Tế Điên Hòa Thượng

Chương 80: Nghe nói xóc nổi giận đánh Hòa Thượng Nghiệm tử thi hung phạm khai sự tình



Nghe Tế Điên hứa giúp tiệm bán đắt, phổ ky nói:

– Chúng tôi muốn bán đắt lắm chớ, mà Hòa thượng coi đó, đồ đạc đâu có gì! Chỉ có mấy cân thịt, mười mấy cân bún khô, một con gà giò, rượu cũng
không còn bao nhiêu, cả phòng bàn ghế thưa thớt mà làm sao bán cho đắt
được?

Tế Điên nói:

– Không hề gì, tiệm có nước không?

– Phía sau có cái giếng.

– Được rồi, có nước là có rượu. Chú cứ múc nước làm rượu đem ra bán. Ta
bảo đảm là không có ai phiền hà gì hết, chú bán liền một lúc được 100
điếu tiền cho coi. Chú kêu chưởng quỹ khảy bàn toán lóc cóc cho giòn
lên, đầu bếp xào qua xào lại nghe xèo xèo. Ta kêu hai bầu rượu, chú hô
hai bầu rượu ngon để bên ngoài nghe thấy, một lát khách vô đầy quán.

Phổ ky là một người mau mắn, lập tức làm theo lời Tế Điên: bảo chưởng quỹ
khảy bàn toán kêu rân lên, đầu bếp xào lia lịa. Tế Điên kêu:

– Cho hai bầu rượu!

Phổ ky lập lại:

– Hai bầu rượu ngon nhé!

Chưởng quỹ và mọi người trong quán đều đáp vang lên:

– Có ngay!

Phổ ky vừa đem rượu cho Tế Điên thì bên ngoài có khách vào uống rượu. Phổ
ky nhìn ra là Trần chưởng quỹ bán tạp hóa ở xế cửa đối diện. Bình thường vị chưởng quỹ này rất ghét những người uống rượu. Phổ ky trong tiệm ông uống rượu mà bị Ông bắt gặp là không yên với ông tạ Hôm nay vừa ăn cơm
xong, xúc miệng ở trong nhà, ông ta chợt mê đi, tự động bước sang quán
Nhị Long Cư, kêu:

– Cho tôi hai bầu rượu.

Phổ ky biết Trần chưởng quỹ xưa nay không uống rượu mới hỏi:

– Trấn chưởng quỹ, bữa nay uống rượu nữa à!

Trần chưởng quỹ nhìn anh ta một cái, nói:

– Tôi muốn uống rượu mặc tôi, chú hỏi làm chi?

Phổ ky thấy ông ta cương quyết bèn đem đến hai bầu rượu. Lúc này Trần
chưởng quỹ mới tỉnh lại, tự nghĩ: “Hồi nãy ăn cơm rồi mình đâu có muốn
uống rượu, làm sao trong bụng hồ đồ lại muốn uống rượu nữa kìa?”. Rồi
lại nghĩ: “Lỡ đã kêu rượu rồi, thì hãy nếm thử xem sao?”. Ông ta là
người không uống rượu, bữa nay cũng đến uống. Ngay lúc đó có một vị
khách bước vào, hai mắt trợn ngược, trong tay cầm một cái chén. Ông ta
đi mua 3 tiền bông hẹ, 1 tiền xì dầu. Khi ngang qua cửa Nhị Long Cư,
bỗng mê đi, bước thẳng vào quán kêu:

– Hai bầu rượu nhé.

Phổ ky đáp:

– Có ngaỵ Rồi đem rượu tới.

Người kia tỉnh lại, tự nghĩ: “Nhà mình chưa ăn cơm, sao mình lại vô đây uống
rượu nhỉ?”. Người ấy ngạc nhiên về trường hợp của mình thì bên ngoài có
một người nữa bước vào, trên tay có cầm cái chén có đựng hai miếng đậu
hũ. Nhà anh ta đang chờ mua đồ ăn về làm cơm, bảo anh ta đi mua đậu hũ,
ngang qua quán rượu, tự động ghé vào kêu rượu uống. Phổ ky đem rượu ra.
Anh ta mới tỉnh lại và tự hỏi:

– Trong nhà đang làm cơm, tại sao mình lại vô đây kêu rượu uống?

Người kia nói:

– Tôi sẵn có bông hẹ, anh lại có đậu hũ, hai ta cùng hùn lại làm món xào đậu hũ, uống một bữa đi.

Cứ thế, 5,3 người lác đác kéo vào tiệm. Bỗng từ bên ngoài bước vào một
người, trên tay cầm 5 gói thức ăn, kiếm một bàn ngồi xuống và lẩm bẩm:

– Một gói cho lão nhị, lão tam một gói, lão tứ một gói. Phổ ky, đem cho
ta 10 hũ rượu để nhắm với 6 món này trước đã. Bọn bốn anh em ta, muốn
cái gì là được cái nấy nhé!

Phổ ky dòm lại, hình như ông ta đang
nói chuyện với người nào đó, cũng không biết nguyên do tại sao? Nguyên
do bọn anh em kết nghĩa có tất cả là năm người, hắn ta là anh cả, hôm
nay mời bốn em kết nghĩa vào tiệm Đức Long Cư uống rượu. Bốn người kia
đã vào tiệm Đức Long Cư rồi, riêng mình hắn ta đi lộn đường, phảng phất
như thấy bốn người kia đang ngồi trong tiệm Nhị Long Cư, mới đem mấy gói đồ ăn chia cho mỗi người một gói. Chừng qua Đức Long Cư xem lại thì
thấy bốn người kia đang ngồi ở đó, hắn kêu cả bọn cùng sang Nhị Long Cư
cùng uống cho vui.

Giây lát, khách vào uống chật phòng, phổ ky
cũng không vội đến. Người mỗi lúc một nhiều mà rượu lại hết nhẵn. Phổ ky lại nghĩ: “Không có rượu thì múc nước lên bán”. Nghĩ rồi bèn ra sau múc một xô nước đổ vào lu rượu, đong vào bầu cho khách. Vừa uống xong một
hớp, vị khách ấy kêu:

– Phổ ky, lại đây!

Phổ ky vội nghĩ: “Cha, không xong rồi, cho họ uống nước, họ lại cự mình đây!”. Phổ ky lật đật đến hỏi:

– Đại gia, cần món chi?

– Bộ rượu này chú mới đổi thứ khác hả?

– Bộ không được ngon, phải không?

– Đâu có, rượu này ngon hơn trước nhiều. Nếu chú có thứ đó thì mỗi bữa ta sẽ ra đây làm một chầu.

Phổ ky nghĩ: “Lạ thật, mình cho ông ta uống nước lạnh mà ông ta lại khen ngon kìa?”

Đang lúc phòng rượu khách ngồi đầy, kẻ ra người vô tấp nập, thì từ bên ngoài có hai người bước vào. Người đi đầu mặt xanh mét, cặp chân mày ngắn nằm trên đôi mắt ba góc, chiếc mũi chim ưng nhô lên khỏi đôi má hóp. Anh ta mặc chiếc áo xanh, đội mũ lệnh, vai choàng áo cừu lớn. Người đi sau đầu thỏ mắt rắn, vai rùa lưng rắn. thấy hai người bước vào, các tửu khách
đều nói:

– Tam gia, tứ gia! Mời lại đây uống rượu!

– Xin quý vị để tôi được tự nhiên.

Nói rồi họ đi vào ngồi xuống chiếc bàn phía sau Tế Điên. Phổ ky thấy hai vị bước vào bèn chau mày vì biết họ là chúa ăn quỵt. Nhưng không biết làm
sao, đành phải bước tới sau bàn, đon đả nói:

– Hai vị cần đồ nhắm chi?

Họ kêu hai bầu rượu, hai đĩa đồ nhắm. Tế Điên lại hỏi:

– Hai vị mới đến à?

Hai người ấy không nghe cũng không trả lời. Tế Điên vỗ bàn đánh bốp, nói:

– Hòa thượng ta đối xử tử tế với bọn bây mà bọn bây coi ta không ra gì?
Ta tưởng bọn bây quên đối xử đẹp với ta, việc đó cũng được đi. Hai mươi
miếng ruộng, hai ngôi chùa của Hòa thượng ta, bọn ngươi đem bán xài,
nuôi vợ con hết. Gặp Hòa thượng ta lại làm mặt lạ chứ!

Hai người
ấy lại không biết Hòa thượng mắng ai, nên cũng không đáp lại. Khách
trong quán đều biết Hòa thượng mắng hai người ấy. Họ nghĩ: “Chắc hai
người này quên, không nhẽ họ làm mặt lạ?”. Tế Điên được thể càng mắng
già. Trong nhai người có một người nói:

– Để ta hỏi thử xem ông ta mắng ai?

Nói rồi bèn đứng dậy. Người kia nói:

– Này lão tứ, chú ngồi xuống đây! Hòa thượng nói hai mươi miếng ruộng,
hai cảnh chùa bị nhà chú bán xài hết. Chú hỏi ông ấy có phải không?

– Nói bậy bạ hoài, làm gì có chuyện đó!

– Chú không nhận thì thôi, mắc mmó gì lại đi hỏi ổng?

Câu nói ấy kéo người kia ngồi xuống. Tế Điên nói:

– Ta mắng nãy giờ là mắng tụi bây đó.

Hai người nghe nói giận run, đứng dậy hỏi:

– Hòa thượng, ông mắng ai đấy?

Tế Điên nói:

– Hai mươi miếng ruộng, hai cảnh chùa của ta tụi bây bán xài hết, nuôi vợ con cho mập, bữa nay kêu ta sắm áo quần, bữa khác kêu ta sắm vòng
xuyến. Bây giờ tụi bây thấy ta nghèo làm mặt lạ với ta.

Hai người này nghe thế giận tái mặt, nói:

– Hay cho ông Hòa thượng! Ông có biết bọn ta là ai không? Chỉ cần ông nói ra bọn ta là ai thì mới đúng là ta xài hết cho vợ con ta hai mươi miếng ruộng và hai cảnh chùa của ông.

– Mi là Trảo thiên dao ưng
Trương Phúc, thứ ba, con út trong gia đình, vợ mi mặt trắng, 25 tuổi.
Còn tên kia là Qúa nhai lão thử Lý Lộc, thứ tư, nó cũng là con út trong
gia đình. Vợ nó mặt vàng. Ta mất cho tụi bây bao nhiêu tiền tao không
biết sao? Cả như trong nhà bây có mấy cái giường, có mấy cái mền ta đều
biết ráo.

Hai người nghe nói, giận quá, bước tới định đánh Hòa thượng. Tế Điên nói:

– Tụi bây muốn ăn thua với ta hả? Cứ bước ra đường đi, đừng ở đây làm liên lụy đến chuyện buôn bán của người ta.

Nói rồi ba người cùng bước ra khỏi quán. Trương Phúc, Lý Lộc muốn níu Hòa
thượng lại mà không trúng. Tế Điên chạy xà quần, thọt người này một cái, véo người kia một véo. Nắm không được Hòa thượng, Trương Phúc giận quá, hươi quyền nhắm đầu Hòa thượng tống một quả, trúng ngay sau ót. Trương
Phúc nghe như đấm vào đậu hũ, lún mất tay trongh sọ, lập tức máu theo óc đổ ra đỏ lòm lênh láng. Tế Điên la:

– Nó đánh chết tôi rồi!

La xong ngã vật xuống, miệng giật mấy cái, coi lại Hòa thượng đã hết thở.
Trương Phúc thất kinh, nghĩ bụng: “Sọ đầu Hòa thượng này dở quá, mình
mới lên nhẹ một quyền mà đã nát rồi”. Quan nhân địa phương chạy tới nói:

– Chà chà, tụi bây gây án mạng rồi đó.

Trương Phúc nói:

– Lý Lộc đánh chết đó.

Lý Lộc cãi:

– Trương Phúc đánh chết chứ chẳng phải tôi.

Quan nhân nói:

– Tụi bây đừng cãi nhau làm gì, đến nha môn trắng đen sẽ rõ.

Nói rồi rút thiết luyện ra trói nghiến hai người lại dẫn đi. Vừa đi một
đoạn thì nghe hướng chánh Đông có tiếng hô vang mở đường:

– Tránh ra, tránh ra, nhường lối cho quan huyện thái lão gia.

Quan huyện đang trên đường đi tới Dương gia điếm khám ngiệm tử thị Cả đoàn
gồm có Hình phòng, Ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) đi theo đầy đủ.
Đến nơi Ngỗ tác tìm quan địa phương bảo dự bị một chiếc nồi 50 cân rượu
để rửa tay và rửa thi thể, một chiếc chiếu mới, một chiếc nồi mới. Quan
địa phương họ can, tên là Can Xuất thân, lật đật chạy đến nói:

– Xin quý vị chờ một lúc, sắp xong rồi, tôi rành về việc rửa tử thi mà.

Ngỗ tác nói:

– Thế thì được, chỉ cần nửa cân rượu để rửa tay thôi.

Khi khám nghiệm, Ngỗ tác báo cáo:

– Da đùm thịt cuốn. Chết tốt vì một nhát dao chí mạng, ở ngoài không một vết thương nào khác.

Thư ký biên vào tử cách (biên bản về cái chết).

Quan huyện truyền chưởng quỹ đến hỏi:

– Ông Hòa thượng này bị ai giết vậy, ông có biết không?

– Hồi canh ba đêm qua, không thấy ai bị giết!

– Ông ta ở đây bao lâu, có ai ở chung với ông ấy không?

– Ông ấy chỉ ở một mình, được 23 ngày.

– Trong điếm này có bao nhiêu phổ kỷ Có ai xích mích điều gì với Hòa thượng không?

– Trong điếm này có 8 phổ ky, đều ở đây cả và không có ai xích mích gì với ông ấy hết.

– Ngươi hãy cho liệm tử thi chu đáo nhé!

Dặn xong, quan huyện ra lệnh cho khiêng liệu trở về nhạ Ngỗ tác tìm quan địa phương, hỏi:

– Thế nào?

– Chúng tôi mời mấy vị ăn bún, mỗi vị hai tô cũng được, chúng tôi sẽ chịu khoảng chi phí đó.

– Ta tưởng là xong việc mỗi người chúng ta đều vài điếu tiền, nào ngờ các người lại mời ăn bún, chúng ta không ăn đâu! Có việc gì, chúng ta sẽ
nói sau.

Nói rồi vùng vằng theo kiệu quan trở về nhạ Vừa mới tới ngã tư, quan địa phương lại chạy đến bẩm báo:

– Thưa lão gia, có một vị Hòa thượng bị đánh chết.

– Hòa thượng nào vậy?

– Một Hòa thượng kiếc, vừa bắt được hai hung thủ.

Quan huyện dừng kiệu, dẫn hai hung thủ tới. Lập tức Trương Phúc, Lý Lộc được đưa đến trước kiệu, quan huyện hỏi cung, nào ngờ lòi ra vụ án khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.