Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 28: Phiên ngoại 7: Tân niên đặc biệt thiên



Thị thành, ngày 09 tháng 02.

Sau tết dương lịch, thời gian chuẩn bị đến ngày đặc biệt, 14 tháng 02.

Tĩnh Lộ ở Hương Đảo vẫn như mọi khi, ô tô cùng người đi đường như nước chảy, đèn neon của các cửa hàng san sát màu sắc rực rỡ, ký túc xá bên cạnh một tiểu khu, biệt thự tao nhã nằm độc lập, còn có siêu thị, chợ đêm náo nhiệt, khắp nơi trong công viên đều nghe được tiếng cười của bọn nhỏ… Hết thảy, hết thảy hợp thành một con đường thật dài, hợp thành thành phố không đêm ở Hương Đảo.

Hương Đảo nằm ở chí tuyết bắc, sự khác biệt bốn mùa không rõ ràng, cây cối bốn mùa thường xanh um, hoa lúc nào cũng nở rộ.

Nhưng mà mùa xuân vĩnh viễn có hơi thở của nó, chồi non nảy lộc, gió nhẹ thổi trên mặt, các cô gái mặc trang phục mùa xuân đi trên đường, vẫn có thể cảm nhận được dấu hiệu mùa xuân đang đến.

Mùa xuân là mùa tốt đẹp nhất.

Trên Tĩnh Lộ, ở lưng chừng đồi có một vịnh hình bán nguyệt, nhìn theo hướng bờ cát trên vịnh là Nam Hải xanh thẳm.

Vịnh này tầm nhìn rất đẹp, tầng tầng sóng biển cuồn cuộn nổi lên như những cành hoa vuốt ve bờ cát, có thể yên lặng nghe tiếng gió hát, ngồi xem ngày xuống trăng lên. Không biết vì cái gì, người đến vịnh này cũng không nhiều, nơi này cũng không giống vịnh nước cạn hoặc các vịnh đông đảo du khách huyên náo khác, nơi này tương phản hoàn toàn, bờ cát hình bán nguyệt, tên gọi giống như tên con đường, cùng một chữ Tĩnh.

Người đến nơi này, sẽ yêu thích nó.

Duẫn An Nhiên quay đầu nhìn hai thân ảnh đang rời đi, ánh mặt trời ngã về Tây, giữa trời chiều hai thân ảnh giống như nhau.

Dáng người tương tự, dung nhập trong bóng đêm tranh tối tranh sáng.

Cách xa như vậy vẫn có thể cảm thụ được sự ôn nhu của bọn họ.

Duẫn An Nhiên hâm mộ rất nhiều, nhìn nhìn người đi bên cạnh mình, nghĩ thầm nếu mình yêu cầu, Chu Minh Nghĩa nhất định cũng ôm mình như vậy.

Trong ánh trời chiều trên biển, Chu Minh Nghĩa đột nhiên quay đầu, đôi mắt thâm nâu trong ráng chiều lóe ra thần thái, nhìn Duẫn An Nhiên, nhe răng cười.

Duẫn An Nhiên không khỏi đề phòng lui về phía sau từng bước.

Chẳng lẽ tâm sự của mình đã bị hồ ly này biết? Thực phiền toái, cái gì cũng không thể gạt anh. Duẫn An Nhiên không khỏi tức giận, uy hiếp Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa cúi đầu cười cười, quay sang tiếp tục thưởng thức nắng chiều.

Kỳ nghỉ năm mới, Chu Minh Nghĩa tạm rời xa công việc trong tay, tĩnh tâm hưởng thụ cảm giác thoải mái khó có được.

Ăn xong cơm chiều, phát hiện Duẫn An Nhiên miễn cưỡng ngã vào sofa trong phòng khách, Chu Minh Nghĩa tha cậu đi ra, cùng nhau tản bộ trên Tĩnh Lộ, đi tới, đi tới, đến vịnh ở lưng chừng đồi này.

Nhìn thấy ánh nắng chiều nơi chân trời, Duẫn An Nhiên tựa vào vai Chu Minh Nghĩa, thì thào tự nói. “Nếu ở trên thuyền xem ráng chiều, không biết có giống hiện tại không?”

“Em muốn ngồi thuyền không?”

“Không có.”

Tùy rằng không xác định chính xác đáp án, nhưng Duẫn An Nhiên muốn cái gì Chu Minh Nghĩa đều biết.

Cho đến nay, Duẫn An Nhiên đều hy vọng có thể cùng Chu Minh Nghĩa cùng nhau đi du lịch.

Hàng năm Chu Minh Nghĩa cho cha mẹ đi du lịch vài lần, mấy năm gần đây hai người đi rất nhiều nơi ở nước ngoài, nhìn thấy hình mẹ chụp trên đường đi, Duẫn An Nhiên rất hâm mộ.

Nếu đi du lịch cùng Chu Minh Nghĩa, anh nhất định sẽ chiếu cố cậu rất thoải mái. Duẫn An Nhiên âm thầm mong muốn, sau đó lại cảm giác được, Chu Minh Nghĩa cũng không để ý quá nhiều đến mục đích như cậu, chỉ có cậu mong muốn cùng đi du lịch với anh, mong muốn cảm giác được anh che chở.

Đáng tiếc là Chu Minh Nghĩa hai lần hẹn nghỉ phép cùng nhau lại bị công việc của Chu Minh Nghĩa làm thất bại.

Duẫn An Nhiên hiểu rõ công việc của Chu Minh Nghĩa, sẽ không tức giận, nhiều nhất sẽ chu miệng nói một câu. “Lần sau.”

Chu Minh Nghĩa không phải thích du lịch như Duẫn An Nhiên, anh thường đi công tác, áp lực lại lớn, lúc rảnh rỗi càng thích ở nhà hơn, ngủ thẳng đến khi tỉnh lại, sau đó nhàn nhã đọc sách, nghe nhạc, hoặc hò hét con mèo nhỏ của nhà mình.

Chu Minh Nghĩa biết ý tưởng của Duẫn An Nhiên, anh cũng không phải không muốn cùng cậu đi ra ngoài, tiếc rằng không thể phân thân. Duẫn An Nhiên hiểu được công việc của anh, cũng không yêu cầu này nọ, càng làm cho Chu Minh Nghĩa cảm thấy may mắn có Duẫn An Nhiên.

Nghĩ đến con mèo nhỏ, Chu Minh Nghĩa nhịn không được nhìn vào mái tóc đen, con ngươi đen của Duẫn An Nhiên, ngẫm lại bộ dáng cậu tức giận thật rất giống một con mèo nhỏ cứng đầu cứng cổ.

Mỗi một ngày nghỉ, Duẫn An Nhiên sẽ gác lại toàn bộ công việc, toàn tâm toàn ý ở trong nhà làm bạn với Chu Minh Nghĩa. Anh sẽ cùng cậu xem TV hoặc đi theo Duẫn An Nhiên làm việc nhà, cùng đi dạo phố một chút, tán gẫu rất nhiều đề tài.

Thời gian ở chung càng lâu, hai người càng hòa hợp, càng khó chọn lựa đi ở, sau khi đi làm trở lại, công việc biến thành chuyện thống khổ.

Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên thường thường cùng nhau nằm trong chăn, sau đó tán gẫu chuyện trời Nam biển Bắc, từ Đông sang Tây cho đến đêm khuya. Có một vài lần Duẫn An Nhiên nói về vấn đề gặp phải trong công việc, Chu Minh Nghĩa phân tích giúp cậu, phân tích lợi hại của sự việc, đưa ra ý kiến tham khảo. Có đôi khi, Chu Minh Nghĩa sinh động kể lại chuyện khủng bố ngày xưa như thật, Duẫn An Nhiên sợ tới mức kêu to, Chu Minh Nghĩa sẽ cười to, sau đó bị Duẫn An Nhiên một cước đá đi.

Ôm lấy Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa sẽ nghĩ, con mèo nhỏ nhà mình chính là đáng yêu như thế, ý chí chiếm hữu của anh rất mạnh, trong tiềm thức không muốn cho con mèo nhỏ ra ngoài, vì vậy mới kéo dài không thực hiện lời hứa cùng nhau đi du lịch. Có lẽ bản thân anh sợ hãi sau khi mang con mèo nhỏ ra ngoài, con mèo nhỏ sẽ tò mò chạy đông chạy tây, mà cậu chạy một mình, anh sẽ thấy mất mát.

Trong lòng Duẫn An Nhiên ỷ lại vào anh, Chu Minh Nghĩa biết điều này, trong lòng anh cũng thực ỷ lại vào Duẫn An Nhiên.

Nghĩ chuyện trong lòng, Chu Minh Nghĩa ngưng thần thật lâu.

Mặt trời lặn xuống sau đường chân trời, bầu trời đêm lấp lánh vô số ánh sao, biển rộng sâu thẳm bị bóng đêm bao phủ, biến thành màu đen, nổi lên ánh sao lấp lánh.

Phát hiện Chu Minh Nghĩa nửa ngày không nói gì, Duẫn An Nhiên kéo dài cổ ghé vào tai anh kêu lên. “Chu Minh Nghĩa, anh phát ngốc cái gì, nghĩ cái gì vậy?”

Chu Minh Nghĩa đưa tay nắm Duẫn An Nhiên, ghé vào lỗ tai cậu nói. “Nhiên, anh nghĩ em.”

“Em rõ ràng ngay tại bên cạnh anh, nghĩ cái gì mà nghĩ.”

“Cho dù em ở trong lòng, anh cũng nhớ em. Vẫn, vẫn….”

Nghe được giọng nói từ tính của người yêu nhỏ nhẹ vang lên bên tai, Duẫn An Nhiên cảm thấy tai nóng lên.

Có được người yêu thành thục, lớn tuổi hơn mình, Duẫn An Nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa tuy rằng lớn hơn cậu không bao nhiêu tuổi, nhưng lại vô cùng thành thục, sự nghiệp thành công, Duẫn An Nhiên âm thầm đoán, Chu Minh Nghĩa nói những lời buồn nôn này có thể cũng giống như nói chuyện kế hoạch đầu tư, dự đoán hàng năm, xu hướng cổ phiếu, cùng với tiếp khách xã giao trong tiệc rượu, tất cả đều được phân loại một cách chuẩn xác trong ngăn kéo của anh, đến khi cần, có thể lấy ra một cách chuẩn xác, không một chút sai sót nói trước mặt mình.

Đẩy ra tay Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên né tránh sang một bên. “Chu Minh Nghĩa, anh thật nhàm chán.”

Cảm giác Chu Minh Nghĩa theo đến, trong bóng tối anh táo bạo hơn nhiều, ôm lấy cậu không buông. Duẫn An Nhiên dùng sức giãy dụa, trong lòng rõ ràng con hồ ly này da mặt dày bao nhiêu, bất khuất bao nhiêu, có thể nhìn thấy sắc mặt chân chính của anh cũng chỉ có mình cậu.

Dùng sức muốn gạt ra cánh tay đang ôm bên hông mình, Duẫn An Nhiên đụng đến chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út trên bàn tay trái của Chu Minh Nghĩa, cậu buông tha không chống cự nữa.

“Như thế nào, không đánh? Mệt mỏi sao?” Chu Minh Nghĩa nói bên tai Duẫn An Nhiên.

“Mới không có, em là lười đánh nhau với anh.”

Miệng nói như vậy, Duẫn An Nhiên vẫn không muốn từ chối nữa. Sau khi mến nhau, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út trên bàn tay trái của Chu Minh Nghĩa làm cho Duẫn An Nhiên tâm động không thôi, anh làm như vậy hoàn toàn vì chính cậu, hứa hẹn chung thủy với đoạn tình cảm này. Bởi vì chiếc nhẫn này, người ngoài suy đoán rất nhiều đối với vấn đề hôn nhân của nhà tài chính tài ba này, vì bảo vệ Duẫn An Nhiên không để cậu bị quấy rầy, có thể hưởng thụ cuộc sống phóng viên bình thường, Chu Minh Nghĩa niêm phong lại tất cả tin tức.

Tựa vào ngực Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên nhìn bầu trời.

“Ngày mai thời tiết tốt.”

Chu Minh Nghĩa “Ừ.” một tiếng. “Đúng vậy, là thời tiết tốt, thích hợp du lịch.”

“Anh cũng sẽ không đi.” Duẫn An Nhiên làm vẻ mặt ngáo ộp trong bóng đêm.

“Ngày mai không đi, ngày mốt cũng có thể đi.”

“Cái gì?”

Đưa tay vuốt ve mái tóc đên mềm mại của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa thầm nghĩ: ngày mai lại đi nói với tên kia!

Kỳ thật là Chu Minh Nghĩa tự mình ra mặt đến nhờ biên tập tạp chí của Duẫn An Nhiên, sau kì nghỉ năm mới cho Duẫn An Nhiên… thêm 10 ngày nghỉ nữa, mà anh đã chuẩn bị tốt mọi việc, dự định mang Duẫn An Nhiên đi nghỉ phép ở Maldives.

Lựa chọn Maldives, kỳ thật Chu Minh Nghĩa cũng suy tính thật lâu. Trên đảo phong cảnh rất đẹp, biển Ấn Độ Dương xanh thẳm, Duẫn An Nhiên nhất định rất thích. Mặt khác, ở nơi này có thể câu cá, lặn xuống nước, hải sản lại phong phú, con mèo nhỏ ham ăn sẽ thích đến mê người. Chu Minh Nghĩa tin tưởng, lựa chọn này sẽ làm cho Duẫn An Nhiên cao hứng.

“Chúng ta về nhà đi.” Chu Minh Nghĩa dẫn người trở về, dù sao cũng phải chừa thời gian cho con mèo nhỏ thu thập hành lý, tuy rằng có thể không cần mang theo bất cứ thứ gì, nhưng như vậy sẽ làm cậu phát giận.

Lôi kéo Duẫn An Nhiên đến bờ đá, Chu Minh Nghĩa dừng chân, xoay người. “Anh muốn ôm em.”

Duẫn An Nhiên đánh Chu Minh Nghĩa một chút. “Không cần, học người khác làm chi! Bị người khác nhìn thấy càng mất mặt.”

“Như vậy anh cõng em?”

Duẫn An Nhiên nghĩ nghĩ, nhanh nhẹn như mèo con nhảy lên lưng Chu Minh Nghĩa. Cậu phi thường thích cảm giác ngã trên lưng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ghé vào trên lưng anh, cảm giác an toàn. Cậu thích cảm giác vừa giống người yêu vừa như người nhà này, giống như có thể đền bù khoảng thời gian thơ ấu không muốn nhớ lại kia.

Ôm đầu vai Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên hỏi. “Có nặng hay không?”

“Không nặng.”

“Như thế nào không? Em lớn như vậy, thả em xuống.”

“Mèo có thể nặng bao nhiêu.” Chu Minh Nghĩa không có ý thả người.

“Đã nói em không phải mèo.”

Phát hiện trong bóng đêm có dáng người càng ngày càng gần, Duẫn An Nhiên vuốt vai Chu Minh Nghĩa, giãy dụa nhảy xuống.

Sau khi đi trên Tĩnh Lộ, Duẫn An Nhiên nhỏ giọng nói với Chu Minh Nghĩa. “Buổi tối còn có người tới nơi này.”

“Buổi tối đến vịnh mới lãng mạn.”

“Hứ.” Duẫn An Nhiên le lưỡi.

Nắm tay Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nói. “Chúng ta về nhà, tiếp tục lãng mạn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.