Bắt kẻ cướp, án oan mới giải tỏa
Thi thuật tà, Diệu Hưng tính chuyện xằng
Mạnh Tứ Hùng nhảy tót vào phòng, rút dao ra định giết Tế Điên, nào ngờ La
hán xoay mình lấy tay chỉ một cái, miệng niệm “Án ma ni bát mê hồng, án
sắc lịnh hích”, dùng phép định thân giữ chặt hắn lại. Đoạn chạy tới đánh thức Tô Lộc và Phùng Thuận dậy, miệng hô hoán lên:
– Làng xóm ơi, ăn cướp, ăn cướp, ăn cướp muốn giết người!
Hô xong, mở cửa phòng chạy mất.
Tô Lộc và Phùng Thuận mở mắt ra, thấy có hai người đứng trước mặt giơ dao
ra sáng giới, lật đật tuột khỏi giường, nhảy xuống nhà dưới hô hoảng:
– Ăn cướp, ăn cướp! Muốn giết người! Cứu tôi với, cứu tôi với!
Đang lúc quan binh tuần tra bên ngoài vừa đến, nghe trong điếm hô “Ăn cướp,
ăn cướp”, vị Thiên tổng của địa phương là Lưu Quốc Võ đem 20 quan binh
ập vào bắt cướp. Nhân vì lúc trước ở tiệm lụa Hưng Long bị bọn giặc cướp đốt đèn cướp của, cướp đi 50 xấp lụa, 1.000 lượng bạc, đến nay vẫn chưa tìm ra tông tích thủ phạm. Hôm nay nghe la “ăn cướp”, bèn vội sai binh
lính bắc thang trèo qua cửa sổ, vào trong nhà, mở cửa lớn để quan binh
vào tra xét. Khi cửa lớn mở ra, Lưu lão gia từ bên ngoài ập vào, hô bắt
Tô Lộc trói lại.
Tô Lộc nói:
– Mấy vị đừng trói tôi, tôi
không phải là kẻ cướp. Cướp ở nhà trong ấy. Chúng tôi có ba người tất
cả. Một ông già tên là Phùng Thuận và một vị Hòa thượng. Chúng tôi từ
Lâm An đến đây tìm kiếm một người, mới vào khách điếm này ngụ qua đêm.
Vừa rồi có bọn cướp cầm dao định giết chúng tôi, nên chúng tôi mới kêu
toáng lên thế.
Quan binh nói:
– Được, thiệt giả thì lát
nữa sẽ biết, bây giờ hãy trói ngược lại đã. Lần trước, chúng ta đi bắt
cướp tại tiệm lụa, nghe la cũng xông vào. Vừa vào cửa thấy có một người
đang la, chúng ta tưởng là chủ nhà nên không giữ lại. Đến chừng vào tới
trong mới hay cả nhà bị trói một chùm, còn ăn cướp thì bỏ chạy mất.
Chúng ta chẳng biết làm sao hơn, lần này thì chúng ta không mắc lỡm nữa
đâu.
Tô Lộc nói:
– Thì mấy ông cứ vào phòng trong coi mặt bọn cướp rồi tìm hai người cùng đi với tôi và hai tên phổ ky sau.
Binh lính kéo vào phòng trong bắt cướp, té ra là Mạnh Tứ Hùng, Lý Hổ, Lưu
Đại và Lý Nhị. Trước hết tước đao của bọn cướp rồi bắt trói họ lại. Đoạn chia nhau đi tìm khắp nhà mà chẳng thấy hai người kia đâu. Còn đương lo lắng bỗng nghe dưới tàu ngựa có tiếng rên rỉ. Mọi người đổ xô về hướng
đó. Thì ra ở đó có một người đang run rẩy nép sát dưới sàn, kéo ra, quả
đúng là Phùng Thuận. Hỏi ra, thì trả lời ăn khớp với Tô Lộc, bèn mở thả
cho hai người ra. Lại đi tìm Hòa thượng, mọi người đi khắp các phòng mà
chẳng thấy bóng Hòa thượng đâu. Tới chừng đi ngang nhà xí, nghe có tiếng ngáy pho pho, mở cửa ra xem, thấy rõ ràng Hòa thượng đang đứng dựa vách ngủ khò. Phùng Thuận chạy đến lắc vai Hòa thượng, gọi:
– Tế Công, người còn ngủ sao? Quan binh đã đến rồi, cướp bị bắt hết rồi, người hãy dậy đi!
Chỉ thấy Hòa thượng mở mắt, vụt la lên:
– Không xong, không xong rồi! Ăn cướp! Bớ người ta, cứu tôi với!
Tô Lộc nói:
– Có ăn cướp nào ở đâu! Sao mà người ngủ say quá vậy?
– Bị ăn cướp làm ồn quá, nên ta ngủ quên đi mất!
Quan binh nói:
– Thôi, lên phòng lấy đồ của các người đi!
Ba người lên phòng thượng hạng phía Bắc, nhìn lại: những nén bạc chỉ là đá cục.
Tô Lộc nói: Hôm qua là bạc mà sao bây giờ thành đá cục hết trọi?
Tế Điên chỉ cười mà không nói.
Quan binh dẫn ba người về nha môn Võ Phiếm. Hỏi lại Phùng Thuận, Phùng Thuận bèn từ đầu đến đuôi kể hết một lượt. Lưu Quốc Võ hỏi đến họ tên của bọn cướp. Xong, đoạn viết một tờ trình, rồi cả bọn luôn cả Tế Điên ba người đều giải về huyện Dư Hàng phát lạc.
Nói về huyện Dư Hàng đang
khổ sở về vụ án Cao Quốc Thái, không biết phải xử trí như thế nào, kế
nghe trình quan Thiên tổng ở Ân Gia Độ giải về một vụ án. Truyền dẫn bọn Tế Điên vào trước, thấy một Hòa thượng áo quần rách rưới vào đứng sững
trước công đường.
Quan huyện hỏi:
– Hòa thượng là người ở đâu? Sao lại đến đây? Thấy bản quan sao chẳng chịu quỳ?
Tế Điên cười ha hả, nói:
– Ta là Tế Điên Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ đây. Nhân vì:
Tây Hồ có tòa Thành Hoàng san
Thanh Tịnh ni cô nhờ giải nàn
Kiếm giùm cháu rể Cao Quốc Thái
Ngờ đâu lại đến huyện minh oan.
Tri huyện nói:
– Té ra là Tế Công mà đệ tử không biết, xin Ngài thứ lỗi. Thỉnh an tọa, an tọa!
Tế Điên ngồi xuống, đem câu chuyện trong điểm đầu đuôi thuật lại. Tô Lộc
và Phùng Thuận cúi đầu đứng ở một bên. Quan huyện nghe xong bèn truyền
lệnh đem bọn cướp vào. Hai bên sai dịch dạ ran. Trước hết dẫn Mạnh Tứ
Hùng vào quỳ trước án. Quan huyện hỏi:
– Này Mạnh Tứ Hùng, quán đó phải của nhà ngươi không?
– Dạ bẩm quan, phải!
– Tại sao lại hại người? Mở điếm bao lâu và có bao nhiêu người bị hại? Nói mau!
– Bẩm lão gia, tiểu nhân là người buôn bán, nào dám hại ai đâu! Nhân vì
hồi hôm, trong tiểu điếm bị chộn rộn, tiểu nhân bèn cầm dao rượt kẻ
cướp. Nào ngờ gặp quan binh đi tuần đêm bắt tiểu trói lại bảo là ăn
cướp, quả tình tiểu nhân vô tội.
– Thôi cho ngươi lui, để ta điều tra lại rồi sẽ định.
Quan binh vào, đem việc bắt cướp trình qua một lượt. Quan huyện dạy đem Lý
Hổ vào, chẳng cho hai tên cướp gặp mặt. Lý Hổ đến trước quan huyện, quỳ
xuống chờ lệnh. Quan huyện nhìn xuống. Tên giặc tuổi ngoài 30, má lộ,
mày ngắn, mặt mày hung ác, nhất định không phải là dân lương thiện, bèn
hỏi rằng:
– Lý Hổ, vừa rồi Mạnh Tứ Hùng đã cung khai hết rồi, mi còn chần chờ gì nữa mà không chịu cung khai?
Lý Hổ nghĩ thầm: “Hắn đã cung khai hết, mình còn giấu làm chi nữa!”. Bèn nói:
– Dạ, bẩm lão gia, sự việc đã như thế, tiểu nhân cũng xin khai thiệt. Hai tôi vốn là người ở Ân Gia Độ, kết bạn từ hồi để chỏm. Quán trọ này cũng do hai đứa tôi hùn vốn, mở tiệm cũng hơn mười năm rồi. Mỗi khi gặp
khách thương ngủ trọ mang theo nhiều bao túi lớn, chúng tôi bỏ thuốc mê
vào rượu, cho họ mê rồi đi hại người lấy của. Tính lại có ba, bốn mươi
người bị hại vì cách làm ăn của chúng tôi. Năm nay, vào ngày 26 tháng
trước, có ba người ở Bồng Lai đảo tỉnh Sơn Đông đến tiệm chúng tôi. Họ
toàn là anh em trong giới lục lâm. Đứng đầu là Tịnh giang thái tuế Châu
Điện Minh, tháp tùng có hai đồ đệ là Phiên giang quỷ Vương Liêm và Phá
lãng quỷ Hồ Phương. Ba người này nhân việc mua lụa mà gây lộn với người
của tiệm lụa Hưng Long, rồi mới đến tiệm chúng tôi. Tối lại, họ rủ chúng tôi đi đánh cướp tiệm lụa Hưng Long, cướp 50 xấp lụa, bạc nén 1.000
lượng. Việc cầm dao kề cổ uy hiếp người làm công, có bốn người của tiệm
chúng tôi tham dự. Sau khi cướp được đem về, phân chia không đồng đều,
Châu Điện Minh tức giận bỏ đi. Hôm qua, có vị Hòa thượng đem theo hai
người vào trọ trong tiệm tôi, vì thấy họ có nhiều bạc nên chúng tôi sai
phổ ky đi ám hại họ, nào ngờ việc không thành, lại bị quan binh bắt
được. Sự việc như thế, tiểu nhân cứ việc thưa trình, không dám giấu
quanh.
Quan huyện nghe xong, dạy đem Lưu Đại và Lý Nhị hai tên
phổ ky ra tra hỏi. Chúng đều cung khai tất cả. Sau cùng đem Mạnh Tứ Hùng đến đối chất. Hắn đành cúi đầu nhận tội. Sau khi viên thư lại chép lời
khai việc đánh cướp tiệm lụa Hưng Long của bốn tên xong, không thấy đề
cập đến Cao Quốc Thái và Lý Tứ Minh trong đó. Quan huyện truyền đem Cao
Quốc Thái với Lý Tứ Minh thả trước, rồi truyền đem Lãnh Nhị đánh 40 roi, giam lại răn chúng, kế đến đem Mạnh Tứ Hùng đánh 40 côn, cả bọn Lý Hổ
và hai phổ ky đều giam vào ngục thất.
Phùng Thuận thấy Cao Quốc Thái được thả ra, vội bước đến xá Cao Quốc Thái và nói:
– Mấy lúc tiên sinh đi đâu? Chúng tôi tìm kiếm mãi mới đến đây.
Cao Quốc Thái mới đem hết sự việc thuật lại. Tế Điên thấy việc án đã xong,
bèn cáo từ quan huyện. Bọn Cao Quốc Thái kéo nhau đến ra mắt chào hỏi.
Lý Tứ Minh nói:
– Trước hết xin mời Tế Công và Cao huynh với hai vị quản gia cùng về nhà tôi nghỉ đỡ rồi ngày mai về sớm.
Tế Điên nói:
– Cũng được. Mọi người đang ra cổng phía Tây, Tế Điên mới hỏi Cao Quốc Thái:
– Tiền của Vương Thành Bích cho thầy, bị tên nào lấy mất vậy?
Cao Quốc Thái nói:
– Đệ tử không biết là ai. Thánh tăng biết, xin người từ bi chỉ giùm.
Tế Điên cười hà hà, nói:
– Thầy hãy coi kìa!
Bèn lấy tay chỉ một cái, bỗng thấy từ trong ngõ nhà Lý Tứ Minh có một người đi ra. Người này độ tuổi hơn 20, nước da xanh tái, mày ngắn mắt nhỏ,
đầu đội mũ rộng, mình mặc ái vải xanh, giày xanh vớ trắng, đôi mắt giống như mắt gà rừng đảo qua liếc lại hai bên.
Lý Tứ Minh nói:
– Đây là em vợ của Lãnh Nhị, tên là Hạ Nhất Khiêu, lâu nay làm nghề móc
túi trong chợ, hắn là tên trộm giữa ban ngày, không việc ác nào từ nan.
Hôm nọ Cao Quốc Thái đổi bạc trong tiệm bị hắn nhìn thấy mới khởi ý gian,
giả bộ làm người vào thành, đụng mạnh cho Cao Quốc Thái xiểng liểng,
thừa cơ cướp gói bạc đi. Hắn vào sòng bài, thua sạch trong hai đêm. Bữa
nay mò đến nhà Lãnh Nhị mượn tiền, nào ngờ hỏi lại hàng xóm mới hay Lãnh Nhị bị mắc việc quan. Đang lúc trở ra tới ngõ, hắn gặp Lý Tứ Minh và
mấy người trở về. Tế Điên đưa tay chỉ một cái, Hạ Nhất Khiêu bỗng nhiên
nói:
Qúi vị coi tôi đây, bữa nay tới hồi trả quả rồi.
Nói
rồi, đưa tay vả miệng lia lịa, vừa chạy tuốt ra bờ sông nhảy ùm xuống
mất tăm. Hôm sau, người ta vớt xác đem trình, quan địa phương khám
nghiệm, trình báo là có một thây đàn ông vô danh chết trôi và cho lệnh
chôn cất.
Lý Tứ Minh mời mọi người vô nhà, bày tiệc rượu khoản đãi Tế Điên. Cao Quốc Thái nói:
– Này Lý hiền đệ, phiền em đến ngoài cửa Nam tìm anh Vương Thành Bích,
đem sự việc này nói ảnh nghe và thay lời ta cảm tạ anh ấy.
Lý Tứ Minh nói: Ngày mai tôi sẽ lo việc đó cho anh.
Rồi mời Tế Điên và mọi người nghỉ lại qua đêm. Sáng hôm sau, Tế Điên dẫn
Cao Quốc Thái, Phùng Thuận, Tô Lộc từ huyện Dư Hàng nhắm đường cái đi về Lâm An.
Ngày kia đến một thị trấn, người qua lại đông vầy, bán
buôn tấp nập. Qua một ngã tư, nhìn qua phía Bắc có một tòa cổng lớn, bên trong đắp một toà pháp đài 3 trượng 6 thước, phía bên trên treo giấy
màu ngũ sắc chia ra hai bên rõ ràng. Tế Điên nhìn thấy bèn án linh
quang, vỗ ba cái, nói:
– Lành thay! Lành thay! Hòa thượng ta gặp việc này đâu lẽ khoanh tay làm ngơ!
Nguyên thị trấn này tên là Vân Lan trấn, nhà ở đường Bắc chính là của một viên ngoại họ Lương tên Vạn Thương, gia tư rất cự phú, nhưng dưới gối chỉ có một đứa con trai tên là Sĩ Nguyên. Lão viên ngoại là người ưa làm bố
thí, chuyên sửa cầu bồi lộ, cúng thí Tăng đạo, ấn tống kinh sách. Nhân
có một lão đạo sĩ ở địa phương khuyến hóa 100 lượng bạc, nói là để sửa
chữa điện Phật, và lấy bạc đem đi. Ít ngày sau, lão viên ngoại đi thăm
người quen ở đường Tây lại gặp lão đạo sĩ ấy từ viện yên hoa (bình
khang) đi ra. Lão viên ngoại trở về nhà nói với gia nhân rằng:
– Té ra lâu nay mình cúng thí tiền của cho mấy cha đạo sĩ về liễu giỡn hoa chơi. Thôi từ nay dẹp chuyện cúng thí đó đi.
Gia nhân là Lương Tu Đức nói:
– Viên ngoại là người ưa làm phước, địa phương chúng ta mấy năm nay mất
mùa, gạo đắt như vàng, sao viên ngoại không nhân cơ hội làm phước thiện, lập một chỗ nấu cháo thí giúp đỡ cho người đói kém nghèo khổ ở địa
phương xa gần?
Viên ngoại nghe nói rất mừng, lập tức làm tờ bẩm
với quan chức địa phương rồi lựa ngày khai thí cháo. Mỗi ngày, người đến ăn cháo sớm, ăn xong còn được nhận thêm 100 văn, mọi người đồn nhau đến ăn chật cổng. Hơn nửa tháng, ngày nào Lương viên ngoại cũng ở ngoài cửa nhìn mọi người ăn cháo. Một ngày kia, khoảng gần trưa, Lương Sĩ Nguyên
đứng chơi ngoài cửa, vừa xem mọi người qua lại. Bỗng thấy từ cửa chính
Tây có một lão đạo sĩ đi lại. Vị này tuổi trên 50, đầu đội mão đạo màu
xanh, sau lưng giắt một bảo kiếm, tay phe phẩy một phất trần, mặt như
màu giấy ô kim, tròng đen ánh màu sáng, mày to mắt lộ, râu ngắn lòa xòa
trước cổ. Khi thấy Sĩ Nguyên, lão đạo sĩ liền nảy sinh ác ý.