Thái Cổ Thần Vương

Chương 121: Một Nụ Cười Hóa Giải Ân Oán



– Tần Vấn Thiên.

Sắc mặt Lâm Nguyệt biến ảo không ngừng, vẻ mặt cũng không dễ nhìn gì cho cam, tại sao lại như vậy.

Với sức chiến đấu của Lạc Khai Dương thì vốn có thể đi thêm rất xa, ý tưởng ban đầu của cô vốn là mong muốn Lạc Khai Dương có thể đụng độ đám người Tần Vấn Thiên càng trễ càng tốt. Nhưng hiện tại mới là vòng thứ hai thì Lạc Khai Dương đã đối đầu với với Tần Vấn Thiên rồi.

– Là Lâm Nguyệt.

Tần Dao nhìn về phía Lâm Nguyệt đứng bên cạnh Lạc Khai Dương. Tần Vấn Thiên cũng chuyển mắt nhìn qua, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.

Lúc này một năm trước hắn còn đang ở thành Thiên Ung, khi đó hắn cùng Lâm Nguyệt từng có một ít mâu thuẫn nhỏ.

– Khai Dương, cẩn thận một chút.

Lâm Nguyệt dặn dò một tiếng, cô cũng thật sự không ngờ chỉ trong khoảng thời gian một năm mà cô lại có thể đối mặt với Tần Vấn Thiên lần nữa, hơn nữa lại còn ở cục diện như vậy.

Người ở chín chiến đài đều đi tới, hai người Tần Vấn Thiên và Lạc Khai Dương đều đứng đối diện ở chiến đài thứ chín.

Chỉ thấy Lạc Khai Dương nhìn về phía Tần Vấn Thiên, vẻ mặt có phần ngưng trọng, hắn phóng thích hai Tinh Hồn của mình ra không chút do dự.

Tinh Hồn thứ nhất là một bộ áo giáp, khi phủ lên thân thể của hắn thì khiến toàn thân hắn như được bao phủ bởi một tầng sáng mờ ảo.

Tinh Hồn thứ nhất mà Lạc Khai Dương lựa chọn chính là Tinh Hồn hệ phòng thủ, tăng mạnh khả năng phòng ngự của cơ thể, làm giảm đi chấn động và sức mạnh của những đòn tấn công đánh đến trên người hắn.

Còn Tinh Hồn thứ hai thì lại sáng rực hơn một chút, là một cây đại phủ, thuộc loại Tinh Hồn công kích mạnh mẽ.

Tinh Hồn mà Lạc Khai Dương lựa chọn tự nhiên là có trải qua tạo hình, đại phủ mang tính công kích cùng với áo giáp hệ phòng ngự, một công một thủ, trung quy trung củ, rất có tính cân bằng.

– Mời!

Lạc Khai Dương rất có phong độ, một tay cầm đại phủ, tay còn lại thì làm tư thế mời với Tần Vấn Thiên.

– Mời.

Tần Vấn Thiên cũng đáp lễ, trong lòng bàn tay đồng thời xuất hiện cự chùy Tinh Hồn.

Nếu như Lạc Khai Dương am hiểu công thủ thì hắn càng thích lấy công làm thủ, Tinh Hồn của hắn rõ ràng có ưu thế hơn so với Lạc Khai Dương, chỉ có chút khiếm khuyết ở cảnh giới mà thôi.

Nhưng tất cả mọi người ngày hôm nay tựa hồ quên mất chút khiếm khuyết ở cảnh giới của Tần Vấn Thiên, hoàn toàn coi hắn như người Luân Mạch cảnh tầng chín.

Đó là vì hắn đã đánh bại Giang Tú một trong kinh thành thập tú.

Trong trận chiến ấy, Tần Vấn Thiên thắng được là vì có ưu thế về thân pháp cùng với có khả năng phán đoán trời sinh trong chiến đấu, ngoài ra còn có một kiếm cực kỳ tinh diệu ở phút cuối cùng. Nhưng thực lực của Tần Vấn Thiên mạnh cỡ nào thì vẫn không ai hay biết.

Vì vậy, trận này vẫn có rất nhiều người chú ý đến Tần Vấn Thiên. Liệu hắn có thể thắng tiếp trận này để củng cố địa vị của hắn trong lòng mọi người hay không?

Lạc Khai Dương bắt đầu di chuyển trước, mặc dù không có Tinh Hồn loại nhanh nhẹn, nhưng tốc độ của hắn vẫn rất nhanh.

Có điều dù tốc độ hắn nhanh cỡ nào thì không nhanh bằng Cửu Thiên Côn Bằng Quyết của Tần Vấn Thiên. Mọi người chỉ thấy tốc độ của Tần Vấn Thiên nhanh hơn hắn, chỉ trong giây lát đã nện xuống một chuỳ, mang theo khí thế bá đạo lạ thường.

Thần nguyên trong cơ thể bộc phát, đây là đòn tấn công bằng thần nguyên được ngưng tu bởi nguyên lực tinh thần ở trên tầng trời thứ năm, không gian giống như phát ra một tiếng rền vang nặng nề.

Lạc Khai Dương cũng không cam lòng yếu thế, đại phủ điên cuồng đập xuống, thức thứ nhất trong Khai Sơn cửu thức, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

– Ầm ầm!

Hai luồng lực lượng kinh khủng va chạm cùng một chỗ, nguyên lực tinh thần tựa như hóa thành gió lốc, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lạc Khai Dương chỉ cảm thấy trong mắt của đối phương bắn ra một luồng sáng rực rỡ, chỉ trong tích tắc đó, hắn bỗng cảm thấy vô cùng buồn ngủ, giống như muốn chìm sâu vào trong mộng. Mà trong giấc mộng kia, Tần Vấn Thiên tựa như một người khổng lồ có sức mạnh cực kỳ lớn thời viễn cổ.

– Đã xảy ra chuyện gì thế này?

Trong khi ý thức của mình đang chìm sâu vào mộng, Lạc Khai Dương cảm giác được một tia hoảng hốt, mở mắt ra thì đã thấy Tần Vấn Thiên cầm chuỳ lớn đập xuống, Khai Sơn cửu thức của hắn cũng lập tức rối loạn, chỉ có thể nâng búa lên đỡ đòn.

– Ầm, ầm, ầm…

Vô số đòn tấn công cuồng bạo như mưa rơi đập xuống, điều này khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn ngốc nghếch, trận chiến sao trong phút chốc lại trở nên bạo lực như vậy hử?

Giờ phút này một loạt tấn công điên cuồng của Tần Vấn Thiên phóng ra với tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta rung động. Lạc Khai Dương mất đi ưu thế thì cũng không còn cơ hội vãn hồi lại nữa, vô luận là tốc độ công kích hay tốc độ di chuyển hắn cũng không nhanh bằng Tần Vấn Thiên, mà với sức mạnh của hắn lại không đủ để thay đổi thế cục trong nháy mắt, vì vậy hắn liền rơi vào tình trạng cực kỳ xấu hổ.

Lâm Nguyệt thấy một màn này thì sắc mặt tái nhợt, chỉ thấy cô hô lớn:

– Khai Dương, nhận thua đi.

Lạc Khai Dương cắn răng, trong lòng không phục, nhưng trong tích tắc này, cự chùy lại ầm ầm nện xuống như núi, đại phủ tinh thần trong tay hắn cũng dần dần trở nên mờ ảo sắp biến mất.

Sắc mặt Lạc Khai Dương trắng bệch, nhìn cự chùy không ngừng nện xuống, trong đầu trống rỗng. Mặc dù trên người có lớp phòng ngự cực mạnh, nhưng sức nện của cự chùy cũng đủ để đập nát đầu hắn.

– Không…

Lâm Nguyệt sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong nháy mắt đỏ bừng, không dám tưởng tượng giây phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cự chùy thuận thế nện xuống, nhưng khi nó hạ xuống ngay trên đỉnh đầu Lạc Khai Dương thì lại đột ngột hoá thành ánh sáng đầy trời, tan biến mất dạng.

Thời gian giống như dừng lại ở giây phút này, trên trán Lạc Khai Dương có một giọt mồ hôi rơi xuống.

Hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trên mặt đối phương treo một nụ cười, trong lòng Lạc Khai Dương lúc này bỗng sinh ra sự khâm phục từ tận đáy lòng.

Chợt thấy Lạc Khai Dương hơi cúi người với Tần Vấn Thiên, nói:

– Ta không bằng ngươi, chín vị trí đầu trong Quân Lâm yến nhất định sẽ có một chỗ dành ngươi.

– Đa tạ.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu. Lạc Khai Dương cũng không đi xuống đài chút chần chờ. Trận chiến này người thắng là Tần Vấn Thiên.

Nhìn Lạc Khai Dương đi xuống chiến đài đấu, vẻ mặt Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như nước, trong lơ đãng, hắn nhìn thoáng qua Lâm Nguyệt.

Lúc này trái tim của Lâm Nguyệt đang đập với tốc độ chóng mặt, nhìn thiếu niên kia mỉm cười thì trong lòng cô đột nhiên sinh ra cảm giác mặc cảm lẫn tự ti. Chỉ thấy cô đứng cách rất xa, cúi thấp người nói với Tần Vấn Thiên:

– Xin lỗi vì chuyện lúc xưa.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, một nụ cười hoá giải ân oán. Có vài câu tuy rằng rất khó nghe, nhưng khi đó tuổi trẻ ngang tàng, cũng không đáng để mãi trong lòng không buông.

– Xem ra cô gái này trước kia từng có mâu thuẫn với Tần Vấn Thiên.

Mọi người nhìn thấy một màn này thì thầm than trong lòng.

– Mỉm cười hoá giải ân oán, không tệ.

Phía học viện Đế Tinh, Mạc Thương Hàm mỉm cười gật đầu. Đối với đệ tử này, hắn càng xem càng cảm thấy hài lòng.

Tần Vấn Thiên đi xuống chiến đài, nhưng giờ phút này mọi người cũng đã xem hắn như là một người có đủ sức mạnh tranh đoạt chín vị trí đầu trong Quân Lâm yến rồi.

Thực lực của Lạc Khai Dương đã xem như không tệ nhưng khi đối mặt với Tần Vấn Thiên thì hắn căn bản lại không có sức đánh trả, thậm chí bọn họ vẫn nhìn không thấu sức chiến đấu thật sự của Tần Vấn Thiên mạnh mẽ bao nhiêu.

Trải qua hai lần chiến đấu, mọi người chỉ thấy hắn rất có thiên phú chiến đấu, như thể từ khi sinh ra đã có vậy, nắm bắt tình hình chiến đấu lẫn cơ hội đều có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.

Mặc dù hai trận chiến này thoạt nhìn chiến đấu có phần đơn giản, chính vì bản thân Tần Vấn Thiên như có được thiên phú hóa phức tạp thành giản đơn vậy.

Các trận chiến tiếp theo vẫn vô cùng đặc sắc, cũng có không ít trận đấu giao tranh cực kỳ kịch liệt, nhưng càng về sau, Tần Vấn Thiên vẫn chưa gặp được đối thủ nào có thực lực mạnh mẽ. Hắn cũng chỉ dùng cự chùy tinh thần cùng với thân pháp mạnh mẽ đã có thể áp chế đối phương gắt gao rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chiến đấu ở chín chiến đài lớn cũng dần dần trở nên dữ dội hơn. Trọng tài của mỗi một chiến đài đấu tựa hồ cũng muốn tận lực đưa trận chiến kịch liệt nhất đến cuối cùng. Mặc dù là người được tiếng hô lớn nhất trong mười tám người cũng gặp phải khiêu chiến cực kỳ gian nan. Tuy nhiên ngoại trừ Giang Tú ra thì không có người có thực lực mạnh được ủng hộ bị loại nữa, nhưng họ thắng cũng không dễ dàng gì.

Chỉ có đám người Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm và Đệ Tam Dạ vẫn lấy tư thế cuồng ngạo đè nặng đánh bại đối thủ.

Khi mặt trời dần dần di chuyển từ đông sang tây, ánh nắng ấm áp vẫn chiếu rọi trên mặt đất như trước, lúc này đã có ba chiến đài kết thúc tất cả trận chiến. Số người cũng còn lại ở sáu chiến đài kia cũng không nhiều lắm. Hơn nữa trọng tại còn trực tiếp khiến những người còn lại đều cùng lên đài đấu với nhau.

Vòng thứ nhất của Quân Lâm yến dường như sắp kết thúc rồi.

– Chiến đài thứ tám, Đệ Lục Dạ, Nhược Hoan, Diệp Chỉ, Dư Phi, tất cả cùng lên đây.

Giờ phút này, trọng tài của chiến đài thứ tám miệng nói. Ở chiến đài này còn dư lại bốn người.

Đệ Lục Dạ cùng với người xếp thứ bảy trong kinh thành thập tú là Diệp Chỉ đều là hai người được xem trọng trong mười tám người. Nhược Hoan cùng với Dư Phi đều có tỷ lệ chung tiền phường Thiên Diệu, nhưng tỷ lệ chung tiền khi đặt bọn họ có thể đi vào chín vị trí đầu của Quân Lâm yến khá cao. Rõ ràng có vẻ phường Thiên Diệu không xem trọng họ lắm.

Kế tiếp nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì e rằng là Đệ Lục Dạ và Diệp Triển sẽ chia nhau đối chiến với hai người Nhược Hoan và Dư Phi.

Chỉ có điều là hai người Nhược Hoan và Dư Phi đều là người của học viện Đế Tinh, có vẻ khá đáng tiếc.

– Chiến đài thứ chín, Đệ Thất Dạ, Tần Vấn Thiên, La Thành, cũng cùng đi lên.

Trọng tài của chiến đài đấu thứ chín cũng chậm rãi mở miệng. Chiến đài thứ chín này trải qua vô số trận đấu cũng chỉ còn lại ba người, vì vòng trước còn lại sáu người, mỗi người đều chiến thắng đối thủ của bản thân mới xuất hiện cục diện bây giờ.

Như vậy kế tiếp, trong ba người Đệ Thất Dạ, Tần Vấn Thiên cùng với La Thành sẽ phải loại bỏ một người.

– Đệ Thất Dạ tuy rằng là nữ tử, nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, hẳn là có thể đi tiếp vào vòng trong. La Thành thì có đao mang lợi hại, hơn nữa còn có sự tàn nhẫn, sợ rằng thực lực không thue gì Giang Tú. Nếu trọng tài để hắn cùng Tần Vấn Thiên tranh đoạt một vị trí trong buổi tiệc, cơ hội chiến thắng cũng chỉ có ba phần thôi.

Không ít người nghĩ vậy trong lòng, bọn họ cho rằng xác suất Tần Vấn Thiên vào vòng trong rất lớn, nhưng muốn đánh bại La Thành điên cuồng sợ rằng cũng không phải dễ dàng gì.

Các trận quyết đấu tất cả mọi người đều đã xem qua rõ ràng, bọn họ đương nhiên cũng thấy được biểu hiện của La Thành.

– Chiến đài thứ tám, Đệ Lục Dạ đối chiến với Dư Phi, Diệp Triển đối chiến với Nhược Hoan. Chiến đài đấu cũng đủ lớn, hai trận tiến hành cùng lúc.

Trọng tài chiến đài đấu mở miệng, khiến tất cả đám người trong mắt đều lóe sáng, hai trận chiến đặc sắc đều đồng thời tiến hành.

Quả nhiên không có ngoài dự đoán của bọn họ, vị trọng tài này thật sự để Đệ Lục Dạ và Diệp Triển chia nhau chiến đấu với Dư Phi và Nhược Hoan.

Đệ Lục Dạ và Dư Phi là trận chiến giữa nam nhân với nhau, Diệp Triển và Nhược Hoan lại là trận chiến giữa hai cô gái xinh đẹp, cũng để người ta vô cùng chờ mong.

– Chiến đài thứ chín, ba người các ngươi đồng thời chiến đấu, người nào bị đánh xuống đài đầu tiên sẽ bị loại trừ.

Một thanh âm đột ngột truyền ra, khiến cho mọi người lộ ra vẻ hứng thú. Vị trọng tài này đúng là có gan chơi lớn, lại dám để cho Tần Vấn Thiên, La Thành Đệ Thất Dạ tiến hành hỗn chiến.

Nếu hai trong ba người họ thương lượng với nhau cùng đối phó với người còn lại thì phải làm sao đây?

Vị trọng tài này đúng là đủ cứng!

Có lẽ hắn cũng không muốn bất kỳ người nào ở không mà hưởng nên mới ra chủ ý như thế!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.