Sáng hôm sau, cô dậy cực sớm để chạy bộ tập thể dục. Đút tai nghe vào tai và chạy vài vòng quanh công viên, cô dừng lại ở cái hồ sau nhà. Ngồi trên chiếc ghế gỗ gần đấy, cầm điện thoại lướt lướt vào album hình nhìn lại những tấm hình của anh. Đột nhiên tim cô lại đập rất nhanh, tắt album hình. Cô lên tạp chí Rainbow số mới này, cô thất thần khi nhìn thấy một trang báo có anh là ảnh bìa với dòng chữ:”Nếu anh nói anh nhớ em thì em có tin không?”. Cô thật sự rất nhớ anh đó, đã gần 2 năm rồi mà cô vẫn khônh quên được tình cảm ấy và cô thực sự không tin cái dòng chữ đó không dành cho cô, biết đâu đó chỉ là một đề tài cho số báo mới.
Hít một hơi sâu rồi đứng dậy, đi cửa sau vào nhà. Hắn vừa mới dậy, trên người mặc bộ Pijama xộc xệt, mái tóc vàng rối bù như cái ổ quạ. Tay dụi dụi mắt đi lững thững xuống tủ lạnh lấy nước, cô nhìn muốn bật cười. Bật điện thoại lên chụp liền mấy tấm hình hiếm có này, ặc mắc cười quá.
_Hahaha! Hiếm có lắm nà.-cô ôm bụng cười, tay không ngừng bấm “tách, tách, tách”.
_Ê…delete now!-hắn la lên.
_No…never!-cô gân cổ cải lại.
_Thôi được rồi, thỏa thuận đi. Cô không để mấy tấm hình đó phát tán ra thì cô muốn gì tôi cũng làm. Ok?-hắn làm mặt tin tưởng, mà cô không dễ tin đâu nha. Phải giấy mực đàng hoàng,lỡ hắn nuốt lời rồi sao?
_Giấy mực rõ ràng!-cô để điện thoại xuống bàn, chạy lên lầu lấy giấy bút. Nhân cơ hội ngàn năm có một, cầm điện thoại ấn lên. Mà cô cũng đâu có ngu, pass 8 số lận nha, cho hắn mò chơi.
_Cái con hồ ly này, chơi pass mới chịu. Nhưng đây là ai sao quen quá vậy?-hắn nhìn màn hình điện thoại của cô là hình cô và anh trong lần chụp tạp chí “Sexy Love”.
Hắn liền bật điện thoại lên, tra vào tạp chí Rainbow năm trước. Quả là số báo đó, ảnh bìa là anh và cô trong hai chiếc áo sơmi đôi màu hồng rất đáng yêu. Hình ảnh thân mật môi chạm môi như cặp đôi đang yêu nhau say đắm.-Cái tên này sao quen quá? Chẳng phải là một thần tượng rất nổi tiếng ở Việt Nam sao? Có quan hệ gì với cô nàng đanh đá này à?-hắn vừa nói xong thì dưới bức hình ấy có một cái link báo:”Thần tượng Vương Khải Huy công bố bạn gái là cô nàng Đại Băng Linh, người từng dính scandal với chàng thiếu gia Nhất Gia Kiến Phong của tập đoàn Gia Phong danh tiếng.”
_Cái cô nàng này xem vậy mà cũng nổi quá chứ! Đại Băng Linh? Cô nàng này còn quá nhiều bí ẩn.-hắn gật gù, cảm thấy có sự thú vị và sức hút kì lạ với cô.
_Anh cầm điện thoại tôi làm gì? Quả là con người mưu mô ha, cũng may tôi cài pass.-cô giật cái điện thoại, định quay bỏ đi nhưng giật mình đứng lại.
_Anh chàng đó…là bạn trai cô à?-hắn tò mò hỏi lại. Cô đứng thất thần, tay nắm lại run bần bật.
_Không liên quan đến anh!-cô nói rồi ra sofa đeo balo đi thẳng ra cửa.
_Hành động thế là sao?-hắn khó hiểu, vẻ ngoài như vậy là sao? Hai người này có bí mật gì à? Mà sao tự nhiên lại đi quan tâm chuyện bao đồng vậy chứ, hắn có bao giờ để ý đến ai hay quan tâm người khác nghĩ gì đâu! Mà thôi dẹp đi, hôm nay trốn một bữa.
Đang nằm xem tivi bỗng tiếng chuông cửa reo lên, hắn bực bội vác cái mặt đau khổ đi ra:
_Cậu là ai? Có phải Băng Linh ở đây không?-anh nhìn thằng con trai tóc vàng trước mặt mà không khỏi ngạc nhiên.
_Tôi là chủ nhà, Yuna đi học rồi!-hắn lơ đãng.-Mà khoan, anh là Vương Khải Huy à?-hắn ta sực nhớ lại tấm hình hồi sáng.
_Là tôi. Cậu biết tôi à?-anh cũng hơi bất ngờ về chàng trai người Mỹ này lại có thể nói tiếng Việt rõ ràng đến thế.
_Tôi thấy hình anh và Yuna trên điện thoại cô ấy.-hắn vẫn lơ đển trả lời.
_Vậy anh và cô ấy ở chung à?-anh nghe cách trả lời của hắn như vậy thì hơi bực nhưng vẫn nén lại.
_Thì sao? Có gì à?
_Không! Chừng nào cô ấy về?-anh gạt phăng chuyện đó sang một bên.
_Chiều!-hắn đáp một từ gỏn lọn.
_Vậy tôi sẽ ở đây đợi cô ấy về.-anh nói rồi thản nhiên kéo vali vào nhà làm hắn tức sôi máu nhưng cũng mặc kệ. Mà ngoài đời nhìn anh ta đẹp trai dễ sợ nha mặc dù chỉ hơn hắn 1t nhưng cao hơn nửa cái đầu. Da trắng, mắt và tóc màu nâu cà phê. Lông mày rậm, môi mỏng lại còn đỏ au, đúng chất người mẫu thứ thiệc. Hèn chi cô lại mê, nhưng giữa hai người này chắc chắn có vấn đề.
_Anh sao lại qua tận đây?-hắn tìm cách moi móc thông tin, sao từ đâu ra cái tính nhiều chuyện vậy trời?
_Tôi qua tìm bạn gái tôi thì có gì là sai?-anh thản nhiên, tay vẫn bấm điện thoại.
_Bạn gái anh à? Yuna là bạn gái của anh?-hắn không bất ngờ với câu trả lời nhưng vẫn cố ra vẻ.
_Thì sao? Anh nói tấm hình trong điện thoại thì anh cũng biết rồi đấy chứ!-giờ anh mới ngấc đầu lên, ánh mắt xoáy sâu vào mắt hắn thăm dò.
_À không…tôi cứ tưởng bạn trai cô ấy là anh chàng học người Việt Nam học nghành Y kia chứ. Ai dè là một người mẫu nổi tiếng như anh…cô ta có phúc thật!-hắn đang cố gắng chọc tức anh đây mà, nhưng anh đâu có ngu. Cách đây một tuần khi ở sân bay anh còn trông thấy cô khóc kia mà, lại còn để hình anh trong điện thoại nữa chứ.
_Ồ vậy thì ý nghĩ của cậu sai rồi, câu trả lời…là tôi.-anh cố gắng gằn hai chữ cuối để khẳng định chủ quyền.
_Vậy thì anh cứ ngồi đấy, sẳn tiện trông nhà dùm nha. Tôi lên trường đây!-hắn ta nói rồi vác cái túi đi ra cửa.
_Oh! Ngày mai tôi cũng sẽ học ở đó. Có cậu ở đây thì nói luôn, tôi là đàn anh của cậu đấy. Năm 2 nghành quản lí kinh doanh, rất vui được làm quen.-anh đang trả đũa hắn đây mà, chọc anh không dễ đâu. Nhìn là biết cậu ta thích Linh, coi thường đôi mắt của anh quá đấy!
Hắn chẳng nói gì, đóng cửa cái rầm, thiệc là tức chết mà, không xem thường anh ta được đâu. Phải cẩn thận với anh ta! Hắn đập cửa, ông bảo vệ thò đầu ra với vẻ mặt khó chịu rồi vẫn mở cửa cho hắn vào. Hắn đi cửa sau thả túi xuống bàn cái “bụp” rồi ngồi xuống úp mặt xuống bàn chẳng xem ai ra gì.
_Tưởng trốn rồi chứ!-cô quay cây bút, cái giọng giễu cợt.
_Có ma ở nhà, lên đây tốt hơn!-hắn ta xỉa xéo ai kia.
_Ma…mà cỏ gì chứ? Anh đừng có xàm.-cô hơi quéo rồi đấy.
_Xàm gì? Hắn ngồi một đống ở nhà kìa, làm như tôi muốn đi học lắm vậy!-hắn ta thở phì.
_Sản!-cô phán một câu rồi tiếp tục nhìn về phía giảng viên nhưng trong đầu cô liên tục nghĩ về hình dạng con ma đó ra sao. Làm sao cô về nhà đây? Hic hic!
Tiếng chuông ra về cũng đến.
_Tôi đi bar với bạn! Tối sẽ về, cô khỏi nấu đồ ăn cho tôi. À mà đừng quên, coi chừng con ma ở nhà, nó đang đợi cô đấy.-hắn cười khẩy rồi chạy đi.
Chết cô rồi, giờ làm sao? Hay rủ Minh về chung với cô, đổi lại sẽ là bữa tối thịnh soạn. Ý hay, đi lẹ đi lẹ. Cô gật đầu tươi cười rồi chạy xuống lẹ, đứng đợi ở trước cổng trường. Trông thấy Minh cô liền chạy nhanh lại.
_Minh ông về với tui nha…sẳn tiện tui sẽ nấu cho ông một bữa thịnh soạn!-cô vào ngay vấn đề.
_Sao hôm nay tốt dữ vậy, thôi kệ! Hiếm lắm mới có một lần.-Minh ghẹo cô.
_Cái ông này!-cô kí đầu Minh rồi cả hai vui vẻ đi vào siêu thị trên đường về, mua một tá đồ ăn cực kì ngon rồi luyên thuyên nói chuyện.
___________End Chap__________