Tần Nhượng Thư

Chương 10: Phục sinh báo gia cừu - Hồi hương tầm thân thế



Niềm tuyệt vọng càng lớn khi đàn cá dưới ao sắp hết. Trưa ngày rằm hai người đang gượng gạo trò chuyện ngay chỗ đã rơi xuống thì phát hiện có những vật nhỏ rơi xuống. Trước tiên là một con gà quay, một vò rượu và sau đó là tro tàn của giấy tiền vàng bạc.

Biết có người đến cúng tế, Nhương Thư mừng rỡ vận công rú lên cao vút. Nhờ nhưng con Hắc ngư kỳ lạ kia, chàng đã luyện xong lớp thứ chín của pho Thiên Đăng tâm pháp, nội lực tương đương bốn chục năm tu vi, nên tiếng rú đã vượt qua độ cao hơn trăm trượng.

Lát sau, một tảng đá có quấn vạt áo được ném xuống, trên có mấy dòng chữ bằng máu :

“Nếu hiền đệ còn sống thì hãy rú lên một lần nữa! Lão phu là Quách Tàn Bôi đây!”

Nhương Thư hoan hỉ hú vang, và lại nhận được huyết thư :

“Cảm ơn lão trời già! Lão phu đi tìm người đến cứu ngươi đây!”

Chỉ vài khắc sau lão đã quay lại, thả dây chão xuống, có cả thư :

“Dây chão rất chắc chắn và được sáu người kéo. Nếu Bạch Thúy Sơn cũng còn sống thì hãy cùng lên một lượt cũng chẳng sao!”

Nhương Thư quấn quanh bụng, thắt lại rồi bảo Thúy Sơn ôm cổ mình. Chàng giật dây báo hiệu để phía trên bắt đầu kéo. Tuy chậm chạp nhưng cuối cùng họ cũng lên đến miệng vực, ôm lấy lão trộm già họ Quách. Dù nước mắt dàn dụa nhưng ai cũng cười ha hả.

Dạ Quân Tử giới thiệu năm gã hán tử cùng kéo dây :

– Nhị vị hiền đệ! Họ là Tô Châu ngũ kiếm, hảo hán đất Tứ Xuyên, con cùng một mẹ, mang họ Đồng. Năm người này ngưỡng mộ uy danh của hiền đệ nên nhờ lão phu tiến cử làm thuộc hạ. Hôm qua đến đây, nghe tin hiền đệ rơi xuống vực thẳm này, họ vô cùng thất vọng, định quay về cố quận. May mà Ngũ kiếm còn vương vấn mấy kỹ viện trong thành nên mai mới khởi hành.

Năm gã ngượng ngùng nhìn nhau rồi quỳ xuống. Tuổi họ sàn sàn nhau, từ khoảng ba mươi đến ba mươi lăm, dung mạo dữ dằn vì râu rậm, mắt ốc nhồi, mũi ưng, môi mỏng lét. Tuy nhiên, vầng trán thấp và khoảng cách giữa hai mắt khá xa đã nói lên rằng họ không được thông minh lắm.

Mắt mũi na na nhau nhưng chiều cao thì chênh lệch rất đều. Nghĩa là khi họ quỳ xuống cạnh nhau thì tạo thành một đường dốc rõ rệt. Người cao nhất thì hơn Nhương Thư, còn người thấp nhất thì chỉ đến vai Thúy Sơn. Nhưng gã lùn nhất lại là đại ca, gã nói rổn rảng :

– Mong công tử nhận năm anh em tại hạ làm thủ hạ! Chúng ta nguyện suốt đời trung thành, dẫu chết cũng chẳng thay lòng đổi dạ!

Gã kế bên buột miệng tiếp lời :

– Lương bổng không quan trọng, chỉ vài chục lượng cũng đủ!

Người thứ ba thêm vào :

– Thỉnh thoảng mong công tử ban cho chút đỉnh gửi về quê cho mấy mụ vợ và lũ trẻ!

Người thứ tư rụt rè :

– Còn khoản thanh lâu chỉ xin mỗi tháng một lần!

Người thứ năm là gã cao kều :

– Nếu lỡ chết thì xin chiếc quan tài bằng gỗ tốt!

Bạch Thúy Sơn chịu không nổi, phá lên cười sặc sụa, Nhượng Thư thì tủm tỉm nói :

– Được! Ta đồng ý!

Năm gã họ Đồng mừng rỡ dập đầu theo nhịp đếm của anh cả :

– Một, hai, ba,…, chín!

Nhương Thư cũng vái trả, lòng rất vui mừng vì có những thủ hạ cổ quái này. Gã thứ tư là Đồng Đại có chiều cao tương tự Nhương Thư nên mở tay nải đưa cho chàng mượn một chiếc áo. Gã cười hể hả :

– Bẩm công tử! đây là chiếc áo mới nhất của thuộc hạ đấy! Mong công tử giữ kỹ giùm cho!

Nhượng Thư quay sang kính cẩn hỏi họ Quách :

– Chẳng hay tình hình bá mẫu thế nào rồi?

Dạ Quân tử cười đáp :

– May mà gia mẫu đã hồi phục, giờ đây hoàn toàn khỏe mạnh!

Tám người xuống núi, quay ngựa trở lại thành Nam Dương. Đồng Đại và Đồng Nhị cưỡi chung một con, nhường một con cho Nhương Thư và Thúy Sơn. Vừa đi được một quãng ngắn, Thúy Sơn ranh mãnh nói :

– Để tạo niềm vui bất ngờ, phiền Quách đại ca cho bọn tiểu đệ mượn hai chiếc mặt nạ!

Dạ Quân Tử cười khà khà, trao cho họ Bạch và Nhương Thư, mỗi người một cái, Lão đắc ý bảo :

– Tần tiểu đệ! Cái của ngươi là do lão phu lột được từ mặt của gã Tiểu Thám Hoa Trần Thượng Bãng, một dâm tặc vùng phía Tây đất Tứ Xuyên. Bốn năm trước, lão phu tình cờ đi ngang vùng rừng núi Lạc Sơn, phát hiện gã nằm chết, liền lột lấy da mặt rồi mới chôn!

Thúy Sơn rùng mình sợ hãi!

– Thế cái của tiểu đệ thì sao?

Dạ Quân Tử cười ruồi :

– Cũng là của một kẻ đã chết! Nhưng ngươi đâu phải là đàn bà mà nhát gan thế nhỉ?

Có tật giật mình! Thúy Sơn vội mang vào ngay. Gã ngửa mặt nhìn Nhương Thư rồi khen :

– Té ra Tiểu Thám Hoa cũng là một gã đẹp trai đấy chứ!

Nhương Thư cười đáp :

– Còn ngươi thì rỗ chằng rỗ chịt trong mà phát khiếp!

Đoàn người tiến vào thành, đi thẳng đến Văn gia trang, hy vọng bọn Vô Ưu Cái vẫn còn ở đấy! Quả nhiên, có vài tên tiểu cái đang ngồi bắt rận cho nhau trước cửa trang, dưới bóng mát của một cây quế cổ thụ. Cạnh đấy, hai gã gia đinh áo xanh say mê đấu cờ. Dạ Quân Tử hắng giọng hỏi :

– Này tiểu huynh đệ! Chẳng hay Hầu bang chủ còn ở đây không?

Gã hán tử cụt tay chiếu ánh mắt nghi ngờ hỏi lại :

– Tôn giá là ai mà lại hỏi thăm tệ Bang chủ?

Họ Quách nghiêm giọng :

– Lão phu là Quách Tàn Bôi, bái huynh của Tần công tử, vừa từ Tứ Xuyên đến!

Gã cụt tay dường như có biết việc này, vội đứng lên cung kính nói :

– Thì ra là Quách đại gia! Mời chư vị đi theo tiểu nhân! Hai gã kia mê cờ chắc chẳng chịu đứng lên đâu!

Tám người xuống ngựa, giao cho đám tiểu cái rồi nhập trang. Trong tòa khách sảnh hình lục giác ở vườn hoa đang hiện diện đầy đủ những gương mặt thân yêu của Nhương Thư, chỉ thiếu bốn vị Chưởng môn Tãng đạo mà thôi!

Sắc diện bọn họ cực kỳ sầu héo, u ám, nhất là ba cô gái họ Điền. Giờ đây, mặt hoa hốc hác, mắt sưng vù vì than khóc. Gã hóa tử cụt tay vào trước để bẩm báo :

– Bẩm Bang chủ! Có bái huynh của Tần công tử là Quách đại gia xin đến chia buồn!

Vô Ưu Cái gật đầu :

– Mời lão ta vào đây!

Gã cụt tay trở ra, và bọn Nhượng Thư bước vào. Họ Tần hoan hỉ nhìn từng gương mặt thân yêu, nhận ra ai cũng khổ đau, kể cả hai gã Tào Ưng và Hoàng Nghi Tuyệt. Mặt họ đầy râu, mắt đỏ ngầu, đang uống cạn từng bát rượu đầy chẳng cần thức nhắm. Hầu bang chủ giới thiệu phe mình, và theo đúng lễ, ba ả họ Điền phải ra chào bái huynh của người chồng quá cố!

Vô Ưu Cái rầu rĩ nói :

– Quách lão đệ đến rất đúng lúc! Sáng mai bọn lão phu sẽ xuống vực thẳm tìm xác Nhương Thư và Thúy Sơn! Tuyết tan, nước chảy thành thác tất đáy vực sẽ không thiếu dưỡng khí!

Bất Trí thư sinh bỗng nghiêm giọng!

– Này Quách Tàn Bôi! Vì sao lão lại đưa những kẻ bại hoại như Tiểu Thám Hoa, Xú Diện Khuyển đến đây? Cả năm gã Tô Châu ngũ tặc kia cũng chẳng có tốt lành gì?

Cao Tường Toản kiến vãn như biển lại ở Tứ Xuyên nên đâu lạ gì những gương mặt mốc của giới Hắc đạo! Lúc này Nhương Thư mới biết năm gã họ Đồng kia không phải là Ngũ kiếm mà là Ngũ tặc, còn gương mặt rỗ của Thúy Sơn vốn là của gã Xú Diện Khuyển nào đấy! Quách Tàn Bôi chẳng hề bối rối, cười khanh khách đáp :

– Lão phu xuất thân Hắc đạo tất phải đồng hành với Hắc đạo, có gì là lạ?

Vô Ưu Cái cằn nhằn :

– Nhưng Tiểu Thám Hoa là dâm tặc, tuyệt đối chẳng thể chấp nhận được! Ngươi không đuổi gã ấy thì có chuyện đấy!

Quách Tàn Bôi xua tay :

– Hầu bang chủ lầm rồi! Chính cái gã dâm tặc này lại là truyền nhân duy nhất của Dạ Lang đại pháp sư. Gã ta sẽ dùng phép thuật hồi sinh cho Nhương Thư và Thúy Sơn!

Vô Ưu Cái giận giữ nạt :

– Cuồng ngôn! Ngươi tưởng bọn ta là con nít chãng?

Hoàng Nghi Tuyệt lạnh lùng lên tiếng :

– Lão hãy đi đi! Đừng để ta lỗi đạo với Nhương Thư vì đã giết lão!

Thúy Sơn nhận ra ánh mắt đầy hy vọng của ba cô gái họ Điền, liền khàn giọng bảo :

– Ba nàng muốn ở góa hay muốn thử một phen? Pháp thuật của bọn ta cao siêu nhất thiên hạ đấy!

Mã Lan không còn kềm chế được nữa, rời ghế bái Vô Ưu Cái và khóc ròng :

– Quách lão là nghĩa huynh của chuyết phu, lẽ nào lại dám lộng ngôn! Xin Bang chủ cho phép họ làm thử, biết đâu thành công thì sao?

Dạ Quân Tử cũng nói :

– Lão phu xin lấy đầu mình ra để đảm bảo!

Vô Ưu Cái thở dài :

– Thôi được! Các ngươi đã tin tưởng thì lão phu cũng không cản!

Thúy Sơn cười khanh khách nói thêm :

– Tốt lắm! Nhưng chư vị phải trả công chứ!

Mã Lan gạt lệ đáp :

– Giá cả không thành vấn đề!

Thúy Sơn gằn giọng :

– Nghĩa là nàng chấp nhận bất cứ giá nào!

Mã Lan gạt lệ :

– Đúng vậy!

Thúy Sơn tủm tỉm nói :

– Rẻ thôi! Chỉ cần nàng hôn gã Tiểu Thám Hoa kia một cái là xong!

Tào Ưng giận giữ gầm lên :

– Đồ đốn mạt! Ngươi muốn chết chãng?

Nhưng Bất Trí thư sinh lại gạt đi và bảo Mã Lan :

– Tức muội cứ việc làm theo lời của Xú Diện Khuyển!

Cả nhà kinh hãi, không ngờ lão hồ ly này lại xử sự quái đản đến mức khuyên em dâu thất tiết!

Mã Lan run rẩy, chẳng biết phải làm sao, nước mắt tuôn như suối!

Gã Tiểu Thám Hoa kia đã chủ động bước đến, khiến nàng sợ hãi lùi lại. Tên dâm tặc lên tiếng :

– Lan muội! Ta đã trở lại với các nàng!

Giọng nói trầm ấm, dịu dàng kia như tiếng sét giáng vào tâm thức Mã Lan và mọi người. Nàng tròn mắt nhìn ngơ ngác, và rú lên khi Tiểu Thám Hoa lột mặt nạ. Điền nhị tiểu thư lập tức xỉu đi, được Nhương Thư ôm trong vòng tay rắn chắc! Hai cô em cũng chạy ra, ôm chàng khóc lóc.

Nhưng bọn nam nhân thì reo hò như sấm dậy, nước mắt ràn dụa. Bất Trí thư sinh nạt :

– Thúy Sơn! Ngươi còn định trốn nữa sao?

Xú Diện Khuyển vuốt mặt, ngượng ngùng bảo :

– Nhãn lực của Cao huynh quả là đáng sợ!

Mã Lan đã hồi tỉnh, ngỡ ngàng vuốt ve gương mặt tình quân, tỉnh táo khi bị Nhượng Thư hôn lên má!

Nhượng Thư buông thê thiếp bước đến ôm các nam nhân. Họ vỗ lưng nhau bồm bộp, cười vang đến nỗi rung rinh cả những mảnh pha lê quanh vách.

Văn trang chủ nghe tin vui vội chạy đến mừng Nhương Thư và Thúy Sơn!

Đương nhiên lão cho dọn ngay tiểu yến để mọi người quây quần nghe kể về kỳ tích thoát chết của hai gã Tần, Bạch!

Ba ả họ Điền đã lôi Nhương Thư vào phòng tắm, chẳng chút thẹn thùng, ra sức kỳ cọ cho chàng. Nhương Thư động tình, hôn hít họ rất nồng nhiệt. Bạch Cúc nhìn chàng say đắm và bộc bạch :

– Nếu không bị mọi người ngãn cản thì bọn thiếp đã lao xuống vực chết theo tướng công rồi!

Nhương Thư mỉm cười :

– Ta biết! Nhưng cũng may là ba nàng không làm thế! Dưới vực chỉ có vài chục con cá, lấy gì mà ăn để chờ đến lúc Quách đại ca đến tế?

Mã Lan ấp úng :

– Bọn thiếp rất hối hận vì không sớm hầu hạ chãn gối cho tướng công, may ra có được giọt máu họ Tần mà an ủi đời góa bụa.

Nhương Thư gật gù :

– Cũng chưa muộn! Tối nay ta sẽ sang tìm nàng!

Uyển Xuân cười khúc khích :

– Phòng của chị em thiếp gần nhau đấy!

Họ đùa giỡn hỏi lâu nên khi ra đến thì cả nhà đã hiện diện, cơm rượu cũng sẵn sàng. Nhương Thư vừa ãn được hai chén đã buông đũa kể lể vì biết mọi người đang nóng ruột.

Vô Ưu Cái tấm tắc khen :

– Thân thể ngươi đúng là bằng thép nên không bị dập nát khi bị đập vào mấy chục tàn cây trên vách!

Bất Trí thư sinh thì hỏi kỹ :

– Tần hiền đệ! Chẳng hay những con cá đen bổ dưỡng dưới vực còn có đặc điểm gì nữa không?

Thúy Sơn làm cá nên rõ hơn :

– Nó có hình dạng của cá chép nhưng không vẩy, lưng đen tuyền mà bụng đỏ như son, đuôi vây có mấy sọc vàng óng!

Cao lão cau mày suy nghĩ, mỉm cười đắc ý và chẳng nói ra! Nhương Thư hỏi đến cục diện võ lâm. Vô Ưu Cái tư lự đáp :

– Trinh sát Cái bang báo về rằng lực lượng Chính Khí trang đã sát nhập vào Tứ Phạn Thiên cung! Và dường như cả Độc Biển Thước cũng có mặt ở Càn Sơn. Có khả nãng đối phương sẽ tập kích Hoa Sơn trước tiên!

Nhương Thư cau mày :

– Vì sao vậy?

Vô Ưu Cái đáp :

– Năm xưa, chính tiền nhiệm Chưởng môn Thần Y Tử, sư phụ của Ngọc Tâm Tử, đã là người vô hiệu hóa được chất kỳ độc của Tả Nho Quan nên lão mới bị khống chế. Hai là, vị trí núi Hoa Sơn cách xa huyện thành, không sợ quan quân đến tiếp ứng! Nội gián của chúng ta ở Càn Sơn cũng đã xác nhận ý đồ này!

Bất Trí thư sinh bàn rằng :

– Chắc đối phương chưa đánh Hoa Sơn ngay! Chúng ta cứ đến Ly Sơn điều tra lai lịch Nhương Thư, khi có biến thì đi hỗ trợ phái Hoa Sơn!

Cử tọa đều khen phải. Hăng hái nhất là ba ả họ Điền, làm dâu kẻ cướp chẳng vinh dự gì nên hy vọng gốc gác chồng mình sớm sáng tỏ. Nhưng Nhương Thư trầm ngâm hỏi :

– Hầu lão ca! Hạ lạc của Trác Thiên Lộc thế nào?

Họ Hầu kể :

– Vì nghe tin hền đệ đã bỏ mạng dưới vực sâu nên họ Trác chẳng còn phải trốn tránh, ngang nhiên xuất hiện ở Lạc Dương, phụ trách một Phân đà bí mật của Tứ Phạn Thiên cung! Nhờ có nội gián nên lão phu biết được việc này!

Nhương Thư cười nhạt, mắt lóe hào quang :

– Tốt lắm, sau khi đi Hoa Sơn, tiểu đệ sẽ đến Lạc Dương tìm lão ta!

Bất Trí thư sinh nghiêm giọng :

– Thực ra! Việc tiêu diệt Trác Thiên Lộc cần phải tiến hành sớm! Và nếu Độc Biển Thước biết hiền đệ còn sống sẽ bắt họ Trác tiết lộ Phật Đăng kiếm pháp. Khi lão đã nắm vững sở học Ngũ Đài sơn thì hiền đệ sẽ nguy đấy!

Nhương Thư nghe sống lưng lạnh toát, thở dài đáp :

– Đa tạ Cao lao huynh cảnh tỉnh! Sang mai đệ sẽ đi Lạc Dương!

Bất Trí thư sinh chợt hỏi :

– Hiền đệ và Thúy Sơn mang mặt nạ này từ lúc rời Sáp Vân Phong chứ? Nếu đúng thế thì rất tốt, và đây sẽ là đòn bất ngờ cho đối phương!

Quách Tàn Bôi đắc ý cướp lời nghĩa đệ :

– Phải đấy! Lão phu sẽ biến Nhương Thư thành một người hoàn toàn khác, làm cho tà ma phải điên đầu.

Tan tiệc, Nhương Thư gặp riêng Vô Ưu Cái để hỏi tin tức Bạch Ngọc Tiên Tử! Hầu bang chủ chớp mắt trấn an :

– Ngươi cứ yên tâm! Phân đà Sơn Tây báo về rằng Lâm trang chủ bị bệnh nên Đại Ngọc phải ở lại chăm sóc! Sau vụ Hoa Sơn chúng ta sẽ đến đấy thăm họ!

Nhương Thư là người đôn hậu, lại tuyệt đối tin tưởng Vô Ưu Cái nên không phát hiện ra ánh mắt của họ Hầu. Chàng an lòng quên đi mối lo về Bạch Ngọc Tiên Tử.

Trăm hoa đua nở trong vườn Văn gia trang, cảnh chiều xuân đẹp lạ lùng. Bọn người trẻ tuổi bày bàn trà ngoài hoa viên mà trò chuyện. Năm gã Tô Châu ngũ tặc rụt rè bước đến Đồng Đại nói ấp úng nhưng giọng vẫn oang oang như chuông bổ :

– Bẩm công tử! Mong người phát lương cho, bon thuộc hạ chẳng còn xu nào cả.

Điền Mã Lan là người giữ tiền nên lên tiếng :

– Thế chư vị định ấn định mức lương tháng là bao nhiêu?

Đồng Đại hạ giọng nhũn nhặn :

– Dạ bẩm phu nhân! Bọn thuộc hạ chẳng dám xin nhiều! Chỉ đủ những khoản đã trình bày với công tử thôi ạ!

Mã Lan ngơ ngác hỏi Nhương Thư, Thúy Sơn đã mau miệng đáp thay. Nghe kể xong cử tọa ôm bụng cười sặc sụa. Tào Ưng nói đùa :

– Thế năm lượng có đủ không?

Đồng Nhị nhăn nhó :

– Bẩm Tào công tử, năm lượng chỉ đủ cho khoảng vào thanh lâu rẻ tiền thôi ạ!

Nhương Thư vẫn xem Tào Ưng là bằng hữu nên bắt Ngũ tặc xưng hô là công tử, cũng như đối với Thúy Sơn, Nghi Tuyệt vậy!

Uyển nhi cười nắc nẻ :

– Các ngươi đã có vợ con mà mở miệng ra là nhắc đến kỹ viện, thật đáng xấu hổ!

Đồng Đại phổi bò nhất bọn gân cổ cãi :

– Tứ phu nhân không biết đấy thôi! Tài nghệ của các kỹ nữ hơn hẳn các mụ vợ ở nhà, khiến người đàn ông khoan khoái như lạc vào cõi tiên. Nếu không tin, phu nhân cứ hỏi ba vị công tử đây sẽ rõ!

Bạch Cúc rất nhạy cảm, máu ghen bốc lên ngùn ngụt, cắm móng tay vào hông Nhương Thư và đay nghiến :

– Có đúng như vậy không tướng công?

Nhương Thư không hề đau đớn, cười đáp :

– Ta có đến chốn ấy bao giờ đâu mà biết?

Song Thúy Sơn lại gật gù :

– Đồng Đại nói đúng đấy! Bản lãnh bọn kỹ nữ cao cường đến nỗi hầu bao của khách phong lưu đều lép kẹp, mỗi khi rời kỹ viện! Lợi hại nhất là các tiểu cô nương ở Bắc Kinh, mỗi đêm kiếm được cả ngàn lượng bạc.

Bạch Cúc trợn mắt trách móc :

– Ngươi hư hỏng đã đành, còn định lôi kéo cả tướng công của bọn ta xuống bùn nữa sao?

Thúy Sơn cười khanh khách :

– Tiểu đệ chưa nói hêt! Thực ra họ chỉ là hạng liễu rủ hoa tàn, thua xa ba nàng tiên họ Điền!

Bạch Cúc chưa nguôi nhưng cố nhịn vì sau lần Thúy Sơn tự sát chết theo Nhương Thư, các nàng vô cùng khâm phục và yêu mến gã!

Nàng lạnh lùng bảo Ngũ tặc :

– Tần gia sẽ trả cho các ngươi mỗi người trăm lượng, song từ nay cấm tuyệt không được nhắc đến thanh lâu!

Năm gã họ Đồng mừng rỡ vái dài, lui ra. Chúng nói nhỏ với nhau :

– Tần công tử thật là xui xẻo, lấy được ba ả La Sát, chẳng được tự do như anh em mình!

Tối hôm ấy, Nhương Thư sang phòng Thúy Sơn, thấy gã đang đọc sách, liền ngồi vào bàn, bộc bạch tâm sự :

– Sơn đệ! Ta rất xấu hổ mà thú nhận rằng dục tính trong người rất vượng, không thể cầm lòng trước ba chị em họ Điền! Nhưng ta lại ngại ngùng, không dám đến gần gũi họ vì chưa có lễ nghi hôn phối!

Thúy Sơn mỉm cười nhưng ánh mắt thoáng buồn :

– Có lẽ là do tác dụng của loài Hắc ngư dưới đáy vực! Nếu đại ca cố kiềm chế e sẽ có hại, chi bằng cứ thuận theo duyên mà hành động. Chúng ta là khách giang hồ, sống chết mong manh hơi đâu mà giữ lễ nghĩa của đám hủ nho!

Nhương Thư thấy lòng nhẹ nhõm, vui vẻ bảo :

– Ta quả là có diễm phúc khi có được đứa em chí tình như hiền đệ!

Chàng đi rồi Thúy Sơn khóa chặt cửa thở than :

– Tần đại ca quá trung hậu nên hơi ngốc! Chẳng lẽ ta phải chịu mãi cảnh oái ăm này!

Gã thẫn thờ bước đến giường, thay áo để đi ngủ. Bất giác Thúy Sơn lõa thể hoàn toàn, để lộ thân hình thon dài, sãn chắc. Trên giường ngủ mọi bộ phận đều đẹp, chỉ trừ đôi vú! Thúy Sơn vuốt ve bộ ngực lép, nước mắt chảy dài trên gò má trắng mịn. Chính vì khuyết điểm này mà Thúy Sơn chôn chặt mối tương tư, dù đã trao thân cho Nhương Thư.

Gã nhớ đến ba bộ ngực đầy đặn, kiêu hãnh của mấy ả họ Điền mà lòng tủi thân, vai gầy run bần bật. Và cảm giác mãnh liệt của những trận ân ái mê muội dưới đáy vực hiện về làm da thịt Thúy Sơn xao xuyến. Gã khát khao được kề cận Nhương Thư ngay lúc này, dâng hiến cho chàng và nhận lấy khoái cảm ngút ngàn. Có tiếng chân người nện trên hành lang phía trước. Thúy Sơn sợ hãi, mặc nhanh áo ngủ rồi lên giường.

Phần Nhương Thư, được sự khuyến khích của nghĩa đệ, mạnh dạn đến gõ cửa phòng Mã Lan. Điền nhị tiểu thư mở cửa, e lệ mời chàng vào. Tất nhiên chẳng thể lôi nhau lên giường ngay, nàng ngượng ngùng rót trà, cùng chàng nhấp nháp.

Mã Lan hiền lành, nhu mì nhất nhà và mang nét đẹp não nùng, quyến rũ. Ngọc Trâm rực rỡ nhưng nhiều nam tính nên kém phần yểu điệu.

Đêm nay, Mã Lan xõa tóc, mặc áo ngủ bằng the mỏng màu hồng, yếm đào bó sát đôi gò bồng đảo nở nang. Nàng thẹn thùng cúi mặt vì biết tình lang đang nhìn mình đắm đuối. Nhương Thư vốn vụng về trong ngôn ngữ, chẳng biết mở lời thế nào, ngồi im một lúc rồi nói :

– Thôi ta về phòng đây!

Mã Lan mỉm cười, rủa thầm đức ông chồng khờ khạo, chủ động rời ghế, ngồi lên lòng chàng mà thủ thỉ :

– Ai cho phép tướng công về?

Mùi hương da thịt cộng với chút tinh dầu hoa lan khiến Nhương Thư ngây ngất, cúi xuống hôn lên má nàng, rồi bồng lên, đặt xuống giường. Xiêm áo rơi xuống sàn, và thân hình tuyệt đẹp của Mã Lan làm bỏng mắt Nhương Thư. Chàng đã có kinh nghiệm với Bạch Ngọc Tiên Tử, nên thủ pháp thuần thục, điêu luyện, khiến da thịt ngọc ngà kia run rẩy, gọi mời.

Nhương Thư nhẹ nhàng đưa ái thê lên đỉnh vu sơn, bồng bềnh mãi trên sóng tình dạt dào, nhấp nhô. Mã Lan rên xiết đến hiệp thứ ba thì đình chiến, dù Nhương Thư vẫn còn háo hức. Chàng ngượng ngùng biện bạch :

– Ta vốn chẳng phải kẻ háo sắc, nhưng từ ngày ăn mấy chục con Hắc ngư dưới đáy vực, không còn dữ được cái tâm thanh tịnh nữa! Mong Lan muội lượng thứ!

Mã Lan đưa bàn tay búp mãng bịt miệng chàng, tình tứ nói :

– Tướng công nồng nhiệt, dũng mãnh là đại phúc cho bọn thê thiếp, nào có gì đáng trách. Chàng có đến ba vợ chứ nào phải một! Sao chàng không sang an ủi Tam muội và Tứ muội?

Nhương Thư hổ thẹn :

– Ta ngượng lắm!

Mã Lan hăng hái khoác áo ngủ, mặc y phục cho Nhương Thư, dẫn chàng sang gõ cửa phòng Bạch Cúc. Cửa vừa mở, nàng đã xô Nhương Thư vào rồi bỏ đi!

Hành động tốt hơn lời nói, Nhương Thư bồng ngay nữ nhân lên giường. Té ra Bạch Cúc nồng nàn hơn hẳn Mã Lan, lúc đầu còn ngượng ngùng nhưng sau đó chủ động vuốt ve Nhương Thư, đem lại nhiều lạc thú. Tính nàng thẳng thắn, cương trực nên không rụt rè như chị gái.

Nhương Thư cười hỏi :

– Nàng học ở đâu ra những trò tuyệt diệu này?

Bạch Cúc đỏ mặt, hờn dỗi đáp :

– Thiếp chỉ muốn chứng minh cho tướng công biết vợ nhà cũng biết chiều chuộng chồng chẳng kém đám kỹ nữ lầu xanh. Tình thư bán khắp nơi, ai mà chẳng học được!

Nhương Thư hài lòng, vuốt ve bờ mông tròn trịa, sãn chắc của nàng nữ hiệp và nói :

– Có được những người vợ như các nàng, ta thề suốt đời không bước chân vào chốn ây!

Bạch Cúc hân hoan trườn lên hôn chàng rồi hỏi :

– Tướng công còn đủ sức sang phòng tứ muội không?

Nhương Thư nheo mắt gật đầu! Gần sáng chàng mới rời Uyển Xuân, sảng khoái trở về phòng, ngủ vùi đến giờ Thân thì bị đánh thức để ãn sáng rồi lên đường.

Sáng ngày sau, có hai cỗ xe song mã mui kín, được hộ tống bởi chín kỵ sĩ đội nón rộng vành, vào thành Lạc Dương. Đoàn nhân mã đi thẳng vào phòng sau cùng của Hà Nam đệ nhất lữ điếm, nơi dành cho những quý khách ưa thích yên tĩnh và bí mật. Khu vực này được ngãn cách với phần còn lại bằng một hàng rào Đông Thanh rậm rạp, luôn xanh tốt.

Chủ nhân lữ điếm đã được báo trước nên chờ sẵn ở đây để đón chào khách. Hai cỗ xe mở cửa, mỗi cỗ ba người trước nam sau nữ gồm ba ả họ Điền và Vô Ưu Cái, Bất Trí thư sinh, Dạ Quân Tử!

Điếm chủ kính cẩn vòng tay thi lễ :

– Tiểu đệ mừng Hầu lão ca giá lâm!

Lão điếm chủ thấp bé ấy có tên là Phàm Nghĩa Thống, bái đệ của Bang chủ Cái bang. Một nửa vốn liếng của cơ sở kinh doanh này cũng là của Cái bang, tất nhiên, người ngoài chẳng phép biết! Hầu Mộ Thiên giới thiệu bọn Nhương Thư với họ Phàm. Chào hỏi xong, Phàm lão đưa mọi người đến phòng.

Tô Châu ngũ tặc tròn mắt xuýt xoa trước những cãn phòng trang trí hoa lệ, sạch sẽ đến mức không còn một hạt bụi. Khu phòng trọ thượng hạng này có cả sảnh ãn và tiếp khách riêng, hoàn toàn biệt lập. Cơm nước sẽ được bưng từ nhà bếp của lữ điếm xuống! Còn khung cảnh thì tuyệt đẹp vì chung quanh vườn hoa nhỏ ngạt ngào hương sắc của những loài hoa nở theo mùa!

Tường sau có cánh cửa, thông với một căn nhà bên ngoài. Do vậy, việc xuất nhập hoàn toàn được giữ kín! Bọn Khất Cái đã đi bằng lối ấy vào liên lạc, báo cáo với Bang chủ những tin tức về Phân đàn bí mật của Tứ Phạn Thiên cung ở Lạc Dương. Chiều xuống mọi người quây quần bên bàn tiệc thảo luận việc tấn công sào huyệt đối phương, tiêu diệt Trác Thiên Lộc!

Họ đã biết ổ cướp kia được ngụy trang thành một xưởng làm nhang trên phố Bạch Mã. Con đường này có chùa Bạch Mã tự, ngôi chùa cổ kính nhất Trung Hoa, nên mang tên ấy!

Vô Ưu Cái trải sơ đồ vị trí nhà cửa của xưởng nhang lên bàn, để Bất Trí thư sinh hoạch định chiến thuật tấn công!

Vô Hình Chi độc của Thiên cung cực kỳ lợi hại nên trừ Nhương Thư ra, những người còn lại sẽ phải bịt mặt bằng ba lớp, gồm hai lớp vải và một lớp bông tẩm thuốc ở giữa. Không phải là thuốc giải độc mà là một loại bột than có tác dụng hấp thụ, ngãn cản phấn độc đi vào phổi. Tuy hơi khó chịu nhưng đây là biện pháp hữu hiệu nhất!

Thủ hạ Trác Thiên Lộc đông đến bốn mươi tên nên phe Nhương Thư phải tận dụng hết quân số. Nghĩa là cả ba nữ nhân họ Điền cũng được tham gia. Họ vô cùng hân hoan vì đây là lần đầu tiên được thi thố sở học sau bao năm rèn luyện Tích Lịch kiếm pháp!

Tổng đàn Cái bang cũng nằm ở Lạc Dương nên các cao thủ hạng nhất của bang hội này sẽ khép kín vòng ngoài, tuyệt đối không để Trác Thiên Lộc đào thoát!

Đầu canh ba thì xưởng nhang Hương Ký đã bị vây chặt. Nhương Thư, Nghi Tuyệt, Thúy Sơn, Tào Ưng nhảy qua tường rào tiến vào tòa nhà hai tầng ở giữa vườn hoa.

Thanh kiếm trong tay Nhương Thư không có sọc đỏ nhưng lại chính là thanh Huyết kiếm. Nó đã rơi theo chàng xuống đáy vực, bị tuyết lở chôn vùi, đến khi tuyết tan mới lộ ra!

Thiết Kình Ngư Tào Ưng đã mài sạch hai đường chỉ máu trên bản kiếm để Nhượng Thư sử dụng. Tuy không sắc bén như thần binh thời Xuân Thu, song Huyết kiếm nước thép rất tốt. Hồ Linh Cấu là chuyên gia giết người nên vũ khí chẳng thể nào dở được!

Bọn Nhương Thư đều mặc Hắc Y, mặt bịt kín, kể cả đầu tóc. Đêm nay sẽ không một tên đệ tử Thiên cung nào được quyền sống sót để tiết lộ việc Nhương Thư và Thúy Sơn hồi sinh! Phần phía trước cơ ngơi này là ba dãy nhà dài vây lấy sân gạch, xây theo lối Tam Hợp Thiện, chính là nơi sản xuất nhang, và cũng là chỗ ngủ của bọn đệ tử Thiên cung. Còn tòa lâu các hai tầng ở phía sau là nơi cư trú của Phân đàn chủ Trác Thiên Lộc và mấy ả tỳ thiếp.

Họ Trác phá giới chẳng phải để tiếp tục ãn chay mà là để tận hưởng lạc thú trần gian.

Sự có mặt của lão trong hàng ngũ Tứ Phạn Thiên cung đã chứng tỏ Độc Biển Thước cũng thu phục xong Báo Ứng hội đất Thiểm Tây. Sự bành trướng thần tốc của Tả Nho Quan đã khiến Vô Ưu Cái vô cùng lo ngại!

Tuy Hầu Mộ Thiên mang danh Vô Ưu mà thực ra lại là người lao tâm khổ trí gánh vác chuyện võ lâm. Mặt lão luôn tươi cười nhưng trong lòng nặng trĩu ưu phiền. Khi có người thắc mắc về hai chữ Vô Ưu thì lão giải thích :

– Lão phu suốt đời hành sự thận trọng, đúng như câu “Cẩn tắc vô ưu” nên mới có danh hiệu ấy!

Trở lại với cuộc xâm nhập, ta sẽ thấy bọn Nhương Thư không đi chung mà cách nhau vài trượng, dàn hàng ngang tiến lên. Lý do là vì mé tường sau có bốn tên kiếm thủ canh giữ. Xuân về cây cối đâm chồi nảy lộc, cành lá xum xue, nên bọn Nhương Thư có thể nhờ những bụi cây, chậu hoa che chở mà áp sát mục tiêu.

Bởi không biết sào huyệt bị lộ nên việc canh phòng chẳng nghiêm mật, tinh thần cảnh giác cũng lõi lỏng. Đêm mùa xuân ở vùng Hoa Bắc rất lạnh, bốn gã kiếm thủ kia co ro trong áo choàng lông, đi qua đi lại những quãng ngắn cho ấm người.

Bọn Nhương Thư nhất tề xuất thủ, từ sau chỗ ẩn nấp nhảy xổ đến, đao kiếm tìm cần cổ nạn nhân mà chặt. Kẻ mất đầu thường chết lặng lẽ, thanh thản, khồng hề lên tiếng oán trách bao giờ! Bốn người lập tức áp sát đại Lâu, tung mình lên lan can lầu, chia nhau trấn giữ bốn mặt.

Tầng trên của tòa lâu các trổ cửa chính tứ phương, và khá nhiều cửa sổ. Dĩ nhiên, giờ đây tất cả đều khép kín, cài then cẩn thận. Phần trước là thư phòng, phần sau bố trí vài phòng ngủ và nhà vệ sinh. Trong lúc ấy, lực lượng do Vô Ưu Cái thống lĩnh đã tràn ngập vườn hoa, phía sau đại Lâu, chỉ chờ động tĩnh của bọn Nhương Thư là khởi sự. Nhưng Nhương Thư vẫn chưa ra tay, chàng nhìn qua khe cửa nhận ra kẻ thù đang ngồi ãn cháo đêm, bên cạnh có hai nữ nhân tuổi đôi mươi nhan sắc mặn mà, phong vận lẳng lơ, chỉ khoát hờ một mảnh áo ngủ bằng the mỏng. Cạnh đấy có chậu than hồng đỏ rực nên họ không sợ thịt da lạnh lẽo. Một ả tình tứ nói :

– Trác lão gia ãn nhanh lên đừng bỏ phí đêm xuân đáng giá ngàn vàng! Thủy Lão rất sủng ái lão gia nên mới ban chị em thiếp cho người đấy!

Trác Thiên Lộc húp nốt muỗng cháo cuối cùng, cười nhạt :

– Âu Dương Lãng đã chán chê hai nàng nên mới nhường cho ta, nào có tốt lành gì! Chẳng qua y muốn học Phật Đăng kiếm pháp nên mới trọng dụng ta đấy thôi. Thần Quang chưởng pháp tuy lợi hại nhưng chắc gì hơn được kiếm pháp thượng thừa của Phật môn? Nếu công lực lão phu được tròn hoa giáp thì ngay cả lão Tả Nho Quan kia cũng chẳng đáng sợ.

Hai nữ nhân không hề giận, tò mò hỏi :

– Thực thế ý? Sao giang hồ vẫn truyền tụng Thần Quang chân nhân lợi hại hơn Phật Đăng Thượng Nhân!

Trác Thiên Lộc lộ vẻ đắc ý :

– Chẳng qua tiên sư là người khiêm tốn, chưa bao giờ để lộ bản lãnh chân chính của mình. Thực ra, với công lực tròn hoa giáp thì luyện Nhiên Đăng thần công có thể tạo ra luồng kiếm khí nơi mũi kiếm, thừa sức xé tan chưởng kình của Thần Quang. Nay Tần Nhương Thư đã chết, lão phu là người duy nhất sở đắc Phật học của Phật Đăng Thượng Nhân, nên Thanh Linh Thủy Lão Âu Dương Lăng mới hết lòng o bế! Gã là người có dã tâm lớn, chẳng chịu làm nô lệ cho Độc Biển Thước, trước sau gì cũng phản lại. Do vậy, gã rất cần lão phu!

Ả thứ hai lên tiếng :

– Thế Trác lão gia đã truyền tuyệt học cho Cung chủ chưa?

Thiên Lộc cười dâm đãng :

– Chưa! Lão phu ra điều kiện rằng Tứ Phạn Thiên cung phải bắt được ba ả họ Điền, giao cho lão phu mà đổi lấy võ công! Năm xưa lão phu dâm sát vợ của Tần Tử Chính, giờ đến lượt con dâu của lão ta, thế mới thỏa lòng thù hận!

Nhương Thư chưa nổi giận mà bên kia Hoàng Nghi Tuyệt và Tào Ưng đã đạp bung cửa xông vào.

Dĩ nhiên hai gã Hoàng, Tào tấn công liền, một đao một kiếm chụp lấy mục tiêu, Trác Thiên Lộc phản ứng cực kỳ thần tốc, vung chân hất chiếc bàn cản đường Tào Ưng, tay thì xô một ả tỳ thiếp vào lưỡi đao của Nghi Tuyệt, sau đó lão lướt nhanh về hậu sảnh. Nhưng Thúy Sơn đã phá cửa sau vào đến nơi múa kiếm uy hiếp. Trác Thiên Lộc nghe kiếm kình vo vo không dám dùng nhục chưởng tiếp chiêu, đề khí bốc lên cao, định phá ngói đào tẩu. Song Nhương Thư đã có mặt, bay vút theo, xuất chiêu “Diệm Sơn Phún Hỏa”, trường kiếm hóa thành chiếc tán lung linh ngàn đốm lửa, chụp lấy thân dưới họ Trác. Lão ác tặc chưa kịp chạm nóc thì nghe hai chân đau đớn khủng khiếp. Lão rú lên thảm khốc, rơi xuống sàn lầu, ngơ ngác nhìn đôi chân cụt đến đầu gối. Nhươn Thư lột nhanh mặt nạ, lạnh lùng nói :

– Trác Thiên Lộc! Lão nhận ra ta chứ?

Họ Trác kinh hoàng như gặp quỷ, lắp bắp nói :

– Ngươi… chết rồi cơ mà?

Nhương Thư gật đầu và bất ngờ vung kiếm đâm thủng tim kẻ thù. Nghĩ tình đồng môn, Nhương Thư đã giúp lão chết êm thắm, không kéo dài cảnh đau đớn.

Lúc này, bọn Vô Ưu Cái ở dưới đang ra sức tàn sát bọn đệ tử Thiên cung, tiếng rên la,quát tháo vang trời. Nhương Thư vội đốc thúc ba người kia xuống đất trợ chiến. Phần chàng lục soát thi thể và phòng ngủ Trác Thiên Lộc. Chàng sợ lão viết lại khẩu quyết Nhiên Đăng tâm pháp và Phật Đăng kiếm pháp.

Quả nhiên, khi phá tủ gỗ trong ngọa phòng, chàng tìm thấy một quyển sách chép tay, tựa là Phật Đăng bí kíp. Sau khi xem sơ qua, chàng bỏ vào ngực áo, tiện tay sách luôn tay nải nhỏ cùng chỗ vì chẳng có thời gian mở xem.

Hai ả tỳ thiếp đã bị Nghi Tuyệt và Tào Ưng giết chết, chẳng còn ai làm nhân chứng nữa. Nhương Thư yên tâm buộc lại khãn che mặt, tung mình xuống tham gia cuộc chiến! Chàng vừa ra đòn vừa quan sát trận địa, lo ngại cho ba ái thê. Ba con cọp cái này chẳng hề có chút đỉnh kinh nghiệm giao đấu, e rằng sẽ sơ xuất. Song chỉ lát sau chàng nhận ra kiếm pháp của họ rất lợi hại, chẳng thua kém chị cả là Hổ Hồng Nhan.

Thì ra, dẫu là tỷ muội, các nàng cũng có dạ ganh đua, âm thầm khổ luyện. Ngọc Trâm thường xuất trang đến các cơ sở kinh doanh của nhà họ Điền ở Sơn Đông và các phủ lân cận, va chạm nhiều nên nổi danh. Còn ba cô em lo việc trong nhà, lại có dư thời gian để luyện tập. Nghĩ là nếu có dịp chị em đấu đá thì chưa chắc mèo nào ãn mỉu nào!

Nhương Thư an tâm hơn khi thấy Tào Ưng, Nghi Tuyệt và Thúy Sơn luôn theo sát ba nàng để đề phòng bất trắc.

Chàng mỉm cười hài lòng vì bản lãnh Tô Châu ngũ tặc cũng khá cao cường. Năm gã họ Đồng thi triển một kiếm pháp là lạ, có những đòn đánh bằng cả hai tay tương tự đao pháp. Lợi hại nhất chính là Đồng lão đại, rồi nhị vì họ thấp lùn, thi thố được những chiêu độc đáo ôm kiếm lãn vào hạ bàn đối phương!

Có thể pho kiếm của nhà họ Đồng liên quan đến Địa Đường đao pháp đã thất truyền. Nhờ lực lượng hùng mạnh và yêu tố bất ngờ nên phe Nhương Thư đã kết liễu trận chiến rất nhanh chóng, giết sạch bốn chục gã môn đồ Tứ Phạn Thiên cung. Họ rút đi trước khi quan quân trong thành kéo đến. Do không có khói lửa nên dân chung quanh chẳng tội gì báo cho mệt xác, bởi thế nha môn cũng châm chạp làm theo!

Về đến lữ điếm, toàn khách dạ hành lãn ra ngủ vùi, cuối giờ Thìn mói mò dậy. Sau bữa điểm tâm, Nhương Thư trở lại phòng, mở tay nải ra xem. Chàng hổ thẹn khi thấy xấp ngân phiếu trị giá đến bốn ngàn lượng vàng, và một số châu báu khá lớn.

Nhương Thư quen giữ giới nên không thể chiếm đoạt tài sản của người khác, dẫu đó là kẻ thù. Chàng đang phân vân thì Thúy Sơn bước vào. Nghe chàng kể lể nỗi lòng, gã cười bảo :

– Đại ca đã không giới sát thì còn lưu ý gì đến bốn giới kia nữa?

Nhương Thư cười buồn :

– Giết người là vì bất khả kháng, còn trộm cắp thì không thể biện minh được!

Thúy Sơn nghiêm giọng :

– Trác Thiên Lộc rời Ngũ Đài sơn với vài bộ tãng phục mà bây giờ sở hữu hàng vạn lượng vàng, vậy thì đây chính là của phi nghĩa do lão cướp đoạt của ai đó! Đại ca vô tình lấy được, cứ đem bố thí cho kẻ bần cùng là xong!

Và gã tủm tỉm cười nói tiếp :

– Kẻ nghèo nhất chính là đại ca đấy! Nhà cửa không có, vợ lại đông, sau này lấy gì mà nuôi con?

Nhương Thư phì cười :

– Ngươi đúng là kẻ xảo quyệt, mồm mép trơn như bôi mỡ. Thực ra Sơn đệ còn nghèo hơn ta vì đến vợ cũng chẳng có! Bởi vậy, ta tặng hết cho ngươi là phải đạo.

Nói xong, chàng nhét tay nải vào tay gã! Thúy Sơn cười bảo :

– Đại ca định trút hết tội lỗi lên đầu tiểu đệ đấy sao? Thôi được, xem như tiểu đệ giữ giùm!

Gã thản nhiên mang số của cải ấy về phòng!

Cuối tháng hai, bọn Nhương Thư đã có mặt ở huyện thành Lâm Đồng, dưới chân núi Ly Sơn!

Ngọn núi xinh đẹp này cách thành Trường An hai chục dặm về hướng Đông nam. Ly Sơn và Phong Hỏa đài là hai thắng cảnh nổi tiếng của đất Lâm Đồng. Nhưng do cội rễ trong lịch sử nên được xem là thuộc về đất Trường An.

Phong Hỏa đài được nhà Chu xây dựng để đốt lửa triệu tập chư hầu đến cứu khi có giặc đến đánh. Tại nơi đây, U Vương đã vì Bao Tự mà phóng hỏa gọi tiếp viện, để mỹ nhân cười vào những gương mặt ngơ ngác vì bị lừa! Dĩ nhiên sau này U Vương đã mất nước!

Còn Ly Sơn nổi tiếng nhờ người đẹp thứ hai Dương Quý Phi! Năm bảy trăm bốn mươi bảy, Đường Huyền Tông Lý Long Cơ đã cho xây Hoa Thanh cung ở Ly Sơn để cùng Dương Quý Phi đùa giỡn trong làn nước ấm áp của Hoa Thanh Trì. Ao nước này thông với dòng suối nước nóng lừng danh của Ly Sơn.

Bọn Nhương Thư đến đây chẳng phải để du ngoạn. Trước tiên, họ tìm đến huyện đường Lâm Đồng, xỉa ra mười lượng vàng để bọn thư lại cung cấp tin tức về nhà họ Tần. Quả đúng là trong sổ có ghi nhận việc Tần gia sinh đôi, người anh là Tần Tử Trung, em là Tần Tử Chính. Vị trí của Tần gia trang nằm trong khu rừng mai, trên sườn Đông bắc núi Ly Sơn.

Đoàn người mừng rỡ đi đến đấy, mủi lòng khi thấy nhà cửa điêu tàn, cỏ cây mọc đầy. Họ dùng đao kiếm chặt phá các bụi rậm, cuối cùng tìm thấy ngôi mộ đã sụp lở, bia chỉ là mảnh gỗ đã mục nát gần hết, may mà còn sót lại một chữ Trung.

Sau khi thắp nhang, Bất Trí thư sinh ra lệnh quật mộ. Do quan tài đóng vội bằng những mảnh ván tạp, không khít với nhau và chẳng được sơn phết, hoặc trét nhựa cây, nên xương cốt tan gần hết, chỉ tóc và rãng còn nguyên vẹn. Ngoài ra, trong mộ còn một hũ sành nhỏ, miệng nắp được khằn cẩn thận.

Cao lão dùng đũa gắp hai hàm rãng bỏ vào túi lụa, bảo Nhương Thư mở hũ sành. Quả nhiên, trong hũ có một tấm bản đồ thuộc da dê thuộc. Bọn Nhương Thư xúm lại xem xét, ngạc nhiên khi thấy những nét vẽ trong biểu thị một dãy núi có bốn đỉnh, chắc chắn chẳng phải Ngũ Hành sơn.

Điều lạ thứ hai là dãy núi ấy nằm theo hương đông Tây, trong khi Thái Hằng sơn tức núi Ngũ Hành chạy từ Bắc xuống Nam. Có một chấm nhỏ trên lưng chừng ngọn núi thứ hai, tính từ Đông sang. Phần dưới họa đồ ghi bốn con số: Tam, Thất,Tứ, Cửu và dọc mé hữu là hai câu thơ :

Thần Quang phong cốt lăng tăng thậm

Thử địa trùy tri hữu địa thiên

Dịch thơ :

Thần Quang cốt cách ngang tàng quá

Đất ấy ai bay có địa tiên!

Bất Trí thư sinh nhăn vầng trán rộng, suy nghĩ rất lâu mới phân tích :

– Hai câu thơ có thể hiểu rằng Thần Quang chân nhân đã thành tiên, tức tọa hóa ở dãy núi vẽ trong bản đồ. Tuy nhiên, chúng ta lại biết rõ Chân nhân chết và để lại tuyêt học trong sơn cốc dưới chân núi Mộc Sơn! Vậy thì, ý nghĩa câu thơ đã đổi, tức ám chỉ một nhân vật khác, cùng thời với Thần Quang chân nhân. Người này có võ học cao hơn Chân nhân nhưng không hề xuất thế dương danh, khi sắp chết, ông ta mới vẽ lại họa đồ, trao tặng tuyệt học cho kẻ hậu sinh hữu duyên!

Mọi người đều khâm phục kiến giải cao minh, chí lư của Cao Trường Toản, song Vô Ưu Cái lại cau mày :

– Lão phu thuộc làu sử sách võ lâm mà không nhớ ai là người có thể giỏi hơn Thần Quang chân nhân! Quách lão đệ có biết không?

Dạ Quân tử cười ruồi :

– Bang chủ và Cao lão không biết thì làm sao lão phu biết được?

Bỗng Đồng Tam nói với Đồng Nhị :

– Nhị ca có nhớ câu chuyện mà nội tổ thường kể cho chúng ta nghe hay không?

Đồng Nhị thấy em nháy mắt, ra hiệu, liền hớn hở đáp :

– Nhớ chứ! Ông nội kể rằng họ Đồng nhà ta đã từng đánh bại Thần Quang chân nhân Công Tôn Khuê, nhưng vì khiêm tốn nên chẳng nói ra!

Đồng Đại phụ họa :

– Phải đây! Cụ cố nhà ta văn võ toàn tài, làm đến chức Ngự sử.

Bọn Nhương Thư biết chúng khoác lác vì cho rằng chẳng ai kiểm chứng được, liền tủm tỉm cười. Điền Uyển Xuân tinh quái hỏi :

– Thế lệnh tổ làm quan vào thời nào, Đường hay Hán?

Đồng Nhị đắc ý đáp :

– Tất nhiên là đời Đường rồi! Nghe nói gia Tổ cũng chính là người dẹp phản loạn An Lộc Sơn đấy!

Đến nước này thì chẳng còn ai chịu được nữa, ôm bụng cười sặc sụa, Quách Tàn Bôi mắng ngay :

– Nói khoác cũng phải có căn, ngu ngốc như anh em ngươi mà cũng học đòi nói láo hay sao? Từ thời Đường Huyền Tông đến nay đã bảy trăm năm, còn Thần Quang chân nhân mới chết độ sáu chục năm thôi!

Đồng Đại cười hì hì :

– Bọn tiểu đệ nhớ lộn vị cao tăng tổ khảo mấy chục đời! Còn ông cố thì quả đúng là người cùng thời với Công Tôn Khuê!

Uyển Xuân tức ói máu, hỏi với giọng mỉa mai :

– Thế lệnh tổ tướng mạo giống ai trong năm người các ngươi?

Đỗng Ngũ vỗ ngực :

– Tất nhiên gia tổ phụ cao lớn, oai phong như thuộc hạ chứ đâu thể nào lùn xủn được!

Đồng Đại bị chạm tự ái, nhảy đổng lên chửi :

– Mả cha ngươi! Lùn thì có gì xấu! Ngươi cao mà ốm như cây tre miễu, oai phong với ai?

Nhương Thư bỗng vỗ đùi nói lớn :

– Tại hạ nhớ ra rồi!

Thấy người chung quanh giật mình, chàng mỉm cười hạ giọng :

– Năm mười hai tuổi, tại hạ từng nghe tiên sư kể về Thần Quang chân nhân, và người nhận xét rằng Công Tôn tiền bối còn kém một vị phong trần dị nhân là Sấu Tiên Vương Hàn Lân! Họ Vương là một đạo sĩ, người gầy như que củi, từng dùng một thanh kiếm tre đả bại Thần Quang! Chính vì thế mà Công Tôn Khuê qui ẩn, lo việc tu tiên, không màng đến danh lợi nữa!

Bất Trí thư sinh gật gù :

– Sấu Tiên thì lão phu cũng nghe danh, nhưng không ngờ ông ta lại giỏi hơn Thần Quang chân nhân!

Năm gã họ Đồng bị lật tẩy, hổ thẹn đứng lên, giả đò siêng năng lấp lại lỗ huyệt!

Tào Ưng mừng rỡ nói :

– Hay lắm! Nhương Thư mà học được vài chiêu của Sấu Tiên thì đâu còn phải sợ Độc Biển Thước nữa?

Vô Ưu Cái thở dài :

– Trung Hoa có đến hơn trăm dãy núi bốn đỉnh, biết dãy nào mà tìm?

Nhương Thư vốn tôn sùng sư phụ cho rằng Phật Đăng kiếm pháp là đệ nhất, không ai hơn được, cho nên chẳng tha thiết với tuyệt học của Sấu Tiên. Chàng nói qua chuyện khác :

– Hàm rãng trên của người chết có hai chiếc rãng khểnh, khác với tiên phụ. Nay chỉ cần xác nhận Tần Tử Chính hay Tần Tử Trung có rãng khểnh là sự việc sẽ sáng tỏ!

Mọi người tán thành, xuống núi bủa đi hỏi thăm, đến chiều thì đã xác định được lai lịch của người chết. Tất cả những người cư trú lâu năm ở Ly Sơn, và quen biết Tần Tử Trung đều khẳng định ông có hàm rãng rất đều và đẹp, trong khi Tử Chính đúng là có hai chiếc rãng khểnh hàm trên!

Hôm sau, bọn Nhương Thư tiến hành việc xây mộ cho Tử Chính và nhờ nha môn lập vãn án về việc này! Nhương Thư được cấp thẻ đinh mới, tên cha là Tần Tử Trung! Họ lưu lại Lâm đồng ba ngày, thường xuyên có mặt ở Ly Sơn để ngoạn cảnh và trông coi việc xây mộ!

Trong thời gian này, Nhương Thư đã gặp một bằng hữu của cha mình. Hà lão gia cười bảo rằng :

– Tử Trung văn võ toàn tài, từ thuở thanh thiếu đã ngưỡng mộ vị danh tướng Điền Nhương Thư của nước Tề thời Chiến Quốc, nên đã đặt tên cho ngươi cái tên ấy!

Uyển Xuân ranh mãnh :

– Thật là may mắn! Nêu Tần lão gia ngưỡng mộ Tây Thi hoặc Bao Tự thì nguy to!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.