Con Phiêu Vân mà Độc Phách cưỡi đang đi nước kiệu, không nhanh không chậm hướng về phía trước. Nam Cung Vũ nhẹ giật dây cương, cẩn thận khống chế tốc độ của mình giữ cự ly ba thước ở phía sau. Qua một con đường, lão vẫn giữ cự ly như vậy. Đầu nặng nề, lòng buồn bã đi đã hơn một giờ rồi.
Bầu trời lạnh lắm tuyết không phải là lúc thích hợp cưỡi ngựa ra ngoài rong chơi, mà xem dáng vẻ của Độc Phách, hiển nhiên không phải ra ngoài rong chơi, thế thì Độc Phách đang dự định làm gì?
Ho khan một tiếng, Nam Cung Vũ hơi cao giọng nói :
– Độc Phách, bọn ta đi về đâu?
Thân Độc Phách ngồi thẳng trên yên, đầu không quay lại nói :
– Lẽ nào huynh còn chưa nghĩ đến?
Ngẩn người, Nam Cung Vũ nghi hoặc nói :
– Ta phải nghĩ đến sao?
Thế cưỡi ngựa của Độc Phách hơi chậm lại chờ cho Nam Cung Vũ giục ngựa sánh vai rồi chàng mới u uất nói :
– Hôm nay là mười bốn, Nam Cung.
Nam Cung Vũ xòe tay ra đếm đếm rồi chậm rãi nói :
– Không sai. Hôm nay chính là mười bốn tháng mười. Vậy thì sao? Mỗi tháng đều có mười bốn…
Trong đôi mắt khép hờ của Độc Phách thấm đượm nét thê lương :
– Hai ngày sau của hôm nay có ý nghĩa không giống bình thường. Nam Cung, huynh có nhớ Thôi Tú không? Lại Xà Thôi Tú?
Thần sắc Nam Cung Vũ trở nên nghiêm trọng :
– Đương nhiên nhớ. Hơn nữa vĩnh viễn không quên.
Độc Phách gật đầu nói :
– Họ Thôi mỗi một tháng ngày mười sáu và ngày mười tám giao ban không trực, những nơi hắn đi đa số đều là chốn hoan lạc ở Hậu Sơn câu ở Bao Cô lãnh. Hôm nay bọn ta xuất phát gấp rút lên đường, may mắn đến đó đúng ngày mười sáu. Vạn nhất lỡ ngày thì sau đó còn có ngày mười tám.
Nam Cung Vũ bình tĩnh nói :
– Nói như vậy đệ đã chuẩn bị chính thức khai đao với bọn chúng?
Độc Phách nheo mắt nhìn Nam Cung Vũ nói :
– Huynh có thể đưa ra lý do nào mà đệ tiếp tục phải kéo dài?
Nam Cung Vũ nói :
– Không phải kéo dài mà là thận trọng. Đối với hoàn cảnh lão gia và Dịch cô nương mà nói, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ. Nếu không thể giải quyết lưỡng toàn chi mỹ, chí ít cũng phải nghĩ cách đưa mức phương hại tới mức thấp nhất Độc Phách, việc này vốn lớn lao, nên cân nhắc kỹ.
Độc Phách đột nhiên cười thê thảm, u ám.
Trong tiếng cười như chứa đầy uất nghẹn :
– Nam Cung huynh cho rằng đệ chưa từng tỉ mỉ suy nghĩ qua sao? Huynh cho rằng đệ không tỉ mỉ cân nhắc sao? Nói thực, đệ không chỉ suy nghĩ ngàn vạn lần, tính toán ngàn vạn lần, kết luận chỉ có một việc này phải tách ra làm hai, đầu đuôi phân rõ.
Nam Cung Vũ không hiểu hỏi :
– Nói thế nào?
Độc Phách nhìn phía trước, thanh âm bình thản chầm chậm nói :
– Tình cảm giữa sư phụ và Dịch cô nương là một. Người của Quỷ Vương kỳ cưỡng sát Phi Tinh lại là một việc khác. Cầu là cầu, lộ là lộ. Thân gia, oan gia các bên tự kết liễu, không thể pha trộn lẫn nhau mà nói.
Thở ra, Nam Cung Vũ nói :
– Đệ thì lý luận như vậy nhưng đứng trên lập trường của Dịch cô nương và lão gia, e rằng không đồng quan điểm với đệ. Độc Phách, đệ cũng hiểu giữa mớ hỗn độn ân oán muốn tách bạch rõ ràng thành hai việc khác nhau thật dễ nói như vậy sao?
Độc Phách kiên định nói :
– Chỉ cần sư phụ nhìn thông suốt. Việc này làm ra cũng không quá khó khăn. Nam Cung huynh, người sư phụ yêu là Dịch cô nương, Nếu Dịch cô nương cũng tiếp nhận tình yêu của sư phụ, họ là một đôi tri kỷ thần tiên có thể tự tiêu dao những ngày tháng vô sầu, vô lo ở chốn sơn lâm. Sư phụ niên kỷ đã cao, thân thể lại gầy yếu lý ra phải rời xa hồng trần, không nhiễm thế tục, lão nhân gia nên truy cầu cuộc sống cho chính mình hưởng thụ những ngày cuối của cuộc đời. Việc này để xảy ra rất để cho người thêm phiền não.
Nam Cung Vũ nói :
– Vậy thì Dịch cô nương? Dịch cô nương sẽ nghĩ thế nào?
Độc Phách nói :
– Cuộc đời của nữ nhân chính là trượng phu. Nam Cung huynh, Dịch cô nương nếu mai này mang họ Toàn đương nhiên cũng phải đi theo bước chân của họ Toàn ngoài việc đó ra, đều là việc ngoại sự của nàng.
Nam Cung Vũ cười nói :
– Ta không thể nói lời của đệ không có đạo lý nhưng ít nhiều cũng phải có chút sự tình nguyện. Sự thực, lão gia và Dịch cô nương hoàn toàn không có cách nghĩ của đệ. Còn một nghi vấn lớn là việc đời thay đổi nhiều, gió mưa khó đoán. Huyết đào đã xuất ra, tương lai tình hình thế nào ai mà nắm chắc.
Độc Phách lặng trầm nói :
– Nam Cung huynh, đệ chỉ hi vọng sư phụ và Dịch cô nương thoát ly khỏi trường ân oán này. Tất cả hậu quả đều do đệ gánh chịu. Tương lai bất kể tình hình diễn biến thế nào đều trút lên đầu đệ Đại nạn hoặc chết đi đều không màng thì còn điều gì để phân vân?
Nam Cung Vũ nói :
– Độc Phách, đệ hạ quyết tâm hành đông?
Ngẩng cao đầu, Độc Phách nói :
– Quyết không hối hận!
Nam Cung Vũ nói :
– Không cho lão gia tử biết?
Độc Phách cười khổ :
– Nếu có thể cho lão nhân gia biết thì từ đầu đến cuối đệ đã không dám lường gạt.
Tay xoa xoa yên ngựa, Nam Cung Vũ nói :
– Đã muốn quyết đấu, trong ngoài phải có an bày để tránh đến lúc lậu sự thì càng thêm khó khăn Độc Phách, trong gia phủ có ai hiểu được việc này của đệ?
Độc Phách nói :
– Quý Lão Khuyết. Đệ đã đem hậu quả trước sau sự tình và cả tính toán của đệ cho lão nghe. Về phía sư phụ, cũng nhờ lão toàn lực chăm sóc làm thế nào tự lão có cách.
Nam Cung Vũ có chút không yên nói :
– Mẹ ơi! Sáng sớm nay chỉ nghe đệ kêu một tiếng ta đã đi theo ngay, còn không biết vừa đi đã vướng vô trận này, trước mặt lão gia, ta còn chưa từ biệt.
Độc Phách nói :
– Huynh an tâm, đệ đã thay huynh nghĩ đến điều này. Quý Lão Khuyết sẽ nghĩ cách giải thích với sư phụ. Nói bọn ta đột nhiên tiếp nhận được cấp báo có chuyện làm ăn lớn buộc phải lên đường sớm, vì thời gian gấp rút không thể bẩm báo, chờ làm xong việc sẽ trở về…
Nam Cung Vũ nói :
– Đệ thật biết cách nói dối quá!
Độc Phách thở nhẹ nói :
– Sư phụ đã ở tuổi cuối đời, cả đời cực nhọc lăn lộn trong rừng đao, không được mấy ngày nhàn du. Đến tuổi này mới tìm được hồng nhan tri kỷ, đệ phải để cho người bình yên hưởng thụ. Nếu đệ khiến sư phụ lo âu thấp thỏm thì đệ quả là loại đồ đệ bất đạo.
Nam Cung Vũ thẳng vai nói :
– Nói thực, hiếu tâm của đệ đối với lão gia quá đủ rồi. Nếu không tại sao có màn kịch cưỡng đoạt mỹ nhân, tạo ra thảm họa. Bằng như là sư phụ hoặc đồ đệ khác chưa chắc được như vậy Độc Phách cười nói :
– Huynh đừng lắm chuyên thay đổi thế.
Nam Cung Vũ sờ vào cây thương bên trái trước đầu ngựa, lòng nghĩ :
– “Đây đâu là chuyện thay đổi lắm lời. Nếu không phải Toàn lão gia vướng vào kiếp đào hoa này thì sao có chuyện mưa tanh máu tưởi như ngày hôm nay. Sư đồ cố nhiên tình thâm nghĩa trọng nhưng vì đó mà bao chuyên huyết chiến xảy ra thì thật là quá thừa”.
* * * * *
Bao Cô lãnh cách Hậu Sơn câu chỉ một dặm. Chính giữa là một dốc lớn, cây cối um tùm. Hậu Sơn câu tọa lạc trong một dãy núi nhỏ. Từ Hậu Sơn câu ngẩng mặt nhìn lên có thể trông thấy những dãy nhà tầng tầng lớp lớp giữa lưng chừng núi Bao Cô lãnh. Nơi đó chính là đại trại của Quỷ Vương kỳ.
Hậu Sơn câu là một nơi rất hỗn tạp.
Men theo núi, địa thế hai bên cao thấp không đều. Có hơn mười căn nhà xây cất không theo quy luật Có căn bằng cây gỗ, có căn toàn bằng trúc có căn toàn dùng đá làm nguyên liệu.
Dưới mái hiên của từng nhà còn treo những bảng hiệu hoặc đèn lồng đa dạng nhưng thật là thô tục vừa nhìn bảng hiệu, người ta đã biết nơi đây làm gì. Tất cả không ngoài trà đinh tửu điếm, bài bạc trai gái.
Nơi này cũng không khác gì Quần Anh hội, đều dựa vào Quỷ Vương kỳ mới trở thành một tiểu phố thịnh vượng như vậy.
Thuận theo lòng con suối khúc khuỷu mà mà mọi người cho là “lộ” đó mà đi tới. Mở nhà thổ tổng cộng có bốn nhà phân chia thành Xuân Lai Hỉ, Tiểu Nhan Phương, Song Hợp, Động Thiên Khách.
Bất kể tên nó gợi lên diễm lệ thế nào thì kiến trúc cũng thô thiển, bày trí hỗn loạn. Cơ hồ như nơi bán thịt người, đơn giản giao dịch là xong, không gian thế nào hoàn toàn là chuyện ngoài đề.
Hiện giờ trời vừa sụp tối.
Trời vừa tối, Hậu Sơn câu bắt đầu náo nhiệt.
Đại đa số vội vội vàng vàng từ trong đại trại Quỷ Vương kỳ trên Bao Cô lãnh đi xuống. Bọn họ chỉ cần vượt qua cái dốc ở chính giữa như đi qua cửa của một nhà lân cận là đến nơi. Cũng có một số thanh niên ở vùng phụ cận lén lút đến đây hưởng thụ.
Tóm lại, đêm vừa đốt đèn nơi này sống động hẳn lên so với cảnh lặng lẽ ban ngày quả thật là hai thế giới.
Nam Cung Vũ và Độc Phách đã đến từ sớm rồi.
Họ đương nhiên không thể lộ liễu du lãm khắp nơi, cũng không thể chui vào bất cứ nhà nào để ăn uống. Dù gì nơi đây cũng là địa bàn của Quỷ Vương kỳ. Kẻ lạ mặt bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn đến sự nghi ngờ mang đến phiền hà. Họ không muốn đả thảo kinh xà.
Vì thế sau khi nhìn kỹ địa hình trước mắt, hai người bèn tìm một nơi vắng vẻ trong sơn câu mà điều tức dưỡng thần, chờ đợi thời cơ đến đại náo một trận.
Xòe tay chụp lấy một con tiểu trùng đậu trên mặt ném đi, Nam Cung Vũ lấy ra hai mâu bánh kẹp thịt ở trong bao trắng đặt bên người, đưa một mâu cho Độc Phách, còn mình cầm lẫy mâu kia mà ăn ngấu nghiến. Độc Phách đưa mắt nhìn xuống, không ngừng quan sát bốn căn nhà thổ đó Chàng cắn một miếng bánh ăn mà chẳng cảm thấy ngon. Đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ, chàng nói :
– Huynh đoán xem, đêm nay họ Thôi có thể đến nhà nào?
Nuốt miếng bánh trong miệng xuống, Nam Cung Vũ phủi bánh ở miệng :
– Khó đoán lắm! Hơn nữa cũng không phải là việc đoán mà phải tính chính xác mới được.
Độc Phách nói như có điều đang suy nghĩ :
– Đệ nghe nói Thôi Tú là một tên cực kỳ gian trá, tâm linh nhạy bén, phản ứng lanh lẹ mà tính tình đa nghi, cảnh giác cực cao muốn đối phó hắn quyết không được một chút sơ suất Nếu không, một mai hắn thoát được, tìm cơ hội thứ hai không dễ đâu.
Nam Cung Vũ lại cắn một miếng bánh, nhóp nhép nói :
– Đối với tên câu tặc cực kỳ gian ác này, bọn ta khi hạ thủ không được một chút do dự, tức khắc tiễn hắn vào chỗ chết không chừa cho hắn một chút hơi thở.
Độc Phách nói :
– Việc này huynh không cần lo. Chỉ cần chạm trán hắn, hắn có cầu sống cũng cầu không được.
Nhìn sắc trời Nam Cung Vũ nói :
– Độc Phách, đệ dùng cách nào mà xác định được họ Thôi trong căn nhà nào?
Độc Phách nói :
– Tốc chiến tốc thắng. Bắt một tên kỹ nữ hay tú bà trong động bức cung chúng, huynh thấy được không?
Nam Cung Vũ cười hích hích nói :
– Được! Sao lại không được! Cách này vừa nhanh vừa có kết quả, hay hơn cách gõ cửa tìm nhà mà tìm.
Độc Phách nói :
– Nam Cung huynh nhớ kỹ một điều. Giả như họ Thôi có đồng bọn đồng hành, mục tiêu xuất kích của chúng ta chính là họ Thôi, giết hắn mới là nhiệm vụ chủ yếu.
Gật đầu, Nam Cung Vũ nói :
– Ta biết rồi, vốn vì tên chó chết đó mà đến đây.
Vội vã ăn xong miếng bánh kẹp thịt trên tay.
Độc Phách phủi tay vào vạt áo dưới cho rơi bánh vụn rồi đứng dậy nói :
– Bắt đầu, Nam Cung huynh!
Nam Cung Vũ nhìn ánh đèn sáng quắc phía dưới, bóng người qua lại không ngừng, hơi do dự nói :
– Bây giờ động thủ hơi sớm một chút chăng?
Độc Phách nói :
– Thôi Tú là một tên háo sắc, là một tên biến thái. Lúc này đối với hắn mà nói cũng đủ trễ rồi.
Ngưng một lát, chàng lại âm trầm nói :
– Đối với đệ cũng đã trễ rồi…
Nam Cung Vũ vuốt cây thương bên cạnh minh, vẻ thông cảm nói :
– Ta biết cảm giác của đệ, cũng hiểu tâm tình của đệ. Ta chỉ muốn hành sự cẩn trọng thôi.
Độc Phách mỉm cười :
– Chúng ta đi, Nam Cung huynh!
Hai người hành động thần tốc, lại không chút hơi thở mà tiến vào Hậu Sơn câu.
Mục tiêu thứ nhất bọn họ chọn Xuân Lai Hỉ do bằng mấy căn phòng gỗ liên tiếp tạo thành. Phòng ốc che rất thô thiển nhưng diện tích không nhỏ. Vuông vức hơn ba mươi trượng. Từng mái nhà cao thấp quây quần với nhau. Cảnh quan tuy không khó coi nhưng cũng biểu hiện trong đó là một khung cảnh khác.
Kẻ ra vào nơi đây không ít, đa số là kẻ mặt mày hung hãn, thân hình vạm vỡ.
Tiếng cười nói đùa giỡn từ trong phòng vang dội, cơ hồ đùa giỡn như vậy mới có thể gây nên hưng phấn, lộ nét dâm cuồng háo sắc.
Ẩn trong bóng đêm, Nam Cung Vũ nhìn quang cảnh trước mặt, không nén được nhíu đôi mày lại :
– Mẹ nó! Kể ra người vào hỗn tạp thế này làm sao ra tay?
Độc Phách nói nhỏ :
– Chúng ta đi lần ra sau.
Kiến trúc của mấy nhà gỗ của Xuân Lai Hỉ là phía trước cao, phía sau thấp. Phía trước thì sáng sủa, phía sau lại tối đen. Vắng đến nối quỷ cũng có thể hiện hình.
Hai người vừa đến một cánh cửa gỗ mỏng mảnh ở phía sau.
“Kẹt…” cánh cửa mở ra.
Ánh sáng trong phòng hắt ra, chiếu lên bóng người cao to bưng một chậu gỗ ra ngoài.
“Ào ào” hắt bồn nước vào chỗ tối đen. Nước dơ trong bồn tuy không làm bẩn áo Nam Cung Vũ và Độc Phách nhưng cũng làm hai người nhảy vọt lên, đồng thời phun ra một bãi nước bọt.
Kẻ tạt nước không phát giác ra nguy cơ cận kề, tay vẫn cầm bồn gỗ, ngửa mặt lên trời ngáp dài một tiếng. Thì ra tên cao lớn này là một nữ nhân Độc Phách đè nén thanh điệu nói :
– Hàng hóa kìa, Nam Cung!
Lại nhổ một ngụm nước bọt, Nam Cung Vũ tức tối nói :
– Đồ đàn bà thúi! Chút nữa là bị Hoa Lộ Thủy của mụ ta tạt cho đầy người, nhưng không xui xẻo bị trúng phải mới là kỳ lạ.
Độc Phách nói :
– Là mụ ta, Nam Cung, bắt mau!
Nam Cung Vũ trong miệng vẫn còn cằn nhằn mà động tác không hề chậm trễ. Thân hình vừa nhấp nhô đã chặn đường đi của mụ kia, thẳng thừng đối mặt.
Hốt nhiên trước mắt xuất hiện một người, mụ đó “á” lên một tiếng, thân hình co rút về phía sau, bồn gõ trong tay cũng rơi “binh” xuống đất, hai con ngươi cơ hồ văng ra ngoài.
Đặt một ngón tay lên miệng, Nam Cung Vũ hòa ái nói :
– Đừng sợ, cũng đừng la. Hoa cô nương, ta có chút việc muốn thương lượng. Xin mời đi một bước nói chuyên.
Tay mụ đó đè chặt lên ngực, lớp phấn dày trắng đỏ trên gương mặt như không che nổi kinh sợ. Lỗ mũi mụ hếch lên trời hít lấy hít để rồi lắp bắp nói :
– Mi… mi là ai? Muốn gặp ta có chủ ý gì?
Suýt nữa hét lên, Nam Cung Vũ cố kiềm hô hấp, nhẫn nại nói :
– An tâm, bọn ta không phương hại đến cô nương, cũng không có chủ ý gì. Chỉ có chút việc muốn thỉnh giáo. Không cần đi xa, chỉ cần mấy bước mà thôi.
Mụ kia thấy tình hình biết không đi mấy bước không được, muốn kêu lại không dám kêu, do dự nhìn trong cửa một hồi mới ngập ngừng đi ra ngoài. Vị trí này cũng ở ngoài phạm vi chiếu sáng của ánh đèn. Nam Cung Vũ cũng bước theo nhưng chỉ đứng một bên, không lên tiếng. Mụ cảm thấy kinh hoàng không yên.
Trong bóng đêm, Độc Phách xuất hiện không một tiếng động.
Ho sặc sụa, mụ đó sợ đến nỗi thoái lui mấy bước, cơ hồ muốn ngồi bệt xuống đất.
Hai mắt Độc Phách chăm chú nhìn đối phương, lạnh lùng nói :
– Mi là kỹ nữ trong động này, phải không?
Mụ đó nuốt nước bọt, hô hấp khó khăn nhưng không tránh khỏi trong lòng nổi giận :
– Ta không phải kỹ nữ. Ta dọn dẹp trong phòng mới đi ra.
Độc Phách không gấp, không vội nói :
– Tốt lắm! Ta muốn hỏi mi một người, hi vọng mi nói thực. Hơn nữa việc này nói thì tuyệt đối không thố lộ ra ngoài, coi như bọn ta chưa từng gặp nhau.
Mụ này định thần, vẻ hiếu kỳ hỏi :
– Vị khách quan này muốn hỏi thăm ai? Việc bọn ta là chỉ lo bán thân, chưa từng thăm dò tỉ mỉ người khác. Ai quen ai lạ bọn ta không màng đến…
Khoát tay, Độc Phách nói :
– Thôi Tú, Lại Xà Thôi Tú! Mi có biết tên này không?
Vừa nghe hai tiếng Thôi Tú, đầu tiên mụ ta kinh ngạc tiếp theo lại cười lên khanh khách.
Phản ứng như vậy hiển nhiên mụ ta không lạ gì Thôi Tú.
Độc Phách bình tĩnh nói :
– Xem ra mi biết hắn rồi!
Mụ này mở miệng, híp mắt nhường cao mày, đột nhiên quên hẳn mình đang ở tình huống nao.
– Khách quan nói là Lại Xà Thôi Tú. Đại gia của Quỷ Vương kỳ, hơn nữa là một kẻ ác độc của Báo phòng. Con độc xà này nổi tiếng ở Hậu Sơn câu bọn ta. Đặc biệt là mấy nhà của bản môn. Nhắc đến hắn không ai không biết, không ai không hiểu. Mỗi một kỹ nữ có bản lãnh ở đây đều sợ hắn. Con quỷ dữ này vừa lên giường đã lộ tánh cuồng dâm. Đừng thấy hắn ốm yếu xanh xao mà lầm, hành lạc hắn bản lãnh hơn người.
Độc Phách ngắt lời mụ kia :
– Đêm nay hắn đến không?
Mụ xòe tay hỏi :
– Đêm nay là thứ mấy?
Nam Cung Vũ chen lời :
– Mười sáu!
Mụ này không ngừng gật đầu :
– Không sai! Mười sáu, mười tám hắn nhất định sẽ đến. Nhưng nhị vị lão gia tìm sai chỗ rồi. Lần này Thôi gia nhất định không đến Xuân Lai Hỉ này mà chắc rằng sẽ đến Động Thiên Khách. Bên Động Thiên Khách vừa chiêu mộ được một “viên ngọc quý” tên Trại Ngọc Hoàn nhan sắc mê người. Thôi lão gia là con quỷ háo sắc, gặp rồi lý nào lại buông tay?
Nhìn Nam Cung Vũ, Độc Phách nói :
– Đúng là thật chăng?
Nam Cung Vũ nhìn mụ đó nói :
– Hoa lão nương, đây là sự thật phải không?
“Hoa lão nương” trợn hai mắt giận dữ nói :
– Quái lạ! Tại sao ta phải lừa gạt các ngươi? Toàn bộ cô nương ở Hậu Sơn câu này đều biết, không phải là chuyện bí mật.
Nam Cung Vũ lấy ra một lượng bạc, cười ha hả nói :
– Đa tạ Hoa cô nương. Đây là chút thành ý gọi là báo đáp.
Trong bóng tối, ước lượng sức nặng của nén vàng trong tay, nữ nhân bất giác mở mày mở mặt, vui mừng :
– Ấy da! Khách quan thật là… Chỉ có mấy câu thôi đâu đáng hậu thưởng. Nếu khách quan xem trọng ta, ta có thể bồi tiếp một đêm cho người an giấc. Không phải tự ta thổi phồng.
Vội vã khoát tay, Nam Cung Vũ thoái lui mấy bước :
– Tâm lĩnh! Tâm lĩnh! Chờ lần sau có thời gian hãy nói!
Độc Phách vội vã kéo Nam Cung Vũ đi, phía sau còn vang lên tiếng gọi của mẹ :
– Đừng quên tìm tới ta. Chỉ cần đến Xuân Lai Hỉ hỏi một tiếng Hương Truy Tử, khách quan tức khắc tìm được ta.
Bước cao bước thấp đi trên đất hoang dã, Nam Cung Vũ càng tăng cước bộ, vừa không ngừng lắc đầu kêu trời :
– Thiên địa ơi! Vóc dáng dềnh dàng, ngưu cao mã đại mà có tên là Hương Truy Tử. Thậm chí nhát người chết được, nhớ lại sợ đến mồ hơi lạnh đầy người.
Độc Phách mỉm cười nói :
– Có nữ nhân coi trọng huynh không phải là việc tồi.
Nam Cung Vũ chối dài :
– Mụ không phải coi trọng ta mà là công hiệu của nén bạc kia. Hơn nữa, loại bà nương dơ bẩn này ta tiêu thụ không nổi rồi.
Động Thiên Khách cách Xuân Lai Hỉ không xa. Đầu đuôi chỉ trong phạm vi mấy trăm thước. Cách kiến trúc của Động Thiên Khách hơn hẳn Xuân Lai Hỉ.
Là một dãy phòng lợp ngói, còn treo mấy ngọn đèn lồng, giấy đỏ chữ đen. Ánh đèn sáng rỡ lay động. Quả nhiên khiến khách nhân thập phần hoan hỉ.
Quan sát bố cục ở đây, Độc Phách thấp giọng nói :
– Động Thiên Khách này chiếm một hình chữ nhật dài, hai bên tả hữu đều có cửa sổ, đủ thấy bên trong chia thành nhiều phòng nhỏ. Bọn ta chỉ cần tìm ra chính xác “Trại Ngọc Hoàn” ở nơi nào, vừa xông vào thì họ Thôi kia chắc chắn biến thành một con rắn chết.
Nam Cung Vũ nói :
– Nhưng mà bọn ta không biết chính xác Trại Ngọc Hoàn ở nơi nào?
Độc Phách nói :
– Rất đơn giản! Huynh đi hỏi!
Vò vò mái tóc, Nam Cung Vũ không ra vẻ tình nguyện nói :
– Ta? Ta đi hỏi? Được rồi, xem ra chỉ có ta đi hỏi mới được!
Giao cây thương cho Độc Phách, Nam Cung Vũ vuốt lại y phục. Sau đó cố ý chậm rãi bước vào trước cửa vừa hẹp vừa đang khép hờ của Động Thiên Khách. Khách nhân ở đây không đông bằng Xuân Lai Hỉ nhưng kẻ ra người vào cũng không ngớt.
Nam Cung Vũ vừa men theo thạch cấp mà đến cửa thì một tên hán tử mặt xanh, ăn mặc xốc xếch, mặt đầy tà khí ở phía sau cửa tối ngòm xẹt ra khom người, mở miệng cười với Nam Cung Vũ :
– Lão gia này tìm vui mà đến đây phải không?
Nam Cung Vũ “ừ” một tiếng, ra vẻ võ vàng lão luyện, ngẩng mặt nói :
– Nghe nói các ngươi ở đây có một viên ngọc mới là Trại Ngọc Hoàn cô nương đúng không?
Hán tử đó nhe răng cười khan nói :
– Không sai, tin tức của lão gia thực nhanh nhẹn. Nhưng mà lão gia tới trễ một bước rồi. Cả đêm nay Trại Ngọc Hoàn có người bao hết. Tiểu nhân thấy như vầy, chi bằng tiểu nhân đưa đến mấy vị cô nương khác, bảo đảm đều là trang tuyệt sắc thiên kiều bá mị, có kinh nghiệm phòng the, lại mới vào đây không lâu, mập ốm cao thấp đều có, tùy đại gia lựa chọn. Tuyệt đối cảm thấy vừa ý.
Nam Cung Vũ giả vờ để lộ sắc thái thất vọng, lão trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu, giang hai tay bất đắc dĩ nói :
– Trại Ngọc Hoàn đã không có thời gian rảnh, coi như xong rồi. Ta đây xui xẻo như vậy, đổi một hồng nhan khác không còn ý vị gì. Được lần sau nhất định sẽ gặp vận may.
Hán tử mặt xanh cố lôi kéo “Thần tài” :
– Đại gia! Đại gia! Hà tất gì cứng nhắc như vậy! Trại Ngọc Hoàn đó đẹp, cũng bất quá là kẻ bán thân, như ngọn đèn sắp tắt, không khác gì những cô nương khác.
Nam Cung Vũ bước đi mấy bước, quay người lại nói :
– Như vầy ngày mai ta lại đến. Lão đệ, nếu có lòng thì giữ Trại Ngọc Hoàn lại cho ta. Đương nhiên không thiếu phần thưởng cho lão đệ Lão đệ thấy vậy được không?
Hán tử liên tiếp nói :
– Được! Được! Đương nhiên được Trại Ngọc Hoàn tốt số rồi. Ngày mai không phải là ngày bao…
Nam Cung Vũ lộ vẻ luyến tiếc không nén được nói :
– Đúng rồi lão đệ! Trại Ngọc Hoàn ở phòng nào? Trở lại muốn tìm cũng không sợ lầm người…
Tên đó cười hích hích, mặt cầu tài nói :
– Nàng ở phòng chữ “cúc”. Từ cửa đi vào phía bên trái, gian thứ ba là đúng rồi…
Một tiếng “đa tạ” Nam Cung Vũ cười hích hích phủi tay mà đi, bộ dạng như tự an ủi lấy mình.
Độc Phách đón Nam Cung Vũ, nhàn hạ hỏi. Ý chàng đã sớm biết Nam Cung Vũ đã thành công rồi :
– Thế nào? Rõ rồi chứ?
Nam Cung Vũ ngẩng đầu :
– Phòng chữ Cúc, phòng thứ ba bên trái, chính ngay trước mắt bọn ta, Trại Ngọc Hoàn đêm nay đã được người ta bao rồi. Nghe nói là lão bằng hữu, theo ta hết tám phần là họ Thôi.
Độc Phách một lời không nói, chậm rãi mà đi Nam Cung Vũ vội đuổi theo, đúng lúc chụp lấy cây thương mà Độc Phách ném qua.