Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 106: Quái khách trong tửu điếm



Võ Lâm Tiên Cơ lập lại lần nữa:

– Này đại hiệp, chớ chần chờ nữa, nếu như viện binh của đối phương đuổi kịp đến đây…

Mẫu Đơn lệnh chủ la hét một tiếng:

– Nha đầu câm mồm lại nào!

Võ Lâm Tiên Cơ vẫn còn khiếp sợ bà ta đã câm mồm lại ngay.

Trần Gia Lân suy nghĩ kỹ rằng vẫn không thể hành động như vậy được. Thứ nhất, dù gì Mẫu Đơn lệnh chủ vẫn là mẹ cả, mình quyết không thể giết bà ta thật. Thứ hai, mặc dù bây giờ không thể giải cứu Võ Lâm Tiên Cơ, song vẫn còn cơ hội lần sau, nếu một khi con người đã chết xem như xong hết, mạng người không thể ví với một vụ mua bán, hễ thấy có lãi là làm.

Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:

– Nếu mục đích của tôn khách là ở nơi mỹ nhân, chúng ta vẫn có thể giao dịch kia mà, nàng vốn là đệ tử của bản môn, bản tọa vẫn có thể quyết định, nếu như tôn khách bằng lòng gia nhập bản môn, hảo sự sẽ thành công không sai, như vậy có được không?

Trần Gia Lân bĩu môi nói:

– Môn chủ khéo tính toán, tinh khôn quá trớn, chẳng hay một thiếu nữ có thể gả cho bao nhiêu chồng đây?

Mẫu Đơn lệnh chủ chẳng hề sượng mặt nói:

– Đương nhiên là chỉ có một mà thôi, điều này xem ai là người có duyên với cô ta thế thôi!

Trần Gia Lân bĩu môi nói:

– Ý của lệnh chủ chờ đợi giá cao mà bán chứ gì? Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:

– Điều này cũng chẳng có gì là lạ lùng cả.

Trần Gia Lân nghĩ bụng: “Mình cứ giả đò bằng lòng, xem có thể tìm cách gì cứu Võ Lâm Tiên Cơ thoát khỏi bàn tay quỷ của bà ta đã!” Hắn suy nghĩ đến đây bèn giả đò trầm tư, sau đó đổi giọng nói:

– Lệnh chủ hãy buông tha nàng ra trước, tại hạ có thể suy nghĩ việc này… Mẫu Đơn lệnh chủ cười ha há một tiếng nói:

– Bây giờ chưa đến lúc thả người, nếu tôn khách có thành ý gia nhập bản môn, cần phải phong tỏa công lực trước, sau khi đã chính thức kết hợp với nàng, bản nhân mới giải trừ cấm chế.

Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:

– Ý kiến tuyệt diệu thật, tiếc rằng tại hạ không phải là đứa trẻ con ba tuổi, không dại gì cắn câu đâu.

Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

– Nói như vậy, bản tọa đành phải mang người đi thôi! Trần Gia Lân nghiến răng nói:

– Trông tình hình tại hạ đành phải chọn con đường một mạng đổi lấy ba mạng mà thôi. Sau khi Bất Bại Ông được nghỉ thở giây lát, lại đứng lên lần nữa.

Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng nói:

– Liệu tôn khách có bản lãnh thực hành được không? Nói xong, bà ta vừa đi vừa lôi theo Võ Lâm Tiên Cơ.

Trần Gia Lân bất giác luống cuống cả tay chân căm phẫn kêu hừ một tiếng, thanh kiếm trong tay chuẩn bị ấn vào cổ họng Chúc Long…

Thình lình ngay lúc này…

Có một âm thanh vang tới nói:

– Đại hiệp, ngài không thể giết y.

Tiếp theo tiếng nói, bóng người thấp thoáng một cái, thì ra đối phương là Tử Y Tiên Tử. Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó thu hồi kiếm mực buông Chúc Long ra, lập tức phi thân rượt theo Mẫu Đơn lệnh chủ.

Lạ thay, chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, Mẫu Đơn lệnh chủ đã biến đi đâu mất, cho dù bà ta biết bay cũng không thể nhanh như vậy được cả?

Hắn đảo mắt quét nhìn xung quanh, chỉ thấy một tiểu kiệu đang chạy xuyên vào trong rừng cách xa chỗ hắn khoảng vài trượng, tốc độ kinh người hết sức, Trần Gia Lân không chần chờ gì nữa, lập tức phi thân lao tới và gầm hét một tiếng:

– Dừng lại nào!

Té ra đã có người tiếp ứng Mẫu Đơn lệnh chủ trong cánh rừng. Tiểu kiệu ra khỏi rừng chạy trên quan đạo.

Trần Gia Lân gia tốc thân pháp, nhảy vọt tới ngăn chặn trước kiệu.

Chiếc kiệu được đặt xuống, người khiêng kiệu là hai đại hán có thân hình vạm vỡ, thoáng nhìn qua đã biết họ là người giang hồ.

Sau khi hai hán tử nọ đặt cỗ kiệu xuống, lập tức co giò chạy như điên như cuồng. Trần Gia Lân đối diện với cửa kiệu nói:

– Môn chủ, hãy bước xuống kiệu nào? Không có phản ứng gì cả.

Trần Gia Lân kêu hừ một tiếng, dùng mũi kiếm hất màn kiệu lên, đưa mắt nhìn tới trước, tức thì bảy lỗ phun ra khói lửa, trong kiệu trống rỗng chẳng có gì hết, thì ra đây là một cỗ kiệu không.

Âm thanh của một thiếu nữ vang tới nói:

– Thưa đại hiệp, ngài đã trúng phải kế ve vàng lột xác của bà ta rồi.

Trần Gia Lân ngước đầu nhìn tới trước, thấy Nguyệt Quế là tỳ nữ của Tử Y Tiên Tử đứng ở bìa rừng, bất giác buột miệng hỏi:

– Bà ta đâu rồi? Nguyệt Quế nói:

– Chạy sâu vào trong cánh rừng rồi!

Trần Gia Lân giậm chân lia lịa, lập tức xoay người chạy vào trong rừng lần nữa. Hắn chạy hơn một dặm đường không thấy gì hết, đã ra tới bìa rừng, bên ngoài lưa thưa vài hộ nông dân.

Trần Gia Lân thở dài một tiếng ngẩn người ra tại chỗ.

Tiểu Bửu thì không có tung tích, còn Võ Lâm Tiên Cơ lại lọt vào tay Mẫu Đơn lệnh chủ, biết làm sao bây giờ?

Mặt trời lặn về hướng tây, chim chóc bay trở về rừng, từng cụm khói bay tản mát trên những nóc nhà những hộ nông dân, có vài con chó hoang rượt đuổi giữa đồng.

Tốp năm tốp ba những nông phu vác cuốc quay về xóm, mục đồng bíu trên lưng trâu huýt sáo miệng những ca khúc miền quê.

Một bức tranh hoàng hôn đẹp biết bao, thế nhưng Trần Gia Lân chẳng còn mảy may tâm tình thưởng thức những thứ này nữa, đầu óc bây giờ của hắn chỉ nghĩ tới ái nhi Tiểu Bửu và Đào Ngọc Phân.

Trần Gia Lân lại xuyên rừng chạy trở ra quan đạo, tìm lại kỵ mã của mình, sau đó ngựa phi nước đại chạy về hướng tây.

Hắn phán đoán rằng Mẫu Đơn lệnh chủ ắt trở về tổng đà Đoan Châu, biết đâu mình sẽ gặp bà ta trên đường đi cũng nên.

Vào khoảng canh hai hắn đến một tiểu trấn, mặc dù hắn chẳng cảm thấy mệt mỏi song kỵ mã không còn sức đi tiếp nữa, đành phải dừng lại nghỉ ngơi cho ngựa ăn uống.

Trần Gia Lân uống cả ba bình rượu nhưng vẫn không say chút nào, trong lòng hắn cứ suy nghĩ Tiểu Bửu mãi.

Rốt cuộc ai đã bắt cóc Tiểu Bửu? Đối phương có ý đồ gì?

Một lão nhân tóc bạc ăn mặc lam lũ, tay cầm quải trượng từng bước một đi vào thực điếm, trông dáng người già lọm khọm của lão, hình như chẳn còn chút sức lực đi đường gì hết.

Lão nhân tóc bạc ngồi trên chiếc ghế kế bàn Trần Gia Lân một cách yếu ớt, lão đặt quải trượng dựa vào cạnh bàn, thở một hơi dài, lẩm bẩm nói:

– À! Già cả vô dụng thật.

Tiểu nhị bước tới trước hết đưa mắt nhìn ông lão một cái, sau đó chậm rãi nói:

– Ông muốn dùng thứ gì vậy? Lão nhân nói giọng yếu ớt:

– Lão phu… muốn uống rượu.

Tiểu nhị cười hí hí một tiếng nói:

– Vậy thì dễ thôi, rượu thì gồm có Trúc Diệp Thanh, Nữ Nhi Hồng, Hoa Điêu và Bạch Can, lão muốn uống loại rượu nào?

Lão nhân lắc đầu nói:

– Chẳng dễ, chẳng dễ chút nào! Tiểu nhị cau mày nói:

– Tại sao vậy? Ông lão nói:

– Lão phu không có tiền! Tiểu nhị bĩu môi nói:

– Không có tiền ư? Vậy thì miễn bàn. Lão nhân gãi đầu gãi cổ nói:

– Này tiểu nhị ca, ghi sổ có được không? Tiểu nhị kêu hừ một tiếng, nói:

– Này lão trượng, không có tiền còn uống rượu làm gì, nếu như Trương Tam Lý Tứ cũng vào đây ghi sổ, cho dù tửu điếm có núi vàng cũng không đủ bồi thường!

Lão nhân trợn ngược hai mắt nói:

– Ai bảo ngươi bồi thường đâu, lão nhân gia ta chỉ nhất thời thiếu hụt, ghi sổ đương nhiên phải trả rồi.

Tiểu nhị nói:

– Nhưng mà kẻ này chẳng quen biết lão, về sau biết đi đâu mà đòi nợ đây? Lão nhân nói:

– Ồ! Tiểu nhị ca, hãy thông cảm một lần vì lão nhân gia ta đã nghiện tới cổ, không còn chút sức lực đi đường nữa…

Tiểu nhị lắc đầu lia lịa nói:

– Một lần cũng không được, làm gì có lần sau, xin lỗi, tôi còn phải tiếp khách nhân nữa. Nói xong, quay người định bước đi.

Trần Gia Lân trông thấy thế, chẳng đành lòng chút nào lên tiếng nói:

– Này tiểu nhị ca, tiền rượu của lão trượng này cứ tính vào sổ của tại hạ.

Tiểu nhị nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, sau đó cúi người cười toe toét nói:

– Vâng, vâng xin nghe lời căn dặn của khách quan! Lão nhân đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một cái nói:

– Thiên hạ này vẫn còn người tốt bụng kia mà! Lão dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp:

– Tiểu lão đệ là hạng người mặt lạnh lòng nóng, chúng ta cứ ngồi cùng bàn cho rồi, uống rượu phải có bạn mới vui!

Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:

– Được, mời lão trượng sang đây.

Lão nhân lập tức ngồi dậy, bước qua bên này ngồi đối diện với Trần Gia Lân, cười hí hí một tiếng nói:

– Tiểu lão đệ đã có lòng tốt đãi lão, lẽ nào lại bảo lão phu ăn những món ăn thừa như thế, đổi món nóng hổi có được không?

Trần Gia Lân dở khóc dở cười, nhưng hắn là một con người thực thà, đã mang tiếng mời lão ăn uống, cũng chẳng tính kỹ làm gi, hơn nữa đối phương có tuổi, xem như kính lão cũng được, hắn suy nghĩ đến đây bèn ngước đầu lên kêu gọi:

– Tiểu nhị ca, hãy dọn mâm mới lên nào. Lão nhân nói:

– Khoan đã, ăn thì phải ăn cho ngon, này tiểu nhị ca, cho bình rượu thượng hạng, còn thức ăn… cứ làm cho vài món ngon nhất trong tửu điếm.

Tiểu nhị thở phào một cái, nói:

– Lão trượng, hãy dùng đại khái cho rồi. Lão nhân trợn ngược hai mắt nói:

– Ủa, thế là lạ nè, có phải ngươi đãi khách đâu, mà ngươi lại đau lòng? Trần Gia Lân nói:

– Tiểu nhị ca, cứ chiếu theo lời căn dặn của vị lão nhân này mà dọn ra đi.

Tiểu nhị cúi đầu vái chào, nhìn về hướng hậu đường la hét vài tiếng, sau đó thu dọn tất cả thức ăn dở trên bàn, và bày ra chén bát ly đũa mới, chẳng mấy chốc y mang ra một bình rượu ra trước.

Trần Gia Lân rót đầy một ly rượu cho lão nhân trước, sau đó mới rót ly của mình, nâng ly nói:

– Lão trượng, tại hạ cũng dùng khá nhiều rồi, lão cứ tự nhiên đi.

Lão nhân nâng ly nốc một hơi cạn, thè lưỡi liếm hai bên mép một cái nói:

– Được, được, lão phu xin nhận món nhân tình của ngươi!

Quả thực lão không khách sáo chút nào, động đũa nâng ly liên tục, hình như đã mấy năm trời chưa từng ăn uống bao giờ.

Trần Gia Lân trông thấy lão nhân ăn uống cũng khá đầy đủ, sau đó mới lên tiếng nói:

– Trông lão trượng có lẽ không phải là người bản xứ?

Sau khi lão nhân ăn uống no nê, tinh thần sảng khoái nhiều, không còn giống bộ dạng già lọm khọm như lúc trước nữa, hai mắt sáng hẳn, âm thanh cũng khá hơn, lão đặt đũa trên bàn nói:

– Đương nhiên không phải, nếu lão phu là người bản xứ thì tiểu nhị nọ cũng chẳng dám dùng cặp mắt chó xem thường già này đâu?

Trần Gia Lân nói:

– Lão trượng già cả như thế, tại sao lại lưu lạc đến đây? Lão nhân thở dài một tiếng nói:

– Thân già cực khổ, không có con cái, bạn già cũng đã mất từ sớm, chỉ lưu lại mỗi một mình thân này sống lẻ loi nay đây mai đó, biết đâu mai sau cũng chỉ chết nằm ngoài trời thôi, à!

Tức thì Trần Gia Lân động lòng trắc ẩn, nhủ thầm: “Lúc mình ở trong thung lũng Hắc cốc, từng lấy được một số kim châu do dị nhân Tiên Cơ Tử Thiên Địa Khách tặng, chỉ cần cho lão chút ít là đủ để lão tiêu dùng trong những chuỗi ngày còn lại”.

Hắn suy nghĩ đến đây, bèn lên tiếng nói:

– Thưa lão trượng, ông đã có tuổi như thế nếu tiếp tục sống lang thang cũng bất tiện, tại hạ có chút vàng bạc xin biếu cho lão trượng, tin rằng chắc lão trượng phải có nhà cửa, cứ trở về đó an tịnh sống tuổi già đi?

Lão nhân vỗ vào bàn kêu cái bốp, trợn to hai mắt nói:

– Ai bảo rằng nhân tình lạnh lẽo đâu, chính tiểu lão đệ là một con người đầy lòng nhiệt tình. Thế nhưng, những năm gần đây lão phu ăn xài hết tiền, và cả ngôi nhà để an thân cũng bán luôn.

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:

– Bây giờ thế này, tại hạ xin biếu cho lão trượng một hạt kim châu, sau khi mang bán hạt kim châu này có lẽ đủ lo cho lão nơi ăn chốn ở, như vậy được không?

Lão nhân xua hai tay lia lịa nói:

– Không được, con người phải chấp nhận số phận, nếu tiếp tục nhận hậu tặng của tiểu lão đệ, e rằng không có phúc hưởng thụ, xin ghi nhận thịnh tình tiểu lão đệ, vì muốn sống thêm vài năm, cuộc sống trước mắt vẫn hay hơn!

Thế là lạ lùng thật, một ông lão phiêu bạt không nơi nương tựa lại từ chối tiếp nhận vàng bạc ư?

Chẳng lẽ lão là một dị nhân phong trần, thế nhưng chẳng nhìn ra lão có điểm nào giống người có võ công, hay lão giấu nghề bất lộ tướng chăng?

Hắn suy nghĩ đến đây, lại nói tiếp:

– Xin hỏi tôn tính lão trượng thế nào? Lão nhân suy nghĩ giây lát, sau đó nói:

– Lâu lắm đã không đề cập tên họ, gần như đã quên mất, lão phu họ Trúc, chữ Trúc của Thiên Trúc Quốc.

Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:

– Té ra là Trúc lão trượng, tại hạ còn nhiều công việc nên không thể ngồi lại lâu, nơi đây còn chút bạc lẻ lão trượng hãy giữ lại mua rượu uống đi!

Nói xong, thò tay vào ngực áo… Lão nhân giơ tay ngăn cản nói:

– Này tiểu lão đệ, lão phu đã bảo rằng người nghèo khốn nếu được món tiền bạc bất ngờ, ắt phải chiêu họa vào thân, được ngươi đãi một bữa no nê cũng đủ lắm rồi, nếu ngươi có việc chi gấp xin cứ tự nhiên, chúng ta sẽ gặp lại sau.

Trần Gia Lân nghe nó thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, lão nói rằng gặp lại sau có nghĩa là thế nào? Quả thực lão nhân này có chút cổ quái, lão ăn của người ta một bữa, thế mà chẳng hỏi thăm tên tuổi người ta tiếng nào, mặc dù mình không có ý nghĩ thi ân ban huệ, nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu kia mà!

Lão nhân cười hí hí một tiếng nói:

– Này tiểu lão đệ, ngươi ắt cho rằng lão phu chẳng thông hiểu nhân tình, ăn của ngươi một bữa, không có lời cảm ơn và cả danh họ cũng chẳng hỏi tới, có phải vậy không? Thế nhưng mặc dù lão phu sa sút, tính tình vẫn không thay đổi, chính ngươi tình nguyện đãi khách, cho nên không cần phải cảm tạ. Còn vấn đề tên họ, nếu có hỏi ngươi cũng chẳng nói thật với lão phu đâu, vậy thì miễn khách sáo cho rồi.

Trần Gia Lân giật mình kinh hãi, tại sao lão lại hiểu biết điều mình đang suy nghĩ trong bụng, vậy thì có chút tà môn. Trông tình hình lão già này không phải là một nhân vật tầm thường, ắt là một dị nhân phong trần đùa giỡn xem đời chẳng ra gì rồi, chẳng lẽ lão đã khám phá lai lịch của mình chăng?

Thình lình ngay lúc này…

Tiểu nhị bưng một mâm lớn thức ăn đang còn bốc khói đặt trên bàn, rồi cung kính nói:

– Đây là món cá đặc biệt, chưởng quỹ xin biếu hai vị, không tính tiền! Trần Gia Lân nghĩ bụng: “Điếm gia này cũng rất biết luật làm ăn!”

Lão nhân cau mày, nói:

– Thức ăn không tính tiền thì không thể dùng được! Tiểu nhị trợn ngược hai mắt nói:

– Lão trượng nói thế có nghĩa là sao? Chưởng quỹ bọn tôi thấy vị quan khách này ăn uống khá nhiều, cho nên mới biếu cho một món cá đặc biệt, mong rằng lần sau đến chiếu cố bản điếm nữa…

Lão nhân cũng trợn ngược hai mắt nói:

– Một khi nuốt thịt cá này vào bụng, làm gì còn lần thứ hai nữa, các ngươi để lại tự dùng đi.

Tiểu nhị thở mạnh một cái nói:

– Rốt cuộc lão trượng đang nói gì thế? Lão nhân lạnh lùng nói:

– Chẳng nói gì cả, trong bụng ngươi ắt phải am hiểu, có cần lão phu nói vạch toẹt ra không?

Trần Gia Lân thoáng nghe nói thế, biết ngay món cá này có quỷ quái gì rồi.

Tiểu nhị đưa mắt liếc nhìn lão nhân một cái, sau đó vừa cười vừa nói với Trần Gia Lân:

– Mời quan khách nhân lúc món cá này còn nóng hổi. Hãy nếm thử thế nào, rất nhiều khách nhân từ xa xôi đến đây chỉ vì muốn dùng món cá này đây.

Lão nhân lạnh lùng nói:

– Nói như vậy, quan tài điếm trong tiểu trấn đã đại phát đạt rồi. Tiểu nhị mặt hơi biến sắc nói:

– Lão trượng nói gì mà lạ thế?

Có một âm thanh từ phía sau vang tới nói:

– Tiểu nhị, khách nhân không dùng thì ngươi cứ bưng vào đi! Lão nhân ngoái cổ ra sau nói:

– Chưởng quỹ kia, ngươi cứ để lại ăn đi, nhưng chớ đưa cho mèo chó ăn, vì chúng nó vẫn là một mạng sống, nếu làm như thế là tạo nghiệp đấy.

Tất cả số tửu khách có mặt tại tọa thảy đều nghe thấy câu nói này, bất giác cùng lúc giật nảy người lên.

Trần Gia Lân cũng giật mình nhủ thầm: “Chẳng lẽ họ hạ độc trong món cá này chăng? Thế nhưng căn cứ điều gì mà lão nhân lại biết?”

Lão nhân đứng dậy nói:

– Đây là chốn thị phi, không nên ở lại lâu chúng ta lên đường ngay!

Trần Gia Lân móc túi lấy một số bạc lẻ ra đặt trên bàn, tiểu nhị định thò tay tới, lão nhân giơ tay chộp lấy số bạc ấy nhanh như cắt, nói:

– Lòng dạ bất chính, tha tội cho chúng nó là phước lăm rồi, còn trả tiền làm gì nữa? Nói xong, cất bước đi ra ngoài ngay.

Tiểu nhị trợn mắt nhìn lão, không dám ho he gì hết.

Trần Gia Lân lắc đầu thở nhẹ một cái, cũng theo sau đứng dậy bước ra cửa điếm, chỉ thấy lão nhân đặt nén bạc vào trong lòng bàn tay của một lão ăn mày đang ngồi xổm cạnh cửa điếm.

Lão nhân ngoái cổ nhìn ra sau nói:

– Tiểu lão đệ, ngươi cưỡi ngựa ta đi bộ, nên ta phải đi trước vậy!

Nói xong, chống cây gậy dưới đất đi khập khễnh từng bước một ra ngoài luôn.

Trần Gia Lân lấy làm cảm khái khi trông thấy nhân tâm giang hồ qua hiểm ác, nếu bảo rằng quả thực điếm gia hạ độc trong món cá, vậy thì chẳng có lý do chút nào, chẳng lẽ họ đã nghe thấy mình định tặng kim ngân châu cho lão nhân mà khởi niệm tham chăng?

Hắn nhảy lên kỵ mã ra khỏi tiểu trấn.

Bấy giờ vào lúc canh ba, trên đường đi không còn bóng người bộ hành nào hết.

Rời khỏ thị trấn khoảng bảy, tám dặm đường Trần Gia Lân bỗng phát hiện có một người ngồi trên tảng đá sát lộ, hắn đến gần nhìn kỹ lần nữa, té ra đối phương là lão nhân lúc nãy, bất giác buột miệng nói:

– Lão trượng, ngươi đi nhanh gớm! Lão nhân nói:

– Nếu như ngươi rảnh rỗi, mời ngồi xuống đây trò chuyện giây lát nào?

Trần Gia Lân động tính hiếu kỳ đã y lời nhảy xuống ngựa, đứng bên cạnh lão nói:

– Quả thực lão trượng đúng là dị nhân giấu nghề, nhãn lực tại hạ vô dụng hết sức. Lão nhân cười ha há một tiếng nói:

– Bình sinh lão phu chẳng ăn không của người, phải làm chút việc cho ngươi mới được, ngươi cứ nói có khó khăn gì nào?

Trần Gia Lân lấy làm kinh ngạc, suy nghĩ giây lát nói:

– Nếu lão trượng vì bữa rượu thịt đó thì chớ đề cập làm gì nữa, tại hạ không có chi khó khăn cả.

Cặp mắt lão nhân bỗng tia ra hai luồng sáng lạnh, y như hai chấm sao băng trong đêm tối, trầm giọng nói:

– Tiểu lão đệ, ngươi quyết chẳng qua mắt được lão phu đâu, ngươi đang gặp khó khăn, nếu như không có khó khăn chẳng khi nào chạy suốt đêm như thế.

Trần Gia Lân chẳng phục chút nào hết:

– Tại sao lão trượng chẳng nói rằng tại hạ chỉ có việc gấp? Lão nhân lắc đầu nói:

– Gặp khó khăn chứ không phải là việc gấp! Trần Gia Lân nói:

– Lão trượng căn cứ thế nào lại khẳng định như vậy, giữa việc gấp và khó khăn có khác biệt bao nhiêu đâu?

Lão nhân ung dung nói:

– Đương nhiên phải khác biệt rồi, nếu quả thực ngươi có việc gấp, ngươi không thể nào ngồi trong tửu điếm thong thả uống rượu như vậy, đúng ra phải lên đường từ sớm rồi. Cặp mắt ngươi chậm lục, thần tình thay đổi liên tục, điều này chứng tỏ rằng ngươi đã gặp phải khó khăn lớn, có đúng vậy chăng?

Trần Gia Lân bất giác thầm khen lão nhân có cặp mắt quan sát người rất tinh, thế rồi hắn khẽ gật đầu nói:

– Đúng thế, lão trượng nói chẳng sai chút nào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.