phong thất khiếu đổ máu, ngã ầm vào
lò hương, trên người chỉ còn tro hương thiêu đốt lèo xèo.
… Có thể vì hắn lấy đao đập lò hương, xúc phạm đến thần linh chăng? Khi chết rồi đến cả tro hương cũng muốn thiêu đốt hắn.
Phí Đan Phong trúng phải độc của chính mình, ngay cả tro hương bị hắn đánh văng ra lúc nãy cũng chứa độc.
Cho nên hắn chết rất nhanh, nhưng chết mà hai mắt trợn trừng, chết cực kỳ không cam tâm!
Đây là lần thứ hai Tiêu Thu Thủy quyết đấu.
… Kỳ thực phải nói là, đây là lần thứ hai sau khi được Vô Cực tiên đan
hỗ trợ, nhận sự truyền thụ của tám đại cao thủ Võ Đang, Thiếu Lâm, một
hệ Chu đại thiên vương cùng, một dòng Quyền Lực bang, Tiêu Thu Thủy đơn
đả độc đấu, đối mặt với cao thủ.
… Tiêu Thu Thủy sử dụng Tàn kim Toái ngọc chưởng pháp của Chương Tàn
Kim, Vạn Toái Ngọc khi chụp áo xuống, lúc lùi ra khỏi chùa đã dùng thân
pháp “Kim Ngũ Du Long”, tới cạnh lò hương đã vận sử khinh công “Đông hốt Tây hậu” của Đông nhất kiếm, Tây nhất kiếm. Nhưng điều khiến Tiêu Thu
Thủy hài lòng nhất là khi hắn giết chết cường địch đã sử dụng thủ pháp
của chính mình.
Hắn đã vượt qua tiền nhân, có dấu ấn của riêng mình.
Trong trận chiến giữa hắn và Lâu Tiểu Hiệp, dùng tuyệt chiêu đoạn kiếm
của đối phương giết chết địch thủ, võ công hắn đã dần có được hình hài,
trận chiến với Phí Đan Phong lại càng xác lập xu hương tương lai của
hắn.
Hắn ngước nhìn sắc trời mông lung, đại ý vô tình, thực tại lòng người.
Mỗi cá nhân đều có hình thức đặc thù của riêng mình, cũng có nơi trí
mạng đặc thù, cho nên cũng hình thành phương thức sinh tồn và tử môn đặc biệt thích ứng với người đó.
Chỉ cần vận dụng võ nghệ cùng trí tuệ cao siêu, tìm kiếm được điểm trí
mạng đó, là sẽ có thể vô địch. Giống như rắn sợ lưu huỳnh, voi lớn sợ
chuột, loài bướm cũng biết thời tiết thay đổi mà cùng bay về một phương
tránh rét. Chỉ có trời đất là rộng lớn khoan dung, cho nên không nơi nào để tập kích.
Tiêu Thu Thủy đứng cạnh lò hương ngơ ngẩn, vọng nhìn sắc trời trắng nhợt đằng xa, lại thêm mày kiếm nhíu chặt, khói hương lượn lờ bay lên chưa
lắng, thi thể gục ngã dưới chân, khiến cho Tiêu Thu Thủy giống như thiên tướng vừa tru sát ác ma, thay trời hành đạo xong lại sinh vẻ ưu tư, đại từ bi.
Nếu không phải có cảm giác như vậy thì mấy người A Thủy, Phong nữ, Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ chắc chắn đã reo hò rồi.
Năm người còn lại của họ Phí không hề có ai bước lên thu xác, bọn họ đều đã biến mất.
Phí Đan Phong vừa chết, bọn họ đã đi rồi, chạy sạch không còn một mống.
Thi thế này về sau vẫn do Tiêu Thu Thủy tự tay đào huyệt, tự tay mai táng.
Trên bia mộ, hắn dùng kiếm khắc mấy chữ:
“Người nhà họ Phí”
… Sinh là người nhà họ Phí, chết làm ma nhà họ Phí.
Hắn nghĩ Phí Đan Phong sẽ vui lòng.
… Hắn đương nhiên là không biết, Phí Đan Phong vì không muốn chỉ làm
người nhà họ Phí nên mới dã tâm bừng bừng, tự coi mình tài giỏi, kết quả là phải chết thê thảm, thành một oan hồn của họ Phí.
Có điều, những chuyện đó cũng không quan trọng, dù sao thì núi Chung Nam cũng nhiều sương mù, chẳng bao lâu nữa bia mộ sẽ mọc rêu xanh, mấy chữ
khắc cũng sẽ vì năm tháng trôi đi mà không nhìn rõ được nữa. Chỉ là rêu
đó không xanh mướt như bình thường mà lộ màu vàng thảm, mọc trên bia mộ
trông giống như một khuôn mặt, không, là giống như khuôn mặt Phí Đan
Phong lúc sống.
Tiêu Thu Thủy quyết tâm lên Hoa Sơn.
– Tôi cũng đi
Trần Kiến Quỷ nói.
– Chúng ta cùng đi
Tần Phong Bát nói.
– Chúng tôi tới Thiểm Tây lần này vốn là muốn đón Tiêu đại ca cùng tới
tham gia đại hội đồng minh Thần Châu kết nghĩa. Chúng tôi cùng nhất trí
rằng, người lãnh đạo không thể là ai khác ngoài Tiêu đại ca, cho nên mới muốn Tiêu đại ca đi một chuyến.
Phong nữ nói.
Bây giờ Tiêu Thu Thủy cũng không còn khiêm tốn nữa. Bởi vì hắn đã nhìn
ra được tình hình võ lâm hiện tại, cần một “minh chủ” trẻ tuổi bước ra,
nhất định phải đại biểu được cho sức mạnh của chính đạo, chứ không phải
chỉ là một loại “vinh dự”. Càng quan trọng hơn là “trách nhiệm”, cùng
“lòng trách nhiệm” để gánh vác “trách nhiệm” đó.
Vì thế hắn chỉ hỏi:
– Là vào ngày nào?
– Ngày mười hai tháng ba.
Trần Kiến Quỷ lập tức đáp:
– Ngày hôm đó mưa dầm.
Tần Phong Bát nhíu mày:
– Gió tanh mưa máu.
Hai người là trọng tướng của Cái Bang, được Cừu Vô Ý huấn luyện nghiêm
khắc, với tinh tượng, xem bói, khí hậu, ngày giờ đều có hiểu biết đặc
biệt.
– Tôi sẽ đi.
Tiêu Thu Thủy nói
– Nhưng tôi phải hoàn thành xong chuyện này trước đã.
– Vậy thì chúng ta cùng đi.
A Thủy nói.
– Đằng nào cũng phải quay về, tất cả cùng đi về.
Lưu Hữu cũng nói.
– Cũng nhau xông pha cũng hay.
Tiêu Thu Thủy nhìn mấy người A Thủy cười, trêu chọc:
– Nhưng đừng có vấp ngã đấy.
Mọi chuyện được quyết định như vậy. Thế là năm người cùng lên Hoa Sơn.
Mây khói mông lung, gió núi ào ạt, họ xuất phát từ núi Chung Nam, đi tới thư viện Ngọc Tuyền. Mấy người Tiêu Thu Thủy tuy tài cao mật lớn nhưng
cũng từng nghe về Tây Ngục Hoa Sơn:
“Chính hữu thiên tại thượng, canh vô sơn dữ tề”.(*)
Tại “Hoa Sơn thiên cổ nhất điều lộ” đó, họ uống nước suối mát, rồi mới xốc theo hành trang xuất phát.
Nói đến hành trang, hai người Tần Phong Bát và Trần Kiến Quỷ vá theo tới mười bảy, mười tám cái túi gai lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng không biết là đựng những thứ gì. Mấy người Tiêu Thu Thủy đều biết trong môn hộ Cái Bang có rất nhiều quy định kỳ quái nên cũng không hỏi nhiều.
A Thủy đổi một bộ kình trang võ giả, đầu gối vẫn theo lệ cũ cắt mở hai
lỗ, tránh lúc vấp ngã thì mài rách cả quần. Lưu Hữu thì vẫn điên điên
khùng khùng, có điều cũng có vài phần tư sắc động lòng người. Tiêu Thu
Thủy thầm nghĩ, nếu như Lâm công tử háo sắc mà tới thì nhất định sẽ qua
cưa cẩm tán tỉnh, nói không chừng sẽ bị Lưu Hữu thình lình nổi chứng hoa si cắn cho một nhát.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, bất giác cười trộm. Người ngoài nhìn vào chỉ
thấy hắn thoáng vẻ ưu lo, nhưng lại hăng hái hơn người, mặc áo trắng
trường sam, vừa có vẻ văn nhã vừa có anh khí, rất khó nắm bắt.
– Tiêu đại ca, nếu như anh làm minh chủ của Thần Châu kết nghĩa thì có tính toán gì tiếp theo không?
Lúc này ánh mặt trời chiếu qua tán rừng, hạ xuống từng chùm, từng chùm
một, giống như chạm đến cành cây thì bị bật ngược lại, phản chiếu xuống
đất, phủ lên thân người, thoải mái như những hạt mưa xuân. Tiêu Thu Thủy ngẩng đầu, giống như muốn uống lấy ánh mặt trời vô tư, hiền hòa. Ánh
nắng thật vàng, thật sáng, từng đợt gió thổi qua, những gốc thông trên
núi đều rung lên xào xạc, phát ra những tiếng “sà sà”, đó chính là tiếng thông reo nổi tiếng của Hoa Sơn.
– Không có tính toán gì.
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Tôi chỉ từ một đỉnh núi, đi sang một đỉnh núi khác.
Tiêu Thu Thủy mỉm cười ôn hòa như nắng xuân:
– Tôi không phải đi săn bắn, tôi yêu quý những đỉnh núi đó.
Phong nữ cùng A Thủy đều như hiểu mà không hiểu, giống như tiếng thông
reo đang thì thầm gì đó, là câu chuyện nàng cung nữ Ngọc Khương đời Tần
tại Hoa Sơn chăng, hai là truyền thuyết Tề Thiên Đại Thánh đánh đổ lò
luyện đan của Thái Thượng Lão Quân… Hai người đều không hiểu.
Tần Kiến Quỷ nói:
– Có điều bình thường lãnh tụ đều sẽ có hứa hẹn, sau khi hắn nhận chức sẽ muốn làm cái gì, cái gì…
Tiêu Thu Thủy vọng nhìn đỉnh núi đối diện, đỉnh núi bên này tĩnh lặng,
âm u, đỉnh núi bên kia được ánh mặt trời vàng óng chiếu rọi thành một
khối sáng bừng.
Thực giống như chốn tiên cảnh, có những khúc nhạc vui tươi, lên bổng
xuống trầm, ngân nga, vang vọng giữa những tán cây rì rào…
– Tôi không phải lãnh tụ, tôi chỉ là một kẻ quyết đấu, hoặc là làm thơ, vẽ tranh, giết địch sa trường.
Tần Phong Bát hỏi:
– Vậy thì anh quyết đấu với cái gì?
Trong mắt Tiêu Thu Thủy như thoáng hiện lên ánh mắt chất chứa đại chí của Lý Trầm Chu… Hắn đáp:
– Tôi tự quyết đấu với chính mình.
– Tôi không hiểu.
Giờ đến Tần Phong Bát cũng lẩm bẩm.
– Muốn quyết đấu với chính mình…
Tiêu Thu Thủy mỉm cười:
– Đầu tiêm là phải rút kiếm, gạt bỏ mọi khó khăn, tìm thấy chính mình…
Hắn ngâm nga hai câu:
– Chích hữu thiên tại thượng, canh vô sơn dữ tề.
Hắn ung dung bước tới, đi lên Thiên Xích Trường. Trên tượng đá viết hai
chữ “Hồi tâm”, trên vách bên phải còn viết “Đương tư phụ mẫu”, bên trái
viết “Dũng mãnh tiền tiến”. Thiên Xích Trường kéo thẳng lên cao, không
biết là tới tận đâu, chỉ có một sợi thép luyện cho tay bám giữ, vạch nên một đường kẻ giữa trời, người qua chỉ có thể bò nép, ai dám đứng thẳng, có cái thế vạn người khó qua. Tiêu Thu Thủy mỉm cười, tháo khăn đeo
trên đầu xuống, buộc vào Hồi Tâm thạch, tiếp đó thoái mái tiến lên. Bốn
người nghi hoặc nhìn nhau, chỉ biết theo bước. Bọn họ không biết, đó là
khởi đầu của Tiêu Thu Thủy thiếu niên yếu ớt, tiến vào quãng đời thành
thục của sinh mệnh…
Hồi Tâm động chật hẹp, dốc đứng, lên Hoa Sơn chỉ có một đường này.
Thang đá có tổng cộng hai trăm bảy mươi bậc, cheo len, ngoằn nghoèo, âm
sâm bức người, hơi lạnh mịt mùng, lối ra chỉ có một, tròn vạnh như
trăng, thời cổ gọi là “Giếng trời”.
Nơi miệng động chật hẹp đó có một tấm thép lớn, chỉ cần đậy lại là sẽ đoạn tuyệt hết với người dưới núi.
Lúc này “Giếng trời” không hề bị chặn.
Thân mình Tiêu Thu Thủy gần như song song với bậc thang lên núi, ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy một chùm ánh sáng.
Nhưng Tiêu Thu Thủy không nhìn thất sự vật bên cạnh “Giếng trời”.
Cho nên càng không biết ở đó có người đang ẩn nấp.
Bốn người.
Phí Hồng và Phí Hiểu.
Phí Hồng và Phí Hiểu không hề đáng sợ.
Đáng sợ là hai người bên cạnh Phí Hồng và Phí Hiểu.
Một người, ăn mặc như thư sinh, nhưng sắc mặt xanh lét, đeo một thanh
đao dài, đứng ở bậc đá từ Thiên Xích Trường lên Bách Xích Phi Hạp.
Người đó không hề ngẩng đầu lên, nhưng không có một ai dám đến gần hắn, ngay cả Phí Hồng, Phí Hiểu cũng không dám.
Trên đường hẹp gần “Giếng trời” có một người phụ nữ, cao lớn, mày rũ, mặt dài, gò má cao, hai tay giơ một thanh đao cong to lớn.
Đao đen kịt, nặng ít nhất là bảy mươi cân, sát khí ngưng tụ trên mặt người phụ nữ đó lại nặng ít nhất là cả vạn cân.
Bọn họ đang chờ đợi.
Chờ Tiêu Thu Thủy từng bước, từng bước tiến lên.
Tiêu Thu Thủy cúi mình đi lên. Vách đá ngàn trược, quần sơn xa xăm, khe
núi vắng lặng như vậy, thực cần có Đường Phương đứng đón ánh mặt trời,
thổi một điệu sáo… Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ.
Ngẩng đầu có thể thấy núi cao xanh mướt, thông tùng rậm rì, cúi xuống có thể thấy suối chảy róc rách, trong suốt tận đáy. Núi cao này là ta,
nước suối kia là Đường Phương… Không biết là khúc hát nào, Tiêu Thu
Thủy sửa lời, hát lên như vậy.
Thế như nguy cơ lại bủa vây ở tận cùng thang đá.
Đó là nguy cơ tất sát.
Một nam một nữ kia là vợ chồng, hơn nữa còn là yếu tướng của họ Phí, bọn họ chính là Phí Nha Tử và Phong Thập Ngũ.
Phí Nha Tử là con gái lớn của Phí Ngư Tiều, tiếng tăm bá đạo của bà ta
đã truyền khắp võ lâm, khiến cho Phong Thập Ngũ cao ngạo, con cháu thế
gia suy sụp, cũng không có ý lấn lướt.
Phong Thập Ngũ chính là hán tử sắc mặt xanh lè. “Phong gia tảo đao” vốn
là một trong “Bát chủng vũ khí” nổi tiếng thiên hạ, về sau nhà họ Phong
suy bại, bị họ Đường phá hủy, cao thủ dùng đao dài họ Phong chỉ còn lại
một mình y.
Y trước nay kiêu ngạo, tự phụ, lại không chịu truyền tuyệt kỹ cho người
khác, Phong gia tảo đao vì thế mà xuống dốc, Y cũng vì vậy mà ở rể nhà
họ Phí, trong lòng có mang ý người tài không gặp thời, cho nên mỗi khi
ra tay là mỗi đao mỗi nhát đều tàn nhẫn, tuyệt tình, như muốn dùng máu
người khác để rửa sạch nỗi sỉ nhục của mình.
Đao cong của Phí Nha Tử, đao dài của Phong Thập Ngũ… Trên giang hồ,
trong võ lâm cũng là nhị tuyệt. Nhưng bọn họ vốn kiêu ngạo, chưa từng
chịu hợp kích, vì thế Phí Nha Tử thủ ở “Giếng trời”, Phong Thập Ngũ thì
ngước nhìn sơn cốc.
Phí Nha Tử nắm chặt đao, giơ cao trên đầu…
Còn khoảng mười bước nữa là sẽ tới chỗ “Giếng trời” rồi, Tiêu Thu Thủy ngẩng đầu nhìn lên, ngước lên, nhưng không thấy được gì.
Thế nhưng bài ca đó vẫn âm vang không dứt trong lòng Tiêu Thu Thủy.
Tiếng thông reo xào xạc xuyên qua rừng cây, lay độc góc áo Tiêu Thu
Thủy: nó đang muốn thầm thì với ta điều gì sao? Tiêu Thu Thủy không nghe thấy, hắn nghĩ, nhất định là lời Đường Phương gửi nước khe, truyền đỉnh núi, viết lên mây, lên núi.
Hắn thực sự ủ rũ, hắn không thể nghe thấy gì.
Thế nhưng gió đang thổi ngược.
Cũng tức là gió xuyên qua “Giếng trời, thối xuống phía dưới, gió thổi
qua vạt áo của Phí Nha Tử đang giơ cao đao cong, Phí Nha Tử tập trung
toàn bộ tinh thần, hai tay giơ cao, vì thế không thể đè giữ vạt áo.
– Người tới thật sự chỉ có Tiêu Thu Thủy và người của Cái Bang à?
– Còn có người của Quảng Đông ngũ hổ.
– Cái đó không quan trọng. Chắc chắn không có người của tộc Thượng Quan ở đó à?
– Không có mặt, người của bọn chúng đều ra hết rồi sao?
– Ba người các ngươi, lên núi thông báo.
Phí Nha Tử nói:
– Hai người các ngươi, ở lại chỗ này.
– Chỉ có mấy tên giặc cỏ mà cũng phải bày trận thế vậy sao?
Phong Thập Ngũ mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nói.
Y bị Phí Ngư Tiều sắp xếp lên ải núi này chặn giết người tộc Thượng
Quan, y vốn đã cảm thấy đại tài tiểu dụng, rất không chịu phục, do đó y
liền lựa chọn thái độ bất hợp tác, đặt đao dài ở một bên, chẳng thèm để
ý.
Phí Nha Tử cũng không để ý tới y. Bà ta cũng tự tin y có thể ứng phó
được, chỉ có điều bà ta là ái nữ của Phí Ngư Tiều, gặp chuyện luôn rất
biết chừng mực, trước tiên dặn dò con mình là Phí Trừng Thanh, Phí Bảo
Bổi, Phí Tâm Can lên núi báo cáo trước, lại giữ lại hai đứa con của anh
trai Phí Dật Không là Phí Hồng và Phí Hiểu.
– Kẻ có thể giết Đan Phong, ít nhiều gì cũng có chút năng lực.
Phí Nha Tử nói:
– Không thể khinh thường.
Bà ta biết rõ một tên Tiêu Thu Thủy chẳng có gì là quá đáng sợ, nhưng bà ta vẫn quyết tiến hành tập kích ở nơi cửa khẩu hiểm yếu này, trừ khử
cường địch, đó là bản tính của bà ta.
Phí Hồng và Phí Hiểu đều tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Tiêu Thu Thủy.
Bọn hắn biết Tiêu Thu Thủy không hề dễ chọc vào, cho nên bèn tìm một
tảng đá lớn, nhắm vào thang đá, chuẩn bị cô mẫu một đòn không trúng thì
đẩy đá tảng xuống, thông đạo chật hẹp như vậy, đá tảng lăn xuống, chẳng
kẻ nào chạy thoát được cả.
… Kỳ thực, ai có thể tránh được một đòn bách phát bách trúng, hơn nữa còn hoàn toàn bất ngờ của cô mẫu cơ chứ!
…. Nếu như tránh được thì cũng thành oan hồn dưới tảng đá mà thôi!
… Cho dù là đá cũng không đè chết nổi hắn thì còn có đao dài của cô
gia… Bọn hắn tuy là người nhà họ Phí nhưng cũng dám nói, chẳng ai có
thể tránh được đao dài của Phong gia.
Vì thế Tiêu Thu Thủy chết chắc rồi.
Tiêu Thu Thủy chỉ còn cách cửa động đá có vài bước nữa thôi.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn đang vang lên bài ca lúc hắn lần đầu tiên quen Đường Phương…
Chàng ở một thôn, thiếp một thôn;
Rồi đến một ngày sông núi đổi…
(*) Chỉ có trời ở trên, không núi nào sánh được
Hai câu trong bài “Hoa Sơn” của Khấu Chuẩn đời Tống