Cô ấy không muốn Thẩm Minh Dữu vì mình mà gặp phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, mặc dù Thẩm Minh Dữu có ba và anh trai, nhưng suy cho cùng, Thẩm Minh Dữu cũng giống như cô ấy, chỉ là một cô gái không có ai để dựa vào.
Khi đó bọn họ đều còn quá trẻ và quá yếu ớt, biện pháp duy nhất Lâm Tịnh có thể nghĩ ra chính là rời xa cô, để người nhà họ Lâm không tìm ra được điểm yếu của cô ấy.
Mấy năm sau, cô ấy đã có được mọi thứ mình muốn ở nhà họ Lâm nhà họ Lâm giờ đây hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của cô ấy. Nhưng cảm giác áy náy đối với Thẩm Minh Dữu ở trong lòng cô ấy, vẫn không hề biến mất theo thời gian.
Lời xin lỗi muộn màng này, cuối cùng cô ấy cũng có thể nói ra.
Lâm Tịnh nói: “Minh Dữu, cậu có rất nhiều bạn bè, mất đi người bạn là mình có thể không có tình là gì với cậu. Nhưng mình chỉ có mỗi mình cậu là bạn, đối với mình, mất cậu chính là đã mất đi tất cả.”
Thẩm Minh Dữu uống hết ly rượu đắng chát đó, tất cả những gì Lâm Tịnh nói, đều là thế giới mà cô chưa từng biết tới. Có lẽ Lâm Tịnh đang bảo vệ cô theo cách riêng của mình, nhưng với tư cách là một người bạn, Thẩm Minh Dữu không đồng ý cách này.
“Mình có rất nhiều bạn, nhưng cậu có biết không, cậu là bạn thân nhất của mình, cũng là người bạn mình quan tâm nhất.” Thẩm Minh Dữu cảm thấy bản thân mình hơi say, cô ấy hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà dám khẳng định, mất đi một người bạn như cậu thì chẳng tính là gì với mình cả?”
Lúc đó Thẩm Minh Dữu khổ sở đến mức nào, liệu có ai biết được chứ. Sau việc này, dù Thẩm Minh Dữu kết bạn hay đối mặt với chuyện tình cảm, cô cũng sẽ không bất chấp không giữ lại bất kỳ điều gì như thế nữa, vì sợ bị tổn thương.
Lâm Tịnh nghe Thẩm Minh Dữu nói xong, cô ấy suy tư một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể lặp lại câu nói đó: “Xin lỗi cậu.”
Cuối cùng lúc Giang Trầm và Đường Khiêm đến tìm, đã thấy hai người đều đã say. Lâm Tịnh còn khá hơn một chút, bình thường thường xuyên uống rượu, khả năng uống rượu đã được rèn luyện, nhưng Thẩm Minh Dữu không uống được, hoàn toàn đã say đến mức bất tỉnh nhân sự…
“Hai người này sao lại uống nhiều rượu như vậy làm gì?” Đường Khiêm nhìn bình rượu trên bàn: “Uống nhiều như vậy, ngày mai ngủ dậy kiểu gì cũng sẽ đau đầu.”
Anh đỡ Lâm Tịnh dậy: “Chủ tịch Giang, tôi đưa Lâm tổng đi trước đây, giao cô Thẩm cho anh đấy.”
Giang Trầm biết Đường Khiêm là bạn trai của Lâm Tịnh nên gật đầu.
Đường Khiêm đỡ Lâm Tịnh lên xe, đưa nước cho Lâm Tịnh uống, thấy cô ấy có vẻ tỉnh táo hơn, Đường Khiêm hỏi: “Không phải em nói Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm là hôn nhân thương mại, nhưng hình như tình cảm vợ chồng của hai người họ rất tốt mà.”
Lâm Tịnh xoa xoa thái dương, đây là lần cô ấy say nhất trong mấy năm gần đây, đầu cứ ong ong, cực kỳ đau nhức.
Sau khi nghe được Đường Khiêm hỏi cái gì, phản ứng của Lâm Tịnh vẫn chậm nửa nhịp.
Thẩm Minh Dữu đã đồng ý cuộc hôn nhân thương mại này, theo Lâm Tịnh thấy, đó chỉ là một cái cớ mà thôi.
Một người phụ nữ như Thẩm Minh Dữu, được thừa kế một gia tài khổng lồ có thể tiêu xài phung phí cả đời, là người phụ nữ không cần lấy lòng bất kỳ người nào, vốn không cần phải kết hôn thương mại.
Nếu Thẩm Minh Dữu có quan hệ tốt với nhà họ Triệu thì nghe còn có lý, nhưng mối quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và nhà họ Triệu chỉ ở mức trung bình. Cô sẽ không vì nhà họ Triệu mà hy sinh hạnh phúc của bản thân để kết hôn thương mại đâu.
Với tính cách đó của Thẩm Minh Dữu, không ai có thể ép buộc cô làm điều mình không thích.
Bình thường Lâm Tịnh vốn là người rất lạnh lùng, ít nói, khi ở bên Đường Khiêm, Đường Khiêm thường là người nói nhiều hơn.
Lúc này cô ấy đã say, còn tưởng những lời này mình chỉ đang nghĩ trong lòng, nhưng lại không biết mình đã nói ra thành lời.