Thâm Cung

Chương 50



Ấy, ta cứ luôn nghĩ mình giỏi trốn tránh mà lại quên mất một điều: Bách Phượng này là của Hoàng Đế, Hậu cung này cũng là của Hoàng Đế, cho dù ta có thể trốn tất thảy mọi người trong thiên hạ thì cũng không trốn được hắn.

Chính vì lẽ đó nên thay vì tận hưởng một buổi tối bình yên ở tẩm cung của mình như những người khác, ta lại phải ngồi đối diện với Hoàng Đế trong Noãn các này, lòng nơm nớp lo sợ mà mặt vẫn phải ngoan ngoãn mỉm cười thật dịu dàng.

Lúc này, Hoàng Đế mặc thường phục màu xanh nhạt, không có long bào oai nghiêm xa cách khiến cho trông hắn cũng có mấy phần giống với một thiếu niên bình thường.

Chỉ là ánh mắt của một thiếu niên bình thường không thể sâu không thấy đáy như vậy.

Có lẽ Hoàng Đế cũng nhận thấy sự căng thẳng của ta, hắn chợt cười, nhấc bình rượu trên bàn rót vào cái chén nhỏ trước mặt ta, nói:

“Sợ cái gì? Uống một chén đi.”

Được Hoàng Đế rót rượu cho là một vinh hạnh lớn nhưng ta mà uống rượu vào thì vinh hạnh này không khéo lại hóa thành đại họa. Ta ái ngại nhìn chén rượu sóng sánh trước mặt, không biết phải nói thế nào:

“Hoàng Thượng, thiếp… Không biết uống rượu…”

Hoàng Đế liếc nhìn ta, khinh khỉnh nói:

“Không biết uống rượu? Rõ ràng hôm qua còn uống tới say mèm, trẫm còn tưởng nàng thích rượu lắm chứ?!”

Nhóc con đáng ghét. Hôm qua không nổi giận thì thôi, giờ lại muốn kiếm cớ phạt chuyện hôm qua à? Đâu có dễ như thế.

Ta lập tức nhe răng cười nịnh bợ, không để hắn có cơ hội khép tội ta bất tuân thánh ý:

“Thần thiếp đúng là không biết uống rượu, nhưng rượu Hoàng Thượng ban thì thần thiếp đương nhiên là thích rồi.”

Nói xong liền cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Rượu này còn mạnh hơn Hồng Mai tửu kia, ta chỉ vừa uống một chén nhỏ mà hơi rượu đã bốc lên cay mờ cả mắt, phải cố lắm mới không ho sặc sụa.

Hoàng Đế nhìn ta cay chảy nước mắt thì càng tỏ ra thích thú. Một kẻ thích nhất là hành hạ người khác như hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho ta.

Hắn gật gù:

“Một hơi cạn sạch. Rất có khí phách. Nào, trẫm mời nàng một chén nữa.”

Ta bất lực nhìn hắn châm đầy chén rượu thứ hai, linh cảm chẳng lành ùa đến, sống lưng bất giác rét run. Một hai chén rượu đối với ta không thành vấn đề, nhưng nếu ta uống chén này rồi hắn có chịu tha cho ta hay không? Hoàng Đế biết ta không uống được nhiều rượu nhưng lại ép ta uống… Chẳng lẽ là muốn chuốc say ta? Hắn làm vậy có mục đích gì?

Ta e dè cầm chén rượu trong tay, rõ ràng biết không thể tiếp tục uống vào nhưng lại không nghĩ ra cách từ chối. Bất giác, ta nảy ra một ý tưởng, bèn chớp mắt nhìn Hoàng Đế:

“Hoàng Thượng, thần thiếp cũng muốn kính rượu người.”

Chẳng biết Hoàng Đế có đoán ra ý của ta không, chỉ thấy hắn cười xòa một tiếng rồi cũng tự rót rượu cho mình.

Hai người chúng ta cứ thế uống cạn hết chén này đến chén khác, chỉ lẳng lặng ngồi uống cùng nhau như thế. Hoàng Đế không nói, ta càng chẳng dám mở miệng hỏi nhiều. Dù sao một bình rượu hai người cùng uống vẫn hơn một mình ta uống. Chỉ hi vọng ta đừng quá say, chí ít là đừng say đến mức bóp cổ Hoàng Đế là được.

Ấy thế mà ta chẳng giữ suy nghĩ ấy được lâu, qua thêm vài chén nữa thì trong đầu ta đã chẳng còn gì ngoài hơi rượu cay nóng bừng bừng. Ta ho khan mấy tiếng, lại đưa tay dụi mắt một hồi mới nhận ra Hoàng Đế đang ngồi nhìn ta cười ngặt nghẽo. Tửu lượng của Hoàng Đế đương nhiên cao hơn ta, dù đã cùng ta chia nửa bình rượu nhưng trông hắn vẫn còn khá tỉnh táo, chỉ có hai gò má xương xương là khẽ đỏ lên. Bộ dạng cười nhạo người khác của hắn làm ta bực mình, không nhịn được lườm hắn:

“Hoàng Thượng cười thiếp à?”

Hoàng Đế cười càng lớn, một tay chống cằm, một tay vươn qua nghịch lấy tóc ta:

“Nàng cũng biết bản thân trông rất buồn cười à?”

Bấy giờ thì ta bực thật rồi.

Ta bĩu môi, chẳng buồn đôi co với tên nhóc đáng ghét này nữa, dứt khoát đứng dậy:

“Không thèm nói chuyện với Hoàng Thượng nữa, thiếp về nhà ngủ đây…”

Ta chẳng ngờ Hoàng Đế lại bất ngờ chụp lấy tay ta kéo lại, mà ta đang say, đứng một mình còn không vững nên lúc bỗng nhiên bị kéo liền mất đà ngã chỏng vó về phía Hoàng Đế.

Còn Hoàng Đế hẳn cũng chẳng ngờ ta lại nặng như vậy, thân thể yếu ớt của hắn tất không đỡ nổi. Thế là ầm một tiếng thật lớn, ta đã ngang nhiên đè ngã Quang Nhật đế khét tiếng hung bạo xuống đất.

Những người hầu hạ ở Ngự tiền đều rất kính sợ Hoàng Đế, ban nãy Hoàng Đế đã dặn không có lệnh của hắn thì không được bước vào. Chính vì vậy, dù có nghe bên trong ồn ào, Lý Thọ và đám cung nữ của chỉ dám sốt ruột đứng từ ngoài xa hỏi vọng vào:

“Hoàng Thượng… Người không sao chứ ạ…”

Hoàng Đế bị ta đè bẹp dưới đất, nãy giờ vẫn còn nhăn nhó vì đau, gắng gượng lớn tiếng đáp lại Lý Thọ:

“Trẫm không sao…”

Nói đoạn, không quên nạt ta một trận: “Nàng còn chưa chịu ngồi dậy à? Nặng chết đi được… Trẫm nuôi nàng béo tốt quá rồi. Từ nay mỗi bữa bớt một nửa khẩu phần nghe chưa…”

Ta vốn đang cố sức bò dậy, nghe Hoàng Đế nói thế thì lại nổi xung. Đã dám chê ta béo lại còn đòi cắt cơm của ta. Thật sự không thể quá đáng hơn. Động đến lòng tự tôn của nữ nhân là một việc hết sức nghiêm trọng. Ta bực bội khịt mũi, bỏ luôn ý định ngồi dậy, cứ yên vị trên người Hoàng Đế.

Thấy ta đột nhiên nằm ì ra, Hoàng Đế bèn giãy nảy, cố sức đẩy ta xuống:

“Này… Muốn đè chết trẫm hay sao?! Mau leo xuống…”

“Không xuống…”

“Nàng muốn tạo phản à? Leo xuống ngay! Đừng để trẫm phải gọi hộ vệ…”

“Thiếp cứ không xuống đấy…”

“Nàng to gan lắm!”

“Ai bảo Hoàng Thượng dám chê thiếp béo…”

Chắc hẳn thời khắc này, Hoàng Đế đã nhận ra chuốc ta say là một sai lầm cực kì nghiêm trọng. Ta đã say rồi thì trời không sợ, đất không sợ, đương nhiên càng không sợ Hoàng Đế. Hắn càng giãy giụa thì ta càng cứng đầu bám chặt lấy cổ hắn.

Một đêm trăng tròn cảnh đẹp ý vui, quân tử và thục nữ vỗn dĩ đang đối tửu thưởng nguyệt, cảnh sắc ấy đáng ra phải đẹp đẽ biết bao nhiêu, không biết vì lẽ gì tự nhiên lại hóa thành tình cảnh đôi bên đấu vật dưới nền đất như thế này.

May mắn cho Hoàng Đế, ta say quá hóa thành vụng về, để cho hắn chớp được sơ hở, cuối cùng cũng đẩy được ta lăn qua một bên. Ầm ĩ một hồi, cả ta và hắn đều thấm mệt. Sau một hồi thở dốc, Hoàng Đế nghiêng đầu nhìn ta, nhăn mặt:

“Nàng định đè chết trẫm thật sao?”

Ta cũng nghiêng đầu nhìn lại hắn, trề môi:

“Hoàng Thượng định bỏ đói thiếp thật sao?”

Hoàng Đế nheo nheo mắt:

“Đúng là uống rượu vào nàng to gan thật.”

Ta đang định cãi thì men rượu lại bốc lên, khiến ta ho một tràng muốn đứt hơi. Hoàng Đế thấy thế mà còn cười được, lại dám thản nhiên xoa ngực ta. Ta vùng vằng hất tay hắn ra:

“Thiếp đã nói là không uống được… Ai bảo Hoàng Thượng cứ ép… đau đầu chết đi được…”

Hoàng Đế chợt thôi không cười nữa, sự đùa cợt trong ánh mắt cũng tan biến, hắn đáp lại bằng một chất giọng phẳng lặng:

“Nếu không say, nàng làm sao chịu nói thật lòng?”

Sự thay đổi của hắn làm ta hơi giật mình, nhưng ta đã quá say, không còn đoán nổi thánh ý nữa, chỉ có thể cau mày mù mờ hỏi:

“Thiếp nói dối Hoàng Thượng bao giờ?”

Hoàng Đế khẽ cười, đưa hai ngón tay sang day day hàng lông mày đang nhăn nhó của ta:

“Còn chối? Nếu là ngày thường, nàng nhất định sẽ sợ hãi quỳ xuống mà nói: Thần thiếp không dám. Làm gì có gan nằm đây nhăn mặt như vậy?”

Ta ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy hắn nói cũng không sai. Đó là vì ngày thường ta luôn luôn sợ hãi. Mà sống lâu trong cung, kinh nghiệm sinh tồn tốt nhất của ta chính là không trốn được thì cứ quỳ gối tạ tội. Nhưng bây giờ, cảm giác sợ hãi đó tự nhiên chẳng còn nữa.

Ta chớp mắt nhìn Hoàng Đế, thật thà nói:

“Hoàng Thượng cũng không giống ngày thường.”

Hoàng Đế nghe ta nói xong cũng không phải đối. Hắn gác tay lên trán, thở dài nhè nhẹ:

“Đúng là hôm nay không giống ngày thường.”

Dáng vẻ ấy cô độc đến mức tận đáy lòng ta cảm thấy xót xa thay cho hắn. Người thiếu niên đang nằm cạnh ta đây ngày thường đều xuất hiện với dáng vẻ quân vương cao ngạo. Một lời nói của hắn có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng của kẻ khác. Hắn lúc nào cũng mặc long bào chói mắt, cười cợt buông thả như thể trên đời này chẳng có thứ gì quan trọng… nhưng trong lòng có thực sự vui vẻ không?

Con đường đế vương hiểm nguy ấy hắn đã phải đơn độc dấn thân từ khi là một đứa trẻ mới mười một tuổi.

Một đứa trẻ mười một tuổi đáng lẽ ra phải được sống vô ưu vô lo bên phụ mẫu của mình. Còn hắn, mười một tuổi đã phải gánh lên vai giang sơn xã tắc, không có phụ mẫu, không có huynh đệ tỷ muội.

Mười một tuổi, hắn bước lên ngôi cao cửu ngũ.

Mười một tuổi, ta rơi xuống tận cùng khổ nhục.

Hai người bọn ta sinh ra ở cách xa nhau vạn dặm, con đường mà bọn ta đi cũng khác nhau một trời một vực. Thế nhưng nghĩ lại, có lẽ bọn ta có một điểm tương đồng: mười một tuổi thì mất đi người thân duy nhất, cuộc đời chuyển sang trang mới, vĩnh viễn không còn được bình yên.

Ta vẫn cứ nghĩ mãi mà không hiểu nổi vì sao mấy ngày sau Thọ Yến tâm trạng Hoàng Đế luôn không tốt. Khi tỉnh táo, ta nghĩ không ra, nhưng lúc này men say chếnh choáng thì ta lại bất ngờ thông tỏ.

Thân mẫu của Hoàng Đế sau khi sinh hạ hắn thì băng huyết qua đời. Ngày Hoàng Đế sinh ra cũng là ngày mẫu thân hắn lìa đời. Thọ Yến của hắn linh đình trang trọng là thế mà người mẫu thân đã dùng cả sinh mạng để đưa hắn đến thế gian này cuối cùng vẫn mãi mãi là một Vũ Tiệp dư bị lãng quên, thậm chí cả một nén hương cũng không thể thắp. Nếu đổi lại là ta, ở trong hoàn cảnh đó, e rằng một cái nhếch môi cười ta cũng không làm nổi. Để có được gương mặt tươi cười phấn chấn ngày hôm qua, không biết hắn đã phải nuốt vào trong bao nhiêu thương tâm?

Chuyện nghĩ không thông giờ đã nghĩ thông rồi, nhưng dường như hơi rượu làm cho đầu óc ta mê muội đi, ngay cả một lời dễ nghe để an ủi hắn cũng không thể nghĩ ra nổi. Ta chỉ biết lặng lẽ nắm lấy bàn tay hắn, hi vọng có thể truyền cho hắn một chút mê muội của ta, để hắn quên bớt đi những ưu thương trong tâm trí.

Hoàng Đế siết lấy tay ta, mắt vẫn nhìn thẳng lên trần nhà, nói thầm qua hơi thở:

“Tâm trạng trẫm không tốt. Nàng hãy kể cho trẫm nghe một chuyện vui đi.”

Ta ngượng ngùng đáp:

“Thiếp không đọc sách, không biết kể chuyện đâu.”

“Chuyện gì cũng được, không cần phải ở trong sách. Chuyện của nàng cũng được.”

Ta cắn cắn môi, người như ta thì làm sao có chuyện gì vui? Bình thường lúc không say ta còn chưa chắc nghĩ ra được.

Thời gian chậm chạp trôi qua, ta mò mẫm trong kí ức nặng nề của mình, cố gắng tìm một chuyện có thể coi là vui vẻ để nói. Hoàng Đế không hối thúc thêm. Ta cứ nằm nghĩ mãi, chợt kí ức mịt mờ đau thương như có tia sáng ấm áp hiện lên. Ta thế mà cũng nhớ ra được một chuyện vui vẻ.

“Lúc còn nhỏ thiếp rất béo… cho nên mẫu thân mới đặt nhũ danh cho thiếp là Bánh Bao. Phụ hoàng cũng thích tên này, cứ gặp thiếp là lại gọi: Bánh Bao nhỏ, mau lại đây với phụ hoàng… Khi đó, phụ hoàng hay đưa thiếp và mẫu thân đi thả diều. Hai người bọn họ cùng nhau vẽ một con diều lớn hình bánh bao… Mẫu thân thích thả diều lắm… Cho nên phụ hoàng luôn nhường mẫu thân chơi, còn mình thì cõng thiếp chạy theo…”

Chuyện cũ cứ thế vô thức trôi ra từ miệng ta, đáng lẽ là một câu chuyện vui vẻ, nhưng không hiểu sao kể đến đây, tim ta lại như bị ai đó bóp chặt, chặt đến mức ta không thở nổi, phải ngồi bật dậy. Những cơn nức nở cũng theo đà tuôn trào ồ ạt, khiến ta không sao kiềm được nghẹn ngào.

“Nguyệt nhi sao thế?”

Hoàng Đế lo lắng ngồi dậy, vỗ vỗ lên lưng ta. Nhờ có mấy cái vỗ lưng của hắn, ta ho khan được mấy tiếng, thở cũng dễ hơn.

“Thiếp… thiếp luôn thấy rất khó hiểu. Người đó… là phụ hoàng của thiếp… Người đó cũng từng yêu thương thiếp… từng cõng thiếp đi thả diều cơ mà… Vì sao đột nhiên lại có thể trở nên nhẫn tâm với thiếp như vậy… Là vì thiếp không tốt sao? Hay vì thiếp là nữ nhân? Nếu như thiếp là nam nhân, có phải phụ hoàng sẽ không…”

Lời còn chưa nói xong, mắt đã muốn ướt nhòe. Nghe nói không thể tùy tiện khóc trước long nhan, nhưng ta càng lau thì nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, không còn cách nào khác, ta đành dùng hai bàn tay che kín mặt lại. Ta che mặt lại rồi thì không tính là rơi lệ trước long nhan nữa, phải không?

“Đúng là đồ ngốc…”

Hoàng Đế thở dài, khẽ khàng gỡ hai bàn tay ta xuống. Hắn kéo ta lại gần, lẳng lặng lau khô từng giọt nước mắt trên mặt ta, bao nhiêu giọt rơi ra, hắn đều kiên nhẫn dùng ngón tay gạt đi bấy nhiêu.

“Bánh Bao ngoan, đừng khóc… Sao có thể là lỗi của nàng? Nữ nhân thì có gì không tốt? Nữ nhân mới có thể gả cho ta…”

Không biết đã bao nhiêu năm rồi, ta mới được nghe lại ba chữ “Bánh Bao ngoan” này. Trái tim không khỏi run rẩy. Ta hít sâu một hơi, lẩm bẩm:

“Phải rồi, nếu là nam nhân thì không gả đi được rồi…”

Hoàng Đế phì cười, xoa đầu ta:

“Này Bánh Bao, nàng biết không, thực ra ta cùng có nhũ danh đấy.”

Ta dụi mắt nhìn hắn:

“Thật sao?”

Nụ cười trên môi Hoàng Đế chợt nhuốm nét buồn:

“Ừ. Ban đầu ta cũng không biết đâu, vì ai cũng gọi ta là Thái tử gia. Cả mẫu hậu cũng gọi như thế. Mãi đến một ngày nọ, phụ hoàng bỗng nhiên gọi ta đến dặn dò rất nhiều chuyện… Có lẽ người thuận miệng nên kể cho ta nghe cả chuyện lúc ta mới chào đời. Nghe nói vị đó muốn cho ta lúc nào cũng tươi cười, cả đời vui vẻ bèn đặt nhũ danh cho ta là A Tiếu. Nhưng mà vị đó qua đời rồi, phụ hoàng không nhắc đến, cũng không có ai biết đến cái tên đó. Phụ hoàng nói chuyện này với ta xong, ít lâu sau thì băng hà… Cho nên cái tên A Tiếu này ta chưa được nghe ai gọi bao giờ…”

Ta thoáng kinh ngạc, nãy giờ Hoàng Đế xưng “ta”.

Nói về thân mẫu của mình mà hắn chỉ có thể dùng hai tiếng “vị đó”… Nỗi đau này ai có thể tỏ tường?

Đôi mắt trong trẻo của hắn chẳng biết tự bao giờ như bị phủ một màn sương mờ tăm tối. Ta bất giác vươn tay chạm vào gương mặt hắn, ngón tay run run lướt theo gò má xương xương, ngập ngừng dừng lại nơi khóe mắt:

“A Tiếu, đừng khóc…”

Hai tiếng A Tiếu thốt ra, ta mới giật mình hoảng hốt rụt tay lại. Cái tên này ta đâu được phép gọi. Ta say rồi, say đến mất trí rồi.

Ánh mắt Hoàng Đế khẽ lay động, hắn không trách ta vô lễ, chỉ dịu dàng mỉm cười, cầm lấy bàn tay ta vừa rút lại:

“Ta đâu có khóc.”

Như để chứng minh điều đó, hắn cầm tay ta, áp trở lại lên mặt mình, nói tiếp:

“Nàng thấy không, đâu có nước mắt.”

Hành động ấy của hắn càng khiến ta xót xa hơn. Ta lần nữa rút tay khỏi bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhưng lần này, ta dùng cả hai bàn tay của mình áp lên đôi mắt hắn, khẽ đáp:

“Ai nói với người nước mắt nhất định sẽ chảy ra ngoài?”

Rất chậm, rất chậm, lòng bàn tay ta nóng lên rồi lại trở nên ẩm ướt, từng giọt nước nóng hổi long lanh chảy tràn xuống cổ tay ta, làm ta khẽ rùng mình.

Ta và Hoàng Đế ngồi yên trong tư thế kì lạ đó không biết bao lâu, đến tận khi không còn nhìn thấy giọt nước nào lăn xuống nữa, ta mới buông tay.

Không dám đối diện với đôi mắt đỏ hoe, bi thương và hoảng hốt đó, ta vội cúi đầu, nhìn hai bàn tay ướt đẫm của mình, cười gượng:

“Tay của thiếp ướt, làm ướt cả mắt của Hoàng Thượng rồi…”

Hoàng Đế bật cười, nhưng lại không nói gì, khiến cho ta càng thêm khó xử. Rượu uống vào ban nãy bây giờ đã bắt đầu hoành hành, đầu ta đau nhức, quả thực không nghĩ nổi biện pháp giải vây nữa.

Đương lúc ta đang bối rối vò tay áo, chịu đựng sự yên lặng đáng sợ này thì Hoàng Đế hỏi:

“Lần trước bảo nàng làm túi thơm cho ta, đã làm xong chưa?”

Ta như vớ được vàng, sực nhớ ra chiếc túi thơm ở trong tay áo, vội nói ngay:

“Có ạ…”

Hoàng Đế nhận túi thơm từ tay ta, hai hàng lông mày lặp tức nhăn nhúm lại:

“Ta nhớ rõ là bảo nàng thêu hình phiến vỹ tước cơ mà, sao lại thành hai cục mỡ biết bay thế này?”

Nếu đầu người có thể bốc khói thật thì có lẽ trên đầu ta đã đầy khói đen rồi.

Hoàng Đế lại quay về bộ dạng đáng ghét ngày thường rồi. Ta bực mình, vểnh mặt đáp:

“Rõ ràng là một đôi phiến vỹ tước xinh xắn.”

Hoàng Đế hừ một tiếng:

“Trên đời có loại phiến vỹ tước nào béo tròn như cục mỡ vậy sao?”

Ta chẳng chịu thua:

“Phiến vỹ tước ở chỗ thiếp ăn no ngủ đủ nên đều như thế. Hoàng Thượng không thích thì trả lại cho thiếp…”

Nói đoạn giơ tay toan giật lại. Hoàng Đế tránh kịp, nhét vội chiếc túi thơm vào tay áo, đổi giọng cười hì hì:

“Sinh thần của ta nàng còn chưa tặng lễ vật gì đâu đấy. Ta tạm lấy cái này đền vào.”

Ta bĩu môi, bày ra vẻ mặt không thèm chấp nhất trẻ con. Hoàng Đế thấy ta không cãi nữa liền tỏ ra đắc ý. Hắn mệt mỏi ngáp dài một tiếng, ngả người nằm kềnh ra đất, lại còn vẫy tay gọi ta:

“Này Bánh Bao, lại đây.”

Dáng vẻ phởn phơ ấy trông thực đáng ghét, nhưng ta ngồi lâu cũng mỏi lưng, lại thêm đầu đang nhức cho nên không buồn tranh cãi, ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên vai hắn.

Hoàng Đế mắc hàn chứng, thường hay sợ lạnh, vậy nên chỗ ở của hắn được trải thảm dày, có cả lò sưởi ấm áp, nằm dưới đất cũng khá thoải mái.

Chỗ bọn ta nằm nhìn thẳng ra cửa sổ, thấy rất rõ một vầng trăng tròn vành vạnh. Mặt trăng đêm nay dường như còn tròn hơn hôm trước rất nhiều.

Hoàng Đế vòng tay ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi:

“Sinh thần của nàng cũng là đêm rằm phải không?”

Ta đã hơi buồn ngủ, khẽ gật đầu:

“Là đêm rằm tháng giêng… Tết Nguyên Tiêu…”

Hoàng Đế ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Được, vậy đến lúc đó ta đưa nàng đi xem hoa đăng bên ngoài.”

Muốn dỗ ngọt người khác cũng phải nói cho thực tế một chút chứ?! Ta tuy say nhưng vẫn chưa bị điên, đương nhiên không tin lời này của hắn, không khỏi cười thành tiếng:

“Hoàng Thượng đừng gạt thiếp…”

Hoàng Đế nghiêm mặt:

“Nàng ăn nói càng lúc càng to gan. Quân vô hí ngôn, ta mà lại đi gạt nàng sao?

Ta bĩu môi, nói thẳng:

“Hoàng Thượng là Hoàng Thượng kia mà, có thể vì thiếp mà xuất cung sao?”

Hoàng Đế cười gian xảo:

“Thật ra thì cũng không phải vì nàng… Lúc đó ta có việc phải ra ngoài, dắt nàng theo cũng không có gì khó khăn.”

Ta thiếu chút nữa là tự cắn trúng lưỡi mình:

“Hoàng Thượng, cho dù không phải vì thiếp thì người cũng không cần nói thẳng như thế chứ?”

Hoàng Đế ôm ta chặt thêm một chút. Giọng nói của hắn nhẹ như gió thoảng bên tai ta:

“Ta không muốn nói dối nàng. Bánh Bao này, gọi A Tiếu một lần nữa đi.”

Mắt ta đã díp cả lại, ta dụi đầu vào ngực hắn, lơ mơ đáp:

“A Tiếu…”

“Đúng là dễ nghe. Gọi thêm một lần nữa xem nào.”

“A Tiếu…”

“Một lần nữa.”

“Thiếp buồn ngủ lắm…”

“Không được lười biếng. Mau gọi đi.”

“A Tiếu… A Tiếu… A Tiếu…”

Ta lải nhải gọi một hồi, chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy dường như Hoàng Đế vuốt ve tóc ta rất lâu. Hắn vén gọn tóc mái của ta vào hai bên mang tai, rồi chầm chậm đặt lên trán ta một nụ hôn phớt nhẹ. Nụ hôn mang theo hơi thở lành lạnh quen thuộc của Hoàng Đế rơi trên mi mắt còn hơi ướt của ta, trượt qua sống mũi, sau đó dừng lại bên khóe môi ta.

Ta thiếp đi với một nụ hôn vụng về như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.