Từ sau đêm đó, Kỳ Diễn An và Kỳ Sóc dường như lại trở về trước kia, giống như thường ngày, ở chung với nhau mà không hề có bất cứ rào cản nào. Kỳ Diễn An cảm thấy mình cứ như chia làm 2 người, ban ngày phải nắm chắc chừng mực ở chung với Kỳ Sóc, nhẫn nại không thể để cho cậu nhận thấy được sự khác thường, vào mơ lại cùng cậu làm hết chuyện thân mật, chờ tỉnh lại lại muốn vứt bỏ những thứ triền miên kiều diễm kia, trong lòng mang cảm giác tội lỗi, còn phải làm bộ như không có việc gì đối mặt với Kỳ Sóc ngây thơ chân thành.
Kỳ Sóc rất vui vì Kỳ Diễn An không ghét mình, hồn nhiên không phát hiện tâm tư của Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An sẽ không cố ý tránh né cậu như trước kia, vì thế Kỳ Sóc sẽ không còn lo lắng khi nhìn thấy Kỳ Diễn An nữa, trong lòng vui vẻ chào đón, gọi một tiếng “Thiếu gia”.
Kỳ Diễn An từ võ quán trở về Kỳ phủ, xa xa đã nhìn thấy Kỳ Sóc, thấy cậu đang lon ton chạy tới, vừa chạy vừa gọi, trên mặt bị hoàng hôn phản chiếu đến đỏ bừng.
Kỳ Diễn An nhìn thoáng qua gói trong ngực cậu, hỏi: “Đây là muốn đi đâu? ”
Kỳ Sóc thành thật trả lời: “Phu nhân bảo ta đi cửa hàng giày vải Lý Ký ở thành nam tặng đồ. ”
“Được, ” Kỳ Diễn An nói, “Vậy mau đi mau trở về đi. ”
“Ừm.” Kỳ Sóc gật đầu.
Kỳ Diễn An vừa luyện võ xong, vạt áo phía trước hơi lỏng lẻo. Có mồ hôi xung quanh xương quai xanh, cổ, trán. Kỳ Sóc lấy khăn ra, muốn lau mồ hôi cho Kỳ Diễn An, Kỳ Diễn An không để lại dấu vết đoạt lấy khăn tay, cười nói: “Sao, coi ta như một đứa trẻ ba tuổi à? Lau mồ hôi cũng không làm được? ”
Kỳ Diễn An lau mồ hôi trên cổ, nói: “Ta giặt sạch sẽ trả lại cho ngươi. ”
Kỳ Sóc lại nói: “Để ta tự giặt. ”
Ánh mắt Kỳ Sóc đen trắng rõ ràng, con ngươi đen mà sáng, thoạt nhìn hết sức hồn nhiên vô tội, cực kỳ giống động vật nhỏ. Kỳ Diễn An cảm thấy không được tự nhiên, giống như là muốn mang hết cả quần áo trên người mình giao cho người trong lòng giặt sạch, nhưng cái này vốn là đồ của Kỳ Sóc, cũng không tiện giữ lại liền trả lại cho người ta.
Kỳ Sóc nhận lấy khăn tay, cất vào vạt áo trước.
“Ngươi sao lại….” Kỳ Diễn An lắp bắp, không biết nên nói cái gì cho phải, sau đó bất đắc dĩ nói, “Quên đi, ngươi mau đi mau trở về. ”
Kỳ Diễn An nhấc chân định đi, đột nhiên nghe thấy Kỳ Sóc gọi hắn: “Thiếu gia, hôm nay ta được phát tiền công rồi.”
Kỳ Diễn An quay đầu lại, cười lộ ra hai cái răng hổ nhỏ: “Nói với ta làm chi? Định đưa cho ta ấy à? ”
Kỳ Sóc nghiêm túc gật đầu.
Đầu ngón tay Kỳ Diễn An nhẹ nhàng búng trán cậu một chút, giọng điệu cũng trở nên mềm mại: “Ngốc. ”
Rất nhanh sinh nhật Kỳ Diễn An đã đến. Kỳ Chính Tắc đối nhân xử thế luôn luôn khiêm tốn, cho nên không tổ chức yến tiệc lớn, nhưng cũng không ít quà mừng được đưa tới phủ Kỳ gia. Đồ bằng ngọc Kỳ Diễn An đã quen rồi, không lạ gì, ngược lại đối với cây cổ cầm kia rất có hứng thú.
Buổi trưa, Kỳ Chính Tắc, Kỳ phu nhân còn có Kỳ Diễn An ngồi ở bàn tròn, trên bàn đã bày đầy thức ăn thơm nức xông vào mũi. Kỳ Sóc bưng mì trường thọ lên, Kỳ phu nhân cười cong môi mắt như trăng lưỡi liềm, Kỳ Diễn An chính là thừa hưởng đôi mắt này của nàng. Đường viền của đôi mắt mượt mà lại khí khái hào hùng, đuôi mắt dài, cười rộ lên giống như trăng non. Nàng nói với Kỳ Sóc: “An nhi năm nào cũng nói ngươi làm mì trường thọ rất ngon, nó thích lắm, năm nào cũng muốn ăn. ”
Kỳ Sóc hơi cúi đầu, khóe miệng không giấu được ý cười.
Hiển nhiên tâm tình Kỳ Diễn An rất tốt, đũa gảy vài quả trứng chần, cười với Kỳ Sóc: “Không thiếu chỗ cho ngươi ngồi, hôm nay tới ăn cùng ta đi.”
Kỳ Sóc hơi do dự, Kỳ Chính Tắc lúc này lên tiếng: “Ngồi xuống đi.”
Kỳ phu nhân tươi cười nhẹ nhàng nói: “Tiểu Sóc, vừa lúc ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi, lại đây ngồi xuống. ”
Kỳ Sóc ngồi ngay ngắn xuống hỏi: “Phu nhân có phân phó gì ạ? ”
Kỳ phu nhân nói: “Ngày đó ta bảo ngươi đi đưa đồ cho tiệm vải giày Lý Ký, ngươi có gặp được bà chủ không?”
Kỳ Sóc suy nghĩ một chút, trả lời: “Có ạ, vị phu nhân kia rất hiền lành. ”
Kỳ phu nhân cười nói: “Bà chủ khen ngươi, nàng nói với ta trong cửa hàng của họ có một chiếc ghế bị hỏng, vốn định vứt đi để thay cái mới, kết quả là ngươi không chỉ mang đồ đến, còn không nói hai lời sửa ghế giúp người ta. ”
Kỳ Sóc không chịu nổi người ta khen mình nhất, cảm thấy ngượng ngùng: ” Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. ”
Kỳ phu nhân gắp một miếng sườn vào trong bát Kỳ Sóc: “Thật ra cũng không cần ngươi chuyển đồ, bảo ngươi đi, là muốn cho bà chủ tiệm giày vải Lý Ký nhìn ngươi thật kỹ. Quả nhiên, nàng rất thích ngươi. Ta đã sớm nói với nàng, Tiểu Sóc nhà chúng ta là đứa trẻ tốt, ai mà không thích chứ? ”
Kỳ Diễn An chợt hiểu được dụng ý của mẫu thân, đũa dừng lại trong bát.
“Bà chủ trước kia làm việc ở Cảnh Tường Trai, sau đó gả cho ông chủ cửa hàng giày vải Lý Ký, trưởng nữ nhỏ hơn ngươi mấy tuổi. Bà chủ muốn con gái của mình kết hôn với một nam tử cần cù tốt bụng, khi nàng nói chuyện này, ta nhớ tới ngươi ngay. Sau này ngươi sẽ cùng cô nương Lý gia kinh doanh cửa hàng, có thể làm chủ, đối với Tiểu Sóc nhà chúng ta là chuyện tốt. ”
Kỳ Sóc lúc này cũng hiểu được, phản ứng đầu tiên của cậu không gì khác ngoài bối rối nhìn về phía Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An không nói gì, đũa trong tay chọc miếng trứng chần, lòng trứng chưa chín chảy ra, làm cho nước dùng trở nên đục ngầu.
Là trứng chần nước sôi á
Kỳ phu nhân hỏi: “Tiểu Sóc, ngươi có nguyện ý gặp cô nương Lý gia không?” Tuy nói việc này vốn nên là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, nhưng cũng là đại sự chung thân, còn phải tự mình nhìn thích mới tốt. ”
*Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai (Dạ Vũ Các WordPress)
Kỳ Diễn An cướp lời trước khi Kỳ Sóc kịp mở miệng nói: “Mẫu thân, con đây còn chưa thành thân, người đã muốn đưa y ra ngoài, có phải vội quá rồi không?”
Nụ cười trên mặt Kỳ Diễn An vẫn hoàn mỹ như cũ, chỉ là có thêm một tia mất tự nhiên.
Kỳ Chính Tắc đặt đũa xuống, bắt đầu quở trách Kỳ Diễn An: “Là chúng ta ngăn cản con không cho con lập gia à? Là chính con ngàn lần từ chối, vạn lần không vui, xong bây giờ lại không hài lòng? Chính con mỗi ngày làm việc không đàng hoàng chưa tính, còn không cho Tiểu Sóc gặp cô nương nhà người ta, chuyện tốt như vậy cũng phải nhúng tay vào, đừng tưởng rằng vừa rồi con nhìn Kỳ Sóc một cái ta không thấy. Tiểu Sóc cũng là hài tử nhà chúng ta, con sai nó… Khụ khụ…”
Kỳ phu nhân vội vàng vỗ lưng Kỳ Chính Tắc, phân phó Hồng Tú nói: “Đi bưng Tỳ Bà Lộ lại đây.”
(Là một loại thuốc giảm ho, nhuận phế)
Kỳ Chính Tắc khoát tay áo: “Không sao, chỉ là suốt ngày bị thằng ranh con này chọc tức mà thôi. ”
Kỳ phu nhân khẽ nhíu mày: “Người cũng vậy, bao tuổi rồi còn giận con giận cái, để người ta chê cười. Hôm nay còn là sinh nhật An Nhi nữa…”
Kỳ Diễn An im lặng không nói, đũa gạt nước canh đục ngầu trong bát.
Kỳ Sóc nhắm mắt theo sau Kỳ Diễn An. Mặt Kỳ Diễn An nhìn không ra vui buồn giận hờn, nhưng Kỳ Sóc biết Kỳ Diễn An nhất định là không vui, mà không thấu ra hắn đang suy nghĩ cái gì, điều này càng làm cho Kỳ Sóc thấp thỏm.
Kỳ Diễn An dắt một con ngựa ra khỏi chuồng, thản nhiên nói với Kỳ Sóc: “Ngươi đi làm việc đi, không cần đi theo.”
Kỳ Diễn An xoay người lên ngựa, Kỳ Sóc đứng tại chỗ luống cuống nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi bóng dáng Kỳ Diễn An trở thành một điểm nho nhỏ trong tầm mắt。 Kỳ Sóc đột nhiên sinh ra dũng khí, trực giác nói cho cậu biết không thể cứ như vậy để Kỳ Diễn An rời đi. Cậu liều mạng chạy theo, thở hồng hộc hô to: “Thiếu gia!”
Kỳ Diễn An kéo dây cương, bảo ngựa dừng lại, tử trên ngựa nhìn xuống Kỳ Sóc, trong mắt đều là cảm xúc khiến Kỳ Sóc nhìn không hiểu. Thật lâu sau, Kỳ Diễn An trầm giọng nói: “Về đi. ”
Kỳ Sóc luôn nghe lời Kỳ Diễn An nói, nhưng lần này lại trở nên cố chấp muốn chết, đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn chằm chằm Kỳ Diễn An, thế nào cũng không chịu quay đầu trở về.
Kỳ Diễn An dứt khoát không quản cậu nữa, nhìn thẳng về phía trước, giục ngựa tiếp tục đi. Kỳ Sóc đi theo ngựa, ngựa đi nhanh cậu cũng đi nhanh, ngựa đi chậm cậu cũng đi chậm. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy Kỳ Diễn An tuy rằng không nhìn cậu, nhưng vẫn đang để ý cậu, bằng không vì sao khi cậu vừa chạy là ngựa lại đi chậm lại, giống như là đang cố ý chờ cậu vậy?
Thỉnh thoảng có người trên đường đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, ai cũng cảm thấy kỳ quái. Còn có người hô to với Kỳ Diễn An: “Cho dù là công tử nhà giàu cũng không thể bắt nạt người ta như vậy chứ? ”
Kỳ Sóc vội vàng quay đầu giải thích với hắn: “Không phải, là ta tự muốn đi theo. ”
Người nọ trả lời: “Được, coi như ta xen vào việc của người khác, một người nguyện đánh một người nguyện chịu.”
Kỳ Diễn An không chớp mắt, giọng điệu mang theo mệnh lệnh lại một lần nữa trầm giọng lặp đi lặp lại: “Trở về đi.”
Môi Kỳ Sóc run rẩy, to gan trả lời: “Ta… Ta sẽ không về đâu! ”
Kỳ Diễn An quay đầu nhìn về phía cậu, những cảm xúc trong mắt Kỳ Diễn An khiến Kỳ Sóc nhìn không hiểu giờ hóa thành ngọn lửa như thiêu như đốt, khiến Kỳ Sóc kinh hồn bạt vía.
“Ngươi nhất định phải đi theo ta đúng không?” Mặc dù là hỏi, Kỳ Diễn An lại nói chắc chắn, còn mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ Sóc vẫn cố chấp đi theo, đang muốn mở miệng thì thấy Kỳ Diễn An cúi người vươn tay về phía cậu, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, nháy mắt một cái đã phát giác mình bị Kỳ Diễn An kéo lên ngựa. Kỳ Sóc ngẩn người nhìn cánh tay vòng hai bên thân thể mình, quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An mím chặt môi, mở miệng ra lệnh, con ngựa chạy như bay về phía trước, chỉ để lại bụi trên đường.