Sở Thiên Tầm đứng ở bệ cửa sổ, cô mặc một chiếc áo jacket, chân mang giày quân đội ngắn, trên tay đeo một đôi găng tay đen, sau lưng đeo một balo vận động ngoài trời, thắt lưng giắt một cây đao cán dài được bao phủ trong một bao da, trên đùi cột một con dao găm.
Lấy lực cánh tay và tốc độ phản ứng hiện nay của cô, tỷ lệ hư hại và làm mất vũ khí cực cao, con dao c ắm vào cơ thể quái vật rồi sẽ không rút ra được, trên đường chạy trốn, cô chỉ có thể liên tục tìm cách thay đổi.
Cho nên cô cũng không quá kén chọn vũ khí, thời kì đầu chủ yếu cô chỉ chuẩn bị một cây đao chặt xương nhẹ nhàng mà sắc bén làm vũ khí.
Sở Thiên Tầm buộc chặt sợi dây giảm tốc quanh eo, kéo bộ điều chỉnh giảm tốc độ.
“Nhìn thấy không? Mình sẽ xuống trước, các cậu lần lượt xuống.
”
“Thiên.
.
Thiên Tầm, mình không dám.
” Cam Hiểu Đan sợ hãi sắp khóc.
Sở Thiên Tầm nhìn cô, giơ đồng hồ trên cổ tay lên: “Mình chỉ ở phía dưới chờ các cậu mười phút, nếu không xuống, mình sẽ đi trước.
”
Nói xong, cô đạp một chân lên tường, một tay cầm dây thừng, tư thế vô cùng điêu luyện trượt xuống lầu không chút do dự.
Sở Thiên Tầm rơi xuống mặt đất, đầu tiên cô cẩn thận quan sát xung quanh, may mắn là xung quanh không có ma vật xuất hiện.
Cô cởi dây thừng rồi thả tay ra, thòng lòng tự động kéo ngược về bệ cửa sổ tầng ba.
Hàn Huyên nhận lấy dây thừng, cắn răng đeo nó vào eo.
“A Huyên.
” Cam Hiểu Đan run rẩy, gọi cô ấy lại: “Phải, phải xuống dưới thật sao.
”
“Hiểu Đan, Thiên Tầm nói đúng, không ai có thể giúp chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
” Hàn Huyên đứng trên cửa sổ, lau những giọt nước mắt yếu đuối chảy ra, cắn răng nhắm mắt lại, từ cửa sổ nhảy xuống.
Tốc độ kéo dây không nhanh, lúc Hàn Huyên trượt qua cửa sổ lầu dưới, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, cửa phòng ngủ trên lầu hai mở toang, đồ vật trong phòng vương vãi khắp nơi, trên sàn nhà là một thi thể trẻ tuổi nằm ngửa giữa vũng máu lớn, nó ngước cổ lên, trợn mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Đó là học muội bình thường có thể gặp khi lên xuống cầu thang.
Hàn Huyên không dám nhìn kỹ, ch ảy nước mắt quay mặt qua chỗ khác.
Mắt thấy hai chân sắp chạm đất thì trong cửa sổ chống trộm ở lầu một đột nhiên truyền đến một tiếng vang, mấy ngón tay nhuộm máu đỏ tươi từ bên trong thò ra qua khe hở trên lưới chống trộm, cách cửa sổ một con quái vật không có làn da muốn vươn tay ra hướng về cô.
Hàn Huyên đang muốn hét lên, một bàn tay đeo găng đen đã bịt miệng cô lại, giúp cô lùi lại mấy bước.
“Đừng sợ, nó không ra được.
” Sở Thiên Tầm đứng sau lưng cô nói.
Cam Hiểu Đan run chân đứng trên bệ cửa sổ.
Cô nhìn độ cao ba tầng lầu dưới chân mình, xa xa trong sân trường là những quái vật lang thang, dù thế nào cô cũng không dám nhảy xuống.
Sở Thiên Tầm nhìn cô ấy, nâng tay lên, dùng ngón tay gõ nhẹ bào đồng hồ trên cổ tay.
Cậu không xuống, bọn mình sẽ rời đi.
Cô dùng khẩu hình để nói.
Nước mắt Cam Hiểu Đan đồng loạt trào ra, cô không dám phát ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi.
Cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại, nắm lấy dây thừng rồi thả người nhảy xuống, thiết bị giảm tốc giúp cô chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Lúc Hàn Huyên đỡ được cô, cô vẫn đang nức nở thở không ra hơi.
“Đi thôi.
” Sở Thiên Tầm lấy ra cây đao chặt xương, cầm trong tay, thận trọng khom lưng đi về phía cổng trường.
Xa xa trên đường phố vang lên tiếng súng kịch liệt, xen lẫn tiếng nổ của đại bác.
Rất nhiều ma vật đã bị hành động quy mô lớn của quân đội hấp dẫn, hội tụ đi qua, bị quân đội tấn công mãnh liệt.
Điều này cũng khiến ma vật trong sân trường giảm đi không ít.
Một số sinh viên gan lớn giống mấy người Sở Thiên Tầm, lén lút chui ra khỏi ký túc xá, chạy về hướng cửa lớn.
Có người dẫn đầu, lát sau càng nhiều sinh viên xuất hiện, những người sống sót dần dần tập trung lại thành một đội ngũ tạm thời.
Nhóm ba người Sở Thiên Tầm di chuyển trong đám đông.
Cuối đội ngũ đột nhiên vang lên vài tiếng hét.
Một vài quái vật kinh khủng bị động tĩnh trốn đi của các sinh viên thu hút, loạng choạng bước ra khỏi bóng tối, kéo thân thể mục nát đuổi theo.
Trong giây lát, đám người trở nên kích động, các sinh viên tranh nhau chạy về phía trước.
Ở cuối đám người, một nữ sinh mập mạp ngã lăn ra đất.
Một con ma vật cách cô ấy chỉ vài chục bước chân.
Cô ấy bị dọa sợ đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể thét chói tai cầu cứu.
Sở Thiên Tầm ngoái đầu nhìn lại, thấy tên ngốc Phó Quốc Húc đang thở hổn hển chạy lại, nắm chặt tay cô gái kia.
“Mau, dậy mau.
” Bản thân cậu ta cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sở Thiên Tầm thở dài, thì ra lần này cho dù cô không ngã sấp xuống, Phó Nhị Ngốc vẫn có một màn kéo người này.
Có lẽ bạn học nữ té ngã xuống đất lần này quá béo, dù Phó Quốc Húc có kéo cô ấy dậy cũng không thể kéo được.
Quái vật đẫm máu chỉ còn cách bọn họ không đến năm bước chân.
“Cứu! Cứu với!” Nước mắt cô gái chảy dài trên mặt, điên cuồng hét lên, như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng mà túm chặt lấy Phó Quốc Húc.
Trong lúc quơ quàng lung tung, cô gái đẩy ngã Phó Quốc Húc, bản thân thì mượn lực đó để đứng dậy, chạy nhào về phía trước.
Phó Quốc Húc ngã một phát, vừa quay đầu lại, một gương mặt đáng sợ đã xuất hiện trên đầu, đang cuối xuống nhìn cậu.
Nửa khuôn mặt trên của quái vật là một nữ sinh xinh đẹp, mái tóc đen, dài thẳng tắp, đôi mắt to vô hồn, cái miệng bên dưới như bị cái gì gặm c ắn, trống rỗng không trọn vẹn, máu me đầm đìa, máu đen đặc quánh thậm chí còn nhỏ xuống mặt Phó Quốc Húc.
“Mình xong rồi.
” Phó Quốc Húc ngồi dưới đất nghĩ, toàn thân cậu ta cứng ngắc không thể động đậy.
Một đôi ủng ngắn màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, đá một cước vào nửa khuôn mặt đẫm máu đó, khiến con quái vật ngã xuống đất.
Phó Quốc Húc nhìn thấy vị học muội năm ngày trước còn khổ sở đáng thương mượn tiền mình, hiện tại lại xuất hiện trước mặt anh, một cước đạp lăn con quái vật kia, cánh tay trắng nõn vung cây đao chặt xương trong tay lên, không chút do dự chặt bảy tám đao.
Cái cổ quái vật bị chặt đến nát bét, không động đây được nửa.
Vị học muội chân tay mảnh khảnh, gương mặt dịu dàng đang dẫm một chân lên vai quái vật, dùng sức rút cây đao đang cắm trong cơ thể quái vật ra.
Một tay cô cầm đao, tay nhuộm đầy máu còn lại duỗi về phía anh đang ngồi trên mặt đất: “Học trưởng, nhanh đứng lên đi.
“.