Kinh thành liên tục mưa phùn kéo dài nửa tháng. Mưa bụi mông lung, hồi lâu cũng không hoàn toàn sáng tỏ. Cho đến ngày đầu tiên của tháng 6 mới có chút mầm mống trời nắng, ánh mặt trời màu vàng óng ả ẩn sau những đám mây trắng nõn mềm mại, dường như đang xấu hổ thò đầu ra, kết quả đến buổi trưa đã rụt trở về, tí tách một trận mưa to.
Tiểu thiếu gia Kỳ gia Kỳ Diễn An ở nhà buồn bực mấy ngày như vậy, cuộc sống thật sự rất không thú vị. Một đứa nhỏ mười mấy tuổi trời sinh đã hoạt bát hiếu động, bị nhốt trong trạch viện Kỳ phủ mấy ngày, Kỳ phủ dù lớn hơn nữa cũng không đủ để hắn chơi đùa. Mấy ngày trước mới làm vỡ một cái bình sứ bạch ngọc thượng hạng, ngày hôm qua lại vẽ bậy lên bình thuốc lá, theo hắn nói chó con trong bình thuốc lá quá cô đơn, phải phối hợp với một con chim hát mới náo nhiệt. Đến hôm nay, mắt thấy trời sắp sáng, Kỳ Diễn An đã nóng lòng muốn chạy ra ngoài chơi. Kỳ phu nhân hiền từ cũng thương nhi tử, đồng ý cho hắn ra ngoài. Trong nháy mắt, Kỳ Diễn An đã mang theo hai nha hoàn bên người đi tới chợ Tây, đùa chim đùa chó, không ngờ buổi trưa lại mưa, chỉ đắc ý còn chưa hết đã mất hứng mà về.
Kỳ Diễn An lơ đễnh về nhà, một nha hoàn bên trái che ô giấy dầu cho hắn, nha hoàn bên phải đang ôm đống đồ chơi mà hắn vừa mới mua. Ở một ngã ba cách nhà không xa, Kỳ Diễn An bỗng nhiên dừng bước, đi nhanh về phía bên phải vài bước. Nha hoàn ở một bên cuống quít đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu thiếu gia, ngài chờ một chút. ”
Kỳ Diễn An chưa đi được mấy bước thì dừng lại, nhìn xung quanh vài lần rồi nói với người ăn xin nhỏ bé rách rưới đang co ro trong góc: “Ở đây làm sao mà trú mưa được? Cần tìm chỗ có mái hiên, biết không?”
Bé ăn xin nhỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỳ Diễn An, sững sờ một lát lại cụp mắt. Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Diễn An không khỏi cảm thấy, ánh mắt này quen lắm thay.
Kỳ Diễn An vừa muốn đi về, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, đi chưa được vài bước đã quay trở lại, tinh tế đánh giá bé ăn xin một phen, chỉ vào giày của nó nói: “Giày của ngươi bị rách kìa. ”
Giày cỏ của bé ăn xin bị rách một cái lỗ lớn ở phía trước, ngón chân nho nhỏ của nó đều lộ ra bên ngoài, trên ngón chân còn dính bùn và cỏ vụn. bé ăn xin nghe vậy chợt cuộn tròn ngón chân. Đứng lên, giương mắt sợ sệt nhìn Kỳ Diễn An.
Kỳ Diễn An lần này vô cùng tin tưởng, đôi mắt này giống hệt như đôi mắt của cún sữa nhỏ mà mình vừa nhìn thấy ở chợ Tây. Tròn trịa, tối đen như mực, còn rụt rè.
Kỳ Diễn An mừng rỡ. Kỳ phu nhân xưa nay không thích thứ gì có lông, nhất là lông mèo lông chó. Dính vào là hắt hơi sổ mũi ngay. Chính vì vậy, trong nhà mới không nuôi chó mèo, ngay cả một con vẹt cũng không thể nuôi. Nên Kỳ Diễn An thường xuyên tới chợ Tây trêu mèo chọc chó.
Đứa nhỏ này trông y chang cún con! Kỳ Diễn An bởi vì ý nghĩ này của mình mà kích động không thôi, vươn tay với bé ăn xin: “Ngươi theo ta về nhà đi! ”
Hai nha hoàn bên cạnh Cố Diễn An kinh hãi thất sắc, không rõ tại sao tiểu thiếu gia nhà mình lại đột nhiên làm vậy, nhất định phải nhặt người từ trên đường về nhà.
Bé ăn xin nhìn về phía hắn, bất giác ngẩn người.
Tuy rằng ngũ quan của Kỳ Diễn An còn non nớt, nhưng lại cực kỳ đẹp. Chỉ đứng đó, xung quanh như bị lu mờ. Hắn mặc một thân trường bào cổ tròn màu trắng như tuyết, ngực đầy bông hoa thêu chỉ vàng, viền áo thêu hình sông nước bằng chỉ bạc. Thắt lưng quấn đai ngọc, phú quý vô cùng.
Bé ăn xin nhìn hắn, giống như đang nhìn tiểu thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Nó ma xui quỷ khiến vươn tay ra. Ngay trong nháy mắt đụng phải ngón tay Kỳ Diễn An, nó lại vội vàng rụt tay trở về, dùng sức lau vài cái lên áo lót bên người cho đến khi đỏ bừng, sau đó lại vươn bàn tay đầy sẹo ra.
Kỳ Diễn An vui vẻ nhướng lông mày, nắm chặt tay nó. Được bạn chơi mới đương nhiên là vui vẻ vô cùng, không nói hai lời đã dắt bé ăn xin chạy như bay trên đường, không thể chờ đợi muốn khoe trên dưới hầu phủ. Hai nha hoàn đuổi theo Kỳ Diễn An, một đường đuổi theo một đường cả kinh kêu lên: “Tiểu thiếu gia, đừng chạy nhanh như vậy! Tiểu thiếu gia! Ngài dính mưa sẽ sinh bệnh…”
Lúc này, một nha hoàn trong đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, kinh ngạc nói: “Ôi, mưa này dừng lại rồi, trời sắp nắng. ”
“Mẫu thân ơi! Mẫu thân! ”
Kỳ phu nhân đang thêu túi hương, chợt nghe thấy Kỳ Diễn An kêu to gọi nhỏ. Bà buông kim chỉ trong tay xuống, gọi nha hoàn Hồng Tú ở bên cạnh lấy một ít bánh đậu xanh, mà Kỳ Diễn An giờ phút này xông vào, trong lời nói không giấu được hưng phấn: “Mẫu thân, con nhặt được một bé cún con về này! ”
Kỳ phu nhân nhìn kỹ, đây nào phải chó con, đây rõ ràng là một người! Đứa nhỏ bẩn thỉu này cúi đầu rụt xuống phía sau Kỳ Diễn An, không nói một tiếng. Kỳ phu nhân nhìn nha hoàn thở hồng hộc phía sau Kỳ Diễn An, hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra? ”
Hai nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ấp úng kể ra sự tình. Hồng Tú đi lấy bánh đậu xanh, giờ đang bưng đĩa đi vào phòng, Kỳ Diễn An không nói hai lời cầm một miếng bánh đậu xanh nhét vào miệng bé ăn xin, vừa nhét vừa nói: “Ngươi ăn đi! Cái này ngon lắm! ”
Kỳ phu nhân lộ vẻ bất đắc dĩ, thấy nhi tử đang hưng phấn cũng không tiện nói nhiều, hỏi: “An nhi, đứa nhỏ này tên là gì? Gia đình nó sống ở đâu? ”
Kỳ Diễn An lúc này mới nhớ tới hắn còn chưa từng hỏi bé ăn xin tên là gì, có phải thật sự là ăn xin không có gia đình hay không? Kỳ Diễn An vội vàng nhìn về phía nó, ánh mắt sáng quắc hỏi: “Tên ngươi là gì? Ngươi có thể sống trong nhà ta không? ”
Bé ăn xin còn chưa nuốt bánh đậu xanh trong miệng xuống, phồng má, bị vấn đề bất thình lình làm cho sợ hãi, liên tục lui về phía sau, tránh tay Kỳ Diễn An ra, Kỳ Diễn An lại không nói lời nào nắm chặt tay nó, cực kỳ tự tin nói với Kỳ phu nhân: “Hôm nay là mùng một tháng sáu, ngày đầu tiên của tháng. Đặt tên cho nó là Kỳ Sóc đi, nó nguyện ý ở nhà chúng ta, đúng không?”
(*Sóc trong công tác lập lịch trong âm lịch theo kiểu lịch Trung Quốc (đúng ra là âm-dương lịch), được hiểu là thời điểm xảy ra trăng mới theo múi giờ địa phương. Sóc là mốc để tính ngày đầu tiên của tháng âm lịch. Ngày đầu tiên của tháng âm lịch là ngày chứa điểm sóc, cho dù điểm sóc có thể xảy ra ở thời điểm 23 h 59 m 59 s (tính theo giờ địa phương) của ngày dương lịch. Tháng âm lịch sẽ kết thúc vào 23 h 59 m 59 s của ngày trước khi diễn ra sóc kế tiếp.)
Kỳ Diễn An nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua bé ăn xin, sốt ruột nói: “Gật đầu lẹ! ”
Tay bé ăn xin bị hắn nắm hơi đau, nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ Diễn An mặt mày hớn hở: “Mẫu thân, người xem nó gật đầu này!”
Kỳ phu nhân bị Kỳ Diễn An làm ầm ĩ đến đau đầu, nàng nhìn về phía bé ăn xin: “Bé này, ngươi bao nhiêu tuổi? ”
Bé ăn xin ý thức được Kỳ phu nhân đang nói chuyện với mình, lại sợ hãi muốn lui về phía sau, một lát sau mới nói: “Mười hai. ”
Kỳ Diễn An cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi nhìn gầy như vậy, nhỏ như vậy, chỉ nhỏ hơn ta một tuổi sao? Ta tưởng ngươi lớn hơn ta nhiều lắm chứ.”
Bé ăn xin không nói lời nào, chỉ liên tục lui về phía sau.
Kỳ phu nhân nói với Hồng Tú bên cạnh: “Trước tiên dẫn đứa nhỏ này đi tắm rửa sắp xếp cho nó đi. ”
Hồng Tú đi đến bên cạnh bé ăn xin nhẹ giọng nói: “Ta dẫn ngươi đi tắm rửa, ngươi đi với ta.”
Kỳ Diễn An bất mãn nói: “Hồng Tú, ta đặt tên cho nó rồi! Tên nó là Kỳ Sóc! Ngươi phải gọi gọi nó là… Tiểu Sóc! ”
“Được rồi, tiểu thiếu gia, ” Hồng Tú đáp một tiếng, lại nói lại: “Tiểu Sóc, ngươi đi theo ta. ”
Kỳ Sóc không để ý tới, vẫn cố chấp kéo tay Kỳ Diễn An, hai tròng mắt ngăm đen trong suốt chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Diễn An.
Kỳ Diễn An nhìn đôi mắt giống như con ngươi cún con của nó, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc thương tiếc: “Ngươi đi theo Hồng Tú, lát nữa lại tới tìm ta chơi!”
Kỳ Sóc gật đầu, theo Hồng Tú rời đi.
Hồng Tú dọn giường cho nó, dặn nó một số quy tắc phải tuân theo. Kỳ Sóc sau khi tắm rửa thì mặc áo cũ của Kỳ Diễn An chạy về phía phòng Kỳ phu nhân. Chưa đến cửa, đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Giọng nói Kỳ phu nhân dịu dàng, tựa như gió mát từ từ truyền đến: “An nhi, ta cũng không phải muốn trách cứ con đâu, chỉ là trong nhà có thêm người không phải là chuyện nhỏ, con phải nói trước với ta, sau này không được tự chủ trương làm bậy như vậy, biết không? ”
“Mẫu thân, trong phủ không có ai cùng tuổi với con, trong nhà lại không thể nuôi chó mèo, nhàm chán lắm luôn. Thêm một người bạn chơi, không tốt ạ? ”
“Tiểu công tử Vương gia bằng tuổi con đấy thôi, đứa nhỏ kia thành thật, lại hiếu học, con có thể lui tới với nó nhiều hơn.”
“Hắn á, tuổi còn nhỏ mà lắm điều còn cổ hủ, vài năm nữa sẽ là một học giả chua ngoa cho coi! Nhàm chán cực kỳ!”
“An nhi, không được nói như vậy. Không lịch sự. ”
“Được, được, mẫu thân giáo huấn đúng ạ”
“Mới vừa rồi nhìn thấy trên tay đứa nhỏ này hình như có vết thương, Hồng Tú nói trên người đứa nhỏ này cũng có vết thương nữa, chắc là chịu không ít khổ. Đừng làm khó nó. ”
“Biết biết, người thật sự là con trai của người là Hỗn Thế Ma Vương mà! ”
Tiếng cười của Kỳ phu nhân dịu dàng êm tai, lại hỏi tình hình học tập của Kỳ Diễn An. Kỳ Sóc cúi đầu đứng bên tường, nhìn chằm chằm con kiến vây quanh mũi chân mình trong chốc lát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đêm đó vào mộng, Kỳ Sóc mơ thấy có người như thần tiên, vươn tay về phía mình.