Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì từ phía thang máy có 5 người đàn ông mặc vest lịch sự bước ra.
_A! Ba ơi con ở đây này!-cô thấy ba mình thì mừng rỡ vẫy tay chào.
_Oh kia là bé Linh phải không? Đến đây làm gì thế?-bác Phong- ba của Kiến Phong và kiêm tổng giám đốc công ty Gia Phong lên tiếng, nhìn về phía cô.
_À! Tại tôi ngán đồ ăn công ty lại không có thời gian nhiều để ra nhà hàng nên nói mẹ con bé đem lên ấy mà!-ông Thành-ba cô đáp.
_Ừ! Cái hợp đồng với công ty JK này thành công cũng là nhờ có cô bé. Hồi sáng tôi cứ tưởng là mất đi bản kế hoạch và hợp đồng rồi!Haha-ông Phong cười khoái chí.
_Vậy là sao?-ông Thành hỏi lại.
_Ông về hỏi cô con gái của ông đấy!-ông Phong cười rồi đi lại phía cô.
Ông Thành cũng chẳng hỏi gì thêm, đi phía sau ông Phong.
_Con trai, đến đây làm gì thế?-ông Phong hỏi Kiến Phong.
_Đến giải quyết chút việc!-cậu đột nhiên lạnh lùng khi nghe tiếng ông Phong.
_Ừ! Con đi ăn trưa với ba không?-ông Phong vẫn giữ chất giọng cũ.
_Không! Cậu có rảnh không, chúng ta đi ăn trưa nhé?-cậu lạnh lùng rồi quay qua tươi cười với cô.
_À không! Tớ sẽ ăn với ba.-cô đưa cái hộp thức ăn lên.
_Ừ! Vậy thôi tôi sẽ ăn với con gái. Ông đi ăn với quản lí Trần và ông Phương nhé!-ông Thành nói rồi lại nắm tay cô kéo vào khu ăn uống.
Wow, phòng ăn thôi mà cũng đẹp dễ sợ. Mấy tấm kính chắn bên ngoài là một khu vườn khá đẹp. Mấy dãy bàn ăn được sắp đặt ngay ngắn. Ba kéo cô lại một cái bàn 4 ghế, tôi lấy chiếc hộp và tách từng tầng ra. Đưa cho bố cái khay đựng cơm và đôi đũa.
_Đồ mẹ nấu ngon không ba?-tôi chớp chớp mắt nhìn ba.
_Tất nhiên phải ngon!-ông Thành giơ ngón tay cái tỏ vẻ rất thích.
_Xin phép bác cho con mượn Băng Linh chút ạ, chúc bác ngon miệng!-chàng trai từ đâu đi lại và kéo tay cô đi mất.
_Này…này làm gì thế?-cô hỏi cậu.
_Tớ nói với ba cậu rồi mà, mượn cậu một chút!-Kiến Phong cười rồi kéo tôi vào chiếc Limo đen bóng loáng.
_Đi đâu chứ, cho tớ xuống!-cô quằn quại trên chiếc xe.
_Này, được rồi, tớ có một bữa tiệc khiêu vũ ở một tập đoàn cũng khá nổi tiếng..Kiễu vậy đó, mà tớ lại không có bạn gái. Mượn cậu một chút thôi!-cậu cười hì hì, ánh mắt tỏ vẻ mong muốn.
_Mà….thôi được rồi! Lần này thôi đấy!-cô gật đầu.Mỗi lần nhìn vào đôi mắt và vẻ mặt cún con của cậu là cô không thể kìm lòng được. Người gì đâu mà dễ thương quá đi mất.
Cậu dừng xe trước một cửa hàng Salon Hair cực lớn. Cậu nắm tay cô kéo vào bên trong, hai cô nhân viên liền chạy ra mở cửa và cúi chào lễ phép. Không ai kìm nỗi được cái con mắt của mình mà cứ mở trao tráo nhìn chằm chằm vào cậu và đôi tay đanh đan vào nhau ở bên dưới. Nhận ra điều khác thường cô rút tay mình ra khỏi tay cậu.
_Này! Vào đây làm gì hả?-cô hỏi cậu.
_Haizzz….cậu định mặc bộ đồng phục này mà đi dự tiệc à?-cậu nhìn xuống cô.
_Ý quên, hì!-cô cười ngượng gãi gãi đầu.
Cậu quay qua nhìn cô nhân viên, chắc cô ấy cũng hiểu ý rồi gật đầu và nói với tôi:
_Mời tiểu thư theo tôi!-chị nhân viên.
Cái gì? Tiểu thư á, ôi mẹ ơi con được gọi là tiểu thư kìa. Sướng quá đi. Ngoài mặt thì vẫn bình thản nhưng trong lòng cô pháo bông đang nổ đùng đùng kìa.
Nhắm mắt cỡ 45 phút mà cô ngủ lúc nào không hay. Giật mình mỡ mắt ra thì cô hết hồn, người trong gương kia là ai vậy? Thiên thần giáng trần hả trời? Mình hả ta, cô nhìn mà hoa mắt. Đôi mắt to tròn vốn có được kẻ một đường làm lộ rõ hai mí mắt. Đôi môi đỏ căng mọng được tô thêm một tí son màu đỏ cam làm cô trông thật quyến rũ, mái tóc nâu dài đến giữa lưng được uốn gợn sóng nhè nhẹ. Làn da trắng không tì vết được đánh thêm tí phấn má hồng. Khoác trên người một bộ váy cúp ngực màu xanh da trời dài đến đầu gối, đẹp dữ vậy trời!
Cô ngại ngùng đi ra phía trước, thấy cậu đang cầm tờ báo. Cậu khoác một bộ vest đen nhìn chững chạc, vẽ mặt lạnh lùng không như lúc chơi với ba cô bạn của mình. Cậu ngước lên nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cậu cô cười tươi.
_Ê thấy thế nào?-cô chống nạnh hỏi cậu.
_Wow!-cậu thốt lên rồi nhìn cô chằm chằm.
_Đẹp quá đúng không hả?-cô cười một nụ cười say đắm.
_Ờ!-cậu gãi đầu ngượng ngùng-nhưng chưa hoàn hảo.
_Sao chứ?-cô hỏi.
_Có ai mặc váy dạ hội lộng lẫy lại đi mang bata không?-cậu cười ha hả.
_Chứ tớ đâu có giày cao gót!-cô cúi mặt.
_Không có thì đi mua!-cậu nhận giỏ đồ đồng phục của cô rồi kéo cô ra xe.
Chỉ mới 2 giờ nên cô thấy hơi đói, lúc nãy ba ăn chứ cô đâu ăn đâu. Giờ bụng đang đánh trống liên hồi. Cậu biết ý nên rẽ vào một nhà hàng sang trọng rồi chạy qua mở cửa cho cô xuống y như mấy cô công nương thời xưa ấy.
Cô và cậu ăn xong thì cũng 4 giờ hơn( ăn lâu dữ)
_Còn sớm, cậu muốn đi đâu không?-cậu quay qua hỏi cô.
_Căn cứ bí mật!-cô quay qua đáp gọn lẹ. Căn cứ bí mật là một ngôi nhà hoang đằng sau một cái thác nước mà tụi cô đã tìm được sau một lần đi cắm trại khi học chung tiểu học. Không biết giờ cậu còn nhớ không nữa.
_Tưởng cậu quên nơi đó rồi!-cậu hỏi cô.
_Sao quên được, biết bao kỉ niệm ở đó cơ mà!-cô nói mà mặt đỏ ửng (sao thế nhỉ).
_Ừ! Cả cái…-cậu chưa nói xong thì cô bỗng đánh trống lãng sang chuyện khác.
_À! Không biết nơi đó sao rồi ha? Cũng 6 năm rồi còn gì!-cô nói bân quơ.
Nhìn vẻ mặt cô mà cậu buồn cười, ngày đó và bây giờ cô vẫn hồn nhiên như vậy!
Đến trước cửa ngôi nhà hoang, cô giật mình khi xung quanh không còn là bãi đất trống nữa mà là một vườn hoa hướng dương. Cô rất thích hướng dương, ai lại trồng vậy nhỉ? Ngôi nhà cũng được sơn sửa lại rất đẹp với màu danh da trời là chủ đạo, nhìn đã quá đi mất.
_Nơi đây khác nhiều rồi nhỉ?-cô quay qua cậu.
_Ừ, thay đổi nhiều rồi, xinh đẹp và thu hút hơn. Giống như ai đó vậy!-cậu nói ẩn ý.
_Ai cơ?-cô thắt mắc.
_À! Làm gì có ai!-cậu cười nhìn cô.
Hai cô cậu ra sau ngôi nhà là một thác nước rât lớn, tiếng nước chảy ầm ầm khá vui tai. Thật yên bình, cô cậu thả mình dưới bãi cỏ xanh mướt. Cứ nằm vậy cho đến khi chiều tà mới giật mình là còn một bữa tiệc đang đợi họ.
_Trễ rồi. Về nhé?-cô quay qua hỏi cậu thì thấy cô đã ngủ tự lúc nào. Bế cô lên và để cô nằm ra băng ghế dài phía sau và lái đi đến bữa tiệc.
<<<<>>>>>>>>End Chap<<<<>>>>>>>