Thái Dương Huyền Công

Chương 19: Một lần nữa xuất hiện giang hồ - Giải cứu cho cừu nhân họ Liễu



Một trang thư sinh mặc y phục màu trắng nho nhã, được ánh nắng đầu ngày chiếu vào y phục tỏa lên gương mặt một màu bạch ngọc tinh khôi, khiến cho mọi người đi đường đều lấy làm thích mắt khi nhìn một mỹ nam tử đang đi du xuân. Gió xuân thổi bay lất phất tà áo trắng nho sinh của vị thư sinh này càng khiến cho mọi người đều ngỡ đấy là Phan An tái thế, Tống Ngọc tái sanh.

Dáng đi khoan thai, đầu ngẩng cao thẳng tắp, vị thư sinh này đúng là biểu hiện tiêu biểu cho giới văn nhân, chân yếu tay mềm, trói gà không chặt.

Thưởng xuân thì có năm bảy đường, nhưng đa số những người nhàn tản hoặc những văn nhân đều thích vào những trà đình để hưởng hết thú tiêu dao bên chung trà thơm ngát.

Chỉ có trang thư sinh này là có lối thưởng xuân khác thường. Mới giờ này mà vị thư sinh bạch y đã tìm đến tửu lâu. Đệ tử Lưu Linh chăng? Hay là suốt đêm qua trằn trọc tiên tử thơ không được nên đói bụng sớm? Rồi mọi người đều thầm tiếc cho một văn nhân nho nhã đã làm cho mọi người mất hứng du xuân.

Như đã có chủ định từ trước, nên vừa nhìn thấy cánh cửa của Tửu lâu xịch mở là trang thư sinh bạch y này liền đưa chân đi vào ngay, nhưng không phải là vội vã quá đáng.

Trước liễn cơm bốc khốc và trước số thức ăn ê hề, trang bạch y thư sinh từ tốn ăn! Vậy là không phải vì quá đói mà thư sinh vào đây!

Bầu rượu trên bàn còn nút kỹ, chung rượu đặt gần đó vẫn chưa được lật ngửa lên, chứng tỏ vị bạch y thư sinh này không là đệ tử của Lưu Linh.

Nhưng tại sao mới giờ này mà bạch y thư sinh đã vào một tửu lâu. Không sao biết được điều này! Mãi đến khi hàng đầu lũ lượt những nhân vật giang hồ thảo dã kéo nhau vào tửu lâu, và đến khi bạch y thư sinh biểu lộ thái độ đang lắng tai nghe những người giang hồ kháo chuyện nhau thì mới rõ là bạch y thư sinh đang nghe ngóng những chuyện đã và đang xảy ra trên giang hồ.

Nếu đã như thế thì chẳng lẽ bạch y thư sinh cũng là người thuộc giới giang hồ sao? Thuộc giới giang hồ sao được khi lưỡng huyệt thái dương của thư sinh bạch y không nhô cao như mọi người mà lại bằng phẳng thế kia?

Mắt của những tay giang hồ khác thì ánh hàn quang lồ lộ, còn bạch y thư sinh thì chỉ như là một thường nhân, vậy thì thuộc giới giang hồ sao được?

Nhưng nếu hai điều trên thì đòi hỏi công phu luyện tập về nội hoặc ngoại công, thì bạch y thư sinh không sao đủ sức lực mà khổ luyện và ít ra bạch y thư sinh cũng phải đeo mang, vác khiêng theo người khí giới chứ? Như thế trông mới giống những nhân vật giang hồ khác chứ? Có đâu lại như thế này.

Nghĩa là bạch y thư sinh đến một tấc sắt cũng không, vậy thì thuộc giới giang hồ ở chỗ nào? Ai nghĩ thế nào mặc họ! Bạch y thư sinh vẫn từ tốn ăn, đang khi đôi tai không hề bỏ sót bất kỳ một âm thanh nào! Tuy rằng bạch y thư sinh ngồi quay lưng hướng ra ngoài nhưng không một nhân vật nào bước vào tửu lâu mà bạch y thư sinh lại không biết!

Mỗi người tùy theo công phu nông sâu mà họ có những bước chân nặng nhẹ khác nhau. Công phu cao thâm thì bước chân nhẹ như gió thoảng. Ngược lại, công phu thấp kém thì bước chân nặng nề, không khác nào những hạng người vũ dũng, phàm phu tục tử!

Ăn đã gần xong bữa, nghe ngóng đã được một lúc lâu, bạch y thư sinh sắc mắt không dấu được vẻ thất vọng vì đã không nghe được điều cần nghe nên bạch y thư sinh đã định bỏ đi, thì…

“Bước chân nhân vật nào? À! Đến hai! À không! Ba nhân vật này là ai? Để xem nào!”

Bạch y thư sinh tự nhủ với lòng như thế và giả vờ ngồi ngay lại để… ngắm bước tường ngay trước mặt mình!

Ba cao nhân này bước đi đã nhẹ, thật nhẹ, bọn họ lại còn nói chuyện nhỏ nhẹ hơn thế nữa. Nếu bạch y thư sinh không phải là hạng cao thủ tuyệt thế thì có lẽ bạch y thư sinh không thể nào nghe được.

Âm thanh của một người nói :

– Lão Kỳ nè! Phen này lão Kỳ đương nhậm chức vụ Tổng đường chủ, hiển hách quá hé!

Bạch y thư sinh chừng như muốn rúng động thân hình… Người được kêu là lão Kỳ lên tiếng đáp :

– Lão Tửu đâu có vừa gì! Lão làm phó cho ta thì đâu có gì hèn kém! Vì đằng nào lão cũng là lão đệ của ta mà!

Tiếng của vị thứ ba xen vào, ra vẻ châm chọc hai lão kia :

– Hừ! Hai lão cam tâm làm thuộc hạ dưới quyền của lão trọc Thiên Nhất sao?

Bạch y thư sinh thầm giật mình, sau khi đã xác định được ba nhân vật này là ai? Bọn họ chính là Kỳ, Tửu, Họa tán nhân, ba trong Ngũ Kỳ tán nhân, cao nhân đương đại. Đã và đang làm tay sai cho bọn Nhất Thiên bang giả nhân giả nghĩa. Kể cả Thiên Nhất đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm cũng thế.

Trấn tĩnh lại, bạch y thư sinh lắng nghe tiếp…

Âm Phong tán nhân thở dài chán nản đáp :

– Bì sao được với người bán rẻ môn phái.

– Thiên Nhất lão trọc bán rẻ cái gì nào?

Độc Tửu tán nhân chừng như khinh khi Thiên Nhất đại sư khi hỏi câu đó. Âm Phong tán nhân đáp :

– Ba hoàn Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn, đánh đổi chức vị Phó bang chủ!

Giọng nói của Độc Tửu tán nhân vang lên :

– Sao nghe nói là do Thiên Nhất có võ công cao hơn bọn Ngũ Kỳ tán nhân chúng ta?

Họa Điểm tán nhân chen vào giải thích :

– Đánh đổi cũng đúng, mà võ công cao hơn cũng đúng. Nguyên là thế này: Thiên Nhất lão trọc đem ba hoàn Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn tra ra, đổi lại là nửa phần công phu của Bang chủ! Từ đó, lão trọc có võ công cao hơn nên chức vị cao hơn là đúng rồi.

Bạch y thư sinh nghe đến đây thầm chán nản cho bọn người được xưng tụng là Ngũ Kỳ tán nhân này! Bọn họ đang tâm vì quyền lợi và danh vọng, sẵn sàng tiếp tay cho bọn người ác nhân không kể đến lời phỉ báng của đồng loại.

Rồi bạch y thư sinh nghe tiếp nữa.

– Lão Kỳ nè! Liệu ngày khai sơn lập phái tới đây, tên oắt con hôm nọ có đến phá rối hay không? Và nếu hắn đến, thì ai sẽ là người đối phó với hắn vậy?

Đáp lời của Độc Tửu tán nhân, Âm Phong tán nhân nói quả quyết :

– Đương nhiên là Phó bang chủ hoặc là Bang chủ rồi! Vì ta e dẫu cho ba người chúng ta hợp lực lại cũng khó mà đương cự với hắn!

Độc Tửu tán nhân lại hỏi :

– Xuất xứ của hắn ta thế nào? Lão Kỳ biết không hử?

Âm Phong tán nhân đáp nhẹ :

– Công phu của hắn thật là kỳ lạ, ta không làm sao nghĩ ra sư môn của hắn ta.

Họa Điểm tán nhân kinh ngạc hỏi :

– Hai lão đang nói đến ai vậy?

Âm Phong tán nhân không đáp, còn Độc Tửu tán nhân thì xẻn lẻn trả lời :

– Còn ai nữa mà lão Họa hỏi? Lão Họa không nhớ lần ở Võ Đang phái à?

Đoạn Độc Tửu tán nhân thuật lại cho Họa Điểm tán nhân nghe chuyện đụng độ ở khu vực gần chân núi Tu Di giữa hai lão, hay nói đúng hơn là giữa Âm Phong tán nhân và tên oắt con nọ.

Nghe xong Họa Điểm tán nhân lửng lờ nói :

– Ta xem ra… họa may phải có sự hợp lực giữa Bang chủ và lão Thiên Nhất mới có hy vọng thắng được gã này!

– Sao lão Họa biết?

Nghe Âm Phong tán nhân nghi ngờ hỏi thế, Họa Điểm tán nhân ấm ớ một lúc mới đáp được :

– Thì… thì không lẽ ba người chúng ta lại kém lão trọc nọ được sao? Mà không phải lão Kỳ vừa nói, dẫu cho ba người bọn ta cũng không bằng gã này, thì có lý nào lão trọc Thiên Nhất một mình đương cự nổi sao? Ta nói như vậy không đúng sao nào?

Âm Phong tán nhân đuối lý, bèn gắt gỏng bảo, ra vẻ hạ lệnh cho oai :

– Thôi nào! Ăn cho xong đi! Nói mãi thức ăn nguội hết rồi!

Đã lỡ bộ, bạch y thư sinh đành chờ ba vị tán nhân này ăn xong. Chừng nào họ bỏ đi thì bạch y thư sinh mới đi ra được.

Và khi ba lão Kỳ, Tửu, Họa vừa xô ghế đứng dậy, thì bạch y thư sinh lại nghe có tiếng với việc rót vào tai :

“Nếu ngươi muốn gây mâu thuẫn trong nội bộ bọn này, ngươi hãy mau đến Duyệt Lai khách điếm ở trong trấn này. Nhớ nhé, Duyệt Lai khách điếm và ngay trong đêm nay nhé.”

Bạch y thư sinh hoàn toàn có thần tình ngơ ngẩn! Vì đây không phải là âm thanh của vị cao nhân bí ẩn hôm nào đây sao? Tại sao vị cao nhân này có mặt ở đây mà ta không hề hay biết? Thân pháp cao đến thế này sao? Chẳng lẽ ta đã khai thông được Nhâm Đốc nhị mạch mà vẫn không phát hiện được, không qua được thân pháp này sao? Vũ Văn Đức Chính ta không tin là thế được! Không tin là ta không phát giác được cao nhân này!

Hóa ra bạch y thư sinh này chính là Vũ Văn Đức Chính đã từ Tu Di sơn đến thẳng nơi này!

Do nghĩ như thế, nên Vũ Văn Đức Chính vội xoay người đứng lên, nhìn quanh một lượt khắp trong tửu lâu để tìm xem ai là người vừa mới dùng bí pháp Truyền âm nhập mật ám thị cho Vũ Văn Đức Chính?

Cử chỉ đột ngột này của Vũ Văn Đức Chính khiến cho toàn bộ nhân vật võ lâm hiện đang hiện diện tại tửu lâu phải kinh ngạc và đưa mắt dò xét nhìn lại. Như thế này thì càng dễ hơn, giúp cho Vũ Văn Đức Chính quan sát tường tận hơn, tuy rằng Vũ Văn Đức Chính quét mắt nhìn qua mà thôi.

Với nhãn quang tinh tường, Vũ Văn Đức Chính liền tỏ vẻ thất vọng khi không tài nào phát hiện được người vừa phát âm.

Đứng lên đột ngột, và vẻ mặt thiểu não của Vũ Văn Đức Chính làm cho những nhân vật giang hồ ở đây hiểu lầm rằng: bạch y thư sinh vừa nghe tiếng ai kêu trong đám đông bát nháo này nên mới đứng lên dáo dác tìm, nhưng sau đó, do không tìm được bạn hữu nên mới thất vọng.

Do họ hiểu lầm như thế nên bọn họ đã dễ dàng cảm thông và bỏ qua cho Vũ Văn Đức Chính cái ánh mắt nhìn xổ vào mặt người khác này.

Hơn nữa, tất cả bọn họ đều nhún vai, cho Vũ Văn Đức Chính chỉ là một văn nhân bạc nhược, không đáng cho bọn họ gây hấn.

Rồi bọn họ cứ để mặt kệ cho bạch y thư sinh đi ra…

“Muốn đi đâu thì đi! Đi phứt cho rồi! Đồ cái thứ trói gà không chặt!”

Họ vừa ăn uống tiếp tục, vừa nghĩ thế.

Vũ Văn Đức Chính tuy không hiểu vị cao nhân kia nói thế nghĩa là gì nhưng đã ba lần ám thị trước đây rồi nên Vũ Văn Đức Chính không thể không tin.

* * * * *

Cam Lương trấn là một trấn không lớn lắm ở một vùng phụ cận Chung Nam sơn này. Cam Lương trấn chỉ là một chỗ cho thương nhân hoặc khách giang hồ tạm dừng chân trước khi đi vào các vùng trù phú ở phía Nam Trung Nguyên mà thôi.

Do đó, nhân số ở đây không đông lắm, và những người làm nghề buôn bán hoặc mở khách điếm cũng không lấy gì làm nhiều! Do đó, không bao lâu Vũ Văn Đức Chính đã tìm được dễ dàng cái khách điếm có tên là Duyệt Lai này.

Thuê một phòng ở phía sau hậu viên của khách điếm, Vũ Văn Đức Chính vẫn còn băn khoăn :

“Vị cao nhân đó muốn ta tìm gì ở khách điếm nhỏ bé này?”

Mãi đến khi màn đêm đã buông xuống, và khi các phòng trọ ở Duyệt Lai khách điếm đều đã lên đèn thì Vũ Văn Đức Chính mới giật mình thầm kêu lên :

“Ai như cô nàng Liễu Hà Như, Tổng tuần giám của bọn Nhất Thiên bang thì phải?”

Nhìn một dáng người thon nhỏ đang lần bước tìm phòng ở Duyệt Lai khách điếm này một cách tất tả, Vũ Văn Đức Chính mơ hồ đoán lấy chính là Liễu Hà Như, ái đồ của Âm Phong tán nhân.

Không muốn đánh động khi chưa khẳng định đấy là ai, Vũ Văn Đức Chính vọt người ra bằng cửa sổ, đoạn bế khí, bước nhẹ theo sau.

Đến một phòng, khuất mãi đằng sau một góc của khu hậu viên, người có vóc dáng thon nhỏ đưa tay khẽ gõ vào cánh cửa.

Cộc… cộc cộc…

Từ bên trong vang lên một tiếng hỏi nhỏ :

– Ai? Người có vóc dáng nhỏ nhắn đứng bên ngoài vội vàng đáp :

– Là hạ nhân! Bang chủ triệu mời hạ nhân có việc gì sai bảo?

Người bên trong thở ra một hơi dài, tỏ vẻ khoan khoái ứng tiếng mời :

– Ra là Liễu tổng tuần giám! Vào đây! Vào đây đã nào!

Vũ Văn Đức Chính nghe gai gai khắp người, không ngờ vô tình tìm được tên Bang chủ Nhất Thiên bang đang trú ngụ tại Duyệt Lai khách điếm này.

“Sao hắn lại ở đây? Sự có mặt đồng lúc của hắn và ba vị tán nhân tại vùng này dẫn đến mâu thuẫn nội bộ?… Mâu thuẫn gì ở đây giữa một tên Bang chủ và một thuộc hạ?”

Bởi công lực của Vũ Văn Đức Chính lúc này đã đến mức thượng thừa, nên Vũ Văn Đức Chính không cần phải đến sát phòng nọ mới nghe được cuộc đàm đạo bên trong! Mà Vũ Văn Đức Chính chỉ cần đứng cách đấy một quãng, giả như người đang ngắm nghía bầu trời đêm, là mọi người nói ở bên trong được Vũ Văn Đức Chính nghe không sót một tình tiết nào.

Tiếng của Liễu Hà Như kinh ngạc hỏi :

– Bang chủ sao lại ngụ ở đây mà không về Tổng đàn?

Tên Bang chủ ra vẻ chán nản đáp :

– Gia sư cứ nghi ngờ rằng bản Bang chủ bất trung nên bản Bang chủ lúc này… chỉ muốn xông xáo bên ngoài mà thôi!

– Hạ nhân e là… do bang… Bang chủ tưởng tượng mà ra thôi! Chứ theo hạ nhân thì Thái bang chủ lúc nào cũng tỏ ra ưu ái Bang chủ cả! Mà Bang chủ triệu hạ nhân đến đây có việc gì?

Lời Liễu Hà Như nói xong, tên Bang chủ chừng như cũng có phần nào yên tâm, nên hắn đáp nhanh :

– Bản Bang chủ cũng nghĩ thế nhưng bản Bang chủ muốn được biết đích xác hơn, nên đang đêm tối, bản Bang chủ cho vời Tổng tuần giám đến đây để bàn với Tổng tuần giám một việc.

– Việc gì thế, Bang chủ?

– Ngồi! Ngồi đi! Tổng tuần giám cứ ngồi cho thư thả, vì chuyện cũng khá dài kia mà.

Hình như có tiếng Liễu Hà Như ngồi xuống ghế, sau đó Vũ Văn Đức Chính nghe có tiếng Liễu Hà Như lo lắng hỏi :

– Việc gì mà dài thế, Bang chủ?

– Chẳng là bản Bang chủ muốn bàn với Tổng tuần giám là… À! Mà không! Nói đúng ra là bản Bang chủ muốn nhờ Tổng tuần giám tiếp cho một tay!

– Tiếp tay? Hạ nhân làm sao đủ năng lực để tiếp tay cho Bang chủ?

– Đủ! Chẳng những đủ mà Tổng tuần giám có thừa năng lực nữa là đằng khác.

– Là việc gì mà hạ nhân có thừa năng lực?

Giọng nói của tên Bang chủ ra vẻ bí ẩn khi hắn nói :

– Việc gì thì lát nữa bản Bang chủ sẽ nói sau! Nhưng…

– Thế nào? Sao Bang chủ làm cho hạ nhân lo lắng quá!

– Chủ đích của bản Bang chủ là muốn cùng tổng tuần giám làm một chuyện kinh thiên động địa, để chứng tỏ lòng trung của bản Bang chủ đối với gia sư! Để gia sư không nghi kỵ bản Bang chủ nữa! Việc như thế đó, liệu Tổng tuần giám có chịu bản Bang chủ hay không?

Liễu Hà Như hăm hở đáp :

– Tưởng thế nào, chứ giúp Bang chủ biểu hiện lòng trung thì hạ nhân sẵn sàng ngay thôi!

Tên Bang chủ mừng vui nói :

– Nếu thế thì bản Bang chủ có lời đa tạ Tổng tuần giám trước.

Rồi không để cho Tổng tuần giám Liễu Hà Như kịp hỏi rõ thêm, tên Bang chủ Nhất Thiên bang đã nói :

– Nào! Trước khi bàn vào việc cụ thể, bản Bang chủ kính mời Tổng tuần giám cùng uống một chung rượu gọi là chúc mừng nào!

Không hiểu rượu đã được rót hồi nào, vì Vũ Văn Đức Chính không nghe tiếng rót rượu mà bây giờ đã nghe tiếng hai người nâng ly và ngửa cổ nốc cạn.

Ực ực…

Sau đó Liễu Hà Như liền hỏi :

– Là việc gì, Bang chủ hãy nói đi nào!

Không nghe tiếng tên Bang chủ đáp mà chỉ nghe hắn cười hềnh hệch hỏi :

– Liễu tổng tuần giám thấy hương vị của chung rượu ra sao nào?

Kinh nghi, Vũ Văn Đức Chính nghe tiếng Liễu Hà Như hốt hoảng kêu lên :

– Độc? Bang chủ! Hạ nhân đã sơ suất điều gì khiến cho Bang chủ nổi cơn thịnh nộ?

Tên Bang chủ hạ thấp giọng nói trấn an Liễu Hà Như :

– Đâu nào? Bản Bang chủ cảm tạ không hết chứ đâu có thịnh nộ gì với Liễu tổng tuần giám? Yên tâm đi nào?

– Thế… không phải rượu độc thì hạ nhân vừa mới uống gì?

– Hà hà… Xem Liễu tổng tuần giám kìa! Có ai bảo là rượu độc đâu mà Liễu tổng tuần giám lộ vẻ hốt hoảng vậy? Ta đã bảo yên tâm thì Liễu… à à… Liễu cô nương cứ việc yên tâm! Đừng kinh hãi thế!

– Bang chủ!

– Thế nào? Liễu cô nương đang cảm thấy thế nào? Rượu nồng đấy chứ? Chà chà, chắc là Liễu cô nương không quen uống rượu hay sao vậy? Chặc…! Chỉ mới có một chung mà đã đỏ hồng hết khuôn mặt! Hà hà…

– Bang chủ! Nếu không có việc gì nữa, thì hạ nhân đi đây!

Vũ Văn Đức Chính nghe có tiếng chân di động trong phòng! Đoạn có tiếng tên Bang chủ nói :

– Việc chưa xong mà Liễu cô nương định đi đâu?

– Còn việc gì nữa chứ?

– Thì ta đã không có nói rồi sao? Ta đang định cùng Liễu cô nương làm một chuyện kinh thiên động địa kia mà! Và không phải Liễu cô nương đã đồng ý giúp ta, tiếp ta một tay đó sao? Sao Liễu cô nương mau quên quá vậy?

– Ự! Bang chủ! Bang chủ buông tay hạ nhân ra nào! Bang chủ làm gì vậy?

Tiếng tên Bang chủ cười khả ố vang lên, khiến cho Vũ Văn Đức Chính muốn quay người bỏ đi không muốn nghe tiếp nữa…

Nhưng, tiếng la hốt hoảng của Liễu Hà Như chợt kêu lên, khiến Vũ Văn Đức Chính phải ngừng chân nghe :

– Bang chủ định… định vũ nhục hạ nhân sao? Đừng! Đừng! Xin Bang chủ đừng làm thế! Xin Bang chủ buông tha… buông tha cho hạ nhân mà! Bang chủ!

Lúc mới rồi, trước lúc Vũ Văn Đức Chính định bỏ đi, là vì Vũ Văn Đức Chính biết rằng không có điều gì đáng nghe ở đây cả! Mà đây chỉ là chuyện mèo mở gà đồng thôi! Chắc có lẽ đây là chuyện đã từng xảy ra giữa hai tên khả ố, dâm đãng này!

Nhưng khi nghe tiếng kêu hốt hoảng của Liễu Hà Như đã vang lên thì Vũ Văn Đức Chính biết là mình đã hiểu lầm, hiểu sai về sự đoan chính của Liễu Hà Như.

Kế đó, Vũ Văn Đức Chính còn nhớ lại câu ám thị của người bí ẩn đã nói là : “Muốn gây mâu thuẫn nội bộ… hãy tìm đến Duyệt Lai khách điếm… trong đêm nay!”.

Và Vũ Văn Đức Chính lúc này mới hiểu vị cao nhân kia bảo mình cái gì và phải làm gì?

Ra đây đúng là dịp may cho Vũ Văn Đức Chính! Vì nếu Vũ Văn Đức Chính cứu được Liễu Hà Như khỏi bị dập liễu vùi hoa thì ngay tức khắc Âm Phong tán nhân và Liễu Hà Như sẽ quay lưng lại với Nhất Thiên bang! Không chừng còn kéo theo hai vị tán nhân kia cùng quay lại nữa.

Vì dù sao họ cũng là lão hữu với nhau từ bao lâu nay kia mà!

Kịp đến lúc Vũ Văn Đức Chính nghe tên Bang chủ cười lên khả ố, và nói :

– Hà hà hà… Giai nhân đừng có chống cự nữa, vô ích! Hà hà… càng chống cự, Mê hồn dược càng chóng phát tác hơn! Hà hà… ngoan ngoãn chiều ý ta nào… giai nhân!

Thì Vũ Văn Đức Chính không sao dừng được nữa! Cúi xuống, nhặt một hòn sỏi vào tay, Vũ Văn Đức Chính búng mạnh viên sỏi một cái.

Vèo!

Cạch!

Viên sỏi va ngay vào cánh cửa phòng, bấy giờ đã được đóng chặt, vang lên một tiếng động khô khan. Ngay lập tức, tiếng cười của tên dâm tặc chuyên hái hoa bẻ nhụy liền ngưng ngay. Đồng thời mọi tiếng động ở trong phòng cũng lắng lại, chỉ trừ tiếng nức nở của Liễu Hà Như là vẫn còn ấm ức vang ra.

Cạch!

Viên sỏi thứ hai lại được Vũ Văn Đức Chính búng ra…

(thiếu 3 trang)

… Bang chủ đến lão Kỳ muốn nói gì thì nói, ta hoàn toàn không chịu trách nhiệm đâu nhé!

Cho đến lúc này dù Vũ Văn Đức Chính đang giả giọng để phát thoại nhưng đôi tai thì vẫn giương lên để nghe ngóng nên Vũ Văn Đức Chính mới nghe được tiếng động do tên Bang chủ đang lén mở cửa sổ về phía sau hậu viên phát ra! Do đó, Vũ Văn Đức Chính biết rằng tên Bang chủ Nhất Thiên bang chỉ úy kỵ mỗi một mình sư phụ hắn là Thái bang chủ mà thôi.

Để làm cho hắn sợ hơn, bỏ chạy mau hơn, Vũ Văn Đức Chính lại nhại giọng Độc Tửu tán nhân mà nói tiếp :

– Úy, chừng như Thái bang chủ đang đến kia kìa phải không lão Kỳ?

Chuột sợ tiếng động như thế nào thì tên Bang chủ cũng sợ in như thế!

Vũ Văn Đức Chính chỉ nghe trong gió tiếng phần phật nho nhỏ do y phục tên Bang chủ bay ra, lẩn khuất theo lối sau hậu viên của khách điếm là Vũ Văn Đức Chính đã biết ngay được hai điều :

Một là tên Bang chủ đã đào thoát, ắt phen này hắn ta không sao dám chường mặt trình diện trước sư phụ hắn nữa!

Hai là hắn chỉ đào thoát có một thân một mình, không giết cũng không có đem Liễu Hà Như theo! Vì nếu hắn mang Liễu Hà Như theo thì khinh công của hắn không được nhanh nhẹn hoặc nhẹ nhàng như thế!

Yên tâm về việc này xong, Vũ Văn Đức Chính lại băn khoăn đến việc giải quyết cho xong chuyện của Liễu Hà Như.

Nếu đường đột vào để cứu tỉnh nàng ta, không chừng Vũ Văn Đức Chính sẽ bị nàng ta hiểu lầm! Từ đó sẽ dẫn đến chuyện… Họa hổ bất thành, chẳng khác nào xúi đẩy nàng và Âm Phong tán nhân tận tâm tận lực với Nhất Thiên bang hơn.

Còn nếu không vào để cứu tỉnh Liễu Hà Như, thì không lẽ suốt đêm nay Vũ Văn Đức Chính cứ đứng ngoài này để… canh chừng giấc ngủ cho nàng ta sao?

Không vào cũng dỡ mà vào thì… càng dỡ hơn. Đắn đo một lúc, Vũ Văn Đức Chính nghĩ ra một cách. Cách này chỉ thực hiện được nhờ vào võ công cao cường của Vũ Văn Đức Chính mà thôi. Vũ Văn Đức Chính lăng không phi thân vào phía sau căn phòng, đoạn từ bên ngoài cánh cửa sổ còn đang mở toang, Vũ Văn Đức Chính dùng thủ pháp cách không để giải huyệt đánh thức Liễu Hà Như đang ngồi gục mặt trên bàn.

Sau đó, bằng thân pháp thượng thặng, Vũ Văn Đức Chính vừa kêu lên, vừa lao đi, giả như rượt đuổi :

– Đứng lại! Tên trộm hái hoa định chạy đi đâu?

Tiếng kêu lớn này của Vũ Văn Đức Chính đã đánh động mọi người đang trú ngụ tại Duyệt Lai khách điếm, khiến cho bọn khách trọ ùn ùn chạy ra xem đã có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, Vũ Văn Đức Chính vẫn bằng thân pháp thượng thừa, đã ngoặc trở lại phòng mình! Rồi giả như người đang ngủ bị tiếng động đánh thức dỡ chừng.

Vũ Văn Đức Chính trà trộn với bọn người đang huyên náo, đứng xa xa chỉ trỏ vào căn phòng còn sáng đèn. Vũ Văn Đức Chính vờ ngáp dài một cái đoạn nói với người đang đứng bên cạnh :

– Có phải tiếng kêu từ chỗ đó phát ra không? Còn chờ gì nữa sao không đến đó tiếp cứu cho nạn nhân?

Nói xong, giả như người không có võ công nhưng lại thừa đởm lược, Vũ Văn Đức Chính lăng xăng đi đến đó.

Phần thì không biết rõ tiếng động từ nơi nào phát ra, phần thì sợ mất dịp để khoe khoang ta đây là người hiệp nghĩa bên bọn họ liền giở hết tốc lực khinh thân pháp để chạy đến tranh nhau mà chạy.

Vờ như chạy không nổi nữa do đã kiệt lực, Vũ Văn Đức Chính dừng lại ra vẻ tiếc nuối nhìn bọn kia đang phá cửa phòng.

Có người nhanh miệng nhận định :

– Ồ! Đúng là có biến thật. Xem cô nàng đang gục kia thì biết. Không phải ở trên bàn có hai chung rượu sao? Bọn trộm đạo ngang nhiên dám lộng hành.

Người khác cũng lớn tiếng chứng tỏ mình đây cũng có đầu óc nhận xét tinh tường.

– Cánh cửa sổ mở! Cánh cửa sổ đang mở! Ái chà tên hái hoa đã chạy trốn mất rồi!

Rồi mọi người nhao nhao lên bàn cách cứu tỉnh nàng nọ. Có một người do lịch duyệt phong phú, hay do đã quen dùng Mê hồn dược thì không biết đã nhanh nhẩu khẳng định :

– Đúng là Mê hồn dược! Loại này nếu không biết thì cho là khó, nhưng nếu đã biết thì cũng dễ cứu tỉnh.

– Dễ, dễ cái gì? Nếu không biết thì câm đi, còn biết thì nói phứt ra cho rồi, ở đó mà rườm rà mãi.

Người vừa quát nạt chắc có lẽ là người có vóc hình dễ nể lắm cho nên người vừa bảo dễ cứu tỉnh đã vội vã giải thích :

– Nước lạnh! Chỉ cần đắp nước lạnh vào mặt cô nàng là cô nàng sẽ tỉnh lại ngay!

– Nước đây! Nước trà nguội được không?

– Được rồi! Rồi để xem cô nàng tỉnh dậy nói sao cho biết, khi…

– Khi làm sao?

– À… à! Thì ý tại hạ muốn bảo là khi cô nàng phát hiện cô nàng vẫn còn nguyên vẹn, không mất mát gì hết!

– Nói sao? Các ngươi là ai? Sao lại kéo cả vào đây thế này? Ta… ta! À các hạ vừa bảo gì, điệt nữ không có… chưa có bị làm sao hết phải không?

Thì ra Liễu Hà Như vừa mới tỉnh lại, do Vũ Văn Đức Chính đã giải huyệt trước đó, sau lại còn đánh động mọi người quanh đây kéo đến để tìm biện pháp giải Mê hồn dược cho nàng ta. Và Liễu Hà Như đã nghe được đoạn sau, những lời bàn bạc của bọn người này.

Nghe nàng ta ngớ ngẩn hỏi thế, mọi người tranh nhau đáp, chắc là muốn được giai nhân lưu tâm và mang ơn họ. Họ nói :

– May cho cô nương là tại hạ…

– Tại hạ đã nghe có tiếng kêu…

– Là tại hạ đây cô nương!

– Chính tại hạ đã giải Mê hồn dược cho cô nương đó thôi.

Nghe đến đây, Vũ Văn Đức Chính thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng đã được trút bỏ xong, định quay trở lại phòng mình thì lại nghe nữa…

“Tiểu tử khá lắm chuyện ở đây đã tạm xong, để ta lo nốt cho! Bây giờ tiểu tử hãy đi ngay đến Thiếu Lâm tự đi! Nhớ chú ý ở trên đường nhé! Đi đi!”

Quái quỷ thật!

Vừa lẩm bẩm, Vũ Văn Đức Chính vừa quay tròn người quanh thân và phát thoại bằng bí pháp Truyền âm nhập mật :

– Tiền bối… tiền bối đâu rồi?

Bặt vô âm tín! Vũ Văn Đức Chính không sao chịu đựng được nữa khi chỉ là thiên lôi, người ta bảo sao làm vậy.

Vùng vằng, Vũ Văn Đức Chính đi trở về phòng, leo lên giường cố tìm giấc ngủ.

Nằm được một lúc, Vũ Văn Đức Chính nghĩ lại và thấy thẹn trong lòng…

“Bởi ta có năng lực và có lòng trượng nghĩa, nên vị cao nhân này mới chỉ điểm cho ta làm! Và có lẽ đấy những việc mà vị cao nhân đó tuy biết rõ nhưng không đủ năng lực để hành động. Sao ta lại kém nghĩ suy, lấy đó làm chuyện bực mình? Hừ, lần này nếu hỏng việc thì là do ta đã chậm trễ mà thôi! Đi!”

Hiểu rõ như thế, và khó chối bỏ mình là dòng dõi của bậc quân tử đại trượng phu, nên Vũ Văn Đức Chính vùng dậy ngay tức khắc.

Lưu lại tại bàn trong phòng một nén bạc, dư để thanh toán tiền phòng, Vũ Văn Đức Chính lao người theo đường cửa sổ, nhanh như tốc bay biến đi mất vào bóng đêm.

Lúc này chỉ chừng canh ba trên đường đi, duy nhất chỉ có một mình Vũ Văn Đức Chính đang kiêm trình, không khác nào người cô đơn lẻ bóng, không chốn nương thân, không nơi trú ngụ! Trong khi đó, giờ này, mọi người đang say giấc điệp trong một tổ ấm của một mùa xuân đẹp đẻ mà đất trời ban cho.

Cô độc!

Từ bao lâu nay, Vũ Văn Đức Chính vẫn chỉ là người cô độc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.