Thần Ấn Vương Tọa

Chương 3: Thần Bí Tân Giáo Quan



“Ừ. . .” Long Hạo Thần chậm rãi tỉnh táo lại từ trong hôn mê, mở trừng hai mắt, chớp chớp hai cái đôi lông mi thật dài đủ để khiến bất kỳ cô gái nào ghen tị, mới dần dần phục hồi tinh thần.

Mạnh mẽ nghiêng người rồi ngồi dậy trên mặt đất, “Ta không sao ư?” Nhìn thân thể mình lông tóc không tổn hao gì,hắn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong rừng cây chỉ có một chút tiếng côn trùng kêu và chim hót thanh âm.

Cúi đầu, Long Hạo Thần liếc thấy đống rau dại chỉnh tề đặt ở bên cạnh mình, sửng sốt một chút, xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.

Chẳng lẽ ta mới vừa rồi ngủ thiếp đi, hết thảy cũng chỉ là nằm mơ sao?

Di, đây là cái gì? Hắn liếc thấy trên ngón tay nhiều hơn một cái giới chỉ.Chiếc giới chỉ màu lam tản ra quang mang sáng loáng, cũng không phải là sáng bóng của kim khí, mà là một loại đồ sứ trơn bóng như ngọc.Bên trên có một vòng hoa văn màu vàng nhạt, ở phía trên có khảm một viên bảo thạch trong suốt to cỡ hạt gạo, bảo thạch là hoàn toàn khảm nạm ở trong giới chỉ , lấy tay chạm tới chỉ có thể sờ được mặt ngoài bóng loáng của chiếc giới chỉ

Trong giới chỉ còn lại là màu vàng kim , gần sát ngón tay có hơi chút nhô ra, đeo ở trên tay căn bản là không có cảm giác nào.

Long Hạo Thần ngẩn ngơ, hắn lập tức ý thức được,phát sinh hết thảy trước khi chính mình hôn mê cũng là sự thật. Nhưng nguyên nhân chính là như thế nào, thì trong đầu hắn tràn đầy nghi vấn.

Bé gái câm kia cùng Bạch y nhân là quan hệ như thế nào? Còn có, Bạch y nhân kia đến tột cùng như thế nào để cho những hắc y nhân tướng mạo nanh ác biến mất . Cái giới chỉ này là ai cho mình ?

Đối với Long Hạo Thần chỉ có chín tuổi mà nói, những vấn đề này rõ ràng có chút phức tạp, hơn nữa, hắn căn bản không chiếm được đáp án.

Xoay người đứng lên, theo bản năng đem ánh mắt hướng tới chỗ lúc trước hắc y nhân biến mất. Hắn nhất thời phát hiện có mấy phần không đúng.

Bước nhanh tiến lên, Long Hạo Thần thấy, trước kia chỗ kia cỏ xanh phủ dài trên mặt đất, mà bây giờ tất cả cỏ xanh cũng biến mất, biến thành một mảnh thổ địa, hơn nữa thổ địa còn rõ ràng kém đi vài phần, phía cỏ xanh bên ngoài còn để lại một chút dấu vết cháy đen. Đã mất đi màu xanh của cỏ và màu nâu của đất.

“Thôi kệ, ta vẫn nên về nhà nhanh để nấu canh rau cho mẹ”

Long Hạo Thần sờ sờ trong ngực, bồi nguyên dịch vẫn còn, hắn lập tức an tâm rất nhiều. Cầm lên mộc kiếm bên cạnh liền hướng phía nhà đi về.

Nhưng là mộc kiếm vừa mới vừa vào tay hắn liền dừng bước, bởi vì, hắn phát hiện một hiện tượng thần kỳ.Mộc kiếm của mình tựa hồ nhẹ hơn, nhẹ như không có gì giống như là một sợi vũ mao.

Phải biết rằng, mộc kiếm trong tay của hắn mặc dù không phải trọng kiếm do kỵ sĩ chân chính sử dụng được chế từ mộc đầu, nhưng cũng là tại gỗ chắc, nặng chừng bảy tám cân.Thời điểm khi hắn gia nhập Áo Đinh Tử Điện, liên tục luyện tập hơn một tháng mới có thể dùng hai tay ổn định sử dụng thanh kiếm này .

Mộc kiếm nhẹ đi? Không đúng, bộ dáng nó vẫn thế a! Chẳng lẽ là lực lượng của ta trở nên to mạnh mẽ hơn ?

Vừa nghĩ, Long Hạo Thần hai tay cầm kiếm, làm ra một động đâm về phía trước, mộc kiếm trong tay bổ về trước. Lập tức, vang lên tiếng ô ô, một kiếm này độ mạnh yếu lại đem chính hắn sợ hết hồn. Mà hai tay của hắn lại tương đối ổn định. Hắn rõ ràng cảm giác được, trong tứ chi bách hài mình dường như phảng phất có khí lực dùng không hết. Nhảy về phía trước mấy cái, phảng phất thân thể của mình cũng cùng mộc kiếm giống nhau đều nhẹ hơn.

Cái lực lượng này chẳng phải là cần linh lực hai mươi mới có thể có sao? Long Hạo Thần trong đầu không khỏi lần nữa nhớ tới bé gái câm khuôn mặt mang theo vài phần lạnh lùng cùng quật cường, trong miệng thì thào nói : “Những thứ này là ngươi đem đến cho ta sao? Ngày mai đến tử điện lại đi thử một chút linh lực của ta có bao nhiêu. Dù sao mộc đôn kiểm trắc linh lực thủy chung cũng là ở đấy .”

Thiếu niên tâm sẽ không quá phức tạp, mặc dù hôm nay chuyện phát sinh mang cho Long Hạo Thần một chút phức tạp, nhưng hắn vừa nghĩ tới mẹ có thể uống bồi nguyên dịch bổ dưỡng thân thể, cũng sẽ đem hết thảy không hề để tâm nữa. Dù sao, bé gái câm chẳng qua là khách qua đường, hắn chẳng qua là âm thầm vì nàng cầu nguyện, hi vọng nàng bình an là tốt rồi.

Một tiểu viện nho nhỏ, hai gian phòng cỏ tranh, mấy cây dưa đằng giá đỡ, một chút phơi nắng làm đồ ăn, đây chính là nhà Long Hạo Thần.

“Mẹ, ta đã trở về.”

Cửa nhà tranh mở ra, một nữ tử tóc cài trâm từ trong túp lều đi ra. Nhìn Long Hạo Thần từ bên ngoài hưng phấn chạy tới, nhất thời toát ra vẻ mỉm cười.

Nàng chính là mẫu thân Bạch Nguyệt của Long Hạo Thần, Long Hạo Thần tướng mạo cơ hồ cùng nàng giống như là một khuôn mẫu khắc ra. Mặc dù Bạch Nguyệt ăn mặc mộc mạc,đã trải qua không ít phong sương, nhưng tuyệt sắc dung mạo này vẫn như cũ có thể mang cho bất luận kẻ nào rung động mãnh liệt.Nàng cùng Long Hạo Thần bất đồng duy nhất chính là màu mắt, nàng hai tròng mắt là màu đen , và Long Hạo Thần cũng là màu xanh lam trong suốt.

Nhưng là, cũng chính bởi vì phần xinh đẹp này, mới để cho bọn họ mẫu tử hai người cuộc sống càng thêm khó khăn.

Bởi vì … phần xinh đẹp này, một mình Bạch Nguyệt mang theo nhi tử không biết gặp phải qua bao nhiêu lần quấy rầy, mặc dù nàng đều nhất nhất giải quyết, nhưng dạng cuộc sống này có thể tốt thế nào?

Bất đắc dĩ, cho dù là đi tới Áo Đinh trấn, nàng cũng chỉ đem nhà xây ở góc hẻo lánh nhất này. Sinh hoạt hàng ngày đều dựa vào thu nhập ít ỏi kiếm được từ nữ nhân này đi giặt rũ chút quần áo mà thôi

“Thần Thần, về rồi à, hôm nay khảo hạch như thế nào?” Bạch Nguyệt mỉm cười đem nhi tử đang chạy kéo vào trong ngực. Thân hình của nàng thập phần cao gầy, Long Hạo Thần chỉ có chín tuổi bất quá chỉ đứng đến ngực nàng mà thôi.

Cảm thụ được tình thương yêu và ôn nhu của mẹ, Long Hạo Thần hưng phấn nói : “Mẹ, ta vượt qua khảo hạch rồi.”

Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, nói : “Mẹ biết Thần Thần là giỏi nhất. Nhanh đi tắm rửa đi, mẹ đi làm cơm trưa cho con.”

Long Hạo Thần từ trong ngực mẫu thân nhảy ra, “Để con đi làm cho.Con đã hái chút ít rau dại, để con nấu canh cho mẹ uống.”

Vừa nói, hắn vừa chạy thẳng tới căn nhà tranh nhỏ bên cạnh. Đi tới cửa nhà tranh, hắn còn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía mẫu thân, không biết tại sao, hắn cảm thấy mẹ hôm nay thật giống như thật cao hứng. Phải biết rằng ngày thường mẹ rất ít mở miệng , lại càng không cần phải nói đối với hắn khen ngợi.Ngày thường càng nhiều là lúc hắn cũng là thấy mẹ ở một mình ngẩn ngơ. Chỉ có thời điểm đối mặt với mình mới có thể toát ra chút ít ôn nhu, nhưng cũng rất ít nói chuyện.

Bạch Nguyệt vẫn đưa mắt nhìn nhi tử đi vào phòng bếp, lẩm bẩm : “Thần Thần, thật là khổ cho ngươi. Nhưng mà. . .” Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong mắt nàng toát ra vẻ giãy dụa , nhưng là vẫn còn kềm chế nội tâm vọng động.

Một đêm không nói chuyện .

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Long Hạo Thần rời giường sau khi ăn xong điểm tâm mẫu thân làm, Liền đi tới Áo Đinh Tử Điện.

Đêm qua ngủ say,trong giấc mộng của hắn xuất hiện những màn phát sinh vào ban ngày, phảng phất còn mơ tới một màn bé gái câm đem chiếc giới chỉ đeo tại trên tay hắn. Thế cho nên buổi sáng dậy hắn có chút khẩn cấp muốn đi chứng thật một chút linh lực của mình đạt đến bao nhiêu.

Bởi vì tới sớm, thời điểm Long Hạo Thần tiến vào Áo Đinh Tử Điện, những người khác cũng đều chưa có tới. Áo Đinh Tử Điện không có gì trân quý, căn bản không cần có người trông chừng. Huống chi chuẩn kỵ sĩ Ba Nhĩ Trát giáo quan ngụ ở phía sau.

Bước nhanh tới mộc đôn khảo hạch ngày hôm qua, Long Hạo Thần rút trên lưng mộc kiếm, hắn hôm nay cố ý tới sớm một chút chính là muốn chứng minh một chút suy đoán của mình có hay không chính xác. Kiểm nghiệm linh lực.

Mộc kiếm chậm rãi giơ lên, Long Hạo Thần tập trung tinh thần, hai chân một trước một sau chiến lực, dùng sức hít sâu một cái, trong tay mộc kiếm toàn lực bổ xuống.

Phốc ——, răng rắc. . . , phanh ——

Phốc ——, răng rắc. . . , phanh ——

Ba thanh âm bất đồng cơ hồ là liên tiếp xuất hiện, nhưng trong đó phân biệt cũng đặc biệt rõ ràng. Tiếng thứ nhất tự nhiên là mộc kiếm chém vào trên mộc đôn phát ra , và tiếng thứ hai là thanh âm mộc kiếm bị gãy phát ra. Đúng vậy mộc kiếm thế nhưng không chịu nổi Long Hạo Thần bổ xuống,bị gảy từ trên không. May là không có hoàn toàn bị gãy, lúc này mới không có bắn đi làm thương tổn chính hắn.

Và một cái thanh âm cuối cùng còn lại là Thạch châu trở xuống phát ra tiếng va chạm. Còn vẫn duy trì động tác bổ xuống, Long Hạo Thần thấy rõ ràng, lúc trước nó bắn lên vị trí cao nhất rõ ràng là hai mươi lăm độ.

Là thật sao? Thật sự, mộc kiếm bị gãy đã chứng minh điểm này. Ba Nhĩ Trát từng đối với bọn họ đã nói, mộc kiếm bọn họ sử dụng sức thừa nhận cao nhất là linh lực hai mươi.

Mặc dù Long Hạo Thần đối với trở thành Kỵ Sĩ còn không có quá nhiều khái niệm, nhưng trong một đêm từ nhất cấp Kỵ Sĩ tùy tùng tăng lên nhị cấp Kỵ Sĩ tùy tùng, cũng như cũ làm hắn sinh ra khiếp sợ cùng vui mừng.

“Ừ?” Một tiếng hừ nhẹ đem Long Hạo Thần thức tỉnh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhất thời giật mình phát hiện, không biết lúc nào, ở phía sau hắn đã có một trung niên nhân.

Long Hạo Thần mặc dù bị giật mình, nhưng lại cũng không sợ. Tò mò đánh giá trung niên nhân trước mặt.

Trung niên nhân thân hình cao lớn thon dài, tóc đen ,mắt đen, tướng mạo đường đường, hơn nữa hai mắt sáng ngời. Không thể dùng anh tuấn để hình dung hắn, uy nghiêm có lẽ thích hợp hơn một chút. Mặc quần áo giản dị,khuôn mặt lạnh lùng, theo trên người hắn Long Hạo Thần có thể cảm giác được một loại áp lực vô hình. Giống như ngọn núi cao nguy nga không thấy đỉnh.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, trung niên nhân rất nhanh khôi phục bình thường, khẽ nhíu mày, cũng nhìn về phía Long Hạo Thần.

“Ngươi là ai?” Long Hạo Thần tò mò hỏi.

Trung niên nhân thản nhiên nói : “Ngươi hôm qua đã thông qua Kỵ Sĩ tùy tùng khảo hạch, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là Tân Giáo quan của ngươi. Ngươi có thể gọi ta là Tinh Vũ Lão sư.”

Long Hạo Thần chần chờ nói : “Nhưng mà ta chưa từng thấy ngài.”

Tinh Vũ thản nhiên nói : “Ngươi gọi Long Hạo Thần, năm nay chín tuổi, mẹ của ngươi tên là Bạch Nguyệt. Ta nói đúng không?”

Long Hạo Thần gật đầu.

Tinh Vũ ánh mắt đột nhiên trở nên trầm ngưng vài phần, “Chờ Ba Nhĩ Trát tới rồi nói sau.” Vừa nói, hắn cũng không có nhiều lời nữa, chẳng qua là hướng vêg một phương đôi môi hơi động mấy cái.

Chẳng qua là một lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Long Hạo Thần thấy Ba Nhĩ Trát chạy nhanh tới, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ khiếp sợ mãnh liệt cùng cung kính.

“Giáo quan hảo.” Long Hạo Thần thấy Ba Nhĩ Trát, lập tức hướng hắn hành Kỵ Sĩ lễ.

Nhưng kỳ lạ chính là, Ba Nhĩ Trát cũng không có đáp lễ như bình thường, mà là bước nhanh tới trước mặt Tinh Vũ, cung kính nói : “Đại nhân.”

Tinh Vũ gật đầu, “Nói cho hắn biết ta là Tân Giáo quan của hắn.”

“Dạ.” Ba Nhĩ Trát vội vàng hướng Long Hạo Thần nói : “Tinh Vũ đại nhân tới đến từ Hạo Nguyệt Thành Kỵ Sĩ phân điện, bắt đầu từ hôm nay ba năm tới hắn sẽ là Kỵ Sĩ Giáo quan của ngươi. Ngươi hết thảy cũng đều nghe Tinh Vũ đại nhân chỉ dạy. Tinh Vũ đại nhân chính là một vị Kỵ Sĩ chân chính.”

“Dạ.” Long Hạo Thần biết ngoan ngoãn đáp ứng , thật ra thì, hắn còn căn bản không biết Chuẩn Kỵ Sĩ cùng Kỵ Sĩ chân chính có cái gì khác biệt. Nhưng nếu là Tân Giáo quan, mình đi theo Tân Giáo quan tu luyện là được.

“Tinh Vũ Lão sư.” Vừa nghĩ, hắn biết điều một chút hướng Tinh Vũ vấn an. so với bạn bè cùng lứa tuổi, tâm chí của hăn quả thật muốn chững chạc hơn.

“Ừ, chúng ta đi thôi.” Tinh Vũ vừa nói, rất tự nhiên kéo Long Hạo Thần đi ra ngoài. Chẳng qua là trước khi cất bước ánh mắt của hắn rất mịt mờ nhìn xẹt qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp Long Hạo Thần, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã.

Tinh Vũ tay rất lớn, ngón tay thon dài bàn tay khoan hậu, cơ hồ là đem bàn Long Hạo Thần ôm trọn ở bên trong. Ấm áp, an toàn, đây chính là toàn bộ cảm giác của Long Hạo Thần.

“Tinh Vũ Lão sư, chúng ta không ở chỗ này tu luyện sao?” Ra khỏi Áo Đinh Tử Điện, Long Hạo Thần không nhịn được hỏi.

Tinh Vũ nói : “Nơi này không thích hợp.”

Cảm nhận được Tinh Vũ trong giọng nói nguội lạnh, Long Hạo Thần rất thức thời không có hỏi nhiều hơn cái gì nữa.

Ba Nhĩ Trát đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, mang theo vài phần giật mình tự nhủ : ” Vị đại nhân này không biết đến tột cùng thân phận gì, mới vừa rồi đó chính là truyền âm sao? Lúc đầu nói Đại Địa Kỵ Sĩ mới có năng lực như thế sao. Không, có lẽ là Huy Diệu Kỵ Sĩ? Trời ạ!”

Tinh Vũ mang theo Long Hạo Thần đi ra khỏi Áo Đinh trấn, vừa ra khỏi trấn nhỏ, trong lúc bất chợt, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp,năng lượng hùng hậu khổng lồ từ trong tay Long Tinh Vũ truyền đến, sau một khắc,giống như xuất hiện một màn đằng vân giá vũ kỳ dị.

Mũi chân Tinh Vũ mỗi lần điểm nhẹ trên mặt đất , cũng sẽ mang theo hắn ít nhất bay về phía trước hơn mười trượng, chẳng qua là thời gian mấy lần hô hấp, Áo Đinh trấn cũng đã bị bọn họ bỏ xa xa lắc ở phía sau.

Tốc độ như vậy đối với Long Hạo Thần mà nói, quả thực giống như là nhanh như điện chớp,điều hắn có thể làm cũng chỉ có nắm thật chặt tay Tinh Vũ, sợ mình bị rơi xuống.

Rất nhanh, bọn họ sẽ đi tới mảnh rừng rậm hôm qua Long Hạo Thần hái rau dại, phía sau mảnh rừng rậm có một ngọn núi. Nơi này Long Hạo Thần cũng rất quen thuộc, dù sao hắn lớn lên là ở chỗ này . Ngọn núi này bị mọi người ở Áo Đinh trấn gọi là Áo Đinh Sơn. Nhưng bởi vì ở trong núi và sâu trong rừng rậm thường xuyên có dã thú thường lui tới, thậm chí còn từng có ma thú xuất hiện, vì vậy, có rất ít người đến bên này. Hắn cũng là nửa năm trước do lòng hiếu kỳ từng đến quá một lần dưới chân Áo Đinh Sơn. Ở nơi đây hắn thấy được một con dã thú không tên, bị làm cho sợ đến nhảy hẳn lên, từ đó về sau, Long Hạo Thần không có xâm nhập qua mảnh rừng rậm này, lại càng không cần phải nói tiến vào Áo Đinh Sơn.

“Lão sư, bên này có dã thú, có thể còn có ma thú.” Long Hạo Thần hảo tâm nhắc nhở.

Tinh Vũ nhưng giống như là căn bản không nghe thấy lời của hắn, tốc độ ngược lại tăng nhanh hơn mấy phần, trực tiếp mang theo hắn đi lên Áo Đinh Sơn. Cho dù là trong quá trình leo núi, tốc độ của hắn cũng không có giảm bớt. Cảnh vật hai bên chung quanh nhanh chóng xẹt qua, kình phong đem tóc Long Hạo Thần cũng bay tán loạn.

Áo Đinh Sơn cũng không tính là rất cao, chỉ có cao ước chừng hơn hai trăm trượng, chẳng qua là một lát sau bọn họ sẽ lên đến đỉnh núi.

Ba gian nhà gỗ nhỏ ra hiện tại trong tầm mắt Tinh Vũ, không có sân, chỉ có lẻ loi ba gian nhà gỗ, hơn nữa nhìn kia màu gỗ mới tinh, rõ ràng là vừa mới được kiến tạo không lâu.

Đi thẳng tới trước nhà gỗ Tinh Vũ mới ngừng lại , mang theo Long Hạo Thần đi vào trung ương gian phòng lớn nhất kia .

Đẩy cửa vào, trong gian nhà gỗ truyền đến mùi mộc hương, cũng không khó ngửi ngược lại mang theo vài phần mùi thơm nhàn nhạt. Trung ương gian nhà gỗ lớn nhất này bên trong gian phòng cũng chỉ có bài biện đơn giản , một chiếc giường gỗ ngay cả chăn đệm cũng không có, một chiếc bàn gỗ, hai cái ghế. Chỉ đơn giản như vậy, thậm chí so sánh với trong nhà Long Hạo Thần cũng muốn đơn sơ hơn.

“Ngồi đi.” Tinh Vũ chỉ chỉ cái ghế, mình cũng kéo ra một cái ngồi xuống.

Long Hạo Thần ngồi đàng hoàng xuống, hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, kiến thức cũng không nhiều, nhưng là có thể cảm giác được Lão sư của mình rất cường đại.Trong tâm đang khẩn trương bao nhiêu cũng mang theo hưng phấn bấy nhiêu.

“Trước tiên là nói về nói ngươi ngày hôm qua gặp được cái gì? Tại sao linh lực lại tăng lên gấp đôi.” Tinh Vũ nhàn nhạt hỏi, trên mặt của hắn không có biểu lộ gì, nhưng trong giọng nói nhưng mang cho Long Hạo Thần mấy phần áp lực vô hình.

“Ngày hôm qua là như vậy. . .” Long Hạo Thần không có cảm giác mình có chuyện gì cần giấu diếm, đem phát sinh ngày hôm qua hết thảy giảng thuật lại một lần.

Nghe lời của hắn,trong cả quá trình Tinh Vũ chẳng qua là chân mày hơi nhăn một lần, những khác cũng cũng không có tỏ vẻ gì.

“. . . , Lão sư, ngài nói tiểu cô nương kia có không có việc gì chứ?” Long Hạo Thần nói xong không nhịn được hỏi một câu.

Tinh Vũ lắc đầu, nói : “Không có việc gì, nàng cùng Bạch y nhân kia hẳn là đồng bọn , đều thuộc về thích khách Thánh điện.”

“Thích khách Thánh điện?” Long Hạo Thần trong mắt tràn ngập tò mò.

Tinh Vũ kéo cánh tay mang theo chiếc nhẫn , lầu bầu nói : “Đây chẳng lẽ là một mai không gian giới chỉ?” Vừa nói, ngón tay của hắn tựa hồ đột nhiên lóe sáng một chút, đầu ngón tay đụng chạm vào chiếc nhẫn, nhất thời tỏa ra một vòng lam sắc quang mang.

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Tinh Vũ, hướng Long Hạo Thần nói : “Vận khí của ngươi rất tốt, đây là tiểu cô nương kia để lại cho ngươi. Giá trị xa xỉ, không nên để mất? Tiểu cô nương này có chút ý tứ.”

Long Hạo Thần gãi gãi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thủy chung mang theo vẻ nghi ngờ, hắn cũng không thế nào minh bạch lời Lão sư nói.

“Lão sư, ngài có biết Bạch y nhân kia dùng phương pháp gì để cho những tên hắc y nhân tướng mạo dữ tợn biến mất ?”

Tinh Vũ cười nhạt một tiếng, “Bởi vì hắn giết những người đó, cũng sử dụng thích khách Thánh điện chuyên chúc Thiên Kích Linh Lô đưa bọn họ biến thành phấn vụn, hơn nữa lấy Thiên Kích Linh Lô mang thêm thanh sắc hỏa diễm đốt thành tro bụi, không lưu một tia dấu vết. Trên người của ngươi linh lực tăng phúc, cũng là nhờ tác dụng của Thiên Kích Linh Lô. Là hắn giúp ngươi khai thông thập nhị chính kinh, bài trừ hết thảy tạp chất trong chính kinh, có thể nói hoàn toàn thay đổi thân thể của ngươi. Đây cũng là một phần ân huệ không nhỏ, ngươi phải nhớ kỹ. Sau này như có cơ hội phải trả lại cho đối phương, không thể thiếu nợ nhân tình như thế, trừ phi. . .”

Trừ phi cái gì hắn cũng không có nói đi tiếp, Long Hạo Thần cũng không còn để ý, bởi vì trong lời nói của Tinh Vũ Lão sư, hắn tìm được điều làm cho mình cảm thấy hứng thú hơn.

“Lão sư, ngài nói Thiên Kích Linh Lô là cái gì? Chính là chút ít bạch quang kia sao?”

Tinh Vũ gật đầu, nói : “Có thể nói như vậy. Linh lô đơn giản nói tựu là dung lô do linh lực tạo thành, nhưng thiên biến vạn hóa, mỗi một chủng linh lô cũng là một dang tồn tại chuyên biệt. Hiện tại ngươi vẫn chưa cần phải học tập trình độ kiến thức về linh lô, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, linh lô là hi hữu, người có linh lô chưa chắc có thể trở thành cường giả, nhưng người không có linh lô sẽ nhất định không cách nào đứng trên đỉnh phong.”

“Vâng.” Nghe lời hắn nói xong, ở trong lòng Long Hạo Thần nhất thời có nhiều thêm vài phần ước mơ, muốn là sau này mình cũng có thể có được một linh lô, nó sẽ có hình dạng gì đây? Nhìn lại chiếc giới chỉ trong tay này hắn không khỏi lại nghĩ tới tiểu nữ hài hôm qua.

Tinh Vũ nói : “Ta đã để cho Ba Nhĩ Trát thông báo cho người nhà của ngươi, mỗi tuần cho phép ngươi về nhà một lần, thời gian còn lại ở cùng một chỗ theo ta tu luyện.”

Long Hạo Thần cả kinh, có chút vội vàng hỏi : “Lão sư, bồi nguyên dịch kia ta còn có thể được lấy không ?”

Tinh Vũ gật đầu, nói : “Mỗi lần trước khi ngươi về nhà ta sẽ đưa cho ngươi. Nếu như ngươi biểu hiện thật là tốt, ta thậm chí còn sẽ cho ngươi vài loại dược vật tốt hơn, đối với bất kỳ thân thể người nào cũng có chỗ tốt rất lớn.Ngược lại, nếu như ngươi đang ở đây trong khi tu luyện không cách nào hoàn thành yêu cầu của ta, như vậy, ta sẽ đem ngươi đuổi xuống núi, ngươi cũng sẽ không còn là Kỵ Sĩ tùy tùng của Kỵ Sĩ Thánh điện , hơn không cần nghĩ sẽ nhận được bồi nguyên dịch. Rõ chưa?”

Thời điểm nói những lời nói này đáy mắt Tinh Vũ hiện lên một tia thâm ý, thậm chí còn mang theo một phần nhàn nhạt áy náy, nhưng hắn che dấu vô cùng tốt, Long Hạo Thần căn bản nhìn không ra.

Lúc này này khi Hạo Thần nghe xong lơi Tinh Vũ nói, lập tức gật đầu lia lịa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định cùng chấp nhất, vì thân thể mẹ, mình cũng nhất định phải cố gắng hoàn thành thất tốt giáo trình tu luyện lão sư dạy. Hơn nữa lão sư dạy mình cũng là muốn tốt cho mình a!

Tinh Vũ hài lòng gật đầu, nói : “Bắt đầu từ hôm nay, buổi sáng mỗi ngày ta dạy ngươi các loại kiến thức, xế chiều cùng buổi tối chỉ đạo ngươi tu luyện. Ta dạy kiến thức cho ngươi ngươi phải nhớ kỹ, như có một điều nào quên lãng, ta liền khấu trừ ngươi một tuần bồi nguyên dịch.” Hắn hiển nhiên biết tử huyệt của Long Hạo Thần nằm ở địa phương nào, chẳng qua là một câu nhắc nhở đơn giản đã làm cho tên tiểu tử này bị sợ đến gật đầu lia lịa.

Tinh Vũ nói : ” Ngươi nói một chút hiểu biết của mình về liên minh Thánh điện.”

Long Hạo Thần nói : “Ba Nhĩ Trát giáo Quan đã dạy chúng ta, liên minh Thánh điện là do Kỵ Sĩ Thánh điện, Chiến sĩ Thánh điện, Thích khách Thánh điện, Ma Pháp Thánh điện, Mục Sư Thánh điện cùng Linh Hồn Thánh điện tạo thành liên minh. Lục Đại Thánh điện liên thủ, bảo vệ lãnh thổ cuối cùng của nhân loại chúng ta.”

Tinh Vũ gật đầu, nói : “Ngươi nói rất đúng, nhưng đây chỉ là lý thuyết cơ bản nhất.Thời kỳ viễn cổ một vạn ba ngàn năm trước, nhân loại chúng ta từ trong tay chủng tộc viễn cổ Hồng Hoang dần dần chiếm được quyền khống chế đối với Thánh Ma Đại Lục, Hồng Hoang chủng tộc từ từ suy vong. Kế tiếp, trên đại lục trước sau xuất hiện hàng chục quốc gia nhân loại, thống trị đại lục,làm nhân loại chúng ta trở thành chúa tể của Thánh Ma Đại Lục. Các quốc gia cố gắng phát triển công nông nghiệp, dạy mọi người kiến thức,trong đoạn thời gian kia,là nhân loại chúng ta phát triển nhanh nhất . Mọi người an cư lạc nghiệp, đại lục một mảnh phồn vinh.”

“Không lâu sau đó chiến tranh bắt đầu xuất hiện, vốn là mấy chục quốc gia ở trong chiến tranh không ngừng thâu tóm, dần dần tạo thành cục diện ba đế quốc tạo nên thế chân vạc. Ba đế quốc ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, duy trì thế cục thăng bằng, vẫn kéo dài thời gian mấy ngàn năm. Chúng ta gọi bảy ngàn năm này là niên đại huy hoàng cho nhân loại chúng ta.”

“Cho đến sáu ngàn năm trước, niên đại huy hoàng bởi vì Ma tộc đến mà hủy diệt.

” Nói tới đây trong mắt Tinh Vũ toát ra phát ra thống hận cùng căm hận từ nội tâm.

“Nhật nguyệt cùng hiện, Cửu Tinh Liên Châu, một đạo phảng phất đem thiên không chém ra một cái khe hở thời không khổng lồ hiện ra trên bầu trời Đông Phương đại lục.

Thất thập nhị ma thần trụ từ trên trời giáng xuống, mang đến các loại ôn dịch cùng ma khí

“Ở trong một trăm ngày ban đầu khi Thất thập nhị Ma thần trụ phủ xuống,bất kỳ chỗ nào có sinh vật, vô luận là dã thú, ma thú còn là nhân loại chúng ta. Một khi lây dính ma khí do Thất thập nhị ma thần trụ này phát ra lập tức sẽ sinh ra khổng lồ biến dị, biến dị thành Ma tộc sinh vật. Nghe theo Ma thần ở chỗ ma thần trụ chỉ huy. Ngắn ngủn thời gian một trăm ngày, Thất thập nhị Ma thần trụ đã làm cho Ma tộc tăng thêm mấy trăm vạn đại quân. May là Ma thần trụ tản mát ra ma khí chẳng qua là kéo dài một trăm ngày mà thôi, nếu không thì nhân loại chúng ta sợ rằng đã diệt tuyệt.”

Long Hạo Thần chỉ là một thiếu niên, đối với hắn mà nói, hiện tại hắn còn cảm thấy không có quá nhiều trách nhiệm, nghe Tinh Vũ giảng thuật, giống như là đang nghe chuyện xưa. Bất quá hắn cũng không quên mất Tinh Vũ lúc trước uy hiếp, vừa nghe vừa đem những thứ này nhớ kỹ trong lòng mình.

“Thất thập nhị ma thần trụ, mỗi một cái đều có một gã chân chính ác ma thủ hộ, bọn họ xưng mình là Thất thập nhị Ma thần. Dựa theo xếp hạng thực lực. Bọn họ dẫn theo sau đại quân Ma tộc hướng nhân loại chúng ta phát động công kích hủy diệt.Kể từ ngày Thất thập nhị ma thần trụ phủ xuống nhân loại chúng ta cũng đã tiến vào niên đại hắc ám thẳng cho đến hiện tại.”

“Sáu ngàn năm đấu đá, tất cả quốc gia nhân loại cũng đã hủy diệt, mặc dù chúng ta ở niên đại huy hoàng để dành tài phú cùng lực lượng khổng lồ, nhưng đối mặt Ma tộc cường thế vẫn như cũ vẫn rơi vào thế hạ phong. Thậm chí suýt nữa bị chân chính hủy diệt. Cho đến khi ở ba ngàn năm trước cường giả nhân loại chúng ta tự thành lập tổ chức Lục Đại Thánh điện xuất hiện, mới coi là miễn cưỡng ổn định lại trận tuyến, ngăn cản cước bộ của Ma tộc. Nhưng mà Liên minh Thánh điện chúng ta ở trên đại lục cũng chỉ là chiếm cứ không tới một phần tư diện tích mà thôi.”

Nói tới đây, Tinh Vũ thanh âm rõ ràng trở nên sục sôi , trong hai tròng hắn mắt cũng tản mát ra ngọc quang chói mắt, “Cho nên, hôm nay ta muốn dạy ngươi điều đầu tiên chính là phải nhớ kỹ Ma tộc mang cho chúng ta nổi thống khổ cùng sỉ nhục, thân là một gã Kỵ Sĩ, chúng ta muốn bảo vệ gia viên nhà mình, bảo vệ thân nhân của chúng ta, bảo vệ nhân lọa. Những thứ này mỗi ngày bắt các ngươi đọc thuộc lòng lời của cũng không phải là vô căn cứ. Phải có đầy đủ thực lực cường đại, mới có thể bảo vệ chúng ta phải bảo vệ mọi người.”

“Ma tộc, đã giết chết ngàn vạn đồng bào chúng ta,làm cho máu tươi đồng bào chúng ta nhuộm đỏ đại địa, ba ngàn năm nay, chúng ta Lục Đại Thánh điện chẳng bao giờ dám có nửa phần lười biếng, vì nhân loại có thể sinh tồn và truyền thừa và vì một ngày chúng ta có thể đoạt lại hết thảy những gì đã mất đi, hết thảy cố gắng đem những tên Ma tộc tàn nhẫn ác độc đánh đuổi đi cho đến khi kết thúc sinh mệnh.”

“Long Hạo Thần, ngươi phải nhớ kỹ, Ma tộc cùng chúng ta có huyết hải thâm cừu.”

Thanh âm của Tinh Vũ tràn đầy sức cuốn hút, cho dù là Long Hạo Thần chỉ có chín tuổi cũng bởi vì những lời của hắn mà nhiệt huyết sôi trào lên.

” Ma tộc cùng chúng ta có huyết hải thâm cừu.” Long Hạo Thần ngữ khí kiên định nhắc lại lời Tinh Vũ nói.

Tinh Vũ gật đầu, “Chúng ta sẽ cố gắng hết thảy, cũng là vì đánh đuổi bọn chúng ra khỏi mảnh đất này, đoạt lại hết thảy những gì đã mất đi, bảo vệ thân nhân của chúng ta. Thử hỏi, nếu có một ngày, chúng ta không có thể ngăn trở cước bộ xâm lấn của ma tộc, khi bọn hắn đi tới Áo Đinh trấn sẽ phát sinh cái gì?

Các bằng hữu của ngươi, còn có mẹ ngươi, bọn họ đem gặp phải tai nạn như thế nào?”

Long Hạo Thần tâm thần rùng mình một cái,ánh mắt kiên nghị trở nên càng rõ ràng hơn bao giờ hết .

Nhìn bộ dáng của hắn, thần sắc trong mắt Tinh Vũ toát ra mấy phần hài lòng, hắn tự nhiên nhìn ra được, tên tiểu tử này đã đem những lời mình nói nhớ kỹ trong lòng .

“Hôm nay ta dạy ngươi lịch sử kiến thức tương đối nhiều rồi. Ngày mai bắt đầu, ta giảng thuật cho ngươi khởi nguyên của Lục Đại Thánh điện. Kế tiếp ta dạy cho ngươi văn tự nhân loại chúng ta cùng với một chút tương quan kiến thức cùng Ma tộc.”

Suốt cả một buổi trưa, Long Hạo Thần chìm đắm trong ở các loại chuyện xưa mà Tinh Vũ giảng thuật. Cùng trước kia so sánh với Ba Nhĩ Trát tổng giáo quan, vị tân Lão sư này mang đến cho hắn quá nhiều bất đồng. Các vấn đề nói có sách, mách có chứng, giảng thuật đơn giản trực tiếp, phảng phất các mặt kiến thức vô cùng tận. Chỉ là một trong buổi trưa, Long Hạo Thần cũng đã cảm giác trong đại não của mình có rất nhiều kiến thức phong phú. Điều này làm cho Long Hạo Thần một chút thích thú Tinh Vũ Lão sư này.

“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ kiểm tra hết thảy những gì đã dạy ngươi hôm nay. Tốt lắm, chúng ta ăn cơm. Sau khi ăn xong ngươi có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ.”

Vừa nói, Tinh Vũ giống như là làm một loại ảo thuật, các loại thức ăn ở trong thời gian vài giây đồng hồ cũng bày lên trên bàn gỗ.

Nhiệt độ nóng rực từ trong tay Tinh Vũ dâng lên,trong khi Long Hạo Thần còn đang trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú, những thứ thức ăn kia nhất thời tản mát ra đằng đằng nhiệt khí cùng mùi hương nồng đậm.

Một cái bồn lớn trong đựng đầy những hạt cơm trắng như tuyết, hai bồn thức ăn trong đó có chứa một lượng thức ăn rất lớn, còn có một bồn cháo gà thơm phức làm Long Hạo Thần trong nháy mắt liền nuốt nuốt nước miếng ừng ực. Bởi vì trong nhà túng quẫn, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chẳng bao giờ ăn uống nhiều thức ăn như vậy, chẳng qua là nhìn một chút, Long Hạo Thần ánh mắt cũng có chút khẩn trương.

Tinh Vũ đem hai cặp bát đũa lấy ra, “Ăn đi. Ăn xong rồi ngươi có thể nghỉ ngơi một lát.”

Long Hạo Thần đột nhiên nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Tinh Vũ, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết nam nhi : dưới đầu gối đàn ông là hoàng kim sao, há có thể dễ dàng làm cho người ta quỳ xuống?”

Tinh Vũ tức giận trách mắng.

Long Hạo Thần cúi đầu, ngập ngừng nói : “Lão sư, ta, ta. . .”

“Ngươi, ngươi cái gì, một chút tiểu ân tiểu huệ đã làm cho ngươi phải quỳ gối xuống, chẳng lẽ ta dạy dỗ phải tên chuyên dập đầu sao?”

Tinh Vũ thanh âm càng thêm mấy phần nghiêm khắc.

Long Hạo Thần thấp giọng nói : “Lão sư, ta muốn hỏi là có thể hay không ta mỗi ngày ăn ít một chút, sau đó mỗi tuần khi về nhà mang cho mẹ một chút. Mẹ cũng chưa từng được ăn những đồ ăn ngon như vậy.”

Tinh Vũ ngẩn ngơ một hồi, vốn là đang tức giận trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì, cả người cũng lộ ra vẻ có chút ngốc trệ, thậm chí làm cho người ta một loại cảm giác cứng ngắc. Long Hạo Thần bởi vì cúi đầu, cũng không có thấy, lúc này ban thân vị tân lão sư thần bí này đôi môi thế nhưng khẽ run rẩy. Trong ánh mắt cũng nhiều hơn một chút quang mang.

Chậm rãi đứng lên, Tinh Vũ đẩy cửa ra đi ra ngoài, nhưng thanh âm của hắn vọng truyền trở lại, ” đi dùng cơm đi. Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đi theo ta cố gắng tu luyện, có thể đạt tới yêu cầu của ta, sau này mỗi ngày ta sẽ cho người đưa một phần thức ăn tới cho mẹ của ngươi.”

“Tạ ơn tạ ơn Lão sư.” Long Hạo Thần vui mừng quá đỗi, xoay người quỳ hướng ngoài cửa rầm rầm rầm dập đầu mấy sau đó mới đứng lên, hướng chỗ bàn thức ăn mê người đi tới .

Tinh Vũ đứng ở ngoài cửa, ngửa đầu nhìn trời, tựa hồ ở cố gắng kìm chế cái gì, dùng thanh âm chỉ có chính hắn mới có thể nghe được , nói : “Khiêm tốn, thật thà, thương cảm, anh dũng, công chính, hy sinh, vinh dự, kiên định, nhân ái, chánh nghĩa, hắn còn thiếu hụt cái gì đây? Thật sự là Kỵ Sĩ trời sinh sao?”

Một lát sau khi hắn trở lại căn nhà gỗ tiểu Hạo Thần đã ăn xong cơm trưa rồi, nhưng mỗi một dạng thức ăn cũng để lại không ít hơn một nửa, còn có một chén cơm đặt ở chỗ Tinh Vũ bên kia.Thấy lão sư trở về hắn vội vàng đứng lên, cung kính nhìn lão sư.

“Gian phòng bên cạnh là của ngươi, đi nghỉ ngơi một lát đi. Đến thời gian ta sẽ gọi ngươi.”

“Dạ.” Long Hạo Thần chỉ cảm thấy Tinh Vũ Lão sư là trời cao đối với mình ban ân,cao hứng bừng bừng mà đi nghỉ ngơi.

Sau nửa canh giờ, Tinh Vũ gọi Long Hạo Thần ra.

“Từ buổi chiều mãi cho đến buổi tối đều là thời gian tu luyện của ngươi. Cái này cho ngươi.” Tinh Vũ đem một đôi bích lục trúc kiếm đưa cho Long Hạo Thần.

Cái đôi trúc kiếm này so sánh với mộc kiếm vốn là Long Hạo Thần vẫn hay sử dụng thì nhẹ hơn rất nhiều, một tay một thanh, mặc dù nhẹ như không có gì nhưng có thể cảm nhận được sự cứng rắn trong đó.

Tinh Vũ lôi kéo cánh tay hắn lần nữa phóng người lên, hướng dưới ngọn núi bay vọt đi, chẳng qua là một lát sau, hắn liền mang theo Long Hạo Thần đi tới vị trí giữa sườn núi.

Chỉ chỉ về phía trước nơi có tảng đá lớn, Tinh Vũ nói : “Đây là một sào huyệt kiêu nghĩ. Bên trong có ngàn vạn con kiêu nghĩ. Loại côn trùng này mặc dù còn không tính là là ma thú, nhưng có tính công kích rất mạnh, nhất là đối với người xâm chiếm. Nhớ kỹ, ngươi dùng trúc kiếm tự bảo vệ mình.”

Chẳng qua là đơn giản nhăn nhủ một câu, không đợi cho Long Hạo Thần hiểu là chuyện gì xảy ra, Tinh Vũ đã một cước đá văng tảng đá lớn phía trước ra, ở trong tiếng kinh hô của Long Hạo Thần đã đưa hắn vào huyệt động đen kịt phía dưới tảng đá lớn .

Một cỗ lực lượng nhu hòa nâng thân thể Long Hạo Thần rơi xuống phía dưới, hạ xuống khoảng chừng năm thước, hắn mới dừng lại.

tảng đá lớn trên đỉnh đầu đã một lần nữa trở về vị trí cũ, chung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, chẳng qua là do tảng đá lớn ở phía trên hắn mơ hồ thấy không gian chung quanh ước chừng có mười thước vuông.

Cũng vừa lúc đó, ông một tiếng, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy chung quanh tựa hồ nhiều vô số con vật theo bốn phương tám hướng hướng mình bay tới.

Lúc này hắn mới hiểu được Tinh Vũ Lão sư là có ý gì, theo bản năng nổi lên hắn huy vũ một đôi trúc kiếm trong tay.

Nhưng mà hắn ở Áo Đinh Tử Điện học được chỉ là một chút ít các lọa kỹ xảo trụ cột nhất như chém, bổ, đâm. Đối mặt đàn kiêu nghĩ số lượng không biết có bao nhiêu đang điên cuồng, cơ hồ là trong nháy mắt thân thể hắn đã có nhiều chỗ bị đốt.

Đau đớn kịch liệt truyền đến khắp các nơi trong thân thể, làm tiểu Hạo Thần nhất thời kêu thảm một tiếng,trúc kiếm trong tay cũng nhất thời trở nên tán loạn.

“Đây là một trong những phương pháp tu luyện của ngươi, cũng là khảo hạch đầu tiên đối với ngươi, nếu như ngay cả cửa ải này ngươi cũng không trụ được, ngươi ngày mai có thể xuống núi .”

Thanh âm của Tinh Vũ truyền vào trong tai Long Hạo Thần, làm cảm xúc thất kinh của hắn hơi ổn định vài phần, nhưng đau đớn trên người truyền đến lại càng thêm kịch liệt, y phục trên người hắn căn bản không ngăn được kiêu nghĩ đốt, trúc kiếm trong tay chỉ sợ chẳng qua là huy động tán loạn cũng có thể rõ ràng cảm giác được đánh trúng đại lượng vật thể.

“Ta có thể chịu đựng được.” Long Hạo Thần hô to một tiếng, nghĩ đến mẹ mình, nghĩ đến Tinh Vũ đối với lời của hắn nói hôm nay, dũng khí nhất thời phá tan cảm giác sợ hãi, liều mạng huy động trúc kiếm trong tay, xua đuổi kiêu nghĩ đang không ngừng công kích hắn.

“Ngươi bây giờ mặc dù không nhìn thấy, nhưng mất đi chẳng qua là thị giác. Ngươi còn có thính giác, khứu giác, xúc giác, cảm giác thậm chí là vị giác. Dùng hết thảy năng lực của ngươi để có thể trợ giúp ngươi cảm thụ hết thảy xung quanh. . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.