Nhóm người trong gia đình giáo sư Poto rất mừng vì Potorova thoát nạn, nhưng vẫn không tin nổi “thần rừng” Phi châu ngày nào lại hiện ra trước mắt mình. Cuộc trò chuyện hàn huyên kéo dài sôi nổi, cho tới khi mọi người đi tới một trạm gác rừng. Đó là một ngôi nhà rất thấp, ai bước qua cũng phải cúi đầu. Trước tiên Tácdăng kể cho mọi người nghe về chuyến hành trình của Acnốt cùng Tácdăng tìm về với cuộc sống loài người rồi tới chuyện Acnốt giúp chàng làm quen với thế giới văn mình.
Philando ngồi bên cửa sổ lắng nghe. Đang nghe bỗng ông thấy từ xa, chỗ họ đỗ ô tô lại có một chiếc ô tô nữa tới đỗ bên cạnh.
– Calo! Philando kêu lên – Ông Calo từ thành phố đã quay trở lại.
– Điều đó có gì mà ông phải ngạc nhiên, – giáo sư Poto bình thản lên tiếng – Các ông hãy nhìn ông cố đạo đi bên cạnh nữa kìa!
Gian Potorova cảm thấy ớn lạnh cả người. Clayton vụt đứng thẳng dậy. Cô hầu Exmeranda lẩm bẩm điều gì đó. Giáo sư Poto lúng túng tháo kính. Chỉ riêng Tácdăng là vẫn ngồi im, không hiểu có chuyện gì.
Calo bước vào phòng.
– Ơn Đức Chúa Trời! – Calo kêu lên – Tôi đã sợ mọi người gặp chuyện rủi ro. Rất may là tôi đã trông thấy xe của ông Clayton.
Mọi người im lặng, không đáp một lời. Tácdăng bắt đầu hiểu. Chàng nhìn Calo như một con sư tử nhìn mồi. Gian Potorova lo lắng nhìn Tácdăng. Cái nhìn của cô như có ý nhắc nhở Tácdăng cần phải giữ bình tĩnh.
– Ông Calo! – Cô gái lên tiếng trước – Đây là ông Tácdăng, bạn cũ của chúng tôi.
Rô bớt Calo quay sang Tácdăng chìa tay ra bắt. Tácdăng đứng dậy, khẽ gật đầu chào, đúng phép lịch sự mà Acnốt đã dạy, nhưng không bắt tay Calo. Calo cũng không quan tâm tới điều đó. Gã quay sang vị tu sĩ hành lễ đang đứng phía sau, nói:
– Đây là cha Tuslay, Gian ạ! – Calo giới thiệu – Hôn lễ có thể tiến hành ngay bây giờ. Chuyến tàu đêm sẽ đưa chúng ta về Bantimo. Các vị nói sao?
Lúc này Tácdăng đã hiểu tất cả. Chàng nhìn cô gái, nhưng vẫn không cử động. Potorova im lặng. Một bầu không khí căng thẳng nặng nề bao trùm căn nhà.
– Chả lẽ ông không chờ được vài ngày nữa hay sao? – Cuối cùng thì cô gái cũng phải lên tiếng nói với giọng buồn bã – Tôi chẳng còn hồn vía nào sau chuyến hỏa hoạn vừa qua.
Rôbớt Calo biết rằng tất cả mọi người trong phòng đều căm ghét gã. Gã lại lên tiếng, cố phá tan không khí thù địch:
– Tôi đã phải chờ quá lâu rồi, – Gã gằn giọng – Tôi đã không kiên nhẫn hơn được nữa. Cô đã đồng ý lấy tôi. Tôi không cho phép cô đùa bỡn tôi lâu nữa. Tôi đã làm xong giấy đăng ký kết hôn. Còn đây là cha tinh thần của tôi. Lại gần đây, ông Tuslay! Người làm chứng cho hôn lễ thì ở đây quá nhiều rồi. Quá nhiều!
Calo bước tới, định ôm vai Potorova. Nhưng lúc đó, chính gã lại bị đau nhói ở vai, bởi một bàn tay ai đó cứng như sắt. Ngay lúc đó, bàn tay thứ hai đã chộp lấy cổ gã. Trong chớp mắt, Calo bị nâng bổng lên không trung. Hai bàn tay đó là của Tácdăng. Chàng nâng bổng Calo lên trời chẳng khác gì con mèo đùa chuột.
Potorova hoảng hốt. Cô trông thấy vết sẹo trên trán Tácdăng đã đỏ ửng lên, rất giống ngày nào, khi Tácdăng đứng đối mặt với con đười ươi trong rừng. Cô hiểu ngay đó là dấu hiệu của điều gì. Tácdăng có thể giết chết kẻ cưỡng hôn. Potorova thét lên một tiếng rồi chạy đến bên cạnh Tácdăng. Clayton cũng chạy tới. Anh muốn giật Calo khỏi cánh tay của chàng trai hung dữ. Trong khi đó Calo vẫn thở khò khè trên đầu Tácdăng. Chỉ cần Tácdăng lắc mạnh cổ tay một cái là Calo có thể bay vọt ra khỏi cửa sổ. Nhưng Tácdăng chưa làm điều đó. Anh đã trông thấy cô gái bên cạnh mình.
– Anh thả ngay xuống! – Cô gái nhìn vào mặt Tácdăng, kêu to lên – Hãy vì tôi mà thả ông ấy xuống!
Tácdăng liếc cô gái và hơi lỏng tay ra.
– Tôi không muốn ông ta bị chết, – Cô gái nói – Tôi không muốn anh thành một kẻ giết người.
Tácdăng liền thả gã đàn ông xám ngoét trên tay mình xuống sàn nhà.
– Ông sẽ phải bỏ cô ấy, không điều kiện gì hết! – Tácdăng nói vào mặt Calo – Hãy hứa đi! Tôi sẽ để ông sống.
Calo vừa thở, vừa gật đầu.
– Ông cút khỏi đây ngay! Từ nay đừng quấy rầy cô ấy nữa, hiểu không?
Calo im lặng xoa những vết tím trên người, gật đầu khuất phục. Tácdăng đẩy nhẹ Calo một cái. Trong chốc lát kẻ cầu hôn đã biến mất. Ông trợ lý Philando quay sang ông cố đạo, cô gắng giải thích điều gì đó. Tácdăng quay lại với Pôỏova. Nhưng ngay lúc đó, giáo sư đã lên tiếng:
– Này chàng trai! Anh hãy giải thích cho tôi! Anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện này của chúng tôi? Tại sao anh lại động chạm tới ông Calo? Tôi đã hứa gả con gái tôi cho ông ấy, cho dù nó thích hay không thích. Tôi phải giữ lời hứa.
– Tôi can thiệp vì… – Tácdăng trả lời – vì con gái ông không yêu hắn. Cô ấy không thích lấy hắn. Thế là đủ.
– Anh không hiểu được là anh đã gây ra chuyện gì, – Giáo sư Poto giận dữ – Bởi vì bây giờ ông ấy sẽ không lấy Gian nữa.
– Không muốn lấy? – Tácdăng nói như bị nghẹt thở – Tôi đã tha tội cho hắn. Và ông cũng có thể chấm dứt quan hệ với hắn được rồi. Ông sẽ trả tiền cho hắn.
– Anh nghĩ mọi chuyện đều quá đơn giản, anh bạn trẻ ạ – Giáo sư Poto thở dài. – Tôi không có tiền trả nợ.
– Rất đơn giản vì… – Tácdăng nói chầm chậm – vì kho báu của ông vẫn còn.
– Sao? Anh nói sao? – Giáo sư Poto kêu lên – Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Nó đang nằm ở đâu? Làm thế nào tìm thấy được?
– Tôi đã trông thấy đám thủy thủ của ông đến châu Phi chôn dấu chiếc thùng, – Tácdăng giải thích – Họ đi khỏi, tôi đã đào lên và chôn chỗ khác. Khi đó, tôi cũng không biết nó có gì, nó là của ai. Chỉ đến khi trung úy Acnốt nói cho tôi biết chiếc thùng đó đối với ông có ý nghĩa ra sao thì tôi mới quay lại lấy. Tất nhiên tôi không thể mang theo chiếc thùng đó tới đây, tới Mỹ. Acnốt cho rằng, mang chiếc thùng đó đi rất nguy hiểm, rằng chiếc thùng đó đã gây ra không biết bao nhiêu là rủi ro và cái chết. Ông Acnốt đã gửi nó vào nhà băng. Còn đây là giá trị của chiếc thùng.
Nói xong, Tácdăng lấy trong túi ra một chiếc phong bì và đưa luôn cho giáo sư Poto. Hai bàn tay vị giáo sư già trở nên lóng ngóng. Ông mở mãi chiếc phong bì mới lôi được tờ giấy ở trong ra. Hội đồng giám định của nhà băng đã khẳng định rằng giá trị tối thiểu của thùng tiền vàng là 241 nghìn đô la.
– Lạy Chúa tôi! – Giáo sư Poto kêu lên xúc động – Bây giờ thì chúng tôi lại nợ anh. Ở châu Phi đã mấy lần anh cứu sống chúng tôi. Còn hôm nay anh không chỉ cứu Gian mà còn cứu cả tôi nữa. Đó là danh dự của tôi. Nếu như con tôi không lấy hắn, hắn có thể giết cả tôi.
Sau khi chạy ra ngoài quan sát Calo, Clayton đã quay trở lại.
– Tôi cho rằng đã đến lúc chúng ta phải đi, – Clayton nói – Chúng ta phải đến thành phố trước khi trời tối. Không nên đứng lâu giữa vùng rừng hỏa hoạn này. Có người vừa qua đây nói rằng: hiện giờ đám cháy đang lan rộng lên cả phía bắc.
Cả nhóm người bước ra khỏi nhà, đến chỗ ô tô. Giáo sư Poto cùng con gái và cô hầu da đen ngồi xe của Clayton. Tácdăng thì chở trợ lý Philando.
– Thật sự là tôi không thể nào tin nổi, – Ông già Philando lắc đầu chầm chậm – Khi tôi trông thấy anh lần đầu thì anh sống trên cành cây của rừng già châu Phi. Còn hôm nay, lần thứ hai, thì anh đã chở tôi bằng một chiếc ô tô hiện đại.
Tácdăng cười, thừa nhận. Một lát sau anh mới lên tiếng:
– Ông Philando! Ông có nhớ chuyện này không? Trong ngôi nhà gỗ mà các ông đến ở, có ba bộ xương.
– Tất nhiên là tôi nhớ, – Viên trợ lý già gật đầu – Tôi thấy và tất cả chúng tôi đã chôn cất tử tế.
– Ông thấy mấy bộ xương đó có gì đặc biệt không?
Viên trợ lý nhìn Tácdăng với cặp mắt dò xét:
– Vì sao anh lại hỏi thế?
– Vì điều này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với tôi. Câu trả lời của ông có thể phá tan một điều bí ẩn làm tôi băn khoăn lâu nay. Ông trả lời tôi nhé! Thật chân thực! Có phải cả ba bộ xương đó đều là xương người không?
– Không! – Viên trợ lý trả lời – Bộ nhỏ nhất mà chúng tôi thấy nằm trong nôi là xương của một con khỉ con.
– Cám ơn ông nhiều! – Tácdăng trả lời và không hỏi gì thêm nữa.
– Lúc đó chúng tôi rất lấy làm lạ. Không hiểu vì sao trong nôi của con người lại có xương của một con khỉ mới đẻ. – Ông Philando trầm ngâm – Tôi đã nói điều này với giáo sư Poto, nhưng cả hai chúng tôi đều không nói cho người khác biết.
Tácdăng lắng nghe rất chăm chú nhưng không nói gì. Viên trợ lý thấy Tácdăng im lặng thì lại nghĩ rằng anh đang chú ý vào tay lái.
° ° °
Cả nhóm người của giáo sư Poto ngồi trong phòng đợi ngoài sân ga. Họ chờ tàu đến. Tácdăng tranh thủ nói với cô gái những lời mà anh hằng chờ đợi và ấp ủ bao ngày.
– Gian thân yêu! Bây giờ cô đã được tự do. Vì cô, tôi đã từ bỏ rừng xanh để biến thành một con người. Vì cô, tôi đã đi qua hai phần ba thế giới. Và tôi sẽ còn làm tất cả những gì mà cô mong muốn. Tôi… Tóm lại là tôi… yêu em. Gian ạ! Em lấy tôi được không, Gian!
Potorova giật mình quay mặt đi, cố giấu sự xúc động. Bây giờ cô mới biết là chàng trai của rừng già yêu cô đến thế. Vậy mà hiện tại thì… chính ngay hôm nay cô đã phụ lòng chàng. Bởi vì sau khi Calo đi khỏi, Clayton đã cầm tay cô ngỏ lời. Và cô đã nhận lời.
– Thông cảm cho tôi! – Cô gái nói sau khi nghe Tácdăng thổ lộ – Tôi cũng rất yêu anh. Nhưng tôi đã không hình dung được là chúng ta lại cùng nghĩ về nhau như vậy. Còn bây giờ thì tôi không thể từ chối Clayton. Anh ấy là người tốt. Anh ấy yêu tôi… Trong chuyện này tôi không thể phụ lòng anh ấy. Tôi phải giữ lời. Anh hãy thông cảm cho tôi!
Tácdăng im lặng một hồi.
– Tôi vẫn chưa biết hết những cung cách ứng xử trong xã hội của cô, – Tácdăng cất giọng chậm rãi, nặng nề – Tôi để cô tự do quyết định thôi.
Vừa lúc đó, có người đi đến chỗ họ. Tácdăng liền bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trước mắt anh, một hình ảnh êm đềm của quá khứ hiện trở lại: anh cùng Potorova ngồi trên đám cỏ giữa rừng. Hai người ngồi bên nhau, cùng ăn hoa quả của rừng xanh. Chỉ có hai người thôi! Hai người hạnh phúc biết bao!
Bỗng có một nhân viên hỏa xa bước vào phòng chờ. Ông ta lên tiếng hỏi xem trong phòng có ai tên là Tácdăng không.
– Có, tôi là Tácdăng đây! – Chàng trai quay lại trả lời.
– Ngài có bức điện gửi từ Pari tới, – Nhân viên hỏa xa thông báo ngay – Ở Bantimo người ta không tìm thấy ngài. Thế là người ta lại chuyển nó tới trang trại của giáo sư Poto. Rất may là chúng tôi biết ngài đã rời trang trại tới đây.
Tácdăng mở phong bì ra đọc:
“CÁC VÂN TAY CHỨNG TỎ RẰNG NGÀI THỰC SỰ LÀ GRAYXTAU. XIN CHÚC MỪNG!
Acnốt”
Đọc xong, Tácdăng ngẩng đầu lên. Clayton đang đứng sau lưng anh. Lúc này thì mọi điều đã được khẳng định chắc chắn. Clayton là anh họ của Tácdăng. Đó cũng chính là người mang tước hiệu quý tộc của Tácdăng, giữ quyền sở hữu tài sản của Tácdăng và thậm chí, sẽ cưới cô gái mà Tácdăng yêu quý. Bức điện đã thay đổi tất cả. Chỉ một câu thôi mà sự thật đã sáng tỏ: ai là người thừa kế chính thức tước hiệu và tài sản của giòng họ quý tộc Grayxtau. Tácdăng đã có tước hiệu, trang trại và tài sản. Chỉ có điều là chàng đã mất Gian Potorova.
– Bạn thân mến của tôi! – Clayton nói trong khi tiến lại gần Tácdăng – Tôi vẫn chưa kịp đền ơn bạn vì tất cả những gì bạn đã giúp chúng tôi. Thật là kì lạ! Dường như bạn có mặt trong cuộc đời này là chỉ để làm công việc bảo vệ cuộc sống của chúng tôi vậy! Tôi rất mừng vì bạn đã tới đây. Chúng ta phải làm quen với nhau! Và bạn phải kể cho chúng tôi nghe thật nhiều chuyện. Trước hết là chuyện vì sao bạn lại đến được cái vùng rừng châu Phi kinh khủng đó.
– Tôi sinh ra ở đó, – Tácdăng điềm tĩnh trả lời – Mẹ tôi chỉ là một con vượn. Vì vậy, lẽ dĩ nhiên mẹ tôi không thể nói cho tôi biết được điều gì về nguồn gốc của tôi.