Jeremy đã biết trước việc này sẽ xảy ra, thêm một cố gắng nữa để thoát khỏi họ trước khi quá muộn. Anh đã nhìn thấy nó trong mắt cô ngay trước khi cô lướt qua anh. Anh di chuyển tới cánh cửa trước khi cô mở được nó, và mặc dù chỉ cần dựa vào đó để giữ cô ở bên trong, anh quyết định xác minh lại phỏng đoán của mình về giới tính của cô và vòng tay ôm quanh người cô. Anh đã đúng. Dưới cánh tay anh đích thực là bộ ngực phụ nữ, đã được quấn cho phẳng xuống, nhưng không thể nhầm lẫn khi anh chạm vào.
Cô không thể chỉ đứng yên và để anh khám phá bí mật của mình. Cô xoay người, và Chúa nhân từ, nó còn tuyệt hơn vì anh chưa hề có ý định buông cô ra. Điều cuối cùng anh trông đợi tối nay là một cô nàng xinh đẹp ngọ ngoậy trong vòng tay. Giờ khi anh đã khẳng định đây là một cô nàng, anh càng cảm thấy thú vị hơn.
“Tôi cho rằng tôi nên kiểm tra xem cậu có mang vũ khí không,” Jeremy nói, giọng trầm xuống khàn khàn. “Đúng, thực ra là tôi nên.”
“Tôi không có-” cô bắt đầu phản đối, nhưng kết thúc với một tiếng thở hổn hển khi ban tay anh trượt qua mông cô và đặt ở đó. Thay vì vỗ vào mấy cái túi của cô để kiểm tra như đã ám chỉ, anh rà tay quanh người cô theo những vòng tròn với một cái siết nhẹ mỗi vòng. Cô mềm mại và mịn màng, và đột nhiên anh cảm thấy sự thôi thúc muốn làm gì đó hơn là chỉ cảm nhận cô bằng đôi tay; anh muốn ấn cô sát vào bụng anh, kéo cái quần lố bịch cô đang mặc xuống, lướt những ngón tay trên làn da trần của cô, và xâm nhập vào hơi ấm ẩm ướt của cô. Anh không thể ở trong tư thế nào tốt hơn cho việc đó được nữa, với hai bàn tay khum lấy cặp mông ngọt ngào của cô. Nhưng anh hầu như kiểm soát được tình hình, anh không muốn cô biết ảnh hưởng cô có thể gây ra cho anh.
“Việc đó sẽ hiệu quả chứ?” Percy hỏi, nhắc Jeremy nhớ rằng không chỉ có anh ở đây với cô gái.
Thở dài, Jeremy quay trở lại với vần đề trước mắt và mang tên trộm đến chiếc ghế, ấn cô ngồi xuống đó. Anh ngả người về phía cô, hai bàn tay chống lên thành ghế, và thì thầm, “Ở yên đây, trừ khi cậu lại muốn cảm thấy tay tôi trên khắp người cậu.”
Anh suýt bật cười vì cô trở nên bất động. Nhưng ánh mắt cô ném cho anh hứa hẹn sự trả đũa. Không phải anh nghĩ cô có khả năng, mà là chắc chắn cô sẽ làm.
Anh liếc về phía sau và thấy Percy, rốt cuộc cũng tìm ra được một công dụng tốt cho tấm ga trải giường, đã xé nó ra thành những dải nhỏ giờ đang đong đưa trên tay anh chàng.
“Cái đó tốt đấy, mang lại đây cho tớ.” Jeremy nói.
Anh nên để Percy xử lí nốt từ chỗ này, nhưng anh đã không. Anh cố để không chạm vào cô nhiều hơn cần thiết, anh đã thực sự cố gắng, nhưng anh là người yêu phụ nữ và không thể ngăn mình đừng chạm vào cô. Anh giữ cả hai bàn tay cô bằng một tay khi anh quấn dải vải quanh cổ tay cô. Tay cô ấm, ướt vì sợ hãi. Nỗi sợ đó là tự nhiên thôi, khi mà cô không cách nào biết được họ không hề định làm hại cô. Anh có thể trấn an cô, nhưng Percy đã đúng, họ nên rời khỏi chỗ này trước khi tên trộm tiếp theo mò đến, vậy nên lời giải thích có thể để sau.
Tiếp theo là đến dải băng bịt miệng, và anh không hề phiền chút nào khi ngả người gần hơn nữa về phía cô để buộc nó lại phía sau cổ cô. Anh hầu như chắc chắn là nên trói hai tay cô sau lưng, nhưng anh không muốn trái tim cô làm cô không thoải mái như anh đang cảm thấy. Cú đấm anh nhận được vào bụng khi anh ngả người về phía cô hoàn toàn bất ngờ, nhưng không làm phiền anh quá nhiều vì chả có mấy sức mạnh trong đó với tư thế hiện tại của cô.
Nhưng chân cô thì chẳng đáng tin chút nào. Ngồi xuống để buộc dải vải quanh mắt cá chân của cô sẽ đặt anh vào tư thế hoàn hảo để bị đạp cho ngã ngửa. Thay vì thế anh ngồi lên thành ghế và kéo cả hai chân cô lên lòng anh. Cô rít lên dưới dải băng bịt miệng, nhưng sau đó trở nên im lặng và bất động. Cô mặc quần dài và đi tất nên không có chỗ da trần nào anh có thể chạm vào. Nhưng chỉ với hai chân cô vắt ngang trên lòng cũng tác động sâu sắc đến anh, quá nhiều hơn mức cần thiết. Anh liếc xuống cô khi đã xong và sức nóng trong mắt anh khiến cô không thể nghi ngờ việc anh đã nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của cô – nếu cô có nhìn vào mắt anh để nhận ra điều đó. Cô không nhìn anh. Cô đang cố nới lỏng dây trói cổ tay và gần như đã thành công.
Jeremy đặt tay anh lên tay cô lần nữa và nói, “Đừng. Nếu không thay vì bạn tôi, tôi sẽ là người vác cậu ra khỏi đây.”
“Hả? Sao lại là tớ?” Percy phàn nàn. “Cậu khỏe hơn tớ nhiều. Tớ không ngại thừa nhận đâu. Không, khi mà đó là sự thất hiển nhiên.”
Dù Jeremy rất vui lòng được vác cô gái, lúc này anh cần phải tỉnh táo. “Bởi vì một trong hai chúng ta phải đảm bảo chúng ta sẽ không gặp phải sự phản kháng nào khi mang tên nhóc này rời khỏi đây. Và vì cậu sẽ nhận nhiệm vụ đó, tớ nghi ngờ cậu cũng sẽ thích nó cũng nhiều như tớ.”
“Phản kháng?” Percy nói khó khăn.
“Ba người chúng ta chính xác là sẽ không bước ra khỏi đây tay trong tay.”
Đã hiểu ra vấn đề, Percy nói nhanh, “Hoàn toàn đúng. Không hiểu tớ đang nghĩ cái gì nữa. Cậu chắc chắn giỏi hơn trong việc đánh nhau rồi.”
Jeremy kiềm chế để khỏi cười, Percy rõ ràng là chưa từng đánh nhau với ai trong đời.
Họ không gặp phải nhiều sự chống đối. Chỉ có người phục vụ quầy đang quanh quẩn dưới nhà, một gã khổng lồ xấu xí có thể khiến khối người khựng lại chỉ bằng một cái liếc mắt.
“Này, các anh sẽ không rời khỏi đây với cái bọc đó đâu.” Hắn gầm gừ.
“”Cái bọc” này đã cố trộm của chúng tôi,” Jeremy cắt ngăng, thử cơ hội giải quyết vấn đề một cách hòa bình.
Lúc này, anh quay sang tấn công lại lý luận trước đó của cô, “Chẳng phải cậu cũng nên có sự ưng thuận của chúng tôi trước khi cậu trộm của chúng tôi à?”
Câu hỏi làm cô lại đỏ mặt, nên anh kết luận ngay, “Không, tôi không nghĩ đấy là thói quen của cậu. Vậy nên hãy để tôi giải thích tại sao chúng tôi cần cậu, trước khi cậu lại tùy tiện từ chối. Anh bạn tôi đây đã bị cướp, cậu thấy đấy, nhưng một cách hợp pháp.”
“Nếu anh khăng khăng đòi giải thích,” cô chen ngang, “anh nên ít nhất nói cái gì có lý một chút.”
Một sự càu nhàu nhẹ nhàng. Có khích lệ. Rõ ràng cô sẽ nghe anh nói.
“Cái cách “hợp pháp” mà tôi đề cập đến là đánh bạc.”
Cô khịt mũi. “Đó không phải là bị cướp, đó là ngu ngốc. Có một sự khác biệt rất lớn đấy, anh bạn.”
Jeremy cười nhăn nhở, và cô nàng rõ ràng là bị nó làm cho bối rối, việc chỉ khiến anh càng toe toét hơn.
Sau đó anh giải thích rằng John Heddings chính là kẻ đã chọn cách chơi bẩn, và rằng cô là người sẽ thực hiện việc trả đũa giúp họ.
“Chúng tôi đang đưa cậu đến ngôi nhà của Heddings ở nông thôn,” Jeremy tiếp tục. “Nó tương đối lớn, đầy người hầu, và vì thế, họ sẽ tự tin rằng không tên trộm tỉnh táo nào lại nghĩ đến việc đột nhập vào đó. Và điều này cũng đúng nên nó sẽ là lợi thế của cậu, nhóc.”
“Sao lại thế?”
“Những cánh cửa có thể bị khóa, nhưng cửa sổ chắc chắn sẽ để mở vào thời gian này trong năm. Việc họ không ngờ tới khả năng bị trộm có nghĩa là họ cũng sẽ không để phòng canh gác. Và bây giờ đã quá nửa đêm rồi, những người hầu có lẽ đã đi ngủ và không thức dậy cho đến sáng hôm sau. Thế nên cậu sẽ không gặp khó khăn gì đột nhập vào căn nhà.”
“Rồi sao nữa?”
“Cậu cần xâm nhập vào phòng ngủ của chủ nhân mà không bị phát hiện. Có khả năng Heddings cũng ở trong đó, nhưng tôi tin là cậu đã quá quen với tình huống đó rồi. Giống những người hầu, giờ này có lẽ hắn cũng đang ngủ. Sau đó hãy làm việc mà cậu thành thạo nhất. Khoắng đồ của hắn.”
“Cái gì khiến anh nghĩ hắn sẽ không khóa kĩ của cải của hắn ở một nơi nào đó an toàn hơn?”
“Vì hắn không sống ở London. Mọi người cảm thấy an toàn hơn nhiều trên đất của họ ở nông thôn.”
“Thế mấy cái vật gia truyền mà tôi cần đánh thó trông như thế nào?”
“Hai chiếc nhẫn, cả hai đều rất cổ.”
“Tôi vẫn cần một vài mô tả, quý ông, nếu tôi phải mò chúng trong một đống lộn xộn.”
Jeremy lắc đầu. “Không quan trọng, vì cậu không thể chỉ lấy hai chiếc nhẫn của Percy. Heddings sẽ khám phá ra sự thật ngay. Việc của cậu, cậu bé thân mến, không khác chút nào cậu vẫn thường làm, là lấy tất cả những gì cậu thấy có giá trị. Cậu sẽ có thể giữ tất cả phần còn lại cho mình, mớ châu báu trị giá hàng nghìn bảng, tôi tin là vậy.”
“Hàng nghìn.” Cô nói, thở hổn hển.
Anh gật đầu với một tiếng cười khúc khích. “Giờ cậu đã mừng vì chúng tôi khăng khăng mang cậu theo chưa?”
Đôi mắt tím bất ngờ nheo lại với anh. “Anh là tên ngốc chết giẫm nếu anh nghĩ rằng mấy thứ nữ trang vớ vẩn đó, bất kể chúng đáng giá bao nhiêu, có thể bù lại những rắc rối mà tôi sẽ vướng vào vì đã làm vụ này mà không xin phép trước,”
Jeremy cau mày, nhưng không phải vì cách cô gọi anh. “Cậu bị kiểm soát chặt chẽ đến vậy sao?”
“Tôi có những luật lệ phải tuân theo, đúng, và anh đã khiến tôi phá vỡ gần hết.”
Anh thở ra dài thượt. “Đáng nhẽ cậu nên nói sớm hơn.”
“Tôi đoán là người phục vụ quầy đã phải ngăn cản các anh. Tên bự con đó chắc không phải kẻ hèn nhát.”
“Không ai muốn lãnh một viên đạn vào giữa mặt cả, nhóc.” Jeremy nói để biện hộ cho gã phục vụ quầy. “Nhưng hắn có thể làm chứng là cậu đã không được lựa chọn trong tình huống đó. Vây nên, vấn đề thực sự là gì?”
“Không liên quan đến anh.”
“Xin lỗi, nhưng cậu vừa khiến nó liên quan đến tôi rồi.”
“Chết tiệt. Nhanh trí đấy, anh bạn, nhận ra anh vừa can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tôi. Bỏ đi, nếu không chúng ta sẽ không nói về bất cứ chuyện gì nữa.”
Một lúc lâu trước khi Jeremy gật đầu – tạm thời. Nhưng gây ra thêm phiền não cho tên trộm không nằm trong chương trình tối nay. Anh sẽ phải hộ tống cô gái về nhà, sau khi họ xong việc, để thu xếp bất kì rắc rối nào anh đã gây ra cho cô.
Lẽ ra mọi việc phải suôn sẻ, thế nhưng đấy lại là chỗ kì quặc nhất của tình huống này. Họ đang đề nghị với tên trộm một cơ hội bằng vàng. Bất kì tên móc túi nào cũng sẽ nhảy vào và sung sướng với quả trứng vàng từ trên trời rơi xuống. Nhưng không, họ đã vớ phải một ngoại lệ, một tên trộm thuộc một băng nhóm rõ ràng bị kìm kẹp bởi những luật lệ đến nỗi chúng không thể nhận những công việc kì quặc nếu không xin phép trước, bất chấp lí do. Miễn là một món bẫm được mang về, lúc nào, ở đâu hay cái gì thì có khác quái gì chứ?
Cỗ xe dừng lại. Percy nói với một tiếng thở dài, “Cuối cùng.” Rồi, “Chúc may mắn, nhóc. Không phải vì cậu sẽ cần đến nó. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào cậu, thật đấy. Và không thể nói được tôi đánh giá sự giúp đỡ của cậu cao thế nào đâu. Nó sẽ rắc rối như quỷ nếu cậu phải giấu mẹ cậu một việc như thế này, đặc biệt nếu cậu sống cùng bà.”
Jeremy mở cửa xe và dẫn cô gái ra trước khi Percy bắt đầu bài diễn văn dài long thòng chán ngắt. Họ đã dừng xe trong khu rừng gần đất của Heddings. Anh nắm tay cô và dẫn cô luồn lách qua những thân cây cho đến khi nhìn thây ngôi nhà.
“Rồi sao? Giết hắn đi hoặc thả hắn ra, nhưng các anh sẽ không đem hắn nộp cho cảnh vệ. Tôi sẽ không để bọn cảnh sát chõ mũi vào chỗ này.”
Jeremy cố thử lần cuối, “Chúng tôi không có ý định đến gặp nhà chức trách vì chuyện này, anh bạn tốt. Và cái bọc này sẽ quay lại vào sang mai, không sứt mẻ chỗ nào.”
Gã đàn ông to lớn bắt đầu chạy huỳnh huỵch vòng qua quầy rượu để chặn lối ra của họ. “Bọn tao cai quản chỗ này. Cái gì ở đây sẽ ở lại đây, nếu mày hiểu ý tao.”
Jeremy không nghĩ một cú đập dù mạnh đến đâu sẽ có tác dụng với cái đầu bự cỡ đó nên anh đơn giản nâng một khẩu súng lên và chĩa nó vào mặt hắn. Rất hiệu quả. Gã đàn ông dang rộng hai tay và bắt đầu lùi lại.
“Anh bạn thông minh,” Jeremy tiếp tục. “Bây giờ anh có thể nhận lại tên trộm của anh-”
“Hắn không phải của tôi,” gã đàn ông vạm vỡ cho rằng hắn khôn ngoan khi nói thế.
“Thế nào cũng được, ” Jeremy đáp trên đường ra cửa. “Hắn sẽ trở về ngay sau khi chúng tôi xong việc với hắn.”
Không có thêm nỗ lực nào nữa ngăn họ rời khỏi khi đó. Và người duy nhất họ chạm trán vào giờ này trong đêm là một người phụ nữ già say rượu, tuy nhiên vẫn còn đủ minh mẫn để tránh sang bên kia đường khi nhìn thấy họ.
Nhưng Percy rõ là đã mệt đứt hơi sau khi đi qua bốn khu phố với trên trộm trên vai. Họ đã không đỗ xe ngựa gần cái quán bởi những lí do hiển nhiên, chủ yếu bởi nó chắc chắn sẽ không còn ở đó nữa khi họ sẵn sàng rời đi. Cách đấy bốn khu phố, ở một khu sáng sủa, an toàn hơi có vẻ là một địa điểm hợp lí, nhưng hơi qua xa để vác theo tên trộm của họ. Thế nên không có gì ngạc nhiên khi Percy đơn giản là ném cái bọc lên sàn xe, không lấy gì làm nhẹ nhàng – đã quá mệt để làm gì hơn.
Trèo lên sau Percy, Jeremy nhìn thấy rốt cuộc anh vẫn không thể tránh khỏi phải chạm vào cô gái, để giúp cô ngồi lên ghế. Anh đã cố gắng tránh né sự cám dỗ bằng cách để Percy vác cô. Không phải vì anh không thể mang nổi cô hay không nhìn thấy những trở ngại trên đường. Nhưng anh giao nhiệm vụ đó cho Percy vì anh đã nhận ra việc chạm vào cô tác động đến anh thế nào. Nhìn là một chuyện. Chỉ nhìn thôi không ảnh hưởng được đến một người đàn ông đã quá quen thuộc với đàn bà. Chạm vào, mặt khác, lại là quá mời gọi, và phản ứng của Jeremy trước sự mời gọi luôn ở mức trần tục nhất.
Và một sự thật đơn giản là, anh không muốn mình thèm khát cô nàng này. Cô xinh đẹp, đúng, nhưng cô là một tên trộm, chắc chắn đã được nuôi dưỡng bởi bọn cặn bã hoặc tệ hơn. Những thói quen cá nhân của cô rõ ràng thấp hơn chuẩn mực của anh đến mức không đáng xem xét đến.
Chuyện này thật không cách nào tránh được. Percy, anh chàng tội nghiệp, không nghi ngờ gì đã mệt bở hơi tai. Nhưng trước khi thực sự chạm vào cô gái, Jeremy kịp nhận ra cỗ xe đã đi được bao xa trong lúc anh suy xét về tình huống khó xử của mình, họ đã ra đến vùng ngoại ô, và việc ngăn phần thưởng của họ chạy trốn trở nên một vấn đề đơn giản. Vậy nên anh chỉ cần cởi trói cho cô và để cô tự tìm chỗ ngồi thoải mái trên băng ghế.
Đó là việc anh đang làm, trước hết cởi trói ở chân cô – hai bàn chân xinh xắn chết tiệt. Rồi đến đôi tay. Anh không động vào dải băng bịt miệng. Giờ cô có thể tự tháo nó ra và làm rất nhanh. Cũng nhanh như thế, cô thoi cho anh một cú đấm ngay khi cô đứng dậy khỏi sàn xe.
Anh đã không ngờ tới, mặc dù đáng lẽ anh nên, vì cô đã từng thử đấm anh trước đó. Càu nhàu và tức giận thì có thể được chờ đợi, đúng, chửi rủa tục tằn, tất nhiên, ngoại trừ việc cô cư xử như một tên đàn ông…
Cú đấm trượt, dĩ nhiên. Phản xạ của Jeremy không tồi chút nào. Nhưng mặc dù anh tránh khỏi cú đấm cô nhắm vào quai hàm anh, nắm tay cô vẫn trượt qua má và trúng vào tai anh, giờ vẫn đang nhức nhối.
Trước khi anh trả đũa cô một cách xứng đáng, Percy đã nói với giọng đặc biệt khô khan, ” Nếu cậu định nghiền hắn thành cám, bạn thân mến, làm ơn hành động khẽ khàng thôi. Tớ chuẩn bị đánh một giấc cho tới khi mình tới nơi đây.”
Và khi tên trộm quay người về phía cửa, Jeremy với tay ra tóm lấy phía sau cổ áo cô và kéo mạnh cô vào lòng anh. “Thử một lần nữa xem và cậu có thể dành vài giờ tiếp theo ngồi như thế này, ” anh nói, vòng tay quanh người cô chặt đến nỗi cô không thể cựa quậy.
Cô không thể thoát ra, nhưng không có nghĩa cô sẽ thôi không thử nữa. Ngọ nguậy trên lòng anh, mặt khác, lại là điều tệ nhất cô nên làm. Cái tư thế quá nhạy cảm của họ gợi lên ý nghĩ đáng thèm khát về những gì anh muốn làm với cô – không, sẽ làm nếu họ chỉ có một mình. Chậm rãi cởi quần áo của cô, khám phá ra cách cô che giấu bộ ngực, nhấm nháp vai cô khi anh đi vào trong cô. Chết tiệt. Nếu cô cứ tiếp tục nhấp nhô trên lòng anh thế này, anh đến phải đá Percy ra khỏi xe một lúc mất.
Cô hẳn phải nhận ra những nỗ lực của mình là vô ích cùng lúc anh nhận ra anh không thể chịu đựng cặp mông của cô ngọ nguậy và nảy lên trên đùi anh thêm chút nào nữa mà không để lộ ra rõ ràng cô đã khuấy động anh đến mức nào. Cô rên lên, âm thanh với anh chứa đầy đam mê hơn là sự nản nòng và khiến anh buông ngay cô ra như phải bỏng. Chúa nhân từ, cô không nên ảnh hưởng đến anh mãnh liệt thế này. Anh cần phải kiểm soat cảm xúc của mình.
Cô lại ngã xuống sàn xe, nhưng ngay lập tức ngồi lại được vào chiếc ghé đối diện họ. Cô xốc lại hai ve áo khoác, phủi bụi bám trên quần và tránh tiếp xúc với mắt anh nhiều nhất có thể, trong lúc vẫn đề phòng đòn trả đũa Percy đã nhắc đến.
Jeremy đợi hết năm phút, đủ thời gian để anh có thể kiểm soat ham muốn của mình và hi vọng nó sẽ không lộ ra trong giọng nói. Cuối cùng anh duỗi thẳng hai chân, ngả người về sau, khoanh tay trước ngực và nói, “Thư giãn đi nhóc. Chúng tôi sẽ không làm hại cậu đâu. Cậu chuẩn bị giúp chúng tôi một việc và đồng thời cũng làm giàu cho bản thân cậu. Đáng nhận lời quá, phải không?”
“Nhận lời để các anh đưa tôi trở lại.”
“Đấy không phải là một lựa chọn. Chúng tôi đã rất khó khăn mới có được cậu.”
“Anh nên có sự đồng ý của tôi trước – quý ngài.”
Cái danh hiệu được thêm vào đầy khinh bỉ sau một thoáng suy nghĩ.
Cô đang quắc mắt nhìn anh, khi giờ cô đã tương đối chắc chắn anh sẽ không bóp cổ cô. Anh đã cố không ngắm đôi mắt cô quá gần, hi vọng ánh nến tù mù trong quán rượu đã đánh lừa anh. Nhưng ánh đèn sáng sủa trong xe và khoảng cách ngắn ngủi giữa họ đã đập tan hi vọng của anh. Đôi mắt cô đơn giản là phi thường và làm tăng thêm sắc đẹp của cô lên gấp mười lần. Chúng màu tím, sắc tím sẫm lộng lẫy, và là sự đối lập sửng sốt với những búp tóc màu bạch kim của cô. Lông mi của cô dài nhưng không quá sẫm màu. Cặp lông mày cũng vậy, chỉ hơi sẫm hơn màu vàng một chút.
Anh đã thử, thực sự, để tìm ra vài nét nam tính trên gương mặt trước mắt, nhưng chúng đơn giản không có ở đó. Anh thắc mắc không hiểu làm sao mọi người có thể nhầm cô là con trai. Đến cả Percy cũng hoàn toàn tin cô là một thằng nhóc, dẫu là một thắng nhóc “xinh xắn”. Anh cho rằng chiều cao của cô chính là yếu tố quyết định. Sau cùng, hiếm có người phụ nữ nào có thể sánh ngang cha anh về chiều cao. Bất kì ai cao đến thế đều sẽ được gắn mác nam giới.
Anh cũng đã cố, thực tình, để không phản ứng với cô như anh sẽ làm với bất kì người phụ nữ đẹp nào anh tình cờ gặp. Nhưng đôi mắt kia… Anh từ bỏ cuộc đấu tranh. Anh sẽ có cô trên giường, và trước khi đêm nay kết thúc. Nó sẽ xảy ra. Anh không nghi ngờ chút nào.
Khi đã chịu nhượng bộ bản tính phóng đãng của mình, sự thay đổi trong Jeremy diễn ra ngay tức thì. Một số người có thể gọi đó là sự quyến rũ, nhưng thực ra nó là dục vọng đơn thuần. Và nhìn anh khi ý nghĩ của anh đầy nhục dục thế này là để nhận ra những khoái lạc không lời mà anh hứa hẹn.
Cô gái ngay lập tức phản ứng lại cái cách anh đang ngắm cô, rời mắt khỏi anh, nhưng là sau khi cô đã đỏ mặt. Jeremy mỉm cười. Anh vẫn biết cô không phải là một cuộc chinh phục dễ dàng, nhưng việc cô đỏ mặt đã nói lên điều gì đó. Cô cũng không có khả năng miễn dịch với anh nhiều hơn những người phụ nữ khác. Nhưng anh không định bật mí cái bí mật nhỏ của cô. Anh để cô tiếp tục vai diễn giả trai – ít nhất đến khi anh ở riêng với cô.
“Tôi cũng chúc cậu may mắn, nhưng cậu sẽ không cần đến nó.” Anh nói khi chia tay. “Tôi đã thấy cậu có khả năng thế nào trong nghề này rồi.”
“Cái gì khiến anh nghĩ là tôi sẽ không chuồn thẳng về nhà ngay khi ra khỏi tầm mắt của anh?”
Jeremy mỉm cười, mặc dù chắc chắn cô không thể nhìn thấy. “Vì cậu hoàn toàn không biết cậu đang ở đâu. Vì bây giờ là nửa đêm. Vì chúng tôi có thể đưa cậu quay lại London nhanh hơn rất nhiều so với cậu tự tìm đường. Vì cậu thà về nhà với những cái túi đầy châu ngọc sáng chói hơn là rỗng túi. Vì-”
“Đủ vì rồi đấy, anh bạn,” cô càu nhàu cắt ngang.
“Rất đúng. Nhưng một sự đảm bảo cuối cùng. Nếu vì bất cứ lí do không hiểu nổi nào mà cậu bị tóm, đừng hoảng sợ. tôi không gửi cậu cho bầy sói đâu, cậu bé thân mến. Tôi sẽ giải thoát cho cậu bằng mọi giá. Cậu có thể tin vào điều đó.”