Cha của Liễu Mi – Liễu Tứ Hải người cũng như tên. Hắn là người Tứ Hải, và là người rất truyền thống, rất giữ quy cũ, chuyện gì cũng coi trọng quy tắc. Những từ lóng thiết khẩu chỉ giang hồ ở xã hội cũ mới dùng thường phát ra từ miệng hắn, “Thiết Khẩu”, là ngôn ngữ bí mật mà các bang phái hành tẩu giang hồ ở xã hội cũ thường dùng. Ngày xưa Hồng Môn thiết khẩu xưng là “Bàn Hải Đế”, Thanh Bang lại xưng là “Liêu Xuân Điển.”
Sau khi bàn giao Hồng Hổ lại cho con gái Liễu Mi, Liễu Tứ Hải đã rút hoàn toàn ra khỏi giang hồ. Hắn cũng không để ý giang hồ có truyền thuyết nói về hắn không, càng mặc kệ chậu vàng rửa tay có rửa sạch sẻ hay không. Dù sao mang giày vào, phối hợp lên bờ, mỗi ngày ở trong biệt thự ở phía đông dã ngoại thành phố Ninh Hải dưỡng lão. Ngày tháng trôi qua rất phong phú.
Lúc mới lui khỏi giang hồ, lâu lâu cũng có một chút ân oán cũ kiếm tìm tới tận cửa. Trả thù đấy, báo ân đấy, lấy nợ máu đấy, trả tình cũ đấy, Liễu Tứ Hải ai đến cũng không có cự tuyệt, đuổi từng người. Thời gian dần trôi qua, người đến quấy rối hắn càng ngày càng ít, đến bây giờ căn bản không có người đến thăm.
Lúc này Liễu Tứ Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Lăn lộn cả đời giang hồ, ân oán cuối cùng cũng thanh toán xong, đúng như câu nói “ Ra ngoài lăn lộn, sẽ phải trả lại”, Liễu Tứ Hải cảm thấy mình trả gần hết rồi.
Rất hiển nhiên, Liễu Tứ Hải có phần lạc quan quá rồi.
Ngày thứ ba sau khi Liễu Mi phái thủ hạ đi mời Diệp Hoan lần nữa trắng tay mà về, một vị khách không mời mà đến đã tìm tới nhà.
Chạng vạng tối hôm đó, Liễu Tứ Hải vừa luyện xong quyền bèn từ khu vườn nhỏ ở ngoài khu biệt thự trở về, miệng ngâm nga vài câu kinh kịch mơ hồ, trong lòng bàn tay kết đầy kén chuyển động hai viên sắt lớn, phát ra tiếng ông ông.
Advertisement
Khí thế đầy đủ, giơ tay nhấc chân lộ ra một Long bàn hùng bễ nghễ khí khái.
Bên ngoài biệt thự, tầm mười tên đệ tử Hồng Hổ Bang canh gác tại các nơi. Một lão già về núi sống ẩn dật, vấn đề an toàn là quan trọng nhất. Liễu Tứ Hải sở dĩ có thể hoàn toàn thuận lợi rời khỏi nơi ân oán thị phi, và sống đến bây giờ, là bởi vì hắn sống rất cẩn thận.
Đi vào sân nhỏ của biệt thự, chúng đệ tử hướng về hắn hành lễ, Liễu Tứ Hải mỉm cười gật đầu đáp lại, ngân nga đoạn kinh kịch rồi đi vào phòng.
Trong nhà đầu bếp cùng người hầu đang bận chuẩn bị bữa tối, Liễu Tứ Hải xoay viên sắt trong tay, lên thư phòng ở lầu hai.
Thư phòng rất tối. Vừa mở cửa, Liễu Tứ Hải tâm tư thoải mái bỗng nhiên như mèo đang gặp được nguy hiểm, toàn thân bất giác dựng đứng lông lên, một tay giữ chuôi cửa bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dựa da mềm lớn duy nhất trong thư phòng.
Advertisement
Trong thư phòng hiu hắt lờ mờ. Ánh sáng mặt trời xuống núi ở ngoài cửa sổ chiếu vào nội thất, phản chiếu ra một bóng người mơ hồ tại thư phòng. Bóng người kia lẳng lặng ngồi trên mặt ghế, không nhúc nhích mặt hướng về phía cửa lớn. Trong bóng tối, chỉ thấy một đôi mắt sáng.
Liễu Tứ Hải lúc này phản ứng đầu tiên là gọi người. Miệng hơi mở, nhưng lại cố nhịn không lên tiếng.
Có thể qua mặt được nhiều đệ tử Hồng Hổ dưới lầu như thế, thần không biết quỷ không hay vào thân phòng hắn, và khí định thần nhàn ngồi trong thư phòng chờ hắn. Gọi người có ích sao?
Liễu Tứ Hải không chút nghi ngờ, vị cao thủ trước mắt không biết lai lịch kia có thể trong vòng một giây lấy đi mạng già của hắn.
Cả đời lăn lộn giang hồ, Liễu Tứ Hải dù sao cũng là người trải qua nhiều sóng gió. Lão cố gắng định thần lại, khôi phục tỉnh táo. Liễu Tứ Hải hạ thấp giọng nói:
“Các hạ chắc hẳn không phải đi nhầm cửa. Kẻ hèn Liễu Tứ Hải ở đây, không biết các hạ có gì chỉ giáo?”
Trong bóng tối, cao thủ trong thư phòng cười hai tiếng ha ha, không đáp lại.
Liễu Tứ Hải nội tâm càng kinh hãi, bèn hai tay ôm vào nhau, nghiêm nghị nói:
“Hoa hồng Liễu diệp Bạch Liên ngó sen, tam giáo cửu lưu bổn nhất gia, không biết các hạ là cành nào, lá nào, đốt hương của Đường nào? Liễu Tứ Hải ngày xưa có chỗ nào đắc tội?”
Đây cũng là thiết khẩu của giang hồ, “Hoa hồng” chỉ chính là Hồng môn, “Lá xanh” chỉ chính là Thanh bang, “Bạch Liên ngó sen” chỉ chính là Bạch Liên giáo, đây là ba bang phái lớn nhất của giang hồ xưa, người đi hành tẩu giang hồ Bàn Hải Đế thường dùng câu này để thăm dò, hỏi chi tiết đối phương.
Trong thư phòng, một giọng trầm trầm già nua truyền đến:
“Mở đèn a! Liễu Tứ Hải cả đời lăn lộn, lá gan càng ngày càng nhỏ rồi.”
Liễu Tứ Hải lập tức không do dự, mở đèn thư phòng lên.
Ngọn đèn như thủy ngân nghiêng tiết, trong phòng lập tức sáng như ban ngày. Liễu Tứ Hải đưa mắt nhìn, bèn thấy rõ tướng mạo người ngồi ở trên ghế, kinh ngạc ngẩn người trong chốc lát, bỗng nhiên nghẹn ngào kêu lên:
“Thì ra là Vương huynh đệ.”
Người tới dáng người trung bình, có chút béo phì, hơn năm mươi mấy tuổi, đó chính Lão Vương chủ thuê nhà của Diệp Hoan.
Vương lão đầu cười ha ha, nói:
“Ngươi còn nhớ ta?”
Liễu Tứ Hải nghiêm mặt nói:
“Mười năm trước, ta bị mấy tên đường phố bại hoại hắc ăn hắc, tại bến tàu Ninh Hải nam vịnh bị một đám người đuổi giết, đã bị dồn tới bức đường cùng. Vương huynh đệ lúc ấy đi ngang qua, ra tay cứu ta. Liễu Tứ Hải ta đời này thiếu nợ máu không ít, nhưng thiếu ân tình thì chỉ có lần đó. Sao có thể không nhớ? Sao dám không nhớ?”
Vương lão đầu lắc lắc tay, cười nói:
“Năm đó ta chỉ vừa mới đi ngang qua, may mắn gặp được ngươi. Việc rất nhỏ. Ngươi không cần để ở trong lòng.”
Liễu Tứ Hải lắc đầu nói:
“Vương huynh đệ ngươi một mực không cần ta báo đáp. Liễu Tứ Hải ta lại là người ân oán phân minh. Chuyện này đã tích tụ trong lòng ta mười năm nay rồi. Cứ tưởng là đời này không gặp lại được ân công, mang theo tiếc nuối xuống quan tài. Không ngờ hôm nay lại gặp được người.”
Vương lão đầu ánh mắt chớp chớp, thản nhiên nói:
“Hôm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn nhờ. Nếu như ngươi thiệt tình muốn báo đáp ta, thì xem như lấy chuyện ta nhờ ngươi báo đáp đi.”
Liễu Tứ Hải vỗ ngực ầm ầm, không mất đi hào khí năm nào, lớn tiếng nói:
“Một khi Vương Huynh đệ đã có chuyện muốn nhờ, Liễu Tứ Hải ta liều mạng cũng phải hoàn thành.”
Vương lão đầu cười nói:
“Không nghiêm trọng vậy đâu. Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Ta có một đứa cháu không hiểu chuyện. Chỉ vì một chút hiểu lầm mà vô ý mạo phạm tới oai vũ của lệnh ái. Hôm nay ta đến tìm ngươi, là mong ngươi có thể khuyên khuyên lệnh ái, tha cho cháu ta một con đường sống.”
Liễu Tứ Hải nghe xong giống như bị người khác tạt một bạt tay, mặt nóng rát.
Hắn cả đời làm người hung ác độc ác. Nhưng hắn là người nói quy tắc, người khác lăn lộn giang hồ có lẽ xem thường hai chữ “Nghĩa khí”, nhưng Liễu Tứ Hải lại là chân chân chính chính đem chữ “Nghĩa” nhớ ở trong lòng. Cả đời làm người làm việc ân oán rõ ràng, người bên cạnh không thể nào bắt bẻ. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể sống đến ngày nay dùng chậu vàng rửa tay.
Vương lão đầu mặc dù cười nói đấy, nhưng hàm ý trong câu nói đó như con dao nhỏ, hung hăng cắ.m vào lòng Liễu Tứ Hải.
Liễu Tứ Hải nhà ngươi năm đó nợ ơn cứu mạng của ta. Ta cũng không trông cậy vào ngươi báo đáp. Thế mà con gái ngươi lại đến gây chuyện với cháu ta, ngươi đây không phải lấy oán trả ơn sao? Giỏi cho ngươi vừa nãy không biết xấu hổ còn nói cái gì “Ân oán rõ ràng”, quả thực là nực cười!
Con người tuổi càng lớn, càng gánh không nổi cái mặt mo này. Liễu Tứ Hải sống đến từng tuổi này, da mặt thường quan trọng hơn tính mạng.
Liễu Tứ Hải chỉ cảm thấy máu trong lồ.ng ngực chảy cuồn cuộn, hắn cắn răng gật gật đầu, nói: “Chuyện báo đáp Vương huynh đệ đừng nhắc tới nữa. Chuyện này ta sẽ cho ngươi một sự công bằng. Nếu như trả không được, Liễu Tứ Hải ta đem mạng của mình bồi thường cho ngươi!”
Hai người lại hàn huyên vài câu, Vương lão đầu đứng dậy cười cáo từ.
Liễu Tứ Hải tiễn hắn ra tới cửa, lại cố ý phái xe tiễn hắn về nhà. Bên ngoài biệt thự đệ tử Hồng Hổ thấy có người xa lạ từ bên trong cửa đi ra, mà bọn hắn lại không biết gì cả, mặt không khỏi biến sắc. Đến khi Liễu Tứ Hải tức giận quát lớn vài câu, mới ngăn được sự rục rịch của bọn hắn. Ô tô chở Vương lão đầu rời khỏi, các đệ tử Hồng Hổ bốn mắt nhìn nhau, toát ra một đầu mồ hôi lạnh.
Trở lại thư phòng của biệt thự, vẻ mặt Liễu Tứ Hải tái nhợt gọi điện thoại cho con gái Liễu Mi, trong điện thoại hắn không nhiều lời, chỉ nói ngắn ngủn mấy chữ: . Đam Mỹ Hài
“Về nhà! Ngay lập tức! Ngay lập tức!”