Tân Nương Nóng Tính

Chương 2



Thu dưỡng nàng thì đơn giản nhiều. Nhớ ngày đó viện trưởng đưa lão đầu tử đến trước mặt nàng, lão đầu tử nói nàng là nữ nhi có cá tính lạnh lùng, bình thời không có phản ứng gì, cho nên hắn muốn tìm một nữ nhi như nàng về để đỡ “Tịch mịch”. Còn nói nhà hắn rộng rãi nhưng không có ai ở, hỏi nàng có muốn hay không. Nàng lúc ấy chỉ nhìn viện trưởng một cái, sau đó không suy nghĩ nhiều gật đầu đáp ứng, sau đó mới biết, kì thật lão đầu tử chú ý đến nàng lâu rồi, mỗi lần gặp nàng luôn mang một nụ cười thoả mãn, giống như rất vui vẻ vậy. Cùng với một … tiểu quỷ hắn “trộm” trong cô nhi viện hoàn toàn trái ngược, cho nên mới muốn đưa nàng về để trung hoà lại không khí lạnh lùng trong nhà. Thật ra thì hắn không biết là, từ nhỏ sống ở cô nhi viện, ăn đói mặc rách là chuyện thường xuyên, nàng sớm đã thành thói quen, viện trưởng đối với người nào cũng tốt như con ruột vậy, trước kia viện trưởng thường nói, muốn sống phải cười nhiều lên, càng nhiều càng tốt, bởi vì như vậy chúng ta mới có tinh thần lạc quan để chờ đến ngày mai. Ngày đó , nhìn thấy ánh mắt khích lệ của viện trưởng, nàng đã sớm trưởng thành trong suy nghĩ, làm gì cũng nhường nhịn người khác, ăn cơm cũng nhường cho đám trẻ trong cô nhi viện ăn, nhưng nàng vẫn không than vãn nửa lời

Ngọ thì khác, nói Ngọ sống ở cô nhi viện vì sinh tồn, thì dĩ nhiên sẽ có những lục đục giữa các cô nhi với nhau, lớn tuổi khi dễ tuổi nhỏ tuổi là chuyện thường xảy ra, có khi còn không được, sau đó viện trưởng liền khích lệ bọn họ ra ngoài “Tìm đồ” ăn, nói trắng ra là kêu đi ra ngoài ăn xin. Vừa bắt đầu còn có chút thu hoạch, thường xuyên có người hảo tâm có bố thí cho bọn họ, nhưng làm lâu cũng không ai nguyên ý cứu giúp nữa. Vì sống sót, các cô nhi bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải đi ăn trộm, không biết có phải là vì tài năng thiên phú hay không, Ngọ tuy nhỏ tuổi nhưng làm việc gì cũng luôn luôn thuận lợi, chưa từng thất thủ nên một lần bị lão đầu tử bắt tại chỗ, nàng thẹn không chịu nổi, không phải sợ bị phạt mà là sợ bị vũ nhục. Nhưng Ngọ cũng không biểu lộ ra mặt mà còn không khách khí chửi hắn xài tiền nhiều làm chi, thuận tiện tích thêm chút đức để sau này khỏi phải bị tiền đè chết. Tuy nhiên, lão đầu tử không những không tức giận, còn cảm thấy vui vẻ. Cho nên hắn quyết định đem nàng về nhà, dĩ nhiên trong đó có khúc chiết là được. Một câu tổng kết, Ngọ tham ăn là bị lão đầu tử dụ bằng thức ăn để chui vào bẫy

Cuối cùng là hướng . Lão đầu tử nói rất đơn giản, chỉ một câu nói; nàng thật là đáng yêu. Ánh mắt nháy nháy câu dẫn lòng người, “Không cẩn thận” mang nàng về, dù sao hắn đã phạm sai lầm 3 lần, thêm 1 lần cũng không mất mát gì

Tới đây, ngươi nhất định hoài nghi lão đầu tử rốt cuộc là ai. Tại sao khi nhàn rỗi lại thích đi dạo cô nhi viện ? Thật sự rất khó nói, chẳng qua là sau khi nhận nuôi Dạ, hắn nhận thấy trong cô nhi viện “có rất nhiều nhân tài”, không mang về mấy đứa để chơi thì thật là đáng tiếc. Lão đầu tử vốn không có con cái, lại không cam lòng kĩ thuật thần thâu của mình thất truyền, cho nên tìm mấy người truyền kỹ thôi! Nhưng lão đầu tử đối với các nang cũng không tệ, tiền hoc hành ăn mặc mua sắm cũng không keo kiệt. Truyền lại tất cả kĩ xảo cho các nàng xong, hắn chỉ bảo : thấy món đồ nào thích, cứ tiện tay mà lấy. Cũng may, trò giỏi hơn thầy, tất cả đều phát triển vượt bậc. Lão đầu tử không cam lòng, bỏ đi chu du tứ hải, bảo cần có thời gian để tiếp nhận chuyện này, khi hắn đi, Dạ đã 12 tuổi, Hướng chỉ mới 1Danh hiệu “Triệu Ngọ Tịch Dạ” cực kì vang dội, kẻ thù cũng nhiều hơn, bốn cô gái có tính cách khác nhau sẽ có vận mệnh như thế nào ? Đều là do trời định ! Chúng ta hãy chờ xem !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.