Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 36: Mẫu Đơn trong đêm



Bởi vì cả nhà Tống gia một mực muốn điều tra hộ khẩu, khiến một bữa cơm này cũng không
được thoải mái gì. Nàng đoán chắc cái tên Tống Phù Dung hẳn là vì tưởng
nhớ Thủy Phù Dung mà đặt thành, Tống gia cùng Thủy Phù Dung rốt cuộc có
quan hệ sâu xa như thế nào? Mà Bạch Mạn Điệp nàng có phải có quan hệ gì
với vị Thủy Phù Dung kia không. Thủy Phù Dung, nghe được cái tên này,
một cổ thân thiết không hiểu vì sao lại dâng lên, thế nhưng nàng không
nhớ được đã nghe qua ở đâu rồi. Thủy Phù Dung, Thủy Phù Dung, rốt cuộc
là ai? Bồ câu đưa thư của hai vị muội muội cũng sắp đến đây rồi, nàng
hẳn nên hỏi một chút xem Thủy Phù Dung rốt cuộc là ai. Chờ chút đã… Thủy Tịch Linh họ Thủy, Thủy Phù Dung cũng họ Thủy, trong này có phải có
quan hệ gì không? Phiền quá, nàng xuyên qua tới cái chỗ quái quỷ này là
để làm nhiệm vụ, không phải thay Tống gia bọn họ tìm bằng hữu, nàng quan tâm như vậy làm gì? Quả thực chính là tự tìm phiền toái.

“Không nghĩ nữa
không nghĩ nữa.” Bạch Mạn Điệp đứng dưới trăng lắc lắc đầu, cố tình đem
tất cả phiền não này thanh lý ra khỏi đại não.

Nàng muốn xoay
người trở về phòng, nhưng đầu óc càng lúc càng loạn, thỉnh thoảng còn
hiện lên những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, chợt lóe chợt tắt.

Nàng cố gắng nắm
bắt những hình ảnh này, nhưng trong đầu càng thêm hỗn loạn. Nàng ra sức
nắm nắm tóc, dùng sức mà kéo, lão Thiên à, nàng cuối cùng là bị sao vậy, bị sao vậy?

Nàng sống trên đời cũng đã nhiều năm, chưa bao giờ hốt hoảng thế này, chưa từng hốt hoảng
thế này. Nàng vẫn là một người vô ưu vô lo, không biết cái gì là ưu sầu, bắt đầu từ khi đi tới cổ đại, tất cả đều thay đổi.

Bạch Mạn Điệp dùng tay gõ gõ lên bàn đá, nỗ lực trấn an tâm trạng của mình. Một lúc lâu
sau, những hình ảnh mơ mơ hồ hồ kia từ từ biến mất, nàng vô lực ngồi
trên bàn, thì thào nói nhỏ, “Thực sự là kỳ quái, ta vừa rồi rốt cuộc
đang nghĩ cái gì vậy?”

Ngẩng đầu nhìn
trăng sáng, tâm trạng đang lênh đênh bất định tựa hồ bình tĩnh hơn rất
nhiều, một cổ ấm áp nhàn nhạt trong lòng dâng lên. Quả nhiên, ánh trăng
chính là đại diện cho sự yên tĩnh.

Trải qua hiện
tượng kỳ quái này, cơn buồn ngủ của nàng toàn bộ biến mất, tự nhiên
không muốn trở về phòng,. Bạch Mạn Điệp bẻ lấy một cành cây, ngắm nghía
bước vào trong sân.

Mới đi được vài
bước, liền thấy một bóng đen hiện lên. Trong lòng nàng căng thẳng, theo
bản năng vứt cành cây lại đuổi theo. Tốc độ của bóng đen kia thực sự quá nhanh, nàng đuổi theo rất miễn cưỡng. Đuổi theo cái bóng đen kia qua
hai con phố, đột nhiên không thấy bóng dáng. Nàng đứng trên một con
đường im ắng, bắt đầu cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đêm đã khuya, còn có chút lành lạnh, nàng bị một trận lạnh run, có một cảm giác bất
an.

Người nàng đuổi
theo rốt cuộc là ai? Theo lý thuyết, khinh công của nàng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nàng muốn đuổi theo một người không lý nào
phải phí công như vậy, hơn nữa còn đuổi theo không kịp. Chỉ có một
nguyên nhân, đối phương chính là một cao thủ, chí ít lợi hại hơn nàng.

Nàng vội vã quay
đầu muốn trở về, nhưng lại “bay” không được, bởi vì nàng không biết sử
dụng khinh công thế nào. Chết tiệt chết tiệt, sao lại mất tác dụng ngay
lúc này chứ, đây không phải đang muốn lấy mạng nàng sao?

Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, bắt đầu chạy chậm, may mà nàng biết Tống gia ở đâu, bằng không nhất định lưu lạc đầu đường rồi.

“Các hạ theo ta có gì muốn chỉ giáo.” Một giọng nói u ám vang lên, tiếp theo đó là một
thân ảnh đứng đối diện nàng. Trong bóng tối, nàng không thấy rõ hình
dạng đối phương. Nghe âm thanh, hẳn là một nữ nhân.

Giọng nói âm trầm của nàng khiến Bạch Mạn Điệp cảm thêm hoảng sợ, cảm giác lạnh cóng từ bàn chân truyền khắp cả người.

Nàng nỗ lực duy
trì bình tĩnh, “Ta không phải đi theo ngươi.” Đều đã bị nhìn thấu rồi,
nàng còn có thể nói thuận miệng đến như vậy.

Đối phương cười lạnh một tiêng, “Vậy sao?”

“Chính là như vậy, thỉnh tránh ra, ta phải về nhà ngủ.”

“Về nhà?” Thủy Mẫu Đơn cười càng lạnh hơn, “Tống lão đầu là gì của ngươi?” Thủy Mẫu Đơn
đối với người Tống gia không phải có thành kiến bình thường.

Bạch Mạn Điệp
không quan tâm nhún vai, “Không có gì, đi ngang qua, tá túc tại nhà hắn
một đêm.” Quan hệ này không sai chứ, giao tình của nàng với Tống gia
cũng không phải sâu nặng gì. Nếu như nữ nhân này vì có thù oán với Tống
gia mà giết chết nàng, nàng tuyệt đối chính là danh phù kỳ thực “cá
trong chậu” gặp họa chết.

“Tiểu cô nương võ công không tệ.” Có thể đuổi kịp Thủy Mẫu Đơn nàng, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Quá khen, khoa tay múa chân thôi mà.”

“Vậy sao?” Thủy
Mẫu Đơn đột nhiên xuất chiêu, thẳng tay muốn đánh vào chỗ yếu của Bạch
Mạn Điệp. Bạch Mạn Điệp căng thẳng, theo bản năng so chiêu với nàng.

Sau ba mươi chiêu, trên khuôn mặt lãnh diễm của Thủy Mẫu Đơn rốt cuộc cũng có chút biểu
tình, khóe môi câu ra một nụ cười thỏa mãn. Nàng đột nhiên thu chiêu,
lui về phía sau, cách Bạch Mạn Điệp mười thước.

Thủy Mẫu Đơn tán
thưởng nói, “Hảo võ công.” Có thể cùng nàng đánh hơn ba mươi chiêu mà
không có dấu hiệu sắp thua, trên võ lâm hiện nay không có quá ba mươi
người. Vị cô nương này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng võ sử dụng vô cùng lợi hại. Hơn nữa… quái dị nhất chính là, võ công nàng sử dụng rất giống với với một người quen của nàng.

“Phòng thân thôi mà.” Kỳ thực lòng bàn tay nàng đã sớm đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này e rằng khó đối phó a.

“Xin hỏi cô nương
trên giang hồ có danh hiệu là gì.” Trực giác nói cho Thủy Mẫu Đơn biết,
vị cô nương này không phải nhân vật tầm thường.

“Võ lâm đồng đạo
“nâng đỡ”, ban thưởng cho hiệu võ lâm đệ nhất nữ sát tinh.” Nàng cũng
không nói thẳng, nhưng đã đủ dọa người rồi.

Thủy Mẫu Đơn cười
nói, “Vô Ảnh La Sát.” Vô Ảnh La Sát có quan hệ với Tống gia? Thật đúng
là phiền phức, vị nữ nhân này cũng không phải dễ chọc.

“Là võ lâm đồng
đạo nâng đã thôi.” Người kia cho rằng nàng thích cái xưng hô đáng sợ đó
sao? Nếu như có thể, nàng tình nguyện gọi là cái gì tiên tử hay đại loại vậy.

“Hồng Nhan cung
Thủy Mẫu Đơn.” Thủy Mẫu Đơn không chút kiêng kỵ nói ra danh hiệu của bản thân mình. Thủy Mẫu Đơn cũng là một nhân vật nổi danh, tâm tính rất
cao, không đáng giấu giếm thân phận của mình.

“Nguyên lai là Hồng Nhan cung chủ, vãn bối thất lễ.”

Lời vừa ra khỏi
miệng, Bạch Mạn Điệp trong lòng cả kinh. Nàng ngay cả cái tên Thủy Mẫu
Đơn còn chưa nghe qua, sao lại biết nàng là Hồng Nhan cung chủ? Gần đây
chuyện lạ xảy đúng là nhiều a.

“La Sát cô nương,
người Thủy Mẫu Đơn ta thưởng thức không nhiều, cô nương tính là một
trong số đó.” Trên thực tế, nàng vẫn luôn thưởng thức Tam la sát. Nàng
luôn thưởng thức nữ cường nhân, Tam la sát cũng vậy.

Bạch Mạn Điệp trong lòng lạnh toát, chỉ có thể theo lời nàng, nói, “Đa tạ nâng đỡ.”

“Nâng đỡ? Ta chính là đang nói thật. La Sát cô nương là nhân vật đứng nhất nhì giang hồ,
chi bằng gia nhập Hồng Nhan cung của ta, thế nào? Vị trí Hồng Nhan cung, phó cung chủ vẫn còn để trống.” Nếu có thêm Vô Ảnh La Sát, Hồng Nhan
cung nhất định chính như hổ mọc thêm cánh.

“Cung chủ, lẽ nào
không sợ ta mưu đồ gây rối sao?” Trắng trợn để bại lộ thân phận, trắng
trợn muốn thu người, nàng cũng quá mức coi thường người khác.

“La Sát cô nương có thể danh chấn giang hồ, hẳn là không đê tiện tiểu nhân vậy chứ?”

“Ngươi nói xem?”
Bạch Mạn Điệp tự nhận bản thân mình đê tiện, hơn nữa không phải đê tiện
tầm thường. Đến khi cần thiết, nàng cái gì cũng đều làm được.

“La Sát cô nương,
ngươi cũng giống như Thủy Mẫu Đơn ta, đều là yêu nữ trong mắt giang hồ,
ta tin tưởng ngươi sẽ không gây khó dễ ta.” Cho dù có muốn gây khó dễ,
nàng cũng không có bản lĩnh đó.

“Thủy cung chủ, ta cũng không muốn gây khó dễ ngươi. Ta chỉ là ngủ không được, gặp một cái bóng hiện lên nên đuổi theo xem thế nào. Có chỗ mạo phạm, thỉnh Thủy
cung chủ thứ tội.” Gặp quỷ rồi, Bạch Mạn Điệp nàng từ lúc nào nói mấy
lời nho nhã như vậy? Nàng từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục hiện đại, sao
lại nói ra những từ sáo rỗng thế này? Lẽ nào là bị ảnh hưởng bởi bầu
không khí cổ đại?

“La Sát cô nương chỉ là vô tình, ta sao có thể trách cứ.”

“Đã là như vậy, cáo từ.”

Bạch Mạn Điệp bảo trì tâm trạng đúng mức thăng bằng, nổ lực không nhìn tới cái bóng quỷ mị kia.

Thủy Mẫu Đơn đứng
tại chỗ, cố tình muốn nhìn rõ nàng. Từ ánh mắt đầu tiên gặp nàng, Thủy
Mẫu Đơn đã thấy nàng rất quen thuộc, rất muốn thân cận nàng. Có thể, đây chính là duyên phận giữa người với người. Đương nhiên, cũng có thể do
các nàng đều là yêu nữ mà võ lâm hận đến thấu xương, khí chất cũng có
vài chỗ tương đồng.

Nương theo ánh
trăng, nàng mơ hồ nhìn thấy dung mạo của Bạch Mạn Điệp. Những đừng nét
quen thuộc đó, đôi mắt trong suốt đó, khiến Thủy Mẫu Đơn kinh hãi, nhịn
không được hô lên, “Tỷ tỷ.”

Bạch Mạn Điệp vô thức quay lại nhìn Thủy Mẫu Đơn, “A?” Quái, sao Thủy Mẫu Đơn lại gọi nàng là tỷ tỷ.

Thủy Mẫu Đơn nhìn rõ khuôn mặt Bạch Mạn Điệp, thở dài nói, “Giống nhau quá.” Nàng giống tỷ tỷ, nhưng không phải tỷ tỷ.

“Giống Thủy Phù
Dung?” Bạch Mạn Điệp nói ra nghi hoặc trong lòng, thực sự là kỳ quái,
tại sao ai cũng nói nàng giống Thủy Phù Dung?

Thủy Mẫu Đơn sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi biết Phù Dung tỷ tỷ?”

“Ắc, không biết, nhưng có người nói ta giống nàng.”

“Quả thực giống
nhau như tạc, trên đời cư nhiên có hai người giống nhau như vậy.” Nhớ
tới Thủy Phù Dung, ngữ khí của nàng cũng ôn nhu vài phần.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt một cái, “Cáo từ.”

Đưa lưng về phía
nàng, Thủy Mẫu Đơn đột nhiên nói, “La Sát cô nương, ngươi và ta đều là
đồng đạo, ta không muốn làm thù địch với ngươi. Chuyện của Tống gia,
ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Không hiểu tại sao, nàng không muốn
Vô Ảnh La Sát thụ thương. Có lẽ, là do nàng giống với tỷ tỷ.

“Yên tâm.” Nàng mới không muốn nhúng tay vào. Tống gia trang thực sự là một nơi rất thị phi, nên bỏ đi càng nhanh càng tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.