Tế Điên Hòa Thượng

Chương 37



Nghe lời gian, Tô Phước sanh tâm họa

Gặp Tế Điên, đen trắng được phân minh

Vợ Tô Bắc Sơn là Triệu phu nhân cùng bọn xử nữ đang bày cuộc đố vui giải
muộn trong phòng, bỗng nghe bốp một tiếng, cả bọn lật đật chạy ra xem,
bên ngoài lửa cháy sáng rực, những nhánh đào, thạch lựu, hoa kiểng trên
bồn hoa đều bén lửa. Vú em, a hoàn chạy ra xem lấy tay phủi xuống đều
tắt hết. Việc lửa phựt lên là kế điệu hổ ly sơn cửa Trần Lượng. Thấy mọi người dồn cả ra sân, Trần Lượng từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiến vào
trong phòng. Phòng này bài trí thật u nhã, trên tường nét chữ danh nhân
thật hùng tráng, liễn đối cổ kính, nhân vật sơn thủy, nét bút rất tiêu
sái. Kế bên giường là một chiếc giường tre sương phi (bông) lên nước
láng bóng, bên trên treo màn gấm thuê hoa. Trước giường, một chiếc bàn
nhỏ với mấy chiếc ghế thấp, trong phòng vật dụng toàn là đồ cổ quí giá.
Trần Lượng đang trầm trồ ngắm nghía bỗng nghe bên ngoài phu nhân nói với bọn vú em:

– Chắc là bọn thằng Phước, thằng Lộc bày trò nghịch ngợm, đốt lửa chơi như vậy.

Nói rồi, cả bọn kéo trở về phòng. Trần Lượng đang thưởng ngoạn đồ vật trong phòng, nghe mọi người kéo vào, lật đật tự nghĩ: “Cha chả, để họ vào rồi mình phải làm sao đây!”. Trong lúc túng quá phải tính gấp, vội chạy đến bên giường, vén màn lên chui tọt dưới gầm giường (sàn để hạ) mà núp.
Mọi người kéo vào vô tình chẳng biết trong phòng có người đang ẩn nấp.
Mới vừa ngồi yên chỗ, mọi người nghe từ bên ngoài hành lang có tiếng
bước chân đi tới. Thu Hương vội hỏi:

– Ai đó?

Bên ngoài có tiếng trả lời, chính là Đắc Phước, Thu Hương hỏi:

Có việc gì thế?

– Viên ngoại đã về, cùng đi với Hòa thượng. Vị Hòa thượng này không chịu
ngồi ở thư phòng, cũng không chịu ngồi ở phòng khách, lại muốn ngồi ở
phòng ngủ của thái thái. Viên ngoại bảo: Xuống nói với thái thái mau mau tránh sang phòng khác cho viên ngoại tiếp khách.

Thái thái nghe
nói lật đật bảo a hoàn dọn dẹp đồ đạc cho ngăn nắp. Trong bọng nghĩ
thầm: “Cái ông viên ngoại nhà mình hôm nay thật hết chỗ nói: Bên ngoài
có phòng khách, có thư viện lại không chịu tiếp, nhè phòng ngủ của mình
mà tiếp Hòa thượng chớ!”. Đang suy nghĩ tới đó thì bên ngoài có tiếng
hối thúc:

– Thái thái thu xếp mau đi! Viên ngoại với Hòa thượng vô tới rồi đó!

Thái thái lật đật bước sang phòng khác. Trong khi a hoàn dọn dẹp chưa xong thì nghe tiếng của viên ngoại:

– Bạch sư phó, lão nhân gia vào nhà đệ tử cứ coi như vào nhà mình, đừng câu nệ gì hết, muốn ngồi chỗ nào xin tùy ý.

Trần Lượng đang nấp dưới gầm giường (sàn để hạ) thầm nghĩ: “Hoà thượng nào
mà vào nhà ác bá thì đâu phải Hòa thượng tốt, chắc là hạng Hòa thượng
bất chánh đây”. Bên ngoài Tế Điên cười ha hả, nói:

– Không có Hòa thượng tốt xấu nào đâu, ta sợ ngươi đợi lâu quá đó chứ. Thôi mau ra đây đi!

Tô Bắc Sơn thầm nghĩ: “Hay a, Hòa thượng đòi vào phòng ngủ của vợ mình để hò hẹn với ai đây?”. Nghĩ rồi bèn nói:

– Bạch sư phó, lão nhân gia bữa nay chắc say rồi?

– Ta đâu có say.

Nói rồi đi thẳng vào trong phòng. Trần Lượng nghe nói cả kinh. Người mới
vào chẳng ai khác mà chính là Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn bên Tây
Hồ. Trong lòng nghĩ thầm: “Tế Công làm sao lại vào đây kìa?”.

Sau khi chia tay cùng Trần Lượng, Tế Điên trở vào nhà Lương viên ngoại ở trấn Vân Lan. Viên ngoại thấy Tế Điên về, lật đật hỏi:

– Thánh tăng đã về rồi à! Tôi ở nhà thật chẳng yên tâm chút nào! Từ lúc
người đuổi theo kẻ trộm đi biền biệt không về, tôi phái người nhà đi tìm cùng hết mà không gặp. Lão nhân gia chắc là đi xa lắm?

– Ta trở lại Tường Vân quán ở núi Ngũ Tiên xem thử. Tòa miếu ấy bị cháy sạch sanh, đến một viên ngói cũng không còn nguyên vẹn.

Lương viên ngoại hối dọn tiệc rượu. Tiệc đã dọn xong, Lương viên ngoại bồi
tiếp Tế Điên uống rượu. Uống được mấy chén, viên ngoại hỏi:

– Bạch sư phó, lão nhân gia từ đâu đến đây? Mấy người cùng đi với người là ai vậy?

Tế Điên mới đem việc ni cô Thanh Tịnh ở núi Thành Hoàng mời thỉnh đi tìm
Cao Quốc Thái giùm. Trên đường đi, dắt theo Tô Lộc và Phùng Thuận. Sau
khi tìm được Cao Quốc Thái, trở về Lâm An, trên đường qua đây gặp việc
bèn ghé lại, tất cả thuật qua một lượt. Lương viên ngoại nói:


Té ra Thánh tăng đi tìm Cao Quốc Thái là con người bạn của tôi. Ngày xưa cha nó còn sống qua lại rất thân với tôi, chẳng dè cha nó qua đời mấy
năm mà nhà nghèo rớt mồng tơi như thế!

Bèn bảo gia nhân kêu Cao Quốc Thái đến. Giây lát Cao Quốc Thái từ ngoài bước vào. Viên ngoại bảo Cao Quốc Thái ngồi và hỏi:

– Này Cao Quốc Thái, sự tình của gia đình ngươi từ trước đến nay ra sao, hãy nói cho ta rõ.

– Thưa viên ngoại, tôi chỉ biết sơ sơ một vài điều thôi.

– Cha người là Cao Văn Hoa, làm Hiếu liêm ở huyện Dư Hàng, ta với cha
ngươi là đôi bạn qua lại rất thân, lúc ấy ngươi hãy còn bé, nhắc lại
cũng là việc mười mấy năm trôi qua! Sau đó cha ngươi qua đời, ngươi hãy
còn nhỏ lắm, cũng không cho ta biết tin tức thành ra liên lạc bị đứt
đoạn. Nào ngờ không gặp nhau mấy năm mà ngươi lại ở cảnh nghèo rớt mồng
tơi như thế! Vừa rồi nghe Thánh tăng nói đến tên, ta mới biết ngươi là
con của người bạn cũ!

Cao Quốc Thái nghe nói, mới nhớ lại ngày xưa có lần nghe mẹ nhắc đến việc này, vội vàng đứng dậy thi lễ, nói:

– Té ra là lão bá phụ! Tiểu điệt xin kính chào ra mắt. Ngày trước, cháu
có nghe thân mẫu nhắc đến lão nhân gia, nhưng vì gặp lúc gia cảnh sa sút không thể thù tạc vãng lai với ai, nên không thể viếng thăm bá phụ
được.

– Hiện nay em cháu là Lương Sĩ Nguyên đang trong thời kỳ
dụng công học tập, cũng thiếu người chỉ giáo kèm cặp cho nó, cháu cũng
không cần phải trở về huyện Dư Hàng làm gì. Ta sẽ rước gia quyến cháu
cùng về ở đây. Cháu sẽ cùng em cháu học tập, cùng gắng sức rèn luyện.
Đến kỳ đại khoa, hai con cùng lên trường ứng thí.

Cao Quốc Thái cũng gật đầu ưng thuật. Tế Điên nói:

– Viên ngoại nè, Hòa thượng ta muốn hóa viên ngoại chút duyên.

– Thánh tăng có lời dạy gì? Xin cứ bảo!

– Ông bỏ ra mấy trăm lượng bạc mua chỗ đất ở Tường Vân quán đi, và kêu
Lưu Diệu Thông tới đây cho ông ta năm trăm lượng bạc để về núi Cổ Thiên. Còn Tường Vân quán, ông vẫn cất lợp như cũ mà đổi lại là Tường Vân am.
Xong xuôi cho người qua rước lão ni Thanh Tịnh ở núi Thành Hoàng, luôn
cả vợ con Cao Quốc Thái cũng rước về cho ở đó. Chi tiêu về khoản này kể
như là phần hóa duyên của Hòa thượng ta đó. Nếu không như vậy, gặp lão
đạo sĩ Trương Diệu Hưng đớp của ông mấy ngàn lượng như không!

– Phải đó, xin kính tuân lệnh dạy của sư phó.

Nói rồi sai gia nhân đi tìm Lưu Diệu Thông ngaỵ Diệu Thông liền đến nhà
viên ngoại, vết cháy mới vừa lành, da còn đỏ hỏn. Viên ngoại cấp cho năm trăm lượng bạc. Diệu Thông hết lòng cảm ơn và cầm bạc đi về Lăng Vân
quán ở núi Cổ Thiên. Viên ngoại lưu Quốc Thái ở lại nhà, cả Phùng Thuận
cũng giử lại nốt. Đoạn sai gia nhân đến núi Thành Hoàng rước lão ni
Thanh Tịnh và gia quyến Cao Quốc Thái sang. Mọi sự đã ổn thỏa, Tế Điên
mới cáo biệt trở về. Lương viên ngoại lấy ra mấy trăm lượng bạc xin với
Tế Điên thổi y phục và làm lộ phí. Tế Điên cười ha hả, nói:


Viên ngoại đừng có bận tâm! Hòa thượng ta thường nói: một không chứa
tiền, hai không chứa oán, ngủ cũng yên giấc, đi cũng dễ dàng! Ta chẳng
cần có tiền đâu!

Tế Điên cùng Tô Lộc cáo từ mọi người ra khỏi
trấn Vân Lan, theo đường lớn thẳng một mạnh về Lâm An. Đang đi gặp khí
trời lạnh mát, Tế Điên cất tiếng ca:

Khí trời đang mát me?

Xua bực dọc thế nhân

Thong thả vào thánh lô.

Tiêu dao nào ngại chi

Tự do không ràng buộc

Định tánh vẫn an nhiên

Thỏng tay từ phàm thế

Cất bước đến cửa không

Vượt ngoài sanh tử lô.

Thong dong cõi an lành

Mồng một chẳng đốt nhang

Ngày rằm không bái sám

Điện trước tự do sập

Tường sau cỏ cứ len

Khách đến không trà nước

Bạn bè cóc đãi đằng

Ai chê mặc tình chê

Ai lạ thì cứ la.

Thị phi dồn dập đến

Như gió thổi ngàn cây

Không cần khoe sức mạnh

Cũng chẳng lộ hùng tâm

Học đòi kẻ vô dụng!

Tế Điên và Tô Lộc cứ ngày đi đêm nghĩ, đói ăn khát uống, chẳng mấy chốc về tới Lâm An. Thấy một tửu quán bên đường, Tế Điên bảo:

– Bọn mình vào đây làm mấy chén giải nghề rồi đi tiếp!

Vừa bước vào quán thì thấy Tô Bắc Sơn cùng Tô Thăng ngồi phía trong uống rượu. Tế Điên vào, Tô Bắc Sơn lật đật chạy lại, nói:

– Bạch sư phó, lão nhân gia đã về rồi à! Trên đường đi chắc là cực nhọc
lắm! Sư phó có tìm được Cao Quốc Thái không? Còn Phùng Thuận đâu?

Tế Điên mới đem sự việc của Cao Quốc Thái đầu đuôi thuật lại. Tô Bắc Sơn nói:

– À ra là thế! Báo hại sư phó phải cực nhọc quá chừng! Thôi, xin mời ngồi! Ngồi xuống đây uống với đệ tử vài chén!

Tế Điên cùng với Tô viên ngoại vừa mới ngồi xong, bỗng từ ngoài xồng xộc
đi vào một ông già, đầu tóc trắng phau, mày râu cũng trắng nốt, tay cầm
cây gậy nhắm ngay đầu Bắc Sơn giáng xuống. Tô viên ngoại lật đật né
ngang, sợ đến nỗi mặt mày biến sắc, nói:

– Hàn lão trượng! Chúng
ta là chỗ quen biết xưa nay! Hơn nữa, từ trước tới giờ có thù oán gì đâu mà lão trượng lấy gậy đánh tôi như thế? Có chuyện gì vậy?

Tô Bắc Sơn, hôm nay ta hận không đập chết mi được, mạng già ta mà kể số gì!
Con ta đã lên huyện Tiền Đường báo cáo, còn mạng già này sẽ treo cổ ở
cổng nhà mi đế báo oán đây!

Tô Lộc, Tô Thăng vội níu chặt lão già lại, làm lão nổi giận, mặt tái xanh tái xám. Tô Bắc Sơn không rõ nguyên cớ tại sao. Hai gia nhân dìu lão trượng ngồi xuống ghế nghỉ. Tô Bắc Sơn nói:

– Thưa Hàn lão trượng, xin người đừng nói vội! Có chuyện gì ghê gớm mà đến nỗi đòi cất chỗ đội nón của tôi vậy? Lão trượng nói rõ
cho tôi biết.

Hàn lão trượng ngồi xuống nghỉ một lát, rồi thở dài đáp:

– Này Tô Bắc Sơn, con tôi nó thiếu ông hai trăm lượng bạc phải sập tiệm
đóng cửa, định bán nhà trả tiền lại cho ông, ông chẳng những không chịu
mà còn phái côn đồ đến bắt con gái tôi đi, còn đánh con tôi bị thương
nữa. Bộ tính bắt người thế tiền sao? Họ Hàn nhà tôi, đời đời làm nghề
buôn bán, vô cớ ông cướp con gái tôi đi là nghĩa lý gì?

– Thưa
lão trượng, việc lão trượng vừa nói có đúng thật không? Tôi thật không
hay biết tí gì về việc này cả! Trong đó chắc có duyên cớ gì đây, nhưng
không phải là gia nhân, thủ hạ của tôi, vì sao lão trượng lại hỏi tôi cớ sao lại làm việc thương luân bại lý như vậy? Mà ai đi đòi tiền lão
trượng kia chứ?

– Rõ ràng là gia nhân của ông chứ còn ai. Hồi đó đưa tiền cho con tôi cùng là nó chứ ai.

Tô Bắc Sơn ngồi cố nhớ hồi lâu cũng không nhớ ra. Tế Điên cười ha hả, nói:

– Tô Bắc Sơn, Hàn lão trượng, không có gì phải gấp! Để ta đưa hai vị đi
kiếm người đó cho, mà trước hết Hàn lão trượng phải cho người kêu Hàn
Văn Thành về, khỏi phải đi cáo quan làm chi cho mệt!

Bèn sai Tô
Thành đi tìm Hàn Văn Thành, giây lát sau Hàn Văn Thành về tới. Vừa gặp
Tô Bắc Sơn, Hàn Văn Thành hai mắt đỏ ngầu trợn trừng trừng nói:

– Tô Bắc Sơn, tôi thí mạng cùi với anh đây.

Tô Bắc Sơn vội nói:

– Hiền đệ, lâu nay chúng mình qua lại thân thiết, chú thiếu tôi hơn 200
lượng tôi đâu có ý đòi, làm sao có chuyện cướp người? Chuyện này là đổ
oán cho tôi đó!

– Rõ ràng là gia nhân của anh đến cướp em gái của tôi, lại còn đánh cho tôi thương tích đầy mình như vậy mà anh còn chưa nhận à?

– Hôm nay có Tế sư phụ Ở đây, chúng ta phải đem chuyện này nhờ người gỡ rối mới được!

Tế Điên nói:

– Các ngươi đừng tranh luận gì cho mất công, cứ đi theo ta chút nữa ngô
khoai gì ra khỏi quán, thẳng về hướng Nam, vào một ngõ hẻm, đến trước
cửa một nhà trọ, Tế Điên kếu lớn:

– Tô quản gia, tiền đem trả cho ông đây!

Một người từ trong nhà đi ra. Tô Bắc Sơn, Hàn lão trượng và mọi người đồng thanh: À, thì ra là hắn.

Tế Điên nắm chặt kẻ hành hung tác ác lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.