Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 5: Chương 5



Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

“Phó Kỳ Kỳ, tôi không có nhiều thời gian ở đây hao tốn với cô, theo tôi về đồn nói chuyện đi.” Lâm Diêu lấy còng tay ra, hắn không có ý định bắt Phó Kỳ Kỳ thật, kết quả lạ phá hủy Phó Kỳ Kỳ triệt để.

“Tôi không muốn, không muốn về đồn đâu, anh, anh muốn bắt tôi?”

“Là cô tự tìm.”

“Đừng, tôi, tôi nói.

Tôi… tôi cầm thư của Mỹ Mỹ, vì…”

“Vì Vương Vĩ?”

“Ừ.”

“Lá thư đâu?”

“Tôi bỏ vào bồn cầu giật nước rồi.”

“Trong thư viết gì?”

“Lúc Mỹ Mỹ và Vương Vĩ quen nhau, ở thành phố F Mỹ Mỹ còn một người bạn trai, sau khi quen Vương Vĩ, Mỹ Mỹ đã nói chia tay với người đó, nhưng đối phương không đồng ý.

Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc tôi nhìn thấy lá thư, là rơi dưới đất, thư viết cho Vương Vĩ.”

“Nói với Vương Vĩ chuyện Nghê Mỹ có bạn trai khác?”

“Ừ.

Thư đánh máy, không biết là bút tích của ai.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, là, Vương Vĩ nhận được lá thư đó xong, quay qua chất vấn Mỹ Mỹ, nhất thời xung đột nên giết cổ.”

“Mà cô lại cầm lá thư đó đi đồng thời che giấu chuyện của Vương Vĩ.

Cô thích Vương Vĩ đúng không?”

Phó Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, lòng nói: Người này có công năng đặc biệt sao?

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Lâm Diêu không chút để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đối phương.

“Tôi đúng là thích ảnh, chúng tôi quen biết lâu rồi, anh ấy tài hoa có danh tiếng, trông cũng đẹp trai anh tuấn, có rất nhiều cô gái thích anh ấy.

Điều kiện của tôi không tốt, anh ấy không có khả năng coi trọng tôi…”

Lại là tiết mục cũ rích, Lâm Diêu hỏi một câu cuối cùng, “Cô nói với đồng nghiệp của tôi phát hiện thi thể lúc 00:50, bây giờ lại nói 00:50 mới từ quán ăn đi tìm Nghê Mỹ, Phó Kỳ Kỳ, cô giải thích một chút đi.”

“Tôi…” Ánh mắt của Phó Kỳ Kỳ đảo xung quanh, một tay nắm chặt vạt áo, môi dưới gần như bị răng làm rách.

“Phó Kỳ Kỳ, cho dù cô không nói tôi cũng có thể đoán ra ít nhiều.

Xem ra gan cô không những to mà còn xem thường quốc pháp.”

Lúc ép hỏi tới đây, Cát Đông Minh đẩy cửa đi vào, Lâm Diêu đứng dậy, lấy bút ghi âm đưa cho hắn, “Phó Kỳ Kỳ hủy vật chứng, phá hư hiện trường, cho khẩu cung giả, đến bây giờ vẫn giấu manh mối quan trọng, mang về thẩm vấn từ từ đi.

Tôi đi xem hiện trường.”

Cát Đông Minh ngây ra nhìn Lâm Diêu bỏ đi, ngay cả tâm trạng mắng chửi cũng không có, trong đầu chỉ đang tìm cách: Sống chết cũng không thể để thuộc hạ này đi.

Trên đường Lâm Diêu quay lại hiện trường, phát hiện có một người đứng đằng xa nhìn mình không chớp mắt, đối với chuyện bị con gái nhìn chằm chằm Lâm Diêu đã tập thành quen, nhưng mà người kia cũng hơn 40 tuổi rồi, có phải hơi già rồi không?

Không nghĩ nhiều lắm, Lâm Diêu bước vào hiện trường, thi thể đã bị cất vào túi thi thể.

Hắn có đầy đủ không gian quan sát tình hình của căn phòng này.

Vụ án này khác hẳn với vụ ở khách sạn, phòng trang điểm chắc chắn là hiện trường đầu tiên, lúc gây án thủ đoạn của hung thủ rất tàn ác, dùng gần như toàn lực, hai điểm này cũng nguyên nhân khẳng định Phó Kỳ Kỳ không phải hung thủ của hắn.

Ban nãy khi quan sát thi thể, phát hiện hai tay có máu, chứng minh lúc bị hung thủ đánh trúng đầu, người chết vẫn còn ý thức, có thể theo bản năng giơ tay bảo vệ đầu, có lẽ lúc đó cũng bất tỉnh, hung thủ tiếp tục đánh cho đến khi xác nhận mục tiêu chết rồi mới thôi.

Lâm Diêu xoay đầu hỏi, “Phát hiện hung khí chưa?”

“Tìm thấy trong thùng rác phía sau sân bay, là một cây gậy bóng chày.”

“Bóng chày?”

“Đúng vậy.”

“Khoảng 1:00 sáng, có một hành khách nói bị mất hành lý, bên trong có cả cây gậy này.”

“Nói bị trộm ở đâu?”

“Hành khách kia nói, hành lý để kế bên, lúc hắn chờ người nhà đến đón thì đi vệ sinh, lúc quay lại phát hiện không thấy hành lý nữa.

Sau đó tìm thấy hành lý của hắn trong một buồng ở nhà vệ sinh nam, nhưng không thấy cây gậy bóng chày.”

Lâm Diêu suy nghĩ một chút hỏi, “Hành khách đó đâu?”

“Đã đi rồi.”

“Tìm hắn.

Có rất nhiều vấn đề cần phải xác minh.” Lâm Diêu có chút khó hiểu.

Nếu nói đây là vụ mưu sát dự định từ trước, hung khí nên được hung thủ mang đến mới đúng, trộm gậy bóng chày của hành khách, hung khí cũng để lại ở gần hiện trường, làm cho có cảm giác là nhất thời nảy ý định, nhưng vụ án chắc chắn không đơn giản như vậy.

Mặc kệ là phân tích từ góc độ nào, hung thủ chắc chắn là người quen của nạn nhân, là Vương Vĩ? Phó Kỳ Kỳ thật sự không nhìn thấy Vương Vĩ sao? Tại sao bên ban tổ chức lại chậm chạp không cho người đến đón thí sinh? Những thứ này đều là vấn đề phải cấp bách điều tra, nếu không những chuyện tiếp theo không thể tiến hành.

Nghĩ tới đây thì nghe thấy tiếng của Cát Đông Minh ở bên ngoài, “Lập tức đi tìm huấn luyện viên thể hình của cuộc thi, Vương Vĩ, sau đó sắp xếp người đi điều tra xung quanh, hỏi xem khoảng 00:30 có ai thấy người chết xảy ra tranh cãi với một người đàn ông không.”

Lâm Diêu đi ra phòng trang điểm, muốn thương lượng với Cát Đông Minh một chút rồi đi gặp người bên ban tổ chức cuộc thi, lại thấy Cát Đông Minh dẫn theo người phụ nữ nhìn chằm chằm hắn lúc nãy đi tới.

“Tiểu Lâm, giới thiệu một chút.

Vị này chính là, ờ, người phụ trách cuộc thi lần này, phu nhân Lưu Văn Đình.

Hai người nói chuyện đi.”

Lâm Diêu có chút khó hiểu, tại sao Cát Đông Minh lại ấp úng như vậy? Nói xong đã bỏ chạy, như là bóc phải củ khoai nóng, người phụ trách này khó đối phó lắm sao? Lâm Diêu liếc mắt quan sát Lưu Đình Văn, bà cao chừng 1m75, bất kể là vóc dáng hay gương mặt đều đẹp, nhìn qua cũng chỉ mới đầu bốn.

Lâm Diêu luôn cảm thấy bà quen mắt, hình như là gặp ở đâu rồi, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời chưa nhớ ra.

Mặc kệ nói thế nào, nếu tổ trưởng cố tình dẫn đến, là người phụ trách của cuộc thi, tốt xấu gì cũng nên lễ phép mới phải.

Vì vậy Lâm Diêu mỉm cười nói, “Xin chào, Lưu phu nhân.”

Nét mặt của Lưu Đình Văn không chút thay đổi, tuyệt đối là một người đẹp lạnh lùng.

Bà nghe Lâm Diêu ân cần chào hỏi thì gật đầu, khóe miệng là nụ cười khinh bỉ, phản ứng như vậy, là ai cũng thấy bà chẳng xem Lâm Diêu vào mắt.

Gương mặt lạnh lùng nói, “Tôi nghe đội trưởng Cát đưa nhiệm vụ xuống, xin hỏi là ý của Lâm cảnh quan à?”

“Tôi chỉ phụ trách lấy lời khai của người báo án, phải làm sao là do tổ trưởng quyết định.” Lâm Diêu trả lời không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

“Nói vậy là bản thân cậu không có chủ kiến?”

Bà nội này là ai vậy, đang xem thường hắn đúng không? Trong lòng vô cùng không vui nhưng Lâm Diêu không thể hiện ra mình đang tức giận, đáp lễ Lưu Văn Đình, “Mỗi người chúng tôi phải hoàn thành công việc của mình, một vụ án được phá thành công là do một đội đoàn kết, vậy thì mới mau chóng phá án và bắt giam tội phạm.

Tôi nghĩ, chuyện này Lưu phu nhân không biết, nếu không sao lại có chuyện thí sinh đến mà không phái người ra sân bay đón chứ.”

Lưu Văn Đình không chút để ý, mỉm cười nói, “Lâm cảnh quan chưa từng tham gia cuộc thi người mẫu nào, mà tổ chức của chúng tôi là cuộc thi so tài châu Á, nghĩ đến cậu càng không có khả năng tham dự.

Cho nên tôi sẽ không trách cậu không biết gì.”

“Không biết gì cũng không đáng sợ, đáng sợ là có người vừa chẳng biết gì còn không cần thiết.”

“Lâm cảnh quan thật giỏi ăn nói, chỉ tiếc, người giỏi nói lại không giỏi làm.”

“Mỗi người khác nhau.

Đối mặt với Lưu phu nhân, tôi nếu nói năng dè đặt thì đúng là không biết tiết chế.”

“Lâm cảnh quan, lúc nói chuyện với tôi cậu toàn nhìn đi chỗ khác, lễ phép căn bản đối đãi với tôi đâu mất rồi?”

“Xin lỗi, đối với chuyện so sánh với người có mị lực như Lưu phu nhân, tôi quan tâm đ ến hiện trường vụ án hơn.

Nếu phu nhân không ngại, có thể tìm một chỗ trò chuyện vài câu được không?”

Lưu Văn Đình cười thản nhiên, “Cậu đang bắt chuyện với tôi đó sao?”

“Khiến phu nhân thất vọng rồi, tôi không có hứng thú với người khác phái.” Nhìn Lưu Văn Đình thoáng kinh ngạc, Lâm Diêu vô tư nói, “Tôi chỉ có mấy vấn đề về vụ án, chỗ này có hơi ồn, có thể đến phòng VIP ngồi nói chuyện không?”

Lưu Văn Đình gật đầu, đi theo Lâm Diêu đến phòng VIP phía sau.

Đẩy cửa vào, Lâm Diêu gật đầu với mấy đồng nghiệp, vô cùng thân sĩ mời Lưu Văn Đình ngồi xuống, “Muốn uống chút gì không?”

“Không cần.

Có chuyện gì cứ hỏi.”

Lâm Diêu sờ túi, lúc này mới nhớ bút ghi âm đưa cho Cát Đông Minh rồi, bởi vậy hắn mượn giấy bút của đồng nghiệp, “Xin hỏi, nhân viên của ban tổ chức mấy giờ thì tới đón Nghê Mỹ và Phó Kỳ Kỳ?”

“Thời gian lên đường là 23:00.

Nhưng mà trên đường đi xảy ra chút chuyện, đến nơi là 1:00 sáng.”

“Là ai tới đón? Trên đường đi xảy ra chuyện gì?”

“Là một nhân viên của chúng tôi tên là Trịnh Phi, cũng chính là người nhận được bức ảnh chụp thi thể của Lộ Tiểu Yến.

Về phần trên đường xảy ra chuyện gì, nói ra có chút buồn cười.

Trịnh Phi không phải người địa phương, cũng là lần đầu tiên đến đây, hắn chưa quen thuộc đường đi.

Cho dù đi đâu cũng phải nhờ vào GPS, tối hôm qua, GPS bị sai, khiến hắn chạy một vòng lớn mới tới sân bay.

Đồng nghiệp của cậu, Đàm cảnh quan đang lấy lời khai của hắn.”

Nghe giọng điệu không nhanh không chậm của Lưu Văn Đình, Lâm Diêu có thể cảm giác người phụ nữ này không đơn giản.

Vì vậy liền hỏi, “Phu nhân có biết chuyện Nghê Mỹ và Vương Vĩ quen nhau không?”

Lưu Văn Đình sửng sốt, lập tức hỏi lại, “Bọn họ quen nhau?”

Bà ta không biết! Phản ứng này không phải giả vờ, nhưng mà, bà ta có thể lập tức nhận ra, Lưu Văn Đình này đúng không đơn giản, đầu óc linh hoạt thật.

“Đúng vậy, căn cứ theo manh mối Phó Kỳ Kỳ cung cấp, bọn họ đã xác lập mối quan hệ yêu đương trong lúc tham gia cuộc thi.”

“Chúng tôi không cho phép, trong quy định cũng đã đề cập rất rõ ràng.

Nhân viên công tác và thí sinh không được có giao du quá sâu.”

Lâm Diêu có chút tức giận, “Quy định của các người cũng quá mập mờ, cái gì là giao du ‘quá sâu’? Được rồi, tạm thời bỏ qua.

Quan hệ của Nghê Mỹ và Lộ Tiểu Yến như thế nào?”

“Những chuyện này tôi không biết.

Tôi là tổng phụ trách cuộc thi, không thể mỗi ngày đi canh các thí sinh.

Các cậu tiếp xúc chỉ là thí sinh nữ, 10 giờ sáng nay, tôi bận túi bụi, phải phụ trách chỗ ở cho 30 mấy thí sinh nam.”

Lâm Diêu lễ phép cười cười, “Một câu cuối cùng, cuộc thi lần này có bị công kích từ đối thủ không?”

Lưu Văn Đình ngây ra, bà có chút kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, lập tức nói, “Lâm cảnh quan nên đi làm luật sư.”

“Xin trả lời câu hỏi của tôi.” Lâm Diêu không bỏ qua, hắn nghi ngờ hai vụ án này căn bản là hướng đến cuộc thi.

“Không, chúng tôi không bị bất kì công kích nào, thậm chí ngay cả dư luận cũng không.”

Lâm Diêu gật đầu, cất giấy bút vào túi, giống như muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Hắn vừa định đứng dậy thì nghe Lưu Văn Đình nói, “Chữ của Lâm cảnh quan thật khó đọc, nhìn cứ như bác sĩ kê đơn.”

Đây chính là chỗ đau của Lâm Diêu! Chữ của hắn có luyện thế nào đều xấu, đối mặt với trêu chọc uyển chuyển của Lưu Văn Đình, hắn thật đúng là thiếu chút nữa bật cười.

Lưu Văn Đình ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Diêu, “Tôi vừa nghe được lời khai của Phó Kỳ Kỳ qua tổ trưởng Cát, tôi cảm thấy cậu hình như đã bỏ qua một người.”

Lâm Diêu vừa định mời bà về thì bị lời này hấp dẫn.

Tạm thời bỏ qua vấn đề “Tại sao tổ trưởng lại để bà nghe khẩu cung của Phó Kỳ Kỳ”, vô cùng nghiêm túc hỏi, “Phu nhân chỉ ai?”

“Hành khách nói với Phó Kỳ Kỳ là Nghê Mỹ đi vào nhà vệ sinh.

Theo lời Phó Kỳ Kỳ nói, cô ta rời khỏi quán ăn đến đại sảnh tìm Nghê Mỹ, mà thi thể của Nghê Mỹ thì lại tìm thấy ở phòng trang điểm trong nhà vệ sinh.

Chúng ta đều biết, muốn đi vào nhà vệ sinh nữ trong phòng VIP thì phải đi vào phòng VIP.

Ngồi ở vị trí đại sảnh, cho dù là ai cũng chỉ thấy cô ta đi vào phòng VIP, không thể nhìn thấy cô ta đi vào nhà vệ sinh.

Tại sao người đó lại nói với Phó Kỳ Kỳ là Nghê Mỹ đi vào nhà vệ sinh?”

Lâm Diêu bừng tỉnh! Không khỏi kinh ngạc nhìn Lưu Văn Đình, người phụ nữ này chỉ dùng mấy phút ngắn ngủi đã khiến hắn nhìn với con mắt khác xưa.

Bà rốt cuộc là cao nhân phương nào? Đầu tiên bắt bẻ mình, giờ lại cung cấp manh mối quan trọng.

Thật đáng giận, chuyện này tại sao mình không nhận ra sớm hơn!

Trong lúc Lâm Diêu ảo não sao mình không nghĩ tới điểm này, cánh cửa phía sau bị đẩy vào.

Lâm Diêu nghe tiếng động là có thể biết người đó rất gấp, chắc là phát hiện manh mối quan trọng, vội vàng xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông của mình, Tư Đồ.

Tư Đồ hấp tấp chạy tới, lên tiếng, “Mẹ, đừng ăn hiếp Tiểu Diêu nữa.”

HẢ???????????

Hết chương 5.

——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.