Tặng Em 180 Dặm

Chương 36: C36: Chương 36



Vị gì?

Dâu, dứa, đậu xanh, sữa bò, sô cô la, sơn trà hay trà xanh đều quay bốn năm vòng trong đầu Mạnh Kiều nhưng do kinh sợ quá mức khiến cô không thể thốt lên một từ nào.

Mạnh Kiều gấp đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô rất sợ nếu lại trễ một giây thì Chu Minh Xuyên sẽ rút lại quyết định này.

“Tôi, tôi muốn, tôi muốn…” Cô vội vàng nói mấy chữ, nhưng lại không biết bản thân muốn ăn vị nào.

Giọng nói đầu kia điện thoại bỗng nhiên trở nên rất xa xôi: “Hiện tại tôi đang lái xe, em từ từ suy nghĩ, không vội.”

Giọng nói ôn nhu dịu dàng của Chu Minh Xuyên truyền vào tai Mạnh Kiều, cô vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó nhịp tim đập loạn xạ.

Gió đêm ngày thu đặc biệt khô ráo, từng cơn gió dịu dàng dây dưa quanh bắp chân Mạnh Kiều, cả người cô như vừa đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể căng thẳng từng chút từng chút từ từ thả lỏng.

Chu Minh Xuyên không hề cúp điện thoại, Mạnh Kiều còn có thể nghe thấy tiếng còi xe ở đầu bên kia, anh không ngừng cuộc gọi, cứ như vậy kết nối với cô nguyên một quãng đường cho tới khi dừng lại ở bãi đậu xe công viên.

“Bên này có một cửa hàng tiện lợi, em nghĩ xong chưa?” Giọng nói của người đàn ông lại một lần nữa truyền sang.

“Tôi muốn ăn vị dâu.” Lần này Mạnh Kiều đã có chuẩn bị, Chu Minh Xuyên vừa hỏi, cô liền lập tức trả lời.

Người đàn ông đang chọn lựa, anh chậm rãi đáp lại một tiếng: “Có một cây.”

Khóe miệng Mạnh Kiều lại một lần nữa vui vẻ nhếch lên, cô nín cười, không muốn cho người nào đó phát hiện.

“Anh đang ở đâu thế?”

“Chỗ này có một rạp phim ngoài trời, anh nhìn thấy không? Tôi ngồi ở ghế dài bên cạnh.” Mạnh Kiều vừa gọi điện thoại vừa đứng lên nhìn xung quanh.

Người đi đường qua lại tấp nập trên con đường mòn lát đá hoa, đèn đường mờ ảo miễn cưỡng chiếu sáng hai mươi mét nhưng Mạnh Kiều chỉ cần một ánh mắt liền tìm thấy người đàn ông mặt mũi lạnh lùng mặc áo khoác màu đen.

Chân mày anh nhẹ nhàng nhíu lại, nhìn quanh rạp chiếu phim ngoài trời, trong tay còn cầm một cây kem vị dâu.

“Chu Minh Xuyên ——!”

Mạnh Kiều vui vẻ kêu lên, cô liều mạng vẫy tay với người đàn ông vừa nghe tiếng liền nhìn sang. “Chỗ này!”

Chu Minh Xuyên nhướng lông mày, nhanh chóng đi tới chỗ Mạnh Kiều.

“Nhanh thế.” Mạnh Kiều ngượng ngùng đứng thẳng người, hai mắt không nhịn được cười nhìn chằm chằm Chu Minh Xuyên, ánh đèn đường đánh tan cảm giác hời hợt ban ngày của anh, rải thêm vài tia sáng dịu dàng giữa hai hàng lông mày.

“Không lạnh sao?” Chu Minh Xuyên thu hết nụ cười của cô vào mắt, sau đó đưa kem cho cô.

“Lạnh.” Mạnh Kiều thành thật trả lời, cô như được bàn giao thánh vật, cẩn thận nhận lấy kem từ tay Chu Minh Xuyên.

“Vậy sao em còn muốn ăn?”

“Bởi vì lúc ấy tôi không nghĩ đến thứ khác.”

Mạnh Kiều cẩn thận xé túi đựng, bên trong là một cây kem dâu màu hồng, hương vị ngọt ngào thuận theo gió đêm thổi vào mũi Mạnh Kiều, cô không kiềm nổi li3m môi, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái.

Miếng kem nhẵn nhụi nhanh chóng hòa tan giữa răng, hạt dâu tây nhỏ lăn lộn ở đầu lưỡi, để lại mùi vị dị thường trong veo.

Một miếng kem rơi vào bụng, không hề làm cho người ta thất vọng, Mạnh Kiều lập tức rùng mình.

Cô run một cái, hắt hơi.

“Lạnh thì đừng ăn.” Sự quan tâm hiếm có hiện lên trong mắt Chu Minh Xuyên, Mạnh Kiều không chịu, cô kéo tay áo của anh: “Anh ngồi đi, bên này vừa vặn có thể xem phim.”

Cô không nỡ lãng phí cây kem Chu Minh Xuyên mua cho cô, à, đây không phải là một que kem. Ở trong lòng Mạnh Kiều, đây là lời tuyên bố đầu hàng của anh.

Hai người không nói gì mà ngồi trên ghế dài, Mạnh Kiều vừa ăn kem vừa xem phim điện ảnh cách đó không xa.

Vitus mười hai tuổi mặc tây trang, cậu hẹn cô gái lớn hơn cậu bảy tuổi đến một nhà nhà hàng cao cấp. Cô gái đã đến tuổi hẹn hò, nhưng hiển nhiên Vitus trông nhỏ tuổi một cách quá đáng.

“Anh nói xem cậu ấy có thể thành công không?” Mạnh Kiều quay mặt sang bên cạnh nhìn Chu Minh Xuyên, đôi mắt anh nhàn nhạt nhìn màn hình rồi rơi trên gương mặt của Mạnh Kiều.

“Không.”

“Vì sao?” Mạnh Kiều nhíu mày.

“Bọn họ không thích hợp.”

“Không thích hợp chỗ nào?”

Mạnh Kiều hỏi nhanh, Chu Minh Xuyên lại không nói thêm mà vươn tay tới chỗ cô.

Mạnh Kiều kinh ngạc cúi đầu, một giọt kem chảy xuống, rơi vào lòng bàn tay Chu Minh Xuyên.

Chất lỏng màu hồng rơi xuống lòng bàn tay của người đàn ông khiến đêm thu hiu quạnh tự dưng tăng thêm một phần mềm mại ôn hòa.

“Chảy rồi thì đừng ăn.” Anh đứng lên: “Tôi đi rửa tay.”

“Tôi đi với anh.”

Mạnh Kiều vội vàng đứng lên, cô không quan tâm kem sắp tan, hai ba cái đã ăn sạch.

“Tôi ở cửa chờ anh.”

“Ừm.” Chu Minh Xuyên xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay.

Mạnh Kiều đứng một mình ở bên ngoài xem phim ở xa, lúc này Vitus lấy một chiếc nhẫn, đang nói gì đó với cô gái.

Bóng đêm dần đậm hơn, nhiệt độ công viên cũng giảm dần, cộng thêm cái lạnh buốt của que kem vừa rồi, Mạnh Kiều không khỏi ôm chặt hai cánh tay.

“Đi thôi.” Giọng nói Chu Minh Xuyên bỗng nhiên truyền đến từ sau lưng, Mạnh Kiều xoay người lại thì phát hiện anh chỉ mặc áo tay ngắn.

“Áo khoác anh ——” cô còn chưa hỏi xong, đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Chu Minh Xuyên khoác áo khoác lên người cô, sau đó đi về phía trước.

Nhiệt độ cơ thể người đàn ông bọc lấy cô, trong lòng cô ngọt ngào, gió đêm bay vào màn đêm vô biên.

“Chờ tôi với.” Mạnh Kiều nhẹ giọng nói, sau đó chạy chậm theo.

Hai người quay lại ghế dài, phim điện ảnh đã chiếu sang đoạn kế tiếp.

“Cô gái đồng ý rồi.” Mạnh Kiều bỗng nhiên nói.

“Cái gì?” Chu Minh Xuyên nghiêng người nhìn cô.

“Vừa rồi trong phim điện ảnh, anh ở trong nhà vệ sinh không nhìn thấy,” Mạnh Kiều vươn tay chỉ vào màn hình, “Vitus tỏ tình với cô gái, cô gái đồng ý rồi.”

Chu Minh Xuyên không nói chuyện, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Mặc dù bối cảnh gia đình, tuổi tác, sở thích của hai người không giống nhau, nhưng tình yêu đích thực thì luôn ở bên nhau.” Mạnh Kiều nghiêm túc nói, “Nếu bởi vì thế tục trói buộc mà bỏ lỡ lẫn nhau, có phải rất tiếc không?”

“Ừm?” Mạnh Kiều nhướng mày cười nói với anh, “Tôi nói có lý không?”

Chu Minh Xuyên hiếm khi trầm tư, lông mi dài như lông quạ của anh rũ thấp, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, “Vậy ai sẽ là người hi sinh bản thân tác thành cho đối phương?”

Hai người khác biệt như vậy mà ở bên nhau, luôn có một phía phải hi sinh.

Hai mắt Mạnh Kiều dị thường nghiêm túc nhìn Chu Minh Xuyên, nếu Chu Minh Xuyên có thể đọc hiểu, đó là cô đang nói, tôi đấy.

Ánh mắt nặng nề của người đàn ông rơi trên người phụ nữ, anh bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, gió lạnh lay động áo quần mỏng manh của Chu Minh Xuyên, đưa đến một câu kết luận nhẹ nhàng đến mức không thể nghe rõ: “Cô gái không đồng ý.”

Mạnh Kiều khẽ cau mày, “Đồng ý rồi, tôi vừa nhìn thấy, anh không thấy.”

“Tôi nhìn thấy rồi.”

“Sao có thể?!” Mạnh Kiều tức giận. “Vừa rồi anh rõ ràng ở trong nhà vệ sinh, sao anh có thể nhìn thấy —— ”

“Tôi xem nó lúc 15 tuổi, xem rất nhiều lần.”

Mạnh Kiều: “…”

Đoạn tình cảm không được người ta coi trọng, ngay cả trong phim ảnh cũng không có được kết quả tốt. Mạnh Kiều giống như một quả bóng xì hơi, không có dũng khí tranh luận nữa.

“Đi thôi, đưa em về nhà.” Chu Minh Xuyên nhàn nhạt nói.

Xe hạy trong bóng đêm dày đặc, dường như bầu không khí hiện tại giữa hai người chỉ còn lại sự im lặng.

Khu biệt thự giữa sườn núi nguy nga lộng lẫy thể hiện rõ địa vị cao quý của chủ nhân từng ngôi nhà. Chu Minh Xuyên dừng xe trước cửa nhà Mạnh Kiều, mở khóa, đợi cô xuống xe.

Hai người dường như đang rơi vào cuộc tranh chấp không cách nào hình dung được, rõ ràng không ai cãi nhau, nhưng cũng không ai dễ chịu.

Ngay cả tạm biệt Mạnh Kiều cũng không nói, cô đóng cửa rồi không do dự đi ra ngoài, một tay Chu Minh Xuyên vịn bánh lái, một tay đặt ở cửa xe, ánh mắt càng lúc càng xa dõi theo bóng lưng người phụ nữ.

Cô bước từng bước, càng ngày càng cách xa anh, đi đến một chỗ sáng sủa và rực rỡ hơn vị trí bên cạnh anh.

Một lát sau, Chu Minh Xuyên thu hồi ánh mắt chuẩn bị nổ máy xe, bỗng nhiên một giọng nói chợt truyền đến từ hướng của Mạnh Kiều.

Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Kiều xoay người đứng trong bóng đêm lớn tiếng nói với anh:

“Chu Minh Xuyên ——tối nay anh vốn có thể không tới, anh biết mà!”

Ánh đèn sáng ngời phút chốc sau lưng cô phút chốc biến mất, gương mặt của người phụ nữ rực rỡ trong bóng đêm.

“Nhưng anh vẫn đến ——” cô tiếp tục nói.

Mạnh Kiều không nhìn thấy rõ ánh mắt của người đàn ông, gió đêm quét qua cơ thể cô ngày càng mãnh mẽ nhưng cô vẫn kiên định, trong giọng nói có sự khẩn cầu:

“Vậy chúng ta cứ thử cho chúng ta một kết cục khác đi, có được không —— ”

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Minh Xuyên: Cho em kem.

Mạnh Kiều: Em cũng thích anh.

Chu Minh Xuyên:???

Cảm ơn thiên sứ bé bỏng đã bình chọn vé bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi vào lúc 15:06:10 20-10-2020 ~ 15:05:56 20-10-2020

Cảm ơn thiên sứ bé bỏng đã quăng bom: Thím 1 cái;

Vô cùng cảm ơn mọi người ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.