Một sáng đầu đông trong veo của ngày Chủ Nhật bên Paris yêu dấu. Phố dài thật dài và lòng người buồn thật buồn. Lam lặng lẽ bước từng sải dài, bước chân uể oải. Cô đang trên đường tới bệnh viện. Hôm nay Paris tự dưng đổ mưa làm cô nhớ tới Việt Nam, nhớ những quá khứ chẳng mấy vui vẻ ở đó. Bước chân cô dừng lại trước cổng bệnh viện. Cô bé bước vào, đôi mắt đưa tìm một ai đó. A!!!!! Kia rồi!!!!! Cô bé vui vẻ tiến lại gần cô y tá xinh xắn bữa trước giúp cô đây rồi. Lam lại gần cô gái mỉm cười thật tươi, nụ cười trong veo mà cô hằng tự hào:- Hello!!! You still recognize me???????? ( Xin chào!!! Bạn còn nhận ra tôi chứ?????)
Cô y tá sau 3s nhìn Lam vẻ suy ngẫm………
– Oh my god!!!!!! Is it true that you??????? (Ôi chúa ơi!!!!! Là bạn sao??????)_Cô y tá reo lên mừng rỡ. Họ ôm chặt lấy nhau một cách xã giao. Nhìn họ vậy chẳng ai có thẻ đoán ra họ mới chỉ là những người bạn mới quen từ hôm qua và mới chỉ xa nhau một ngày thôi. Lam mỉm cười thật tươi rồi đưa bàn tay ra trước mặt côgái:
– My name is Luc Tue Lam. And you???????? ( Tôi tên là Lục Tuệ Lam. Còn bạn????)
Cô gái đưa tay ra mỉm cười nắm nhẹ bàn tay Lam:
– I’m Anne, Mai Anne. Glad to be acquainted with you. (Tôi là Anne, Mai Anne. Rất vui được làm quen với bạn)
– Me too (Tôi cũng vậy)_ Lam mỉm cười
– Oh my god. Are you volunteer??????(Chúa ơi, bạn là tình nguyện viên??????)_ Anne giật mình khi nhìn chiếc đồng hồ đang dần chỉ 8h.
– Oh_ Lam cũng ko kém giật mình, cô vội tạm biệt Anne rồi chạy vào phòng quản lí của bênh viện nhận đồng phục của tình nguyện viên bắt đầu công việc của một tình nguyện viên.
…………………………………………………………………………………………….
12 phút sau,
Lam bước ra với trang phục của tình nguyện viên: chiếc áo sơ mi với màu xanh hòa bình mà cô luôn ưa thích cùng quần jean.
Nhiệm vụ đầu tiên của cô là thay chăn, ga cho các bệnh nhân phòng 23. Sau đó nói chuyện với các bênh nhân ko có người thân ở bên cạnh. Cuối cùng là dọn dẹp lại phòng cho các bác sĩ. Ôi, toàn nhưng công việc mà cô chỉ nghe thôi đã thấy mệt rồi.
……………………………………………………………………………….
11strong3′
Lam bước ra khỏi phòng 23. Thật mệt mỏi!!!!!! Công việc còn khó hơn nhiều lần so vơi cô tưởng. Những bệnh nhân ở dây toàn là những người đã có tuổi. Cô phải khốn khổ khi sử dụng vốn từ ít ỏi của mình để nói chuyện với họ. Tuy nhiên, có vẻ họ rất có thiện cảm với cô thì phải.
Niềm an ủi duy nhất của ô hiện giờ là: đã tới giờ ăn trưa. Lam tới căng-tin chọn một phần khá lớn rồi bê tới bàn. Anne cũng tới gần Lam ngay sau đó, cô mỉm cười:
– I can sit here?????? ( Tôi có thể ngồi đây chứ?????)
– Yes (Vâng)_ Lam mỉm cười gạt đầu
Họ ngồi xuống rồi nói chuyện thật vui vẻ như những người bạn lâu năm.
…………………………………………………………………………….
13h 28′
Lam chạy tới phòng 21 để dọn lại phòng của bác sĩ đúng như trong nhiệm vụ. Phòng 21…………nếu cô nhớ ko nhầm thì phòng đó là phòng của người thanh niên Việt Nam mà hôm trước cô gặp. Hình như anh ta tên là Nguyên thì phải. Mải đuổi theo dòng suy nghĩ, chẳng mấy chốc Lam đã tới phòng 21. Cô khẽ gõ cửa
“Cốc, cốc, cốc”
Lam gõ hoài nhưng chẳng thấy ai ra mở cửa. Cô khẽ đẩy cửa bước vào.
Căn phòng trắng hơi bề bộn với mùi thuốc khử trùng quen thuộc. Người thanh niên ngồi giữa những chồng giấy xếp ngổn ngang, đôi mắt thông minh ẩn sau cặp kính cận màu đen nheo lại như tìm kiếm một cái gì đó. Lam đứng lặng thinh .Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị lỗi đi một nhịp. Cặp kính cận màu đen, đôi mắt luôn nheo lại mỗi khi suy nghĩ,….. Người con trai đang trước mặt cô với người con trai từng làm cô tổn thương thực sự rất giống nhau. Trái im cô nhói lên sau mỗi nhịp đập, kí ức ở Việt Nam như chợt ùa về. Nguyên khẽ ngẩng đấu lên, bắt gặp ánh mắt của Lam, cậu khẽ mỉm cười. Lam giật mình đưa ánh mắt đến nơi khác.
– Xin lỗi đã làm phiền, tôi đến đây để dọn lại căn phòng theo nhiệm vụ
Nguyên ngoảnh đi, ngoảnh lại nhìn căn phòng bề bộn của mình cười trừ:
– Phòng hơi bề bộn một chút, nhờ cô bé cả đấy.
Lam bước vào phòng bắt đầu công việc của mình. Nguyên tránh ra một bên tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình.
Họ làm việc rất hăng say nhưng có phần kém tự nhiên. Nguyên bất giác đưa đôi mắt nhìn Lam đang kiễng chân đặt xấp tài liệu lên tủ. Nhìn cô bé thật tội nghiệp!!! Vì chiếc tủ thiết kế theo kiểu nước ngoài nên với chiều cao của một cô gái Việt Nam 16 tuổi thì…………..
Lam chới với, mất đà và……
Nguyên vội chạy tới tính đỡ cô bé thì chân cậu đá phải xấp tài liệu và………
“Choang”, âm thanh chua chát của chiếc kính vỡ reo lên
Họ nằm sóng soài trên nền đất lạnh. Sau 14s trấn tĩnh lại tinh thần, Lam bò dậy, quay sang thì thấy Nguyên đang nằm trên nền đất cạnh chiếc kính vỡ. Cậu ta cũng ngồi dậy ngay sau đó.
Lam bất giác bật cười, cô chưa bao giờ thấy một người hậu đậu như cậu vậy. Còn Nguyên thì ngượng ngùng gãi mũi. Lam chợt để ý, cậu ta nhìn cũng khá đẹp trai. Căn phòng chẳng còn ko khí ngột ngạt như trước nữa.
– À, phải rồi. Cô bé là Lam phải ko?????_ Nguyên vừa nhặt vụn thủy tinh do kính vỡ ra vừa quay sang nhìn Lam
– Vâng, Lục Tuệ Lam. Còn anh chắc là Hoàng Nguyên.
– Ồ. Cô bé vẫn còn nhớ à??????
– Ko hẳn, là bởi vì……….._ Lam vừa nói vừa trỏ tay về phía tấm bảng màu xanh in dòng chữ: Dr. Hoang Nguyen
– Cô bé bao nhiêu tuổi???????
– 16
– Tôi thì đã 21
– Từ từ đã, anh đang là bác sĩ mà tại sao…….._ Lam đưa đôi mắt lên nhìn Nguyên, ko giấu được vẻ thắc mắc
– Cô bé đã bao giờ nghe đến hiện tượng học nhảy cấp chưa???????
– Vậy là anh đã học nhảy cấp à????
– Vâng_ Nguyên mỉm cười tự hào trước thái độ thán phục của Lam
Cứ thế, họ tiếp tục trò chuyện của mình. Ko khí đã thoải mái, tự nhiên hơn trước rất nhiều