Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 122: Thoát khỏi hắc lao



Chúc Long mượn hơi rượu, giơ tay nắm chặt bàn tay mềm nhũn của Đào Ngọc Phân, Đào Ngọc Phân vội rút tay về, nói:

– Ngươi định làm gì vậy?

Chúc Long không dám làm quá, rụt tay lại, nói:

– Phân muội, ngày mai nàng đã là người của ta rồi, chúng ta thân cận một chút có sao nào.

Đào Ngọc Phân nghiêm sắc mặt nói:

– Ngày mai là ngày mai, hôm nay là hôm nay, ta không phải là lộ liễu tường hoa. Chúc Long làm mặt dày nói:

– Phân muội, ta… không thể đợi ngày mai… Đào Ngọc Phân sa sầm nét mặt nói:

– Ta chẳng ưa ngươi tỏ thái độ như thế. Chúc Long làm mặt hề nói:

– Được, nếu mỹ nhân không vui lòng thì ta đành tuân mệnh.

Tiểu Ngân Tử mang rượu vào và một phần ly đũa nữa, trước hết ả rót rượu cho hai người, sau đó mới rót cho ly của mình, luôn tiện kéo ghế ngồi một bên, hai tay nâng ly nói:

– Thưa ngài tổng giám, y luật một đổi ba, tiểu tỳ xin kính ngài một ly. Chúc Long nói:

– Một ly đổi một ly thôi, ta sợ say… Tiểu Ngân Tử bĩu môi nói:

– Thế nào, chê ta là hạ nhân chăng? Chúc Long cười ha há một tiếng nói:

– Ngươi chớ nói thế, ta sẽ uống ba ly đây.

Nói xong, quả thực gã đã nốc cạn ba ly liền. Tiểu Ngân Tử nâng ly nói:

– Này tổng giám, chúc ngươi tóc đen không sống tới già… Chúc Long mặt hơi biến sắc nói:

– Tiểu Ngân Tử, ngày mai là ngày tốt của ta, vạn sự phải chúc cát tường, tại sao ngươi… Tiểu Ngân Tử trợn ngược hai mắt nói:

– Ngươi bảo ta thốt lời cát tường, ta không quen nói. Chúc Long nói:

– Tiểu Ngân Tử, ta hiểu tâm sự của ngươi, há há há…

Tiếp theo tiếng cười, gã lại nốc cạn một ly, sau đó nói tiếp:

– Ngươi ghen đó ư?

Tiểu Ngân Tử lạnh lùng đằng hắng một tiếng không nói gì hết. Đào Ngọc Phân nói giọng u oán:

– Bây giờ là canh mấy rồi? Tiểu Ngân Tử nói:

– Sắp đến canh ba rồi, tất cả mọi người đã nhập giấc mộng từ lâu! Chúc Long bỗng giơ hai tay vịn vào cạnh bàn, nói:

– Hỏng rồi, tại sao ta… lại say ư? Đào Ngọc Phân cười khẩy nói:

– Trăm năm một giấc xuân mộng, say thì cứ ngủ đi!

Hình như Chúc Long sực cảm thấy tình hình không ổn, định ngồi dậy nhưng chẳng còn chút sức lực cỏn con nào hết, gã chỉ đứng lên nửa người, đánh bạch một cái, té ngồi xuống trở lại, miệng mấp máy nói chẳng rõ mấy tiếng:

– Các ngươi… dám…

Gã chưa nói hết lời đã nằm gục đầu trên bàn.

Đào Ngọc Phân lấy tay quạt tắt ngọn đèn, sau đó ngồi dậy điểm vào người Chúc Long hai cái, gỡ thanh kiếm ở thắt lưng gã ra, nói:

– Tiểu Ngân Tử, ném gã hôi thối này vào dưới gầm giường. Tiểu Ngân Tử nghiến răng nói:

– Ta phải giết gã, gã làm bẩn thân ta… Đào Ngọc Phân ngăn cản, nói:

– Không được, chưa đến lúc phải kết liễu gã, nếu giết gã bây giờ đại sự sẽ hỏng hết cho mà coi.

Tiểu Ngân Tử căm phẫn giậm chân một cái, lôi Chúc Long vào gầm giường, sau đó xếp gọn chăn gối trên giường nói:

– Bây giờ nên làm thế nào đây? Đào Ngọc Phân hạ thấp giọng nói:

– Chúng ta lập tức hành động ngay!

Tiểu Ngân Tử kêu a một tiếng nói:

– Suýt nữa ta quên mất một điều.

Nói xong cúi người xuống thò tay vào túi áo Chúc Long lấy một đạo Mẫu Đơn kim lệnh ra.

Đào Ngọc Phân khẽ đẩy Tiểu Ngân Tử một cái, nói:

– Ngươi đi trước, hãy cẩn thận một chút.

Ngọn đèn như lửa ma trong địa lao ngày cũng như đêm chưa hề tắt bao giờ. Trần Gia Lân tâm sự chứa chan trong lòng cứ đi tới đi lui trong phòng lao. Thình lình ngay lúc này…

Có một tiếng kêu ự từ cửa song sắt vòng ngoài vang tới, hình như một người nào bỗng nhiên bị bụm miệng lại.

Hắn động lòng lui về góc phòng lao, đưa mắt chăm chú theo dõi bên ngoài.

Cửa song sắt được mở tung ra, có hai bóng người thấp thoáng nhảy vào trong, Trần Gia Lân suýt nữa buột miệng la lên, té ra hai bóng người này chính là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Phân Ngọc và Tiểu Ngân Tử.

Hắn ngẩn người trong giây lát, sực nhớ lại lời căn dặn của Tiểu Ngân Tử, thế rồi lập tức thay mặc bộ trang phục võ sĩ ấy vào ngay.

Tiểu Ngân Tử mở khóa cửa lao, nói:

– Hãy ra ngoài nhanh lên.

Dứt lời, y bước qua mở khóa phòng giam kế bên. Đào Ngọc Phân bước tới cửa nhà lao, nói:

– Tỷ phu, chàng đi đứng có được chăng?

Trần Gia Lân có nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng bây giờ chẳng tiện hỏi, hắn xúc động nói:

– Công lực của ta vẫn còn! Đào Ngọc Phân cả mừng nói:

– Vậy thì may quá, này hãy cầm lấy thanh kiếm của chàng! Nói xong ném thanh kiếm sang hướng Trần Gia Lân luôn.

Trần Gia Lân đón lấy thanh kiếm nhìn thoáng qua một cái, quả thực đúng là thanh kiếm của mình, bất giác cả mừng, vội buộc vào thắt lưng, sau đó bước ra ngoài nhà lao, hắn thấy Tiểu Ngân Tử đỡ một người từ trong phòng lao kế bên bước ra, khi hắn nhìn rõ mặt mũi đối phương bất giác thất kinh kêu lên:

– Tử Y Tiên Tử Lương Tiểu Ngọc!

Hắn trố mắt ra nhìn, thấy mặt mày Lương Tiểu Ngọc ngơ ngáo, hai mắt vô thần, hình như mắc cơn bệnh nặng, ngạc nhiên hỏi:

– Cô ta bị sao vậy? Đào Ngọc Phân nói:

– Bây giờ tạm thời chớ hỏi, công lực của chàng chưa mất, vây thì giảm bớt phần lo này. Chúng ta rời khỏi đây ngay, chàng không nên lên tiếng, trang phục chàng đang mặc trong người là thân phận của Chúc Long, hãy cố gắng chớ để họ trông thấy chân diện của chàng.

Nói xong, nàng bước qua cõng Lương Tiểu Ngọc lên, nói tiếp:

– Tiểu Ngân Tử, ngươi dẫn đường đi trước, chiếu nguyên theo kế hoạch mà hành động. Trần Gia Lân có cảm giác như còn trong cơn chiêm bao, cứ mơ mơ màng màng đi theo họ.

Ra khỏi địa lao, xuyên qua một cửa viện bên kia sân trống là bức tường rào khá cao, một cánh cửa gỗ dày nặng đang đóng kín, kế bên cánh cửa nọ có một gian nhà gỗ nho nhỏ đang còn thắp đèn.

Thoáng nhìn qua biết ngay đây không phải là cổng chính.

Tiểu Ngân Tử ra dấu bảo Trần Gia Lân dừng bước lại, ả cố tình đi mạnh bước chân sang bên đó, Đào Ngọc Phân cõng Lương Tiểu Ngọc núp trong bóng tối.

Có một cái đầu từ trong cửa sổ nhà gỗ nho nhỏ thò ra, la lớn tiếng nói:

– Ai đó?

Tiểu Ngân Tử đã bước tới trước nhà gỗ nói giọng giòn giã.

– Chính là Tiểu Ngân Tử ta đây!

Cánh cửa căn nhà gỗ được mở tung ra, có một hán tử to con xốc kiếm bước ra ngoài, nghiêng đầu nói:

– Ồ! Là Ngân Tử cô nương, đêm khuya canh ba có việc chi chăng? Tiểu Ngân Tử giơ cao Mẫu Đơn kim lệnh nói:

– Tổng giám sát cần ra ngoài có việc khẩn cấp, hãy mở cửa nhanh lên!

Hán tử áo đen đưa mắt nhìn về hướng Trần Gia Lân một cái, lập tức mở khóa đẩy tung cửa ra, sau đó đứng nghiêm ở một bên, Trần Gia Lân cúi đầu bước ra khỏi cửa.

Động tác của Đào Ngọc Phân cũng khá nhanh nhẹn, Trần Gia Lân vừa đứng lại thì cô ta cũng vừa ra tới.

Hán tử áo đen bất giác sinh nghi, ấp úng nói:

– Tiểu Ngân Tử cô nương… Tiểu Ngân Tử trầm giọng nói:

– Đây là hành động cơ mật, cấm hỏi, bây giờ ngươi soi đèn ra hiệu thông báo cho toán mai phục không được ngăn cản.

Hán tử áo đen không dám hỏi nữa lập tức leo lên đỉnh cửa châm sáng ngọn đèn hiệu. Thế rồi trên đường đi không ai lên tiếng tra vấn nữa, chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi phạm vi canh phòng.

Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn lại phía sau, chỉ thấy một khu toàn những nóc nhà nằm trong bóng tối đen như mực, ngoài ra chẳng trông thấy gì hết.

Một đoàn gồm bốn người chạy một hơi hơn mười dặm đường tới một ngôi miếu lớn.

Tiểu Ngân Tử tỏ ra rất quen thuộc đường xá đã hướng dẫn Trần Gia Lân và Đào Ngọc Phân vào trong hậu điện.

Đào Ngọc Phân đặt Lương Tiểu Ngọc xuống đất và thở dài một tiếng rất nhẹ nhõm. Ánh trăng ngoài trời sáng mồn một.

Trần Gia Lân thắc mắc nãy giờ, hấp tấp lên tiếng hỏi ngay:

– Rốt cuộc việc gì xảy ra vậy? Đào Ngọc Phân nói:

– Ta vâng mệnh vào hang cọp cứu ngươi, may mà gặp được Tiểu Ngân Tử, y đau lòng về cái chết của Vũ Diễm Hoa, nhưng chẳng có biện pháp gì thoát thân, tình cờ gặp cơ hội ngàn vàng này.

Trần Gia Lân nói:

– Cứu người, nhưng cứu ai thế? Đào Ngọc Phân nói:

– Điều này không cần phải hỏi, đương nhiên là cứu chàng, luôn tiện cứu cả Lương cô nương. Đây là điều bất ngờ.

Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Vâng mệnh lệnh ai thế?

Đào Ngọc Phân trầm tư giây lát, sau đó nói:

– Thu Tri Khách!

Nghe nói thế, Trần Gia Lân giật bắn người lên, thất thanh nói:

– Nói như vậy là Thu Thi tiền bối chưa bị nổ chết sao? Đào Ngọc Phân nói:

– Không, sau khi lão nhân gia người vừa bước vào cửa tháp, thấy không có ai ngăn cản lão biết ngay tình hình bất ổn, bèn lập tức nhảy ra cửa sổ, vì thế mới thoát kiếp nạn này, chỉ bị thương nhẹ thôi!

Trần Gia Lân thở phào một cái, nói tiếp:

– Thế còn ba lão tiền bối bị nhốt trong địa thất dưới tháp thì sao? Đào Ngọc Phân mỉm cười nói:

– Đã thoát thân từ lâu rồi, với mưu trí của Trường Thiệt Thái Công muốn thoát thân thì dễ thôi, địa thất đó do một vị tiền bối lánh tục thiết kế, lại phàm những loại mật thất này ắt phải có lối ra riêng, bằng không khi xảy ra sự cố há chẳng phải chỉ bó tay chờ chết đó sao?

Trần Gia Lân thầm nhủ: “Lạ thật, tại sao Thu Thi Khách dám mạo hiểm bảo Đào Ngọc Phân vào hang cọp cứu người, may mà thành công, nếu để xảy ra việc bất trắc thì thật là hậu quả khó lường. Sở dĩ nước cờ này thành công hoàn toàn là do sắc đẹp của Đào Ngọc Phân và Chúc Long là người say mê tửu sắc”.

Hắn suy nghĩ đến đây, lại lên tiếng hỏi:

– Thế còn gã Chúc Long đâu rồi? Đào Ngọc Phân nói:

– Bây giờ có lẽ vẫn còn yên giấc dưới gầm giường! Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao không giết phức gã cho rồi? Đào Ngọc Phân nói:

– Nếu giết chết gã thì ai chịu tội thay cho gã đây? Việc của Lương cô nương chưa đưa ra ánh sáng, Tử Y La Sát không phải là nhân vật dễ đụng đâu, bấy giờ thiên hạ đại loạn cho mà coi.

Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Lương Tiểu Ngọc thấy cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, không cử động chút nào hết, y hệt một thiếu nữ ngớ ngẩn, bất giác cau mày hỏi:

– Lương cô nương bị sao thế? Tiểu Ngân Tử đáp:

– Cô ta bị mất hết công lực, cả tâm thần cũng bị khống chế luôn, bây giờ xem như y chỉ là một thây ma sống.

Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két nói:

– Thủ đoạn cay độc gớm, quả thực trước kia ta phán đoán không sai chút nào. Ta nói rằng chính Chúc Long gây nên vụ án này, gã này không còn chút nhân tính nào hết, chẳng biết còn cách nào có thể chữa cho cô ta không?

Đồng thời ngay lúc này, Lương Tiểu Ngọc miệng mấp máy kêu lên:

– Kiếm cùn… Kiếm cùn…

Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Cô ta cứ nói kiếm cùn mãi có nghĩa là sao? Đào Ngọc Phân kêu hừ một tiếng nói:

– Chàng chưa nghĩ ra sao, đây là một âm mưu đáng sợ, đối phương cố tình hủy hoại tâm thần của cô ta, nhồi vào sọ cô ta một danh từ này nhằm mục đích đổ tội vào đầu lệnh tôn, hơn nữa lệnh tôn và nhóm người Thiên Ngoại Tam Ông là một phe với nhau, Tử Y La Sát chỉ có một đứa con gái cưng này, bảo sao bà ta không đại khai sát giới sao được?

Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két, nói:

– Quả thực cay độc và tàn nhẫn hết sức, bây giờ đã cứu cô ta thoát hiểm cứ việc mang sự việc nói rõ cho Tử Y La Sát hay…

Đào Ngọc Phân lắc đầu nói:

– Không được, Tử Y La Sát sẽ không tin đâu, bà ta sẽ nói rằng chúng ta bịa đặt ra chuyện này, đồng thời Chúc Long và Mẫu Đơn lệnh chủ ắt không thừa nhận, hậu quả càng nghiêm trọng hơn nữa.

Trần Gia Lân quýnh quáng nói:

– Vậy thì biết làm sao bây giờ? Đào Ngọc Phân nói:

– Trước hết hội họp với chư vị tiền bối, tất cả mọi người cùng thương nghị, nếu có thể làm cho Lương Tiểu Ngọc hồi phục thần trí thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết hết, bằng không cho dù bắt được Chúc Long cũng vô dụng, vì gã thành thật khai báo hay chẳng khai báo thì cũng phải chết, đương nhiên gã không thừa nhận rồi.

Trần Gia Lân mặt mày ủ rũ thở dài một tiếng nói:

– Đây là chỗ nào vậy? Tiểu Ngân Tử đáp:

– Đoan Châu, tổng đà Thiên Hương môn.

Trần Gia Lân khẽ gật đầu quay sang hướng Đào Ngọc Phân nói:

– Phân muội, hiện giờ lệnh tôn, lệnh đường đang ở đâu? Đào Ngọc Phân nói:

– Đại nạn bất tử, hai vị lão nhân gia đã hòa hợp như xưa, cùng ở chung một nơi. Ồ… Chính là ở tại bờ hồ Bà Dương.

Trần Gia Lân cúi đầu xuống, những cảnh tượng trước kia lần lượt hiện ra trước mắt… Hắn liên tưởng tới phụ thân, người vợ quá cố, ái nhi mất tích bấy lâu và mẹ già không rõ tung tích…

Bầu không khí trở lên trầm tịch và buồn bã.

Tiểu Ngân Tử bỗng thở dài một tiếng nói giọng u oán:

– Thưa Trần thiếu hiệp, nếu như Vũ cô nương còn sống, có lẽ chàng sẽ yêu nàng, có phải vậy không?

Trần Gia Lân như vừa bị một mũi kim chính vào trái tim, bất giác run bắn người lên, hắn lặng lặng không nói gì hết.

Hắn tự hỏi: “Mình có yêu nàng chăng, nàng đã mang trái tim, sinh mạng giao cho mình, nhưng mình đã trả lại cho nàng những gì? Nàng vì đuổi tới cảnh cáo mình mà bị thảm sát, mặc dù mình đã giết chết Bán Bán Kiếm Khách trả thù cho nàng, nhưng có bổ ích gì cho hiện thực không? Huống chi chính Mẫu Đơn lệnh chủ mới là chủ mưu, vì bà ta hạ lệnh giết nàng. Nàng chết rồi, nếu như bây giờ nói mình yêu nàng là tự dối mình hay dối người đây?”

Hai mắt hắn ngập lệ, trái tim hắn đang rỉ máu. Tiểu Ngân tử lại nói tiếp:

– Khi Vũ cô nương còn tại thế đối đãi với ta rất tốt, ta hận rằng ta bất lực, không thể trả thù cho nàng…

Trần Gia Lân buồn bã nói:

– Tiểu Ngân Tử, ta… đã giết chết Bán Bán Kiếm Khách rồi. Tiểu Ngân Tử khẽ gật đầu đáp:

– Ta đã biết điều này!

Dứt lời, quay sang nói với Đào Ngọc Phân:

– Thưa Đào cô… không, thưa tiểu thư, ta là người không còn chốn nương thân, có thể cho ta theo hầu nàng được chăng?

Đào Ngọc Phân nói:

– Đương nhiên, điều này không cần phải nói, chúng ta cùng là người bất hạnh ở trên chốn giang hồ, ta tự cho lớn tuổi hơn, ngươi hãy gọi ta bằng tỷ tỷ là được rồi!

Tiểu Ngân tử bỗng phủ phục quỳ xuống đất, nói:

– Tỷ tỷ, ta rất cảm ơn…

Đào Ngọc Phân vội đỡ y đứng dậy nói:

– Mau đứng lên nào, ta không dám đảm đương đại lễ như vậy.

Nói xong, quay người đỡ Lương Tiểu Ngọc cho cô ta ngồi cạnh chân tường, lấy tay khám xét kinh mạch một lát, lắc đầu nói:

– Công lực mất hết, nhưng kinh mạch thì bình thường, muốn phục hồi thần trí cho cô ta thì khó vô cùng, tất cả hãy ngồi xuống nghỉ một lát rồi hãy tính sau.

Trần Gia Lân thì chẳng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn lẳng lặng ngồi xuống nghỉ. Họ trầm ngân một hồi lâu, Đào Ngọc Phân lên tiếng nói:

– Này tỷ phu, hãy nhắc lại chuyện cũ, chàng đã gặp tỷ tỷ của sư đệ Thất Tâm Nhân của chàng chưa?

Trần Gia Lân động lòng nói:

– Cả chân diện mục của sư đệ ta mà ta còn chưa gặp thì nói gì đến gặp tỷ tỷ của y. Đào Ngọc Phân nói:

– Có cần ta nói cho chàng hay không? Trần Gia Lân tinh thần phấn chấn nói:

– Nói cho ta hay cái gì? Đào Ngọc Phân nói:

– Nàng cũng đẹp như ta?

Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:

– Thế sao?

Đào Ngọc Phân lại nói tiếp:

– Ta làm mai cho chàng, chịu không?

Do tác dung diệu kỳ của tâm lý, Trần Gia Lân lớn tiếng nói:

– Miễn vậy, xin ghi nhận món thịnh tình này. Đào Ngọc Phân nói:

– Tỷ tỷ mất rồi, chàng không thể ở vậy suốt đời.

– Ta thích như thế!

Đào Ngọc Phân trầm mặc giây lát, sau đó ấp úng nói:

– Thế thì chàng… có thích ta chăng?

Trần Gia Lân nghe nàng thốt ra câu nói này bất giác ngẩn người tại chỗ. Đào Ngọc Phân lại nói tiếp:

– Ta rất thích chàng, nhưng ta chẳng có can đảm nói.

Tức thì cõi lòng Trần Gia Lân rối loạn cả lên: “Té ra nàng thương mình, thế tại sao trước kia nàng không tỏ rõ thái độ, cứ luôn dựng cớ từ chối? Tại sao nàng bỗng nhiên thay đổi thái độ, hắn sực nghĩ nàng yêu sư đệ Thất Tâm Nhân, nếu bây giờ nàng cố tình đóng tuồng, thì chính là sư đệ hy sinh nhường mối tình này lại cho mình, nhưng con người đâu phải là đồ vật, tình cảm là thứ gì thần thánh nhất, làm sao sang nhượng được chứ?”

Hắn suy nghĩ đến đây, nói:

– Bây giờ ta chỉ yêu một người! Đào Ngọc Phân hỏi:

– Ai vậy?

– Tỷ tỷ của nàng!

Nhờ ánh trăng bên ngoài soi vào điện đường, nên Trần Gia Lân đã trông thấy nét mặt nàng thay đổi liên tục, hình như đang co rút, hai mắt cũng long lanh ngấn lệ.

Vậy thì lạ lùng thật, nàng chưa bao giờ có thần tình như thế, chẳng lẽ nàng thực lòng sao?

Quả thật lòng dạ nữ nhân thay đổi nhanh hết sức! Hắn biết nói sao bây giờ?

Chiều nàng ư? Điều này không thể được! Nếu nói không yêu nàng sẽ làm tổn thương tới tự ái của nàng!

Tiểu Ngân Tử cứ trơ mắt ra nhìn không nói gì hết, còn Lương Tiểu Ngọc thì không có phản ứng gì cả.

Đào Ngọc Phân lấy tay dụi mắt, nói:

– Chàng nên nghĩ đến Tiểu Bửu một chút, nó không có mẹ sao được?

Hai mắt Trần Gia Lân tròn xoe: “Tại sao hôm nay nàng lại nói trắng trợn đến thế? Hoàn toàn đánh mất vẻ không tự nhiên của một nữ nhân mọi khi. Quả thật có chút phản thường, lý do gì đã làm cho nàng có chuyển biến lớn như thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.