Đổng Sĩ Nguyên dối trá cầu Thánh tăng
Khổng liệt nữ bị bức trầm giếng lạng
Tế Điên thò tay xuống gầm bàn lôi tên giặc ra, nói:
– Lão gia xem nè, tôi chộp trúng con quỷ đây.
– Quan huyện lật đật hô kẻ tả hữu trói tên giặc lại để xét hỏi.
Tên giặc khai:
– Tôi là Vô hình thái tuế Mã Kim Xuyên, tính đến đây giết quan trộm ấn.
Nguyên Bồng đầu quỷ Uẩn Phương phái hai người: Cửu đóa mai hoa Tôn Bá Hổ và Vô hình thái tuế Mã Kim Xuyên, một người giết quan, một người trộm ấn. Mã
Kim Xuyên được dị nhân truyền cho 12 đạo bùa ẩn thân, cứ án theo 12 giờ: Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi, mỗi giờ
lấy một đạo bùa dán lên đầu thì không ai thấy được hắn. Hôm nay tên giặc vừa đến, nghe gia nhân hô: – Lão gia cùng Tế Công đang uống rượu tại
thư phòng. Hắn lật đật chạy đến đây. Lại nghe Tế Điên nói sẽ biến pháp
“Ngọc nữ lâm phàm”. Tên giặc muốn đến gần xem để học, bèn bước nhanh vào thư phòng. Ai nấy đều không thấy có người vào nhưng Tế Điên thấy rõ
hết. Tên giặc vừa chui xuống gầm bàn, Tế Điên đưa tay chộp lấy, gỡ hai
lá bùa trên tóc hắn ra, mọi người mới thấy được và trói hắn lại. Quan
huyện tra hỏi xong bèn ra lệnh đem tên giặc đóng trăn giam lại. Tế Điên
ăn uống no say xong bèn đứng dậy kêu:
– Châu Thoại, La Tiêu! Các người đi với ta nhé.
Mọi người lần lượt ra khỏi nha môn thẳng đến Mã Gia Hồ. Tế Điên kề tai Châu Thoại nói:
– Ngươi cứ làm như vầy, như vầy nhé!
Khi đến đầu thôn Mã Gia Hồ, nghe có tiếng nói: Có ngu huynh là Dương Minh
đây. Kế nghe có tiếng ú ớ rồi ngã xuống. Ấy là Bạch liên tú sĩ dùng
thuốc mê đánh ngã Dương Minh. Phía sau có người nói: – Chữ Hợp ơi, giao
nó cho ta! Uẩn Phi nói: – Cần gì ngươi, ta giết không được sao? Nói rồi
bước tới trước. Tức thì ánh dao lóe lên, tiếng đầu rơi đánh độp, máu
tuôn có vòi. Bỗng nghe tiếng Tế Điên: – Mau dữ vậy, giết rồi à?
Té ra người bị giết là Bạch liên tú sĩ Uẩn Phi chớ không phải Dương Minh.
Hắn bị Châu Thoại chém một dao chết tốt. Sau khi Uẩn Phi nghe kêu: “Chữ
Hợp ơi, giao nó cho ta”, bèn ngoái đầu nhìn lại thấy người mới tới có
dắt lông ngỗng trắng, tưởng là phe mình, không phòng bị nên bị giết
chóng như vậy. Bọn giặc tối nay đều dắt lông ngỗng trắng làm hiệu, nào
ngờ bị Tế Điên biết được, bảo bọn Châu Thoại dắt lông ngỗng trắng vào,
cũng như mắt cá lộn châu. Thơ rằng:
Lộn đục chẳng phân lươn với chạch
Nếu trong tách bạch cả hai đàng.
Tiểu huyền đàn Châu Thoại giết Uẩn Phi rồi, Tế Điên bước tới thấy Dương Minh nằm bất tỉnh nhân sự mới bảo Châu Thoại mau tìm một chén nước đem lại
hòa thuốc cho Dương Minh uống. Giây lát, Dương Minh tỉnh lại, ngồi dậy
nói:
– A, sư phụ đã đến rồi! Không xong rồi, sư phụ Ơi! Bọn giặc đã đến Mã Gia Hồ, đốt đèn cầm gậy quấy loạn tung tung!
– Ngươi hãy trở vào nhà Mã Tuấn xem thế giặc bao lớn.
Dương Minh nghe bảo lật đật chạy ngược về, dùng thuật phi thiềm tẩu bích nhảy vọt vào trong nhà thấy bọn giặc tụ tập hết ở trên nhà chánh, cả bọn Lôi Minh, Trần Lượng, Trịnh Hùng, Mã Tuấn đều bị trói gô bỏ một chỗ. Nguyên sau khi Dương Minh chạy đi rồi, bọn Mã Tuấn bốn người cùng đánh nhau
với bọn giặc. Trong bọn giặc cũng có người giỏi như: Tạo thác đầu Bành
Chấn, Vạn hoa tăng Từ Hằng. Hai người này ở trong tối ngầm yểm trợ chứ
không ra mặt. Hai người theo dõi xem trong nhà Mã Tuấn có người tài giỏi không. Nếu không có người tài giỏi thì mới nhảy xuống ra mặt áp đảo.
Trong tối nhìn ra chỉ thấy bốn người chống cự. Bọn giặc cần dao ở góc
phía Nam, còn gia nhân đều không dám ra. Tạo thác đầu Bành Chấn, Vạn hoa tăng Từ Hằng thấy đã rõ ràng bèn nhảy xuống thi triển tà thuật, bắt bốn người trong nhà lại. Bọn giặc bèn lên thượng phòng phía Bắc đốt đèn lên xúm nhau lại.
Đào hoa lãng tử Hàn Tú nói:
– Hai người lấy lọ chảo thoa mặt đây chắc là người quen, hãy lấy nước rửa sạch xem thử.
Mới nói tới đó thì nghe bên ngoài có tiếng Dương Minh nói lớn:
– Hay cho bọn giặc, cả gan dữ a! Có Oai trấn bát phương ở đây.
Bọn giặc nghe nói rối loạn cả lên. Vì Dương Minh là người có tiếng tăm lớn
nên bọn giặc nghe xưng tên mới nhốn nháo như vậy. Tạo thác đầu Bành Chấn nói:
– Các vị đừng sợ, mọi việc đều có tạ Hãy coi ta thi triển
chút thuật mọn, bảo đảm với các người hễ tới một tên tóm cổ một tên, tới hai tên tóm nốt hai tên. Các người đừng lo.
Nói câu đó vừa xong, bọn giặc thấy Tế Điên đi bước thấp bước cao, ngả xiêu ngả tó, miệng niệm:
– A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Tạo thác đầu Bành Chấn, Vạn hoa tăng Từ Hằng không dám nói dóc nữa, lật đật nhảy lên nóc nhà chuồn trước. Bọn giặc biết Tế Điên thần thông quảng
đại, đấu phép đánh ngã Thiết Phật tại chùa Thiết Phật làm sao dám chống
cự. Ai nấy không hẹn mà rùng rùng nhảy lên nóc nhà chạy trốn. Tế Điên
lấy tay chỉ một cái, trồng cứng 16 tên giặc lại. Dương Minh cùng Tế Điên bước vào mở trói cho Mã Tuấn, Trịnh Hùng. Lôi Minh, Trần Lượng và Mã
Tuấn bước tới thi lễ Tế Điên.
Tế Điên nói:
– Không cần
phải thi lễ làm chi! Các người hãy khử bọn giặc ấy đi, nếu để lại sanh
hậu hoạn đấy. Chỉ để lại vài ba tên cho mấy Ban đầu đem về nạp trên
huyện Thường Sơn để kết thúc vụ án là được.
Bọn Lôi Minh kết thúc tánh mạng 13 tên, còn 3 tên chừa lại. Hỏi tên họ, bọn chúng khai là:
Đào hoa lãng tử Hàn Tú, Phấn hồ diệp Dương Chí, Yến vĩ tử Trương Thất.
Hỏi xong bèn lấy dây trói chúng lại. Tế Điên nói:
– Này Mã Tuấn, hãy kiếm cho ta một chiếc đòn gánh thật cứng, hai sợi dây cho thật dẻo.
– Chi vậy, sư phụ?
– Ta đi biện án. Đem ba tên giặc này giao lại cho hai vị Ban đầu là Tiểu
huyền đàn Châu Thoại và Xích diện hổ La Tiêu sáng ra giải lên huyện
Thường Sơn.
Mã Tuấn lập tức bảo gia nhân tìm một cây đòn gánh
bằng cây sơn du cho thật tốt và hai đoạn dây đưa cho Tế Điên. Tế Điên
cầm lấy đi ra khỏi đầu thôn Mã Gia Hồ tiến về hướng Bắc. Cách Mã Gia Hồ
chừng tám dặm có một cái chợ tên là Bát Lý Phố. Tế Điên vác đòn gánh lên vai tới Bát Lý Phố thì mặt trời vừa mới mọc. Bát Lý Phố có một chỗ tên
là Náo Thị Khẩu. Tại sao lại có tên Náo Thị Khẩu? Bởi nhân ở đây sánhg
sớm có mấy người khuân gánh tề tựu lại, họ không cho ai từ nơi khác đến
khuân gánh cả mà giành tất cả mối về phần họ. Tế Điên đến Náo Thị Khẩu
thả đòn gánh, ngồi xổm xuống đất chẳng nói chẳng rằng. Những người khuân vác kế bên hỏi:
– Đại sư phụ, làm nghề gì vậy?
– Ta đi gánh thuê!
– Ông muốn gánh thuê thì đi chỗ khác mà gánh. Ở đây chúng tôi không cho người ngoài làm việc này.
– Các người gánh thuê ở đây vậy chớ có giấy phép của phủ huyện không?
– Không có.
– Mấy người đã không có giấy phép gánh thuê tại sao lại không cho ta gánh thuê với. Ta cứ gánh thuê ở đây thôi.
Mấy người kia nói:
– Mấy anh để ý tới ổng làm chi! Đar5i khái là ổng khật khùng mà!
Người nọ nói:
– Này Hòa thượng, ông cứ ở đây gánh đi, tụi tôi không làm khó dễ ông đâu.
– Chú kêu ta ở đây, ta lại không khoái ở đây. Ta đi nhé!
Người kia nói:
– Anh thấy không? Ổng nửa điên nửa khùng mà!
Tế Điên đi một quãng thấy phía Tây bên đường có một tiệm lớn bán cơm rượu
liền xăm xăm đi tới, bước thẳng vào hậu đường. Phổ ky nghĩ thầm: “Cái
ông Hòa thượng kiếc này mà cũng bước vào tiệm cơm rượu lớn này ư? Một
đĩa thức ăn không 320 cũng 240; một bữa cơm tổng cộng ít nhất cũng mấy
điếu tiền. Sao không lấy tiền đó mua sắm bộ y phục mới có phải hơn
không?”
Tế Điên bước vào ngồi xuống, bỏ đòn gánh ra. Phổ ky nghĩ
bụng: “Chiếc đòn gánh này tốt đấy chứ, bằng cây sơn du đây mà, giá trị
cũng hai lượng bạc. Ông Hòa thượng này ăn cơm xong không có tiền trả, để lại chiếc đòn gánh này cũng được”. Nghĩ rồi bèn nói:
– Chào đại sư phụ, Ngài cần thứ cơm rượu nào?
– Chú đã thấy biết rồi mà!
– Hòa thượng muốn ăn thứ gì bảo, chớ làm sao tôi biết được.
– Chớ không phải chú muốn ta để đòn gánh này lại sao? Chú tính xem nó
đáng giá bao nhiêu tiền, rồi dọn cơm rượu lên cho ta ăn uống chơi.
– Không đâu tôi đâu có muốn đi gánh thuê?
– Chú đừng thấy ta mặc áo rách lòi cả da thịt rồi coi thường! Nếu đối xử
ta tử tế, ta không thiếu một xu đâu. Ta là thần tài của chú mà.
– Phải, phải! Đại sư phụ dùng món chi?
– Chú dọn cho ta 4 thứ chiên xào hầm nướng và hai bầu rượu nhân sâm lộ.
– Nhân sâm lộ mỗi bầu trị giá một điếu 200 tiền đấy.
– Ối, có là bao; ở chỗ ta mỗi bầu họ bán tới 2 diếu 400 tiến. Ở đây rẻ bằng nửa, ta phải uống 2 bầu mới được.
– Phải đấy.
Lập tức phổ ky dọn cơm rượu ra cho Tế Điên. Tế Điên đang một mình tự rót
rượu uống nhâm nhi, bỗng nghe bên ngoài có tiếng chào “A Di Đà Phật”
thanh âm trầm vang. Theo tiếng nói, bức rèm vén lên, hai vị Hòa thượng
từ ngoài bước vào, chính là Tạo thác đầu Bành Chấn và Vạn hoa tăng Từ
Hằng. Hai tên giặc này từ Mã Gia Hồ chạy trốn lên phía Bắc, nhưng khi
chạy vòng qua eo núi lạc đường lại chạy xuống phía Nam. Chạy suốt cả
đêm, sáng ra chạy đến Bát Lý Phố. Hai người định bụng vào uống rượu nghỉ ngơi giây lát, nào ngờ bước vào quán bỗng gặp Tế Điên, sợ đến hồn phi
phách tán, sửa soạn bỏ chạy. Tế Điên lấy tay chỉ một cái định cứng hai
tên giặc lại, rồi bước tới bạt tai Bành Chấn, nói:
– Hay cho đồ
chết tiệt này, tiền hai ngôi chùa và 20 khoảng ruộng của ta mi lấy béng
đi hết. Hôm nay chúng ta phải kéo nhau lên quan mới được.
Tế Điên nói xong, đánh mỗi tên giặc 10 bạt tai nữa. Mấy người kia thấy vậy nói:
– Hai ông Hòa thượng kia tại sao bị Ông Hòa thượng kiếc đánh dữ quá mà
không nói một lời vật kìa? Chắc là hai ông đó vô lễ với ông Hòa thượng
kiếc cũng nên!
Tế Điên móc túi của Bành Chấn ra mười mấy lượng bạc, móc túi Từ Hằng lấy ra hơn 40 lượng, rồi nói:
– Tiền này là tiền nó trộm của tôi mà xài không hết còn lại đây.
Tế Điên nói rồi lấy tiền đó trả tiền rượu và trói nghiến hai tên giặc lại, lấy đòn gánh gánh đi. Mọi người thấy vậy không dám nói gì. Tế Điên gánh hai tên giặc ra khỏi tửu quán, hai bên đường phố bàn tán xôn xao:
– Một ông Hòa thượng gánh hai ông Hòa thượng. Có chuyện gì lạ vậy?
Tế Điên nói:
– Tại mấy người không biết thôi. Đây là chuyện nội bộ trong chùa của ta đấy mà.
Tế Điên gánh đến Náo Thị Khẩu, mấy người gánh thuê nói:
– Mấy anh em kìa, bữa nay Hòa thượng trúng mối rồi đó.
Nói vừa xong, Tế Điên đã gáng đến gần. Mọi người nhìn kỹ thấy Tế Điên gánh
hai ông Hó thượng, tất cả đều chưng hửng. Tế Điên móc túi ra một nắm bạc nói:
– Mấy chú thấy đó! Họ mướn ta gánh đến Mã Gia Hồ, chịu đưa
cho ta 50 lượng bạc. Mấy chú có ai chịu đi không? Mỗi người ta trả cho
một lượng bạc, đến Mã Gia Hồ?
Nghe nói thế, mọi người tranh nhau đáp:
– Đi chớ, đi chớ? Chúng tôi có tất cả 8 người, cứ 2 người khiêng một, 4 người còn lại để thay đổi.
– Ừ cũng được.
Tế Điên bằng lòng. Họ ráp lại khiêng đi, vừa đến đầu thôn Mã Gia Hồ bỗng nghe có tiếng la:
– Hay cho lão đạo sĩ này, ông muốn giết sai dịc`h chúng ta hả? Tế Công ơi, mau đến đây!