Thạch Phong Thành

Chương 10: Giữa long đàm hung nhân xuất hiện - tiêu minh chủ thu nhận truyền nhân



Gọi là Chính Nghĩa Sảnh nhưng thật chất đó chính là cách gọi khác của Minh chủ phủ, nơi lưu người của nhân vật đứng đầu võ lâm Trung Nguyên. Do đó nội phủ của Chính Nghĩa Sảnh đương nhiên phải to rộng cho xứng với danh vị Minh chủ võ lâm.

Trong một tịnh phòng nằm lọt thỏm giữa một nộp phủ rộng lớn đó. Viên Kỳ Hải thật sự khoan khoái khi lần đầu tiên trong đời nó được tận hưởng mùi vị của sự xa hoa khác thường.

Giường êm chăn ấm, một mình một phòng và không bị ai quấy nhiễu, đấy là một điều mà Viên Kỳ Hải đã từng ao ước nhưng đến nay mới có được.

Vào lúc này, trong khi Mã, Hoa nhị vị trưởng lão đang đàm đạo với Tiêu minh chủ ở htư phòng, Viên Kỳ Hải bỗng nảy ý tò mò muốn tìm hiểu khắp mọi nơi trong Chính Nghĩa Sảnh. Nó liền thực hiện ý định.

Đi quanh quẩn một lúc, Viên Kỳ Hải chợt laạc bước vào một hoa viên nằm ở phía hậu sảnh.

Là một hoa viên của Chính Nghĩa Sảnh nên việc có nhiều loài kỳ hoa dị thảo được trồng ở đây không phải là chuyện lạ.

Nhìn ngắm sự bề thế dành riêng cho vị Minh chủ võ lâm, Viên Kỳ Hải càng lúc càng cảm nhận được sự mâu thuẫn của bản thân. Vì lời căn dặn trước đó của Mã trưởng lão. Viên Kỳ Hải buộc phải nghi kỵ Tiêu minh chủ. Ngược lại từng lời nói cử chiỉ của Tiêu minh chủ cộng với sự bề thế đáng có trước mặt nó. Viên Kỳ Hải không thể không ngưỡng mộ và khâm phục Tiêu minh chủ.

Bất giác, Viên Kỳ Hải tự hỏi thầm:

– Ta nên tin hay không tin vào Tiêu minh chủ? So sánh thái độ của Mã trưởng lão và Tiêu minh chủ, một người thì có nhiều thái độ khả nghi, người thứ hai thì đường đường chính chính, tại sao ta phải tin theo lời Mã trưởng lão để cứ nghi kỵ Tiêu minh chủ? Có phải vì Mã trưởng lão đã truyền thụ bộ pháp vô danh cho ta nên ta vì thiện cảm phải tin vào Mã trưởng lão không? Tại sao ta không nghĩ rằng Mã trưởng lão chịu truyền thụ bộ pháp là có mưu đồ bất lợi cho ta? Ta có còn nên tin ở Mã trưởng lão nữa không?

Cùng với những nghi vấn này tâm trạng của Viên Kỳ Hải mười phần đã ngã hết tám phần thiện cảm về phía Tiêu minh chủ. Và nó bỗng quyết tâm là sẽ nói rõ tất cả với Tiêu minh chủ và Mã trưởng lão.

Nó vụt quay lại với ý định là đến thư phong, nơi mọi người đang đàm đạo.

Thế nhưng, vừa mới quay lại Viên Kỳ Hải bỗng hoảng hồn đến đờ cả người.

Trước mặt nó, trong đêm mờ tối chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt của mảnh trăng thượng tuần hình cánh cung đang chìm khuất dần về phía chân trời, một bóng người trùi trụi từ đầu chí chân đang sừng sửng đứng nhìn nó một cách đe dọa.

Bóng đen nọ bỗng nâng dần hữu thủ lên, Viên Kỳ Hải vẫn đứng bất động.

Chỉ khi hữu thủ của bóng đen nọ chợt co dần lại, biến thành một ngọn trảo, Viên Kỳ Hải bỗng bật lên tiếng kêu:

– Hắc Sát Phi Trảo !

Vụt !

Tiếng kêu của Viên Kỳ Hải vừa vang lên, hữu trảo của bóng đen nọ liền chớp động và lao vụt vào đầu nó.

Một khi tiếng kêu đã được phát ra, Viên Kỳ Hải liền như người từ cõi chết sống lại, cước chân liền dịch bộ theo bản năng.

Soạt ! Vù.. Tính mạng đang như chỉ mành treo chuông, Viên Kỳ Hải nhớ kịp thời dịch chuyển theo bộ pháp vô danh nọ, nên thoát chết trong gang tấc.

Bóng đen nọ cũng phải bất ngờ trước diễn biến này ! Tiếp đó vẫn không hề mở miệng nói một lời, bóng đen nọ hùng hổ lao đến và vụt hết trảo này đến trảo khác vào người của Viên Kỳ Hải.

Vụt ! Vụt !

Qua lúc sững sờ, Viên Kỳ Hải dần dần bình tâm lại. Nó tiếp tuục thi triển bộ pháp nọ để tránh những chiêu Hắc Sát Phi Trảo cực kỳ lợi hại mà bóng đen đang cố tình dồn nó vào tử địa.

Sau khi thoát được thêm ba lượt nữa, Viên Kỳ Hải vì quá kinh nghi nên buột miệng kêu lên:

– Ác ma ! Ngươi là ai? Sao ngươi phải quyết lấy tính mạng của ta? Ngươi nói đi chứ !

Miệng nói và chân vẫn luôn giữ vững cước bộ, Viên Kỳ Hải vẫn không nghe đối phương đáp lời.

Ngược lại, đối phương đang bắt đầu sử dụng đến tả thủ.

Hữu trả và tả quyền, cả hai cứ luôn quấn sát lấy bóng hình của Viên Kỳ Hải và làm cho Viên Kỳ Hải càng lúc càng thêm khó khăn.

Tuy nhiên, bộ pháp vô danh nọ cho đến lúc này vẫn tỏ ra hữu dụng, Viên Kỳ Hải vẫn tiếp tục thoát hiểm trong gang tấc.

Vừa tránh né, Viên Kỳ Hải vừa mở miệng gào, hỏi nữa:

– Ngươi có phải là Bắc Cương môn hạ không? Đây là Chính Nghĩa Sảnh, nơi lưu ngụ của Minh chủ võ lâm Trung Nguyên, ngươi vào đây mà không sợ chết sao?

Mặc cho Viên Kỳ Hải kêu hỏi hết câu này đến câu khác, bóng đen nọ tịnh không lên tiếng đáp lời!

Điều đó khiến cho Viên Kỳ Hải phải nghi và hỏi:

– Ngươi có nghe ta hỏi gì không? Ngươi không lên tiếng là vì ngươi điếc hay ngươi bị câm nên không nói được?

Thấy trước sau đã là mười chieêu nhưng vẫn chưa chạm được vào người Viên Kỳ Hải dù chỉ là chạm vào chéo áo, bóng đen nọ liền hừ mũi một tiếng lạnh lùng và ra tay quyết liệt hơn.

– Hừ !

Vù… vù…

Quyền phong và trảo kình cứ rít lên không ngớt và cứ lao qua người Viên Kỳ Hải sườn sượt. Thấy đối phương ra tay càng lúc càng lợi hại và còn không thèm một lời đáp lại bấy nhiêu câu cật vấn của mình, Viên Kỳ Hải dù sợ hãi cũng phải sinh giận.

Nó bỗng gào lên:

– Ngươi không nói thì ta cũng không nói ! Còn như đánh thì ta cũng biết đánh vậy ! Xem đây !

Vù…

Nhân một lần tiếp cận với đối phương bằng vào sự biến ảo của bộ pháp vô danh, Viên Kỳ Hải vừa nhìn thấy khí hải huyệt của hắn đang trong tầm tay liền vung quyền đập mạnh vào đấy.

Viên Kỳ Hải hoàn toàn bất ngờ khi nhận ra rằng lần vung quyền này của nó bỗng xuất phát ra một tiếng quyền phong khá rõ.

Do bất ngờ nên Viên Kỳ Hải có phần chậm tay lại một chút.

Dẫu là chậm tay nhưng tay quyền của Viên Kỳ Hải sau cùng cũng chạm được vào khí hải huyệt của đối phương.

Bùng !

Thêm một lần nữa Viên Kỳ Hải lại bất ngờ, vì tay quyền của nó vừa chạm vào người đối phương thì tiếng quyền kình cho dù là nhỏ cũng đã xuất hiện.

Và chuyện lạ lùng liền xuất hiện ngay sau đó.

Bóng đen nọ trúng phải một quyền đúng vào lúc bất phòng liền rùng mình khắp lượt và phải bước lui lại.

Chưa hết, từ đầu cho đến giờ bóng đen đó trước sau vẫn không lên tiếng, thì bây giờ y bỗng kêu lên như hóa rồ:

– A… a…

Với liên tiếp có nhiều điều bất ngờ xảy ra, Viên Kỳ Hải đứng sững người như hóa đá và quên rằng bóng đen nọ chính là người đang muốn lấy mạng nó.

Sau khi bật kêu lên thành tiếng, bóng đen nọ bỗng xoay đầu và đưa mắt nhìn quanh quất. Thấy xung quanh hoa viên vẫn vắng lặng, bóng đen nọ vội đảo người và chồm thật nhanh vào Viên Kỳ Hải. Hữu trảo của hắn vụt xuất hiện và chộp nhanh vào đỉnh đầu của Viên Kỳ Hải.

Vẫn ngơ ngác và hoang mang, Viên Kỳ Hải nào biết rằng số mệnh của nó đã đến lúc tận tuyệt.

Thế nhưng, không sớm cũng muộn, đúng vào lúc bóng trảo của bóng đen nọ còn cách đỉnh đầu Viên Kỳ Hải chừng một xích (bằng một lần chiều dài của một khuỷu tay), một tiếng gầm chợt vang lên thật cấp bách:

– Tiểu thế huynh, chạy !

Rùng mình tỉnh lại, hoàn toàn là theo bản năng, Viên Kỳ Hải vụt đảo người dịch bộ sang một bên.

Soạt !

Cánh tay tả của Viên Kỳ Hải chợt nóng rát lên khiến nó phải cúi đầu nhìn xuống.

Toàn bộ Ống tay áo bên tả của nó do bị trảo thủ của đối phương chộp phải đã rách rời ra và lưu lại trên cánh tay tả của nó năm vệt dài suýt nữa phạm vào thịt.

Vẫn chưa hết, âm thanh nọ một lần nữa lại khẩn trương kêu lên:

– Tiểu thế huynh cẩn trọng !

Không kịp ngẩng đầu lên và cũng không kịp nghĩ suy lần thứ hai, Viên Kỳ Hải đã phải dịch chuyẻn thân mình theo bản năng.

Soạt ! Vù…

Thoát mạng thêm một lần nữa, Viên Kỳ Hải vừa kinh tâm vừa giận dữ, và khi nguyên phần lưng của đối phương chợt hiển hiện ngay trước mắt Viên Kỳ Hải, bao nhiêu sự giận dữ của nó liền trút tất cả lên linh đài huyệt của ác ma.

Viên Kỳ Hải tận lực bình sinh vung nắm quyền nhỏ bé của nó, đập mạnh vào huyệt linh đài của hắn.

Bung !

Tiếng quyền kình liền xuất hiện ngay bên tai Viên Kỳ Hải.

Và cùng một lúc với tiếng quyền kình này, bóng đen nọ bỗng hộc lên một tiếng dữ dội.

Hừm !

Tiếng kêu này nếu cho là tiếng kêu đau cũng được, còn nếu bảo là tiếng hầm hừ giận dữ cũng không sai.

Kêu xong bóng đen nọ gần như là chúi người về phía trước và thoắt cái đã mất dạng vào bóng đêm mịt mùng.

Không quan tâm đến việc bóng đen nọ đột nhiên bỏ chạy, Viên Kỳ Hải chỉ chằm chằm vào một góc của hoa viên, nơi lúc này có người đã hai lần nhắc nhở nó kịp lúc.

Chính từ góc hoa viên này hiện đang có ba nhân vật lần lượt xuất hiện trước mặt Viên Kỳ Hải. Đó là Mã, Hoa hai vị trưởng lão Cái Bang bà Tiêu minh chủ.

Xác định được tiếng kêu nhắc nhở lúc nãy là do Mã trưởng lão buông ra, Viên Kỳ Hải vừa mừng vừa sợ vội chạy ào đến đón Mã trưởng lão.

Nó hốt hoảng bảo:

– Mã tiền bối ! Là bọn hạ nhân Bắc Cương ! Ở Chính Nghĩa Sảnh này bọn ác nhân vẫn ngang nhiên xuất hiện. Tiểu điệt suýt nữa đã mất mạng rồi.

Câu nói của Viên Kỳ Hải chẳng khác nào lời trách khéo Tiêu minh chủ, khiến cho Tiêu minh chủ phải chột dạ:

– Sao Tiểu huynh đệ biết đối phương là môn hạ Bắc Cương? Đối phương đã tự nhận như vậy hay sao tiểu huynh đệ?

Nhếch môi cười lạnh, Mã trưởng lão bỗng lên tiếng:

– Minh chủ có nhìn thấy dấu vết gì trên tả thủ của Viên Kỳ Hải không? Minh chủ cho đó là do công phu nào gây ra?

Tiêu minh chủ đến bây giờ mới nhìn thấy năm vết đỏ chạy dài suốt cánh tay tả của Viên Kỳ Hải.

Tiêu minh chủ giận dữ rít lên:

– Là Hắc Sát Phi Trảo? Đúng là bọn Bắc Cương môn hạ rồi.

Liền sau đó, Tiêu minh chủ bèn hét lên vang trời:

– Cao Thạch, Cao Phi đâu?

Âm thanh tiếng hét này của Tiêu minh chủ làm náo động khắp Chính Nghĩa Sảnh. Và lập tức một bóng nhân ảnh xuất hiện, lúc vẫn còn cách xa những mười trượng, nhưng bóng nhân ảnh nọ đã phải vội vàng lên tiếng:

– Sư phụ ! Đệ tự đến ngay đây !

Vút !

Gương mặt của Tiêu minh chủ bình thường vốn không giận đã nghiêm, thì bây giờ là lúc Tiêu minh chủ đang giận dữ, diện mạo càng thêm đáng sợ.

Toàn thân của Cao Phi liền run lên bần bật khi nghe Tiêu minh chủ quắc mắt hỏi lớn:

– Cao Phi ! Còn Cao Thạch, đại ca của ngươi đâu? Hắn không nghe ta gọi sao?

Cố trấn tĩnh nhưng không được, Cao Phi lắp bắp đáp lời:

– Bẩm sư phụ! Đại ca… đại ca…

Bốp !

Tuy Tiêu minh chủ không hề động đậy đôi chân nhưng chỉ một cái thoắt người, Tiêu minh chủ không những đã kịp tát vào một bên mặt của Cao Phi mà còn ung dung quay trở lại như chưa hề rời đi vậy.

Tiêu minh chủ còn gắt lên:

– Ngươi xem ngươi kìa, có còn thể thống gì nữa không? Những gì ta giáo huấn, ngươi không còn nhớ nữa sao? Lâm nguy bất loạn, nhớ chưa? Bình tâm lại được rồi. Bây giờ thì nói đi.

Cách dạy bảo của Tiêu minh chủ thật khác người. Tuy nhiên, nhờ lẽ đó Cao Phi đã bình tâm lại.

Hắn nói:

– Bẩm sư phụ! Chúng đệ tử có phát hiện có kẻ gian đột nhập. Vì phải truy đuổi kẻ gian, gia huynh có nhờ đệ tử bẩm lại:

sẽ quay về chịu tội với sư phụ sau.

Gương mặt của Tiêu minh chủ bỗng giãn ra vì tin này:

– Kẻ gian hiện giờ ở đâu?

Cao Phi đáp:

– Lúc đệ tử vội vàng đi đến đây, gia huynh đã bắt gặp kẻ gian đang chạy về phía bắc.

– Hừ ! Kẻ gian gồm bao nhiêu người?

Cao Phi đáp:

– Chỉ có một !

– Hắn đã lọt vào đây bằng cách nào? Sao bọn ngươi lúc tuần tra lại không phát hiện?

Thoáng lo sơ, Cao Phi vội vàng giải thích:

– Như thường lệ, bọn đệ tử chia thành hai cánh để tuần phòng. Tên này nếu vào được có lẽ là hắn đã chờ cho đến lúc hai cánh của bọn đệ tử gặp nhau ở phía trước. Nhân đó hắn mới lẻn vào.

Lời giải thích của Cao Phi tuy hợp tình hợp lý nhưng vẫn không làm cho Tiêu minh chủ nguôi giận.

Tiêu minh chủ đưa tay chỉ về phía Viên Kỳ Hải cho Cao Phi nhìn thấy rồi lên tiếng trách mắng:

– Ngươi thử nhìn xem ! Vị tiểu huynh đệ này khi lên tiếng nói ra lời không tin vào năng lực của chúng ta, ngươi liền tỏ vẻ giận dữ. Chuyện đã xảy ra như thế này, ngươi giải thích như thê nào đây?

Thoạt nhìn qua dáng vẻ bên ngoài của Viên Kỳ Hải, Cao Phi đương nhiên đã hiểu biết tất cả. Do đó hắn chỉ đờ đẫn chờ sự trách phạt của sư phụ, chứ không thể giải thích gì được.

Vẫn không buông tha cho Cao Phi, dù Cao Phi là môn đệ chân truyền, Tiêu minh chủ lại chỉ chiết:

– Đây là đêm đầu tiên vị tiểu huynh đệ đây được sự giám hộ của Chính Nghĩa Sảnh chúng ta, hành động này của bọn ngươi khiến ta phải hổ thẹn. Bọn ngươi thật vô dụng. Còn không mau cút đi ư? Nhớ đấy, nếu không đưa được kẻ gian về đây thì ha ngươi đừng đến gặp ta nữa. Đi đi !

Cao Phi mấp máy đôi môi vài lượt như muốn cầu xin sự tha thứ của sư phụ, nhưng khi nhìn thấy thần sắc vẫn còn giận dữ của Tiêu minh chủ, Cao Phi đành phải thôi ngay ý định đó.

Hắn khẽ cúi người và lùi dần về phía sau. Sau đó, hắn khẽ xoay người và lao mất hút vào bóng đêm.

Cao Phi vừa khuất dạng, Tiêu minh chủ không chờ nghe Mã, Hoa hai vị trưởng lão hoặc Viên Kỳ Hải lên tiếng trách cứ, mMinh chủ đã thẳng thắn tự nhận lỗi trước:

– Cớ sự đêm nay tuy là lỗi của tệ đồ và bọn thuộc hạ nhưng bản nhân không phải là không có lỗi.

Bây giờ Viên tiểu huynh đệ có muốn tiếp tục lưu lại Chính Nghĩa Sảnh hay không đều là tùy ở tiểu huynh đệ. Bản nhân không dám miễn cưỡng.

Nói xong, tự thân Tiêu minh chủ lấy từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ. Sau khi trút ra một ít bột trắng vào lòng bàn tay, Tiêu minh chủ vừa thoa vào cánh tay tả của Viên Kỳ Hải, chỗ có năm vệt trầy xước vừa lên tiếng trấn an Viên Kỳ Hải :

– Đây là Kim sang dược do bản nhân tự chế thành. Tiểu huynh đệ cứ bình tâm, chỉ một lúc nữa những dấu vết này sẽ tan biến đi và không hề gây hại cho tiểu huynh đệ.

Nhìn mọi chuyện lần lượt xảy ra, cho đến lúc này Mã trưởng lão mới lên tiếng:

– Liệu Tiêu minh chủ có tin rằng nhị vị cao đồ sẽ truy bắt được kẻ gian không? Và nếu như không bắt được, Minh chủ có còn giữ ý định trục xuất nhị vị cao đồ không?

Là Minh chủ võ lâm, một nhân vật được quần hùng sùng bái và ngưỡng mộ, Tiêu minh chủ quả nhiên là nhân vật quang minh lỗi lạc khi khảng khái lập lại lời đã nói:

– Bản nhân đã nói rồi, nếu tệ đồ không truy bắt được hung thủ, bản nhân sẽ không nhận chúng làm môn đệ nữa.

Mục kích được sự phẫn nộ của Tiêu minh chủ đối với những lỗi lầm của Cao Phi và Cao Thạch vốn là môn đồ, Viên Kỳ Hải thoáng bất nhẫn nếu như vì chuyện này huynh đệ Cao Phi phải bị trục xuất khỏi môn trường. Viên Kỳ Hải vội lên tiếng:

– Tiêu tiền bối xin hãy nghe tiểu điệt nói. Chuyện xảy ra đêm nay phần lớn là do lỗi của tiểu điệt.

Nếu tiểu điệt không tự ý bước ra ngoài này thì kẻ gian dù muốn cũng không làm gì được tiểu điệt. Là tiểu điệt tự chuốc lấy mà thôi. Xong chuyện này dù nhị vị Cao huynh có truy bắt được hung phạm hay không, do tiểu điệt vẫn được an toàn, mong Tiêu tiền bối đừng có trách phạt họ nữa.

Ngớ người ra, Tiêu minh chủ hỏi lại:

– Tiểu huynh đệ không trách cứ tệ đồ ư?

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

– Không những không trách mà thôi, nếu Tiêu tiền bối không ngại chính tiểu điệt sẽ chấp thuận lưu lại nơi này để tránh những điều tiếng không hay cho Tiêu tiền bối và nhị vị Cao huynh.

Lắc đầu và thở dài thườn thượt, Tiêu minh chủ bảo:

– Không ngờ tiểu huynh đệ lại có lòng độ lượng hơn người. Nếu được vậy, bản nhân sẽ không trái ý tiểu huynh đệ. Nhưng bản nhân có một ý thiển, mong tiểu huynh đệ chớ chối từ.

Chỉ vì k không nỡ để cho Cao Thạch và Cao Phi bị trách phạt, Viên Kỳ Hải không ngờ lại bị Tiêu minh chủ đặt điều kiện ngược lại. Nó bối rối không ít:

– Tiêu tiền bối có ý gì?

Tiêu minh chủ mỉm cười bí ẩn:

– Trước khi nói ra, bản nhân còn muốn hỏi tiểu huynh đệ một việc. Chẳng hay bộ pháp mà tiểu huynh đệ vừa thi triển có tên gọi như thế nào?

Hoàn toàn sững sờ khi nghe Tiêu minh chủ hỏi ngay vào việc khó nói này, Viên Kỳ Hải lúng túng một lúc lâu vẫn không nói được.

Thấy rõ thần thái của Viên Kỳ Hải, Tiêu minh chủ cau mặt hỏi:

– Tiểu huynh đệ sao lại ngập ngừng? Bản nhân hỏi không phải lúc chăng?

Không muốn để lộ việc bộ pháp đó là do ai truyền thụ, Viên Kỳ Hải vội vàng giải thích:

– Không phải là không đúng lúc. Chỉ vì tiểu điệt không hề biết tên gọi của bộ pháp nên mới cảm thấy khó nói.

Tiêu minh chủ ngạc nhiên:

– Là một bộ pháp vô danh ư? Tiểu huynh đệ được nhân vật nào truyền thụ?

Lỡ đâm lao, Viên Kỳ Hải đành phải theo lao. Nó kiếm cách giải thích:

– Lúc tiểu điệt còn bé tình cờ gặp được một người. Người này vốn bị thương khá nặng, dù tiểu điệt đã tận tình chăm sóc, y vẫn không qua khỏi. Trước lúc nhắm mắt, để trả công cho tiểu điệt, người này mới truyền bộ pháp này. Có lẽ bộ pháp này cũng phải có danh xưng, nhưng do người truyền thụ chưa kịp nói nên tiểu điệt không thể biết.

Càng thêm kinh nghi trước những giải thích của Viên Kỳ Hải, Tiêu minh chủ lại vặn hỏi:

– Nhân vật nọ có lưu lại danh tự không? Nhân vật đó có tên là gì? Diện mạo ra sao?

Không hề lúng túng, Viên Kỳ Hải đáp:

– Danh tự của nhân vật đó như thế nào thì tiểu điệt không biết. Còn về diện mạo thì mặt vuông chữ điền. Chân mày vừa rậm vừa xếch về một bên như hai thanh kiếm. Vóc dáng bên ngoài thì tầm thước, cũng như Tiêu tiền bối vậy.

Không nhận ra nhân vật vừa được Viên Kỳ Hải tả lại là ai, Tiêu minh chủ sau một tiếng thở ra lại hỏi:

– Nếu vậy, tiểu huynh đệ có bái nhân vật đó làm sư phụ không?

Viên Kỳ Hải cũng thở ra nhẹ nhõm vì đã qua được một vấn đề vừa khó khăn vừa tinh tế. Nó không đáp chỉ hỏi:

– Tiêu tiền bối sao lại hỏi tiểu điệt điều này? Có liên quan gì đến ý mà Tiêu tiền bối định nói ra không?

Nhoẻn miệng cười, Tiêu minh chủ bảo:

– Đương nhiên là có liên quan rồi. Vì bản nhân đang muốn thu nhận tiểu huynh đệ làm môn đệ thứ ba của bản nhân. Tiểu huynh đệ nghĩ sao?

Giật mình đánh thót một cái, Viên Kỳ Hải kêu lên sững sỡ:

– Tiêu tiền bối muốn thu nạp tiểu điệt làm môn hạ ư?

Tiêu minh chủ gật đầu:

– Bản nhân mong tiểu huynh đệ chớ từ chối.

Hoang mang bất quyết, Viên Kỳ Hải bèn quay đầu nhìn Mã, Hoa nhị vị trưởng lão.

Hai lão này không hiểu sao hôm nay lại ít nói đến vậy. Ngoài hai lần lên tiếng thủy chung Mã trưởng lão không nói gì thêm, còn như Hoa trưởng lão thì tệ hơn, lão vẫn chưa mở miệng nói ra câu gì. Và lúc này là lúc Viên Kỳ Hải muốn hỏi ý của hai lão, cả hai vẫn giả tảng như không. Cứ như đây là chuyện có liên quan đến Viên Kỳ Hải thì nó phải tự quyết định, hai lão không việc gì phải xen vào.

Nếu theo như tâm trạng của Viên Kỳ Hải lúc này, có lẽ nó đã kêu lên mừng rỡ khi nghe Tiêu minh chủ ngỏ lời trước như vậy. Nhưng do vừa xảy ra chuyện có kẻ gian đột nhập vào tận Chính Nghĩa Sảnh, mà là môn hạ Bắc Cương chứ không ai khác, lại thêm chuyện Tiêu minh chủ cứ vặn hỏi nó về bộ pháp nọ, đã làm cho nó phải bối rối trước khi quyết định điều này.

Vẫn nhẫn nại chờ cho Viên Kỳ Hải suy nghĩ, Tiêu minh chủ không một chút nào tỏ ra hối thúc nó.

Thái độ khá lỗi lạc cuủa Tiêu minh chủ càng làm cho tâm thần của Viên Kỳ Hải thêm bất định.

Sau cùng, Viên Kỳ Hải bèn chọn một biện pháp trung dung khá dĩ, không tạo nghi ngờ cho Tiêu minh chủ. Nó lên tiếng lộ vẻ tiếc nuối:

– Được Tiêu tiền bối chiếu cố, tiểu điệt thật không dám chối từ. Chỉ tiếc rằng, trước khi nhân vật nọ lâm chung tiểu điệt có hành đại lễ với nhân vật nọ rồi.

Lời nói của Viên Kỳ Hải làm cho Tiêu minh chủ giật mình, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Tiêu minh chủ liền trấn tĩnh lại bảo:

– Nếu đã vậy, bản nhân không tiện miễn cưỡng. Chỉ có điều, bản nhân cảm thấy tiếc cho tiểu huynh đệ.

Viên Kỳ Hải kinh ngạc:

– Tiêu tiền bối tiếc điều gì?

Tiêu minh chủ chép miệng nói:

– Tiểu huynh đệ kể như là đã hành lễ bái sư, nhưng sư phụ của tiểu huynh đệ ngoài một bộ pháp vô danh, còn không truyền thụ được gì thêm cho tiểu huynh đệ. Bản nhân tiếc là tiếc như vậy đấy.

Lộ vẻ lo lắng, Viên Kỳ Hải hỏi:

– Tiểu điệt phải làm gì cho đúng đây, Tiêu tiền bối?

Ngẫm nghĩ một lúc, Tiêu minh chủ mới nói:

– Một người như tiểu huynh đệ, vừa có đởm lược lại có độ lượng hơn người, nếu lâm phải tình trạng này kể như là hoài phí. Bản nhân chợt nghĩ được cách này, không hiểu tiểu huynh đệ có chịu nghe không?

Cả mừng, Viên Kỳ Hải hối hả hỏi:

– Là cách gì, Tiêu tiền bối?

Tiêu minh chủ nghiêm giọng bảo:

– Bản nhân vẫn thu nhận tiểu huynh đệ làm môn đề. Nhưng để cho danh chánh ngôn thuận, tiểu huynh đệ chỉ có một ký danh đệ tử mà thôi, không cần phải đổi lối xưng hô để tránh điều lầm lỗi với người đã khuất.

Viên Kỳ Hải kêu lên:

– Nếu là như vậy, chẳng phải Tiêu tiền bối chịu thiệt thòi sao?

Xua tay, Tiêu minh chủ đáp:

– Bản nhân không hề thiệt, tiểu huynh đệ có hiểu vì sao không?

Nó lắc đầu hàm ý không hiểu, Tiêu minh chủ vùng cười lên:

– Nhờ lời xin hộ của tiểu huynh đệ, bản nhân đáng lý không còn một môn đồ nào, nhưng bây giờ vẫn còn đủ cả hai. Mất đi một ít công phu để giữ được hai đệ tử, tiểu huynh đệ nói thử xem, bản nhân làm gì phải chịu thiệt? Ha… ha… ha…

Dù biết rằng đây chỉ là lời giải thích khéo léo của Tiêu minh chủ mà thôi, nhưng Viên Kỳ Hải không thể không nhoẻn miệng cười trước sự vui sướng của Tiêu minh chủ.

Đợi cho Tiêu minh chủ thôi cười, Viên Kỳ Hải chợt vòng tay thi lễ:

– Tiểu điệt Viên Kỳ Hải, đa tạ Ơn tài bồi của Tiêu minh chủ tiền bối.

Tiêu minh chủ gật đầu mãn nguyện:

– Kỳ Hải điệt chớ quá đa lễ ! Giữa chúng ta nên lấy thân tình làm trọng. Thôi, đã khuya lắm rồi, chúng ta nên về nghỉ thì hơn.

Vẫn câm lặng như trước, Mã – Hoa hai vị trưởng lão sau khi ném cho Viên Kỳ Hải một cái nhìn kỳ quặc liền lặng lẽ bỏ đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.