Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 24: Đêm party định mệnh!



_Thì cậu đáng yêu nè, hay giúp đỡ tớ, còn học giỏi nữa chứ! Nói chung là hoàn hảo.-cô dơ ngón tay cái lên.

_À ừm! Hì-cậu cười buồn, chẳng khác gì tả thần tượng của cô, không bao giờ là thần tượng nhá.

_Thôi về trại đi, gần tối rồi!-cô đứng dậy, cậu cũng đi theo.

“Cái tình cảm nhỏ nhoi này của tôi đến bao giờ em mới hiểu? Đến bao giờ em mới nhận ra…nhưng nếu nhận ra rồi thì em có cho tôi cơ hội hay tìm mọi cách để tránh né tôi đây?”

Thế rồi 3 ngày cắm trại cuối năm cũng nhanh chóng qua và 3 tháng hè liền ập đến, suốt ngày cô chỉ nằm trong nhà chẳng được đi đâu chơi cả. Cô chợt có một ý nghĩ trong đầu, đi làm thêm, tất nhiên…vừa có tiền vừa đỡ chán. Ngày sau đó, cô xin việc bán thời gian ở một quán trà sữa cách nhà cô không xa, quán rất dễ thương, màu chủ đạo là màu vàng óng của gỗ. Bàn ghế bệt giống nhật ấy, cô làm từ 3 giờ chiều đến 9 giờ tối. Lương tháng cũng rất khá à nha, quá tuyệt.

Có một ngày cũng bình thường như bao ngày khác, cô vẫn đi làm. Khoảng 5 giờ chiều, cô đang dọn bàn thì có một nhóm khoảng 4 người bước vào, như thường lệ cô vẫn cuối chào lịch sự nhưng:

_Linh!-tiếng cậu vang lên.

_Chấm hỏi luôn?-cô ngơ ngẩn.

_Cậu nói bận cả tháng nay là do đi làm ở đây á hả?-cậu cảm thấy bực mình, chuyện vậy cũng giấu.

_Ừ thì….mà cậu nói mấy bạn cậu vô ngồi đi! Đừng có đứng như thế.-cô đánh trống lãng.

_Tí nữa cậu chết với tớ!-cậu ra vẻ uy hiếp.

_Mấy cậu uống gì?-cô không thèm để ý, hỏi sang ba người kia.

_Linh cho tụi này 4 trà sữa đặc biệt nha, riêng ly của Phong thì đừng cho thạch soco nha! Cậu ấy dị ứng với soco mà.-cô bạn ngồi kế Phong nói một tràn, theo cô biết thì là Cao Thụy Hương chung lớp với cậu, cô ấy có vẻ rất tốt với cô, có lẽ là do cậu nói gì đấy. Nhưng cô ấy hiểu Phong ghê, cô quen Phong 13 năm trời mà chẳng hề biết cậu bị dị ứng với socola. Có lần cô bắt cậu ăn một lần 3 hộp kem socola, sau đó 3 ngày liền không thấy mặt mũi cậu đâu cả. Haizzz, vậy cũng dấu, có lẽ cô ấy là người quan trọng với cậu lắm, chứ bạn thân từng ấy năm trời mà cậu cũng giấu cô chuyện cỏn con thế còn gì.

_Đợi chút nhé!-cô nói rồi quay đi, trong lòng có chút gì đó len lõi thất vọng.

Một lát sau cô quay lại với 4 ly trà sữa rất đặc biệt, để lên bàn rồi tìm cách đi làm việc khác. Cậu nhìn cũng hiểu ý, đưa bạn cậu về rồi quay trở lại đợi cô ở một góc ngoài quán, gần chín giờ thì cô mang giỏ bước ra, vẻ bề ngoài uể oải trông thấy. Cậu cứ đi theo sau, cảm thấy hết chịu nổi rồi mới tiến lên đập vai cô làm cô giật cả mình.

_Oái…gì thế?-cô ôm ngực thở hồng hộc.

_Cậu sao thế?-cậu nghiêm túc nhìn cô.

_Sao là sao?-cô không thèm để ý quay đi luôn.

_Mặc dụ gì mà giận?-cậu nói theo sau.

_Giận gì? Có gì để giận?-cô nói là biết ngay đang giận rồi.

_Cậu đang giận chuyện gì nói xem?-cậu vẫn ôn nhu đi theo đằng sau cô.

_Hứ! Có người trong mộng rồi mà còn giấu, bạn bè bao nhiêu năm vậy đó hả?-cô bực mình xả hết luôn.

_Gì…gì chứ? Ai nào?-không lẽ cô biết rồi hả ta. Sao biết được chứ?

_Thì Thụy Hương đó…bạn ấy dễ thương quá còn gì? Lại hiểu cậu nữa trong khi đó tớ là bạn bè bao nhiêu năm chẳng biết gì về cậu -cô dừng lại, thở dài.-Cậu nhớ giữ chặt bạn ấy, bạn ấy tốt lắm đấy, nhưng sau này không được giấu tớ gì nữa nhé?-cô nói rồi chạy một mạch về nhà làm cậu dở khóc dở cười.

_Cái cô nàng ngốc này, cậu xem lại ai hiểu tớ hơn đi! Haizzz, vậy là tớ đã bị loại vì mang tiếng có người trong mộng rồi à?-cậu lắc đầu cười buồn sau đó rảo bước chầm chậm đi về.

******Tác giả tua nhanh nha*****

3 tháng hè cũng trôi qua, sau đó là cả năm lớp 12 cũng qua nhanh chóng, cô khá nổi bật với thành tích cao ngất ngưỡng nên cả trường cũng không còn ghét gì cô như trước nữa.

Từ ngày đó thì cô cũng không còn gặp anh nữa, nghe loáng thoáng thì anh học nghành kinh khoa quản trị kinh doanh của The Dream. Chức hội học sinh được “truyền” lại cho cậu và cậu thường xuyên gọi cô lên với lí do rất ư là bá đạo:”rảnh quá gọi cậu lên đây ngồi chơi!”

Nói đi nói lại thì cái tình cảm nhỏ bé ấy của cậu cũng hơn 7 năm rồi nhỉ? Nó không còn nhỏ nữa mà cậu cảm nhận được rằng nó lớn lắm rồi, lớn đến nổi cậu cũng chẳng xác định được kích cỡ của nó. Nó khiến cậu dần mất đi lí trí, lúc nào cũng muốn cô sẽ là của cậu, mãi mãi là của cậu thôi. Cậu bắt đầu biết uống rượu và đi club, nhưng cậu cũng không để việc đó đánh mất con người cậu đâu. Nhưng những lúc thấy những người con trai khác tỏ tình rồi tặng hoa cho cô rồi tên Nha Ân nữa, lúc nào cũng bám theo làm phiền cô làm cậu tức điên, chỉ muốn xé xát hắn ra làm ngàn mảnh đem cho cá sấu ăn.

Còn anh, đúng thật là anh đang học ĐH năm nhất khoa quản trị kinh doanh của The Dream. Mỗi ngày anh đều trông thấy cô từ cổng trường đi ra, mỗi khi bị mấy nhỏ kia hay những thằng con trai ve vãng lúc cô đi từ chỗ làm về, chính anh là người đã dẹp loạn cái lũ đó chứ đâu và cậu luôn luôn đến sau và chỉ có nhiệm vụ là đưa cô về.

Ngày tổng kết, cái ngày cậu lấy hết can đảm để tỏ tình với cô. Vào đêm party đó, tiếng nhạc xập xình chẳng khác gì club ở giữa sân The Dream, cô đang ngồi trên ghế đá sau dãy nhà uống nước trái cây, cô thực sự chẳng thích gì mấy nơi đông đúc và cả tiếng nhạc bass ồn ào đó nên lãng sang một bên. Lúc ấy thì cậu ngồi xuống kế bên cô:

_Sao cậu không vào chơi?-cậu hỏi.

_Tớ không thích ồn ào!-cô lắc đầu bĩu môi.

_À! Nếu…nếu tớ tỏ tình với người trong mộng của tớ thì cậu nghĩ người đấy có đồng ý không?-cậu e dè.

_Tất nhiên sẽ đồng ý rồi, Thụy Hương có vẻ rất thích cậu mà!-cô cười hì hì.

_Vậy tớ sẽ thử ngay bây giờ luôn!-cậu hít một hơi dài.

_Đúng á…càng nhanh càng có có hội mà. Ra ngoài đấy mau đi, tớ ủng hộ cậu!-cô đập vai cậu một cái rõ kêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.