Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 79: giải độc 1



Đau, cả người toàn thân chỗ nào cũng đau ê ẩm, Diệp Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra. Ảnh đập vào mắt là một mảnh sương mù, chung quanh phảng phất có một tầng sương bao phủ cảnh vật xung quanh làm người ta thấy không rõ.

Diệp Lạc khó khăn ngồi dậy mới phát hiện, nơi này là một dòng suối nhỏ, mà kỳ quái là, dòng suối nhỏ này nước vẫn là nóng, chung quanh kia hiện lên đám sương, đúng là suối nước nóng.

Chung quanh dòng suối nhỏ là kỳ hoa dị thảotrải dài khắp, tuy rằng bên ngoài đã là trời đông giá rét, nhưng là, nơi này nhiệt độ không khí lại ấm áp như xuân, nàng hiện tại tuy rằng cả người ướt đẫm, lại cũng không cảm thấy rét lạnh.

Diệp Lạc nhìn xuyên qua tầng tầng hơi nước, hướng xa xa nhìn lại, lại phát hiện, đây là một cốc tương đối rộng rãi, chung quanh trăm hoa đua nở, ngẫu nhiên có tiếng chim truyền đến, trong không khí tràn ngập hương hoa, một dòng suối nhỏ theo khe sâu thượng du uốn lượn xuống, giống như tiên cảnh nhân gian.

Đánh giá chung quanh một lát, nàng bỗng nhiên nhớ tới Tử Dạ, nàng nhớ rõ, nàng ôm chặt hắn cùng nhau lao xuống vách núi đen, tại sao không có nhìn thấy hắn?

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc bất chấp vết thương trên người còn rỉ máu, hướng dòng suối nhỏ ngọn nguồn đi đến, nàng hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt nạ bạc trên mặt rớt lúc nào cũng không hay, hé lộ ra khuôn mặt trắng ngọc toát lên vẻ lo âu.

Nàng lảo đảo đi ra khe sâu, phía trước tầm nhìn trở nên thoáng đãng, một hồ nước phẳng lặng như gương xuất hiện ở trước mắt nàng, trong hồ cây cỏ xanh tươi, hồ nước lại cực kỳ trong suốt, ngưng thần nhìn kỹ, nàng kinh ngạc phát hiện, tại đây mặt i nước ấm trong hồ, cư nhiên du động một đuôi thoạt nhìn giống hệt con cá.

Diệp Lạc quan sát, nàng hai mắt cực kỳ nhanh tìm kiếm, rất nhanh, nàng phát hiện ở bên hồ sau một khối đá, lộ ra một chút góc áo màu tím, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó từng bước một hướng khối đá đi đến, đến gần khối đá, nàng Tử Dạ hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích nằm sau khối đá lớn đó.

Sắc mặt của hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, quần áo toàn bộ đã ướt đẫm, nửa người dưới ngâm ở trong hồ nước, trên cánh tay phải miệng vết thương đã không còn vết máu, chính là ở miệng vết thương đã hơi biến thành màu đen, ám tiễn nhỏ kia vẫn đang cắm sâu trên cánh tay phải.

Diệp Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ngừng thở, vươn tay run run kiếm tra hơi thở của hắn, thấy vẫn còn hơi thở mỏng manh, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt biểu tình khẩn trương, cũng chậm rãi hồi phục lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó động thủ giữ chặt áo Tử Dạ, muốn đem hắn kéo dậy, lại chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, thân thể lảo đảo vài cái, nếu không phải nàng tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy một bên khối đá, nàng thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống trên người Tử Dạ.

Nàng thở dốc một hồi, thử vận khí, lại phát hiện trong đan điền, cơ hồ một tia chân lực cũng không có! Nói cách khác, nàng bây giờ, cùng nữ tử yếu đuối bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Từ nhỏ luyện võ, đột nhiên trong lúc phát hiện mình mất đi toàn bộ công lực, đả kích như vậy, cơ hồ làm nàng thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng là, nàng nhìn Tử Dạ hơi thở mỏng manh, đáy lòng lý trí nói cho nàng biết, nếu nàng không cứu hắn, như vậy, người nam nhân này sẽ chết rồi!

Nàng trầm mặc một hồi, cật lực làm ình tỉnh táo lại, sau đó cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân, đem Tử Dạ tha lên bên hồ, nhìn dưới thân Tử Dạ, nàng đã phát hiện thấy kiếm của nàng, trong túi của hắn còn phát hiện đá lấy lửa, cùng hộp quẹt, đáng tiếc, hộp quẹt sớm đã ướt đẫm, đá lấy lửa đã lạnh, nhưng thật ra còn có thể dùng.

Diệp Lạc thở dốc trong chốc lát, sau đó dùng kiếm cắt ống tay áo của Tử Dạ, sau đó dùng vải cầm ám tiễn, hít một hơithật sâu, sau đó mạnh dùng sức kéo theo ám tiễn bị rút ra, Tử Dạ kêu rên một tiếng, miệng vết thương phụt ra một dòng máu đen.

Diệp Lạc ném đi ám tiễn trong tay, nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu xuống, dùng sức trên vết thương của hắn hút, mỗi lần hút, nàng liền nhổ ra một ngụm máu đen, mãi cho đến khi trên vết thương máu dần dần khôi phục thành màu đỏ tươi, nàng thế này mới dừng hút lại, than khẽ thở ra một hơi, lấy tay đem vết máu ở khóe miệng lau đi, cũng đang trong lúc lơ đãng, một đôi mắt đen sâu đang nhìn thẳng nàng.

Diệp Lạc thật không ngờ, Tử Dạ sau khi tỉnh lại lại nhìn nàng như vậy, nhìn đôi mắt đen kia, trong nháy mắt, cư nhiên quên mất nói chuyện, hai người cứ như vậy lặng yên đối diện nhau.

Một lát sau, ánh mắt Tử Dạ dần dần nhắm lại, sau đó gục đầu, lại hôn mê rồi.

Nhìn thấy Tử Dạ lại hôn mê, Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đến bây giờ, còn không biết đối mặt người nam nhân này như thế nào, may mắn nàng còn mang mặt nạ bach, trong lòng trầm tư, Diệp Lạc vươn tay chậm rãi xoa hai má, cảm giác được 2 má trơn bóng tinh tế thì nàng lại giật mình.

Qua thật lâu sau, Diệp Lạc mới lộ ra chút chua xót tươi cười, nguyên lai, mặt nạ của nàng thời điểm rớt xuống vách núi đen đã không biết rơi ở nơi nào, mà trên mặt dịch dung, bị nước hồ ấm áp kia tẩy sạch, sớm đã lộ ra mặt thật.

Nàng xuất cung vội vàng, vì dịch dung xuất cung, nàng thậm chí ngay cả mặt nạ da người cũng không kịp mang, chính là vội vàng mang theo mặt nạ bạc, mà bây giờ, mặt nạ đã rơi mất, nàng muốn che dấu hình dáng, đã không có khả năng rồi!

Bất quá, may mà Tử Dạ chưa từng thấy qua hình dáng của nàng, lấy hình dáng đối mặt hắn, bất quá đối với hắn nàng cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, nàng cần gì phải lo lắng?

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không phiền não nữa, nàng đứng lên, đánh giá chung quanh một chút, sau đó hướng bãi cỏ phía xa đi tới, vết thương của Tử Dạ máu độc tuy rằng đã rửa sạch sẽ, nhưng là, miệng vết thương chảy máu, nếu không xử lý thỏa đáng, chỉ sợ hội nhiễm trùng.

Cho nên, hiện tại nàng đi tìm một ít thảo dược, đắp vết thương cho Tử Dạ, còn có, trong cơ thể Tử Dạ vẫn đang có kịch độc, nàng chạy nhanh tìm một địa phương an toàn, vì hắn giải độc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.