Thái Tử Bụi Đời

Chương 14: C14: Hèn mọn và vĩ đại



Sau khi xông vào đại sảnh của ngân hàng thì tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.

Thực ra lúc này cũng không còn gì để kiểm soát nữa. Tổng cộng ba tên cướp, một tên chết, một tên hôn mê, còn một tên bị Diệp Hoan bóp cổ. Chắc là cũng sắp bị Diệp Hoan bóp ch.ết rồi…

Mười mấy người đã được giải cứu. Người nào người nấy vui mừng đến phát khóc. Vừa từ quỷ môn quan trở về, cho dù là quen biết hay không quen biết, đều ôm nhau khóc nức nở. Trong cuộc đời bình dị này, ít nhất họ đã trải qua một chuyện không bình thường chút nào. Sự may mắn chết đi sống lại đã khiến họ hồn bay mất vía. Tất cả mọi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ,

“Được sống, thật là tốt.”

Trong bản tính con người, cái thiện vẫn chiếm ưu thế. Sau khi chết đi sống lại, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về người anh hùng vô danh đã xoay chuyển tình thế, người đã cứu mạng họ.

Nếu như không phải anh ta một mình xoay chuyển tình thế, bây giờ tình hình của họ sẽ ra sao? Thật là không dám nghĩ tới.

Người anh hùng vô danh bây giờ rất bận.

Anh ta bận bóp cổ tên cướp.

Diệp Hoan bây giờ như rơi vào trạng thái điên dại. Không còn lí trí, không còn biết nguyên do. Hai mắt hắn đỏ rực, mọi thứ xung quanh dường như trở lên vô hình. Trong mắt hắn chỉ còn có tên cướp đáng chết kia, trong đầu liên tục hiện lên tiếng nói:

“Giết hắn đi! Giết hắn đi! Chính hắn đã cướp tiền của bọn em mi. Hắn đáng chết!”

Advertisement

Dưới bàn tay cứng như sắt, tên cướp mồm đã sùi bọt mép, tưởng chừng như bị hắn bóp ch.ết thịêt rồi.

Những viên cảnh sát xung quanh bắt đầu hỏang lên. Đây đã nằm ngoài phạm vi tự vệ. Nếu như tên cướp bị bóp ch.ết trước mặt họ, thì không những Diệp Hoan phải ngồi tù, ngay cả cảnh sát bọn họ cũng không thoát khỏi tội.

Thế là những viên cảnh sát này cùng xông lên. Họ lần lượt nắm lấy cánh tay, đùi của Diệp Hoan. Có người còn nắm lấy cổ hắn, dùng hết sức kéo hắn ra sau.

Nhưng Diệp Hoan không biết từ đâu như có thêm sức mạnh. Bất kể bọn cảnh sát kéo, đấm đá như thế nào, hắn vẫn bóp chặt cổ tên cướp không buông. Từ thân hình nhỏ bé của hắn toát lên một luồng sát khí. Cuối cùng, những viên cảnh sát cũng lực bất tòng tâm.

Lúc Cao Thắng Nam đi vào đại sảnh, thì cảnh này đập vào mắt cô.

Một đám cảnh sát đang cố hết sức kéo Diệp Hoan ra. còn Diệp Hoan thì hai tay bóp lấy cổ tên cướp, mắt đỏ rực, nhưng con dã thú đang bị thương hét lên:

“Tiền! Ngươi trả tiền cho ta! Tiền của em ta đâu—”

Trong đầu Cao Thắng Nam đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Một cái túi du lịch đựng đầy tiền mặt được gói trong tờ báo đang nằm một xó hiện ra trước mắt.

Advertisement

Cao Thắng Nam vội bước lên trước, cầm lấy bịch tiền mặt, giơ ra trước mặt Diệp Hoan, dịu giọng nói:

“Tiền đang ở đây, ở đây! Một xu cũng không thiếu. Đây là tiền của em ngươi …”

Giọng nói đó dường như có sức xua tan đi hết tà khí. Khi Diệp Hoan nhìn thấy tiền mặt của em hắn, thì tay của hắn từ từ buông ra.

Dường như đã trải qua một cuộc du lịch dài, Diệp Hoan mồ hôi đầm đìa bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm bịch tiền vào lòng, ôm thật chặt. Giống như ôm nguồn hy vọng duy nhất của đời người, khóe miệng nở nụ cười, gục đầu xuống không nói một lời nào.

Tiền của em ta còn chưa có mất….

Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Diệp Hoan đang sức tàn lực kiệt này.

Bình dị, nhỏ bé nhưng vĩ đại.

Cao Thắng Nam nhìn chăm chăm vào Diệp Hoan đang cúi đầu. Hắn dường như đã mất hết sức lực, nhưng tay vẫn ôm khư khư bịch tiền. Dường như đây là thứ quý giá nhất trong cuộc đời của hắn. Cho dù có chết, hắn cũng không buông ra.

Không biết tại sao, hai hàng lệ trong mắt Cao Thắng Nam đột nhiên tuôn xuống, một nỗi đau xót xa nháy lên trong lòng cô ta.

Số tiền này…. Là hắn dùng mạng để đổi về.

Cái tên lưu manh này…. Có thật là chỉ biết lưu manh không?

Cao Thắng Nam xuất thân quyền quý. Lúc này lại dấy lên sự tôn kính đối với một kẻ thấp hèn hơn cỏ nát. Nàng đột nhiên cảm thấy, nhiều người trên thế giới này đều trở nên nhỏ bé trước mặt ngọn cỏ thấp hèn này.

Diệp Hoan lúc này cũng hồi phục lại thể lực từ từ tỉnh dậy, thấy Cao Thắng Nam nước mắt rưng rưng, bất giác nhỏe miệng cười:

“Đang tốt lành, sao cô khóc?”

Cao Thắng Nam cũng cười và nói trong nước mắt:

“Cái tính ham tiền của ngươi có chết cũng không bỏ…”

“Haha.. Nghèo đến sợ rồi…”

Diệp Hoan lại hồi phục lại dáng vẻ nửa đùa nửa thật.

Cảnh sát thanh lý xong hiện trường thì gọi xe cứu thương tới. Họ đưa tên cướp và những người bị thương đến bệnh viện chữa trị.

Khi Cao Thắng Nam gọi Diệp Hoan lên xe cứu thương, Diệp Hoan có chết cũng không chịu lên. Hắn chỉ ăn vài đấm của tên cướp, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, Cao Thắng Nam nói hết lời mà Diệp Hoan vẫn ôm khư khư bọc tiền không động đậy, vẻ mặt ngang bướng lắc lắc đầu.

Cao Thắng Nam thở dài bất lực, nói:

“Đi bệnh viện kiểm tra một chút có hại gì đâu nào. Vết thương nghiêm trọng hay không đâu phải do ngươi nói. Phải để bác sĩ coi chứ. Ngươi tại sao không chịu đi?”

Diệp Hoan vẫn lắc đầu một cách kiên quyết:

“Thằng ngốc mới tới bệnh viện. Đưa cái đầu ra cho bác sĩ chém. Cô có biết là bây giờ vào bệnh viện chỉ bị cảm nhẹ thôi cũng hết mấy trăm nghìn rồi không?”

Cao Thắng Nam dở khóc dở cười:

“Thì ra ngươi vì cái này… Ai, lần này khác, ngươi vào bệnh viện không phải trả tiền. Cục cảnh sát sẽ trả giùm ngươi. Sẵn mời pháp y kiểm tra vết thương cho ngươi để làm bằng chứng định tội bọn cướp. Tất cả đều miễn phí, miễn phí!”

“Có thật là miễn phí không? Cô không gạt tôi chứ?”

Diệp Hoan dè dặt nói.

“Miễn phí! Không gạt ngươi đâu!”

Cao Thắng Nam cảm thấy không biết do đâu lại nóng giận trong lòng.

Diệp Hoan cười thích thú. Nụ cười rất là tươi, con mắt đảo qua đảo lại. Hắn từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới trước xe cứu thương kêu la hò hét:

“Còn chỗ không? Còn chỗ không? Xích qua bên kia một tí, tôi còn chưa lên mà… Xích vô một tí nữa! Tôi là anh hùng. Anh hùng thì phải có những đãi ngộ giành cho anh hùng chứ…”

Cao Thắng Nam hai mắt rực lửa, hai hàm răng va vào nhau kêu két két. Cái thằng đê tiện này, thật muốn bóp hắn chết quá đi…

Mấy chiếc xe cấp cứu chở tên cướp và người bị thương đến bệnh viện. Một đoàn y tá, bác sĩ vội chạy ra đưa Diệp Hoan và những người khác vào.

Một tên cướp đã xác minh là đã chết thì được đưa trực tiếp vào sở pháp y. Hai tên cướp bị thương thì được cảnh sát canh chừng nghiêm mật ở phòng bệnh. Còn Diệp Hoan và những người khác dưới sự sắp xếp của cảnh sát và bác sĩ tiến hành các loại hình kiểm tra.

Thành phố Ninh Hải xảy ra vụ cướp ngân hàng. Vụ án lớn đến như vậy. Các kí giả đương nhiên không tự tìm mà tới bệnh viện. Khi kí giả nghe phong phanh có một người anh hùng vô danh một mình đánh bại ba tên cướp dũng mãnh, thì bệnh nghề nghiệp của kí giả lại nổi lên. Một bản tin nóng hổi gây chấn động lòng người, một sự kiện đầy vinh quang của xã hội a….

Anh hùng vô danh sao lại để anh ta vô danh được? Nhất định phải tuyên truyền! Phải để anh ta nổi tiếng. ít nhất cũng phải để triều đình biết đến vị đại hiệp này…

Bọn kí giả như nổi điên, chạy khắp bệnh viện tìm Diệp Hoan.

Diệp Hoan hồn nhiên không biết bỗng chốc mình đã trở thành anh hùng. Hắn còn vui vẻ cầm tờ kê bệnh của bác sĩ chạy lung tung, làm kiểm tra khắp nơi.

Cục cảnh sát thanh toán giùm hắn. Không kiểm tra sao được chớ! Món hời này nhất định phải lấy.

Lúc sau, Cao Thắng Nam cũng đến cùng xe cảnh sát. Vụ cướp ngân hàng lần này đã được giải quyết ổn thỏa. Không có người chết đối với vị chỉ huy lần này Triệu Đại Phong mà nói, đây là một chuyện tốt. Được thăng chức lên ba cấp là chuyện sớm muộn mà thôi. Cao Thắng Nam cũng vui mừng thay cho chú Triệu. Đồng thời trong lòng nàng lại để tâm đến Diệp Hoan, bất giác đi theo đến bệnh viện.

Vừa vào đại sảnh của bệnh viện, một vị bác sĩ mặc áo trắng mồ hôi đầm đìa chạy tới.

“Các đồng chí cảnh sát! Người mà các ngài đưa vào đã kiểm tra xong rồi. Không có gì đáng lo ngại. nhưng trong đó có một ông hơi quá đáng, các ngài có thể quản được không?”

Cao Thắng Nam trong lòng đột nhiên có một niềm dự báo không lành, nhíu mày hỏi:

“Chuyện gì? Người nào?”

“Có một người tên là Diệp Hoan. Các ngài đưa người vào đây là để kiểm tra thương tích. Ông Diệp Hoan đó chạy nhảy lung tung trong bệnh viện. Ổng nhất định đòi làm kiểm tra tổng quát. Nói là dạo này hút rất nhiều thuốc, phải xem xem phổi có bệnh gì không. Rồi lại nói uống rượu hơi bị nhiều, muốn kiểm tra có cồn trong gan không. Lại nói đít ngứa ngứa, khó chịu, muốn kiểm tra coi có trĩ trong đó hay không. Những thứ này thôi cũng kệ đi.. Chúng tôi có thể phối hợp thì cố gắng phối hợp,nhưng cuối cùng hắn nói… hắn nói…”

“Hắn nói gì?”

Giọng Cao Thắng Nam bị chọc tức đến nỗi có chút run run.

Bác sĩ thở một hơi dài, cười khổ nói:

”Cuối cùng hắn nói bao qu.y đầu của hắn quá dài, muốn cắt bao qu.y đầu. Chúng tôi đã nói hết lời mà hắn vẫn không nghe. Lúc này còn ngồi ì ở phòng phẫu thuật không chịu đi. Nói hôm nay không cắt bao qu.y đầu hắn sẽ chết tại bệnh viện… Đồng chí cảnh sát,

Cô nói coi…”

Cao Thắng Nam giận đến toàn thân run lên, trầm ngâm hồi lâu, lạnh lùng nói:

“Gọi bảo vệ, tống hắn ra khỏi đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.