Tế Điên Hòa Thượng

Chương 21



Gây nghiệp chướng, nhị công tử bị to đầu

Xót thương con, Thừa tướng thỉnh Thánh tăng

Có thơ rằng:

Cảnh sầu nhiều lúc lại thêm hay

Ngoại vật thong dong rảnh tháng ngày

Thành bại việc đời lên xuống mãi

Ấm lạnh nhân tình gió thoảng bay

Giỏ cơm may mắn hơn Trần Thái

Áo ấm nào so với Tử Phòng

Mưu cầu danh lợi xoa tay trắng

Rốt cuộc phơ phơ mái tóc dày.

Nguyên hoa viên đó chính là hoa viên của Tần Hằng, công tử thứ hai của Tần
thừa tướng. Ngày thường Tần Hằng không bao giờ chịu yên phận, ỷ thế cha
mình là Tể tướng đương triều. Vả lại anh của Tần Hằng vắn số, Thừa tướng chỉ còn một mình hắn ta là con nên cưng chiều hết mực. Hắn ta mặc ý
tung hoành, bọn thủ hạ của hắn rất nhiều tay có võ, thường lân la ra
ngoài cướp lấy thiếu phụ, gái tơ nhà người đem về cho hắn cưỡng hiếp.
Gia đình nạn nhân tìm đến cửa, hắn sai bọn thủ hạ vác gậy đánh chí chết. Có người đầu cáo ở phủ huyện, bọn nha môn ở đó không dám trình bẩm lên
vì biết hắn là con Thừa tướng. Vì thế, mọi người đặt cho hắn một trác
hiệu là Truy mạng quỷ.

Hôm đó hắn đang xem sách trong hoa viên,
sách đó không phải loại đúng đắn, cũng không phải loại dâm thư, tà
thuyết, mà là quyển sách nói về Đường Minh Hoàng tin yêu Dương Qúy Phị
Xem đến chỗ đắc ý bèn vỗ án ngạc nhiên đánh hét một cái. Quản gia Tần
Ngọc là người được tin dùng lâu nay, đứng kế bên hỏi:

– Hôm nay công tử có vẻ vui thích, chắc xem sách gặp điều gì đắc ý thì phải?

Tần Hằng nói: Mi không biết chớ.

Thảo nào Đường thi có câu:

Quắc quốc phu nhân thừa chúa ân

Bình minh kỵ mã nhập cung môn.

Khước hiền chi phấn ô nhan sắc,

Đạm tảo nga mi triều chí tôn.

Nghĩa là:

Người đẹp lừng danh thừa ơn chúa

Trời mai cỡi ngựa tiến cung môn

Son phấn chỉ hiềm thêm kém đẹp,

Nhạt màu mặt ngọc kiến long nhan.

– Ý thơ diễn tả nàng Dương Qúy Phi quả nhiên đẹp tuyệt vời!

Tần Ngọc hỏi:

– Thưa công tử, bộ chính mắt công tử thấy phải không?

Tần Hằng nói:

– Thằng khùng này nói bậy bạ không. Dương Qúy Phi người đời Đường, còn
chúng ta là người đời Tống, làm sao chính mắt ta thấy nàng được.

Tần Ngọc nói:

– Hiện nay có một người so với Dương Qúy Phi còn đẹp hơn nhiều. Nàng
thiệt là người đẹp trên đời ít có, dưới thế không hai. Tôi từ khi cha
sanh mẹ đẻ tới giờ, chỉ thấy nàng này là người đẹp thứ nhất. Nàng thân
hình không cao không thấp, mình vóc không béo không gầy, cho đến lông
mi, tròng mắt, không chỗ nào chê được!

Tần Hằng vốn là kẻ hảo ngọt, nghe mấy câu đó, đôi mắt trợn ngược, lật đật hỏi:

– Nè Tần Ngọc, mi gặp nàng ta ở đâu?

Tần Ngọc nói:

– Ở cửa phủ chúng ta có tên Vương Hưng chưng bán trái cây, nhà va ở tại
chợ bán đồ gỗ. Một bữa nọ tiểu nhân mua được hai chiếc ghế dựa bằng gỗ
chò, định tìm người vác về nhà, nhưng tìm mãi không ra, tiểu nhân bèn
đến nhà Vương Hưng. Tiểu nhân gặp nàng, nhìn sững. Nàng ta quả là trang
quốc sắc thiên hương, giai nhân bậc nhất, ít có trên đời. Từ hôm gặp
nàng rồi tiểu nhân định mách với công tử từ lâu, nhưng chưa có dịp đó
thôi.

Tần Hằng nói:

– Không được đâu! Chuyện đó có được
hay không, chớ trong nhà Vương Hưng…, còn phải đem người nhà của ta nữa, phiền lắm! Mi có cách nào khéo đem người đẹp về cho ta, ta sẽ trọng
thưởng!

Tần Ngọc nói:

– Công tử muốn được người đẹp có khó chi, chỉ cần chi ra 200 lượng bạc, nô tài này sẽ mách cho một diệu kế,
bảo đảm chỉ nội ngày nay thôi, người đẹp sẽ vào tay công tử gấp, Chỉ cần công tử chịu bỏ ra 200 lượng bạc thưởng, kẻ nô tài sẽ lo việc đó chu
tất ngay.

Tần Hằng nói: Vô phòng lấy tiền đi.

Có bạc trong tay, Tần Ngọc kề tai chủ, nói: Chỉ cần làm như vầy… như vầy…

Tần Hằng nghe rồi cười ha hả, nói: Thôi, đi kêu hắn mau đi!

Tần Ngọc đi ra ngoài một lát gặp Vương Hưng đang quảy gánh trái cây đầu kia đi lại, bèn nói:

– Này Vương Hưng, nhị công tử bảo mi vào hầu đấy!

Vương Hưng lật đật gởi gánh trái cây cho Quách Tứ trông giùm rồi theo Tần
Ngọc vào trong. Vương Hưng cười hề hề, trong bụng tính thế nào cũng bán
được hai lượng bạc. Bữa nay chắc là công tử thèm trái cây ngon đây!

Tần Hằng lúc đó đang ngồi ở hiên Quế Đan trong hoa viên hai bên có mấy tên gia nhân đứng hầu.

Vương Hưng vội vàng bước tới thi lễ, hỏi:

– Thưa công tử, kêu tiểu nhân đến dạy bảo điều chi?

Tần Hằng nói:

– Này Vương Hưng, trong nhà mi có bao nhiêu người, mỗi người bao nhiêu tuổi? Nói thiệt ta nghe coi!

Vương Hưng chẳng hiểu duyên cớ tại sao, cũng vội vàng thưa:

– Dạ thưa công tử, nhà ở chính là của tiểu nhân, gồm có: Mẹ tiểu nhân năm nay 50 tuổi, tiểu nhân 22 tuổi, vợ tiểu nhân 19 tuổi. Trong nhà chỉ có
ba miệng ăn, sống qua ngày.

Tần Hằng nghe thưa cười dài, nói:

– Này Vương Hưng, nghe nói vợ mi dễ coi lắm hả. Nè, ta cho mi 200 lượng bạc để mi cưới vợ khác, còn vợ mi đưa đến hầu hạ ta nhé!

Vương Hưng nghe nói, không lạnh mà run, trong bụng nghĩ thầm: “Nếu ta trả lời không bằng lòng, chắc sẽ bị loạn côn mà chết quá!”. Nghĩ đi nghĩ lại
bèn thưa:

– Xin công tử xét lại, tiểu nhân có sự tình xin thưa:
Thực ra, vợ tiểu nhân ở nhà cũng chẳng làm chi, chỉ giữ việc phụng dưỡng mẹ già thôi. Chờ khi mẹ tiểu nhân qua đời rồi, tiểu nhân sẽ đưa nó đến
hầu hạ công tử. Tiểu nhân thực tình chẳng dám lấy 200 lương bạc của công tử đâu.

Tần Hằng nghe Vương Hưng nói thế, dợm muốn nói:

– Ừ, thôi mi về đi!

Nào dè Tần Ngọc ở một bên hớt nói:

– Thưa công tử, công tử đừng thèm nghe lời nó! Rõ ràng nó gạt công tử
đấy! Mẹ nó năm nay mới 50 tuổi. Bà sống 30 năm nay mới chết, vợ nó lúc
đó đã 50 tuổi rồi, nó đưa đến cho công tử nuôi dưỡng già ư?

Tần Hằng nghe nói đùng đùng nổi giận hét:

– Hay cho thằng chó này! Trước mặt công tử, mi dám bày trò gạt gẫm hả,
không trị mi không được! Bây đâu, rút ngược nó lên cho ta.

Bọn ác nô dạ rân, áp tới trói rút ngược Vương Hưng lên xà nhà. Tần Hằng nói:

– Này Tần Ngọc, ngươi có kế gì bắt vợ nó đem về đây cho ta, để ta cho nó chống mắt lên coi ta mùi mẫn với vợ nó!

Tần Ngọc chớp mắt mấy cái, nghĩ ra một kế rồi ra bên ngoài kêu tên tam gia
lại nói mấu câu. Tên tam gia liền thuê một cỗ kiệu hai người khiêng
thẳng đến nhà Vương Hưng kêu cửa. Mẹ Vương Hưng từ trong nhà đi ra hỏi:

– Ai kêu cửa đó?

Tên tam gia đáp:

– Lão thái thái không nhớ ra tôi sao? Tôi đây là họ Trương, làm việc
trong hoa viên của phủ Thừa tướng. Tôi với anh Vương Hưng thân nhau lắm. Sáng nay Vương đại ca gánh gánh ra một quãng đường, bỗng anh lắc lắc
mấy cái, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Bọn tôi dìu anh vào hoa
viên rồi mời thầy thuốc đến xem mạch. Thầy thuốc bảo bệnh anh ấy nặng
lắm, phải có người nhà ở bên để săn sóc, mới có thể trị được. Vương đại
ca bảo tôi về đây rước chị nhà đến săn sóc cho anh ấy.

Lão thái thái nói: Cũng được, để tôi đi xem sao.

Tên tam gia nói: Lão thái thái già cả vào trong ấy gặp cảnh như thế này
càng rối rắm thêm. Hơn nữa để chị là người ít tuổi ở giữ nhà có điều bất tiện chăng?

Lão thái thái nghe mấy lời nói đó cho là hợp lý, bèn vào trong nhà bàn bạc với con dâu là Ngô thị. Nàng Ngô thị cũng là
người hiền thục, nghe tin chồng bệnh nặng, lòng rối lên, lật đật thay
áo, nói:

– Để con đi coi thử.

Rồi ra bên ngoài nói mấy câu khách sáo đoạn lên ngồi kiệu thẳng đến Thừa tướng phủ. Khi vào hoa
viên, kiệu được đặt xuống, vén rèm ra xem, Ngô thị thấy một vị công tử
đang ngồi một mình nơi thềm cửa sảnh đường, còn chồng nàng là Vương Hưng đang bị trói gô ở bên đó. Ngô thị chẳng biết là do nguyên cớ gì, chỉ
thấy vị công tử trang phục rất sang trọng chỉnh tề: Đầu đội khăn như ý
châu nạm ngọc, mình mặc áo rộng rập rờn hoa kim tuyến. Chân mang vớ
trắng, lộ ra đôi giày nhẹ. Nhìn lên tướng mạo lại càng khó coi: đầu vồ,
mắt miệng bình, tròng lộ, nhìn thấy rất ngoại kê.

Ngô thị nhìn xong mới hỏi:

– Dám hỏi công tử đây là ai? Tại sao lại bắt trói chồng tôi như vậy?

Bọn gia nhân đứng kề bên nói:

Đây là công tử nhà ta, người là con của Tần Thừa tướng đó. Nàng hãy mau đến chào người đi.

Ngô thị hãy còn chưa tin thật, lại nghe Tần Hằng nói:

– Nàng ơi nàng đừng có sợ. Ta đây muốn làm việc nhất cử lưỡng tiện, ba tô vô một gia. đấy. Ngờ đâu thằng chó Vương Hưng này chẳng chịu nghe theo. Số là từ lâu ngưỡng mộ phương dung sắc nước hương trời của nàng, ta
nghĩ rằng nàng ở với Vương Hưng, ăn uống kham khổ, phục sức vải to thưa, thật là uổng biết bao! Ta mới kêu Vương Hưng lại thương nghị là: Ta sẽ
cho hắn 200 lượng bạc để về cưới vợ khác, há chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, tam toàn kỳ mỹ hay sao? Hai trăm lượng bạc đó cưới được con vợ
khác mà còn lời chán, vừa được phát tài vừa khỏi mắc tội đày đọa thân
nàng. Đưa nàng đến hầu hạ ta, ta lại có thêm được một người hợp ý. Đem
việc đó ra thương lượng mà hắn một mực không khứng nghe theo, nên ta
giận bắt trói nó như thế.

Ngô thị nghe xong, mày ngài dựng ngược, mắt hạnh tròn xoe, nói:

– Thưa công tử, theo tôi nghĩ, công tư nên thả vợ chồng tôi ra, thì muôn
việc coi như không có việc gì. Công tử là con quan Tể tướng đương triều, thê thiếp đầy nhà, cần gì phải làm khó dễ bọn tôi như vậy. Công tử đáng lẽ nên làm việc phước đức mới phải, chớ những việc như thế này mà thấu
tai quan Ngự sử thì đến cả Thừa tướntg cũng bị liên lụy xem thường đấy.

Vương Hưng ở một bên cũng vọt miệng nói:

– Thưa công tử, kẻ tiểu nhân lâu nay buôn bán ở cửa phủ làm gì đắc tội
với người đâu, xin tha vợ chồng bọn tiểu nhân về làm phước.

Tần Hằng nghe nói, trở lại giận xung thiên, kêu một tên ác nô:

– Đem hai đứa nó rút ngược lên mà đánh cho ta!

Bọn thủ hạ ráp nhau đè hai vợ chồng trói lại rồi rút ngược lên xà nhà mà
đánh. Hai vợ chồng Vương Hưng quyết tâm thà chịu đánh chết chớ chẳng
nghe theo điều kiện của Tần Hằng. Đánh đến chiều tối, bọn họ nghỉ tay ăn uống, rồi lại đánh tiếp. Bỗng nghe Đông viên của tướng phủ có quỷ lộng, bọn thủ hạ chạy thưa:

– Thưa công tử, nên chạy qua xem thử!

Tần Hằng nghe nói cũng hối bọn gia nhân xách đèn ở trước: Mau qua xem đi!

Bọn gia nhân ý cũng muốn xem quỷ lộng ra sao nên tranh nhau chạy sang.
Trong nhà chỉ còn trơ lại hai vợ chồng Vương Hưng đang rên rỉ. Vương
Hưng nén đau bảo vợ:

– Nàng ơi, cũng vì ta mà nàng phải chịu cảnh đớn đau như thế này!

Ngô thị nói: Vợ chồng mình chắc phải chết ở đây quá! Nếu có chết, bọn ta sẽ đến trước Diêm Vương báo cáo còn dễ hơn.

Đương nói tới đó, bỗng thấy có người bước vào, Vương Hưng chớp mắt nhìn kỹ: Té ra là Thám nan thủ vật Triệu Bân. Vương Hưng kêu:

– Anh ơi, Triệu đại ca, mau cứu em với!

Triệu Bân nhìn lại, thấy hai vợ chồng Vương Hưng khắp mình bị thương tích,
bèn chạy đến đưa Vương Hưng xuống trước, rồi Ngô thị xuống sau. Triệu
Bân dùng tay mở dây trói cho Vương Hưng mãi chẳng ra vì gút chặt quá.
Chính lúc đang bối rối đó, bỗng từ phía sau có người ôm cứng Triệu Bân
lại. Triệu Bân muốn vặn người ném người kia ra phía trước để thoát thân. Nào dè ráng hết sức bình sanh mà người ở sau như hòn núi Thái Sơn đè
cứng không nhúc nhích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.