Tần tướng chiêm bao thấy quỷ ma
Tế Công nửa đêm thi pháp Phật
Có thơ rằng:
Quyết ý cầu chơn, chơn cách xa
Si tâm đoạn hoặc, hoặc hà sa
Đạo nhân chỉ giữ lòng thanh thản
Dáng núi trăng xưa bóng hiện rạ
Khi Tế Điên đến trước cửa phủ, bên trong có tiếng truyền ra:
– Thừa tướng dạy đưa Điên tăng vào ngay.
Kẻ tả hữu dạ ran một tiếng, vội đưa Triệu đầu dắt Tế Điên vào trong. Bên
trong, Lão phương trượng, Giám tự tăng cùng thị giả đều có mặt. Bảy mươi hai tên gia nhân đứng giữ hàng. Tế Điên vào đến nơi đứng thẳng lưng chứ không quỳ. Tần thừa tướng bên trong nhìn ra thấy quả là ông thầy chùa
kiếc, bèn vỗ án hét lớn:
– Hay cho Điên tăng dám cả gan! Ta sai
bọn gia nhân đến chùa mượn gỗ lớn. Mượn là phần ta, không cho mượn là
phần các ông, sao dám cả gan dùng yêu thuật tà pháp đánh quản gia của tả Sự thật thế nào, mau khai cho bản chức rõ.
Đáng lý Tế Điên chiếu theo tuần tự thuật lại là bọn quản gia đòi dỡ lầu Đại Bi ra sao, mình
không cho dỡ, bọn quản gia đánh đập mình ra làm sao v. v… mà lại không
nói:
Lại nghe Tế Điên nói:
– Nè đại nhân, Ngài còn hỏi ta
câu đó nữa sao? Ngài làm đến chức Thừa tướng, ngồi ở bậc Tam Thai, đáng
lý phải làm lành làm phước, tích công bồi đức mới phải, cớ sao lại đi dỡ phá chùa chiền? Hòa thượng ta càng nói càng thêm tức giận, muốn lôi đại nhân ra phết cho ít chục bảng.
Tần Thừa tướng ở bên trên nghe nói mấy lời đó, tức giận đùng đùng hét lớn:
– Cha chả, hay cho Điên tăng dám cả gan khi dễ đại thần. Bây đâu, kéo ổng ra nện 40 hèo tre cho ta!
Nguyên thứ côn tre này là một loại gia pháp đặc chế của Tần tướng phủ, lợi hại vô kể. Bên trong ruột bọng đổ đầy cả thủy ngân, bất luận là người khỏe
mạnh cách mấy, bị 40 hèo đó cũng phải bò lết vì tróc da nát thịt mà
thôi. Tế Điên nghe nói sắp bị đánh, lật đật chạy vào hàng của Lão phương trượng, Giám tự tăng, năm vị đang ngồi. Ba tên gia nhân bước tới kéo Tế Điên ra, nói:
– Hay cho Hòa thượng, bộ tính trốn trong này chắc ăn hả?
Một tên đè ở đầu vai, một tên kìm chặt dưới chân. Hòa thượng đang day đầu
về hướng Tây, người cầm roi đứng ở hướng Nam, để Thừa tướng bên trong
nhìn cho rõ. Đánh xong 40 hèo, Hòa thượng vẫn lặng thinh không hề than
một tiếng. Ba tên đánh xong đứng qua một bên chờ lệnh.
Thừa tướng bên trong nhìn ra, nói:
– Bọn bây thiệt là một lũ hồ đồ. Ta bảo đánh Điên tăng, sao nhè Giám tự tăng mà đánh?
Ba tên gia nhân nhìn nhau thầm nghĩ: “Lạ thiệt! Hồi nãy rõ ràng mình kéo
Điên tăng mà, sao lại hóa ra Giám tự tăng Quảng Lượng cho được”.
Quảng Lượng lúc đó mới mở miệng được: – A ôi! Đánh chết tôi đi thôi.
Hồi nãy Quảng Lượng mở miệng mà nói chẳng ra lời. Chịu đánh 40 hèo, thịt da rách nát, máu me dầm dề. Thừa tướng ra lệnh thay bọn chưởng hình khác
và dặn:
– Đánh Điên tăng 40 hèo tre thiệt nặng cho tạ Bớ Điên tăng! Ta không đáng được ông, thề không làm người nữa.
Ba người chưởng hình khác lại đến. Một người níu Tế Điên nói: – Bận này chắc không lầm đâu.
Tế Điên nói: Kệ ta, để ta đi.
Ba người nói: Này Hòa thượng! bộ chờ bọn ta ra tay hả? Mau nằm xuống đi.
Tế Điên nói: Thì cứ trải nệm ra đi!
Bọn gia nhân nói: Thôi đừng giả ngộ! Bị đánh đòn mà đòi mền nệm gì!
Nói rồi kéo Tế Điên quật xuống. Một tên cỡi lên vai, hai tay níu cứng hai
lỗ tai. Một tên cỡi lên đùi lấy tay trật quần Tế Điên ra, một tên cầm
gậy hờm sẵn.
Tần Thừa tướng hô: Đánh, đánh!
Chưởng hình
lấy sức giơ gậy giáng xuống. Gậy cách mông Tế Điên chừng một thước, bất
ngờ lệch hướng, trúng nhằm vai người cỡi trên lưng Tế Điên một cái bịch, mạnh đến nỗi người này văng long lóc ba bốn thước. Người kia ôm lấy vai la oái oái:
– Trời ơi, chết tôi rồi! Được, được lắm! Hồi sáng
này mi mượn ta 200 tiền, ta không cho mượn, mi cừu oán, bây giờ mượn
việc công báo thù riêng hả?
Tần Thừa tướng cả giận nạt lui bọn đó và ra lệnh:
– Hãy đổi bọn khác và lần này đánh Điên tăng 80 hèo cho tạ Lần này không đánh được Điên tăng, ta thề không làm quan nữa!
Tế Điên cũng nói: Ta thách ông đánh được ta đó. Đánh được ta, ta thề không làm Hòa thượng!
Lại đổi ba người khác. Một người nói:
– Tôi cỡi lên đầu vai ổng, còn Tần Thăng đè dưới chân, anh là chưởng hình cầm roi đừng có đánh lung tung nhé.
Người chưởng hình nói:
– Tôi chỉ nhắm ngay đít Hòa thượng giáng xuống thôi.
– Nào dè chừng đánh, ngọn roi lạc hướng rơi bịch một tiếng trúng ngay
trên sống lưng của người đè lên chân của Tế Điên, nặng đến nỗi người này té sấp tới trước.
Bên trong, Tần Thừa tướng trông thấy rấy rõ
ràng. Lần đầu đánh nhầm Giám tự tăng, lần thứ hai đánh nhầm người cưỡi
vai, lần này tới phiên người đè ở chân, phải chăng đó là yêu thuật tà
pháp của Hòa thượng? Nghĩ thế bèn thét bảo gia nhân vén rèm lên, để tự
mình đích thân dùng oai vệ của Tể tướng triều đình làm việc này họa may
mới xua đuổi được yêu thuật đó.
Gia nhân cuốn rèm lên, Thừa tướng bước ra, mặt đầy sắc giận khiến người phải sợ, thét bảo gia nhân:
– Đánh, đánh nó cho ta!
Bọn gia nhân đâu dám trễ đương. Người chưởng hình lật đật cầm gậy trúc, hầm hầm bước đến phía Tế Điên, giơ lên đánh xuống. Nào hay, bởi dùng quá
sức mạnh, côn lại tuột tay văng về phía Tần thừa tướng. Tên gia nhân ấy
sợ đà rớt mật. Trước quang cảnh đó, Thừa tướng còn nộ khí xung thiên
hơn, cúi xuống lượm gậy lên, muốn chính tay mình đánh phạt Hòa thượng
cho hả tức. Bỗng trong nhà có tiếng kiểng báo động vang lên, Thừa tướng
thất kinh vội ngừng tay lại.
Nguyên lai Tần thừa tướng gia pháp
rất nghiêm. Nội xá không có đàn ông mà chỉ toàn là vú già với bọn a
hoàn. Bọn đồng tử nhỏ không có lệnh gọi không được vào nội xá. Khi có
việc khẩn cấp mới được đánh kiểng lên. Hôm nay nghe kiểng báo động, Thừa tướng rất đổi ngạc nhiên!
Bên trong vú già chạy ra cấp báo:
– Thưa đại nhân, không xong rồi, phòng ngủ của đại nhân bỗng nhiên phát hỏa!
Nghe xong, Thừa tướng biết ngay đây là yêu thuật tà pháp do Tế Điên gây ra,
vội dặn 20 gia nhân trói chặt Hòa thượng giam trong phòng trống, đến đêm nay canh ba, ta lại thẩm vấn.
Thừa tướng chỉ Tế Điên, nói:
– Này ông tăng khùng kia! Nếu ông đốt tiêu tướng phủ ta, ta sẽ giải ông
đến Hữu ty nha môn, đánh ông 80 chục gậy trúc cho ông thịt nát xương tan mới hả giận ta!
Nói rồi dặn bọn Tần Thăng lãnh 20 tên gia nhân ở lại canh giữ Hòa thượng, Tần thừa tướng cùng với mấy mươi tên gia tướng đi vào trong xem xét. Vào đến nội xá thấy phu nhân đang đứng trong viện sợ hãi run lập cập, bọn vú già, a hoàn đang chạy lăng xăng dập lửa.
Phu nhân hỏi: Lửa cháy từ đâu thế?
Vú già thưa: Do những tàn lửa nhỏ từ trong lư trầm nổ tách ra, bắn vào màn cửa sổ gần đó.
Thừa tướng lập tức bảo bọn gia nhân mau mau dập tắt lửa, chính mình kéo ngã
lư trầm xuống. Bọn vú già thất kinh chạy vội lại xem, may mắn chưa bị
tổn hại vì là vàng ròng đúc lên.
Tần thừa tướng thấy lửa đã tắt bèn trở vào phòng, phu nhân hỏi:
– Hôm nay đại nhân gặp việc chi mà mặc có sắc giận thế?
Tần thừa tướng mới đem việc Tế Điên dùng pháp thuật đánh bọn gia nhân, binh vây chùa Linh Ẩn, bắt trói các vị Hòa thượng trong chùa kể lại một hồi
và nói:
– Ta chỉ muốn đánh phạt ông tăng khùng kia thôi, nào ngờ
liên tiếp cả ba lần ông ta đều dùng tà thuật tránh khỏi. Ta sắp sửa ra
tay thân đánh thì ở hậu viện bỗng nhiên phát hỏa. Ta vẫn cho bọn nó trói các ông Hòa thượng nhốt lại trong phòng trống, chờ canh ba đêm nay, ta
sẽ lại đánh phạt ông tăng khùng ấy.
Phu nhân nghe nói, can gián:
– Đại nhân hà tất phải so đo với hạng vô tư đó làm gì cho nhọc thể.
Nói chuyện tới đó, kế vú già lên thưa:
– Cơm chiều đã xong, thỉnh ý tướng gia muốn dùng ở đâu?
Thừa tướng nói:
– Dọn ở đây cũng được.
Bọn a hoàn dọn chén đũa lên. Thừa tướng giận tức còn đầy hông, ăn nuốt
không vộ Mệt mỏi quá, co tay kê đầu nằm gục trên án thư mà ngủ. Đương
lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng đó, bỗng nghe có một luồng gió lạnh kinh người thổi tới ào ào như rừng cây ngã đổ, ò ò như bò rống, rầm rầm rộ rộ như đất đá rung rinh, té ra là đoàn âm binh ở địa phủ, tướng mạo
dữ dằn như yêu quái kéo đến. Đi đầu là một con quỷ dữ, mình cao tám
thước, mặt như thoa lọ nồi, đầu đội mũ xanh, mặc quần vải xanh ngắn,
thắt lưng màu xanh, mặc áo đỏ chót, chân mang giày nhẹ màu xanh, mày
tròn mắt lộ, tay cầm chỉa ba ngạnh. Theo sau lại một con quỷ khác, đầu
đội khăn như ý, gắn cặp lông chim dài thượt, mình mặc quần đoạn xanh,
chân mang quan hài, nước da trắng tái, mặt vuông, trong tay cầm cây
viết, một quyển sổ. Đằng sau đó lại có một người nữa đi vào, đầu đội
khắn lam nhiễu thêu hoa năm màu, mang giày vải màu xanh, da mặt hơi sậm
tía, mày đôi mắt rộng, tay kéo một sợi dây xích bằng sắt, đầu kia xiềng
chặt một người. Người ấy trên cổ đóng một cái gong, trên tay mang một
cái cồng, dưới chân đóng một cái trăn lớn. Gương mặt khô cằn, đầu tóc
rối bù như đám cỏ rối. Tần thừa tướng nhìn kỹ người bị xiềng xích chính
là cha mình – lão Thái sư Tần Cối – áp tải phía sau lại có một tiểu quỷ, đầu đội khăn lụa xám, gương mặt xám xanh, đôi mắt vàng chóe dưới cặp
lông mày đỏ loe, chiếc quần ngắn ngủn để lộ thân hình bóng lẫy như thoa
sơn. Tay tiểu quỷ cầm một cây lang nha bổng gai to lởm chởm.
Tần thừa tướng nói:
– Cha ơi, con những tưởng cha đã sớm du thiên đường, nào ngờ cha còn kẹt
lại nơi âm tào địa phủ, chịu biết bao khổ sở như thế này. Ngày mai con
sẽ mời các vị đạo sĩ đức trọng cao tăng siêu độ cho cha sớm được về
trời.
Tần Cối nói:
– Con ơi, lúc sanh tiền cha ở tại triều đường, bít lấp kẻ hiền tài. Tại Phong Ba đình hại chết cha con Nhạc
Phi, khiến cho người giận trời thù. Chết xuống hắc địa ngục, chịu trăm
cay nghìn khổ. Hôm nay cha vâng lệnh Diêm La thiên tử, vội gấp trở về để khuyên nhủ con của cha: Thân đã làm Tể tướng, lẽ phải tích đức tu nhân. Trái lại, con của cha không chịu làm lành, lại đi phá dỡ chùa chiền,
tội nghiệt nặng biết bao! Việc dỡ lầu Đại Bi của chùa Linh Ẩn, giam trói Hòa thượng đó, con hãy nghe lời cha mau thả các tăng nhân và trùng tu
lầu Đại Bi…
Nói vừa tới đó, Bỗng nghe con đại quỷ cầm thiết xoa nói: – Chúng ta đi thôi.
Nói rồi tay hươ thiết xoa loảng xoảng kéo Tần Cối đi như bay.
Tần thừa tướng lật đật nói: Cha ơi, nán lại một chút, con có lời trình thưa.
Bọn quỷ tốt không nói không rằng, cứ một mực lôi đi. Tần thừa tướng chạy tới đưa tay níu lại, chỉ nghe nổ đoàng một tiếng.