Lý Quý Dương thò đầu ra bên ngoài nhìn xem, hai chữ tiểu Triện “Hàm Dương” khắc trên cửa thành, một cỗ đại khí cổ xưa đập vào mặt mà đến.
Càng đến gần Hàm Dương, Lý Quý Dương lại càng kích động, đây chính là tận mắt nhìn thấy Hàm Dương thành!
Cũng có người đi vào thành như hắn, bình thường đều là bình dân, như Lý Quý Dương vừa nhìn liền biết là một thiếu gia, nhưng vì sao vẻ mặt hắn kích động như vậy đây?
Lý Quý Dương xuống xe đi bộ, bởi vì Hàm Dương thành là đô thành Tần quốc, vô luận là quy mô hay vệ sinh đều rất không sai.
Ít nhất không có bụi đất tung bay, đến chỗ cửa thành Lý Quý Dương mới phát hiện trên mặt đất trải đất gạch thật cứng, so sánh với nền đá là loại được trải qua rèn đốt.
Trong nhà dùng Tần gạch xây nhà nhỏ hơn thứ này rất nhiều, Lý Quý Dương cảm thấy có chút giống Tần trường thành, lại có chút không xác định, trừ phi nghiên cứu một chút, nhưng hiện tại hắn không có kính lúp, càng không có bàn chải nhỏ, nếu nằm úp sấp trên mặt đất hình như có điểm khác người?
Bên kia nhìn thấy giống như một cửa hàng, bên trong bày đầy hàng hóa, kỳ thật cũng là đủ loại chậu bình, đều lớn, có mấy loại gốm đen, không có bán thực đỉnh, loại thực đỉnh có đặc biệt phóng ra, là lúc quan phủ phong tước mới chế tạo thực đỉnh cho người cần dùng.
Nếu không làm sao có câu nói: Chung đỉnh gia truyền đâu!
Đồ chơi này cũng giống như chuông nhạc, đều là gia truyền!
Đó là tượng trưng thân phận, chỉ có quý tộc mới dùng thực đỉnh ăn cơm, bình dân dùng là bát, chén, đĩa là sản phẩm từ gốm đào, các nô lệ dùng là chén bể.
Cửa thành làm bằng gỗ, bên trên có môn đinh, là loại làm từ đồng thau, bộ dạng rất lớn, Lý Quý Dương rất muốn đi sờ sờ, đáng tiếc không dám, bởi vì có thật nhiều người đứng ở nơi đó!
Đều là binh lính thủ vệ Hàm Dương.
Một đám diễn cảm nghiêm túc, nếu không phải bọn họ đều là người chân thật, Lý Quý Dương đều cho rằng mình gặp được tượng binh mã – thật sự rất giống tượng binh mã trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng!
Trước kia tất cả mọi người nói, thân cao của tượng binh mã là dựa theo tỉ lệ người thật mà đúc, hiện tại xem ra người thật còn nhỏ hơn một vòng, đương nhiên đó là tượng binh mã bình thường, có loại tượng binh mã cao thật sự phải dựa vào tỉ lệ người thật mà làm.
Đủ loại cửa hàng san sát, tiệm tạp hóa, tiệm ăn tiệm rượu, còn có bán nghệ làm xiếc, gánh hàng rong, thậm chí là cô nương đứng trước xướng lều, đều bộ dạng rất đẹp.
Cả con đường thật náo nhiệt!
Lý Quý Dương nhìn hoa cả mắt, cảm giác ánh mắt của mình cũng không đủ dùng.
Có tiểu cô nương bưng một chén lớn đi qua trước mặt hắn, hắn liền đem người ta kéo lại:
– Bát này.
.
Tiểu cô nương sợ hãi, đứng yên không dám nhúc nhích, Lý Quý Dương liền ngồi xổm xuống nhìn bát lớn trong tay người ta: Là bát thô đào, có hoa văn sóng biển, nhưng không rõ ràng, bên ngoài đáy chén có một vòng hoa văn nhan sắc hơi thâm.
Xem tính chất hẳn là dân dụng, nhưng hoa văn này chưa thấy qua, vả lại miệng chén thô, bên trong chứa thịt dê.
– Ngươi làm gì?
Một phụ nhân nhảy ra đem tiểu cô nương kéo tới sau lưng mình, cảnh giác nhìn Lý Quý Dương.
– Thiếu gia!
Thuần Nhã cũng nhảy tới, đem Lý Quý Dương kéo ra sau.
– Không có việc gì, không có việc gì!
Lý Quý Dương khoát tay.
Đã có người nhìn qua bên này, người lui tới rất nhiều, Lý Quý Dương nhanh chóng giải thích:
– Xin lỗi a, ta chỉ muốn nhìn xem cái bát trong tay đứa nhỏ này một chút.
– Bát?
Phụ nhân cúi đầu nhìn nhìn:
– Một cái chén bể có gì đẹp?
– Hoa văn trên bát?
Lý Quý Dương chỉ chỉ, loại bộ dáng này tuy có chút bình thường nhưng hoa văn có vẻ kỳ lạ.
.
– Đây là nam nhân nhà ta đốt hỏng trong lò gốm, nhặt về nhà chính mình dùng, không phạm luật pháp!
Phụ nhân biến sắc lôi kéo tiểu cô nương rời đi, không cho Lý Quý Dương chút mặt mũi.
Lý Quý Dương ngẩn ra, không ngờ hắn đoán cũng không đúng!
Chỉ là một vật bị hỏng, công nhân nhặt về nhà phế vật lợi dụng mà thôi!
– Thiếu gia, ngài làm sao vậy?
Thuần Nhã vốn rất khẩn trương, lần đầu tiến vào Hàm Dương thành không chỉ riêng thiếu gia còn có nàng, a Đại a Nhị, Lý Sâm Lý Lâm, kể cả Lý Bình Lý An.
Duy nhất có chút quen thuộc chỉ có Lý Phúc, đương nhiên hắn cũng không thật sự đi dạo qua Hàm Dương thành, nhưng hắn nhận thức con đường từ cửa thành đi tới chỗ nộp thuế lương!
Lý Quý Dương chỉ một con đường:
– Trước đi xem!
Hắn lần đầu tiên tới Hàm Dương thành, đừng tưởng là tòa thành này nhỏ, nếu không phải Lý Quý Dương từng gặp qua đại đô thị phồn hoa, nói không chừng cũng giống như những người khác, bị dọa!
Không thấy ngay cả người hoạt bát nhất như Lý An cũng không dám nói chuyện hay sao!
Lý Phúc nói:
– Thiếu gia, không thể đi nữa, chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!
Nếu còn tiếp tục đi nhìn xem, người thì không có việc gì, trâu không được!
– Được rồi, tìm một chỗ ở lại!
Hàm Dương thành lớn như vậy, cần đi dạo vài ngày.
Hắn cũng không nóng nảy, nhìn hai bên một chút, còn không thấy khách điếm, đi thêm một đoạn thật dài, vượt qua một con phố đi tới một con đường khác mới nhìn thấy ảnh tử khách điếm.
Lý Quý Dương tìm một khách điếm có vẻ cao cấp.
Lý gia khách điếm, cùng họ với hắn, trên thực tế Lý Quý Dương cũng vì như vậy mới tuyển nhà này.
– Khách nhân, ngài ăn cơm hay là ở trọ?
Điếm tiểu nhị cũng rất nhiệt tình, lập tức đi tới chào hỏi.
– Ở trọ, buổi tối ăn cơm ở trong này, đại khái sẽ ở mấy ngày.
Lý Quý Dương hỏi hắn:
– Còn bao nhiêu phòng hảo hạng? Bao nhiêu tiền một ngày?
– Còn bốn mươi tám phòng hảo hạng, ngài dùng cái gì kết toán? Là đao tệ, bố tệ hay là kim?
Ánh mắt điếm tiểu nhị cũng lợi hại, vừa nhìn cách ăn mặc của Lý Quý Dương cũng không tầm thường, cũng không dám khẳng định hắn rốt cục là ai, chỉ có thể hỏi trước dùng cái gì kết toán.
– Dùng kim.
Hiện tại Lý Quý Dương không thiếu vàng.
Hơn nữa bởi vì làm cho vàng có nhan sắc không khác gì thời đại này, 001 còn trộn lẫn đồng tiền vào trong, làm cho Lý Quý Dương còn nghi vấn, “Kim” là nói “đồng” hay là “hoàng kim”?
Việc này luôn có lời tranh luận, mãi cho tới khi hắn tới nơi đây nhìn thấy đúng là vàng, chỉ là chiết xuất không tinh khiết mà thôi.
Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, hoàng kim được sử dụng như là thượng tệ.
– Phòng hảo hạng năm ngày một kim, ngài cần mấy phòng hảo hạng?
Điếm tiểu nhị báo giá, giá này ở trong Hàm Dương thành không tính tiện nghi, bởi vì nơi này đã là nội thành.
– Có sân sao?
Lý Quý Dương cảm thấy khách điếm này rất lớn, người lui tới nhiều, ở trong phòng còn không bằng có sân riêng của mình.
– Có, sân có ba thượng phòng, sáu phòng đơn, một giường chung, một ngày một kim.
Điếm tiểu nhị lập tức liền giới thiệu:
– Bao ăn ở cùng ăn sáng, tiền thực vật ăn uống cho gia súc tính khác.
– Có thể kêu nước ấm không? Có phòng bếp nhỏ không?
Lý Quý Dương lập tức hỏi.
.