Ánh đèn lay chiếu sáng một góc phòng. Độc Phách lại cảm thấy quá ư lạnh lẽo, lạnh đến da thịt hắn co giật, tim can co rút. Lạnh đến gương mặt hắn đông cứng lại.
Tia mắt hắn từ từ rời khỏi nét mặt Phi Tinh rồi dừng lại trên bình rượu đã tan nát.
Tuy bình rượu đã tan nát nhưng vừa nhìn hắn đã nhận ra đấy chính là bình rượu Trần Niên hoa điêu, còn túi thịt trâu vung vãi, chà đạp trên đất hắn cũng có thể biết chính xác đó là thịt trâu của tiệm lão Chính Hưng.
Hai món này đều vốn là món hắn ưa thích.
Phi Tinh chết rồi! Chết một cách thảm khốc!
Tư tình hình vết máu ngưng đọng, tứ chi còn mềm nhũn và hơi ấm còn trên người Phi Tinh, hiển nhiên nàng chết không lâu, có lẽ một giờ hoặc nửa giờ cũng có lẽ là tàn một nén hương, một chung trà mà thôi.
Hai tay hắn ôm chặt lấy mái đầu bạc nghiến răng ken két. Hắn thống khổ trách mắng lấy mình tại sao trên đường không đi nhanh hơn, trước sau vài khắc đã thành di hận cả đời.
Hắn vĩnh viễn không tha thứ cho mình.
Cởi áo khoác ngoài, Độc Phách đắp lên người Phi Tinh rồi hắn ngồi xuống chiếc ghế mà hắn thường ngồi.
Hắn suy nghĩ là ai đã hại Phi Tinh, lại dùng thủ đoạn tàn khốc hạ lưu như vậy.
Phi Tinh vốn là một nữ hài thẳng thắn, hoạt bát, vậy mà nàng khi chết không thể nhắm mắt đủ thấy nàng gặp phải oan nhục to lớn, thống khổ thâm sâu, thật khó tưởng tượng được.
Không cần suy nghĩ, từ thảm trạng sau khi nàng chết đủ đối chứng trong đôi mắt trợn trừng bao trùm oán hận. Độc Phách đã có thể tưởng tượng ra toàn bộ cảnh tượng này… Là ai hạ độc thủ?
Mục quang hắn lại chuyển về gương mặt Phi Tinh, cơ hồ đối với gương mặt bình nhật của Phi Tinh là hai gương mặt khác hẳn nhau.
Trong tĩnh mặc, hắn cảm thấy được nỗi tuyệt vọng trước khi chết của Phi Tinh, hiểu được nàng thê lương và đau đớn tuyệt vọng đến bất đắc dĩ phải tìm cái chết.
Hắn hiểu một cách sâu xa Phi Tinh không muốn chết, không muốn rời xa hắn, nàng luôn luyến ái cõi nhân gian này nhưng mà lại có kẻ muốn bức nàng chết, bức nàng bước đến cõi hoàng tuyền. Bọn này cuối cùng là loại súc sinh gì?
Độc Phách không rơi lệ. Không rơi một giọt lệ.
Hắn chỉ cảm thấy tim rườm máu.
* * * * *
Trên bàn bày ra mấy bình rượu. Mỗi bình chứa bốn lượng rượu.
Nói một cách khác, Độc Phách không đến nửa canh giờ đã uống hết một cân rượu. Rượu, chính là Trần Niên hoa điêu.
Tiệm rượu này chính là Túy Thiên Nguyệt, là nơi hắn thường đến đây.
Chưởng quầy thân hình mập mạp vừa âu lo vừa quan tâm nhìn Độc Phách nhưng không dám bước lên khuyên giải. Lão biết rõ cá tính của Độc Phách. Mỗi lần hắn độc ẩm rượu sầu chính là lúc tâm sự trùng trùng. Rượu càng uống càng dữ, tánh tình nóng nảy bộc phát. Trước mắt không nên đến khuyên giải là hơn.
Từ lúc bước vào quán, Độc Phách không nói câu nào chỉ uống rượu.
Ngửa đầu uống cạn một chung, Độc Phách cầm bình rượu thì bình rượu đã cạn rồi. Buông bình rượu xuống bàn hắn chỉ thốt hai tiếng :
– Đem rượu!
Chưởng quầy vội vã lên tiếng, đích thân vội mang đến bốn bình rượu. Lão do dụ nhìn Độc Phách đặt rượu xuống, có y giả dạng vô tình nói :
– Hôm nay uống khá nhiều rồi. Độc gia chỉ một thoáng người đã uống cạn một cân Hoa Điêu rồi.
Độc Phách nửa lời không đáp, chỉ chụp lấy bình rượu tự chuốc cho mình.
Chưởng quầy xoa xoa tay ngập ngừng nói :
– Độc gia, có chút việc nên nói…
Ánh mắt đỏ rực nhìn chưởng quầy. Ý của Độc Phách từ trong ánh mắt đã nói rõ.
Cười khan một tiếng, chưởng quầy vội nói :
– Độc gia, sự tình như vầy. Hai, ba ngày trước có mấy người đến hỏi thăm tin tức của người. Xem cử chỉ, hành vi giống như kẻ giang hồ hỗn tạp…
Đôi mắt Độc Phách lóe sáng chậm rãi hỏi :
– Lão trả lời chúng thế nào?
Chưởng quầy cười nịnh nói :
– Ta nói với chúng Độc gia hơn một tháng rồi không đến đây. Độc gia, nói như vậy đúng không?
Độc Phách thấp giọng hỏi :
– Hình dạng bọn chúng ra sao? Lão miêu tả cho ta nghe.
Vò vò đầu chưởng quầy hồi tưởng nói :
– Tổng cộng ba người. Một người đầu rất to, đứng ở đây giống như một tòa thiết giáp. Người khác đầu như khỉ, mũi cao thân thể ốm yếu sắc mặt trắng xanh mang một luồng âm khí nặng nề dường như là đầu lĩnh.
Độc Phách ngưng thần suy nghĩ một hồi chau mày nói :
– Bọn chúng ăn mặc thế nào?
Chưởng quầy nói :
– Chỉ là y phục màu đen thường thấy, không có gì đặc biệt.
Lại uống thêm một hớp rượu, Độc Phách gặng hỏi :
– Bọn người này không báo qua danh hiệu sao?
Chưởng quầy lắc đầu :
– Không có! Thái độ bọn chúng cao ngạo, ngữ khí cuồng ngông. Xem ra không phải kẻ tốt Lão cũng không dám hỏi nhiều.
Nói đến đây lão đột nhiên “a ha” một tiếng dường như nghĩ đến điều gì, lão nói :
– Một tên xưng hô cái gì gọi là… Lại Xà.
Độc Phách hít một hơi dài, bình tĩnh hỏi :
– Lão xác định bọn chúng gọi hắn là Lại Xà?
Chưởng quầy quả quyết nói :
– Không thể sai! Độc gia, bọn chúng xưng hô như vậy Độc gia, nghĩ hỗn danh của người này thật khó nghe. Cái gì gọi là Lại Xà. Thật là biệt hiệu cổ quái, lúc đó gây cho lão ấn tượng sâu sắc.
Độc Phách mặt không lộ chút tình cảm nói :
– Cũng khiến cho ta có ấn tượng sâu sắc.
Chưởng quầy hồi hộp hỏi :
– Độc gia quen biết hắn sao?
Độc Phách uống cạn chung rượu nói :
– Không quen, nhưng ta biết hắn, nghe nói đến hắn.
Nuốt nước bọt, chưởng quầy nói :
– Bọn này đối với Độc gia sai trái phải không?
Độc Phách cười quái dị :
– Lão mập, có nhiều việc lão biết càng ít càng tốt, thí dụ như là việc này.
Chưởng quầy liên tiếp vâng dạ rồi nói :
– Thêm rượu nữa không Độc gia? Cần thức ăn không? Thịt mới vừa ra lò đấy…
Khoát tay, Độc Phách đứng dậy lấy ra thỏi bạc vụn đặt trên bàn rồi sải bước ra ngoài.
Chưởng quầy sững sờ nhìn theo bóng lưng của Độc Phách. Không nguyên cớ mà lão đột ngột rùng mình.
* * * * *
Ngoài cửa tửu điếm Túy Tiên Nguyệt, ánh tà dương thoi thóp nhuộm đỏ góc trời tây, nhuộm một màu máu đỏ trên mặt đất. Ánh đỏ khiến người ta chói mắt.
Con tuấn mã Phiêu Vân của Độc Phách cột nơi cọc gỗ bên trái cửa điếm. Hắn bước về phía đó.
Chợt dưới mái hiên đối diện, bốn tên đại hán vạm vỡ chạy đến vây chặt lấy hắn. Bốn khuôn mắt hung dữ, đanh ác. Chúng đều mang nụ cười âm lạnh tà ma nhìn Độc Phách.
Ổn định cước bộ, Độc Phách lạnh lùng đưa mắt nhìn bốn tên đại hán, hai tay buông thõng tự nhiên.
Trong bốn tên, tên cầm đầu mập mạp rắn chắc, ngực to vai rộng, liếc mắt nhìn Độc Phách cất giọng rốn ráng điếc tai nói :
– Có người hỗn danh Độc Nhất Đao tên gọi Độc Phách phải chăng là mi?
Độc Phách đáp :
– Không sai. Chính ta.
Tên đó cười hắc hắc, cặp mắt nhường cao, tay trái chỉ về phía sau lưng gật gật đầu :
– Họ Độc kia, có người muốn gặp mi. Xin mời đi một bước trò chuyện.
Độc Phách không cự tuyệt, thái độ hợp tác nói :
– Được. Ta đi cùng các ngươi. Chỉ không biết cao nhân nào muốn gặp ta.
Tên đó sầm mặt nói :
– Không cần hỏi nhiều. Mi đến sẽ biết ngay. Họ Độc kia, đi thôi!
Độc Phách đi giữa, bốn tên phân ra bốn góc giống như quan sai giải tội phạm, nghiêm mặt quan sát Độc Phách trên đường đi.
Đi đến cuối đường bọn chúng rẽ phải xuyên qua một cái hẻm nhỏ thì đến một con đê đá của một gióng suối cạn.
Suối cạn nên khắp nơi đều là hoa cỏ dại mọc đầy. Cảnh trí hoang vu. Chia con hẻm nhỏ làm hai cảnh giới.
Trên đê đá, đứng đó hai người một nam một nữ.
Nam rất là tuấn tú, mày kiếm, mắt sáng, môi hồi, răng trắng đáng là mỹ nam nhân. Niên kỷ ước khoảng ba mươi.
Nữ ước chừng hơn hai mươi, tướng mạo mỹ lệ.
Hai người sánh vai cùng đứng thật là xứng đôi Một nam một nữ này Độc Phách không quen biết hơn nữa tin chắc rằng trước đây chưa từng biết qua.
Hắn quan sát người ta, người ta cũng quan sát hắn.
Hai bên trầm mặc nhìn nhau.
Bầu không khí nặng nề.
Một lát sau, mỹ nam tử mới nho nhã thủ lễ :
– Các hạ phải chăng là Độc Phách tiên sinh?
Độc Phách đáp :
– Chính ta.
Mỹ nam nhân tự giới thiệu :
– Cự Bằng Loan có một Ngụy gia bảo không biết các hạ có nghe qua chưa?
Độc Phách gật đầu :
– Thanh danh như sấm nổ bên tai.
Đối phương mỉm cười nói :
– Ta là Ngụy Trọng, là thiếu chủ của Ngụy gia bảo. Đứng cạnh ta là muội muội Ngụy Dung.
Độc Phách thần sắc không đổi nói :
– Ngọc Diện Nhân Long Ngụy Trọng, Tiểu Phong Linh Ngụy Dung, đại danh của hiền huynh muội bao trùm giang hồ, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng nhị vị mời ta đến e rằng không chỉ để ta có vinh hạnh chiêm ngưỡng dung nhan.
Ngụy Trọng từ tốn nói :
– Đương nhiên không phải. Chủ yếu ta muốn thỉnh cầu các hạ cướp Dịch Thủy Nhu cô nương có mục đích gì? Giờ Dịch cô nương có bình an không? Hiện ở nơi nào?
Độc Phách hỏi lại :
– Các hạ sao có thể đoán định là ta đã cướp Dịch cô nương?
Ngụy Trọng ôn hòa đáp, một chút cũng không nổi nóng :
– Các hạ trẻ tuổi, đầu bạc vốn là người độc hành đi khắp thiên hạ khác hẳn mọi người. Hơn nữa, thói quen của các hạ trước nay ngay thẳng một đường, tính tình quang minh chính đại chưa từng cấu kết với tà ma ngoại đạo, nhưng xét theo tình hình hiện trường nơi Dịch cô nương bị cướp, bọn ta có người làm chứng thì tướng mạo, cử chỉ kẻ cướp thật tương hợp. Độc tiên sinh chắc còn nhớ bọn kiệu phu mà ngươi đã tha trở về?
Độc Phách không hiểu hỏi :
– Bọn ta?
Đoạn lại nói tiếp :
– Ngụy thiếu bảo chủ phải chăng có cấu kết với Quỷ Vương kỳ?
Không chờ Ngụy Long đáp, Ngụy Dung đã cười lạnh :
– Mi biết một mà không biết hai. Độc Phách, mi làm sao có thể đoán định được Ngụy gia bảo chúng ta không có liên kết với Quỷ Vương kỳ. Ta báo mi biết không chỉ liên kết, quan hệ còn thân cận nữa. Ca ca ta và Dịch cô nương là hảo bằng hữu đã ba năm rồi.
Độc Phách giật mình nói :
– Sao trước nay chưa từng nghe nói?
Ngụy Trọng trề môi :
– Việc này lẽ nào gõ mõ khua chiêng mà nói ra ngoài? Đương nhiên chỉ có kẻ quen thuộc và thân thích đôi bên mới biết. Các hạ không nghe nói cũng không có gì lạ.
Độc Phách nói :
– Thế thì Ngụy thiếu Trang chủ vốn là thân phận bằng hữu của Dịch cô nương đến đây thay Quỷ Vương kỳ tìm người chăng?
Ngụy Dung gật đầu nói :
– Mi thật thông minh, bọn ta chính có ý này.
Ngụy Trọng nói thêm :
– Không chỉ bọn ta tìm các hạ mà người ngựa của Quỷ Vương kỳ cũng đang tìm kiếm các hạ khắp nơi.
Độc Phách cười lạnh nói :
– Ta biết chúng đang tìm ta. Sự thật bọn chúng đã tìm thấy ta rồi.
Ngụy Trọng kinh ngạc nói :
– Bọn chúng đã đối diện với các hạ, đã đối đầu với các hạ, sao ta k hông được thông báo?
Độc Phách không muốn nói nhiều vì hắn có tính toán riêng mà tính toán của hắn bất tất nói với người khác.
Lưng của hắn quay về ánh tà dương nên mặt hắn chìm vào bóng tối, ngay cả âm thanh cũng biết thành u lạnh :
– Đây là việc của ta với Quỷ Vương kỳ, việc này đối với Ngụy thiếu bảo chủ vô can.
Ngụy Trọng tằng hắng nói :
– Được ta không hỏi nhưng việc thất lạc Dịch cô nương, các hạ nên thành thực nói rõ cùng bọn ta. Độc tiên sinh, ta thẳng thắn báo cho các hạ biết, bọn ta mai phục ở Túy Thiên Nguyệt tửu điếm và Tùng Phong trà điếm đã ba ngày ba đêm rồi. Hai nơi này là do Ngụy gia bảo chúng ta phụ trách chờ đợi gì giữ tin tức.
Độc Phách nói :
– Theo ta thấy Thiếu bảo trang chủ tự ý thỉnh nguyện chăng?
Ngụy Trọng mỉm cười không được tự nhiên :
– Là ta tự ý thỉnh nguyện hay không không quan trọng. Quan trọng là ta đang ở đây. Độc tiên sinh, bọn ta cuối cùng cũng không phải là người của Quỷ Vương kỳ, cách làm cũng có thể uyển chuyển được, cho nên bọn ta có thể cho ngươi một con đường đi, chỉ cần các hạ giao trả Dịch cô nương an toàn. Hơn nữa, giải thích việc đã xảy ra, màng lưới bao vây sẽ mở ra cho các hạ thoát thân.
Độc Phách nói :
– Ngụy thiếu bảo chủ, các hạ vì người hành sự có thể xưng là khoáng đạt, nhưng ta xin lỗi, ta không thể giao Dịch cô nương ra, càng không thể có bất kỳ giải thích nào.
Nụ cười ngưng đọng trên mặt Ngụy Trọng không lộ sự phẫn nộ, trái lại càng khiến người nhìn thấy sinh ra ái mộ :
– Như vậy không giống lời đồn rồi, Độc tiên sinh cá tánh của ngươi trước nay không phải như vậy tại sao đột nhiên biến đổi, biến đổi đến hoàn toàn không giống Độc Nhất Đao mà mọi người tôn xưng.
Độc Phách lãnh đạm :
– Người truyền ngôn về ta không nhất định chính là ta, Thiếu bảo chủ.
Ngụy Dung trái lại phẫn nộ cắt ngang :
– Độc Phách, mi cưỡng đoạt cô nương nhà người không những không biết xấu hổ mà lại giảo ngôn cường biện? Mi nghĩ xem mi có còn là hảo hán không?
Độc Phách mắt không chớp nói :
– Mọi người đều có quan điểm và lập trường riêng, Ngụy cô nương.
Ngụy Dung tức giận hỏi :
– Nói như vậy nếu mi không gặp kẻ có tuyệt công phu thì không chịu khuất phục sao?
Độc Phách nói :
– Dù có gặp được đại anh hào đó thì ta cũng chẳng cúi đầu.
Ngụy Dung giận quá hét lên :
– Đồ thất phu phóng túng! Mi cho rằng bọn ta không thể thu thập mi sao?
Tay trái sờ nhẹ chiếc túi hình vuông màu đen giắt bên lưng. Độc Phách giống như đang nói với chính mình :
– Nếu như Ngụy gia bảo hay Quỷ Vương kỳ gánh vác việc này, tại sao ta không thể thành toàn cho?
Ngụy Trọng nghiến răng nói :
– Độc tiên sinh, người đã định chủ ý không chịu thỏa hiệp chăng?
Độc Phách nói :
– Thiếu bảo chủ, ta không thể thỏa hiệp. Các vị sao không thoái lui nhường tại hạ một con đường?
Ngụy Trọng nặng nề nói :
– Quả thật ép người thái thậm.
Ngẩng đầu, Ngụy Dung nhẹ gọi :
– Bàng Long tứ côn ở đâu?
Bốn đại hán vai hùm lưng gấy từ bốn phía nhất tề lên tiếng đồng thời rút từ sau thắt lưng ra một thiết côn tam khúc hình xoắn ốc dài khoảng một thước.
Động tác bốn người như một, hai tay liên tiếp vung thiết côn vun vút, tiếng lách cách vang lên. Đoản côn tam khúc trong tay mỗi người đã kết hợp thành một thanh trường côn đen hăng hắc.
Độc Phách đôi mắt khép hờ, mi mắt rũ xuống không có khí sắc của kẻ đang lâm trận chiến đấu. Hình dạng hắn không giống lão tăng nhập định mà giống như kẻ mục hạ vô nhân, dưới mắt không người.
Ngụy Dung thấy vậy càng thêm tức tối.
Nàng khoát mạnh tay rít lên :
– Bắt hắn!
Bốn tên đại hán lập tức xông lên vây chặt, nhưng cử chỉ của chúng không có vẻ lỗ mãng, tư thái bốn người khác nhau, cử côn sáng loáng, cực kỳ cẩn trọng bao vây. Thoáng ẩn thoáng hiện khiến người ta thấy trận kình của chúng thật nghiêm mật hoàn chỉnh. Hiển nhiên chúng đã luyện thành thục chiến pháp liên thủ, kẻ hô người ứng nhịp nhàng.
Tay trái của Độc Phách chậm rãi thò vào trong chiếc túi màu đen trên lưng, lại chậm rãi rút ra một thanh đao.
Thanh đao phảng phất giống như lưỡi hái, hình dáng gần giống như trăng lưỡi liềm. Cán dao tròn, dài khoảng một thước. Cả cán đao và lưỡi đao đều sáng bóng đặc biệt là lưỡi dao bén ngọt phát ra tia sáng lạnh lẽo. Dưới cán đao còn có nối một sợi xích sắt màu bạc dài hơn một trượng sáng lóe lấp lánh. Toàn bộ thanh đao giống như một liêm đao. Vậy mà tên của nó lại không giống tên đao: Tế Hồn Câu.
Đứng trên đê đá, Ngụy Dung khẩn trương căn dặn bốn tên thuộc hạ :
– Bọn ngươi lưu ý, họ Độc xuất đao cực nhanh.
Độc Phách âm trầm nói :
– Mau xuất chiêu đi quý vị!
“Vù” một tiếng gió xé không gian. Một khẩu thiết côn từ trên bổ xuống. Ba thanh thiết côn khác từ ba góc độ khác nhau hoặc quét ngang hoặc bổ dọc tốc độ mau như lửa xẹt cùng kích đến.
Bàng Long tứ côn quả nhiên hung hãn.
Đao Độc Phách trong tay trái hốt nhiên vẽ nên một vòng tròn lớn như một con rồng nhỏ vùng vẫy giữa không trung.
Ánh tịch dương màu máu lấp loáng chiếu lên thân đao càng giống như con rồng lửa.
“Kẻng! Kẻng!…” một lúc hất tung bốn thanh thiết côn.
Cước bộ của ba người còn chưa ổn định. Tế Hồn Câu trong tay Độc Phách phát ra tiếng lạnh người.
“Vù” đao hoa như tuyệt cùng một thời gian phân thành ba phương hướng khác nhau cắt vào ngực ba người.
Lưỡi dao vung vẩy, bay khắp trời là lục phủ ngũ tạng.
Ánh tịch dương đỏ rực, lục phủ ngũ tạng cũng đỏ rực.
Gió chiều nhè nhẹ thổi. Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Chỉ một cái chớp mắt bốn tên đại hán sức như hùm gấu đã biến thành những đống máu thịt bầy nhầy.
Thanh Tế Hồn Câu của Độc Phách hứng ánh tịch dương. Lưỡi đao lấp loáng như bạc, giờ đây đã lấp loáng màu máu tươi, từng giọt, từng giọt.
Tiểu Phong Linh Ngụy Dung đứng trên đê đá tuy không thốt ra lời kinh ngạc nhưng mặt đã biến sắc.
Nàng đã sớm biết Độc Phách công phu cực cao nhưng nàng tuyệt không ngờ đến hắn đạt đến trình độ như vậy. Nàng bắt đầu hối hận. Ngụy gia bảo giờ khó tránh khỏi việc đụng chạm với Độc Phách.
Thần sắc Ngụy Trọng ngưng đọng lẩm bẩm nói :
– Độc Nhất Đao không hổ Độc Nhất Đao.
Độc Phách vẫn khép hờ đôi mắt, thanh âm bình thản như chưa từng xảy ra việc gì?
– Hiền huynh muội cũng có hứng thú tỉ thí chăng?
Một câu nói đã khiến Ngụy Dung kích nộ.
Nàng lạnh mặt dựng đứng chân mày :
– Họ Độc kia, mi đừng tự cao tự đại. Nhất đao nhất mạng chỉ cho thấy kẻ tâm ác mới ra tay tàn độc chứ không biểu hiện được gì. Nếu mi cho rằng bọn ta sợ mi thì thật quá sai lầm.
Độc Phách nói :
– Ngụy cô nương, ta có việc không tiện ở lâu mà tâm ý của hiền huynh muội ta nhất định tuân theo. Hiện giờ xin báo rõ, các ngươi đến đây là ngừng hay tiếp tục?
Ngụy Dung tiếp tục :
– Bốn mạng người Bàng Long tứ côn đã đổ lên đầu mi. Họ Độc kia, máu phải đền bằng máu.
Độc Phách nhìn Ngụy Trọng nói :
– Thiếu bảo chủ, ngươi cũng có ý như vậy chăng?
Ngụy Trọng cứng rắn nói :
– Bọn chúng đều là con người, hơn nữa là người của Ngụy gia bảo. Độc tiên sinh, chúng vì Ngụy gia bảo mà hy sinh, ta có trách nhiệm đền bồi cho chúng.
Độc Phách gật đầu nói :
– Ta hiểu nỗi khổ ải của hai vị. Con người ở thế gian có những việc không muốn làm trái lại phải miễn cưỡng mà làm gọi là vạn bất đắc dĩ. Nhị vị ta đã từng trải qua như vậy rồi.
Hai tay của Ngụy Dung từ từ cất lên hai thanh đoản mâu màu vàng lấp lóe.
Ngụy Trọng xòa tay rút thanh trường kiếm giắt lệch sau lưng. Ánh kiếm xanh biếc như nước mùa thu, hiển nhiên là một lợi khí tuyệt hảo.
Độc Phách đổi cán đao từ tay trái sang tay phải, một mặt chậm rãi quấn sợi xích bạc ở cán đao vào cườm tay. Sau đó hắn mỉm cười nói :
– Con người là một sinh linh vô cùng kỳ quái vì vậy con người có lúc không phải là những trường hợp hoàn toàn thích hợp lại sản sinh ra những ý tưởng kỳ dị hình thành sự xung động.
Huynh muội hai người bất giác đưa mắt nhìn nhau đều không hiểu, dưới tình hình này, tại sao Độc Phách lại đột ngột nói ra những lời không chút liên can, không hiểu ám chỉ điều gì.
Ngụy Trọng cảnh giác hỏi :
– Độc tiên sinh, bọn ta không biết ngươi đang nói gì. Trừ phi… ngươi hiện giờ có kỳ tướng gì? Có xung động gì?
Độc Phách nói :
– Không sai! Tại hạ định biểu diễn một trò chơi để nhị vị thưởng thức. Thiếu bảo chủ xem có hợp thời không? Có đáng cười không?
Ngụy Trọng trái lại không cảm thấy đáng cười một chút cũng không đáng cười. Hắn chỉ cảm thấy một áp lực vô hình bóp chặt tim hắn, dường như có một màn đen âm u che trước mặt hắn. Gắng nhìn xa gần cũng đều là một màu âm u.
“Hừ” một tiếng, Ngụy Dung nói :
– Họ Độc kia, mi muốn làm trò quỷ gì?
Độc Phách khom xuống thuận tay cầm lấy một nhánh cây khô từ dưới đất lên.
Nhánh cây khô này chỉ dài khoảng hai tấc, hình dạng cong queo.
Độc Phách xoay xoay nhánh cây, điềm nhiên nói :
– Nhị vị mời xem. Đây là một nhánh cây khô.
Ngụy Trọng hai mắt ngưng tụ không nói lời nào. Ngụy Dung theo thói quen trề môi truy vấn :
– Xem cái gì? Lẽ nào mi muốn biến nhánh cây khô thành vàng sao?
Độc Phách chậm rãi nói :
– Nhánh cây rất ngắn, nhị vị đều là nhà luyện võ lúc ném vào không trung càng không có sức mà phương hướng bay càng khó xác định vì vậy muốn nó biến hóa thành một hình thể khác càng khó hơn…
Ngụy Trọng không nhẫn nại nữa, nói :
– Cuối cùng các hạ đang làm gì? Muốn nói gì? Họ Độc kia, ta xem hình như ngươi mang bệnh cuồng ngôn thì phải.
Trong tích tắc, lời nói của Ngụy Trọng chưa dứt, Độc Phách không chậm không nhanh ném nhánh cây khô lên không cao khoảng hai ba thước, nhánh cây lăng quăng rơi xuống, thế rơi giao động bất định.
Đột nhiên, Tế Hồn Câu của Độc Phách xuất ra, hàn quang lạnh lẽo.
Mọi người chưa biết điều gì xảy ra, thì Tế Hồn Câu vẫn như cũ nằm yên trong tay Độc Phách nhưng nhánh cây khô kia đã biến thành tìm miếng bông nhỏ lả tả rời xuống.
Ở cự ly tiếp cận như vậy thời gian ngắn ngủi như vậy mọi người chỉ thấy một đao xuất thủ đã tạo thành một kết quả không tưởng.
Sự tinh chuẩn của nhãn lực, chuẩn xác của đao pháp, nắm chắc tốc độ cùng xảo diệu của sức lực. Chỉ thể hiện một đao, chỉ một đao mà thôi.
Người luyện võ dù tận lực học công phu cả đời cũng học không được một phần mười của đao này.
Ngụy Trọng không biết vì sao đột nhiên trong miệng khô khốc, một luồng lãnh khí chạy dọc sống lưng. Sắc mặt hắn cũng biến thành cực kỳ khó coi, ngay cả hô hấp cũng ngưng đọng.
Thanh kim mâu của Ngụy Dung kẻng kẻng từ từ giơ cao ngang ngực. Nàng gằn tiếng tiếp :
– Mi dọa không được bọn ta đâu. Họ Độc kia các đời Ngụy gia bảo không phải được người ta ca tụng suông.
Nói dọa người thì hơi quá đáng, dụng ý xuất thủ lần này của Độc Phách đương nhiên không ngoài sự cảnh cáo. Đối tượng của hắn chính là Quỷ Vương kỳ, không phải là huynh muội của Ngụy gia bảo đang đứng trước mặt. Đã không muốn giết thì chiến đấu đoạt mạng để làm gì? Nhưng dụng ý của hắn, huynh muội họ Ngụy không lãnh hội, thậm chí Ngụy Dung lại có thái độ như vậy.
Nhìn ánh đao lạnh lẽo của Tế Hồn Câu, Độc Phách thâm trầm nói :
– Ngụy cô nương, phải nên biết tốt xấu một chút.
Ngụy Dung rít giọng nói :
– Mi là tên thất phu việc gì không ác không làm, tâm địa tàn độc. Đồng đạo thiên hạ đều gọi mi là yêu đạo.
Âm hồn của Bàng Long tứ côn không xa. Báo thù đền mạng chính là lúc này.
Độc Phách nhìn Ngụy Dung như xem một màn kịch, chậm rãi nói :
– Ngụy cô nương, nàng còn muốn cho ta thưởng thức hảo công phu của cô nương không?
Ngụy Dung hét :
– Cuồng ngông.
Độc Phách bình thản nói :
– Trước khi lĩnh giáo hảo công phu. Ngụy cô ngươi muốn thỉnh giáo một điều.
Ngụy Dung sầm mặt :
– Điều gì?
Độc Phách nói :
– Giả như nhánh củi khô vừa rồi biến cô nương thành cô nương, ta e rằng nằm mộng chín là nàng.
Nhãn quan của Ngụy Dung cứng rắn hẳn lên.
Cuốc bộ nàng di động chầm chậm tiến về phía Độc Phách.