Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 32



Danny đang lau dọn phòng khách khi Jason Malory, Hầu tước Haverston và là người đứng đầu dòng họ Malory đến vào cuối tuần đó. Cô đáng ra không nên ở đó để chạm mặt ông. Người nên có mặt ở đó là một cô hầu ở dưới nhà người rốt cuộc cũng được thuê hôm qua. Nhưng cô gái đó đã bị xúc phạm bởi Henry, người quản gia mới và đã thôi việc trong cơn giận dữ chỉ bốn tiếng sau khi bắt đầu công việc.

Henry thực ra là một trong hai người quản gia mới trong ngôi nhà. Một người Pháp cố nói tiếng Anh, ông ta thực ra khá thú vị. Nhưng cô hầu mới đã không nghĩ vậy. Ông ta đã thề là chỉ đang cố gắng khen ngợi cô ta. Cô ta chắc hẳn đã không thể hiểu tiếng Anh giọng Pháp.

Henry đã xuất hiện trước, rồi ngày hôm sau, bạn ông ta Artie đã đến để đảm nhiệm chức vụ quản gia. Họ thực sự định sẽ chia sẻ công việc, có lẽ cũng đã làm thế trong nhiều năm tại nhà của James Malory. Họ hai là hai tên chó biển già đã từng là thủy thủ dưới quyền James khi anh còn làm thuyền trưởng một con tàu riêng. Khi anh từ bỏ việc đi biển, họ tình nguyện ở lại với anh. Nhưng vì James không có đủ việc cho cả hai, họ đồng ý cùng chia sẻ công việc quản gia.

Những gì họ đã làm thực ra là học để làm quản gia cho tử tế. Họ cho rằng thế là ổn rồi, nhưng Claire đã và đang phàn nàn về sự thô lỗ của họ, và ngay cả bà Robertson cũng bị bắt gặp đang lầm bầm trong miệng về cách làm việc không chính thống của họ.

Danny không phiền về sự ra đi của cô hầu mới. Cô thực sự vẫn không có đủ việc làm để bận rộn cả ngày. Ngay cả với tầng dưới thêm vào danh sách dọn dẹp của cô, cô vẫn hoàn thành công việc rất lâu trước bữa tối. Và với Drew chuyển sang ở bên nhà em gái anh cho đến hết chuyến thăm, cả tầng trên ngoại trừ một phòng không có người ở, và cũng có nghĩa là phần việc của Danny ở đây ít đi.

Rồi đến Jeremy. Nếu anh làm theo cách của anh, cô sẽ dành phần lớn thời gian của mỗi ngày trên giường anh. Và nếu cô được lựa chọn, cô cũng sẽ làm thế. Nhưng cô phải đặt một ranh giới đâu đó, và lười nhác cả ngày trên giường anh không giúp cô hoàn thành công việc của mình. Và thế là, nếu anh thấy cô trên gác khi anh thức dậy, anh thường làm theo cách của anh. Cô hoàn toàn vô vọng khi đối mặt với cách thuyết phục của anh. Chất giọng khêu gợi của anh thấp xuống thành một âm sắc trầm khi anh bị kích thích, và biểu hiện của anh hứa hẹn những khoái cảm tội lỗi. Chết tiệt, chỉ nhìn anh thôi đã là tất cả sự thuyết phục mà cô cần, anh đẹp trai khủng khiếp. Vậy nên mặc dù cô đã quyết tâm không làm tình với anh hàng ngày, cô đang làm đúng như thế, và mỗi ngày một nhiều hơn.

Anh cũng muốn cô ngủ lại với anh mỗi đêm, nhưng cô đã thành công trong việc vét đủ sức mạng ý chí để tìm ra chiếc giường của mình mỗi đêm. Thực ra, nó đúng hơn là chạy trốn về giường của cô trước khi lại chạy đến với anh lần nữa. Và thậm chí cả khi đó, anh xuống giường cô một tối và dành cả đêm ở đó. Cô đã không có chút ước muốn nào để đá anh ra. Nhưng cô phải nài nỉ anh đừng làm thế nữa. Và trên sự giận dữ tuyệt vọng của cô, anh không chịu.

Cô đã phải suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện ở lại. Làm vậy có nghĩa là cô phải tạm thời đặt những mục tiêu của cô sang một bên. Điều này sẽ không dễ dàng chút nào, vì cô rất muốn chúng. Nhưng cô đã lý luận rằng một tháng sẽ không phải một sự trì hoãn quá dài, và trong thời gian đó cô sẽ dành dụm tiền công, để đến khi cô ra đi, cô có đủ tiền cho một căn hộ trong khi tìm một công việc mới.

Khi cô ra đi – Chúa ơi, việc này sẽ rất khó khăn cho mà xem. Không bao giờ gặp lại Jeremy nữa? Giờ ý nghĩ đó đã gần như khiến cô bật khóc, sau đây một tháng nó sẽ còn tệ đến thế nào nữa? Nhưng nếu anh yêu cô trong vòng một tháng đó? Việc đó không phải là không thể. Cô có thể hòa nhập vào thế giới của anh, cô đã chứng tỏ điều đó vào đêm vũ hội. Rồi anh có thể phớt lờ những quy tắc để cưới cô. Và đó là yếu tố quyết định đã thuyết phục cô ở lại lúc này. Một tia hi vọng mong manh, rằng Jeremy có thể không chỉ là một sự chệch hướng tạm thời, rằng anh có thể là người đàn ông dành cho cô.

Jason Malory không đến một mình. Cha của Jeremy đi với ông. Hai anh em họ trông rất giống nhau. Người lớn tuổi cao hơn khoảng vài inch, nhưng cả hai đều là những người đàn ông to lớn, tóc vàng, và đẹp trai. Jason hơi gầy hơn một chút, trong khi cánh tay và ngực James vạm vỡ hơn, gợi Danny nhớ đến

vài tên vũ phu cô đã nhìn thấy trong những trận ẩu đả trên đường phố.

James Malory vẫn còn khiến cô khiếp sợ, nhiều hơn bất cứ người đàn ông nào trước đó, và không bởi lí do chính đáng nào mà cô có thể nghĩ ra. Cảm giác chung khi có mặt James là ông ta sẽ giết bạn ngay khi nói chuyện với bạn. Đó là lí do cô quay lưng lại cả hai người bọn họ chỉ sau một cái liếc mắt.

May mắn thay, cô đã học được việc trở nên “vô hình” với những tên nhà giàu. Bà Robertson đã cố gắng giải thích điều đó với cô một tối. Tầng lớp thượng lưu, sống trong những ngôi nhà đầy người hầu, có xu hướng tiếp tục cuộc sống mà không “nhìn thấy” những người ở tầng lớp dưới làm việc quanh họ cả ngày, mọi ngày. Trừ khi, dĩ nhiên, khi một trong những người giàu có muốn gì đó, thì tất cả những người hầu trong nhà sẽ lại trở thành hữu hình đối với họ.

Hai người Malory này cũng vậy – cô hi vọng. Và có vẻ đúng như thế khi cô nghe người lớn tuổi hỏi khi họ bước vào phòng khách, “Nhân đây, ai là người họ hàng với Kelsey mà tôi đã được nghe rất nhiều từ khi đến thành phố vậy? Không nghĩ con bé có người họ hàng nào mà tôi không biết. Có thật là Jeremy đang theo đuổi cô ta không?”

Danny hít vào một hơi dài. Nhận ra cô là chủ đề của cuộc đối thoại. Giờ thì cô sẽ không bao giờ ra khỏi đó mà không bị chú ý. Và Ngài Hầu tước Haverston sẽ không bao giờ coi nhẹ mưu đồ mà họ đã dựng lên. Có lẽ ông ta sẽ tức giận với tất cả bọn họ vì đã bịp bợm giới quý tộc như thế. James cũng không tránh né câu trả lời.

“Không, cô gái đó chỉ là một trong những phát minh của Regan, dựng lên để đối phó với những tin đồn của cô gái Bascomb.”

“Mẹ kiếp, James, cậu có nhất thiết-”

“Kệ chuyện đó đi, ông già,” James chen vào khô khan. “Chỉ là một thói quen chết tiệt thôi, gọi con bé như thế. Anh cũng chẳng hại gì khi chấp nhận thực tế con bé là Regina, Reggie và Regan mà.”

“Cậu đã quên mất Eden rồi”

“Cố tình đấy, em đảm bảo với anh.”

Jason thở dài. “Và đấy là một chuyện nữa. Đã đến lúc cậu và Tony để Nick yên được rồi. Nó đã là một người chồng mẫu mực cho con bé rồi còn gì.”

“Dĩ nhiên thằng nhóc phải thế. Nếu không bọn em sẽ giết hắn.”

Máu của Danny đột nhiên lạnh ngắt, nhưng Jason có vẻ sẽ lờ đi sự nhấn mạnh đó và hỏi tiếp, “Vậy là không có người họ hàng như vậy à?”

“Không,” James đáp. “Chỉ là một con nhóc mà cháu gái của chúng ta thấy là đẹp hơn con bé Bascomb. Nó đã không phải tìm kiếm ở đâu xa.”

“Đẹp hơn? Tôi được bảo rằng Emily Bascomb đẹp mê hồn. Đó là cái cớ tôi được nghe về việc tại sao Jeremy không thể giữ bàn tay nó khỏi người cô ta.”

“Con trai em có mắt chọn phụ nữ, cũng là tại sao anh đã không nghe thêm vụ scandal nào về nó kể từ khi nó ra trường. Em đã bảo anh là nó không động vào cô ta. Anh không cần phải nghe từ chính nó.”

Danny nín thở, tuy có vẻ như họ vẫn chưa nhận ra cô. Nhưng ít nhất James cũng chưa để lộ ra rằng “con nhóc” mà họ đã tìm được chỉ là một cô hầu. Giờ nếu cô chỉ cần từ từ đi ra cửa và biến mất. Cô bắt đầu nhích dần theo hướng đó, vẫn quay lưng về phía họ.

“Vậy là cha cô ta thực sự đã đi cả quãng đường đến Haverston để làm một cuộc thăm viếng anh?” James hỏi tiếp sau.

“Đúng, và tôi không ngại nói với cậu, đó là một cuộc nói chuyện rất đáng hổ thẹn, nhất là khi tôi không hề được cảnh báo trước về những những tin đồn gây chấn động đang lan khắp nơi.”

“Những tin đồn đều do cô tiểu thư đó lan truyền, và tất cả đều là nói láo,” James cam đoan.

“Có thể là như vậy, cậu biết quá rõ những thiệt hại mà những tin đồn có thể gây ra, nói láo hay không, Danh tiếng của cô gái giờ đây đã hoàn toàn bị hủy hoại.”

James thực sự đã phá ra cười trước luận điểm đó. “Khi cô ta hủy hoại nó, và cố tình, ý anh là thế chứ gì? Từ khi nào chúng ta lôi người lạ lên khỏi cái lỗ mà họ tự đào cho mình vậy? Đây là vấn đề của cha cô ta, không phải của em, và đương nhiên không phải của Jeremy, thằng bé gần như mới chỉ nói với cô ta hai từ.”

“Nó trở thành vấn đề của chúng ta khi nó đơn giản là lời nói của cô ta chống lại thằng bé.”

“Vậy tại sao anh không để em giải quyết chuyện này?” James gợi ý nhẹ nhàng.

“Như thế nào? Bằng cách bắn ông ta hả?”

“Anh muốn đem em xếp xó, phải không?”

“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó.”

James gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi. Danny liếc thấy khi cô dịch chuyển thêm vài inch nữa về phía cửa ra vào. Nhưng rồi Jeremy lao vào phòng, được gọi bởi Henry. Anh không khó khăn gì nhận thấy cô đầu tiên và thậm chí còn tặng cô một nụ cười mà cô hi vọng những người họ hàng của anh không để ý.

Nhưng rồi anh nói, “Chết tiệt. Cháu hi vọng cuộc viếng thăm này không phải như cháu nhìn thấy, bác Jason.”

Jason Malory hắng giọng, “Albert Bascomb đã đến Haverston hôm qua.”

Jeremy rên lên và rớt phịch xuống chiếc sofa gần nhất. “Bất kể ông ta nói gì với bác, tất cả đều là nói láo.”

“Cha cháu cũng đã thông báo với ta như vậy,” Jason đáp.

James thêm vào để giúp Jeremy, “Cô gái đó đã chơi lá bài cuối cùng và vẽ ra một bức tranh thối tha nhất về mi, nhóc, rằng mi dụ dỗ nó, hứa hẹn kết hôn với nó, rồi quẳng nó sang một bên ngay khi mi có được cái mi muốn từ nó – và rằng giờ nó mang thai đứa con của mi.”

“Con đã biết cô ta đang nhăm nhe chuyện đó. Nhưng nếu cô ta có thai, nó không phải của con. Con chưa bao giờ chạm vào cô ta, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc chạm vào cô ta. Nhưng chuyện đó không quan trong, một khi cô ta đã thuyết phục được cha cô ta.”

“Ta thấy cháu đã hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống,” Jason đáp. “Và để làm vấn đề tệ hơn, Albert Bascomb là bạn cùng phòng với ta ở trường. Không được ưa thích lắm. Quá tự phụ, nếu cháu hiểu ý ta. Tuy nhiên hắn đã có một cuộc hôn nhân đáng nhớ. Theo đuổi một người đẹp ở gần nhà hắn trước khi cô ấy có lấy một mùa lễ hội ở London và khiến cô ấy cưới hắn. Họ chỉ có một đứa con.”

“Và đầu độc cô ta đến thối rữa ra. Cháu đã biết đa số những chuyện đó. Reggie rất giỏi khám phá ra những thông tin như thế và truyền đạt chúng lại.”

“Tốt, điều cháu có thể không biết là Bascomb, thông qua vợ hắn, có được một vài mối liên hệ rất ở cấp rất cao.”

“Vậy là bác đang nói rằng cháu sẽ phải cưới cô ả đó?” Jeremy nói.

“Như một giải pháp tạm thời. Sau khi đã chứng minh được cô ta không có thai, chúng ta có thể hủy bỏ việc kết hôn, dĩ nhiên. Vì vậy cháu phải ‘tiếp tuc’ giữ tay cháu tránh xa khỏi cô ta.”

Xem xét hướng biến chuyển của câu chuyện, Danny không thể đừng được việc quay lại và nhìn chăm chăm vào Jeremy. Anh trông thất vọng, như thể vừa chấp nhận số mệnh của mình. Cô cũng trông thất vọng, tuy cô không biết điều đó. Một Jeremy đã kết hôn là Jeremy nằm ngoài tầm với của cô, và cô vẫn chưa có anh đủ để thỏa mãn sự khao khát của cô. Liệu đó có chỉ là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa hay không, nó vẫn có nghĩa anh ở ngoài giới hạn đối với . Và cô cũng không định sẽ quanh quẩn và đối phó với vợ anh.

James Malory trông không hề thất vọng, anh trông như thể địa ngục bị nung nóng. “Anh thực sự nên nói rằng đây là ý nghĩ của anh trước khi chúng ta đến đây, Jason. Anh biết rất rõ là em không đồng ý để con trai em bị ném vào giữa bầy sói, như trong trường hợp này. Ngay từ đầu Bascomb đã không nên đến chỗ anh. Anh không phải cha thằng bé.”

“Hắn có thể đến chỗ tôi vì mối quan hệ trước đây của chúng tôi. Và hắn biết danh tiếng của cậu. Nói thẳng ra, ý kiến mang chuyện này đến nói với cậu đã đủ để khiến hắn sợ chết khiếp.”

James khụt khịt. Jeremy thở dài và nói, “Vấn đề là Ngài Bascomb rõ ràng đã bị thuyết phục rằng ở đây cháu là thằng khốn nạn. Và ông ta bị thuyết phục bởi vì ông ta tin cô con gái. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Rốt cuộc thì, tại sao không?”

Dann tranh thủ sự im lặng theo sau lời nói đó để buột ra, “Vậy thì ông ta chỉ cần không bị thuyết phục nữa, phải vậy không?”

“Như thế nào?” Jeremy hỏi cô, không gặp vấn đề nào bao gồm cô vào trong cuộc nói chuyện như thế cô đã tham gia ngay từ đầu. “Anh vừa mới tranh luận về nó đấy thôi. Việc đó giúp ích nhiều gớm nhỉ.”

“Cô tiểu thư đã dàn dựng mọi thứ dựa trên những lời nói láo, thế thì tại sao anh không đối phó lại bằng vài lời nói dối của mình, hả?” Danny gợi ý một cách logic.

Như thể anh đã biết cô ở đây từ lâu. James trả lời, “Chúng sẽ giúp được gì? Đó vẫn là lời nói của cô ta chống lại Jeremy.”

Danny thậm chí càng căng thẳng, phải trực tiếp nói với James, nhất là khi anh vẫn còn đang cau mày. Nhưng vì Jeremy, cô tiến tới, “Không nghĩ đến việc Jeremy phải ra mặt đối phó. Không, làm thế sẽ chẳng được gì cả. Sau cùng, đó là sự dối trá của cô ta chống lại sự thật của anh ấy. Nhưng nếu đó là lời nói dối của cô ta chống lại hai người khác – hmmm, không, ba người đi thì tốt hơn.”

“Cô ta đang nói về cái quái gì thế?” Jason hỏi không nhắm vào ai cụ thể.

Danny không gặp rắc rối gì với việc trả lời người Malory lớn tuổi hơn này. “À, bây giờ là chuyện về đứa bé, đúng không? Cô ta nói nó là của anh ấy. Các người biết rằng không phải. Nhưng tôi đoán không có đứa trẻ nào cả. Tuy nhiên không có cách nào để chứng minh chuyện đó, ít nhất cho đến thắng thứ tư hoặc thứ năm của thai kì, và cô ta sẽ không chờ lâu thế đến đám cưới, phải không? Và cô ấy luôn có thể nói dối lần nữa sau này và nói rằng cô ta đã mất đứa trẻ – sau khi cô ta đã cưới Jeremy, dĩ nhiên.”

“Vậy đâu là đất diễn của ‘ba’ người khác?” Jason hỏi.

“Ba người đàn ông khác thừa nhận họ đã ngủ với cô ta. Cô ta sẽ phủ nhận, nhưng ngay cả cô ta cũng thấy ba chọi một không phải một tỷ lệ tốt. Anh có thể nghĩ ra ba người nào thể nói dối cho anh không, anh bạn?” cô hỏi thẳng Jeremy.

“Chắc rồi, nhưng – chết tiệt tôi đi, thế là ổn rồi,” anh nói với nụ cười toe toét đến tận mang tai.

James bắt đầu cười khùng khục. “Thật vậy, nhóc yêu, đặc biệt là khi cả ba đối mặt với cô ta cùng lúc, với cha cô ta có mặt ở đó để chứng kiến. Giải pháp tuyệt hảo, thật đấy. Ngạc nhiên là ta đã không tự nghĩ ra nó.”

“Tôi tin rằng tôi không nên nghe bất cứ chuyện gì như thế này,” Jason nói với cái nhìn nghiêm nghị, nhưng rồi tặng cho em trai một cái gật đầu tán đồng có thể nhận thấy được và thêm vào, “Tôi giao nó vào đôi tay có khả năng của cậu, James.”

“Đã nghĩ là anh nên mà.” James cười nhăn nhở.

Jason chuẩn bị rời đi, nhưng dừng lại cạnh Danny trên đường ra. Ông xem xét khuôn mặt cô một lúc, cặp lông mày từ từ nhíu lại.

Ông không thể không nhận ra cây phất trần trên tay cô, nhưng nói với cô, “Ta trông cô quen quen, tuy ta không rõ tại sao. Chúng ta đã từng gặp mặt chưa?”

“Chưa theo như tôi nhớ, thưa Ngài.”

“Đã từng làm việc tại nhà Edward, phải không? Hay chỗ Reggie? Có phải ta đã gặp cô ở đó?”

“Không, đây là lần đầu tiên tôi nhận công việc hầu gái, ở bất cứ đâu.”

“Kì lạ. Giờ nó sẽ làm phiền ta cho đến khi nào ta nhớ ra đã gặp cô ở đâu.”

Danny bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô hi vọng cô chưa bao giờ ăn trộm của người đàn ông này, nhưng việc đó là có khả năng. Tuy nhiên, cô nghi ngờ. Khi cô vẫn còn làm nghề móc túi, cô hiếm khi chọn đối tượng với tầm vóc như ông ta, người sẽ dễ dàng đuổi kịp cô nếu cô phải chạy trốn. Và ông ta có một phong thái cô khó mà quên được.

James chắc hẳn cũng nghĩ như vậy bởi vì ngay khi Jason rời khỏi, anh nói với cô, với kiểu nói xúc phạm nhất. “Làm ví tiền của anh ấy nhẹ đi trong sự nghiệp trước đây, phải không?”

Cô đỏ mặt. Tuy vậy Jeremy nhanh chóng bảo vệ cô. “Đừng bắt đầu với cô ấy. Cô ấy vừa cứu con khỏi một vụ kết hôn đến từ địa ngục. Con hoàn toàn vui sướng với cô ấy trong lúc này.”

James đảo mắt lên trần nhà. “Mi đã vui sướng với con bé ngay từ khi mi tìm thấy nó. Cứ để thế đi, sự đóng góp của nó để cứu bộ mông mi xứng đáng vài sự khen ngợi, nhưng mi vẫn chưa an toàn đâu. Vậy nên quơ lấy ba tên nói dối của mi và mang đến cho ta. Ta sẽ huấn luyện chúng những điều phải nói, và điều gì sẽ xảy ra khi chúng làm hỏng chuyện.” Và sau đó trên đường ra cửa: “Nhưng vì Chúa, đừng nhặt Percy là một trong số chúng.”

Danny có thể thư giãn ngay lập tức sau khi James đã rời khỏi, thậm chí còn cười toe toét với Jeremy. “Cả gia đình anh đều không tin tưởng anh bạn Percy của anh à?”

“Không chút nào. Họ yêu Percy, thật đấy, họ chỉ biết rõ anh chàng thôi. Anh không nghi ngờ gì nếu có mặt tại vũ hội tuần trước, anh chàng sẽ thốt lên, ‘Chúa nhân từ, Jeremy, cô hầu của cậu làm gì ở đây thế!'”

Cô cười khúc khích. “Anh ta sẽ không làm thế.”

“Ôi, anh ta sẽ, em có thể tin. Thế nên chúng ta may mắn một cách quỷ quái là anh chàng đã ở Cornwall vài ngày để mua mấy con ngựa và lỡ buổi vũ hội.”

“Không phải vì màn trình diễn của chúng ta tối đó đã có ích,” cô nhắc nhở anh với một tiếng thở dài.

Anh nhún vai, nhưng anh cũng cười nhăn nhở. “Đừng lo lắng về chuyện đó, cưng. Chúng ta có thể đã không hoàn thành mục tiêu ban đầu, nhưng chúng ta đã rất vui vẻ để diễn thử.”

Và vui vẻ hơn rất nhiều sau đó, nhưng cô không chỉ ra điều đó và anh đã trông như anh đang có một vài sự vui vẻ đó trong đầu, khi anh chỉ nên nghĩ đến việc kiếm vài người bạn sẵn sàng nói dối cho anh. Cô hi vọng đề nghị của cô sẽ được việc, thật lòng hi vọng. Nếu không Jeremy sẽ kết thúc phải kết hôn. Và cô sẽ trên đường tìm kiếm một việc làm mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.