Thâm Thâm Lam

Chương 57: Ly biệt



Tác giả nhắn lại

Phải ra đi, ly biệt thực là đau khổ nha…

Tiếu Tiêu lo lắng mở cửa vào nhà, đèn trong phòng cư nhiên vẫn còn sáng, Trạch Viễn còn chưa ngủ?

Cô vào phòng, vừa nhìn đã thấy Trạch Viễn đang nằm ngủ ở trên sô pha. Trong lòng đau xót, anh nhất định là đang chờ mình chờ đến độ ngủ thiếp đi. Tiêu Tiếu rón ra rón rén, đem túi sách đặt lên bàn, nhẹ nhàng mà ngồi xổm xuống bên người anh, lẳng lặng nhìn bộ dáng ngủ an tường của anh, nhất định anh đợi đã lâu!

Thật sự là không nên đi lâu như vậy, cô biết anh nhất định sẽ rất lo lắng cho cô, trong lòng lại cảm thấy ảo não, cô không muốn để mặc một mình anh ở trong nhà.

Tuy rằng không đành lòng đánh thức anh, nhưng là, cũng không thể để cho anh ngủ ở đây cả đêm được. Tiêu Tiếu nhẹ nhàng lay vai anh,“Viễn, Viễn, vào phòng đi ngủ đi.”

Trạch Viễn chậm rãi tỉnh lại, vừa thấy cô đã trở về, lộ ra một nụ cười thản nhiên, rốt cục cô cũng đã trở lại. Anh nheo nheo mắt,“Ngại quá, không nghĩ tới lại ngủ quên mất.”

Tiêu Tiếu giúp đỡ anh chậm rãi ngồi dậy,“Đều do em không tốt, đi lâu như vậy, để anh phải lo lắng.”

“Không sao, Tường Tường không sao chứ?” Trạch Viễn nhìn cô hơi nhíu chặt mày, cô sẽ không có chuyện phiền lòng chứ?

“Không có việc gì, chỉ là uống rượu,” Tiêu Tiếu nhìn anh, trong lòng do dự có nên nói cho anh biết nguyên nhân mà Tường Tường uống rượu hay không, do dự hồi lâu, vẫn là quyết định hướng anh thẳng thắn,“Trạch Viễn, em nói, anh đừng mất hứng.” Vừa nói mắt nhìn thẳng vào anh.

Trạch Viễn khẽ nắm tay cô, gật gật đầu.

“Anh vẫn biết đấy, Tường Tường luôn thích em, hơn nữa vẫn tuyên bố là bạn trai của em. Cho nên, anh ấy nhìn thấy chúng ta cùng một chỗ, trong lòng đau khổ, anh ấy không muốn chấp nhận chuyện này là thật.” Tiêu Tiếu cố gắng duy trì ngữ khí vững vàng, hy vọng sẽ không làm cho anh mất hứng.“Kỳ thật, bạn tốt của em Điền Mật vẫn rất thích Tường Tường, nhưng là, anh ấy lại chỉ thích em, A Mật ở bên cạnh anh ấy cũng rất khổ sở.”

Trạch Viễn lẳng lặng nghe cô nói xong, không thể tưởng được quan hệ của bọn họ còn phức tạp đến như vậy.

“Em đã từng nói với Tường Tường, em chỉ thích anh, anh ấy lại nói chúng ta căn bản là không cân xứng, cho nên, anh ấy không thể chấp nhận chuyện em không chọn anh ấy mà chọn anh.” Trong lòng cô cũng lo lắng, có phải Trạch Viễn cũng nghĩ như vậy hay không, bọn họ thật sự không xứng đến như vậy sao?

Trạch Viễn đem chân chậm rãi chuyển lại đây, đặt lên trên bàn trà, tựa vào trên sô pha, khẽ nắm tay cô, kéo cô ngồi ở bên người chính mình, tay dịu dàng vòng qua vai của cô.“Em cảm thấy thế nào? Chúng ta xứng đôi sao?” Vì cái gì tất cả mọi người luôn một mực nói bọn họ không xứng đôi, yêu nhau rốt cuộc là phải xem tướng mạo cân xứng, hay là phải xem có hấp dẫn lẫn nhau hay không?

Đầu Tiêu Tiếu khẽ gác trên vai anh, thản nhiên nói ra cảm giác trong lòng,“Em chưa bao giờ cảm thấy chúng ta không xứng, từ lần đầu tiên thấy được sự ôn hòa của anh, em đã bị nó hấp dẫn rất mạnh, mỗi một lần nhìn thấy kích động hiện lên trong mắt anh, em biết anh nhất định cũng giống em, trong lòng có cảm giác rung động mãnh liệt. Đây mới là điều khiến lòng em say, trái tim chúng ta có thể hòa chung cảm giác như vậy, như thế nào có thể nói chúng ta không xứng chứ?” Lòng của cô, chỉ biết có anh, những người khác sao có thể ăn nói viển vông chứ.

“Anh ngay từ đầu từng có do dự, đối với loại cảm giác tim đập cuồng loạn xa lạ này, anh từng rất sợ hãi, sợ hãi không thể khống chế cảm giác sẽ làm anh không thể tìm được phương hướng. Cho nên, anh từng cho rằng chúng ta không thích hợp, khác biệt giữa chúng ta trong lúc đó làm cho anh lựa chọn lùi về vòng bảo hộ an toàn,” Trạch Viễn thản nhiên nói hết, tay dịu dàng vuốt ve tay cô, “Nhưng là, sau anh lại phát hiện anh đã sai lầm rồi, cái gọi là xứng đôi cùng thích hợp đều là hạn định của người khác, hấp dẫn lẫn nhau không thể bị loại hạn định này ngăn cản.”

“Cho nên, anh vẫn thừa nhận anh đã yêu em.” Tiêu Tiếu vui vẻ dán sát mặt vào lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp thoải mái kia. Nhìn hai trái tim hai người chậm rãi cùng chung nhịp đập, bọn họ nhất định là muốn cùng một chỗ, cho dù từng có đau khổ, đều đã bị ngọt ngào hiện tại bao phủ tất cả.

“Anh không cẩn thận đã yêu phải một tiểu ma nữ bá đạo.” Trạch Viễn nhẹ nhàng cười, thương tiếc dán lên trán của cô, giống như có như không ma sát da thịt của cô.

“Ma pháp của em, đương nhiên anh chạy không thoát rồi!” Tiêu Tiếu ngọt ngào cười, mười ngón tay túm chặt đem tay anh giơ lên bên miệng, nhẹ nhàng mà cắn cắn ngón tay anh.

“Vậy xin hỏi tiểu ma nữ, thủy tinh cầu của cô có nói cho cô biết, tương lai của chúng ta sẽ như thế nào hay không?” Anh để cô tùy ý nhẹ nhàng mà cắn cắn, cảm thụ được cảm giác tê dại từ ngón tay truyền tới, trong lòng cũng ngứa ngáy không thôi.

“Đương nhiên là hạnh phúc cùng một chỗ a!” Tiêu Tiếu cố ý tăng thêm lực cắn, cư nhiên anh dám hoài nghi tương lai của hai người!

“Tiêu Tiếu, em tin anh sao?” cánh tay kia của Trạch Viễn càng ôm sát cô, thầm nghĩ truyền cho cô càng nhiều ấm áp.

Tiêu Tiếu dùng sức gật đầu, lại ở trên ngón tay vừa cắn thật đau của anh hôn một cái,“Em sẽ vẫn tin tưởng anh!”

Trong lòng Trạch Viễn đột nhiên tràn đầy cảm động, cô là vô điều kiện tin tưởng anh, tay cũng càng ôm cô thật chặt, cằm nhịn không được chà đi chà lại hai má của cô, anh nhất định sẽ không làm cho cô thất vọng.

“Tiêu Tiếu, nếu chúng ta phải tách ra một thời gian, em nguyện ý cùng anh chờ đợi sao?” Vẫn là quyết định để cho cô lựa chọn, anh không thể giấu diếm cô.

Mười ngón đang đan vào nhau đột nhiên bị kẹp chặt, gắt gao nắm, cô chậm rãi nâng cái đầu đang dựa vào vai anh lên, trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt, anh là có ý tứ gì?

Không đành lòng lại làm cho cô bất an, Trạch Viễn quyết định nói cho cô chuyện đêm nay.“Ba mẹ anh đêm nay đã tới.”

Trong lòng “lộp bộp” nhảy dựng lên, Tiêu Tiếu cảm giác mí mắt cũng có chút nhảy lên, bất an chậm rãi nổi lên trong lòng, khẽ cắn chặt môi dưới, do dự mà vẫn là hỏi ra,“Bọn họ nói cái gì?” Trong lòng mơ hồ lo lắng, thật hy vọng không phải như cô tưởng tượng đi? Vì sao nhanh như vậy đã bắt anh phải lựa chọn? Cô thậm chí còn chưa có hưởng thụ thật nhiều thật nhiều tình yêu của anh.

“Bọn họ nhìn thấy anh bị thương, thực tức giận. Lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ anh tức giận như vậy, bọn họ chính là rất lo lắng cho anh.” Trạch Viễn cố ý cười nhẹ, giả vờ thoải mái một chút, mong muốn hóa giải bất an trong lòng cô.

Nhưng là, mục đích của anh lại không đạt tới, trái tim Tiêu Tiếu theo lời nói của anh, dần dần chìm xuống.

“Bọn họ cho rằng anh là nhất thời bị mê hoặc, mới có thể cùng em mất đi lý trí, mà làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy. Bọn họ cũng biết chuyện của Ngôn Sơ cùng Tú Viện.” Anh lo lắng nắm chặt tay cô, cô không nói được một lời, nhưngbiểu tình lại làm cho người ta nhìn không thể an tâm.

Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt lo lắng của anh, chậm rãi lộ ra một nụ cười thản nhiên,“Cho nên, bọn họ bắt anh rời khỏi em!” Chuyện cô không hy vọng nhìn đến nhất đã xảy ra, trong lòng vẫn cầu nguyện người nhà của anh có thể cho cô một cơ hội, làm cho bọn họ hiểu biết và chấp nhận chính mình. Cũng không nghĩ đến, cô thậm chí còn chưa có gặp qua bọn họ, cũng đã bị bọn họ hoàn toàn bắn chết.

Trạch Viễn lo lắng mà đem cô ôm thật chặt, gắt gao vỗ về lưng của cô,“Tiêu Tiếu, không cần nghĩ nhiều! Ba mẹ amh chính là chưa hiểu biết em.”

“Nhưng là, bọn họ quyết định không muốn hiểu em.” Tiêu Tiếu khổ sở tựa vào trong lòng anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào, sẽ vì cô mà kiên trì đến cùng, hay vẫn là vì người nhà mà buông cô ra. Những lo lắng này làm cho lòng cô yếu đuối co rúm lại.

“Tiêu Tiếu, còn có anh, em nói em tin tưởng anh, nhìn anh,” Trạch Viễn nâng mặt của cô lên, rất thâm tình chăm chú nhìn vào hai mắt của cô,“Em chỉ cần đi theo lựa chọn của anh, thứ khác cũng không cần xen vào!”

Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt kiên định như vậy của anh, bất an trong lòng chậm rãi biến mất, nhưng là, những trở ngại không biết này, anh sắp sửa phải đối mặt với chỉ trích, lại nảy lên trong lòng, đánh rớt trái tim yếu ớt của cô. Anh thật sự sẽ kiên trì sao?

“Anh sẽ không buông em ra! Từ khi anh trúng ma pháp của em, anh đã nghĩ trốn cũng trốn không thoát, cho nên, anh không trốn, anh muốn em, muốn em cùng anh, chỉ có em mới có khả năng hóa giải lời nguyền này!” Trạch Viễn ôn nhu nhẹ giọng nói, trong mắt thản nhiên dâng lên từng nụ cười ngọt ngào.

Cô không thể không tin tươi cười cùng ôn nhu càng ngày càng nhiều trong mắt anh, ánh mắt kiên định kia để lộ ra một loại quyết tâm, anh sẽ không bỏ rơi cô, ý nghĩ này dần dần rõ ràng chậm rãi truyền vào trong lòng, chạm đến đáy lòng, chậm rãi tăng thêm, thật sâu khắc ở đáy lòng, anh nói, tuyệt đối không buông cô ra! Vui sướng đáy lòng chậm rãi dâng lên, càng lên càng cao, lên chạm tới đầu quả tim, tạo ra cả giác hoa mỹ nhất, vui sướng mãnh liệt làm cho hốc mắt dần dần ướt át, anh nói anh chọn cô! Ách, lời nói này làm cho người ta hưng phấn đến cỡ nào, hạnh phúc làm cho cô rất muốn hét to, nhưng là, lại chỉ có thể gắt gao cắn môi, sợ hãi nhịn không được mà tràn ra khóe miệng thét chói tai!

Trạch Viễn nhìn biến hóa trong mắt cô, hiện lên rất nhiều kinh ngạc, vui sướng, hưng phấn, anh cũng nhịn không được cười khẽ lên, bình thường cô không phải rất thích nói trực tiếp ra sao? Sao khi nghe được lời nói của anh, lại sợ tới mức không thể phản ứng lại?

“Tiêu Tiếu, em không sao chứ?” Vỗ mặt nhẹ của cô, gọi lại thần trí của cô.

Tiêu Tiếu nửa ngày mới lấy lại tinh thần, trong đầu còn lặp lại lời nói mới rồi của anh,“Anh thật sự sẽ không buông em ra sao? Cho dù mọi người nhà anh phản đối, anh cũng tuyệt đối không rời khỏi em?” Anh phải tranh thủ giải thích với người nhà như thế nào đâu?

“Mới nói sẽ tin anh, hiện tại đã bắt đầu hoài nghi?” Muốn anh nói như thế nào, cô mới có thể an tâm chứ?

“Nhưng là…… Nhưng là, em còn là lo lắng người nhà anh sẽ làm khó anh!” Dựa vào tính cách của anh, lại làm thế nào có thể phản kháng người trong nhà đâu chứ?

“Cái này giao cho anh lo lắng là được, em chỉ cần tin tưởng anh.” Cho cô một nụ cười sáng lạng nhất, anh nên vì cô ngăn trở mọi gió lốc.

Cô yên lặng nhìn anh, anh trước mắt, là kiên cố như vậy, chắc chắc như thế, còn có cái gì phải lo lắng chứ? Chỉ cần, tin tưởng anh, đi theo anh là được, cho dù là trở ngại gì, chỉ cần hai trái tim gắt gao dán chặt cùng nhau, tin tưởng nhất định có thể vượt qua!

“Viễn, cho dù anh quyết định thế nào, em đều cùng anh, em tin tưởng anh là yêu em.” Không hề lo lắng, chỉ cần tin tưởng tình yêu của anh, nghi ngờ lo lắng gì đều là dư thừa.

Trạch Viễn vui mừng nở nụ cười, cô thật sự không phải loại nữ sinh nhát gan yếu đuối, biết rõ ràng chính mình muốn cái gì, cũng dũng cảm mà đối diện tất cả khiêu chiến. Anh rốt cục có thể nhẹ lòng mà nói cho cô quyết định của mình, chỉ cần cô tin tưởng anh, bọn họ nhất định có thể vượt qua những đau khổ hiện tại.

“Ngày mai anh phải quay về nhà! Anh hy vọng có thể làm cho ba mẹ có cơ hội hiểu biết em.” Trạch Viễn nhẹ nhàng nói ra quyết định của chính mình.

Tuy rằng đã đồng ý phải dũng cảm, tín nhiệm anh, nhưng là, nghe được quyết định của anh, trong lòng vẫn là nhịn không được hung hăng co rút một chút, bọn họ phải tách ra!

“Đây là yêu cầu của bọn họ sao?” Vẫn là không cam lòng, tin tưởng đây cũng không phải ý tứ của Trạch Viễn.

Trạch Viễn khẽ gật đầu,“Bọn họ hy vọng anh không gặp em, có thể quên em!”

“Nhưng là, không thấy được anh, em sợ chính mình sẽ không chịu nổi!” cô không quá tin tưởng với dũng cảm của mình. Thật vất vả mới có thể mỗi ngày ở bên anh, hiện tại lại bắt bọn họ phải tách ra, chỉ sợ trận này chia lìa sẽ làm cô lại lần nữa mất ngủ.

“Anh cũng rất muốn mỗi ngày đều bên em, nhưng là, nếu tiếp tục cùng bọn họ tranh cãi, bọn họ nhất định không muốn thay đổi ý định muốn tìm hiểu về em,” Trạch Viễn kiên nhẫn an ủi cô.

“Nhưng là……” Cô cũng rất muốn dũng cảm, nhưng những loại bất anh nảy sinh lại làm cho cô thực do dự,“Chúng phải tách ra bao lâu?” Cô không biết cô có thể chịu được chia lìa bao lâu.

“Sẽ không lâu lắm, anh sẽ hết sức làm cho bọn họ hiểu biết em, tiếp nhận em, không cần quá lo lắng.” Anh sẽ không làm cho cô phải chờ lâu lắm.

Tiêu Tiếu hấp một ngụm khí thật sâu, trong lòng càng không ngừng nói cho chính mình, phải tin tưởng anh, phải tin tưởng anh.

Do dự nửa ngày, Tiêu Tiếu vẫn là sợ hãi hỏi ra lo lắng trong lòng,“Trạch Viễn, em hỏi anh một vấn đề.” Anh khẽ nhẹ gật đầu, cùng chờ đợi.

“Nếu…… Nếu ba mẹ anh dứt khoát không muốn tiếp nhận em, anh có thể sẽ từ bỏ em hay không?” Đây mới là điều cô lo lắng nhất, nếu cố gắng cũng không thể tiêu trừ tất cả lực cản, anh sẽ quyết định như thế nào?

Trạch Viễn chăm chú nhìn cô, lo lắng cùng do dự trong mắt cô, anh đều biết! Tất cả phản đối cũng không quan trọng, quan trọng nhất là anh lựa chọn như thế nào, cô đang lo lắng lựa chọn của anh.

Trạch Viễn nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, chân thành nói,“Em là thứ đầu tiên anh chân chính khát vọng có được, cho dù như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Một mảnh yên tĩnh, hai người đều lặng im, nhẹ nhàng mà ôm lấy đối phương, cảm giác tim kề sát, chậm rãi nhảy lên, chậm rãi hòa thành một. Anh cùng cô đều kiên trì giống nhau, anh cũng không muốn buông cô ra, một vòng cảm động ở trong lòng cô xâm lấn, tạo thành tiếng tim đập êm tai.

Tiêu Tiếu dùng sức gắt gao ôm anh, thật lâu mới chậm rãi buông ra, ngẩng đầu, trên mặt nở rộ một nụ cười tự tin sáng lạng,“Em tin tưởng anh! Viễn, anh trở về đi, trăm ngàn đừng để cho em phải chờ lâu!” Nếu chờ đợi là quá trình tất yếu, cô nguyện ý cùng anh chờ đợi!

“Tiêu Tiếu!” Trạch Viễn cảm động lại ôm chặt cô, anh biết cô nhất định sẽ cùng anh kiên trì đến cùng.

Yêu cô là chuyện may mắn nhất, cô cũng không tùy hứng bá đạo giống bọn họ nghĩ, cuộc sống, trò chơi, cô cũng rất chấp nhất, rất chuyên tâm, một khi nhận định, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi. Sở dĩ mọi người lo lắng yêu cô, anh sẽ bị thương nặng, nhưng anh rất rõ ràng, cô tuyệt đối không thua kém anh về sự cố chấp, nếu không phải cô vẫn luôn kiên trì, thì anh vĩnh viễn không dám bước ra từng bước, cũng vĩnh viễn không thể chân chính cảm nhận được một phần cảm tình chân thành tha thiết. Cho dù phải gánh chỉ trích của mọi người, anh cũng tuyệt đối không bỏ rơi cô.

Tiêu Tiếu ngẩng mặt lên, tươi cười vẫn một mực duy trì, cô nhất định sẽ không lùi bước, cho dù phải đợi bao lâu, chỉ cần có lời hứa hẹn của anh, cô nhất định có thể tiếp tục kiên trì!

“Viễn, chân của anh hôm nay còn chưa có thay thuốc đi?” Cô cúi thấp tầm mắt, ngăn chặn lo lắng trong lòng, muốn làm cho chính mình nhìn thoải mái hơn một chút.

“Anh đã thay rồi. Em có muốn lại đi tắm rửa một cái hay không, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Anh biết cô không muốn làm cho chính mình lo lắng.

Tiêu Tiếu gật gật đầu,“Em đỡ anh vào phòng trước, chắc là anh rất mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi.” Giúp đỡ anh nằm lên trên giường, Tiêu Tiếu mới cầm quần áo, đi tắm rửa.

Lo lắng cả đêm, giờ phút này mới cảm giác lòng thoáng thả lỏng một ít, Trạch Viễn nằm ở trên giường, mí mắt càng ngày càng nặng, cơn buồn ngủ chậm rãi đánh úp lại, anh vẫn là không có thói quen thức đêm. Anh cố gắng mở to mắt, cố sức làm cho chính mình không được ngủ, anh không thể để cho Tiêu Tiếu cô đơn một mình. Nhưng là, anh vẫn là không thể, quá buồn ngủ.

Tiêu Tiếu tắm rửa xong khi vào phòng, liền nhìn thấy Trạch Viễn đã mơ hồ ngủ, hơi thở mềm nhẹ, an tường làm cho người ta rung động. Anh đêm nay nhất định rất căng thẳng!

Tiêu Tiếu nhẹ nhàng mà nằm ở bên người anh, tay ôm lấy thắt lưng anh, cả người gắt gao tựa vào trong lòng anh, rất thích rất thích cảm giác ôm anh.

Trạch Viễn bỗng tỉnh lại, nhẹ nhàng ôm cô, cảm thụ được độ ấm khi cô kề sát.

“Để cho em ôm như vậy đi.” Tiêu Tiếu thoải mái mà gối lên cánh tay anh, tham lam hấp lấy hương vị của anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay chậm rãi tràn vào trong lòng, thật muốn vĩnh viễn như vậy rúc vào bên người anh.

Trạch Viễn khẽ xoay người, hai tay ôm lấy Tiêu Tiếu, đem cô chôn thật sâu ở trong lòng, rất khổ sở luyến tiếc cô. Mà nếu đoạn chia lìa tạm thời này là phải trả giá bằng chờ đợi, anh thầm nghĩ đem tất cả đau đớn lại đây tự mình gánh chịu, để lại cho cô chỉ có tốt đẹp.

Ly biệt lưu luyến không rời, đối với tương lai bất an không yên, còn có không muốn xa rời lẫn nhau, đều làm cho trong lòng hai người bốc lên phập phồng lo lắng, chỉ có thể để cho gắt gao ôm vào để rót dũng khí vào trong lòng cho nhau, bọn họ nhất định có thể ở cùng nhau!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.