Editor: tan_hye
Thẩm Tử An rất buồn bực, vô cùng buồn bực.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cứu một người cũng phải cầu gia gia báo nãi nãi (báo cho ông bà).
Thật vất vả vị đại gia này không cần nàng đỡ, trước khi hôn mê còn phải hỏi nàng học khinh công ở nơi nào. Thẩm Tử An giải thích nửa ngày, cho đến thời điểm rút đao, hắn mới ngậm miệng lại.
Nhưng là, thế nhưng hắn lại không để cho Thẩm Tử An đi mời đại phu, cũng không để nàng thông báo cho bất kỳ người nào biết. Cho nên, lần đầu tiên nàng rút đao cho người khác, máu xoạt một cái phun cả lên trên mặt, quả thật dọa nàng giật mình. Chỉ là suy nghĩ một chút người nào đó vừa cự tuyệt giúp đỡ, lại cự tuyệt chạy chữa vết thương liền tức giận, cho nên cơ hồ đã dùng hết tất cả sức lực để rút ra. Đợi nàng giật mình xong, phát hiện đao đã ở trong tay nàng, mà tiểu thư Đồng thế nhưng không nói tiếng nào đã hôn mê.
Giật giật khóe miệng, cũng may là đao kia cũng không đâm sâu, chỉ là nàng không phải đại phu, cái này là độc gì nàng cũng không rõ ràng. Băng bó vết thương cho hắn xong, lại rửa sạch y phục cho hắn. May mắn nàng là mèo, kể cả hơn nửa đêm không có chút ánh sáng đèn lửa, vẫn có thể thấy rõ ràng biến hóa của hắn như cũ.
Cảm giác tình hình càng này càng không ổn, tay cũng đã biến thành tím bầm rồi, mặc dù trên mặt vẫn không có thay đổi gì, nhưng là nhìn hai cái tay này thật là dọa người. Có nên trộm mời một người đại phu đến đây hay không? Đang suy nghĩ, đột nhiên tiểu thư Đồng mở hai mắt ra. Thấy một đôi mắt sáng trong suốt đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia lóe sáng lóe sáng, làm cho tâm hắn sợ đến run lên.
“Ngươi làm cái gì?”
Thẩm Tử An thấy hắn nói chuyện thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta cho là ngươi sẽ chết, tay của ngươi đều biến thành màu xanh lá cây rồi.”
“Vô phương, đây là Bích Vân Hỉ, không phải độc dược đặc biệt gì, ta chỉ cần viết phương thuốc ngươi thay ta đi lấy dược liệu là được rồi.” Hắn chống đỡ muốn đứng lên, nhưng bởi vì yếu ớt nên không đứng lên được.
Thẩm Tử An nói: “Ngươi còn có thể giải độc? Ngươi nói đi ta viết cho.” Những ngày qua nàng bị buộc phải học viết chữ bằng bút lông, cũng có thể viết rất quy củ, mặc dù còn chưa học hết toàn bộ các chữ, nhưng tốt xấu gì nàng cũng viết được đi.
Tiếp ta lại lấy giấy bút, đặt tại trên bàn chuẩn bị.
“Ngươi không cần đốt đèn sao?”
“Ách. . . . . . Ta viết mò đi, nếu như đốt đèn sợ rằng đánh thức người bên ngoài.”
Tiếu thư đồng nghĩ cũng đúng, chỉ là viết chữ mò, lại không biết có thể viết thành cái dạng gì. Hắn đọc phương thuốc ra, chỉ là có một chuyện làm hắn khó xử, đêm hôm khuya khoắt, một nữ nhân gia đi nơi nào bốc thuốc trở về. Hơn nữa nàng là một tiểu thư chưa có nhiều kinh nghiệm sống, chỉ sợ còn chưa bao giờ ra khỏi phủ nữa. Chỉ là nghĩ lại tình hình lúc nãy, lấy khinh công của nàng xuất phủ hình như cũng không khó khăn. Chẳng lẽ, cũng không có việc gì liền đi ra ngoài đi một chuyến?
“Thiếu phu nhân, đa tạ ngài đã cứu ta. Chỉ là, ta không rõ vì sao nửa đêm thiếu phu nhân còn đứng ở trên tường? Chẳng lẽ là muốn lén ra khỏi phủ giải buồn sao?”
“Những vấn đề này, không phải ta đã nói rồi. Ta đuổi theo con mèo chơi, kết quả đuổi theo nó liền nhảy tới rồi. Ta nào biết ngươi cũng ở bên kia tường, hơn nữa cũng không biết nhảy ra khỏi bức tường kia liền ra khỏi phủ rồi.” Thẩm Tử An cũng không có bày ra biểu tình gì, dù sao nàng phỏng đoán tiểu thư Đồng cũng không thấy được sắc mặt nàng .
Tiếu thư đồng nửa tin nửa ngờ, nói: “Tức là, như vậy thiếu phu nhân có thể xin ngài lại đi ra ngoài một lần bốc thuốc mang về cho ta không?” Vốn định chờ nàng trở về thì hắn lại đi, nhưng chỉ sợ hắn đã bị giữ chặt bước chân. Nếu như chậm trễ hai canh giờ nữa, độc trên người mình chỉ sợ không cứu được, cho nên chỉ có thể nhờ nữ tử bên cạnh này làm thay.
“Không phải trong phủ có dược liệu sao?”
“Không thể. . . . . . Chuyện ta bị thương không thể để cho những người khác biết, xin thiếu phu nhân không cần hỏi nhiều, tóm lại. . . . . .”
“Ta biết rồi ta biết rồi, ta không có hứng thú với bí mật của người khác. Chỉ là ngươi, ta có thể đoán được một chút. . . . . .” Nói xong ánh sang con ngươi léo lên nói.
Trong nội tâm Tiếu thư đồng khẽ động, nói: “Thế nào?”
“Ngươi. . . . . . Nhưng thật ra là muốn báo thù thay Đại Thiếu Gia, sau đó bị người phát hiện nên bị thương đúng không?” Những thứ này trong kịch điện ảnh có diễn qua, tình hình rất giống loạingười như ngươi. Hơn nữa, trước kia thời điểm hắn nói về Đại thiếu gia luôn là có bao nhiêu tán dương, rõ ràng là hết sức kính ngưỡng. Nếu như hai người muốn trở thành quan hệ đặc biệt cũng có chút khả năng, cho nên Thẩm Tử An cực kỳ thuận theo hướng hủ nữ, nhận định tiểu thư đồng kia bởi vì thầm mến hoặc có thể là yêu Đại Thiếu Gia đã chết kia rồi, cho nên liền muốn vì hắn báo thù. . . . . . Coi như, hắn là tự nhiên tử vong cũng giống vậy, hắn nhất định muốn tìm một lý do để cho mình tiếp tục sống. Thẩm Tử An vì cảm thấy mình thông minh mà gật đầu, tình hình này quả thật quá giống rồi, cũng không trách nàng suy nghĩ nhiều.
Tiếu thư đồng biết rõ lời suy đoán này hợp tình hợp lý, nhưng không biết vì sao từ trong miệng Thẩm Tử An nói ra, hắn lại nghe được chút mùi vị mập mờ? Giật giật khóe miệng, thuận theo nàng nói: “Không ngờ thiếu phu nhân lại cực kì thông minh như vậy.”
Thẩm Tử An hung hăng kiêu ngạo một phen, nói: “Đã như vậy, ta có thể đi bốc thuốc thay ngươi, còn có thể để ngươi ở trong phòng ta dưỡng thương, cũng không làm cho người ta biết được. Nhưng có một điều, về sau học cái gì thì phải nghe ta, ta nói lúc nào lên thì lúc đó lên, ta nói lúc nào dừng thì lúc đó phải dừng.” Nàng quyết định đổi việc học sang nửa đêm, con chuột cũng bắt được, cảm giác cũng không cần ngủ.
Tiếu thư đồng vốn tưởng rằng nàng sẽ đưa ra điều kiện càng thêm thực tế, nghe được lại chỉ là như vậy hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: “Tốt!”
“Đàm phán thành công.” Thẩm Tử An đưa tay nói: “Bạc, ngươi cũng không thể để cho ta lấy tiền của mình đi bốc thuốc cho ngươi đi!”
Tiếu thư đồng hoàn toàn hiểu, cái tiểu thê tử này mặc dù đơn thuần, nhưng từ trong xương cũng là thần giữ của. Thẩm gia đưa của hồi môn tới trong lòng hắn tất nhiên rõ ràng, tất cả đều theo như phong tục của trưởng nữ, tuyệt không thiếu nàng một phân, nhưng nàng lại vẫn vì chút tiền thuốc mà đưa tay cho mình. Bất đắc dĩ, tối nay hắn đi ra ngoài vì dò xét tình hình địch nên không mang theo bạc trong người. Liền nói: “Chuyện này. . . . . . Ta không mang theo bạc ở trên người, có thể hay không chờ thương thế tốt lên. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Trả lại cho thiếu phu nhân?”
“Tất nhiên có thể, nhưng là phải thêm lợi tức.” Thẩm Tử An cậy vào ánh mắt chính mình tốt, ở trong tủ nhỏ trên đầu giường mạ vàng lấy túi tiền ra, tiện tay cầm hai nén bạc nói: “Xài hết bao nhiêu tiền trở lại sẽ nói cho ngươi.” Sau đó đặt nén bạc vào đai lưng trong túi. Nhưng bây giờ mới phát hiện y phục trên người đã rách loạn không chịu nổi. Lại vội chạy tới tủ bên cạnh lấy ra một bộ quần áo, cởi áo ra đổi lại.
Tiếu thư đồng chịu đựng đau đớn không nói một lời, mới vừa thời điểm Thẩm Tử An quỳ một gối xuống giường lấy bạc mũi của hắn liền ngửi thấy một cỗ hương vị ngọt ngào, không khỏi ngửi thêm mấy cái. Mà chóp mũi hình như đụng phải nơi mềm mại, nghĩ đến là da thịt chỗ nào đó trên thân thể nàng. Lần này hai người coi như là có da thịt thân thiết, chính là về sau chuyện muốn hưu nàng chỉ sợ là cũng không thể rồi.
Lại nhìn nàng thế nhưng thay quần áo ngay mặt mình, mặc dù bốn phía mờ mờ, nhưng hình dáng đại khái hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng. Không khỏi hung hăng nắm quyền một cái, cái tiểu thê tử này thật là quá không cẩn thận, tốt hơn cần phải giáo dục lại mới được. Đang suy nghĩ, thấy nàng lấy phương thuốc, nói với hắn bên này: “Ta đi, chỉ là rất nhanh sẽ trở lại ngươi phải cẩn thận.”
“Chờ một chút. . . . . .” Tiếu thư đồng gọi nàng lại, dặn dò mấy câu mới bảo nàng đi ra ngoài.
Thẩm Tử An cảm thấy hắn làm việc quá mức cẩn thận, nhưng mà dù sao người ta cũng quen thuộc cái thế giới này hơn mình, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là làm theo lời hắn nói.