Bầu trời âm u. Mưa lất phất rơi. Trời mới chớm sang thu mà khí trời lạnh lẽo.
Trong làn mưa thu lất phất đó, một chiếc kiệu bốn con tuấn mã chạy như bay về phía trước Hai tráng hán khiêng kiệu cước bộ như bay, xem ra chiếc kiệu cơ hồ trống không. Tráng sĩ trên lưng hai trước hai sau dường như đang bảo vệ chiếc kiệu.
Chìm trong màn trời âm u, dưới cơn mưa thu rả rích, đồng ruộng như càng mông quạnh, núi xa đồi gần cảnh vật thật tịch liêu.
Từ trong khu rừng thưa ven lộ một con ngựa toàn thân một màu đen bất ngờ xuất hiện. Vó ngựa ung dung phi ra ven lộ. Ngồi trên lưng ngựa là một hắc y nhân tóc bạc. Mái tóc bạc sáng như cước được giữ chặt bởi một sợi dây bố đen buộc ngang trán. Dưới sợi dây bố đen đó chẳng phải là một gương mặt già nua mà trái lại chỉ nhìn thấy đấy là một gương mặt đượm đầy nét phong sương, thâm trầm tang thương với đôi mắt phớt đời, khóe miệng như chứa bao điều thế sự mà chuyện đời dường như chẳng có việc gì đáng quan tâm.
Hắn là Độc Phách!
Danh tánh thật kỳ lạ cũng thật là khó thấy.
Càng kỳ lại càng khó thấy chính là cái tay nải mà hắn mang lệch bên lưng trái. Tay nải hình vuông dùng da trâu đen chế thành, dài rộng ước khoảng năm tấc, không biết bên trong chứa đựng vật gì. Lúc này, tay phải của hắn đang nhè nhẹ vuốt ve trên mép tay nải giống như đang ve vuốt một vật trân quý, yêu thương.
Kiệu phu khiêng kiệu, bốn tên hộ vệ trên lưng ngựa hiển nhiên đã nhìn thấy hắn. Lúc này, tốc độ của bọn họ đã chậm lại, bất luận đối phương đang hành động gì bọn họ cũng cảm thấy bất an.
Bốn tên hộ vệ này trang phục hoàn toàn giống nhau, dây bịt đầu màu xanh, áo chẽn xanh, thắt đai xanh, sau lưng dắt một đôi cương mâu sáng loáng quy cách đều giống nhau. Điều này cho biết rằng, bọn chúng cùng một bang quy.
Những màn mưa giống như những sợi tơ lất phất bay. Kiệu dừng lại, bốn con ngựa cũng dừng lại. Độc Phách không xuống ngựa cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn bọn người đang cách hắn sáu, bảy bước. Hai đại hán đi đầu đưa mắt nhìn nhau. Rồi một tên mất nửa lỗ tai lên tiếng :
– Bằng hữu, ngươi muốn làm gì?
Độc Phách nhếch mép, thanh âm lãnh đạm, nhưng cẩn trọng nói :
– Lẽ nào các vị đã nhìn ra ta có việc mà đến đây?
Tên mất nửa lỗ tai cao giọng nói :
– Nơi đây ngoại thành hoang vắng, trời lại mưa rả rích. Ngươi cưỡi con hắc mã thần khí kỳ bí đứng chắn bên lộ lẽ nào gọi là vô duyên vô cớ? Mà trên đường chỉ có bọn ta? Ngươi không xông vào bọn ta thì xông vào ai? Ánh mắt âm thầm theo dõi bọn ta. Nói đi, ngươi có điều gì chỉ giáo?
Ánh mắt Độc Phách quét về phía chiếc kiệu nhếch mép cười mà dường như không phải cười :
– Chỉ giáo thì không dám, chỉ có một việc muốn thỉnh giáo.
Tên đó nhường cao đôi mày hỏi :
– Việc gì?
Độc Phách nói :
– Người ngồi trong kiệu phải chăng là Dịch Thủy Nhu, Dịch cô nương?
Sắc mặt biến đổi, tên đó nghiêm giọng :
– Phải hay không phải đại tiểu thư của bọn ta thì có can dự gì đến mi? Mi có mưu đồ gì?
Độc Phách nói :
– Nơi đây cách Hoa Diệu am chỉ hơn ba mươi dặm. Dịch cô nương dâng hương trở về, đến đây cũng đã vô cùng mệt mỏi rồi. Chuyện đi về xuôi này không cần các vị phí tâm, hay là để ta lãnh thay phần mệt mỏi mà hộ tống…
Một tên hán tử khác đột nhiên nổi giận :
– Do mi hộ tống đại tiểu thư bọn ta à? Mi cho rằng mi là hạng người gì? Mi có tà tâm gì? Ta thật không thể nhẫn nại được rồi.
Độc Phách thản nhiên nói :
– Vì để cho các vị được an bình ta khuyên các vị mau ra roi mà chạy cho sớm, tránh thương hại hòa khí đôi bên.
Tên khuyết tai đột nhiên hét lớn :
– Mẹ nó! Tên này muốn hộ giá đại tiểu thư.
Đồng bọn của hắn mắt lộ hung quang, căm hận hét lên :
– Bất kể mi là ai, mi có mưu tính gì gây phiền hà cho Quỷ Vương kỳ, mi còn muốn sống nữa không? Mi có biết đại tiểu thư vốn là quý bào muội của Phiêu Ba Tử của bọn ta?
Độc Phách cười cười nói :
– Nhị vị! Những điều nhị vị nói, ta đều biết, không chỉ biết mà còn biết rất rõ nhưng mà ta đã đến và vẫn muốn làm những việc mà ta dự định làm. Ý của ta các ngươi đã rõ rồi chứ?
Tên khuyết nửa lỗ tai từ trên lưng ngựa phóng vọt lên giữa không trung uốn lộn thân người, cương mâu dắt chéo sau lưng hàn quang sáng lóe vừa nhanh vừa chuẩn xác, cắt xuống yết hầu Độc Phách.
Độc Phách cứ an nhiên ngồi yên trên lưng tuấn mã. Tay phải xòa ra xuất kỳ bất ý kẹp lấy sống mâu xoay ngược mũi mâu đúng lúc thân hình hán tử khuyết tai từ trên bổ xuống, mũi mâu bén ngọt đâm thẳng vào tim nhanh đến độ hắn không kịp la lên tiếng nào thậm chí không có cơ hội sừ dụng thanh cương mâu thứ hai. Cả một diễn tiến xảy ra giống như một đoản kịch đã được xếp đặt sẵn. Chiêu thức, cước vị… giống như là đã phối hợp tập luyện một cách thành thục, nhưng bọn họ đều biết rõ đây là một trận huyết đấu đã kết thúc chứ không có mang một chút gì kịch tính.
Trong chớp mắt, tên đại hán còn lại muốn nhỏm người lên nhưng ngón tay chưa kịp chạm vào binh khí thì thân hình Độc Phách đã hơi nghiêng một ánh diêm quang thoáng ẩn hiện.
Chỉ là ẩn hiện như điện cực trên tầng mây lóe lên, chỉ lưu lại giữa không trung một bóng hư không chứ không thấy được gì cả đến khi mọi người kịp thoáng nhìn thấy ánh sáng lóe lên ấy thì đầu tên đại hán đã nhuộm đầy máu rơi lông lốc còn thân hình của hắn thì vẫn còn đang run bần bật.
Hai kỵ mã phía sau kiệu, lúc cũng liều chết xông lên. Hai tên huy động bốn thanh cương mâu lấp lóe, gió rít ào ào uy thế hùng dũng.
Độc Phách vẫn khép mờ đôi mắt đột ngột thúc ngựa xông lên.
Ba con tuấn mã của hai bên thần tốc lướt ngang qua nhau, tức khắc bốn thanh cương mâu giạt sang hai bên của hai kỵ sĩ. Tiếng da thịt bị nát vụn vang lên. Hai tên kỵ sĩ trên lưng ngựa đã biến thành hai đống bùn ngập ngụa máu.
Không ai nhìn thấy rõ Độc Phách dùng thủ pháp gì tạo nên kết cục như vậy.
Chiếc kiệu đơn độc dừng ngay giữa lộ. Hai tên kiệu phu như gà lạc mẹ ngơ ngác đứng đó.
Độc Phách trên lưng ngựa nhìn xuống chậm rãi nói :
– Vén màn kiệu!
Hai tên kiệu phu thân hình vạm vỡ trái lại đởm lược hèn yếu.
Lời của Độc Phách bọn chúng dường như không nghe thấy, chỉ giống như hai con gà khờ sững sờ bất động, hiển nhiên là vì kinh sợ quá độ. Nhưng tiếng vén rèm kiệu nặng nề từ trong kiệu vang ra.
Sau bức rèm lộ ra một gương mặt thanh tú, đoan chính, yêu kiều. Nét mặt đượm đầy vẻ uất ức nói chẳng nên lời, chỉ thoáng trắng bệch.
Độc Phách chẳng kềm được, thở nhẹ một tiếng.
Cô nương trong kiệu không ai ngờ đã hơn hai mươi bảy tuổi rồi.
Nếu không phải trong lòng hắn từ lâu đã hiểu biết ắt hắn cũng phải đoán nhầm.
Cô nương thật là xinh đẹp, ngay cả lời nói cũng thánh thót dịu dàng :
– Ngươi tìm ta chăng?
Độc Phách trên lưng ngựa vòng tay, giọng nói hòa ái, thậm chí còn có chút khiêm cung :
– Dịch cô nương, xin thứ lỗi tại hạ dùng phương thức này tương thỉnh cũng vì do bất đắc dĩ mà thôi.
Dịch Thủy Nhu vô cùng trấn định nói :
– Xin hỏi ngươi đưa ta đi đâu? Để làm gì?
Độc Phách cười tươi nói :
– Lúc này không tiện nói nhiều. Dịch cô nương, có một người muốn gặp cô nương. Cực kỳ khát vọng muốn gặp cô nương. Tại hạ bảo đảm là thiện ý. Hơn nữa bọn tại hạ không thể để cô nương gặp phải bất kỳ một phương hại nào…
Dịch Thủy Nhu trầm mặc một hồi rồi mới u buồn lên tiếng :
– Chiếu theo tình hình trước mắt mà nói ta e rằng không còn con đường khác để chọn lựa?
Độc Phách khom người, lời nói càng tỏ ra khiêm cung :
– Xin lỗi, chỉ tiếc là phải như vậy.
Hắn gật gật đầu.
Dịch Thủy Nhu nói :
– Thế thì bọn ta còn chờ gì nữa?
Rèm kiệu buông xuống ngăn cách bên ngoài và trong kiệu, đồng thời cũng ngăn cách giữa cô nương đó cùng Độc Phách.
Độc Phách nói với hai tên kiệu phu đang kinh hồn lạc phách :
– Còn không mau cất kiệu lên vai mà đi cho nhanh?
* * * * *
Một căn lầu nhỏ hai tầng trong núi. Mái lầu được chế tác tinh xảo, u nhã. Trong màn sương khói mịt mờ của vùng sơn lâm nổi bật hình thế mộc lầu càng lộ vẻ siêu phàm thoát tục.
Trời chạng vạng tối.
Trên chiếc ghế thái sư lót bằng da hổ dày, dưới ánh đèn sáng là Toàn Vô Hoan và Dịch Thủy Nhu đoan trang buông mày khép mắt ngồi yên.
Ôi Dịch Thủy Nhu!
Độc Phách xuôi hai tay đứng một bên. Tuy hắn cố gắng kìm chế nhưng nét mặt đã lộ vẻ không còn nhẫn nại.
Thân thể Toàn Vô Hoan gầy yếu, gương mặt khô khan Tuy gương mặt đã được chăm chút sửa soạn, mái tóc đã chải chuốt gọn gàng cẩn thận nhưng trong khí sắc trắng bệch ẩn chứa nét mệt mỏi, bệnh hoạn.
Từ nét mặt khắc khổ của lão chắc rằng lão đã năm mươi lăm, nhưng qua ánh mắt lão nhìn Dịch Thủy Nhu đầy niềm ưu ái, thân thiết, hưng phấn thì trên mặt lão bao trùm sắc thái thanh xuân.
Lão dường như quên hẳn mình đã năm mươi lăm tuổi rồi, thoáng chốc như trở lại tuổi ba mươi.
Trong cảnh tĩnh lặng dường như có một luồng âm khí nặng nề ẩn hiện đâu đây.
Dịch Thủy Nhu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Toàn Vô Hoan, lời nói nhẹ như suối chảy :
– Là lão muốn gặp ta, Toàn tiên sinh?
Kẻ đã hơn năm mươi tuổi thế mà trước sự tình này vẫn tỏ vẻ thẹn thùng e lệ.
Toàn Vô Hoan cười khan một tiếng không ngừng xoa tay. Trên gương mặt trắng bệch đầy nét hoan hỉ :
– Thật là thất lễ. Dịch cô nương, thật là thất lễ. Trừ phi dùng cách này ta không nghĩ ra phương thức nào có thể kính thỉnh cô nương. Hy vọng Độc Phách không làm nàng kinh động.
Dịch Thủy Nhu nhìn Độc Phách đứng bên cạnh nói :
– Không có! Hắn không khiến ta kinh sợ mà trái lại trên đường đi hắn đã hết lòng chiếu cố cho ta.
Toàn Vô Hoan vẫn không ngừng xoa tay gật gật đầu :
– Vậy tốt. Ậy vậy tốt…
Dịch Thủy Nhu sắc mạnh lạnh nhạt nói :
– Nhưng mà Toàn tiên sinh, lão muốn ta đến đây vì nguyên nhân gì? Nói đi, có mục đích gì?
Ngần ngừ một lúc, Toàn Vô Hoan dứt khoát nói :
– Ấy Dịch cô nương, lẽ nào cô nương một chút cũng không biết sao?
Dịch Thủy Nhu nói :
– Ta biết sao?
Mím môi, Toàn Vô Hoan cố gắng lên tiếng :
– Lẽ nào… cô nương cũng không đoán ra?
Dịch Thủy Nhu thản nhiên nói :
– Việc không căn không cứ, Toàn tiên sinh bảo ta phải đoán ở đâu?
Toàn Vô Hoan ngoảnh đầu, cao giọng nói :
– Độc Phách, xem ra nên để mi giải thích thì hơn.
Độc Phách đôi mắt khép hờ hơi nhường lên miễn cưỡng nói :
– Vâng, sư phụ.
Dịch Thủy Nhu bất ngờ nói :
– Quan hệ của nhị vị là sư đồ?
Độc Phách nói :
– Lúc chín tuổi bái sư nhập môn, nhận sự chỉ giáo mười ba năm mới xuất sư. Tuy giang hồ lang bạt, đối với ân nghĩa sư môn không lúc nào có thể quên. Một ngày là sư phụ, cả đời cũng là sư phụ. Huống hồ ân cứu mang ta mười ba năm. Dịch cô nương, như vậy có thể xứng là quan hệ sư đồ được không?
Dịch Thủy Nhu hiểu trong lời nói của Độc Phách còn mang nhiều hàm ý nhưng nàng vẫn nói :
– Đương nhiên. Xin ngươi thứ lỗi, ta tuyệt không có ý bất kính.
Toàn Vô Hoan vội vã giảng hòa :
– Dịch cô nương, nàng đừng thấy Độc Phách tóc đã bạc trắng mà nghĩ đó là cao niên, kỳ thực tự nó bạc mà thôi. Từ bé tóc hắn đã hoa râm rồi, không đến hai mươi thì đã trắng bạc. Tính ra hắn chưa đến hai mươi sáu đâu…
Dịch Thủy Nhu nói :
– Ta không nói hắn già…
Toàn Vô Hoan vội nói :
– Trong mắt ta, hắn là một hài tử. Vĩnh viễn là một hài tử.
Chú mục nhìn “hài tử” tóc đã bạc trắng kia, Dịch Thủy Nhu thần thái an nhàn nói :
– Độc tráng sĩ, người không phải có lời muốn nói với ta sao?
Độc Phách trầm mặc một lát cơ hồ suy nghĩ phải dùng lời gì, câu gì, cuối cùng hắn nhìn thẳng Dịch Thủy Nhu, thanh âm vô cùng khẩn thiết :
– Dịch cô nương, ba năm trước đây Quỷ Vương kỳ vì ăn mừng mười năm thành lập bang đã từng tổ chức yến hội cực kỳ huyên náo ở Vọng Tiên đài dưới chân Bảo Cô lãnh ở Tổng Đàn khẩu. Lần thịnh yến đó, họ cũng thỉnh mời gia sư tham dự. Cô nương còn nhớ việc này không?
Dịch Thủy Nhu đáp :
– Không sai, ta nhớ!
Độc Phách tiếp lời ngay :
– Vì lần thịnh yến đó, gia sư có cơ duyên gặp được cô nương. Hơn nữa trải qua mấy lần đàm đạo phong thái nội hàm của cô nương khiến lệnh sư cực kỳ điên đảo. Sau khi trở về, ngày đêm tưởng nhớ cô nương đã mấy lần phát cuồng bỏ cơm, nhưng vì những giới hạn của hoàn cảnh, tuổi tác, thân phận… Trừ ta ra gia sư chỉ đành chôn chặt khát vọng tình yêu này vào đáy lòng.
Dịch Thủy Nhu nghiêm trọng hỏi :
– Đây gọi là gì? Nhất kiến chung tình chăng?
Độc Phách nói :
– Thực ra ta cũng không tin cách nói nhất kiến chung tình giữa nam và nữ, vì thế ta hằng khuyên gia sư nên tự kìm chế ba năm. Nếu ba năm sau, lão nhân gia đối với cô nương cũng không giảm bớt lòng ái mộ thì đủ chứng minh lòng luyến ái của gia sư là có cơ sở chứ không phải vì một phút xung động, gia sư đã đồng ý. Giờ ba năm đã trôi qua. Ba năm nay gia sư chịu khổ vì tâm bệnh, không những tinh thần sa sút mà thân thể càng lúc càng suy kiệt tê bại. Vì vậy mỗi lần gia sư dụng sức hay tinh thần bất định thì khí huyết nhộn nhạo bất an. Dịch cô nương, đây đủ chứng minh, gia sư không thể quên người. Vì để kéo dài tính mệnh của gia sư tại hạ không thể không tận lực làm tròn đạo đệ tử cho nên mới mạo muội khuất phục cô nương…
Nghiến răng, Dịch Thủy Nhu nói :
– Nói như vậy các ngươi muốn dùng sức mạnh ép ta ở đây chứ không kể ta có nguyện ý hay không?
Toàn Vô Hoan vội vã nói :
– Nàng đừng nên hiểu lầm: Dịch cô nương, ta quyết không có ý miễn cưỡng nàng. Ta chỉ là ấy hy vọng nàng có thể ở bên cạnh bầu bạn với ta một thời gian. Ta bảo đảm quyết không xâm phạm nàng. Chỉ muốn nhìn thấy nàng, trong mắt có hình bóng nàng là ta đã tâm mãn ý nguyện rồi.
Thanh âm Dịch Thủy Nhu lạnh lẽo nói :
– Toàn tiên sinh. Ta năm nay tuy đã hai mươi bảy rồi, nhưng vẫn là một khuê nữ chưa có hôn phối. Ta cũng thanh bạch như những xử nữ khác Lão không sai thì cũng hơn năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn là một nam nhân. Lão bảo ta bên cạnh lão bầu bạn một thời gian, bất luận thời gian ngắn hay dài, sau này ta giải thích với mọi người sao đây? Lão có từng nghĩ đến danh tiết của ta không? Toàn tiên sinh, cách nghĩ của lão chỉ vì tự tư tự lợi mà thôi.
Sắc mặt Toàn Vô Hoan lúc xanh lúc trắng.
Hai tay liên tiếp xoa vào nhau, ngập ngừng không rõ nói :
– Đừng giận… Dịch cô nương. Xin nàng hiểu nỗi khổ tâm này của ta.
Dịch Thủy Nhu hừ một tiếng nói :
– Dụng tâm này khổ ở chỗ nào?
Độc Phách không nhịn được cất cao âm điệu :
– Dịch cô nương, sư phụ tại hạ không có sai. Dưới bầu trời này không có bất kỳ luật lệ quy định nào kẻ trên năm mươi tuổi không thể có tình yêu nam nữ. Mà một người yêu một người càng không thể coi đó là tội.
Dịch Thủy Nhu cứng rắn nói :
– Tình yêu nam nữ vốn là chuyện tình nguyện của đôi bên, nhưng mà ta có tình nguyện không?
Độc Phách sắc mặt khô khan nói :
– Lần này chỉ mong cô nương lượng tình tha thứ lỗi. Việc trên thế gian không dễ gì thập toàn thập mỹ, có lúc khó tránh khỏi một phía phải chịu sự khuất phục. Tâm bệnh của gia sư chỉ còn cách dùng tâm dược mà trị. Cô nương nên hành thiện tích đức.
Dịch Thủy Nhu buồn bã nói :
– Nói như vậy các người không cưỡng lưu ta không được?
Độc Phách lại khom người nói :
– Xin thỉnh cô nương khoan dung.
Dịch Thủy Nhu uất hận nói :
– Các ngươi thực quá hoành hành, quá hiếp người, quá không biết lý lẽ. Các ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể an nhiên vô sự mà đạt được sở nguyện sao? Các ngươi lầm rồi. Ta là bào muội của Dịch Dụng Cương. Ca ca ta sao có thể dung cho bọn ngươi bạo ngược như vậy sao có thể nhận lấy nỗi nhục nhã như vậy. Đại ca nhất định sẽ tìm lên đây.
Độc Phách bình thản nói :
– Dịch cô nương, nếu luận võ công, độc tấu trên giang hồ không kể đến thân phận cá nhân ta, cô nương có thể đoán định gia sư là ai?
Dịch Thủy Nhu hận tức nói :
– Ta biết Toàn tiên sinh danh tiếng lớn, bản lãnh cao được tôn xưng là Âm Dương Vô Cực. Duy chỉ có điều này lão cũng phải tự tôn tự trọng, trân quý danh tiếng của mình, không thể cưỡng ép lăng nhục người hủy đi danh dự.
Từng thớ thịt trên mặt Toàn Vô Hoan co lại, run giọng nói :
– Ta… ta không thể kìm chế lấy mình… Dịch cô nương, ta đã nhẫn nại ba năm rồi, thống khổ ba năm rồi, coi như nàng không muốn thành toàn cho ta cũng nên cho ta thử một lần cơ hội.
Dịch Thủy Nhu dậm chân uất nghẹn :
– Lão tạo ra sai lầm to lớn. Toàn tiên sinh, có bao nhiêu tính mạng của con người, có bao nhiêu máu tươi của con người, chỉ vì sự tự tư tự kỷ của lão mà máu chảy thây phơi. Đại ca ta quyết không tha cho các ngươi.
Toàn Vô Hoan đưa ánh mắt cầu cứu Độc Phách.
Độc Phách thẳng người chậm rãi nói :
– Dịch cô nương, ta đã suy nghĩ qua rồi. Việc này xuất đầu lộ diện chính là ta, đối với gia sư hoàn toàn vô can hơn nữa nơi tu dưỡng của gia sư vô cùng ẩn mật người ngoài không thể biết được thì đến nơi nào mà tìm chứ? Tại hạ và lệnh huynh vốn không quen biết, chưa có giao tình gì, hắn muốn tìm đầu mối điều tra khó càng thêm khó. Lệnh huynh không tìm được đối tượng sao có thể máu chảy đầu rơi.
Dịch Thủy Nhu hừ một tiếng, cố kềm giọt nước từ trong khóe sắp rơi ra :
– Ngươi không còn đức ý, nên biết người tính không bằng trời tính. Các ngươi làm như vậy sớm muộn cũng lộ ra sơ hở, lúc đó ta xem bọn ngươi thu được kết quả gì.
Toàn Vô Hoan hơi ngân người, đột ngột nói ra một câu :
– Tính đáo đa sở chung bất hối. Tình yêu ta dành cho nàng không có gì khiến ta hối hận.
Dịch Thủy Nhu vừa tức giận vừa e thẹn chỉ thốt được một tiếng :
– Lão…
Độc Phách thở dài nói :
– Câu này của gia sư đã hoàn toàn nói rõ. Dịch cô nương, nàng là người linh mẫn sao lại tranh luận vô vị như vậy. Mỗi bên nhường một bước, nhìn về phía trước mà suy nghĩ không tốt hơn sao?
Dịch Thủy Nhu nghiến răng nói :
– Ngay cả trước mắt ta cũng không biết được huống gì nói chuyện xa xôi.
Độc Phách thẳng lưng dùng thanh âm sang sảng rõ ràng nói :
– Dịch cô nương, nơi nàng ở là gian thứ nhất lầu thứ hai, là nơi gia sư đích thân dọn dẹp. Tin rằng nàng sẽ vừa ý. A hoàn của nàng tên gọi Song Xuân hoạt bát, linh lợi, thông hiểu ý người. Ả là một a hoàn hiếm có. Trong Hệ Vân lầu của chúng ta có trù phòng Quý lão đầu, một tên nô dịch Tiểu Lưu, cả cô nương tổng cộng là năm người. Số người trong nhà rất đơn giản, hy vọng không lâu cô nương sẽ thích nghi.
Dịch Thủy Nhu không lên tiếng, vỗ nhẹ tay, cửa bên cạnh mở ra, một nữ hài tử thân hình nhỏ nhắn đôi mắt to đen nhẹ chân bước vào.
Độc Phách nhìn nữ hài tử gật đầu.
Nữ hài tử bước đến cung kính vái chào Dịch Thủy Nhu rồi dìu nàng lên lầu.
Dịch Thủy Nhu không chút giãy giụa, một chút cũng không cam lòng thuận chịu. Dáng vẻ lạnh lẽo khiến cho Toàn Vô Hoan đau lòng đến rơi nước mắt.
* * * * *
Quý lão đầu vốn danh là Quý Bảo, nhưng không ai gọi là Quý Bảo mà chỉ gọi lão là Quý Lão Khuyết một là thân thiết hơn nữa quả thật lão bị khuyết mất chân trái.
Ở Hệ Vân lầu, chức vụ của Quý Lão Khuyết là làm bếp nhưng mà lão ngoài một tay có thể nấu ra những món ăn ngon còn một tay có thể thi triển hảo công phu.
Nhớ năm đó lão là tùy tùng thân thiết của Toàn Vô Hoan. Chân trái vì một lần gặp địch thủ phải ngộ nạn, lão đã vì lão chủ mà hy sinh.
Lúc này trong trù phòng sạch sẽ. Quý Lão Khuyết thân hình như quả núi thịt ngồi trên chiếc ghế dài chăm chú lắng nghe lời nói của Độc Phách :
– Thường nhật sáng sớm ta không ở nhà, lão nên chú ý chăm sóc sư phụ. Không chỉ lo cho sư phụ ăn ngon ngủ yên, mà càng phải kiểm tra bảo quản trong ngoài, đề phòng mọi bất trắc xảy ra. Dịch cô nương, nơi đó cũng phải chú tâm chăm sóc. Song Xuân va Tiểu Lưu cũng có thể gánh bớt phần mệt nhọc cho lão. Quý Lão Khuyết lão hiểu ý của ta chứ?
Trên gương mặt phì nộn đen đũa của lão bao phủ thần sắc nghiêm trang. Quý Lão Khuyết hỏi thêm :
– Độc ca nhi, lần hành sự này không phải là làm rất sạch sẽ không lưu lại dấu vết gì sao? Sao có thể xảy ra bất trắc được?
Độc Phách ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ xoay chuyển thân người, sắc diện có mấy phần thâm trầm :
– Nói là không lưu lại dấu vết, phân nửa vì che mắt Dịch cô nương, phân nửa vì để sư phụ an tâm. Quý Lão Khuyết, lão nghĩ xem tuy bốn tên bảo tiêu của Quỷ Vương kỳ đã bị ta diệt khẩu nhưng vẫn còn hai tên kiệu phu lẽ nào chúng không khai báo sao?
Quý Lão Khuyết chớp đôi mắt như đồng thau, một hồi không hiểu hỏi :
– Nói cái gì?
Độc Phách có vẻ lo lắng nói :
– Miêu tả hình dạng của ta, ai đã ra tay cướp người. Bọn chúng tất nhiên sẽ cáo bẩm rõ ràng với Dịch Dung Cương.
Quý Lão Khuyết nói :
– Ngươi vốn không quen biết họ Dịch? Đôi bên đã không quen biết thì miêu tả hình dạng cũng hoài công.
Độc Phách lắc đầu nói :
– Lão nghĩ thật quá đơn giản. Thử nhìn khắp giang hồ đồng đạo, kẻ có tướng mạo giống ta thật khó tìm ra kẻ thứ hai. Chỉ cần Dịch Dung Cương tốn chút suy nghĩ cũng có thể hoài nghi đến ta. Nếu từ sự quan hệ của ta mà liên tưởng, tình hình về sau phát triển thế nào thật khó đoán định Vì vậy ta mới đinh ninh dặn dò lão nghiêm cẩn những điều vạn nhất.
Quý Lão Khuyết không nén được uất hận nói :
– Độc ca nhi mi thật là, làm việc cho lão gia, không biết ngươi lưu lại cái đuôi đó để làm gì. Nếu đổi là ta thì hai tên kiệu phu kia không để một tên sống sót, làm sạch sẽ dấu vết.
Độc Phách nói :
– Lão chỉ biết một mà không biết hai. Việc cướp Dịch cô nương nên phải đại khai sát giới ta đứng ngồi không yên lại có chút hối hận. Giờ ngay cả chuyển sang một con đường khác cũng không được.
Suy nghĩ một hồi, Quý Lão Khuyết thở dài mắng :
– Mẹ nó, vậy là hết cách rồi sao?
Độc Phách cười khổ nói :
– Một chút cũng không sai, thật là hết cách nhưng vì sư phụ dẫu dầu sôi lửa bỏng ta cũng đi Con đường đạo lý đúng hay sai, hậu quả thế nào ta không màng đến.
Quý Lão Khuyết mím cặp môi dày, cuối cùng lên tiếng :
– Nói đúng lắm! Độc ca nhi, Dịch cô nương đó đối với lão gia chúng ta có ý nghĩa gì không?
Độc Phách cười khổ :
– Việc trước mắt không mấy lạc quan…
Quý Lão Khuyết di hận nói :
– Vậy thì lão gia chúng ta đơn phương tương tư tự mình chuốc khổ rồi sao?
Độc Phách không trả lời vì hắn không biết phải trả lời thế nào.
Quý Lão Khuyết lại thở dài mấy tiếng :
– Lão gia chúng ta niên kỷ như vậy sao phải chịu khổ thế này? Gần đất xa trời còn làm được chuyện gì nữa?
Độc Phách đứng dậy, trầm giọng nói :
– Lão không hiểu đâu.
Thấy Độc Phách bước chân định đi, lão vội hỏi :
– Độc Phách nhi, mi định đi đâu?
Độc Phách nói :
– Đi thăm Phi Tinh. Vì làm việc lần này cho lão gia nên hơn một tháng rồi không gặp nàng. Sau đó ta có hẹn với Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ. Hắn chờ ta đến thương lượng một việc buôn bán. Quý Lão Khuyết, lão biết đó, chúng ta tiêu pha quá nhiều. Chớp mắt đã nửa năm không có thu thập gì.
Quý Lão Khuyết cười cười nói :
– Buôn bán là việc sau lưng, trước mắt cùng lão bằng hữu uống rượu tâm tình. Ta thực không hiểu bọn trẻ các ngươi mới nhàn hạ vài hôm đã ngứa ngáy cả lên.
Độc Phách khoát khoát tay, chỉ lo đi ra. Tuy cước bộ hắn nhẹ nhàng, mặt điểm nụ cười nhưng lộ ra bao nhiêu là tâm sự.