Tôi là một kẻ nhát gan vậy nên tôi có quyền bỏ chạy. Tôi chất đầy quần áo và đồ dùng cá nhân vào va li, kiểm tra lại đồ đạc rồi mới gọi người của khách sạn tới soát phòng. Sau khi trả phòng tôi gọi taxi đưa tôi ra sân bay. Chuyến bay của tôi trễ hai tiếng do vấn đề thời tiết. Trong lúc chờ đợi, những suy nghĩ tôi cố gạt bỏ đi lúc trước lại ùa về như một thước phim quay chậm. Và khi mọi chuyện không thể rối ren hơn, tôi nghe và nhìn thấy Hazel và Hansel.
– Cậu chạy trốn thật sao? – Hazel trách móc, cái biểu cảm nhăn nhó đó không hợp với khuôn mặt barbie đó của cô tý nào – Sao lại nhát gan vậy?
– Tôi sẽ không trách cứ tiểu thư nếu cô dù cô có đưa ra quyết định gì nhưng dù nhìn theo phương diện nào thì cũng thấy tiểu thư cư xử như một đứa trẻ vậy – Dù lời nói của Hansel không nặng nề, trách móc nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy sai lầm.
– Sao hai người lại “tấn công” tôi vậy? – tôi kêu ai oán trong tâm tưởng – Hazel làm ơn, bỏ cái ảo giác hình ảnh của hai người đi!
– Được rồi! – Hazel đáp.
Có lẽ tôi chưa thể rũ bỏ hết cái-gánh-nặng-Hansel-Hazel nhưng ít ra tôi cũng không phải nhìn vào hai thế giới cùng một lúc. Điều này khiến tôi dễ chịu hơn nhiều dù giọng của cả hai vẫn oang oang bên tai.
– Quay lại đó ngay! – Hazel thét lên.
– Tiểu thư phải xử lý theo một cách khoa học – Hansel dịu dàng nói.
Hai người họ cứ liên tục nhắc đi nhắc lại những câu nói đó. Tôi không rõ là vì cách nói trách móc của Hazel hay giọng nói ân cần của Hansel làm tôi buồn nữa nhưng dù có là vì cái gì thì tôi cũng không thể chịu được nữa.
– Dừng lại đi! Cả hai người dừng lại! – Tôi thét lên trong ý nghĩ – Hai người không có tư cách bảo tôi phải làm gì là tốt nhất trong khi chính hai người đều dựa dẫm vào tôi trong công việc. Và nếu tôi là “tiểu thư” thì tôi mới là người được phép ra lệnh. Có hoặc không có sức mạnh đặc biệt tôi vẫn là người làm chủ “ở đây”.
Trong giây lát, Hazel và Hansel đều im lặng. Và khi tôi tưởng mình đã thoát được họ thì giọng nói của Hazel lại vang lên trong đầu tôi.
– Chúng tôi biết lỗi rồi. Nhưng dù tụi này sai thì cậu cũng không đúng đâu. Quay lại khách sạn và đối mặt với mọi chuyện đi. Mình “đi” đây.
– Khoan đã!
– Sao vậy?
– Hazel. Cậu giúp tôi một chuyện! Cậu hãy lấy đi những lo âu và những cảm xúc tiêu cực của mình được không?
– Mình không lấy chúng đi được mà chỉ có thể tạm thời che giấu chúng thôi! Chúng có thể bị ai đó “gợi” lại.
– Thế cũng được.
…
Sau khi Hazel “giúp đỡ” tôi, mọi cảm xúc lo lắng, buồn bực của tôi tạm thời biến mất. Tôi làm đúng theo thỏa thuận và quay về khách sạn Rose để hoàn thành kỳ huấn luyện. Khi tôi nghĩ mọi việc đang bắt đầu khởi sắc thì tin vui lại cứ thế ập đến. Thầy Minh cuối cùng cũng chịu buông tha cho cả đội, cho phép chúng tôi xả hơi trong tuần cuối cùng ở Liverpool. Có vẻ như là tôi sẽ có cái kỳ nghỉ mà tôi mong muốn rồi.
Tôi cuộn tròn trong cái chăn ấm, cười khúc khích, cái cảm giác tự do tôi thèm thuồng bao lâu cuối cùng cũng có được. Tôi sẽ tận dụng tối đa “ân hụê” được trời ban cho bắt đầu từ ngày mai. Tôi sẽ tự thưởng cho mình một chuyến đi chơi xả láng sau hai tuần chật vật với bao chuyện rối ren.
” Cố lên! Khi đã về nhà mày sẽ sớm quên hết về hắn ta thôi!” – tôi tự nhủ.
…
Tôi ngủ một mạch từ trưa tới hơn bảy giờ tối. Mà nếu không phải là có tiếng gõ cửa có lẽ tôi đã ngủ mãi không dậy mất. Tôi tỉnh dậy, chỉnh trang đầu tóc rồi ra mở cửa. Không thể không nói tôi không ngạc nhiên khi thấy Hoa đứng trước ngưỡng cửa phòng tôi.
– Chào! – Hoa nói.
– Cậu…ừm…lấy lại cái dây cột tóc phải không ? Xin lỗi cậu tớ quên mất nên đã giữ nó quá lâu! – tôi hỏi.
– À…không phải…tớ vào được không – Hoa có vẻ lúng túng.
– Được…được
Hoa ngồi xuống mép cái giường bề bộn mà hai phút trước tôi còn đang nằm quận tròn trên đó. Tôi mặc cho cô nàng ngồi đó “chiêm ngưỡng” căn phòng bừa bộn, đồ đạc vứt la liệt của tôi, còn tôi xin phép vô nhà tắm chỉnh trang lại. Dù đã tạt mấy lần nước rửa mặt nhưng có vẻ tôi vẫn chưa tỉnh ngủ vì tôi vẫn có thể nghe tiếng Hoa bật qua bật lại mấy kênh tv ngoài phòng. Mới vào đội được hai tháng, tôi không có bạn và cũng chẳng có kẻ thù. Với đội bóng, không có tôi cũng như không, tôi cũng không cần sự quan tâm của những người khác trong đội. Nhưng ngay bây giờ đây, Hoa đang ở trong phòng nghỉ của tôi, để làm gì chứ? La mắng, chửi rủa tôi? Tôi không nghĩ được gì ngoài sự tiêu cực!
Khi thấy tôi bước ra khỏi phòng tắm Hoa tắt nhanh cái tv đi và quay sang nhìn tôi, điệu bộ chúng-ta-cần-nói-chuyện đó của cô nàng càng khiến tôi lo lắng. Tôi ngồi xuống cái mép giường đối diện với Hoa. Cô nàng không có vẻ gì là vội vàng, cô ấy im lặng một chút, dáng điệu suy tư xem nên nói gì với tôi. Cuối cùng sau mấy chục giây suy đi tính lại, Hoa mở lời.
– Cậu đừng cố gây sự chú ý lúc giờ tập nữa nha! – Hoa nói.
– Thế là sao? – tôi đâu có nhớ mình từng gây chú ý gì khi tập luyện.
– Cậu biết sao mấy bạn trong đội ghét cậu không?
– Ghét tớ thì sao? – có thể tôi không có kẻ thù nhưng rõ ràng tôi có nhiều người không ưu tôi là mấy.
– Cậu…có…- Hoa “múa tay” ám chỉ khuôn mặt tôi – cái đó!
Tôi chỉ cười không đáp.
– Tớ không ghét cậu đâu. Đừng hiểu lầm! Chỉ là mấy lời xì xào đó thực sự khiến tớ có chút khó chịu nên…
– Cám ơn cậu.
– Những cô gái ghen ghét nhau là chuyện thường nhưng nếu vì thế mà để cậu mất tự tin khi chơi với đội thật không nên.
– Cậu suy nghĩ trẻ con vậy!
– Tớ? Trẻ con? – Hoa ngạc nhiên nhìn tôi.
– Vì ghét tớ nên bọn họ mới phải “loại bỏ” tớ! Đó là điều hiển nhiên.
– Điều đó đúng nhưng…
– Nói thật đi mục đích chính của cậu tới gặp tớ là gì ?
Hoa ngần ngừ một chút rồi rút một phong bao trong túi quần ra đưa cho tôi. Cái phong bao bị gấp nếp nhiều lần nên có hơi nhàu nhĩ. Bên trong phong bì là một hoặc hai tờ giấy. Nếu phãi đoán thì tôi sẽ đoán là THƯ TÌNH.
– Cái gì vậy? – tôi hỏi.
– ừm…cậu gửi Chris Albot giúp tớ nha! – cô nàng e thẹn đáp.
– Ok! Gì nữa không?
Có vẻ như Hoa hơi choáng váng một chút khi thấy tôi đồng ý nhanh như vậy. Cô nàng đơ ra vài giây để rồi sau đó nhảy bổ vào ôm chầm lấy tôi. Cái cảm giác bị siết chặt thật chẳng thoải mái chút nào nhưng tôi cũng cố chịu để không mất lòng Hoa. Khi thấy Hoa có vẻ như đã nới lỏng vòng tay ôm chặt tôi thì tôi mới nhẹ nhàng đẩy cô ra.
– Cậu có việc gì nữa không vì mình đang rất cần giải quyết việc quan trọng…
– Ồ… Tớ không còn chuyện gì nữa đâu. Cám ơn cậu nhiều! – Hoa cười chào tạm biệt tôi rồi ra về.
Tôi không biết Hoa có ý gì khi gửi bức thư này cho Chris nhưng đúng là tôi có chút tò mò. Chỉ “một chút” thôi! Nếu là thư tình thì trả phải tự mình chấp nhận thất bại sao? Nếu là thư người hâm mộ thì sao không đưa anh ta luôn khi đang tập luyện luôn đi, tội gì phải đưa qua tôi? Nếu là…
Không! Nghĩ! Nữa!
Tôi gạt mấy cái ý tưởng ngớ ngẩn ra khỏi đầu rồi nhảy bổ lên giườnng. Tôi đã định ngủ một giấc tới sáng luôn nếu như không phải vì cái dạ dày đang biểu tình kịch liệt của mình. Bất đắc dĩ, tôi xuống giường, lọ mọ đi về phía cái tủ lạnh, lấy một cái Sandwich ra ăn. Thật không thoải mái chút nào nếu phải ngủ trong cái bụng trống rỗng lần thứ hai trong ngày. Khi nuốt từng miếng bánh sandwich cứ như thể bộ não tiêu đang “tiêu hóa” những suy nghĩ không đâu ban nãy. Thật tàn nhẫn với bản thân khi bỏ đói chính mình nhưng nếu tự hành hạ mình bằng những suy nghĩ “khó tiêu” nào thì còn tàn nhẫn hơn. Vậy nên tôi quyết định bỏ cái Sandwich lại vô tủ lạnh rồi đi ngủ.
…
Tôi hồi tưởng lại sự việc hồi sáng khi nhận được cái tin nhắn ngớ ngẩn ấy lúc 5 giờ sáng. Giấc ngủ mà tôi cố gắng lắm mới có được đã bị lấy đi như thế. Chỉ bằng một cái tin nhắn như bao ngày khác trong suốt hai tuần qua. Nhưng mà lần này cái tin nhắn đó lại khiến tim tôi loạn nhịp. Tâm trí tôi như ở trên mây trên gió từ lúc đó tới giờ, băn khoăn không biết lần gặp mặt riêng sau một tuần sẽ ra sao?
Bây giờ là 7 giờ 20, tôi đang đứng chờ nơi ngõ vắng, không một bóng người. Tôi lôi bức thư Hoa nhờ tôi gửi cho Chris ra ngắm qua ngắm lại, cái phong bao màu trắng đó như mời gọi tôi mở chúng ra. Có thể cưỡng lại sự cán dỗ đó từ tối qua tới bây giờ tôi tự thấy mình thật “kiên cường”.
Pít pít.
Tiếng còi xe của Chris kéo tôi trở lại với cái thế giới bên ngoài những suy tư của mình. Anh ta bấm còi liên hồi giục tôi vào xe nhưng tôi chỉ đứng đó lắc đầu. Tấm kính chắn gió của chiếc xe tối màu ngăn tôi nhìn thấy anh ta nên tôi cũng không thể “đọc” được biểu cảm của Chris. Có vẻ như anh ta đã hết kiên nhẫn nên mở cửa xe bước ra.
– Sao không vào xe? – Chris khó chịu hỏi tôi.
– Hôm nay tôi sẽ không đi chơi bóng rổ với anh! – tôi đáp.
Chris không nói gì, anh ta chỉ cau mày nhìn tôi ý “sao lại không?”
– Tuần này tôi cuối cùng cũng được tự do thoải mái nên tôi quyết định sẽ tận dụng nó thật triệt để – tôi nhún vai.
– Tôi là HLV của cô! – Anh ta trừng mắt nhìn tôi.
– Trong kỳ huấn luyện thôi! Bây giờ hết kỳ huấn luyện rồi anh bây giờ chỉ là…anh tôi. Chỉ là Chris Albot mà thôi! – tôi hùng hồn “đưa ra phán quyết”.
Chris không có ý định cãi lại “lời phán quyết” của tôi, anh ta nhún vai kiểu sao-cũng-được rồi quay lưng bỏ đi.
– Khoan đã. – tôi nói.
– Cái gì? – Chris đáp. Có thể tôi nhầm nhưng tôi cảm thấy loáng thoáng sự vui mừng trong câu nói của anh ta.
– Hoa, bạn cùng đội bóng của tôi, cô ấy muốn nhờ tôi đưa anh cái này!
Tôi rút bức thư ra, đưa cho anh ta. Chris có vẻ chần chừ khi đón lấy bức thư nhưng cuối cùng thì anh ta cũng nhận nó. Anh ta ngay lập tức xé cái phong bao và lấy lá thư ra đọc. Vì đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nên tôi cúi chào anh ta rồi xin phép ra về. Nhưng trước khi tôi có thể bước được bước thứ ba thì bị Chris nắm lấy cổ áo giữ lại. Anh ta kéo tôi lùi lại đứng song song, mặt đối mặt với anh ta.
– Bạn cô bé viết cho tôi một bức thư rất “mùi mẫn”, hỏi tôi liệu tôi có thể đưa cô ấy đi chơi hay không?
Anh ta đang nói gì vậy? Sao lại kể cho tôi chuyện này?
– Cô bé nghĩ sao? Tôi nên đi hay không?
Tôi im lặng một lát rồi mới đáp.
– Anh đi hay không liên quan gì tới tôi? Tùy anh chứ.
– Cô bé không quan tâm thật sao?
– Tôi. Không. Có. Hứng. Thú.
– Được rồi! Vậy thì bây giờ cô bé quay lại khách sạn, gọi cô bạn đó ra đây! Tôi sẽ đưa cô ấy đi chơi!- Chris đi vòng qua phía sau tôi, anh ta đẩy tôi đi về hướng khách sạn Rose.
Được! Nếu anh ta muốn tôi giúp anh ta thì tôi sẽ giúp!